Hãy Cầu Xin Tôi Đi

Chương 162:

Libenia, 리베냐

21/09/2024

"Nhưng dù sao thì, chuyện này với em cũng tốt thôi. Em từng thích ngoại hình của ta mà. Chỉ cầu mong tính cách nó đừng giống ta."

Không liên quan gì đến tôi! Tôi sẽ rời khỏi đây. Tôi sẽ bỏ lại tất cả quá khứ của mình. Bao gồm cả anh và đứa con của anh.

Cô muốn hét lên nhưng không thể thốt ra lời.

"Mà này, ai ngờ cái phòng tra tấn lại hợp với cái nôi đến vậy."

Phòng tra tấn? Nghe vậy, Grace kinh ngạc quay đầu lại và nhìn quanh. Trần nhà đen kịt, những chiếc cùm và còng tay gắn trên tường đen mở toác ra, chiếc bàn kim loại sắc bén phản chiếu ánh sáng.

"Chuyện gì đang xảy ra thế này?"

Grace đang ở trong phòng tra tấn.

Lạch cạch. Khi cô cố cử động tay chân, âm thanh và sức nặng quen thuộc đến tàn nhẫn khiến cô than thở. Cô bị còng tay chân, bị xích chặt vào chiếc giường đơn trong phòng tra tấn.

"Rốt cuộc là khi nào... Thả tôi ra! Thả tôi ra! Được không? Làm ơn!"

Cuối cùng cô đã phải van xin, nhưng người đàn ông chỉ tập trung dỗ dành đứa bé đang khóc, hoàn toàn không để ý đến Grace.

"Anh đã hứa sẽ không giam giữ tôi nữa mà!"

"Lời hứa đó chỉ có hiệu lực khi em ngoan ngoãn quay lại thôi."

"Anh nói câu đó từ khi nào?"

Biến xuống địa ngục đi! Đồ khốn nạn này...

"Đồ... khốn..." Grace giật mình tỉnh dậy. Khi nhìn thấy tấm giấy dán tường hình cây cọ trên trần nhà, cô thở phào nhẹ nhõm. Đây là căn hộ của cô. Không phải phòng tra tấn.

Dù đã nhận thức rõ điều đó, cô vẫn hoang mang nhìn quanh căn phòng. May mắn thay, hay đúng hơn là tất nhiên, người đàn ông đó không có ở đây. Mặc dù biết mình đã an toàn, nhưng phải mất một lúc lâu cô mới có thể bình tĩnh lại.

"Ngay cả trong mơ, tên khốn đó cũng thật đáng sợ..."

Ác mộng khủng khiếp đến mức bộ đồ ngủ của cô ướt đẫm mồ hôi. Grace đưa tay vuốt lại mái tóc ướt dính trên trán và nhìn xuống chân giường.

Tiếng khóc của đứa bé vẫn không ngừng vang lên từ chiếc nôi. Grace chậm rãi ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào chiếc nôi mà không thể thấy đứa bé do tấm khăn trắng bao quanh. Ngay sau khi sinh đêm qua, cơ thể cô đau đớn như bị đánh đập, nhưng sau khi ngủ một giấc ngon lành, cô đã thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Cô tiến lại gần nôi, nhìn vào trong và hỏi:

"Sao thế?"

Đứa bé dường như cũng mệt mỏi sau một đêm ngủ như chết, nhưng giờ đã lấy lại sức và đang quẫy đạp mạnh, khóc to hơn. Cô kiểm tra tã nhưng nó không bị ướt.

"Chắc con đói rồi."

Grace đi vào bếp, pha một chút sữa vào bình. Cô bế đứa trẻ không ngừng khóc ra khỏi nôi, rồi ngồi xuống chiếc ghế bành trước cửa sổ. Thay vì ôm, cô đặt đứa bé lên đùi, hơi nhấc đầu lên và đưa bình sữa vào miệng nó.

"Con sao vậy? Có vấn đề gì sao?"

Dù cô đã cho bú, đứa bé vẫn đẩy bình sữa ra và không chịu bú. Có lẽ vì quá đói nên nó cáu kỉnh, chân tay quẫy đạp loạn xạ, mặt đỏ bừng lên vì khóc.

"Được rồi, mẹ xin lỗi vì cho con ăn muộn. Đừng cáu nữa, con uống đi nào?"

Cô nghĩ nếu nó ngừng khóc thì có lẽ sẽ chịu bú, nhưng dù cô dỗ dành, đứa bé vẫn không ngừng khóc. Sau một lúc vật lộn, cô bất đắc dĩ thử một điều mà cô thực sự không muốn làm.



"Ha... con đúng là rắc rối quá.."

Grace thở dài khi nhìn đứa bé đang ngoan ngoãn bú ngực cô.

"Mẹ còn chẳng có sữa nữa…"

Tối qua, cô cố cho đứa bé bú để qua mặt bà đỡ, nhưng không có nhiều sữa và cảm giác cho bú cũng không thoải mái. Vì vậy, cô đã quyết định dùng sữa bột để cả hai đều thoải mái, nhưng...

"Con đã khó tính rồi."

Tiếng sóng biển xa xa vang lên phía sau, trong khi đứa bé mút sữa mạnh mẽ phát ra tiếng chóp chép. Grace thở dài dài khi nhìn đứa con nhỏ trong tay mình.

“Tại sao con lại nhỏ thế này?”

So với sức nặng đã đè nặng cô khi còn trong bụng, đứa bé bây giờ lại quá nhỏ bé và nhẹ nhàng.

Grace ôm chặt sinh linh nhỏ bé đang bám lấy mình mà bú một cách thành khẩn hơn.

"Con có tội tình gì đâu."

Việc được sinh ra không phải là tội lỗi. Sự ra đời luôn xảy ra ngoài ý muốn của cá nhân.

Nếu có tội, thì tội nằm ở người đàn ông đã tạo ra đứa trẻ này vì mục đích ích kỷ, ở cô vì đã tham gia vào tội ác và bị bắt, và ở những người đã lừa dối cô tham gia vào tội ác đó.

Vì vậy, việc Grace giữ khoảng cách với đứa trẻ không phải là vì cô ghét nó. Đó là vì cô cảm thấy có lỗi. Cô đã sớm hiểu được hầu hết những dằn vặt và xung đột mà mẹ cô từng viết trong nhật ký.

“Phải làm sao với con đây…”

Cô chỉ lo lắng về việc sinh con an toàn mà không bị người đàn ông đó bắt được, nhưng chưa quyết định sẽ làm gì với đứa trẻ.

Cô nghĩ chỉ cần đưa đứa trẻ đi đâu đó là xong. Nghe có vẻ dễ dàng nhưng lại không dễ chút nào.

Cô muốn đảm bảo cho đứa bé có một tương lai tươi sáng và bình thường như một cách chuộc lỗi. Nhưng vấn đề là cô không biết phải đi theo con đường nào để đạt được tương lai đó cho đứa bé.

Có ba con đường. Một là giao đứa bé cho người đàn ông đó, hai là đưa vào cô nhi viện, hoặc ba là tìm một gia đình thích hợp để nhận nuôi.

Cô vẫn không chắc về việc giao đứa bé cho người đàn ông đó. Đứa trẻ được tạo ra chỉ để giữ cô lại. Cô lo lắng không biết anh ta sẽ đối xử với đứa trẻ như thế nào nếu nó không hoàn thành vai trò của mình.

Gửi đứa trẻ vào cô nhi viện là lựa chọn dễ dàng nhất đối với cô, nhưng có thể là một lựa chọn nguy hiểm cho đứa bé.

Khi cô dùng ngón tay vuốt nhẹ má mềm mại của đứa trẻ, nó mở mắt ra.

Màu xanh tối.

Grace thở dài khi xác nhận lại màu mắt của đứa bé. Mẹ cô từng viết trong nhật ký rằng cô cũng có đôi mắt như thế khi mới sinh. Điều đó có nghĩa là mắt của đứa trẻ này cũng có thể chuyển sang màu xanh lục như cô.

Nếu tàn dư của Blanchard vẫn còn nắm quyền tại các cô nhi viện, và nếu đứa bé này rơi vào tay họ thì sao? Chỉ nghĩ đến thôi cũng đã khiến cô rùng mình.

Họ chỉ cần nhìn vào mắt đứa bé là biết ngay nó là con của cô và Winston. Họ có thể sử dụng đứa bé để trả thù người đàn ông đó hoặc để thương lượng với phe bảo hoàng.

Hơn nữa, lại là con gái chứ không phải con trai. Cô không thể để đứa trẻ này chịu cùng số phận như cô.

“Thật sự phải làm sao với con đây? Hửm? Nói mẹ nghe đi. Con muốn đi đâu?”



Grace hỏi đứa trẻ đang nhìn cô với ánh mắt vô hồn. Đứa bé nhẹ nhàng như vậy nhưng nỗi lo lắng đè nặng lên ngực cô lại quá lớn.

“Ừ, con làm sao mà biết được.”

Người duy nhất biết câu trả lời đúng đắn là Grace.

Cô sẽ tự tay tìm một người có thể làm cha mẹ tốt cho đứa trẻ.

Ngay cả khi đôi mắt của đứa bé chuyển sang màu xanh lục, thì trong hàng ngàn gia đình ở vương quốc này, việc người đàn ông đó hoặc quân nổi dậy tìm ra đứa trẻ là điều gần như không thể. Và đứa trẻ có thể sống một cuộc đời bình thường, được yêu thương trong một gia đình mà không bao giờ biết đến sự thật rằng nó là kết quả của âm mưu và hận thù.

Có lẽ vậy.

Ít nhất thì điều này vẫn tốt hơn những con đường khác.

Grace dỗ dành đứa bé trong lòng mình và lặp lại những lời đó.

“Đây là cách tốt nhất.”

Cô dường như đang cố thuyết phục ai đó, trong khi hình bóng người đàn ông trong tâm trí cô cười nhạo.

“Em biết kế hoạch của ta rồi mà.”

Im đi. Anh đáng phải chịu bất hạnh.

***

Trên chiếc bàn kim loại lạnh lẽo, một thi thể nằm im lìm. Toàn thân bị che khuất bởi tấm vải trắng, nhưng qua dáng người và đường nét mờ ảo, có thể thấy đó là một người phụ nữ.

Khi tất cả những người đàn ông đứng quanh thi thể đều im lặng, một người có vẻ là nhân viên của nhà xác đã phá vỡ bầu không khí nặng nề.

“Người phụ nữ này qua đời do sốt hậu sản vào trưa nay. Cô ấy đến bệnh viện một mình, không có chồng hay người thân nào đi cùng, và đặc điểm nhận dạng trùng khớp với thông tin trong tờ rơi tìm người mất tích, vì vậy chúng tôi đã liên lạc với các ngài…”

Người nhân viên vừa giải thích vừa ngập ngừng. Sự im lặng khó chịu một lần nữa bao trùm căn phòng. Leon lướt nhìn thi thể được bọc trong tấm vải trắng, rồi ngay lập tức nhếch miệng. Nhân viên nhà xác và Campbell đều mang vẻ mặt u ám, như thể họ là những bác sĩ đến để báo tin tử cho anh.

Tại sao họ lại làm vẻ mặt như vậy khi còn chưa nhìn thấy rõ?

***

Anh khẽ cười và gật đầu với người nhân viên. Đó là dấu hiệu để mở tấm vải ra, nhưng người nhân viên lưỡng lự, nhìn anh với ánh mắt thương hại.

“Tại sao lại nhìn tôi như thế? Người phụ nữ dưới tấm vải này…”

Không phải là người của ta.

Khi Leon mất hết kiên nhẫn và tự mình kéo tấm vải ra, bản án tử hình đã được tuyên.

“…Grace.”

Khoảnh khắc Leon xác nhận bằng mắt rằng cuộc đời Grace đã kết thúc cũng là lúc cuộc đời anh chấm dứt.

Chuyện này không thể nào.

Đôi mắt xanh lục của cô ấy giờ đây đã đục ngầu vì ánh sáng của sự sống đã hoàn toàn tắt. Dù biết rõ điều đó, anh vẫn không thể rời mắt khỏi gương mặt nhợt nhạt đến xanh xao của cô, trong khi Campbell và nhân viên nhà xác đã rời khỏi phòng.

Leon đứng sững trong căn phòng một mình, rồi đột nhiên bật cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hãy Cầu Xin Tôi Đi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook