Hãy Đến Hôn Em

Chương 16: Manh Mối

Poissson

25/05/2021

Điều làm Trình Mẫn không ngờ tới là trong bữa cơm này không chỉ có em họ của anh, Lục Ánh Lam mà còn có chồng sắp cưới của cô ấy. Cách ăn mặc của Lục Ánh Lam vừa có vẻ bình dị nhưng cũng rất sang trọng. Sở dĩ Trình Mẫn hình dung như vậy là bởi cô khá có khiếu về mảng thời trang. Nếu phải nói thật thì đó chẳng qua chỉ là một chiếc váy trắng đơn giản mà thôi nhưng khi phối hợp với kiểu xẻ tà đặc biệt kia thì lại khiến nó trông mới mẻ hơn.

Vì vậy, Trình Mẫn đoán cô em gái này của anh có thể đang làm việc trong ngành thời trang.

Có lẽ Lục Ánh Lam rất kinh ngạc với sự xuất hiện của Trình Mẫn. Cô ấy nhìn cô rất nhiều lần mà gần như là quan sát từ trên xuống dưới. Cô ấy vui vẻ chào Lục Hạo Nam và bước tới ôm anh một cái, còn không quên cười nhạo rằng: “Anh hai, Thẩm Văn và anh ba đều nói anh là người bận rộn nên muốn gặp anh một lần còn khó hơn lên trời. Lúc trước em không tin nhưng bây giờ thì tin rồi.”

Trong những loại trường hợp này, hiển nhiên Lục Hạo Nam đã buông lỏng hơn rất nhiều nên trông không có vẻ hững hờ như mọi ngày. Anh nở nụ cười, nói với Lục Ánh Lam: “Hai người họ mà biết nói lời gì tốt đẹp à?”

Trình Mẫn nghe vậy thì đoán có lẽ Thẩm Văn là anh chồng chưa cưới của Lục Ánh Lam, cũng chính là người đàn ông cao gầy đang đứng sau lưng cô ấy bây giờ. Còn anh ba trong miệng Lục Ánh Lam thì do cô chưa bao giờ nghe Lục Hạo Nam nói về tình trạng gia đình mình nên không biết là ai. Ngoài ra, cách nói chuyện giữa Lục Hạo Nam và Lục Ánh Lam không giống như trong cuộc gọi vừa rồi. Như vậy có thể thấy, người gọi điện cho Lục Hạo Nam lúc nãy rất có thể là Thẩm Văn.

Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi mà suy nghĩ của cô đã xoay chuyển liên tục, không biết đã đi tới tận đâu rồi.

Người đàn ông sau lưng Lục Ánh Lam tiến lên trước, bảo: “Nếu không phải nể mặt em thì hôm nay anh hai của em sẽ không thèm nhìn tới cái mặt này đâu.”

Lục Ánh Lam cười híp mắt: “Vậy thể diện của em lớn thật đấy, chứ anh ba thì lần nào cũng bị sập cửa vào mặt.”

Lục Hạo Nam xem hai người một xướng một họa xong mới không nể mặt mà đáp lại: “Đừng suốt ngày học theo thói xấu của chú ba.”

Anh vừa nói thế, Lục Ánh Lam đã cười đến hai mắt cong cong, không nhịn được nói: “Hai người các anh đúng là, khó trách bác cả lúc nào cũng mong hai người đừng về nhà.”

Lục Hạo Nam cười cười nhưng vẫn không quên Trình Mẫn vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh. Lòng bàn tay ấm áp khô ráo của anh dán lên mu bàn tay cô khiến cô ngẩn người, sau đó nghe thấy anh nói: “Đây là Trình Mẫn.”

Rốt cuộc Lục Ánh Lam cũng chờ được tới lúc anh giới thiệu. Cô rất có mắt nhìn, liếc thấy hai người đang nắm tay nhau thì nói với Trình Mẫn: “Chào chị Trình Mẫn, em là Lục Ánh Lam.”

Được gọi là chị khiến Trình Mẫn lạnh hết cả người. Cô cười gượng một tiếng: “Gọi tôi Trình Mẫn là được rồi.”

“Vậy thì không được rồi.” Lục Ánh Lam chớp chớp mắt nhưng lại không nói rõ nguyên nhân.

Đây là một nhà hàng tư có hệ thống bảo mật rất cao. Chỉ nhìn từ cách trang trí cũng biết ở đây rất tốn kém. Bốn người họ ở trong một gian phòng riêng, nhưng trong phòng chỉ có tiếng nói chuyện của ba người kia còn Trình Mẫn luôn im lặng từ đầu tới cuối, ngoan ngoãn làm một phông nền.



Lục Ánh Lam cảm thấy rất hứng thú với Trình Mẫn. Dù sao nếu Trình Mẫn không xuất hiện thì cô vẫn luôn cho rằng anh hai của mình chẳng khác nào một cái máy làm việc không có cảm xúc. Cô ấy luôn hướng chủ đề sang Trình Mẫn. Đầu tiên là vờ như vô tình hỏi nghề nghiệp của cô, sau khi nghe xong thì rất tự nhiên mà để lại phương thức liên lạc luôn.

Trình Mẫn là một người rất biết cách xã giao nhưng không chịu được khi Lục Ánh Lam tỏ ra thân thiết như thế. Lục Ánh Lam nhỏ hơn cô hai tuổi. Cô ấy là một người hoạt bát và biết cách ăn nói, thậm chí còn nhiều lần thể hiện lòng tốt với cô khiến cô không biết nên đáp lại thế nào. Thế nên, chỉ khi nào nhắc tới chuyện làm mình hứng thú cô mới nói thêm vài câu với Lục Ánh Lam.

Lục Ánh Lam uống một ngụm nước chanh, đáy mắt chứa ý cười, nói với Trình Mẫn: “Chị Trình Mẫn, xem ra hai người chúng ta rất có duyên đó. Chị làm trong ngành nghệ thuật và em cũng thế. Vì vậy, sau này chúng ta có thể thường xuyên hẹn nhau ra ngoài tâm sự.”

Cô ấy là một nhà thiết kế thời trang.

Trình Mẫn đặt đũa xuống, lấy khăn giấy lau chút nước canh dính trên mu bàn tay rồi đáp: “Được chứ, khi nào cô rảnh thì nói với tôi một tiếng, chúng ta có thể ra ngoài đi dạo với nhau.”

“Vậy thì tốt quá.” Lục Ánh Lam nói, “Chị đừng có giống như anh hai đấy nhé. Người gì mà suốt ngày cứ qua loa lấy lệ, muốn hẹn anh ấy một lần cũng khó.”

Trình Mẫn thật không ngờ Lục Hạo Nam lại khó hẹn như thế, đó giờ anh luôn chủ động hẹn cô hết lần này đến lần khác mà. Khóe mắt cô liếc qua bàn tay với các khớp xương rõ ràng của anh, hỏi lại: “Thật à? Lần nào tôi cũng hẹn được mà.”

Lục Ánh Lam nghe vậy thì chỉ vào Lục Hạo Nam: “Anh kiểm điểm lại mình đi nha.”

Lục Hạo Nam liếc Trình Mẫn một cái, thấy khóe môi cô đang cong lên, trông có vẻ thoải mái hơn lúc mới tới bèn nói: “Không phải hôm nay đã đến rồi sao?”

Lục Ánh Lam nở nụ cười sâu xa. Hôm nay anh chịu tới sợ là không phải do nể mặt cô em gái này mà là nể mặt người phụ nữ bên cạnh mới đúng. Ông anh hai này của cô rất được lòng người lớn trong nhà bởi vì anh làm việc ổn thỏa, con người tỉnh táo và tự tin. Chỉ có điều, khi gộp cách phong cách làm việc của anh vào hai chữ tình cảm thì lại không ổn lắm.

Thẩm Văn đáp lại: “Phải mấy trăm năm mới được một lần.”

Lục Ánh Lam phụ họa: “Lại bảo không đúng đi?”

Cô ấy chợt chuyển chủ đề: “Chỉ có điều cái này cũng chẳng là gì. Thú vị nhất chính là trước đây anh ba từng kể em nghe khi anh ấy gọi cho anh hai, nếu không có chuyện gì quan trọng thì nói chưa tới năm câu anh hai đã cúp máy rồi.”

Thẩm Văn chậc chậc cảm thán: “Đúng là tình anh em plastic mà.”

Lời này vừa dứt làm Trình Mẫn không khỏi buồn cười. Nhưng nụ cười ấy không duy trì được bao lâu vì cô bỗng nhớ đến mỗi một cuộc gọi từ trước tới nay giữa hai người. Những lúc họ nói chuyện điện thoại, anh chưa bao giờ có vẻ vội vã muốn cúp cả. Chỉ có điều cả buổi chỉ có cô nói mấy lời không đứng đắn còn anh chỉ chăm chú lắng nghe thôi. Cô rất thích chế nhạo anh mặc dù rất ít khi nhìn thấy vẻ lúng túng trên mặt anh. Tuy nói không được đáp lại là một chuyện rất không thú vị nhưng cô chưa từng có loại cảm giác này.

Thậm chí có nhiều lúc cô còn rất hưởng thụ loại yên tĩnh ấy.



Tính cách của Thẩm Văn và Lục Ánh Lam khá giống nhau, đều là người thích nói cười. Chỉ mới đùa giỡn một chút đã khiến bầu không khí náo nhiệt hẳn lên. Bữa cơm này của bốn người xem như không tệ.

Lúc sắp kết thúc, Lục Ánh Lam đột nhiên nói: “Không phải hôm nay hai người định đi hẹn hò à?”

Hai chữ “hẹn hò” vừa thốt ra làm Trình Mẫn đang uống nước chanh suýt sặc. Từ này quá vi diệu, cô đáp phải cũng không được mà không phải cũng không được nốt.

Ánh mắt khó xử nhìn về phía Lục Hạo Nam.

Tất nhiên Lục Hạo Nam nhận được tín hiệu của cô, mà trình bịa chuyện của anh cũng rất cao nên tình huống này với anh chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Thế là anh hờ hững đáp: “Chỉ ra cửa ăn bữa cơm thôi.”

Qua lời bịa đặt của anh, chuyện này tức khắc trở thành một chuyện nhỏ vặt vãnh.

“Chỉ vậy thôi hả?” Lục Ánh Lam cạn lời, đành đổi cách nói khác: “Bây giờ mới mười giờ chứ mấy, cũng không khuya lắm, đi xem bộ phim rồi về hẳn không muộn lắm đâu.”

Cô ấy có ý ám chỉ nhưng Trình Mẫn vẫn giả ngu: “Lát nữa hai người muốn đi xem à?”

Lời của cô khiến Lục Ánh Lam và Thẩm Văn nảy sinh suy nghĩ khác nhau. Bọn họ nhìn nhau cười một tiếng, mỗi người đều cất giữ suy nghĩ cho riêng mình.

Sau khi ăn xong, Thẩm Văn và Lục Ánh Lam tất nhiên sẽ không đi xem phim. Hai người họ ngồi vào xe, Lục Ánh Lam bật đèn lên, khom người nhặt vòng tay vô ý làm rơi. Sau khi ngồi thẳng dậy thì nói thẳng: “Em thấy hai người đó rất hợp.”

Thẩm Văn không tỏ thái độ rõ ràng mà chỉ cười như không cười: “Chỉ mới có một bữa cơm mà em đã nhìn ra rồi?”

Lục Ánh Lam hừ nhẹ một tiếng, bảo: “Nếu anh không tin thì cứ chờ xem đi. Anh hai của em cũng không phải là loại người đào hoa phong lưu như anh ba, hơn nữa vừa nhìn đã biết đây không phải là chuyện mới ngày một ngày hai. Anh ấy giấu người kỹ đến thế thì chắc chắn phải tốn không ít tâm tư.”

Thẩm Văn vẫn giữ thái độ nghi ngờ: “Nếu hai người họ là thật thì anh trai em sẽ giới thiệu cô ấy như thế à?”

Cô liếc anh ta một cái, nói: “Đó là vì anh không hiểu rõ anh hai của em, tính tình của anh ấy là vậy đó.”

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, hai người đều có ý kiến riêng của mình nên khó phân tích xem ai đúng ai sai.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hãy Đến Hôn Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook