Quyển 9 - Chương 25: Ngũ biến cương thi đích cường hãn
Ngã Cật Tây Hồng Thị
10/04/2013
Hiện tại nhìn đến, Huống Thiên Minh đã hoàn toàn không có hình dáng Cương Thi, một thân y phục kim sắc, hoàn toàn là dáng dấp của một thanh niên anh tuấn.
“Ngươi… ngươi là Huống Thiên Minh?” Ba người kinh ngạc nhìn Huống Thiên Minh hiện giờ, lộ vẻ mặt không dám tin tưởng.
Huống Thiên Minh mỉm cười:
“Đương nhiên là ta, chỉ có điều, là hình dáng sau khi biến thân lần thứ năm.”
“Lần thứ năm biến thân… lần thứ tư biến thân của ngươi không phải là Chung Cực Biến Thân rồi sao?” Tôn Ngộ Không ôm lấy Huống Thiên Minh quay hai vòng hỏi.
“Vốn ta cho rằng lần thứ tư biến thân đó là Chung Cực Biến Thân. Nhưng mới vừa rồi đột nhiên cảm giác được trong cơ thể có một cổ lực lượng chạy tán loạn, sau khi trải qua khai thông và phát tiết ra, liền biến thành cái hình dáng hiện tại này, lực lượng, tốc độ so với lần thứ tư biến thân nguyên bản cũng đều có tăng cao thật lớn, mà lại còn thêm hai hạng năng lực đặc thù.” Huống Thiên Minh khôi hài nói, lần thứ năm biến thân, thực lực của Huống Thiên Minh đã một bước vượt qua giới hạn đặt chân vào ngưỡng cửa Thiên Thần, chỉ cần sau khi lĩnh ngộ được điểm then chốt của Không Gian Pháp Tắc ấy nữa, là có thể đạt tới cảnh giới Thần Vương.
Nghịch Ương lắc lắc đầu nói:
“Lão Thiên thật không công bằng, lần thứ tư biến thân đã biến thái như vậy, không nghĩ tới ngươi cái tên gia hỏa này còn có thể tiến hành được lần thứ năm biến thân.”
“Lão Huống, ngươi vừa rồi nói, còn có cái gì năng lực đặc thù?” Tôn Ngộ Không hỏi.
Huống Thiên Minh cười một tiếng nói:
“Đúng, sau khi lần thứ năm biến thân, ta có thêm hai hạng năng lực đặc thù, còn như là cái gì? Tạm thời giữ bí mật. Ha Ha!”
Tôn Ngộ Không lộ vẻ mặt khinh thường, tiếp tục hỏi:
“Vậy thực lực của ngươi bây giờ tới trình độ nào?”
“Cụ thể ra sao ta cũng nói không được, bất quá coi như là các ngươi đều đạt tới cảnh giới Thượng bộ Thiên Thần, thực lực mỗi người đều phát huy đến mức tận cùng, cũng khẳng định không phải là đối thủ của ta.” Huống Thiên Minh vẻ mặt rất tự tin.
“Thiết, có mạnh như vậy?” Tôn Ngộ Không vẻ mặt hoàn toàn không tin tưởng.
Đừng nói Tôn Ngộ Không không tin, Nghịch Ương và La Băng tất cả cũng không tin.
“Không nói cái này nữa, tiếp đến lại có điều phiền toái nho nhỏ phải giải quyết một chút.” Huống Thiên Minh vừa nói, đôi mắt híp lại, nhìn chằm chằm về phương bắc, những người khác vẫn hoàn toàn không cảm giác được có bất cứ biến hóa nào, vẻ mặt đều kinh ngạc nhìn vào Huống Thiên Minh.
“Tới rồi!” Một lát sau, Huống Thiên Minh cười nói.
“Hô!” Huống Thiên Minh vừa nói xong, chỉ thấy thân ảnh bốn người đã lăng không đứng đó.
Thượng bộ Thiên Thần Công Cẩn Vũ, mới vừa rồi đã cảm giác được bên này có một cổ ba động lực lượng khác thường, sau khi phát hiện lập tức thông báo cho ba bằng hữu ở gần đó, Thượng bộ Thiên Thần bốn người lập tức chạy tới đây.
Tôn Ngộ Không đã đạt tới cảnh giới Trung bộ Thiên Thần, nhưng hoàn toàn không cách nào phát hiện cảnh giới của bốn người Công Cẩn Vũ, điều đó chứng tỏ tất cả bốn người này đều là Thượng bộ Thiên Thần.
“Vừa rồi nơi này ba động lực lượng xuất hiện đúng là các ngươi phát xuất ra?” Công Cẩn Vũ hỏi, hắn có thể nhìn thấy, nơi này bốn người chỉ có một mình Huống Thiên Minh đạt tới cảnh giới Thượng bộ Thiên Thần, một người là Trung bộ Thiên Thần, thêm hai người Hạ bộ Thiên Thần, nhưng chấn động vừa xảy ra kia, cho dù là hai Thượng bộ Thiên Thần cũng không có khả năng phát ra lực lượng cường đại như vậy.
“Không sai.” Huống Thiên Minh đứng ra vừa cười vừa nói.
Công Cẩn Vũ chau mày, phương viên mấy trăm vạn dặm này cũng là địa bàn của bốn người bọn hắn. Từ lúc nào nảy ra một Thượng bộ Thiên Thần như vậy cũng không biết:
“Ta gọi là Công Cẩn Vũ, bên cạnh ta ba vị này là Bành Duy, Sài Thế Cương, Tạ Đại.” Công Cẩn Vũ xôi nổi giới thiệu từng người:
“Bốn người chúng ta đây là người cai quản phương viên trăm vạn dặm này, mới vừa rồi cảm nhận được lực lượng trong khu vực truyền ra, lúc này mới chạy tới, ngươi là Thượng bộ Thiên Thần thứ năm tại phương viên trăm vạn dặm này của chúng ta, thế nào có hứng thú gia nhập cùng chúng ta, cùng chung chưởng quản cái không gian mấy trăm vạn dặm này hay không?” Công Cẩn Vũ cũng là có tính toán riêng của mình, mặc dù bọn họ bây giờ có được không gian khoảng mấy trăm vạn dặm. Nhưng những thứ này bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất, tầng Không Gian thứ tám cũng cùng một loại, cũng nảy sinh đầy dẫy tranh chấp, tăng cường thực lực chính là nền tảng vững chắc cho bước tiến của mình, bất cứ một Thượng bộ Thiên Thần nào gia nhập liên minh, cũng đều làm cơ sở vững chắc lớn mạnh.
“Ha Ha!” Huống Thiên Minh cười một tràng: “Có phải nếu ta nói không, các ngươi đã trù tính lập tức giết ta?”
Công Cẩn Vũ bốn người mặt liền biến sắc, không nghĩ tới thoáng cái đã bị người ta đoán trúng tâm tư, quả thực, Huống Thiên Minh nếu như nói ra tiếng không, bọn họ sẽ lập tức bao vây lại và dồn ngươi vào chỗ chết, không phải là bằng hữu, thì chính là địch nhân, đây là quy tắc của bọn hắn dành cho mọi người.
Huống Thiên Minh cười cười vẻ tiếc rẻ:
“Ta có điều dự cảm, ngày mai các ngươi sẽ không còn là người chưởng quản phiến khu vực này nữa. ngươi nói đi, ta làm sao dám cùng với các ngươi hợp tác?”
“Tiểu tử, ngươi quá ngông cuồng càn rỡ được rồi, cho dù ngươi nói đúng thật sự, chúng ta ngày mai đúng không còn là người chưởng quản nữa. Nhưng chỉ cần ngươi nói ra tiếng không, ta cam đoan ngươi hôm nay phải mất mạng, đương nhiên, còn có ba tên bằng hữu này của ngươi.” Sài Thế Cương uy hiếp nói.
Huống Thiên Minh không nói gì, Tôn Ngộ Không lại lửa giận bùng bùng lớn tiếng mắng:
“Ngươi… vì sao nhiều lời nói nhảm như vậy. Huynh đệ của ta đã rõ ràng cự tuyệt rồi. Muốn đánh cứ đánh, nếu không đánh thì mau mau cút đi, chúng ta cũng không rảnh rang nói chuyện phiếm với các ngươi.”
Sài Thế Cương vừa nghe lập tức sôi giận. Lời này nếu là Huống Thiên Minh nói ra cũng không nói làm gì, điểm mấu chốt đúng là phen này rành rành mắng chửi mình chỉ là một tên Trung bộ Thiên Thần. Điều này khiến hắn đâu thể nào chịu được.
“Đồ khốn, ngươi tự tìm chết.” Sài Thế Cương đỏ mặt hét lớn một tiếng, thân ảnh nhoáng lên một cái đã tới trước mặt Tôn Ngộ Không. Trong tay xuất hiện một cây côn thật lớn, lăng không nện xuống.
Tôn Ngộ Không lập tức nghiêm trọng hàn quang chợt lóe, kim bổng đã xuất hiện trong tay, nghênh tiếp cây côn của Sài Thế Cương.
“Oanh!” Một tiếng vang thật lớn, Tôn Ngộ Không hoàn toàn không có nhúc nhích, Sài Thế Cương cả người bị tống bay ngược trở về, tới bên cạnh Công Cẩn Vũ mấy người mới ngừng lại, trố mắt kinh ngạc nhìn Tôn Ngộ Không.
“Thiên Thần khí…” Mấy người kinh hoàng. Thiên Thần khí! Tầng không gian này không phải không có, nhưng là cũng cực kỳ hiếm. Bọn họ có nghe nói đến, chẳng qua cũng chỉ một hai kiện mà thôi.
Tôn Ngộ Không vác kim bổng lên vai, bình thản như không có gì nói:
“Như thế nào. Muốn cướp đoạt sao?”
Nghịch Ương và La Băng cũng không có đứng yên, thoáng một cái lại xuất ra hai kiện Thiên Thần khí, chỉ sợ rằng đối phương sẽ điên tiết lên. Cũng chỉ có Tôn Ngộ Không này chiến đấu điên cuồng không suy nghĩ mới có thể bại lộ như thế.
Công Cẩn Vũ mấy người liếc nhìn nhau một cái:
“Cướp đoạt, đương nhiên phải cướp, đối phương chỉ có một Thượng bộ Thiên Thần, tại sao không cướp đoạt.”
“Ha Ha! Quả nhiên là muốn cướp đoạt, lão Huống, phần ta hai tên, giao cho ngươi hai tên, rất công bình chứ.” Tôn Ngộ Không xoa xoa tay, chuẩn bị khởi động đánh nhau.
“Ngộ Không! Ta hôm nay hướng về ngươi tìm chút ân tình, ngày sau ta trả lại, ngươi thấy thế nào?” Huống Thiên Minh hướng về Tôn Ngộ Không nói, cặp mắt lại nhìn chằm chằm vào bốn người Công Cẩn Vũ.
“Cầu xin ân tình?” Tôn Ngộ Không sửng sờ, “Xin ân tình cái gì?”
Huống Thiên Minh tiếp tục nhìn chằm chằm bốn người kia, lớn tiếng nói:
“Bốn người này hôm nay ta bao toàn bộ. Ngày sau có cơ hội, ta trả lại ngươi mối ân tình, thuận tiện cũng có thể để cho các ngươi mở mang kiến thức, thực lực của ta hôm nay sau lần thứ năm biến thân.
Tôn Ngộ Không mới vừa muốn cự tuyệt, nghe được khúc sau câu nói nhìn thử một chút thực lực của Huống Thiên Minh, rốt cục cũng chần chừ đáp ứng, cùng Nghịch Ương, La Băng lui qua một bên.
Bốn người Công Cẩn Vũ mặt đỏ rần, vốn nghe thấy tên Trung bộ Thiên Thần kia muốn đối phó với hai người trong bọn họ cũng đã rất tức giận rồi, không ngờ tới tên Thượng bộ Thiên Thần lại trực tiếp ôm đồm hết, một người đối phó với bốn người bọn họ, sự điên cuồng ngạo mạn của Huống Thiên Minh khiến cho bốn người quả thực phẫn nộ bị đẩy lên tới cực điểm.
“Được rồi… Tốt tốt!” Công Cẩn Vũ tức giận nói: “Ta cũng muốn thử xem ngươi có cái bản lãnh gì, dám lấy một địch bốn.” Dứt lời bốn thân ảnh thoáng một cái nhích động, đã vây quanh Huống Thiên Minh vào giữa, mỗi người trên tay đều hiện ra một kiện vũ khí, không cần nhìn cũng biết, đều là cấp bậc Thần khí.
“Ha Ha!” Huống Thiên Minh cười cười: “Nhân tiện để cho các ngươi thưởng thức một chút lợi hại của lần thứ năm biến Cương Thi.” Huống Thiên Minh hai quyền đầu nắm chặt, chiến ý tăng cao, khí thế trên người cũng thuận theo bùng phát ra.
“Hừ! Tự tìm chết.” Công Cẩn Vũ không biết cái gì là lần thứ năm biến Cương Thi, trên tay một thanh chiến đao dài hẹp, thân ảnh chớp lên một đạo hư ảnh, trong nháy mắt, đao đã tới đỉnh đầu Huống Thiên Minh, ba người kia cũng không ngoại lệ, trong thời gian ngắn ngủi hướng vào Huống Thiên Minh phát động công kích mãnh liệt.
“A!” Trong lúc Công Cẩn Vũ cảm giác khi trường đao đã sắp chém tới đỉnh đầu Huống Thiên Minh, chỉ thấy hai quyền đầu nắm chặt của Huống Thiên Minh hốt nhiên quấn chặt lấy thân thể, khí thế bùng phát lên tới cực điểm, sau đó thân thể mạnh mẽ mở ra, trong miệng phát ra một tiếng quát to.
Một tiếng rống này. Dường như khiến cho thiên địa cũng biến sắc, khí thế mãnh liệt cứ như vậy trực tiếp tống bốn người thối lui mấy thước.
“Hay… thật mạnh!” Tôn Ngộ Không trợn tròn hai mắt, miệng cũng há hốc, không thể tưởng tượng nổi kêu lên: “Vẻn vẹn chỉ khí thế đã có thể đem bốn tên Thượng bộ Thiên Thần đẩy ra, đây... đây cũng là cảnh giới Thiên Thần sao?”
“Hình như, hình như cũng chưa từng thấy qua có thực lực mãnh liệt như vậy.” Nghịch Ương cũng nói, kể cả La Băng, đều bị Huống Thiên Minh thi triển thực lực của mình mà kinh hoàng sửng người.
“Này… điều này sao có thể?” Bốn người Công Cẩn Vũ tất cả cũng đều chấn động. Cùng là Thượng bộ Thiên Thần, khí thế đạm nhiên cũng có lực lượng cường đại như thế, vậy người này nếu mà động thủ thì…
“Ta nói rồi, ta có dự cảm, ngày mai phạm vi khu vực này sẽ không còn do các ngươi chưởng quản nữa. Dự cảm của ta luôn luôn rất chính xác.” Huống Thiên Minh lạnh nhạt nói. Đồng thời thân ảnh nhoáng lên một cái, so với Thượng bộ Thiên Thần bình thường tốc độ nhanh hơn mấy lần, trong nháy mắt liền tới trước mặt Sài Thế Cương.
“Ban nảy đúng là ngươi ra tay với huynh đệ ta thì phải, vậy ngươi trước hết chết đi.” Thanh âm của Huống Thiên Minh giống như tử thần truyền vào trong đầu óc Sài Thế Cương, vừa mới sửng sờ, quyền đầu của Huống Thiên Minh đã nện lên đỉnh đầu Sài Thế Cương.
“Bồng!” Đầu Sài Thế Cương trong nháy mắt nổ tung, linh hồn cũng theo đó tiêu tán.
“A!” Công Cẩn Vũ rõ ràng nhìn thấy, gần như trong nháy mắt, Sài Thế Cương đã bị người giết chết. Tốc độ quỷ dị kia, lực lượng cường hãn đó, khắc thật sâu vào trong đầu hắn, bất giác ý thức không tự chủ được, thân mình lui về phía sau từng chút một. Đã muốn chạy trốn.
“Hừ, còn muốn chạy?” Giết chết Sài Thế Cương, Huống Thiên Minh liền phát hiện Công Cẩn Vũ có ý muốn chạy trốn, chuyển trong nháy mắt tới trước Công Cẩn Vũ. “Chết đi!” Cũng chính là hai quyền đầu kia, nhằm vào đầu Công Cẩn Vũ kích vào.
Công Cẩn Vũ theo bản năng giơ thanh chiến đao hẹp dài kia lên ngăn chận lại, “Ca sát!” Chiến đao vỡ vụn, quyền đầu của Huống Thiên Minh còn thẳng trớn kích vào đầu Công Cẩn Vũ. Cũng giống như Sài Thế Cương, chưa kịp suy nghĩ chút nào, Công Cẩn Vũ đã chết rồi.
Trong thoáng chốc, bốn tên Thượng bộ Thiên Thần đã chết đi một loạt, còn lại hai tên, đã chia hai hướng khác nhau bay đi.
“Ta nói rồi, lời dự đoán của ta rất chính xác.”
“Bồng!” Một thanh âm vang lên, một tên Thượng bộ Thiên Thần khác đầu vỡ tan ra.
“Bồng!” Thời gian không tới một lần hô hấp, tên Thượng bộ Thiên Thần cuối cùng cũng bị Huống Thiên Minh giết chết.
Cả quá trình cực nhanh, nhanh đến nổi đám người Tôn Ngộ Không còn chưa có phản ứng gì.
“Ngươi… ngươi là Huống Thiên Minh?” Ba người kinh ngạc nhìn Huống Thiên Minh hiện giờ, lộ vẻ mặt không dám tin tưởng.
Huống Thiên Minh mỉm cười:
“Đương nhiên là ta, chỉ có điều, là hình dáng sau khi biến thân lần thứ năm.”
“Lần thứ năm biến thân… lần thứ tư biến thân của ngươi không phải là Chung Cực Biến Thân rồi sao?” Tôn Ngộ Không ôm lấy Huống Thiên Minh quay hai vòng hỏi.
“Vốn ta cho rằng lần thứ tư biến thân đó là Chung Cực Biến Thân. Nhưng mới vừa rồi đột nhiên cảm giác được trong cơ thể có một cổ lực lượng chạy tán loạn, sau khi trải qua khai thông và phát tiết ra, liền biến thành cái hình dáng hiện tại này, lực lượng, tốc độ so với lần thứ tư biến thân nguyên bản cũng đều có tăng cao thật lớn, mà lại còn thêm hai hạng năng lực đặc thù.” Huống Thiên Minh khôi hài nói, lần thứ năm biến thân, thực lực của Huống Thiên Minh đã một bước vượt qua giới hạn đặt chân vào ngưỡng cửa Thiên Thần, chỉ cần sau khi lĩnh ngộ được điểm then chốt của Không Gian Pháp Tắc ấy nữa, là có thể đạt tới cảnh giới Thần Vương.
Nghịch Ương lắc lắc đầu nói:
“Lão Thiên thật không công bằng, lần thứ tư biến thân đã biến thái như vậy, không nghĩ tới ngươi cái tên gia hỏa này còn có thể tiến hành được lần thứ năm biến thân.”
“Lão Huống, ngươi vừa rồi nói, còn có cái gì năng lực đặc thù?” Tôn Ngộ Không hỏi.
Huống Thiên Minh cười một tiếng nói:
“Đúng, sau khi lần thứ năm biến thân, ta có thêm hai hạng năng lực đặc thù, còn như là cái gì? Tạm thời giữ bí mật. Ha Ha!”
Tôn Ngộ Không lộ vẻ mặt khinh thường, tiếp tục hỏi:
“Vậy thực lực của ngươi bây giờ tới trình độ nào?”
“Cụ thể ra sao ta cũng nói không được, bất quá coi như là các ngươi đều đạt tới cảnh giới Thượng bộ Thiên Thần, thực lực mỗi người đều phát huy đến mức tận cùng, cũng khẳng định không phải là đối thủ của ta.” Huống Thiên Minh vẻ mặt rất tự tin.
“Thiết, có mạnh như vậy?” Tôn Ngộ Không vẻ mặt hoàn toàn không tin tưởng.
Đừng nói Tôn Ngộ Không không tin, Nghịch Ương và La Băng tất cả cũng không tin.
“Không nói cái này nữa, tiếp đến lại có điều phiền toái nho nhỏ phải giải quyết một chút.” Huống Thiên Minh vừa nói, đôi mắt híp lại, nhìn chằm chằm về phương bắc, những người khác vẫn hoàn toàn không cảm giác được có bất cứ biến hóa nào, vẻ mặt đều kinh ngạc nhìn vào Huống Thiên Minh.
“Tới rồi!” Một lát sau, Huống Thiên Minh cười nói.
“Hô!” Huống Thiên Minh vừa nói xong, chỉ thấy thân ảnh bốn người đã lăng không đứng đó.
Thượng bộ Thiên Thần Công Cẩn Vũ, mới vừa rồi đã cảm giác được bên này có một cổ ba động lực lượng khác thường, sau khi phát hiện lập tức thông báo cho ba bằng hữu ở gần đó, Thượng bộ Thiên Thần bốn người lập tức chạy tới đây.
Tôn Ngộ Không đã đạt tới cảnh giới Trung bộ Thiên Thần, nhưng hoàn toàn không cách nào phát hiện cảnh giới của bốn người Công Cẩn Vũ, điều đó chứng tỏ tất cả bốn người này đều là Thượng bộ Thiên Thần.
“Vừa rồi nơi này ba động lực lượng xuất hiện đúng là các ngươi phát xuất ra?” Công Cẩn Vũ hỏi, hắn có thể nhìn thấy, nơi này bốn người chỉ có một mình Huống Thiên Minh đạt tới cảnh giới Thượng bộ Thiên Thần, một người là Trung bộ Thiên Thần, thêm hai người Hạ bộ Thiên Thần, nhưng chấn động vừa xảy ra kia, cho dù là hai Thượng bộ Thiên Thần cũng không có khả năng phát ra lực lượng cường đại như vậy.
“Không sai.” Huống Thiên Minh đứng ra vừa cười vừa nói.
Công Cẩn Vũ chau mày, phương viên mấy trăm vạn dặm này cũng là địa bàn của bốn người bọn hắn. Từ lúc nào nảy ra một Thượng bộ Thiên Thần như vậy cũng không biết:
“Ta gọi là Công Cẩn Vũ, bên cạnh ta ba vị này là Bành Duy, Sài Thế Cương, Tạ Đại.” Công Cẩn Vũ xôi nổi giới thiệu từng người:
“Bốn người chúng ta đây là người cai quản phương viên trăm vạn dặm này, mới vừa rồi cảm nhận được lực lượng trong khu vực truyền ra, lúc này mới chạy tới, ngươi là Thượng bộ Thiên Thần thứ năm tại phương viên trăm vạn dặm này của chúng ta, thế nào có hứng thú gia nhập cùng chúng ta, cùng chung chưởng quản cái không gian mấy trăm vạn dặm này hay không?” Công Cẩn Vũ cũng là có tính toán riêng của mình, mặc dù bọn họ bây giờ có được không gian khoảng mấy trăm vạn dặm. Nhưng những thứ này bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất, tầng Không Gian thứ tám cũng cùng một loại, cũng nảy sinh đầy dẫy tranh chấp, tăng cường thực lực chính là nền tảng vững chắc cho bước tiến của mình, bất cứ một Thượng bộ Thiên Thần nào gia nhập liên minh, cũng đều làm cơ sở vững chắc lớn mạnh.
“Ha Ha!” Huống Thiên Minh cười một tràng: “Có phải nếu ta nói không, các ngươi đã trù tính lập tức giết ta?”
Công Cẩn Vũ bốn người mặt liền biến sắc, không nghĩ tới thoáng cái đã bị người ta đoán trúng tâm tư, quả thực, Huống Thiên Minh nếu như nói ra tiếng không, bọn họ sẽ lập tức bao vây lại và dồn ngươi vào chỗ chết, không phải là bằng hữu, thì chính là địch nhân, đây là quy tắc của bọn hắn dành cho mọi người.
Huống Thiên Minh cười cười vẻ tiếc rẻ:
“Ta có điều dự cảm, ngày mai các ngươi sẽ không còn là người chưởng quản phiến khu vực này nữa. ngươi nói đi, ta làm sao dám cùng với các ngươi hợp tác?”
“Tiểu tử, ngươi quá ngông cuồng càn rỡ được rồi, cho dù ngươi nói đúng thật sự, chúng ta ngày mai đúng không còn là người chưởng quản nữa. Nhưng chỉ cần ngươi nói ra tiếng không, ta cam đoan ngươi hôm nay phải mất mạng, đương nhiên, còn có ba tên bằng hữu này của ngươi.” Sài Thế Cương uy hiếp nói.
Huống Thiên Minh không nói gì, Tôn Ngộ Không lại lửa giận bùng bùng lớn tiếng mắng:
“Ngươi… vì sao nhiều lời nói nhảm như vậy. Huynh đệ của ta đã rõ ràng cự tuyệt rồi. Muốn đánh cứ đánh, nếu không đánh thì mau mau cút đi, chúng ta cũng không rảnh rang nói chuyện phiếm với các ngươi.”
Sài Thế Cương vừa nghe lập tức sôi giận. Lời này nếu là Huống Thiên Minh nói ra cũng không nói làm gì, điểm mấu chốt đúng là phen này rành rành mắng chửi mình chỉ là một tên Trung bộ Thiên Thần. Điều này khiến hắn đâu thể nào chịu được.
“Đồ khốn, ngươi tự tìm chết.” Sài Thế Cương đỏ mặt hét lớn một tiếng, thân ảnh nhoáng lên một cái đã tới trước mặt Tôn Ngộ Không. Trong tay xuất hiện một cây côn thật lớn, lăng không nện xuống.
Tôn Ngộ Không lập tức nghiêm trọng hàn quang chợt lóe, kim bổng đã xuất hiện trong tay, nghênh tiếp cây côn của Sài Thế Cương.
“Oanh!” Một tiếng vang thật lớn, Tôn Ngộ Không hoàn toàn không có nhúc nhích, Sài Thế Cương cả người bị tống bay ngược trở về, tới bên cạnh Công Cẩn Vũ mấy người mới ngừng lại, trố mắt kinh ngạc nhìn Tôn Ngộ Không.
“Thiên Thần khí…” Mấy người kinh hoàng. Thiên Thần khí! Tầng không gian này không phải không có, nhưng là cũng cực kỳ hiếm. Bọn họ có nghe nói đến, chẳng qua cũng chỉ một hai kiện mà thôi.
Tôn Ngộ Không vác kim bổng lên vai, bình thản như không có gì nói:
“Như thế nào. Muốn cướp đoạt sao?”
Nghịch Ương và La Băng cũng không có đứng yên, thoáng một cái lại xuất ra hai kiện Thiên Thần khí, chỉ sợ rằng đối phương sẽ điên tiết lên. Cũng chỉ có Tôn Ngộ Không này chiến đấu điên cuồng không suy nghĩ mới có thể bại lộ như thế.
Công Cẩn Vũ mấy người liếc nhìn nhau một cái:
“Cướp đoạt, đương nhiên phải cướp, đối phương chỉ có một Thượng bộ Thiên Thần, tại sao không cướp đoạt.”
“Ha Ha! Quả nhiên là muốn cướp đoạt, lão Huống, phần ta hai tên, giao cho ngươi hai tên, rất công bình chứ.” Tôn Ngộ Không xoa xoa tay, chuẩn bị khởi động đánh nhau.
“Ngộ Không! Ta hôm nay hướng về ngươi tìm chút ân tình, ngày sau ta trả lại, ngươi thấy thế nào?” Huống Thiên Minh hướng về Tôn Ngộ Không nói, cặp mắt lại nhìn chằm chằm vào bốn người Công Cẩn Vũ.
“Cầu xin ân tình?” Tôn Ngộ Không sửng sờ, “Xin ân tình cái gì?”
Huống Thiên Minh tiếp tục nhìn chằm chằm bốn người kia, lớn tiếng nói:
“Bốn người này hôm nay ta bao toàn bộ. Ngày sau có cơ hội, ta trả lại ngươi mối ân tình, thuận tiện cũng có thể để cho các ngươi mở mang kiến thức, thực lực của ta hôm nay sau lần thứ năm biến thân.
Tôn Ngộ Không mới vừa muốn cự tuyệt, nghe được khúc sau câu nói nhìn thử một chút thực lực của Huống Thiên Minh, rốt cục cũng chần chừ đáp ứng, cùng Nghịch Ương, La Băng lui qua một bên.
Bốn người Công Cẩn Vũ mặt đỏ rần, vốn nghe thấy tên Trung bộ Thiên Thần kia muốn đối phó với hai người trong bọn họ cũng đã rất tức giận rồi, không ngờ tới tên Thượng bộ Thiên Thần lại trực tiếp ôm đồm hết, một người đối phó với bốn người bọn họ, sự điên cuồng ngạo mạn của Huống Thiên Minh khiến cho bốn người quả thực phẫn nộ bị đẩy lên tới cực điểm.
“Được rồi… Tốt tốt!” Công Cẩn Vũ tức giận nói: “Ta cũng muốn thử xem ngươi có cái bản lãnh gì, dám lấy một địch bốn.” Dứt lời bốn thân ảnh thoáng một cái nhích động, đã vây quanh Huống Thiên Minh vào giữa, mỗi người trên tay đều hiện ra một kiện vũ khí, không cần nhìn cũng biết, đều là cấp bậc Thần khí.
“Ha Ha!” Huống Thiên Minh cười cười: “Nhân tiện để cho các ngươi thưởng thức một chút lợi hại của lần thứ năm biến Cương Thi.” Huống Thiên Minh hai quyền đầu nắm chặt, chiến ý tăng cao, khí thế trên người cũng thuận theo bùng phát ra.
“Hừ! Tự tìm chết.” Công Cẩn Vũ không biết cái gì là lần thứ năm biến Cương Thi, trên tay một thanh chiến đao dài hẹp, thân ảnh chớp lên một đạo hư ảnh, trong nháy mắt, đao đã tới đỉnh đầu Huống Thiên Minh, ba người kia cũng không ngoại lệ, trong thời gian ngắn ngủi hướng vào Huống Thiên Minh phát động công kích mãnh liệt.
“A!” Trong lúc Công Cẩn Vũ cảm giác khi trường đao đã sắp chém tới đỉnh đầu Huống Thiên Minh, chỉ thấy hai quyền đầu nắm chặt của Huống Thiên Minh hốt nhiên quấn chặt lấy thân thể, khí thế bùng phát lên tới cực điểm, sau đó thân thể mạnh mẽ mở ra, trong miệng phát ra một tiếng quát to.
Một tiếng rống này. Dường như khiến cho thiên địa cũng biến sắc, khí thế mãnh liệt cứ như vậy trực tiếp tống bốn người thối lui mấy thước.
“Hay… thật mạnh!” Tôn Ngộ Không trợn tròn hai mắt, miệng cũng há hốc, không thể tưởng tượng nổi kêu lên: “Vẻn vẹn chỉ khí thế đã có thể đem bốn tên Thượng bộ Thiên Thần đẩy ra, đây... đây cũng là cảnh giới Thiên Thần sao?”
“Hình như, hình như cũng chưa từng thấy qua có thực lực mãnh liệt như vậy.” Nghịch Ương cũng nói, kể cả La Băng, đều bị Huống Thiên Minh thi triển thực lực của mình mà kinh hoàng sửng người.
“Này… điều này sao có thể?” Bốn người Công Cẩn Vũ tất cả cũng đều chấn động. Cùng là Thượng bộ Thiên Thần, khí thế đạm nhiên cũng có lực lượng cường đại như thế, vậy người này nếu mà động thủ thì…
“Ta nói rồi, ta có dự cảm, ngày mai phạm vi khu vực này sẽ không còn do các ngươi chưởng quản nữa. Dự cảm của ta luôn luôn rất chính xác.” Huống Thiên Minh lạnh nhạt nói. Đồng thời thân ảnh nhoáng lên một cái, so với Thượng bộ Thiên Thần bình thường tốc độ nhanh hơn mấy lần, trong nháy mắt liền tới trước mặt Sài Thế Cương.
“Ban nảy đúng là ngươi ra tay với huynh đệ ta thì phải, vậy ngươi trước hết chết đi.” Thanh âm của Huống Thiên Minh giống như tử thần truyền vào trong đầu óc Sài Thế Cương, vừa mới sửng sờ, quyền đầu của Huống Thiên Minh đã nện lên đỉnh đầu Sài Thế Cương.
“Bồng!” Đầu Sài Thế Cương trong nháy mắt nổ tung, linh hồn cũng theo đó tiêu tán.
“A!” Công Cẩn Vũ rõ ràng nhìn thấy, gần như trong nháy mắt, Sài Thế Cương đã bị người giết chết. Tốc độ quỷ dị kia, lực lượng cường hãn đó, khắc thật sâu vào trong đầu hắn, bất giác ý thức không tự chủ được, thân mình lui về phía sau từng chút một. Đã muốn chạy trốn.
“Hừ, còn muốn chạy?” Giết chết Sài Thế Cương, Huống Thiên Minh liền phát hiện Công Cẩn Vũ có ý muốn chạy trốn, chuyển trong nháy mắt tới trước Công Cẩn Vũ. “Chết đi!” Cũng chính là hai quyền đầu kia, nhằm vào đầu Công Cẩn Vũ kích vào.
Công Cẩn Vũ theo bản năng giơ thanh chiến đao hẹp dài kia lên ngăn chận lại, “Ca sát!” Chiến đao vỡ vụn, quyền đầu của Huống Thiên Minh còn thẳng trớn kích vào đầu Công Cẩn Vũ. Cũng giống như Sài Thế Cương, chưa kịp suy nghĩ chút nào, Công Cẩn Vũ đã chết rồi.
Trong thoáng chốc, bốn tên Thượng bộ Thiên Thần đã chết đi một loạt, còn lại hai tên, đã chia hai hướng khác nhau bay đi.
“Ta nói rồi, lời dự đoán của ta rất chính xác.”
“Bồng!” Một thanh âm vang lên, một tên Thượng bộ Thiên Thần khác đầu vỡ tan ra.
“Bồng!” Thời gian không tới một lần hô hấp, tên Thượng bộ Thiên Thần cuối cùng cũng bị Huống Thiên Minh giết chết.
Cả quá trình cực nhanh, nhanh đến nổi đám người Tôn Ngộ Không còn chưa có phản ứng gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.