Chương 46: Phiên Ngoại 6: Nhật Ký Của Lộ Lộ (1)
Poissson
08/06/2021
1. Ngày quốc tế thiếu nhi
Tết thiếu nhi, nhà trẻ của Trình Lộ tổ chức văn nghệ, cô bé cũng tham gia
biểu diễn.
Trước đó, Trình Mẫn vẫn luôn muốn cho Trình Lộ học vũ đạo, nhưng hễ
nhắc đến là con bé mếu máo, không chịu. Nếu không phải cô giáo không
trâu bắt chó đi cày, Trình Lộ tuyệt đối không tham gia biểu diễn, cô bé cảm
thấy trang phục quá xấu.
Nhưng mà, cô bé không thể làm gì được, vẫn phải giả làm con vịt nhỏ, biểu
diễn trên sân khấu.
Trình Mẫn không nể nh mà vừa cười vừa quay video. Trong clip, vẻ mặt
Trình Lộ tràn ngập “Không nh nguyện”, nhưng thân hình nhỏ bé vẫn phải
lắc lư theo nhạc, nhìn vô cùng buồn cười.
Cô cảm thấy, Lục Hạo Nam không thể tận mắt chiêm ngưỡng này, thật là
một tổn thất lớn lao.
Sau khi buổi diễn kết thúc, Trình Lộ chạy về phía mẹ, khuôn mặt nhỏ vẫn xị
ra.
Trình Mẫn xoa xoa đầu con gái, khen: “Bảo bối, con nhảy rất đẹp nha.”
Trình Lộ vui lên một chút, nhận lấy cái cặp sắp hình con ong, đeo lên,
ngoan ngoãn nắm tay mẹ.
Lúc hai người rời khỏi nhà trẻ, trong đầu Trình Lộ bỗng lóe lên một suy
nghĩ, bé lắc lắc tay Trình Mẫn: “Mẹ, con muốn đi thăm bà.”
Đương nhiên là không thể nào rồi, trong hai ngày ếp theo Trình Mẫn
không thể rời khỏi Bắc Kinh. Hơn nữa, cô cảm thấy con bé chính là muốn đi
Disneyland chơi thì có. Dù sao trước đó, nó vẫn nhớ mãi không quên đối
với Disneyland, hận không thể ở lại đó luôn.
Trình Lộ vẫn ếp tục làm nũng: “Đi mà mẹ.”
Trình Mẫn dở khóc dở cười, cô không thể giải thích hết được cho một con
bé bốn tuổi hiểu, vì thế đành lấy lý do: “Lộ Lộ, sáng mai con còn phải đi học
mà, không kịp.”
Trình Lộ rất thông minh, lập tức đáp: “Mẹ xin nghỉ cho con được mà.”
Trình Mẫn rất cố gắng, ếp tục lấy lí do để qua mặt con gái, Trình Lộ chỉ
mới bốn tuổi, làm sao đấu lại với mẹ, bị cô nói như lạc vào sương mù, tạm
thời quên mất.
Buổi tối, sau khi ăn tối xong, Trình Lộ lại nhớ tới chuyện đó, lúc này cô bé
khôn hơn rồi, không đi xin mẹ nữa mà m đến người bố vẫn luôn cưng
mình.
Thừa dịp Trình Mẫn đi toilet, Trình Lộ lén lút xin xỏ Lục Hạo Nam, sau khi
anh nghe xong, liền biết được mục đích thật sự của con là gì. Anh không
giống Trình Mẫn đơn giản, thô bạo mà từ chối, anh gật đầu: “Có thể.”
Trình Lộ dại ra một chút, khuôn mặt nhỏ lập tức nở một nụ cười rạng rỡ.
Ngay sau đó, “người bố tốt của năm” không nhanh không chậm mà nói
ếp: “Lộ Lộ, con có thể đi Hồng Kông chơi. Nhưng mà máy bay mô hình, bố
sẽ không tặng cho con nữa.”
Trình Lộ ngơ ngạc, hỏi lại: “Cái giống như của chú Từ ạ?”
Lục Hạo Nam nói: “Còn tốt hơn nó nữa.”
Mắt bé sáng lên, thiếu chút nữa là hoan hô ra ếng, nhưng mà, giây ếp
theo, lại suy sụp, bé bất mãn nói: “Còn muốn đi thăm bà, cũng muốn máy
bay nữa. Không thể sao ạ?”
“Đương nhiên có thể,” Lục Hạo Nam nói. “Nếu nghỉ hè con mới đi thăm bà,
thì máy bay mô hình kia sẽ vẫn là quà Tết thiếu nhi của con. Như thế,
không phải cả hai con đều có sao?”
Trình Lộ bị bố xoay vòng đến choáng váng, không hề phát hiện ra cái bẫy,
cau mày đau khổ suy tư thật lâu mới ngây ngốc mà đồng ý.
Khi Trình Mẫn quay về, thấy con gái đang vui vẻ mày mò máy bay mô hình,
liền biết chồng mình đã thu phục được con nhóc này.
Chuyện cứ thế trôi qua, Trình Mẫn vẫn luôn có ý kiến với phương pháp giáo
dục con của anh, cô nói: “Anh không thể cứ chiều con bé như vậy được.”
Lục Hạo Nam không để bụng: “Có đôi khi, em không thể cứ luôn cứng rắn
với con được.”
Trình Mẫn nghĩ nghĩ, hiển nhiên là có chút tán đồng, nhưng cô vẫn cứ nói:
“Xem ra cái nh ranh ma của con chính là học theo anh.”
Anh cười cười, kéo cô lại, hôn lên cái trán thanh tú: “Phải không?”
Tết thiếu nhi, nhà trẻ của Trình Lộ tổ chức văn nghệ, cô bé cũng tham gia
biểu diễn.
Trước đó, Trình Mẫn vẫn luôn muốn cho Trình Lộ học vũ đạo, nhưng hễ
nhắc đến là con bé mếu máo, không chịu. Nếu không phải cô giáo không
trâu bắt chó đi cày, Trình Lộ tuyệt đối không tham gia biểu diễn, cô bé cảm
thấy trang phục quá xấu.
Nhưng mà, cô bé không thể làm gì được, vẫn phải giả làm con vịt nhỏ, biểu
diễn trên sân khấu.
Trình Mẫn không nể nh mà vừa cười vừa quay video. Trong clip, vẻ mặt
Trình Lộ tràn ngập “Không nh nguyện”, nhưng thân hình nhỏ bé vẫn phải
lắc lư theo nhạc, nhìn vô cùng buồn cười.
Cô cảm thấy, Lục Hạo Nam không thể tận mắt chiêm ngưỡng này, thật là
một tổn thất lớn lao.
Sau khi buổi diễn kết thúc, Trình Lộ chạy về phía mẹ, khuôn mặt nhỏ vẫn xị
ra.
Trình Mẫn xoa xoa đầu con gái, khen: “Bảo bối, con nhảy rất đẹp nha.”
Trình Lộ vui lên một chút, nhận lấy cái cặp sắp hình con ong, đeo lên,
ngoan ngoãn nắm tay mẹ.
Lúc hai người rời khỏi nhà trẻ, trong đầu Trình Lộ bỗng lóe lên một suy
nghĩ, bé lắc lắc tay Trình Mẫn: “Mẹ, con muốn đi thăm bà.”
Đương nhiên là không thể nào rồi, trong hai ngày ếp theo Trình Mẫn
không thể rời khỏi Bắc Kinh. Hơn nữa, cô cảm thấy con bé chính là muốn đi
Disneyland chơi thì có. Dù sao trước đó, nó vẫn nhớ mãi không quên đối
với Disneyland, hận không thể ở lại đó luôn.
Trình Lộ vẫn ếp tục làm nũng: “Đi mà mẹ.”
Trình Mẫn dở khóc dở cười, cô không thể giải thích hết được cho một con
bé bốn tuổi hiểu, vì thế đành lấy lý do: “Lộ Lộ, sáng mai con còn phải đi học
mà, không kịp.”
Trình Lộ rất thông minh, lập tức đáp: “Mẹ xin nghỉ cho con được mà.”
Trình Mẫn rất cố gắng, ếp tục lấy lí do để qua mặt con gái, Trình Lộ chỉ
mới bốn tuổi, làm sao đấu lại với mẹ, bị cô nói như lạc vào sương mù, tạm
thời quên mất.
Buổi tối, sau khi ăn tối xong, Trình Lộ lại nhớ tới chuyện đó, lúc này cô bé
khôn hơn rồi, không đi xin mẹ nữa mà m đến người bố vẫn luôn cưng
mình.
Thừa dịp Trình Mẫn đi toilet, Trình Lộ lén lút xin xỏ Lục Hạo Nam, sau khi
anh nghe xong, liền biết được mục đích thật sự của con là gì. Anh không
giống Trình Mẫn đơn giản, thô bạo mà từ chối, anh gật đầu: “Có thể.”
Trình Lộ dại ra một chút, khuôn mặt nhỏ lập tức nở một nụ cười rạng rỡ.
Ngay sau đó, “người bố tốt của năm” không nhanh không chậm mà nói
ếp: “Lộ Lộ, con có thể đi Hồng Kông chơi. Nhưng mà máy bay mô hình, bố
sẽ không tặng cho con nữa.”
Trình Lộ ngơ ngạc, hỏi lại: “Cái giống như của chú Từ ạ?”
Lục Hạo Nam nói: “Còn tốt hơn nó nữa.”
Mắt bé sáng lên, thiếu chút nữa là hoan hô ra ếng, nhưng mà, giây ếp
theo, lại suy sụp, bé bất mãn nói: “Còn muốn đi thăm bà, cũng muốn máy
bay nữa. Không thể sao ạ?”
“Đương nhiên có thể,” Lục Hạo Nam nói. “Nếu nghỉ hè con mới đi thăm bà,
thì máy bay mô hình kia sẽ vẫn là quà Tết thiếu nhi của con. Như thế,
không phải cả hai con đều có sao?”
Trình Lộ bị bố xoay vòng đến choáng váng, không hề phát hiện ra cái bẫy,
cau mày đau khổ suy tư thật lâu mới ngây ngốc mà đồng ý.
Khi Trình Mẫn quay về, thấy con gái đang vui vẻ mày mò máy bay mô hình,
liền biết chồng mình đã thu phục được con nhóc này.
Chuyện cứ thế trôi qua, Trình Mẫn vẫn luôn có ý kiến với phương pháp giáo
dục con của anh, cô nói: “Anh không thể cứ chiều con bé như vậy được.”
Lục Hạo Nam không để bụng: “Có đôi khi, em không thể cứ luôn cứng rắn
với con được.”
Trình Mẫn nghĩ nghĩ, hiển nhiên là có chút tán đồng, nhưng cô vẫn cứ nói:
“Xem ra cái nh ranh ma của con chính là học theo anh.”
Anh cười cười, kéo cô lại, hôn lên cái trán thanh tú: “Phải không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.