Hãy Để Anh Lần Cuối Nói Lời Yêu Em
Chương 37: Chối Bỏ
jini
14/01/2020
Đã một tuần kể từ hôm đó. Ken cũng bị cấm vào trong nhà của Nhạc Phong. Không biết Ái Linh bây giờ ra sao.
Ken ngồi lên trên ghế trong phòng làm việc của mình, trong tay cứ ngâm nghi ly rượu mãi.
Băng Nhi gõ cửa rồi tự động bước vào vì cả hai không có gì gọi là xa lạ cả.
Thấy Ken đã như vậy một tuần rồi, cô cũng không quan tâm lắm. Chắc là do bệnh viện có chuyện gì đó khiến Ken phiền não vì anh là bác sĩ mà.
Băng Nhi ngồi xuống ghế đối diện bàn làm việc của anh. Để lên bàn một xấp giấy tờ.
"Ba ngày nữa Nhạc Phong sẽ trở về công ty làm việc. Có nên hoan nghênh hắn không anh?"
"Tùy em. Nhưng nếu có thì phải làm cho thật tốt."
"Anh đừng lo. Chỉ còn ba tháng nữa thôi, tất cả mọi chuyện sẽ chấm dứt. Đảm bảo hắn ta sẽ quỳ xuống mà xin lỗi em và cả... Đường Ái Linh nữa."
Ken im lặng không nói gì. Băng Nhi khá ngạc nhiên vì thái độ của anh. Nhưng rồi thôi cô không nói gì thêm liền đi ra ngoài.
"Băng Nhi. Anh xin lỗi em..."
________________
Cùng lúc đó, thím Lan vừa cầm điện thoại vừa chạy vào phòng bà Uyên Phương.
"Thưa bà chủ, có người đang gọi bà. Lúc nãy bà để quên ở phòng bếp."
"Vậy sao? Được rồi, cảm ơn thím. Thím làm việc tiếp đi. Không phiền thím nữa."
"Vâng thưa bà chủ."
Đợi sau khi thím Lan đóng cửa, bà mới nhìn vào điện thoại. Đó là một số điện thoại lạ nhưng bà cũng không quan tâm cho mấy.
"Xin chào. Cho hỏi ai..."
"Mẹ!"
"..."_ Bà Uyên Phương im lặng một hồi.
"Là mẹ phải không? Đã 7 năm rồi, mẹ... khỏe chứ?"
"Xin lỗi, từ "mẹ" của cô tôi không dám nhận."
"Mẹ, tại sao mẹ lại nói như vậy? Con là con của mẹ mà!"
"Hiện giờ tôi chỉ có một đứa con gái duy nhất và mãi về sau cũng vậy."
"Mẹ không thể làm vậy với con được."
"Người làm trời nhìn. Ắt sẽ có quả báo."
Nói xong bà Phương liền tắt máy. Nét mặt của bà không hề thể hiện nỗi thương xót hay đau đớn gì cả. Có lẽ bà đã không cần Uyên Linh nữa.
Bị mẹ mình từ chối kịch liệt như vậy khiến cô đau đớn vô cùng. Bây giờ chỉ có bà là người an ủi cô nhưng giờ thì không. Tất cả mọi người đều quay lưng lại với cô.
Nhạc Phong cho cô ở lại đây nhưng đổi lại cô không được ra khỏi nhà, muốn ăn thì tự vào bếp mà nấu, đồ bẩn thì tự mà giặt.
Cô ta vì không muốn ly hôn nên đành phải chịu trận. Cuộc sống của cô bây giờ rất chán, nhưng cô phải ráng, phải lấy lòng được Nhạc Phong.
Nhưng trong lòng cô vẫn đang thắc mắc. Người mà có thể khiến ba mẹ nuôi vì một đứa con mà chối bỏ cô là ai?
Ken ngồi lên trên ghế trong phòng làm việc của mình, trong tay cứ ngâm nghi ly rượu mãi.
Băng Nhi gõ cửa rồi tự động bước vào vì cả hai không có gì gọi là xa lạ cả.
Thấy Ken đã như vậy một tuần rồi, cô cũng không quan tâm lắm. Chắc là do bệnh viện có chuyện gì đó khiến Ken phiền não vì anh là bác sĩ mà.
Băng Nhi ngồi xuống ghế đối diện bàn làm việc của anh. Để lên bàn một xấp giấy tờ.
"Ba ngày nữa Nhạc Phong sẽ trở về công ty làm việc. Có nên hoan nghênh hắn không anh?"
"Tùy em. Nhưng nếu có thì phải làm cho thật tốt."
"Anh đừng lo. Chỉ còn ba tháng nữa thôi, tất cả mọi chuyện sẽ chấm dứt. Đảm bảo hắn ta sẽ quỳ xuống mà xin lỗi em và cả... Đường Ái Linh nữa."
Ken im lặng không nói gì. Băng Nhi khá ngạc nhiên vì thái độ của anh. Nhưng rồi thôi cô không nói gì thêm liền đi ra ngoài.
"Băng Nhi. Anh xin lỗi em..."
________________
Cùng lúc đó, thím Lan vừa cầm điện thoại vừa chạy vào phòng bà Uyên Phương.
"Thưa bà chủ, có người đang gọi bà. Lúc nãy bà để quên ở phòng bếp."
"Vậy sao? Được rồi, cảm ơn thím. Thím làm việc tiếp đi. Không phiền thím nữa."
"Vâng thưa bà chủ."
Đợi sau khi thím Lan đóng cửa, bà mới nhìn vào điện thoại. Đó là một số điện thoại lạ nhưng bà cũng không quan tâm cho mấy.
"Xin chào. Cho hỏi ai..."
"Mẹ!"
"..."_ Bà Uyên Phương im lặng một hồi.
"Là mẹ phải không? Đã 7 năm rồi, mẹ... khỏe chứ?"
"Xin lỗi, từ "mẹ" của cô tôi không dám nhận."
"Mẹ, tại sao mẹ lại nói như vậy? Con là con của mẹ mà!"
"Hiện giờ tôi chỉ có một đứa con gái duy nhất và mãi về sau cũng vậy."
"Mẹ không thể làm vậy với con được."
"Người làm trời nhìn. Ắt sẽ có quả báo."
Nói xong bà Phương liền tắt máy. Nét mặt của bà không hề thể hiện nỗi thương xót hay đau đớn gì cả. Có lẽ bà đã không cần Uyên Linh nữa.
Bị mẹ mình từ chối kịch liệt như vậy khiến cô đau đớn vô cùng. Bây giờ chỉ có bà là người an ủi cô nhưng giờ thì không. Tất cả mọi người đều quay lưng lại với cô.
Nhạc Phong cho cô ở lại đây nhưng đổi lại cô không được ra khỏi nhà, muốn ăn thì tự vào bếp mà nấu, đồ bẩn thì tự mà giặt.
Cô ta vì không muốn ly hôn nên đành phải chịu trận. Cuộc sống của cô bây giờ rất chán, nhưng cô phải ráng, phải lấy lòng được Nhạc Phong.
Nhưng trong lòng cô vẫn đang thắc mắc. Người mà có thể khiến ba mẹ nuôi vì một đứa con mà chối bỏ cô là ai?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.