Chương 336: Đưa thuốc cho em
Đang cập nhập
26/06/2021
Sau khi Lê Hân Dự tỉnh lại, sắc trời đã sáng hắn.
Rèm cửa sổ đã kéo lên gần một nửa, ánh sáng chói mắt xuyên vào.
Cô không biết mình về nhà lúc nào
cũng không biết mình làm thế nào
để trở về phòng.
Cổ họng cô cực kỳ khô rát, chỉ họ
khẽ cũng thấy đau, tối qua... anh đã ép cô dùng miệng.
Lê Hân Dư chớp chớp mắt nhưng phát hiện trong mắt khô khốc.
Một khi bị vạch trần anh liền lộ ra bộ mặt thật.
Tối qua mới là bản tính của Lăng Diệu, cái gọi là dịu dàng và yêu chiều chẳng qua chỉ là dùng che giấu bản tính vặn vẹo của anh mà thôi. Tinh thuộc như m
Ngụy trang ham muốn kiểm soát người khác.
Anh thực sự yêu cô sao?
Có lẽ có yêu, nhưng phần nhiều vẫn là ham muốn chiếm hữu cuồn cuộn không dứt trong lòng anh.
Bởi vì cô không giống như tưởng tượng của anh cho nên anh mới tốn công tổn sức ở bên cạnh cô.
Cô nheo mắt chậm rãi thích ứng với ánh sáng chói mắt.
Lúc này cô mới phát hiện Lăng Diệu đang cầm điện thoại, mặc đồ ngủ đứng bên cửa sổ nghe điện thoại, giọng nói của anh rất nhẹ.
Nhẹ đến nỗi sợ quấy rầy giấc mơ đẹp của cô, nhưng giấc mơ của cô của hoàn toàn không đẹp chút nào.
Đầu bên kia điện thoại là Hướng Lập Hiện đang bảo cáo tình hình của Cung Sâm Trạch với anh: "Cậu yên tâm đi, tất cả mọi chuyện đã xử lý xong hết rồi.”
Lăng Diệu nặng nề “Ừ” một tiếng.
Cúp điện thoại xong, Lăng Diệu quay đầu lại phát hiện cô đã tỉnh, đang ngồi trên giường, dưới tấm chăn bông là cơ thể không mặc gì của cô.
Chiếc chăn bông mỏng nửa kín nửa hở, để lộ ra bờ vai tròn trịa và mượt mà của cô.
Lăng Diệu đi ra ngoài rót một ly nước ấm, sau đó bước lại đến trước mặt đưa cho cô.
Lê Hân Dư nhận lỵ nước, uống nửa ly để lại nửa lỵ, sau đó quấn chặn bông lục lại tủ đầu giường.
Lăng Diệu không nhịn được liền bểcô đặt lại trên giường. “Em tìm gì để anh tìm giúp em.
Cô nặng nề nhìn anh, giọng nói khàn khàn: “Thuốc tránh thai, hộp vi-ta-min mà lần trước bà Trần đổi thành thuốc tránh thai, em không vứt đi.
Vẻ mặt vốn dĩ còn khá bình tĩnh của Lăng Diệu lập tức sa sâm, anh siết chặt tay, trên mu bàn tay nổi đầy gần xanh. "Em cứ không muốn sinh con cho anh như vậy sao?"
Cô thì lại bình tĩnh hơn anh nhiều nhưng mà vẻ bình tĩnh đó lại quá đáng sợ, giống như một hồ nước chết.
"Hoàn cảnh hiện giờ của chúng ta không thích hợp có con. Mỗi lần cô nói ra một chữ, cổ họng lại đau như bị xé rách, sau khi uống hết nửa ly nước còn lại mới nói tiếp: “Có lẽ mẹ mới là người đúng. Người ở ngoài
Rèm cửa sổ đã kéo lên gần một nửa, ánh sáng chói mắt xuyên vào.
Cô không biết mình về nhà lúc nào
cũng không biết mình làm thế nào
để trở về phòng.
Cổ họng cô cực kỳ khô rát, chỉ họ
khẽ cũng thấy đau, tối qua... anh đã ép cô dùng miệng.
Lê Hân Dư chớp chớp mắt nhưng phát hiện trong mắt khô khốc.
Một khi bị vạch trần anh liền lộ ra bộ mặt thật.
Tối qua mới là bản tính của Lăng Diệu, cái gọi là dịu dàng và yêu chiều chẳng qua chỉ là dùng che giấu bản tính vặn vẹo của anh mà thôi. Tinh thuộc như m
Ngụy trang ham muốn kiểm soát người khác.
Anh thực sự yêu cô sao?
Có lẽ có yêu, nhưng phần nhiều vẫn là ham muốn chiếm hữu cuồn cuộn không dứt trong lòng anh.
Bởi vì cô không giống như tưởng tượng của anh cho nên anh mới tốn công tổn sức ở bên cạnh cô.
Cô nheo mắt chậm rãi thích ứng với ánh sáng chói mắt.
Lúc này cô mới phát hiện Lăng Diệu đang cầm điện thoại, mặc đồ ngủ đứng bên cửa sổ nghe điện thoại, giọng nói của anh rất nhẹ.
Nhẹ đến nỗi sợ quấy rầy giấc mơ đẹp của cô, nhưng giấc mơ của cô của hoàn toàn không đẹp chút nào.
Đầu bên kia điện thoại là Hướng Lập Hiện đang bảo cáo tình hình của Cung Sâm Trạch với anh: "Cậu yên tâm đi, tất cả mọi chuyện đã xử lý xong hết rồi.”
Lăng Diệu nặng nề “Ừ” một tiếng.
Cúp điện thoại xong, Lăng Diệu quay đầu lại phát hiện cô đã tỉnh, đang ngồi trên giường, dưới tấm chăn bông là cơ thể không mặc gì của cô.
Chiếc chăn bông mỏng nửa kín nửa hở, để lộ ra bờ vai tròn trịa và mượt mà của cô.
Lăng Diệu đi ra ngoài rót một ly nước ấm, sau đó bước lại đến trước mặt đưa cho cô.
Lê Hân Dư nhận lỵ nước, uống nửa ly để lại nửa lỵ, sau đó quấn chặn bông lục lại tủ đầu giường.
Lăng Diệu không nhịn được liền bểcô đặt lại trên giường. “Em tìm gì để anh tìm giúp em.
Cô nặng nề nhìn anh, giọng nói khàn khàn: “Thuốc tránh thai, hộp vi-ta-min mà lần trước bà Trần đổi thành thuốc tránh thai, em không vứt đi.
Vẻ mặt vốn dĩ còn khá bình tĩnh của Lăng Diệu lập tức sa sâm, anh siết chặt tay, trên mu bàn tay nổi đầy gần xanh. "Em cứ không muốn sinh con cho anh như vậy sao?"
Cô thì lại bình tĩnh hơn anh nhiều nhưng mà vẻ bình tĩnh đó lại quá đáng sợ, giống như một hồ nước chết.
"Hoàn cảnh hiện giờ của chúng ta không thích hợp có con. Mỗi lần cô nói ra một chữ, cổ họng lại đau như bị xé rách, sau khi uống hết nửa ly nước còn lại mới nói tiếp: “Có lẽ mẹ mới là người đúng. Người ở ngoài
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.