Chương 45: Phiên Ngoại 5: Sinh Con
Poissson
08/06/2021
Hôm nay, Trình Mẫn vẫn định đi ngủ sớm như thường ngày, nhưng nằm
trên giường một hồi cô lại thấy có chút khác thường. Lục Hạo Nam vẫn
chưa về, cô không muốn làm anh phải lo lắng suông, huống chi bây giờ
cách ngày dự sinh còn một tuần nữa, cô nghĩ không nghiêm trọng bèn liên
lạc với bác sĩ của mình để hỏi một chút. Bác sĩ vừa nghe cô thuật lại nh
huống thì đã hiểu, với loại nh huống này thì ngày mai đến bệnh viện cũng
không thành vấn đề. Nhưng vì lý do an toàn nên bác sĩ vẫn bảo cô đến
bệnh viện ngay bây giờ.
Bác sĩ đã đưa ra kiến nghị như vậy, Trình Mẫn tất nhiên sẽ làm theo. Chỉ có
điều, trong nhà chỉ có bảo mẫu và dì giúp việc, không ai biết lái xe cả,
không băn khoăn một hồi rồi vẫn báo với Lục Hạo Nam.
Lục Hạo Nam vừa nhận được điện thoại thì không rảnh để lo gì nữa, chỉ
biết hấp tấp trở về.
Sau khi anh về đến nhà mới phát hiện Trình Mẫn còn bình nh hơn anh
nhiều, còn có tâm trạng vừa ngâm nga theo bài hát vừa thu xếp đồ ăn vặt
và mỹ phẩm dưỡng da của mình nữa. Anh hỏi cô cảm thấy thế nào, cô thờ
ơ đáp: “Vẫn ổn, chỉ hơi hơi đau thôi.”
Lục Hạo Nam nghe cô nói vậy thì trái m lập tức căng thẳng.
Ai ngờ, sau khi đến bệnh viện, cảm giác đau này đột nhiên biến mất, thế là
Trình Mẫn thoải mái đi ngủ một giấc.
9 giờ sáng hôm sau, lúc Trình Mẫn mơ mơ màng màng thì cảm nhận được
một cơn đau, hơn nữa bụng như căng lên, hô hấp cũng nhanh hơn. Cô mở
bừng mắt ra, thấy Lục Hạo Nam đang ngồi bên cạnh cô đọc báo.
Sườn mặt của anh vẫn đẹp như thế, Trình Mẫn không khỏi cảm thán nhan
sắc của người đàn ông nhà mình, cô hỏi: “Anh không cần đi làm hả?”
Lục Hạo Nam liếc nhìn cô một cái, nói, “Xin nghỉ rồi.”
Trình Mẫn chọc anh, “Dù gì anh cũng là cán bộ cấp phó phòng mà cũng có
thể xin nghỉ nhiều ngày vậy hả?”
Nói đến đây, Lục Hạo Nam nhíu mày, anh đã vì chuyện này mà rầu suốt một
thời gian. Phái nam không có ngày nghỉ sinh nên muốn xin nghỉ thật sự
không dễ chút nào.
Trình Mẫn sao lại không biết mối phiền não của anh, nhưng lúc này cơn
đau lại xuất hiện, hơn nữa cô phát hiện lần này còn dữ dội hơn lần trước,
khoảng cách từng co giật cũng ngắn hơn nên cô không còn hơi sức để nói
đến chuyện khác nữa: “Anh mau gọi bác sĩ đi, em đau bụng.”
Cô chỉ bình thản thốt ra một câu như vậy làm Lục Hạo Nam tưởng cô nói cô
đói bụng rồi nên không chắc mà nhìn chằm chằm cô một lúc, đến khi cô
kêu một lần nữa anh mới biến sắc.
Bác sĩ kiểm tra cho cô xong, bảo cô ăn chút gì đó lót dạ để dưỡng sức và
kiên nhẫn chờ một lát.
Trình Mẫn biết chắc sẽ không nhanh như thế, nhưng cô vẫn hơi hụt hẫng,
nh cô chỉ muốn sinh nhanh cho xong. Dù sao mang thai thôi là đã khó
chịu rồi, bây giờ còn bị co rút từng cơn đau đớn nữa nên chỉ muốn sinh
nhanh một chút, đỡ phải bị dày vò.
Nhưng bất luận thế nào, cô cũng chỉ có thể bị dày vò. Cô cố thả lỏng cả cơ
thể lẫn nh thần, xuống giường đi lại một chút, đi xong rồi bảo anh đọc
sách cho cô nghe, hoặc xem phim hoạt hình. Nhưng vẫn không mấy hiệu
quả.
Sau đó, Lục Hạo Nam phát hiện ra, đây là lần đầu cô sinh con sao có thể
không căng thẳng, chẳng qua vì không muốn làm anh lo nên mới không
biểu hiện ra ngoài thôi.
Khoảng 5 giờ chiều, Trình Mẫn bỗng nhiên đau đến môi trắng bệch, khó
chịu dựa vào giường. Bác sĩ nghe n chạy đến, kiểm tra mới phát hiện cửa
mình đã mở được ba ngón tay, vẫn chưa đến lúc sinh. Bác sĩ đành bơm
thuốc gây tê cho cô, cơn đau chậm rãi biến mất, cô ngồi một hồi, thấy vẫn
có thể chịu được thì thở phào nhẹ nhõm, thoải mái ăn cho xong bữa tối.
Không bao lâu sau khi ăn tối xong, Lục Hạo Nam vào phòng sinh với cô.
Dường như anh đã khôi phục lại sự bình nh thường ngày, ít nhất ngoài
mặt là như vậy. Nhưng Trình Mẫn biết, anh chỉ đang cố gắng khống chế
cảm xúc thôi.
Lúc bắt đầu sinh, Trình Mẫn cảm thấy mình như say, cứ thế ngẩn ra. Lục
Hạo Nam hỏi cô có đau không, cô chỉ lắc đầu, nghi ngờ cho dù bây giờ có
rạch cho cô một dao chắc cô cũng không có cảm giác gì.
Mãi đến khi đầu đứa bé lộ ra, Trình Mẫn mới cảm thấy đau. Cô có thể cảm
thấy cửa mình như bị xé rách vậy. Cô hơi không yên tâm nên xác nhận với
bác sĩ: “Bác sĩ Dương, tôi có cần phải rạch không?”
Rạch này chính là rạch cửa mình.
Bác sĩ Dương bảo không cần, sau đó an ủi cô rằng thấy đau là hiện tượng
bình thường thôi.
Trình Mẫn nắm chặt tay Lục Hạo Nam, giương mắt nhìn anh, thấy anh mím
môi nhìn cô chăm chú, trong mắt tràn ngập vẻ sầu lo thì nói với anh: “Em
không sao đâu...”
Anh đáp: “Ừ.”
Ngoài miệng Lục Hạo Nam nói vậy, trông có vẻ rất bình nh nhưng động
tác không ngừng vuốt ve tay cô vẫn bán đứng anh.
Năm phút sau, Trình Mẫn nghe nói đầu đứa bé đã ra rồi, cảm giác khác
thường ở thân dưới cũng giảm xuống, cô chớp mắt hỏi: “Bác sĩ Dương, tôi
có bị rách không?”
Bác sĩ Dương kiên nhẫn đáp: “Không có. Cô Trình, cô cứ thả lỏng, người của
em bé cũng sắp ra rồi.”
Bấy giờ, Trình Mẫn mới thật sự yên lòng, không bị rạch cũng không có rách,
xem ra cô vẫn rất may mắn.
Không bao lâu sau, Trình Mẫn thuận lợi sinh ra một bé gái nặng 3kg7. Do
sinh thường nên đầu bé nhòn nhọn, cả người đỏ bừng, tóc máu dày dính
đầy nước ối, đôi mắt vẫn chưa mở, làn da còn nhăn nheo, thoạt nhìn thật
sự không được đẹp. Thế nhưng, sau khi nhìn thấy đứa con gái nhỏ xấu xí
của mình, Lục Hạo Nam vẫn đỏ mắt.
Cuống rốn do tự tay Lục Hạo Nam cắt, tay anh hơi run rẩy, thầm nghĩ đây
có lẽ là khoảnh khắc xúc động nhất trong cuộc đời anh.
Trình Mẫn còn nằm ở kia, cả người mềm như bông, không biết anh đang có
trăm mối cảm xúc ngổn ngang, lại càng không biết diện mạo của đứa bé, cô
yếu ớt hỏi anh, “Con bé có xinh không?”
Lục Hạo Nam nghe vậy, quay đầu nhìn Lộ Lộ một hồi, biểu cảm hơi phức
tạp, đáp một cách trái lương tâm: “Xinh.”
Trình Mẫn hiểu anh, vẻ mặt khó xử đó hiển nhiên là đang nói dối: “Anh gạt
em.”
Bác sĩ Dương và các y tá đều bị họ chọc cười, ông cười tủm tỉm nói: “Con
nít mới sinh ra đều như vậy cả, không nhìn ra được gì đâu. Nhưng với diện
mạo này của hai người thì chắc chắn bé sẽ rất đẹp.”
Lời này, Lục Hạo Nam rất thích nghe.
Thời điểm này đang là giữa lập đông và ểu tuyết [*], mọi người thường
gọi những ngày này là ết tháng mười. Vì thời ết quá thoải mái nên có
nhiều thực vật thường lầm tưởng rằng mùa xuân đã đến nên tràn đầy sức
sống. Trình Mẫn hoài nghi đứa nhỏ trong bụng cũng bị gạt như thế nên
mới ra trước Giáng sinh một tuần, gấp gáp muốn nhìn thấy “sắc xuân” trên
thế gian.
[*] Một trong 24 ết khí của Trung Quốc.
Vì thế, Trình Mẫn muốn đặt nhũ danh cho con bé là Dương Dương.
Sau khi cô nói với Lục Hạo Nam thì anh không đồng ý với lý do là gọi Lộ Lộ
quen rồi.
Trình Mẫn ngẫm lại thì thấy cũng có lý, lúc mang thai đã gọi là Lộ Lộ rồi, cứ
đổi tới đổi lui thì rất kỳ bèn từ bỏ.
Nhận được n mẹ tròn con vuông, cha mẹ hai bên vô cùng vui mừng,
người nào cũng vui ra mặt, lúc nào cũng vây quanh Trình Lộ, từng người
thay phiên bế một hồi, yêu thương bé vô cùng.
Vậy nên tạm thời Trình Mẫn và Lục Hạo Nam không có cách nào tới gần con
mình, họ chỉ ở bên cạnh nhìn, ện thể nói tới chuyện ghi tên bé vào hộ
khẩu.
Ngoài dự đoán của mọi người chính là, Trình Mẫn muốn cho Trình Lộ cùng
hộ khẩu với Lục Hạo Nam.
Trình Mẫn có suy nghĩ của mình, “Có thể Lộ Lộ sẽ muốn đi theo con đường
chính trị, còn nếu con bé không muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể lấy
được quyền tạm trú ở Hong Kong.”
Lục Hạo Nam hiểu ý cô, nhưng đây không phải trọng điểm, anh cười như
không cười nói: “Em không sợ anh giành con với em à?”
Trình Mẫn cũng cười, “Con để lại cho anh thì em có thể cầm ền đi mua vui
rồi, còn thoải mái tự tại hơn nữa.”
Ý cười trên mặt cứng lại, anh nghẹn họng, thừa dịp trong mắt bốn người
kia chỉ có cháu gái, cúi người hôn môi cô một cái như trả thù.
Chỉ là một nụ hôn ngắn ngủi.
Lục Hạo Nam điểm điểm chóp mũi cô, dịu dàng nói: “Em chỉ được làm thế
với anh thôi.”
trên giường một hồi cô lại thấy có chút khác thường. Lục Hạo Nam vẫn
chưa về, cô không muốn làm anh phải lo lắng suông, huống chi bây giờ
cách ngày dự sinh còn một tuần nữa, cô nghĩ không nghiêm trọng bèn liên
lạc với bác sĩ của mình để hỏi một chút. Bác sĩ vừa nghe cô thuật lại nh
huống thì đã hiểu, với loại nh huống này thì ngày mai đến bệnh viện cũng
không thành vấn đề. Nhưng vì lý do an toàn nên bác sĩ vẫn bảo cô đến
bệnh viện ngay bây giờ.
Bác sĩ đã đưa ra kiến nghị như vậy, Trình Mẫn tất nhiên sẽ làm theo. Chỉ có
điều, trong nhà chỉ có bảo mẫu và dì giúp việc, không ai biết lái xe cả,
không băn khoăn một hồi rồi vẫn báo với Lục Hạo Nam.
Lục Hạo Nam vừa nhận được điện thoại thì không rảnh để lo gì nữa, chỉ
biết hấp tấp trở về.
Sau khi anh về đến nhà mới phát hiện Trình Mẫn còn bình nh hơn anh
nhiều, còn có tâm trạng vừa ngâm nga theo bài hát vừa thu xếp đồ ăn vặt
và mỹ phẩm dưỡng da của mình nữa. Anh hỏi cô cảm thấy thế nào, cô thờ
ơ đáp: “Vẫn ổn, chỉ hơi hơi đau thôi.”
Lục Hạo Nam nghe cô nói vậy thì trái m lập tức căng thẳng.
Ai ngờ, sau khi đến bệnh viện, cảm giác đau này đột nhiên biến mất, thế là
Trình Mẫn thoải mái đi ngủ một giấc.
9 giờ sáng hôm sau, lúc Trình Mẫn mơ mơ màng màng thì cảm nhận được
một cơn đau, hơn nữa bụng như căng lên, hô hấp cũng nhanh hơn. Cô mở
bừng mắt ra, thấy Lục Hạo Nam đang ngồi bên cạnh cô đọc báo.
Sườn mặt của anh vẫn đẹp như thế, Trình Mẫn không khỏi cảm thán nhan
sắc của người đàn ông nhà mình, cô hỏi: “Anh không cần đi làm hả?”
Lục Hạo Nam liếc nhìn cô một cái, nói, “Xin nghỉ rồi.”
Trình Mẫn chọc anh, “Dù gì anh cũng là cán bộ cấp phó phòng mà cũng có
thể xin nghỉ nhiều ngày vậy hả?”
Nói đến đây, Lục Hạo Nam nhíu mày, anh đã vì chuyện này mà rầu suốt một
thời gian. Phái nam không có ngày nghỉ sinh nên muốn xin nghỉ thật sự
không dễ chút nào.
Trình Mẫn sao lại không biết mối phiền não của anh, nhưng lúc này cơn
đau lại xuất hiện, hơn nữa cô phát hiện lần này còn dữ dội hơn lần trước,
khoảng cách từng co giật cũng ngắn hơn nên cô không còn hơi sức để nói
đến chuyện khác nữa: “Anh mau gọi bác sĩ đi, em đau bụng.”
Cô chỉ bình thản thốt ra một câu như vậy làm Lục Hạo Nam tưởng cô nói cô
đói bụng rồi nên không chắc mà nhìn chằm chằm cô một lúc, đến khi cô
kêu một lần nữa anh mới biến sắc.
Bác sĩ kiểm tra cho cô xong, bảo cô ăn chút gì đó lót dạ để dưỡng sức và
kiên nhẫn chờ một lát.
Trình Mẫn biết chắc sẽ không nhanh như thế, nhưng cô vẫn hơi hụt hẫng,
nh cô chỉ muốn sinh nhanh cho xong. Dù sao mang thai thôi là đã khó
chịu rồi, bây giờ còn bị co rút từng cơn đau đớn nữa nên chỉ muốn sinh
nhanh một chút, đỡ phải bị dày vò.
Nhưng bất luận thế nào, cô cũng chỉ có thể bị dày vò. Cô cố thả lỏng cả cơ
thể lẫn nh thần, xuống giường đi lại một chút, đi xong rồi bảo anh đọc
sách cho cô nghe, hoặc xem phim hoạt hình. Nhưng vẫn không mấy hiệu
quả.
Sau đó, Lục Hạo Nam phát hiện ra, đây là lần đầu cô sinh con sao có thể
không căng thẳng, chẳng qua vì không muốn làm anh lo nên mới không
biểu hiện ra ngoài thôi.
Khoảng 5 giờ chiều, Trình Mẫn bỗng nhiên đau đến môi trắng bệch, khó
chịu dựa vào giường. Bác sĩ nghe n chạy đến, kiểm tra mới phát hiện cửa
mình đã mở được ba ngón tay, vẫn chưa đến lúc sinh. Bác sĩ đành bơm
thuốc gây tê cho cô, cơn đau chậm rãi biến mất, cô ngồi một hồi, thấy vẫn
có thể chịu được thì thở phào nhẹ nhõm, thoải mái ăn cho xong bữa tối.
Không bao lâu sau khi ăn tối xong, Lục Hạo Nam vào phòng sinh với cô.
Dường như anh đã khôi phục lại sự bình nh thường ngày, ít nhất ngoài
mặt là như vậy. Nhưng Trình Mẫn biết, anh chỉ đang cố gắng khống chế
cảm xúc thôi.
Lúc bắt đầu sinh, Trình Mẫn cảm thấy mình như say, cứ thế ngẩn ra. Lục
Hạo Nam hỏi cô có đau không, cô chỉ lắc đầu, nghi ngờ cho dù bây giờ có
rạch cho cô một dao chắc cô cũng không có cảm giác gì.
Mãi đến khi đầu đứa bé lộ ra, Trình Mẫn mới cảm thấy đau. Cô có thể cảm
thấy cửa mình như bị xé rách vậy. Cô hơi không yên tâm nên xác nhận với
bác sĩ: “Bác sĩ Dương, tôi có cần phải rạch không?”
Rạch này chính là rạch cửa mình.
Bác sĩ Dương bảo không cần, sau đó an ủi cô rằng thấy đau là hiện tượng
bình thường thôi.
Trình Mẫn nắm chặt tay Lục Hạo Nam, giương mắt nhìn anh, thấy anh mím
môi nhìn cô chăm chú, trong mắt tràn ngập vẻ sầu lo thì nói với anh: “Em
không sao đâu...”
Anh đáp: “Ừ.”
Ngoài miệng Lục Hạo Nam nói vậy, trông có vẻ rất bình nh nhưng động
tác không ngừng vuốt ve tay cô vẫn bán đứng anh.
Năm phút sau, Trình Mẫn nghe nói đầu đứa bé đã ra rồi, cảm giác khác
thường ở thân dưới cũng giảm xuống, cô chớp mắt hỏi: “Bác sĩ Dương, tôi
có bị rách không?”
Bác sĩ Dương kiên nhẫn đáp: “Không có. Cô Trình, cô cứ thả lỏng, người của
em bé cũng sắp ra rồi.”
Bấy giờ, Trình Mẫn mới thật sự yên lòng, không bị rạch cũng không có rách,
xem ra cô vẫn rất may mắn.
Không bao lâu sau, Trình Mẫn thuận lợi sinh ra một bé gái nặng 3kg7. Do
sinh thường nên đầu bé nhòn nhọn, cả người đỏ bừng, tóc máu dày dính
đầy nước ối, đôi mắt vẫn chưa mở, làn da còn nhăn nheo, thoạt nhìn thật
sự không được đẹp. Thế nhưng, sau khi nhìn thấy đứa con gái nhỏ xấu xí
của mình, Lục Hạo Nam vẫn đỏ mắt.
Cuống rốn do tự tay Lục Hạo Nam cắt, tay anh hơi run rẩy, thầm nghĩ đây
có lẽ là khoảnh khắc xúc động nhất trong cuộc đời anh.
Trình Mẫn còn nằm ở kia, cả người mềm như bông, không biết anh đang có
trăm mối cảm xúc ngổn ngang, lại càng không biết diện mạo của đứa bé, cô
yếu ớt hỏi anh, “Con bé có xinh không?”
Lục Hạo Nam nghe vậy, quay đầu nhìn Lộ Lộ một hồi, biểu cảm hơi phức
tạp, đáp một cách trái lương tâm: “Xinh.”
Trình Mẫn hiểu anh, vẻ mặt khó xử đó hiển nhiên là đang nói dối: “Anh gạt
em.”
Bác sĩ Dương và các y tá đều bị họ chọc cười, ông cười tủm tỉm nói: “Con
nít mới sinh ra đều như vậy cả, không nhìn ra được gì đâu. Nhưng với diện
mạo này của hai người thì chắc chắn bé sẽ rất đẹp.”
Lời này, Lục Hạo Nam rất thích nghe.
Thời điểm này đang là giữa lập đông và ểu tuyết [*], mọi người thường
gọi những ngày này là ết tháng mười. Vì thời ết quá thoải mái nên có
nhiều thực vật thường lầm tưởng rằng mùa xuân đã đến nên tràn đầy sức
sống. Trình Mẫn hoài nghi đứa nhỏ trong bụng cũng bị gạt như thế nên
mới ra trước Giáng sinh một tuần, gấp gáp muốn nhìn thấy “sắc xuân” trên
thế gian.
[*] Một trong 24 ết khí của Trung Quốc.
Vì thế, Trình Mẫn muốn đặt nhũ danh cho con bé là Dương Dương.
Sau khi cô nói với Lục Hạo Nam thì anh không đồng ý với lý do là gọi Lộ Lộ
quen rồi.
Trình Mẫn ngẫm lại thì thấy cũng có lý, lúc mang thai đã gọi là Lộ Lộ rồi, cứ
đổi tới đổi lui thì rất kỳ bèn từ bỏ.
Nhận được n mẹ tròn con vuông, cha mẹ hai bên vô cùng vui mừng,
người nào cũng vui ra mặt, lúc nào cũng vây quanh Trình Lộ, từng người
thay phiên bế một hồi, yêu thương bé vô cùng.
Vậy nên tạm thời Trình Mẫn và Lục Hạo Nam không có cách nào tới gần con
mình, họ chỉ ở bên cạnh nhìn, ện thể nói tới chuyện ghi tên bé vào hộ
khẩu.
Ngoài dự đoán của mọi người chính là, Trình Mẫn muốn cho Trình Lộ cùng
hộ khẩu với Lục Hạo Nam.
Trình Mẫn có suy nghĩ của mình, “Có thể Lộ Lộ sẽ muốn đi theo con đường
chính trị, còn nếu con bé không muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể lấy
được quyền tạm trú ở Hong Kong.”
Lục Hạo Nam hiểu ý cô, nhưng đây không phải trọng điểm, anh cười như
không cười nói: “Em không sợ anh giành con với em à?”
Trình Mẫn cũng cười, “Con để lại cho anh thì em có thể cầm ền đi mua vui
rồi, còn thoải mái tự tại hơn nữa.”
Ý cười trên mặt cứng lại, anh nghẹn họng, thừa dịp trong mắt bốn người
kia chỉ có cháu gái, cúi người hôn môi cô một cái như trả thù.
Chỉ là một nụ hôn ngắn ngủi.
Lục Hạo Nam điểm điểm chóp mũi cô, dịu dàng nói: “Em chỉ được làm thế
với anh thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.