Hậu Tinh Thần Biến

Quyển 9 - Chương 26: Giải quyết ma phiền

Ngã Cật Tây Hồng Thị

10/04/2013

Chỉ thoáng qua trong chớp mắt, tan thành mây khói, bốn tên Thượng bộ Thiên Thần đã toàn bộ chết trong tay Huống Thiên Minh với lần thứ năm biến Cương Thi.

Tôn Ngộ Không rất lợi hại, dựa vào thượng phẩm Thiên Thần khí, dựa vào Kinh Thiên côn pháp, có thể với cảnh giới Trung bộ Thiên Thần kiên cường chống lại Thượng bộ Thiên Thần, cũng có thể ở dưới công kích của vài tên Trung bộ Thiên Thần giữ được ưu thế, thực sự chống lại bốn tên Trung bộ Thiên Thần, Tôn Ngộ Không có thể kết thúc thắng lợi, nếu như nói dưới tình huống đối phương đã nảy sinh ra ý hoàn toàn công kích luân phiên, vậy căn bản là không có khả năng chiến thắng.

Cũng như thế, La Băng và Nghịch Ương chống lại đối thủ cùng cấp bậc, cũng không có khả năng làm được, nhưng Huống Thiên Minh làm được vậy. Dựa vào lần thứ năm Biến thân vừa mới hoàn thành, chỉ riêng khí thế là có thể đẩy ra bốn người cùng cấp Thượng bộ Thiên Thần, lại nhìn như không tốn công sức chút nào toàn bộ đánh chết đi, đây tựa hồ đã không còn là năng lực của Thiên Thần nữa rồi.

“Lão... Lão Huống, ngươi cũng vẫn là con người sao?” Tôn Ngộ Không trợn tròn cặp mắt, bay đến bên Huống Thiên Minh, không dám tin tưởng hỏi, La Băng cùng Nghịch Ương tất cả cũng bay tới.

Huống Thiên Minh cười một tiếng:

“Ta vốn đã không phải là người, ta là Cương Thi, chẳng lẽ ngươi quên rồi.”

Tôn Ngộ Không cẩn thận dè dặt sờ sờ y phục kim sắc trên người của Huống Thiên Minh.

“Y phục này của ngươi, phòng ngự hẳn là không thể kém hơn so với Trung phẩm Thiên Thần khí chiến y chứ?”

“Khứ! Cái gì gọi là không thể so sánh, bây giờ cường độ thân thể ta đã vượt qua Thượng phẩm Thiên Thần khí đỉnh phong. Đừng nói ta mới vừa rồi dụng khí thế đem bọn họ tống ra, cho dù bỏ mặc cho vũ khí bọn họ đánh lên người của ta, đối với ta cũng không tạo được một chút thương tổn nào.” Huống Thiên Minh đắc ý nói.

“Từ lúc nảy đến bây giờ, cho dù lúc không động thủ, ngươi như thế nào cũng duy trì cái trạng thái này? Chẳng lẽ...” La Băng đối với Cương Thi đúng là hiểu rõ ràng chính xác nhất, mặc dù mỗi một lần trải qua Biến thân, lực lượng và tốc độ của Cương Thi đều sẽ tăng trưởng lên rất nhiều, nhưng ngược lại mà nói, cũng phải hao phí tâm lực rất nhiều để duy trì trạng thái ấy, nếu như trước kia, Huống Thiên Minh cũng sẽ không tùy tiện biến thành hình dáng Chung Cực Biến thân, chỉ có khi chiến đấu mới có thể thực hiện.

“Ha Ha! Trả lời đúng, sau khi biến thân lần thứ năm, ta phát hiện mặc dù thực lực tăng trưởng rất nhiều, thậm chí so với lần thứ tư biến thân mạnh hơn gấp mười lần, vả lại cũng hoàn toàn không cần lực lượng để duy trì hình dáng hiện tại. Cũng có thể nói, ta sau này có thể vẫn giữ cái hình dáng này xuất hiện rồi. Đẹp trai chứ.” Huống Thiên Minh hôm nay tâm tình quá tốt, cũng nổi lên vui đùa.

Nghịch Ương vừa lau mồ hôi vừa nói:

“Lúc nảy thấy ngươi hình như chẳng qua chỉ dùng quyền đầu đã hoàn toàn giải quyết xong bốn người kia, hơn nữa hình như ngay cả Liệt Thiên Quyền Sáo cũng không có dùng nữa.”

“Đương nhiên vậy, bây giờ quyền đầu của ta chính là vũ khí tốt nhất, quyền đầu có thể so với Cực phẩm Thiên Thần khí, còn muốn dùng vũ khí khác làm cái gì?” Huống Thiên Minh khinh thường nói, hắn có hai kiện Trung phẩm Thiên Thần khí, chẳng qua đối với Huống Thiên Minh bây giờ mà nói, những thứ này cũng không có tác dụng gì.

“Quả thực đúng là biến thái.” Tôn Ngộ Không lầm bầm, nói chung là trong lòng ấm ức.

“Ân!... kế tiếp, chúng ta phải đi tìm chút phiền toái.” Huống Thiên Minh chợt nói ra một câu khiến ba người cũng không hiểu đâu vào đâu.

“Tìm phiền toái?” Ba người hoàn toàn không rõ nguyên cớ ra sao.

Huống Thiên Minh chỉ là cười một tiếng:

“Đúng! Tìm phiền toái. Kế tiếp. Chúng ta cần phải đi dò la nghe ngóng.”

“Nghe ngóng cái gì?” Tôn Ngộ Không tính hiếu kỳ lúc nào cũng rất sâu nặng.



“Ân! Trong tầng không gian này có người gọi là Tông Quân, chúng ta phải tìm đến quấy rối bọn chúng.” Huống Thiên Minh đáp.

Ba người hoàn toàn không còn lời gì để nói. Xem ra, Huống Thiên Minh tựa hồ hoàn toàn không nhận biết tên Tông Quân này, dường như chỉ là biết tên của hắn, thật không biết Huống Thiên Minh muốn đi tìm gây phiền toái cho người này để làm chi.

Huống Thiên Minh cũng biết mối nghi hoặc của ba người, cũng không đưa ra lời giải thích nhiều, chỉ lên tiếng nói:

“Hãy tin ta, ta cũng không phải không có việc gì mà kiếm chuyện gây sự.”

“Ta hỏi lão Huống, ngươi có thể trước tiết lộ ngọn nguồn cái này chút xíu hay không, tới cùng chuyện gì xảy ra?” Tôn Ngộ Không nóng nảy linh lợi hỏi.

La Băng và Nghịch Ương cũng biểu lộ vẻ mặt chờ mong.

“Ha Ha! Hay là đi thôi, đến lúc đó các ngươi sẽ biết.”

Ba người không biết làm sao, đành phải nghe theo Huống Thiên Minh. Suốt lộ trình dò la, rốt cục cũng nghe được tin tức của Tông Quân.

Tông Quân, người của Đệ Nhất Thần Giới, ngụ tại Hội Long sơn mạch bắc bộ của Tầng Không Gian Thứ Tám. Cách chỗ bọn họ bây giờ ước chừng ức vạn dặm xa, Tông Quân tu vi là Thượng bộ Thiên Thần đỉnh phong, có một kiện hạ phẩm Thiên Thần khí. Tông Quân thuộc về một loại tam tu, cũng không giống Thạch gia, Chu gia dạng lực lượng gia tộc như thế. Nhưng thực lực của Tông Quân cũng không thể xem thường, chính mình có thực lực đạt thượng bộ Thiên Thần đỉnh phong, còn có sáu tên huynh đệ kết nghĩa, tu vi cũng hơn kém không bao nhiêu. Bọn họ không để ý đến chưởng quản địa bàn lớn nhỏ bao nhiêu, cuộc sống đúng càng thêm tiêu sái tự do. Mặc dù Tông Quân có hạ phẩm Thiên Thần khí, nhưng kể cả người trong Chu gia, Thạch gia, cơ bản trong đầu cũng không có ý niệm đến ra tay cướp đoạt. Một là bởi vì ở tầng không gian này Thiên Thần khí mặc dù ít, nhưng cũng không phải không có, ít nhất Chu gia cùng Thạch gia đều có hai kiện như vậy. Hai là Thất huynh đệ cũng không hiếu chiến, cũng rất ít gây cừu kết oán cùng ai. Thứ ba, Thất huynh đệ bản thân thuộc về Đệ Nhất Thần Giới, hơn nữa thực lực mạnh mẻ, chỉ vì một kiện hạ phẩm Thiên Thần khí mà liều mạng cùng đối phương, bất luận là Thạch gia hay là Chu gia, cũng đều không muốn.

“Ta thắc mắc.” Nghịch Ương có chút do dự: “Thiên Minh huynh, ngươi xác định chúng ta thật sự phải đi tìm Tông Quân kia gây phiền toái?” Cũng không phải Nghịch Ương sợ cái gì, chỉ là mạo muội lỗ mãng đi tìm người ta đấu đá nhau thế này, vô nguyên vô cớ thêm một số tên cường địch, điều này không phải là điều ông muốn nhìn thấy.

“Ta nói Nghịch Ương, như vậy mới có hứng thú, lão đúng là đánh nhau gan nhỏ như vậy, ta đã nhàm chán rồi.” Tôn Ngộ Không cùng Nghịch Ương hoàn toàn trái ngược, xem ra mặc dù đều là điên cuồng chiến đấu, cũng đúng có điểm khác biệt.

La Băng không nói lời nào, chỉ cau mày nhìn Huống Thiên Minh, không rõ trong hồ lô này của hắn rốt cuộc bán thuốc gì (không biết hắn có ý gì).

Huống Thiên Minh cũng chỉ nhíu mày, hắn cũng không ngờ tới, cái tên Tông Quân này lại có thực lực mạnh như vậy, bảy tên Thượng bộ Thiên Thần đỉnh phong, đối với mình thật ra không là cái gì, nhưng còn với ba người thì có chút khó khăn. Cho dù tự mình có thể đối phó với năm tên, hai tên còn lại kia cũng không phải bọn họ bây giờ có năng lực ứng phó được.

“Xem ra, tình huống ta nghĩ không đơn giản như vậy, thế này đi, các ngươi ở lại chỗ này, ta giải quyết xong chuyện này sẽ trở về tìm các ngươi.” Huống Thiên Minh cau mày nói.

Tôn Ngộ Không là người thứ nhất nhảy dựng lên, tức tối phẫn nộ nói:

“Lão Huống, ngươi đây là có ý tứ gì, không được nếu đi ta cũng đi, đừng quên Kinh Thiên nhất côn của ta có thể dẫn theo Không Gian Pháp Tắc nhiều hơn so với lĩnh ngộ của ta đấy.” Đích xác, Tôn Ngộ Không khi phi thăng lên một tầng, mỗi lần đánh ra Kinh Thiên nhất côn quả là pháp tắc đều so với cảnh giới của mình cao hơn một tầng, hôm nay Tôn Ngộ Không bằng vào thực lực của Trung bộ Thiên Thần, đã có thể sử dụng Kinh Thiên nhất côn làm cho không gian sụt lún.

“Ta có một kiện chiến y Thượng phẩm Thiên Thần khí, vũ khí Thiên Thần khí, còn có một kiện nhị lưu Hồng Mông linh bảo, Thiên Minh, ngươi sẽ không cho rằng Tu La Ma Hoàng Đạo của ta là công pháp tầm thường chứ.” La Băng vừa cười vừa nói, đối mặt với Thiên Thần, La Băng cũng không có e sợ chút nào.

“Xong rồi. Nói như thế nào tiểu Quân cũng thân truyền cho ta Nghịch Thiên nhất kiếm, cảnh náo nhiệt này, ta cũng đóng góp một phần nữa.” Nghịch Ương hơi miễn cưỡng, ngay cả La Băng cũng tỏ ý muốn đi, chính mình nếu không đi, hơi hơi có chút không biết ăn nói ra làm sao.

Huống Thiên Minh nghiêm túc lắc lắc đầu:

“Ngộ Không! La Băng! Vốn chúng ta trước đây là quan hệ đối lập, nhất là La Băng, chẳng qua là sau khi tới cái thế giới này, bất luận các ngươi hay là ta, cũng đã đem đoạn cừu hận kia vứt bỏ đi. Hôm nay chúng ta đúng là bằng hữu, nếu là bằng hữu, cần phải nghĩ đến giúp đỡ bằng hữu, các ngươi đã muốn biết, ta cũng nói ra. Không kể việc Biến thân này làm cho ta thu được hai hạng năng lực đặc thù, một là đối ý nghĩ của người khác có một loại năng lực cảm ứng được, hai là đối với tương lai có khả năng dự đoán chính xác, đây cũng chính là nguyên nhân ta mới đưa ra định mức thời gian chiến đấu của bọn Công Cẩn Vũ nói ra ta dự cảm rất chuẩn xác. Ta sở dĩ tìm đến quấy rối Tông Quân, bởi vì ta tự biết, cho đến lúc ta phi thăng, chuyện đó cũng chỉ hơn mười năm, mà trong số điềm dự báo đó, cái tên gọi là Tông Quân này, sẽ mang đến cho các ngươi nhiều phiền toái. Nói như vậy, tốt hơn hết là bây giờ hãy giải quyết cho xong đi.”



La Băng tiến lên một bước, mĩm cười nhìn Huống Thiên Minh nói:

“Thiên Minh, nếu như ngươi nói: Bằng hữu thì phải vì bằng hữu mà lo lắng, ý tứ này của ngươi rõ ràng là nói chúng ta không lo lắng cho ngươi. Nếu ngươi có thể có năng lực cảm ứng được ý nghĩ của người khác, vậy sao ngươi lại cự tuyệt chúng ta cùng đi, có phải có điểm không thể nói được hay không.”

“Đúng, cho nên mới nói rõ với các ngươi nguyên nhân, nếu ta đi một mình, cho dù đánh không lại bảy người bọn họ, ta cũng nhất định có năng lực tự bảo vệ mình.”

Tôn Ngộ Không đi tới vỗ vỗ vai Huống Thiên Minh nói:

“Lão Huống, dù sao ta bất kể hai người các ngươi nghĩ như thế nào, có đánh nhau, nhất định phải tính là ta một người.”

Huống Thiên Minh cười, trong nụ cười kèm theo vẻ bất đắc dĩ và nét khôi hài, bất đắc dĩ chính là, hắn cuối cùng không cách nào thuyết phục ba tên bằng hữu này, cao hứng chính là, ba người này đều là bằng hữu chân chính, chỉ từ cảm ứng trong tâm lý của hắn là có thể biết rồi.

“Được, chúng ta cứ cùng đi, chúng ta là bằng hữu, bằng hữu cùng sống cùng chết.” Huống Thiên Minh cười lớn, trong giọng nói tràn ngập vui sướng, Tôn Ngộ Không ba người cũng nhìn nhau cười. Đối mặt với khó khăn, mỉm cười, không có khiếp sợ và lo lắng chút nào.

Hội Long sơn mạch. Cả tòa sơn mạch giống như hình ảnh hai con cự long bay lên, hai cái đầu đối mặt nhau, khí thế khoáng đạt rộng lớn, sơn mạch cùng vật chất màu xám của bầu trời giống nhau, cũng đều tỏa ra một loại tử khí màu xám.

“Đây là Hội Long sơn mạch, bảy cái tên gia hỏa quả đúng là biết hưởng thụ a.” Huống Thiên Minh mỉm cười nói: “Nghe nói, bảy tên gia hỏa này cũng có một số thủ hạ, trước hết bắt đầu từ thủ hạ của bọn chúng tới hỏi thăm sức khỏe chút cho đỡ ghiền đi.”

“Được thôi.” Tôn Ngộ Không ở một bên xắn tay áo lên, nói đến, bọn họ lần này chính là lần đầu tiên chính thức tìm đến quấy rối người ta.

“Có người không?” Tôn Ngộ Không cố ý kêu lớn.

Sau một lúc, tám tên Trung bộ Thiên Thần bay tới, từ trên xuống dưới đánh giá bốn người một hồi, ngang ngược hỏi:

“Làm gì?”

Tôn Ngộ Không híp mắt, nhìn chằm chằm tám tên Trung bộ Thiên Thần, nói:

“Chúng ta nhìn thấy hai tòa tượng long này rộng lớn đúng là ẩn náu không tệ, sau đó đã dự định tạm ở lại nơi này, nếu có người thì mau mau dọn đi nơi khác giao lại cho lão Tôn.” Nếu đúng là chủ động tìm phiền toái, thì kiếm cớ kiểu gì cũng không quan trọng.

“Mẹ kiếp! Dám đến Hội Long sơn mạch quấy rối, có biết chủ nhân nơi này là ai hay không?” Một tên trong bọn nổi giận mắng. Thấy trong những người này, có một Trung bộ Thiên Thần, hai Hạ bộ Thiên Thần, còn người kia nhìn không ra cảnh giới, hẳn nhiên là Thượng bộ Thiên Thần, có Thượng bộ Thiên Thần tại đây, bọn chúng cũng cũng không dám trực tiếp động thủ, tưởng muốn trực tiếp lợi dụng oai danh của Tông Quân Thất huynh đệ để hù dọa cho đối phương sợ rời đi.

“Xin rửa tai lắng nghe.”

“Nơi này chính là Tông Quân, địa bàn của Tông gia Thất huynh đệ.” Tên Trung bộ Thiên Thần kia tự hào nói.

Tôn Ngộ Không vo vo cái lổ tai, cau mày nói:

“Tông Quân? Không nghe nói qua nhỉ, được rồi, chỗ này chúng ta chiếm lấy.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hậu Tinh Thần Biến

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook