Quyển 12 - Chương 4: Miểu sát
Ngã Cật Tây Hồng Thị
10/04/2013
Chỉ thấy không gian trên đỉnh đầu Tôn Thiên và Điền Kỳ hai người dường như đã bị một vật nặng kích vào, lại phảng phất như bị luồng hơi khí phất động, cuối cùng xuất hiện từng đạo từng đạo sóng gợn lay động mắt thường có thể nhìn thấy được.
Tôn Thiên vẻ mặt giận dữ, trong đôi mắt lộ ra dày dặc sát ý, gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt xấu xí của Tu La nhân Điền Kỳ trước mặt, giọng căm hận nói:
“Ngươi không ngờ tới phải không? Tôn Thiên ta còn có ngày quay trở về lại, trời cao có mắt, ta đã quay lại, ta phải cho tất cả mọi người các ngươi nếm thử một lần cái cảm giác không công bình, cho tất cả mọi người các ngươi biết thế nào là hối hận! A!... Điền Kỳ, nạp mạng đi!”
Trong hư không đột nhiên xuất hiện bảy mươi hai đạo thân ảnh của Tôn Thiên, mỗi đạo thân ảnh tay đều cầm trường côn đen nhánh, đầy trời bóng người dẫn theo sát khí trên mình tại trên đỉnh đầu Điền Kỳ hình thành một đạo mây mù hồng sắc dày đặc, xem ra Tôn Thiên đối với hắn quả là hận thấu xương.
Điền Kỳ cũng không thua kém chút nào, trong tay quang mang xanh biếc lại lóe lên, trong nháy mắt liền ngưng kết thành thực chất, cuối cùng hình thành một thanh trường đao xanh biếc, quang mang lấp lóe thụt ra thụt vô như lưỡi rắn lúc dài lúc ngắn, trong nháy mắt đã ngưng kết hình thành một vầng hào quang xanh biếc che chắn tại trước mặt hắn.
Oanh!
Tiếng nổ bùng đinh tai nhức óc vang dội khắp nơi, cả mặt đất tựa hồ đều thoáng rung động, chỉ thấy thân ảnh Tôn Thiên bay lùi về phía sau cực nhanh, máu đỏ tươi từ trong miệng trào ra, thoạt nhìn bộ dáng hắn đầu bù tóc rối cực kỳ thê thảm.
Tôn Thiên nhưng rất kiên cường, bị tổn thương nghiêm trọng cũng không kêu rên một tiếng, ngược lại lần nữa cường hãn từ không trung gắng gượng xoay mình, nhắm về hướng vầng hào quang xanh biếc của Điền Kỳ đuổi theo, kiên cường cố gượng sắp đến nơi chợt dừng lại, ngửa đầu phún một ngụm máu tươi, từ từ rơi xuống đất.
Điền Kỳ lộ ra ánh mắt đắc ý, mặc dù rất nhiều năm qua tu vi của Tôn Thiên tiến triển đúng là nhanh một cách thần tốc, quả thực ngoài dự liệu của hắn, nhưng cũng không có làm gì được mình. Trong mắt lãnh quang chợt lóe, thân ảnh tức thì di chuyển đến hướng Tôn Thiên rơi xuống đất.
Quang mang xanh biếc lại lóe lên, sát khí sắc bén từ trường đao trong tay của hắn tản ra, xem ra đúng là hắn muốn đuổi tận giết tuyệt, một đao kết liễu Tôn Thiên.
Mắt nhìn thấy Tôn Thiên bạc nhược ngã nằm dài trên mặt đất thân thể sắp biến thành hai đoạn, bỗng một đạo kim quang im hơi lặng tiếng đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh Tôn Thiên, ngăn chặn dẫn dắt luồng sáng xanh biếc ấy, chém phập vào bãi cát sát bên mình, cát bụi bắn tung lên bay đầy trời.
Điền Kỳ giận dữ, ngẩng đầu nhìn, không khỏi ngẩn người. Lại thấy Lãnh Diễm Phỉ mắt hạnh trừng trừng, khuôn mặt lạnh như băng tay cầm một thanh trường kiếm ngăn chặn luồng sáng xanh ấy. Có điều là tu vi của nàng thật sự quá thấp, tu vi chỉ có ba cánh căn bản không cách nào hoàn toàn triệt tiêu được lực lượng của trường đao Điền Kỳ, gương mặt hồng nhuận nhất thời trắng bệch một màu.
Cũng may mà Điền Kỳ vốn cho rằng Tôn Thiên không còn sức để phản kháng, hơi có chút khinh địch, nên không có dốc hết toàn lực, nếu không đơn giản chỉ lực lượng một đao kia cũng đủ để làm cho kình lực của Lãnh Diễm Phỉ đánh ra bị phản ngược trở lại, và kết quả hiển nhiên sẽ khiến cho nàng ngọc nát hương tiêu. (Ô hô! Ai tai!)
“Nữ nhân, cút ngay, đây là chuyện giữa chúng ta, không liên quan đến ngươi!” Điền Kỳ ngẩn ra một lúc, trên mặt lộ ra dáng sắc mê muội, nhưng ngoài miệng cũng không lưu tình chút nào.
“Ta không thể để ngươi giết hắn, muốn giết hắn, trước hết giết ta đi!” Lãnh Diễm Phỉ trong lòng biết Tôn Thiên đối với Hồng Quân và Huống Thiên Minh mà nói cực kỳ trọng yếu, nếu như đến lúc hai người tỉnh lại mà mình không dốc hết sức để cho Tôn Thiên bỏ mạng, cho dù hai người không giết nàng, nàng cũng không cách nào tiếp tục lưu lại bên cạnh hai người, cắn chặt hàm răng, nàng giờ đây cũng bất chấp tất cả, trong tay kim quang lại lóe lên, một đạo quang mang óng ánh phát ra, bức bách Điền Kỳ thối lui hai bước.
“Ta đây trước hết giết ngươi!” Điền Kỳ sắc mặt chuyển thành dữ tợn, lạnh lùng quát: “Các ngươi bắt giữ nữ nhân này lại cho ta, đợi sau khi lão tử giết Tôn Thiên, trở về chúng ta cùng nhau hưởng thụ!”
Phía sau hơn mười người nghe Điền Kỳ nói, không nhịn được đều mừng rỡ, trên mặt lộ ra vẻ háo sắc, bóng người lay động, trong nháy mắt đem Lãnh Diễm Phỉ thân thể bị trọng thương không kịp né tránh vây vào giữa.
Tôn Thiên lúc này đã khôi phục khí lực lại một ít, hai mắt vẫn như trước lộ ra thần sắc không khuất phục chút nào gắt gao trợn trừng mắt nhìn Điền Kỳ, lạnh giọng nói:
“Người ngươi muốn giết chính là lão tử ta, không liên quan đến người khác!”
Điền Kỳ cười ha hả, khinh thường nói:
“Lão tử muốn giết ai, còn phải chờ ngươi chỉ điểm ta? Giết ngươi xong, lão tử phải đem nữ nhân này về hưởng thụ thoải mái một phen!”
Vừa nói xong trường đao lần nữa vung lên, kình khí mãnh liệt bùng lên trận trận dòng xoáy, y phục của Tôn Thiên không gió mà lay động, cực kỳ thảm hại nằm ở dưới đao.
Xem ra lão tử nhất định phải chết về tay hắn a! Tôn Thiên trong lòng cười khổ, trong đôi mắt lộ ra ánh mắt áy náy nhìn phía Lãnh Diễm Phỉ bị mọi người vây công cực kỳ chật vật cơ hồ chống cự không nổi nữa, thầm than thở: ‘Chẳng qua là làm lụy đến nữ tử này, thực khiến lòng ta áy náy không yên. Lão tử không cam lòng a!’
Một cổ oán khí đột nhiên từ trong lòng dâng lên, toàn bộ gương mặt của Tôn Thiên trong thoáng chốc xảy ra biến hóa lạ thường, chỉ thấy sống mũi của hắn vốn là cao nhọn vậy mà lại dần dần dẹt xuống, hai bên thái dương lông tơ cũng dần dần mọc dài ra.
“A!... Lão tử không cam lòng, không cam lòng a!” Tôn Thiên đột nhiên gầm lên một tiếng, đạo bích quang kia đã chém tới cổ, mắt thấy thủ cấp khó mà giữ được, quanh thân hắn lông tóc ào ào mọc dài ra, một đạo lực lượng cổ quái đến cùng cực bỗng chốc từ chung quanh thân thể hắn tụ tập lại bùng lên.
Phanh Phanh Phanh Phanh Phanh! Liên tục năm tiếng nổ vang dội khắp nơi, không chỉ Lãnh Diễm Phỉ, mà ngay đến hơn mười đạo thân ảnh kia cũng là há hốc miệng, vẻ mặt chấn động nhìn thân ảnh bị kích bay ra xa rơi bịch xuống đất, lại là Tu La nhân năm cánh Điền Kỳ.
Chỉ thấy Tôn Thiên vẫn như trước lớn tiếng gào to, thân thể chậm rãi từ trên mặt đất bay lơ lửng, từng đạo từng đạo quang mang quẩn quanh vây bọc toàn thân hắn, giống như một pho tượng chiến thần, khiến cho trong lòng người ta nảy sinh ra ý muốn lễ bái.
Mà cây trường côn đen nhánh trong tay hắn lại bắt đầu từ đầu côn dần dần phai màu đi, màu đen nhánh nhạt dần, biến thành màu vàng kim rực rỡ đến tột cùng, trong chớp mắt cây trường côn kia đã hoàn toàn biến thành màu vàng kim, dưới ánh mặt trời chiếu rọi xuống, tản phát ra quang mang vạn trượng.
Không một ai để ý tới, cạnh đó Hồng Quân và Huống Thiên Minh cũng vừa mở choàng mắt, đúng lúc nhìn thấy biến hóa của Tôn Thiên, không nhịn được trên mặt đều lộ vẻ mừng rỡ tươi cười nhìn Tôn Thiên đang trôi nổi giữa không trung.
“Điền Kỳ, đến đây đi, lão tử hôm nay muốn cùng ngươi quyết một trận tử chiến!” Tôn Thiên tại giữa không trung đột nhiên hét lớn một tiếng, làm cho mọi người đang ngơ ngẩn bừng tỉnh lại.
Điền Kỳ thảm hại chịu không nổi từ trên mặt đất bò dậy, trên mặt lộ ra thần sắc không thể tin được ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, hắn làm sao cũng không nghĩ ra, Tôn Thiên mới rồi còn yếu ớt thoi thóp thở mà lúc này lại biến thành bộ dáng linh hoạt như hổ thế này, giống như chưa hề bị thương tổn chút nào vậy.
Trong lòng hoảng hốt, hơn nữa tự tôn của cao thủ Tu La nhân năm cánh không cho phép hắn lùi bước chút nào, càng huống chi một khi thối lùi một bước thì về lại Sa thành đó, với thủ đoạn tàn khốc của thành chủ làm sao hắn có thể chịu đựng nổi. Cắn chặt hàm răng, lạnh giọng nói:
“Hôm nay không phải ngươi chết chính là ta vong mạng, không có lựa chọn thứ ba!”
Trường đao mãnh liệt quét ngang bầu trời, mang theo kình khí xé gió trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt Tôn Thiên, sát khí khôn cùng từ trong trường đao xanh biếc phóng xuất ra, cơ hồ giá lạnh có thể làm cho máu huyết đông cứng lại.
Tôn Thiên lạnh lùng cười một tiếng, cũng không thua kém, trong tay trường côn màu vàng đột nhiên biến ảo, thân ảnh chợt tách ra thành ba mươi sáu đạo đem Điền Kỳ vây vào giữa, ở xa nhìn lại, giống như bức bình chướng vàng rực, không mảy may nhìn thấy bóng hình trong đó.
Hồng Quân thầm gật đầu, mắt lộ ra thần sắc tán thưởng nhìn vào vị trí Tôn Thiên, hắn nhìn thoáng qua tình hình phía sau màn kim quang, khẽ cười nói:
“Thiên Minh, tiểu tình nhân của ngươi đang rất nguy hiểm, nếu như không đi cứu viện kịp, chỉ e rằng nàng hôm nay phải bị ngọc nát hương tiêu tại đây!”
Huống Thiên Minh sửng sốt, hung hăng trợn mắt nhìn Hồng Quân, mới hừ nhẹ một tiếng, thân ảnh biến mất.
Lãnh Diễm Phỉ cơ hồ đã chuẩn bị xong sắp sửa tự bạo, toàn bộ tất cả lực lượng phía sau ba đôi cánh thông qua kinh mạch chuyên biệt tụ tập lại chung quanh nguyên hạch trong đan điền, chỉ thấy mái tóc dài của nàng rối tung, thanh tiểu kiếm trong tay sớm đã không còn bóng dáng, ống quần bích lam sắc bị cắt xé nhiều chỗ, từ đầu đến cuối lộ ra làn da trắng noản mềm mại.
Bóng người bốn bề đã làm cho nàng không cách nào phân biệt rõ hình dáng, trong đôi mắt lộ ra thần sắc kiên quyết, chỉ đợi bọn chúng sáp lại gần chút nữa thì lập tức kích phát lực lượng nổ tung nguyên hạch của mình, có chết cũng phải kéo theo vài tên lót đường.
Trước mắt bỗng nhiên hiện ra một cái khuôn mặt vô cùng anh tuấn, Lãnh Diễm Phỉ có hơi mơ hồ hai mắt phát lạnh, liền muốn kích phát lực lượng trong cơ thể, lôi kéo hắn đồng quy vu tận, nhưng mà bất ngờ một bàn tay to dịu dàng đặt lên vai, lực lượng trong cơ thể tức thì tan biến mất tiêu.
Lãnh Diễm Phỉ kinh hãi, trên mặt lộ ra thần sắc thống khổ ngẩng đầu nhìn phía trước, lại thấy khuôn mặt ấy rành rành rất quen thuộc, không phải Huống Thiên Minh mà mình đêm ngày mê say mơ tưởng còn có thể là ai nữa. Trong lòng mừng rỡ, tâm tình căng thẳng kích động lập tức trầm tĩnh lại, Lãnh Diễm Phỉ thân thể mềm nhũn, cuối cùng hao tổn hết tinh thần lực ngã nhào hôn mê bất tỉnh.
Huống Thiên Minh nhận thấy được quyết tâm tự bạo của Lãnh Diễm Phỉ, bất đắc dĩ đưa tay đặt lên vai của nàng, cũng không ngờ nữ nhân này tinh thần lực đã khô cạn, cũng không còn chịu đựng được nữa, thoáng một cái đã té xỉu vào trong lòng của hắn, không khỏi cười khổ lẳng lặng dìu thân thể mềm mại kia.
Mười mấy tên Tu La nhân ở chung quanh thấy Huống Thiên Minh lại dám cướp đoạt mục tiêu của mình, không nhịn được đều nổi giận bừng bừng, vũ khí đầy trời ngay lập tức nhắm vào Huống Thiên Minh đánh ập tới.
Oanh!
Không phải thanh âm của bên Huống Thiên Minh xuất hiện, mà là Tôn Thiên đã cùng Điền Kỳ phân định thắng bại.
Chỉ thấy Tôn Thiên vẻ mặt tái xanh nhìn bóng lưng ở xa xa, nơi khóe miệng một dòng máu ứa ra, gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng của Điền Kỳ, hắn lạnh giọng hỏi:
“Tại sao không động thủ? Dựa vào bản lãnh của ngươi, chỉ một ngón tay là có thể giết hắn, mà ngươi lại làm như không thấy để cho hắn thoát đi!”
Hồng Quân mỉm cười, vừa rồi tên Điền Kỳ đó đi ngang qua bên cạnh, đúng là không có ngăn trở, nhẹ giọng nói:
“Nhân quả của mình cần phải tự mình cỡi ra, nếu như ta ra tay, sau này tu vi của ngươi cũng đừng nghĩ đến tăng tiến!”
Tôn Thiên ngẩn ra, đứng tại chỗ nghĩ tới lời nói của Hồng Quân, không khỏi lộ ra thần thái trầm tư.
Lúc này Huống Thiên Minh cũng kết thúc trận chiến, chỉ thấy hắn một tay đở Lãnh Diễm Phỉ, thân ảnh trong nháy mắt hóa thành bảy bảy bốn mươi chín đạo, miểu sát! Miểu sát tuyệt đối, mười mấy tên Tu La nhân kia đúng là ngay cả tiếng kêu cũng không kịp phát ra, thì hồn đã về trời, trơ mắt nhìn thân thể của mình hóa thành tro bụi tan biến theo làn gió!
Tôn Thiên vẻ mặt giận dữ, trong đôi mắt lộ ra dày dặc sát ý, gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt xấu xí của Tu La nhân Điền Kỳ trước mặt, giọng căm hận nói:
“Ngươi không ngờ tới phải không? Tôn Thiên ta còn có ngày quay trở về lại, trời cao có mắt, ta đã quay lại, ta phải cho tất cả mọi người các ngươi nếm thử một lần cái cảm giác không công bình, cho tất cả mọi người các ngươi biết thế nào là hối hận! A!... Điền Kỳ, nạp mạng đi!”
Trong hư không đột nhiên xuất hiện bảy mươi hai đạo thân ảnh của Tôn Thiên, mỗi đạo thân ảnh tay đều cầm trường côn đen nhánh, đầy trời bóng người dẫn theo sát khí trên mình tại trên đỉnh đầu Điền Kỳ hình thành một đạo mây mù hồng sắc dày đặc, xem ra Tôn Thiên đối với hắn quả là hận thấu xương.
Điền Kỳ cũng không thua kém chút nào, trong tay quang mang xanh biếc lại lóe lên, trong nháy mắt liền ngưng kết thành thực chất, cuối cùng hình thành một thanh trường đao xanh biếc, quang mang lấp lóe thụt ra thụt vô như lưỡi rắn lúc dài lúc ngắn, trong nháy mắt đã ngưng kết hình thành một vầng hào quang xanh biếc che chắn tại trước mặt hắn.
Oanh!
Tiếng nổ bùng đinh tai nhức óc vang dội khắp nơi, cả mặt đất tựa hồ đều thoáng rung động, chỉ thấy thân ảnh Tôn Thiên bay lùi về phía sau cực nhanh, máu đỏ tươi từ trong miệng trào ra, thoạt nhìn bộ dáng hắn đầu bù tóc rối cực kỳ thê thảm.
Tôn Thiên nhưng rất kiên cường, bị tổn thương nghiêm trọng cũng không kêu rên một tiếng, ngược lại lần nữa cường hãn từ không trung gắng gượng xoay mình, nhắm về hướng vầng hào quang xanh biếc của Điền Kỳ đuổi theo, kiên cường cố gượng sắp đến nơi chợt dừng lại, ngửa đầu phún một ngụm máu tươi, từ từ rơi xuống đất.
Điền Kỳ lộ ra ánh mắt đắc ý, mặc dù rất nhiều năm qua tu vi của Tôn Thiên tiến triển đúng là nhanh một cách thần tốc, quả thực ngoài dự liệu của hắn, nhưng cũng không có làm gì được mình. Trong mắt lãnh quang chợt lóe, thân ảnh tức thì di chuyển đến hướng Tôn Thiên rơi xuống đất.
Quang mang xanh biếc lại lóe lên, sát khí sắc bén từ trường đao trong tay của hắn tản ra, xem ra đúng là hắn muốn đuổi tận giết tuyệt, một đao kết liễu Tôn Thiên.
Mắt nhìn thấy Tôn Thiên bạc nhược ngã nằm dài trên mặt đất thân thể sắp biến thành hai đoạn, bỗng một đạo kim quang im hơi lặng tiếng đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh Tôn Thiên, ngăn chặn dẫn dắt luồng sáng xanh biếc ấy, chém phập vào bãi cát sát bên mình, cát bụi bắn tung lên bay đầy trời.
Điền Kỳ giận dữ, ngẩng đầu nhìn, không khỏi ngẩn người. Lại thấy Lãnh Diễm Phỉ mắt hạnh trừng trừng, khuôn mặt lạnh như băng tay cầm một thanh trường kiếm ngăn chặn luồng sáng xanh ấy. Có điều là tu vi của nàng thật sự quá thấp, tu vi chỉ có ba cánh căn bản không cách nào hoàn toàn triệt tiêu được lực lượng của trường đao Điền Kỳ, gương mặt hồng nhuận nhất thời trắng bệch một màu.
Cũng may mà Điền Kỳ vốn cho rằng Tôn Thiên không còn sức để phản kháng, hơi có chút khinh địch, nên không có dốc hết toàn lực, nếu không đơn giản chỉ lực lượng một đao kia cũng đủ để làm cho kình lực của Lãnh Diễm Phỉ đánh ra bị phản ngược trở lại, và kết quả hiển nhiên sẽ khiến cho nàng ngọc nát hương tiêu. (Ô hô! Ai tai!)
“Nữ nhân, cút ngay, đây là chuyện giữa chúng ta, không liên quan đến ngươi!” Điền Kỳ ngẩn ra một lúc, trên mặt lộ ra dáng sắc mê muội, nhưng ngoài miệng cũng không lưu tình chút nào.
“Ta không thể để ngươi giết hắn, muốn giết hắn, trước hết giết ta đi!” Lãnh Diễm Phỉ trong lòng biết Tôn Thiên đối với Hồng Quân và Huống Thiên Minh mà nói cực kỳ trọng yếu, nếu như đến lúc hai người tỉnh lại mà mình không dốc hết sức để cho Tôn Thiên bỏ mạng, cho dù hai người không giết nàng, nàng cũng không cách nào tiếp tục lưu lại bên cạnh hai người, cắn chặt hàm răng, nàng giờ đây cũng bất chấp tất cả, trong tay kim quang lại lóe lên, một đạo quang mang óng ánh phát ra, bức bách Điền Kỳ thối lui hai bước.
“Ta đây trước hết giết ngươi!” Điền Kỳ sắc mặt chuyển thành dữ tợn, lạnh lùng quát: “Các ngươi bắt giữ nữ nhân này lại cho ta, đợi sau khi lão tử giết Tôn Thiên, trở về chúng ta cùng nhau hưởng thụ!”
Phía sau hơn mười người nghe Điền Kỳ nói, không nhịn được đều mừng rỡ, trên mặt lộ ra vẻ háo sắc, bóng người lay động, trong nháy mắt đem Lãnh Diễm Phỉ thân thể bị trọng thương không kịp né tránh vây vào giữa.
Tôn Thiên lúc này đã khôi phục khí lực lại một ít, hai mắt vẫn như trước lộ ra thần sắc không khuất phục chút nào gắt gao trợn trừng mắt nhìn Điền Kỳ, lạnh giọng nói:
“Người ngươi muốn giết chính là lão tử ta, không liên quan đến người khác!”
Điền Kỳ cười ha hả, khinh thường nói:
“Lão tử muốn giết ai, còn phải chờ ngươi chỉ điểm ta? Giết ngươi xong, lão tử phải đem nữ nhân này về hưởng thụ thoải mái một phen!”
Vừa nói xong trường đao lần nữa vung lên, kình khí mãnh liệt bùng lên trận trận dòng xoáy, y phục của Tôn Thiên không gió mà lay động, cực kỳ thảm hại nằm ở dưới đao.
Xem ra lão tử nhất định phải chết về tay hắn a! Tôn Thiên trong lòng cười khổ, trong đôi mắt lộ ra ánh mắt áy náy nhìn phía Lãnh Diễm Phỉ bị mọi người vây công cực kỳ chật vật cơ hồ chống cự không nổi nữa, thầm than thở: ‘Chẳng qua là làm lụy đến nữ tử này, thực khiến lòng ta áy náy không yên. Lão tử không cam lòng a!’
Một cổ oán khí đột nhiên từ trong lòng dâng lên, toàn bộ gương mặt của Tôn Thiên trong thoáng chốc xảy ra biến hóa lạ thường, chỉ thấy sống mũi của hắn vốn là cao nhọn vậy mà lại dần dần dẹt xuống, hai bên thái dương lông tơ cũng dần dần mọc dài ra.
“A!... Lão tử không cam lòng, không cam lòng a!” Tôn Thiên đột nhiên gầm lên một tiếng, đạo bích quang kia đã chém tới cổ, mắt thấy thủ cấp khó mà giữ được, quanh thân hắn lông tóc ào ào mọc dài ra, một đạo lực lượng cổ quái đến cùng cực bỗng chốc từ chung quanh thân thể hắn tụ tập lại bùng lên.
Phanh Phanh Phanh Phanh Phanh! Liên tục năm tiếng nổ vang dội khắp nơi, không chỉ Lãnh Diễm Phỉ, mà ngay đến hơn mười đạo thân ảnh kia cũng là há hốc miệng, vẻ mặt chấn động nhìn thân ảnh bị kích bay ra xa rơi bịch xuống đất, lại là Tu La nhân năm cánh Điền Kỳ.
Chỉ thấy Tôn Thiên vẫn như trước lớn tiếng gào to, thân thể chậm rãi từ trên mặt đất bay lơ lửng, từng đạo từng đạo quang mang quẩn quanh vây bọc toàn thân hắn, giống như một pho tượng chiến thần, khiến cho trong lòng người ta nảy sinh ra ý muốn lễ bái.
Mà cây trường côn đen nhánh trong tay hắn lại bắt đầu từ đầu côn dần dần phai màu đi, màu đen nhánh nhạt dần, biến thành màu vàng kim rực rỡ đến tột cùng, trong chớp mắt cây trường côn kia đã hoàn toàn biến thành màu vàng kim, dưới ánh mặt trời chiếu rọi xuống, tản phát ra quang mang vạn trượng.
Không một ai để ý tới, cạnh đó Hồng Quân và Huống Thiên Minh cũng vừa mở choàng mắt, đúng lúc nhìn thấy biến hóa của Tôn Thiên, không nhịn được trên mặt đều lộ vẻ mừng rỡ tươi cười nhìn Tôn Thiên đang trôi nổi giữa không trung.
“Điền Kỳ, đến đây đi, lão tử hôm nay muốn cùng ngươi quyết một trận tử chiến!” Tôn Thiên tại giữa không trung đột nhiên hét lớn một tiếng, làm cho mọi người đang ngơ ngẩn bừng tỉnh lại.
Điền Kỳ thảm hại chịu không nổi từ trên mặt đất bò dậy, trên mặt lộ ra thần sắc không thể tin được ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, hắn làm sao cũng không nghĩ ra, Tôn Thiên mới rồi còn yếu ớt thoi thóp thở mà lúc này lại biến thành bộ dáng linh hoạt như hổ thế này, giống như chưa hề bị thương tổn chút nào vậy.
Trong lòng hoảng hốt, hơn nữa tự tôn của cao thủ Tu La nhân năm cánh không cho phép hắn lùi bước chút nào, càng huống chi một khi thối lùi một bước thì về lại Sa thành đó, với thủ đoạn tàn khốc của thành chủ làm sao hắn có thể chịu đựng nổi. Cắn chặt hàm răng, lạnh giọng nói:
“Hôm nay không phải ngươi chết chính là ta vong mạng, không có lựa chọn thứ ba!”
Trường đao mãnh liệt quét ngang bầu trời, mang theo kình khí xé gió trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt Tôn Thiên, sát khí khôn cùng từ trong trường đao xanh biếc phóng xuất ra, cơ hồ giá lạnh có thể làm cho máu huyết đông cứng lại.
Tôn Thiên lạnh lùng cười một tiếng, cũng không thua kém, trong tay trường côn màu vàng đột nhiên biến ảo, thân ảnh chợt tách ra thành ba mươi sáu đạo đem Điền Kỳ vây vào giữa, ở xa nhìn lại, giống như bức bình chướng vàng rực, không mảy may nhìn thấy bóng hình trong đó.
Hồng Quân thầm gật đầu, mắt lộ ra thần sắc tán thưởng nhìn vào vị trí Tôn Thiên, hắn nhìn thoáng qua tình hình phía sau màn kim quang, khẽ cười nói:
“Thiên Minh, tiểu tình nhân của ngươi đang rất nguy hiểm, nếu như không đi cứu viện kịp, chỉ e rằng nàng hôm nay phải bị ngọc nát hương tiêu tại đây!”
Huống Thiên Minh sửng sốt, hung hăng trợn mắt nhìn Hồng Quân, mới hừ nhẹ một tiếng, thân ảnh biến mất.
Lãnh Diễm Phỉ cơ hồ đã chuẩn bị xong sắp sửa tự bạo, toàn bộ tất cả lực lượng phía sau ba đôi cánh thông qua kinh mạch chuyên biệt tụ tập lại chung quanh nguyên hạch trong đan điền, chỉ thấy mái tóc dài của nàng rối tung, thanh tiểu kiếm trong tay sớm đã không còn bóng dáng, ống quần bích lam sắc bị cắt xé nhiều chỗ, từ đầu đến cuối lộ ra làn da trắng noản mềm mại.
Bóng người bốn bề đã làm cho nàng không cách nào phân biệt rõ hình dáng, trong đôi mắt lộ ra thần sắc kiên quyết, chỉ đợi bọn chúng sáp lại gần chút nữa thì lập tức kích phát lực lượng nổ tung nguyên hạch của mình, có chết cũng phải kéo theo vài tên lót đường.
Trước mắt bỗng nhiên hiện ra một cái khuôn mặt vô cùng anh tuấn, Lãnh Diễm Phỉ có hơi mơ hồ hai mắt phát lạnh, liền muốn kích phát lực lượng trong cơ thể, lôi kéo hắn đồng quy vu tận, nhưng mà bất ngờ một bàn tay to dịu dàng đặt lên vai, lực lượng trong cơ thể tức thì tan biến mất tiêu.
Lãnh Diễm Phỉ kinh hãi, trên mặt lộ ra thần sắc thống khổ ngẩng đầu nhìn phía trước, lại thấy khuôn mặt ấy rành rành rất quen thuộc, không phải Huống Thiên Minh mà mình đêm ngày mê say mơ tưởng còn có thể là ai nữa. Trong lòng mừng rỡ, tâm tình căng thẳng kích động lập tức trầm tĩnh lại, Lãnh Diễm Phỉ thân thể mềm nhũn, cuối cùng hao tổn hết tinh thần lực ngã nhào hôn mê bất tỉnh.
Huống Thiên Minh nhận thấy được quyết tâm tự bạo của Lãnh Diễm Phỉ, bất đắc dĩ đưa tay đặt lên vai của nàng, cũng không ngờ nữ nhân này tinh thần lực đã khô cạn, cũng không còn chịu đựng được nữa, thoáng một cái đã té xỉu vào trong lòng của hắn, không khỏi cười khổ lẳng lặng dìu thân thể mềm mại kia.
Mười mấy tên Tu La nhân ở chung quanh thấy Huống Thiên Minh lại dám cướp đoạt mục tiêu của mình, không nhịn được đều nổi giận bừng bừng, vũ khí đầy trời ngay lập tức nhắm vào Huống Thiên Minh đánh ập tới.
Oanh!
Không phải thanh âm của bên Huống Thiên Minh xuất hiện, mà là Tôn Thiên đã cùng Điền Kỳ phân định thắng bại.
Chỉ thấy Tôn Thiên vẻ mặt tái xanh nhìn bóng lưng ở xa xa, nơi khóe miệng một dòng máu ứa ra, gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng của Điền Kỳ, hắn lạnh giọng hỏi:
“Tại sao không động thủ? Dựa vào bản lãnh của ngươi, chỉ một ngón tay là có thể giết hắn, mà ngươi lại làm như không thấy để cho hắn thoát đi!”
Hồng Quân mỉm cười, vừa rồi tên Điền Kỳ đó đi ngang qua bên cạnh, đúng là không có ngăn trở, nhẹ giọng nói:
“Nhân quả của mình cần phải tự mình cỡi ra, nếu như ta ra tay, sau này tu vi của ngươi cũng đừng nghĩ đến tăng tiến!”
Tôn Thiên ngẩn ra, đứng tại chỗ nghĩ tới lời nói của Hồng Quân, không khỏi lộ ra thần thái trầm tư.
Lúc này Huống Thiên Minh cũng kết thúc trận chiến, chỉ thấy hắn một tay đở Lãnh Diễm Phỉ, thân ảnh trong nháy mắt hóa thành bảy bảy bốn mươi chín đạo, miểu sát! Miểu sát tuyệt đối, mười mấy tên Tu La nhân kia đúng là ngay cả tiếng kêu cũng không kịp phát ra, thì hồn đã về trời, trơ mắt nhìn thân thể của mình hóa thành tro bụi tan biến theo làn gió!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.