Hãy Để Anh Lần Cuối Nói Lời Yêu Em
Chương 27: Bất Ngờ (1)
jini
14/01/2020
Sau những gì đã xảy ra đúng theo kế hoạch của Băng Nhi. Cô trở về lại biệt
thự với vẻ mặt vui mừng. Cô không hề cảm thấy đau lòng hay mất mát gì
cả. Có lẽ đó mới là những gì họ xứng đáng phải nhận với những họ đã
làm.
Nhưng hôm nay, cô về lại biệt thự khác như mọi ngày. Đó là cô tự đi vào căn biệt thự bằng chính đôi chân của cô.
Thím Lan vừa từ trên lầu đi xuống thì đã gặp cảnh tượng như vậy.
"Cô... Cô chủ?"
Băng Nhi nở một nụ cười rạng rỡ "Thím Lan, tôi về rồi!"
Thím đi đến gần băng Nhi, không tin được sự thật trước mắt mình.
"Cô chủ đi được sao?"
"Thím à, có đồ ăn chưa, tôi đói quá."
"Có... Có chứ cô chủ. Để tôi dọn bàn cho cô."
Thím Lan vẫn ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra. Chẳng lẽ chân của cô chủ từ lâu đã khỏi? Nhưng tại sao cô lại không nói với mọi người chứ?
Trong đầu thím Lan giờ đây suy nghĩ đủ thứ thì bỗng nhiên tiếng của một ai đó vang lên.
"Thím Lan à, Băng Nhi về chưa?"
Ra đó là giọng của bà chủ. Thím Lan đi ra phòng bếp.
"Chào bà chủ. Cô chủ về rồi thưa bà."
"Vậy con bé đâu?"
"Cô chủ đang trong phòng ạ. Chắc là đang tắm. Lúc về cô chủ thấy đói nên tôi định dọn đồ ăn ạ!"
"Tắm? Một mình ư? Sao thím không giúp con bé? Đó giờ thím luôn giúp con bé đi tắm mà!"
"Chuyện này... Có lẽ bà chủ nên đợi cô chủ xuống thì sẽ dễ nói hơn. Tôi cũng khó mà giải thích."
Thiệt tình là bà Phương không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả. Thì bỗng nhiên có đôi tay của ai đó vòng qua cổ của bà.
"Mẹ ơi, con về rồi!"
Khỏi phải nói là bà cảm thấy có điều gì đó không đúng. Bà xoay người lại thì đúng là Băng Nhi, nhưng Băng Nhi có thể... đứng ư?
"Băng Nhi? Con... Con... đi được sao?"
Băng Nhi không nói gì chỉ gật đầu. Bỗng nhiên bà quay sang nói với thím Lan.
"Thím à, hôm nay thím phải nấu một bữa ăn thật thịnh soạn biết không?"
"Vâng thưa bà chủ, tôi đi ngay."
"Mẹ, mẹ không giận con sao?"
"Có giận nhưng cũng có vui. Bộ không lẽ con muốn mẹ giận con sao?"
"Mẹ, con cảm ơn mẹ nhiều lắm!"
Nhưng hôm nay, cô về lại biệt thự khác như mọi ngày. Đó là cô tự đi vào căn biệt thự bằng chính đôi chân của cô.
Thím Lan vừa từ trên lầu đi xuống thì đã gặp cảnh tượng như vậy.
"Cô... Cô chủ?"
Băng Nhi nở một nụ cười rạng rỡ "Thím Lan, tôi về rồi!"
Thím đi đến gần băng Nhi, không tin được sự thật trước mắt mình.
"Cô chủ đi được sao?"
"Thím à, có đồ ăn chưa, tôi đói quá."
"Có... Có chứ cô chủ. Để tôi dọn bàn cho cô."
Thím Lan vẫn ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra. Chẳng lẽ chân của cô chủ từ lâu đã khỏi? Nhưng tại sao cô lại không nói với mọi người chứ?
Trong đầu thím Lan giờ đây suy nghĩ đủ thứ thì bỗng nhiên tiếng của một ai đó vang lên.
"Thím Lan à, Băng Nhi về chưa?"
Ra đó là giọng của bà chủ. Thím Lan đi ra phòng bếp.
"Chào bà chủ. Cô chủ về rồi thưa bà."
"Vậy con bé đâu?"
"Cô chủ đang trong phòng ạ. Chắc là đang tắm. Lúc về cô chủ thấy đói nên tôi định dọn đồ ăn ạ!"
"Tắm? Một mình ư? Sao thím không giúp con bé? Đó giờ thím luôn giúp con bé đi tắm mà!"
"Chuyện này... Có lẽ bà chủ nên đợi cô chủ xuống thì sẽ dễ nói hơn. Tôi cũng khó mà giải thích."
Thiệt tình là bà Phương không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả. Thì bỗng nhiên có đôi tay của ai đó vòng qua cổ của bà.
"Mẹ ơi, con về rồi!"
Khỏi phải nói là bà cảm thấy có điều gì đó không đúng. Bà xoay người lại thì đúng là Băng Nhi, nhưng Băng Nhi có thể... đứng ư?
"Băng Nhi? Con... Con... đi được sao?"
Băng Nhi không nói gì chỉ gật đầu. Bỗng nhiên bà quay sang nói với thím Lan.
"Thím à, hôm nay thím phải nấu một bữa ăn thật thịnh soạn biết không?"
"Vâng thưa bà chủ, tôi đi ngay."
"Mẹ, mẹ không giận con sao?"
"Có giận nhưng cũng có vui. Bộ không lẽ con muốn mẹ giận con sao?"
"Mẹ, con cảm ơn mẹ nhiều lắm!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.