Chương 17: Có Khách Đến Thăm
Poissson
25/05/2021
Nghỉ cả nửa tháng nên Trình Mẫn vừa trở lại với công việc đã làm không kịp thở. Cô cảm thấy cường độ công việc của mình quá cao rồi, nhưng nghiêm túc ngẫm lại thì thật ra cũng không khác mấy so với trước đây. Thế nên chắc chắn là do nửa tháng ăn chơi này đã chiều cô hư rồi!
Sáng nay, Trình Mẫn dậy trễ nên ngay cả bữa sáng cũng không kịp mua mà vội vội vàng vàng chạy đi làm. Cô có cuộc hẹn với khách nước ngoài vào lúc 9 giờ nên không thể đến trễ được. Ngay cả phép tắc cơ bản này mà còn làm không được thì làm sao có thể thành công nổi.
Cô vội vàng chạy vào phòng trưng bày, nhìn đồng hồ mới 8 giờ 40 liền thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Dư đang hướng dẫn nhân viên mới. Cậu ta cầm quyển sách vừa nói vừa miêu tả, thao thao bất tuyệt một hồi rồi đuổi người ta đi làm việc. Người mới cầm quyển sách, cái hiểu cái không, tự dưng bị không trâu bắt chó đi cày nên ngơ ngẩn, lững thững bước đi. Tiểu Dư ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn Trình Mẫn đang thở hổn hển, trêu chọc: “Wow, người mất tích đã trở về rồi.”
Trình Mẫn mệt muốn xỉu, nói không ra hơi: “Đã lâu không gặp.”
Một người đồng nghiệp khác vừa lúc đi qua thấy Trình Mẫn cũng giật mình, cười chào: “Hello chị Mẫn. Chào mừng chị mất tích nửa tháng cuối cùng cũng quay lại.”
Trình Mẫn là cấp trên của họ. Cô rất am hiểu việc hòa nhập nên tùy vào môi trường làm việc mà cô sẽ có những cách xử sự khác nhau. Nếu là công ty trước đây, cô sẽ luôn mang phong thái của một người làm sếp: nghiêm nghị, lạnh lùng. Nhưng ở chỗ này thì gần gũi và hòa đồng mới thích hợp nên quan hệ của cô với các nhân viên rất tốt. Họ trêu ghẹo cô là chuyện như cơm bữa.
Cô nói: “Không ngờ mấy người lại nhớ thương tôi đến vậy.”
Tiểu Dư cười ha hả, nói: “Đương nhiên là nhớ rồi. Chị không ở đây không ai mời bọn em đi uống nước cả.”
Trình Mẫn vỗ vai cậu ta, nói giỡn: “Cậu mà còn nói thêm gì nữa thì không chỉ nước không có để uống mà tiền thưởng cuối năm cũng mất nhé.”
Cô làm động tác số 0.
Tiểu Dư giả vờ thở dài một tiếng nói cô không có lương tâm.
Vương Hàm đẩy nhẹ cậu ta, bảo cậu ta im đi nếu không tiền lương cũng mất đấy.
Trình Mẫn cười, đuổi hai người đi làm việc rồi trở về văn phòng.
Trợ lý Tiểu Từ đang nhìn chăm chú vào máy tính xử lý công việc, cảm giác được có ai xuất hiện thì lập tức ngẩng đầu chào cô. Cô mỉm cười gật đầu, cầm tay nắm định đẩy cửa ra thì dừng lại, hỏi: “Ông Pedro có gọi đến chưa?”
Tiểu Từ nghe cô hỏi thì ngẩng đầu lên, đáp: “Chưa thấy ạ.”
Trình Mẫn nói: “Ừ. Ông ấy gọi đến thì nói chị nhé.”
Tiểu Từ gật đầu rồi mở ngăn kéo, lấy một tấm thiệp mời đưa cho Trình Mẫn, nói: “Sếp, bà Vanessa mời chị đến tham gia buổi triển lãm.”
Tấm thiệp lớn bằng bàn tay có màu đen được mạ bạc, những đường kẻ đen trắng xen kẽ nhau, uốn lượn qua thời gian, địa điểm và tên khách mời một cách điệu nghệ. Nhìn là biết phong cách của Vanessa.
Cô vuốt ve tấm thiệp, nhìn thời gian được in nổi bên trên, hỏi: “Chiều mai chị có lịch trình gì không?”
Tiểu Từ cúi đầu cẩn thận kiểm tra thời gian biển rồi báo lại: “Tạm thời không có.”
“Ok” Trình Mẫn gật đầu, “Chiều mai chị sẽ đến buổi triển lãm tranh của Vanessa.”
Tiểu Từ lắng nghe rồi đánh dấu lại: “Vâng ạ. Đến lúc đó em sẽ nhắc chị.”
Năng lực làm việc Tiểu Từ rất tốt, luôn làm Trình Mẫn yên tâm. Cô cầm thiệp mời bước vào văn phòng.
Trình Mẫn vẫn bận rộn như mọi ngày. Thảo luận hợp đồng với ông Pedro xong, xuất phát từ sự lễ phép cô mời đối phương dùng cơm trưa. Ăn xong, cô định nghỉ một chút thì phòng triển lãm nghệ thuật chung xảy ra vấn đề, không thể thỏa thuận với đối tác nên cô đành đi họp. Sau khi hội nghị kết thúc, cô cho rằng cuối cùng mình cũng có thể nghỉ ngơi rồi thì lại có khách hàng đến tìm cô “ôn chuyện”.
Một ngày kết thúc, cho dù cô có khỏe cỡ nào cũng cạn kiệt sức lực.
Đồng hồ điểm 4 rưỡi, cách thời gian tan tầm còn một tiếng. Trình Mẫn rốt cuộc cũng được tựa vào lưng ghế ngồi thư giãn. Tách cà phê hồi trưa uống còn chưa rửa đang đặt trên tập tài liệu, có mấy giọt dính trên thành ly nhìn vô cùng chướng mắt nên cô đứng dậy đi rửa.
Lúc quay lại, Tiểu Từ vẫn giữ thái độ rất nghiêm túc sau một ngày làm việc cực nhọc, báo với cô: “Sếp, có cô Lục muốn gặp chị.”
Trình Mẫn thật sự muốn nhíu mày để bày tỏ sự không vui, đáng tiếc cô không thể. Cô phải bảo vệ hình tượng chuyên nghiệp của một người làm sếp.
Sau một hồi xoắn xuýt, lời của Tiểu Từ cứ văng vẳng bên tai làm cô sực tỉnh, nhận ra người tới không phải khách hay đối tượng hợp tác: “Cô Lục?”
“Cô ấy tên là Lục Ánh Lam.” Tiểu Từ đáp, thuận tiện bổ sung một câu: “Cô ấy mua rất nhiều bộ sưu tập.”
Trình Mẫn không ngờ Lục Ánh Lam tới thật, cô cứ tưởng là người ta khách sáo thôi, ai ngờ lại làm thật. Hơn nữa còn rất khách sáo, không chỉ tới mà còn mua tranh. Về tình về lý, cô cũng nên đi gặp Lục Ánh Lam dù cho cô không muốn tiếp xúc nhiều với người nhà của Lục Hạo Nam.
Thôi, giờ có nói gì thì cũng đã muộn.
Trình Mẫn hỏi: “Ở phòng nào vậy?”
Tiểu Từ đáp: “301.”
Cô gật đầu, dặn: “Mang hai ly nước qua.”
“Vâng ạ.” Tiểu Từ đáp lời.
Trình Mẫn đang định xoay người rời đi thì Tiểu Từ đột nhiên ngẩng đầu nói, “Xin lỗi sếp, em quên mất. Tiểu Dư nói, cô Lục có đi chung với cô Mạnh nữa.”
Cô Mạnh? Chắc là bạn của Lục Ánh Lam rồi. Dù sao cùng bạn đi mua sắm cũng là chuyện bình thường.
Cô cũng không nghĩ nhiều, nói: “Vậy mang thêm một ly nữa nhé.”
“Dạ.”
Hôm nay, Trình Mẫn ăn mặc rất đơn giản, váy midi thắt eo màu đen trắng kết hợp với bông tai bạc tua rua nhìn vừa hiện đại, vừa trang nhã.
Chắc do đi với bạn nên Lục Ánh Lam cũng chỉ mặc váy hoa dài theo phong cách Bohemian, không hề giống như lần gặp đầu tiên cả người đầy hàng hiệu.
Ngược lại cô Mạnh ngồi bên cạnh rất nổi bật, cho dù là cách ăn mặc hay trang sức thì không chỗ nào là không tinh xảo.
Hai người đang trò chuyện vui vẻ thì “cạch”, cánh cửa mở ra, một bóng dáng nhỏ xinh bước vào.
Lục Ánh Lam vẫn nhiệt tình như vậy: “Chị Trình Mẫn, sao mới mấy ngày không gặp mà lại đẹp lên rồi?”
Trình Mẫn ngồi xuống đối diện họ, mỉm cười: “Nào có, tôi vẫn vậy mà. Cô mới càng ngày càng đẹp đó.”
Lục Ánh Lam cười cười: “Chị quá khiêm tốn rồi.”
“Chờ lâu không?” Trình Mẫn giả vờ trách móc: “Tới mà không báo với tôi trước một tiếng để tôi chuẩn bị.”
Sáng nay, Trình Mẫn dậy trễ nên ngay cả bữa sáng cũng không kịp mua mà vội vội vàng vàng chạy đi làm. Cô có cuộc hẹn với khách nước ngoài vào lúc 9 giờ nên không thể đến trễ được. Ngay cả phép tắc cơ bản này mà còn làm không được thì làm sao có thể thành công nổi.
Cô vội vàng chạy vào phòng trưng bày, nhìn đồng hồ mới 8 giờ 40 liền thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Dư đang hướng dẫn nhân viên mới. Cậu ta cầm quyển sách vừa nói vừa miêu tả, thao thao bất tuyệt một hồi rồi đuổi người ta đi làm việc. Người mới cầm quyển sách, cái hiểu cái không, tự dưng bị không trâu bắt chó đi cày nên ngơ ngẩn, lững thững bước đi. Tiểu Dư ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn Trình Mẫn đang thở hổn hển, trêu chọc: “Wow, người mất tích đã trở về rồi.”
Trình Mẫn mệt muốn xỉu, nói không ra hơi: “Đã lâu không gặp.”
Một người đồng nghiệp khác vừa lúc đi qua thấy Trình Mẫn cũng giật mình, cười chào: “Hello chị Mẫn. Chào mừng chị mất tích nửa tháng cuối cùng cũng quay lại.”
Trình Mẫn là cấp trên của họ. Cô rất am hiểu việc hòa nhập nên tùy vào môi trường làm việc mà cô sẽ có những cách xử sự khác nhau. Nếu là công ty trước đây, cô sẽ luôn mang phong thái của một người làm sếp: nghiêm nghị, lạnh lùng. Nhưng ở chỗ này thì gần gũi và hòa đồng mới thích hợp nên quan hệ của cô với các nhân viên rất tốt. Họ trêu ghẹo cô là chuyện như cơm bữa.
Cô nói: “Không ngờ mấy người lại nhớ thương tôi đến vậy.”
Tiểu Dư cười ha hả, nói: “Đương nhiên là nhớ rồi. Chị không ở đây không ai mời bọn em đi uống nước cả.”
Trình Mẫn vỗ vai cậu ta, nói giỡn: “Cậu mà còn nói thêm gì nữa thì không chỉ nước không có để uống mà tiền thưởng cuối năm cũng mất nhé.”
Cô làm động tác số 0.
Tiểu Dư giả vờ thở dài một tiếng nói cô không có lương tâm.
Vương Hàm đẩy nhẹ cậu ta, bảo cậu ta im đi nếu không tiền lương cũng mất đấy.
Trình Mẫn cười, đuổi hai người đi làm việc rồi trở về văn phòng.
Trợ lý Tiểu Từ đang nhìn chăm chú vào máy tính xử lý công việc, cảm giác được có ai xuất hiện thì lập tức ngẩng đầu chào cô. Cô mỉm cười gật đầu, cầm tay nắm định đẩy cửa ra thì dừng lại, hỏi: “Ông Pedro có gọi đến chưa?”
Tiểu Từ nghe cô hỏi thì ngẩng đầu lên, đáp: “Chưa thấy ạ.”
Trình Mẫn nói: “Ừ. Ông ấy gọi đến thì nói chị nhé.”
Tiểu Từ gật đầu rồi mở ngăn kéo, lấy một tấm thiệp mời đưa cho Trình Mẫn, nói: “Sếp, bà Vanessa mời chị đến tham gia buổi triển lãm.”
Tấm thiệp lớn bằng bàn tay có màu đen được mạ bạc, những đường kẻ đen trắng xen kẽ nhau, uốn lượn qua thời gian, địa điểm và tên khách mời một cách điệu nghệ. Nhìn là biết phong cách của Vanessa.
Cô vuốt ve tấm thiệp, nhìn thời gian được in nổi bên trên, hỏi: “Chiều mai chị có lịch trình gì không?”
Tiểu Từ cúi đầu cẩn thận kiểm tra thời gian biển rồi báo lại: “Tạm thời không có.”
“Ok” Trình Mẫn gật đầu, “Chiều mai chị sẽ đến buổi triển lãm tranh của Vanessa.”
Tiểu Từ lắng nghe rồi đánh dấu lại: “Vâng ạ. Đến lúc đó em sẽ nhắc chị.”
Năng lực làm việc Tiểu Từ rất tốt, luôn làm Trình Mẫn yên tâm. Cô cầm thiệp mời bước vào văn phòng.
Trình Mẫn vẫn bận rộn như mọi ngày. Thảo luận hợp đồng với ông Pedro xong, xuất phát từ sự lễ phép cô mời đối phương dùng cơm trưa. Ăn xong, cô định nghỉ một chút thì phòng triển lãm nghệ thuật chung xảy ra vấn đề, không thể thỏa thuận với đối tác nên cô đành đi họp. Sau khi hội nghị kết thúc, cô cho rằng cuối cùng mình cũng có thể nghỉ ngơi rồi thì lại có khách hàng đến tìm cô “ôn chuyện”.
Một ngày kết thúc, cho dù cô có khỏe cỡ nào cũng cạn kiệt sức lực.
Đồng hồ điểm 4 rưỡi, cách thời gian tan tầm còn một tiếng. Trình Mẫn rốt cuộc cũng được tựa vào lưng ghế ngồi thư giãn. Tách cà phê hồi trưa uống còn chưa rửa đang đặt trên tập tài liệu, có mấy giọt dính trên thành ly nhìn vô cùng chướng mắt nên cô đứng dậy đi rửa.
Lúc quay lại, Tiểu Từ vẫn giữ thái độ rất nghiêm túc sau một ngày làm việc cực nhọc, báo với cô: “Sếp, có cô Lục muốn gặp chị.”
Trình Mẫn thật sự muốn nhíu mày để bày tỏ sự không vui, đáng tiếc cô không thể. Cô phải bảo vệ hình tượng chuyên nghiệp của một người làm sếp.
Sau một hồi xoắn xuýt, lời của Tiểu Từ cứ văng vẳng bên tai làm cô sực tỉnh, nhận ra người tới không phải khách hay đối tượng hợp tác: “Cô Lục?”
“Cô ấy tên là Lục Ánh Lam.” Tiểu Từ đáp, thuận tiện bổ sung một câu: “Cô ấy mua rất nhiều bộ sưu tập.”
Trình Mẫn không ngờ Lục Ánh Lam tới thật, cô cứ tưởng là người ta khách sáo thôi, ai ngờ lại làm thật. Hơn nữa còn rất khách sáo, không chỉ tới mà còn mua tranh. Về tình về lý, cô cũng nên đi gặp Lục Ánh Lam dù cho cô không muốn tiếp xúc nhiều với người nhà của Lục Hạo Nam.
Thôi, giờ có nói gì thì cũng đã muộn.
Trình Mẫn hỏi: “Ở phòng nào vậy?”
Tiểu Từ đáp: “301.”
Cô gật đầu, dặn: “Mang hai ly nước qua.”
“Vâng ạ.” Tiểu Từ đáp lời.
Trình Mẫn đang định xoay người rời đi thì Tiểu Từ đột nhiên ngẩng đầu nói, “Xin lỗi sếp, em quên mất. Tiểu Dư nói, cô Lục có đi chung với cô Mạnh nữa.”
Cô Mạnh? Chắc là bạn của Lục Ánh Lam rồi. Dù sao cùng bạn đi mua sắm cũng là chuyện bình thường.
Cô cũng không nghĩ nhiều, nói: “Vậy mang thêm một ly nữa nhé.”
“Dạ.”
Hôm nay, Trình Mẫn ăn mặc rất đơn giản, váy midi thắt eo màu đen trắng kết hợp với bông tai bạc tua rua nhìn vừa hiện đại, vừa trang nhã.
Chắc do đi với bạn nên Lục Ánh Lam cũng chỉ mặc váy hoa dài theo phong cách Bohemian, không hề giống như lần gặp đầu tiên cả người đầy hàng hiệu.
Ngược lại cô Mạnh ngồi bên cạnh rất nổi bật, cho dù là cách ăn mặc hay trang sức thì không chỗ nào là không tinh xảo.
Hai người đang trò chuyện vui vẻ thì “cạch”, cánh cửa mở ra, một bóng dáng nhỏ xinh bước vào.
Lục Ánh Lam vẫn nhiệt tình như vậy: “Chị Trình Mẫn, sao mới mấy ngày không gặp mà lại đẹp lên rồi?”
Trình Mẫn ngồi xuống đối diện họ, mỉm cười: “Nào có, tôi vẫn vậy mà. Cô mới càng ngày càng đẹp đó.”
Lục Ánh Lam cười cười: “Chị quá khiêm tốn rồi.”
“Chờ lâu không?” Trình Mẫn giả vờ trách móc: “Tới mà không báo với tôi trước một tiếng để tôi chuẩn bị.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.