Chương 11:
Cửu Vi
26/12/2021
Vân Thành vào buổi tối vô cùng nhộn nhịp.
Sau khi rời khỏi nhà hàng, Tô Mộc nhìn qua điện thoại một chút, bây giờ đã là sáu giờ rưỡi, vừa đúng giờ cao điểm. Từ đây lái xe đến cao ốc Hoàn Vũ chắc chắn sẽ bị tắc đường nên Tô Mộc quyết định đi tàu điện ngầm.
Ở lối vào của tàu điện ngầm có một cửa hàng bán hoa, Tô Mộc cố ý vào đó mua một chậu cây trầu bà. Muốn đi thì cũng phải có cái cớ chứ, đúng không?
Cao ốc Hoàn Vũ nằm ở rìa vành đai hai phía Đông, đây là khu CBD (Trung tâm kinh doanh và thương mại) nổi tiếng ở Vân Thành.
Những tòa nhà cao chọc trời rực rỡ ánh đèn, trên dòng sông phản chiếu ánh đèn chầm chậm trên những con đường, trong ánh đèn rực rỡ đó là những khuôn mặt với những cảm xúc khác nhau, đủ những hỉ nộ ái ố của chốn phồn hoa đô thị này.
---------------- Tô Mộc bước vào cao ốc Hoàn Vũ vừa đúng bảy giờ tối. Cô nhìn lên tấm biển chỉ dẫn trên vách tường: Tầng 15 – 16: công ty Kim An, sau đó xoay người đi vào nhà vệ sinh.
Buổi chiều trước khi ra ngoài Tô Mộc đã thay một bộ váy liền màu trắng dài đến mắt cá chân, bên ngoài là một lớp lụa mỏng, cả người nhìn qua đều toát ra một vẻ tiên khí.
Cô lấy từ trong túi ra một cây son môi, vỏ ngoài của thỏi son được tráng gương bóng, phía trên ký hiệu màu son #12, màu này được xem như là tổ tiên của các màu son. Tô một lớp son không đậm không nhạt lên, cánh môi hồng nhạt ngay lập tức trở nên đỏ đô, cả người vừa lộ vẻ tiên khí lại có chút quyến rũ.
Nhân viên lễ tân ở tầng mười lăm vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một tiên nữ bước ra từ thang máy, dáng người cao gầy tinh tế, váy áo phiêu phiêu, tóc dài như thác nước, đôi môi đỏ mọng, trong ngực còn ôm một chậu cây màu cam, trong chậu là một cây trầu bà màu xanh hơi hơi rũ xuống.
Cô gái A chạm vào cô gái B: "Này, này, này, mau xem, là mỹ nữ."
Cô gái B ngẩng đầu, sau đó sửng sốt: "So với người lúc chiều thì xinh đẹp hơn nhiều."
Cô gái A nhướng mày: "Sẽ không phải là lại tìm Cố tổng đi?"
Cô gái B nhíu mày: "Khó mà nói."
Cô gái A vươn một bàn tay, vỗ nhẹ mặt bàn: "Tôi cá năm tệ, cô ấy không phải là nhân viên của công ty, có khả năng đi lên tầng 16, hơn nữa là phụ nữ."
Cô gái B cong môi: "Nam thần lạnh lùng, sao có thể như vậy liền câu đi."
Cô gái A từ từ nói: "Cái này cùng yêu tinh không giống nhau a, vừa thấy đoạn số liền cao."
Thời điểm Tô Mộc đi tới, liền nghe được mấy câu mà hai cô gái nói.
Cố Trừng Huy, nam thần lạnh lùng?
Tô Mộc chợt phát hiện cách miêu tả này càng khơi dậy mong muốn xấu xa trong lòng lòng cô đó là chinh phục anh. Ngay lập tức, Tô Mộc liền nở một nụ cười thập phần thân thiện, nhẹ giọng hỏi: "Xin chào, Cố tổng có còn ở đây không?"
"Xin chào, cho hỏi cô có hẹn trước với Cố tổng không ạ?" Cô gái A lễ phép dò hỏi.
Hẹn? Nếu có hẹn thì vừa rồi cô đã đã trực tiếp đi lên rồi.
Trên thực tế, ban nãy khi ở trong thang máy Tô Mộc đã thử qua, nếu muốn lên tầng mười sáu thì nhất định phải lên đến tầng mười lăm đã.
"Vị tiểu thư này, thành thật xin lỗi, nếu ngài không có hẹn trước với Cố tổng thì không thể đi vào." Cô gái B nở một nụ cười tiêu chuẩn, lại nhân lúc Tô Mộc không nhìn thấy đắc ý xòe ra bàn tay, năm tệ đã đến tay.
Nghe hai người bọn họ nói vậy, Tô Mộc biết Cố Trừng Huy vẫn đang ở trong văn phòng . Nếu là như vậy, cô cũng không vội, Tô Mộc từ từ đi đến cửa kính sát đất ở đại sảnh, ngồi trên bệ của sổ lạnh lẽo được làm bằng đá cẩm thạch.
Ôm cây đợi thỏ.
Đến 8 giờ, cô gái A ở quầy lễ tân đi tới: "Xin hỏi, cô có muốn uống một chút nước không?"
Đúng 9 giờ, cô gái A ở quầy lễ tân tan làm, khi đi qua chỗ Tô Mộc thoáng nhìn trộm một chút.
Đúng 10 giờ, cô gái B ở quầy lễ tân đi tới: "Xin chào, bây giờ đã muộn rồi. Cô có muốn trở về trước hay không, ngày mai hẹn trước với Cố tổng sau đó lại đến đây?"
Tô Mộc đang xem tin nhắn trong điện thoại, ngẩng đầu nhìn cô gái ở quầy lễ tân cười nói: "Cố tổng thường tan làm muộn như vậy sao?"
Cô gái B cười cười không biết trả lời như thế nào: "Công việc của Cố tổng khá bận."
Tô Mộc hỏi: "Cô có bạn trai chưa?"
Cô gái B sửng sốt: "Không có…"
Tô Mộc bày ra bộ dạng tôi biết mà: "Công việc bận rộn cũng không nên kéo theo các cô, giờ này mà vẫn chưa tan làm, làm sao có thời gian tìm bạn trai được."
Cô gái B:…
Tô Mộc nhiệt tình vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: "Đến, ngồi đây, chúng ta cùng nhau nói chuyện."
Thấy tiểu cô nương vẫn còn đứng thẳng tắp trước mặt mình, Tô Mộc đơn giản bắt lấy cánh tay của cô ấy, đem người kéo đến bên cạnh: "Cô đứng cả ngày, lại còn phải đi giày cao gót nên ngồi xuống đây nghỉ ngơi một chút đi."
Cô gái B có chút ngượng ngùng, đang muốn đứng dậy đột nhiên liền nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đang đứng cạnh quầy lễ tân, vội đứng dậy chào hỏi: "Cố tổng…"
Tô Mộc cảm thấy không khí xung quanh có chút lạnh lẽo, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Cố Trừng Huy một tay đang đút túi quần, vẻ mặt lạnh lùng nhìn qua đây.
Đợi suốt ba giờ đồng hồ, cuối cùng chính chủ cũng xuất hiện.
Tô Mộc hơi cong khóe môi, xoay người ôm lấy chậu trầu bà đi tới trước mặt Cố Trừng Huy, cánh tay trắng nõn của cô đưa tới trước mặt anh một chậu cây xanh tươi tốt, cười khanh khách nhìn anh: "Cố Trừng Huy, khai trương đại cát."
Người đàn ông trước mặt hồi lâu mới khẽ nhúc nhích, Tô Mộc dứt khoát một tay cầm chậu cây, một tay nắm lấy cánh tay Cố Trừng Huy, đem chậu cây đặt vào tay anh.
Cố Trừng Huy rũ mắt xuống, xoay người đi vào bên trong, thấy người phía sau vẫn đang đứng im tại chỗ, anh quay đầu lại lạnh nhạt nói: "Lên đi."
Khuôn mặt Tô Mộc tràn đầy ý cười, một chút ý tứ cũng không che giấu. Cô quay người nhìn về cô gái B đang đứng trước quầy lễ tân chớp chớp mắt, sau đó liền bước nhanh đi theo Cố Trừng Huy lên phòng làm việc.
---------------
Bên trong văn phòng chủ yếu là tông màu trắng. Đi qua cầu thang gỗ là tầng mười sáu, phía trong được trải thảm màu xám, có cửa kính sát đất.
Phòng làm việc của Cố Trừng Huy cũng giống với tính cách của anh, bên ngoài đều là một tầng lạnh lùng.
Cố Trừng Huy đẩy cửa bước vào phòng, cũng không có ý tứ mời Tô Mộc vào ngồi, khi đi ra ngoài, chậu cây trầu bà trên cây đã không còn mà thay vào đó là một chiếc áo khoác vest.
Cố Trừng Huy cũng không biết chính mình đây là có chuyện gì, đem người gọi lên, sau đó lại để người ta đứng ở cửa. Lúc này, bốn mắt nhìn nhau, ý cười trong mắt Tô Mộc vẫn còn chưa giảm, Cố Trừng Huy cũng theo bản năng mà hỏi: "Sống ở đâu? Tôi đưa cô trở về."
"Cố Trừng Huy" Tô Mộc gọi tên anh, giọng nói ngọt ngào: "Anh có đói bụng không?"
Cố Trừng Huy quay đầu lại, khuôn mặt tươi cười của cô gái trước mắt đã có chút suy sụp: "Em đợi anh ở bên ngoài ba giờ đồng hồ, vẫn còn chưa ăn tối…"
---------------------------
Một lúc sau, hai người đi đến một tiệm ăn đối diện với cao ốc Hoàn Vũ, đó là một quán cháo nhỏ của một người Quảng Đông, mở cửa 24/24.
Ngón tay tinh tế của Tô Mộc chỉ chỉ thực đơn: "Cái này, cái này và một lồng sủi cảo tôm." Cô không hỏi Cố Trừng Huy đã ăn tối hay chưa, bởi vì muốn ăn cái gì anh có thể tư chiếu cố bản thân.
Cố Trừng Huy nhìn cô gái trước mặt, ngón tay trắng nõn đang gõ nhẹ trên thực đơn. Cô vẫn giống như trước đây, không bao giờ hỏi ý kiến của anh khi ăn, đợi khi gọi món xong rồi mới quay qua hỏi anh: "Cố Trừng Huy, em gọi những món này được không?"
Anh còn có thể nói gì?
Khi anh còn học trong trường, làm gì có chuyện được gọi món ăn mà mình thích, có cái gì thì ăn cái đó. Vì vậy nên anh cũng không để ý việc Tô Mộc tự mình quyết định, chỉ nói: "Em muốn ăn gì cứ việc gọi, ạnh thế nào cũng được."
Cô gái nhỏ lúc ấy biểu hiện như thế nào? Cô chỉ cúi đầu, thuận miệng nói: " n, em biết rồi, chỉ cần là em thích thì anh cũng thích."
Lúc đó cô đang học cao trung năm ba. Sau khi phản ứng lại những gì mình nói, khuôn mặt nhỏ của Tô Mộc liền đỏ ửng lên, cô lén lút ngẩng đầu nhìn Cố Trừng Huy liền thấy đôi mắt tràn đầy ý cười của anh.
Sau đó cô liếm liếm môi, trong miệng khẽ ngâm nga một bài hát-----
"Sẽ không kén cá chọn canh, sẽ không rời đi tầm mắt người…Cố Trừng Huy, anh đã nghe qua bài hát này chưa? Mấy bạn học nữ trong lớp em dạo gần đây đặc biệt thích ngâm nga bài hát này." Đôi mắt xinh đẹp của Tô Mộc lộ ra một chút giảo hoạt.
Cố Trừng Huy lên mạng tra qua bài hát này, tên là "She is mine." Ở giữa bài hát có câu: "Ta thích, ngươi đều thích. Sẽ không kén cá chọn canh, sẽ không rời đi tầm mắt người."
Lúc đó anh chỉ cười cười, tiểu nha đầu này không ngờ phản ứng còn rất nhanh.
Khi Liêu Chính Dương đi ngang qua, nhìn thấy bộ dạng này của anh còn ghét bỏ nói: "Bây giờ mới là mùa thu, cậu làm gì mà giống như mùa xuân tới vậy."
Nhưng khi đó Cố Trừng Huy lại cảm thấy, anh cùng với Tô Mộc cũng sẽ giống như những ca từ trong bài hát kia.
Chỉ tiếc đến cuối cùng, thời gian trôi đi, cảnh còn người mất.
Thời điểm Tô Mộc ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông trước mặt, giống như đột nhiên nhớ tới cái gì, cô hướng về phía nhân viên vẫy vẫy tay: "Xin chào, những món tôi vừa gọi ban nãy phiền toái đừng bỏ thêm rau thơm."
Tô Mộc đang định mở miệng nói tiếp, điện thoai liền rung lên, là Trần Chu gọi đến: "Em ra ngoài nghe điện thoại một chút."
Cố Trừng Huy nhìn cô đi ra khỏi cửa tiệm nghe điện thoại, cười khẽ một tiếng. Tựa hồ nghe được chuyện gì đó vui vẻ, nụ cười của Tô Mộc càng tươi hơn, trong mắt còn có một chút ánh sáng nào đó mà anh nhìn không quen.
Tô Mộc cúp điện thoại ngẩng đầu lên, một người đàn ông mặc áo sơ mi màu xám liền đi tới bên cạnh cô.
Hạ Chinh vừa mới xử lý xong công việc đã bị Cố Trừng Huy gọi tới đây, bước vào tiệm cháo đã nhìn thấy Cố Trừng Huy đang ngồi một người một bàn: "Cố tổng."
Hạ Chinh là trợ lý đặc biệt của Cố Trừng Huy, đã theo anh được năm năm.
"Bây giờ tôi có việc, cậu đưa Tô tiểu thư về nhà." Giọng nói lúc này của anh vô cùng trầm thấp, là người đi theo Cố Trừng Huy đã nhiều năm nên Hạ Chinh biết được giờ phút này tâm tình Cố Trừng Huy đang không tốt.
Tô Mộc vừa đi vào liền sửng sốt một chút, cô nhìn thấy Cố Trừng Huy đang đứng dậy sải bước đi ra khỏi quán, khi đi ngang qua cô cũng không thèm chào hỏi một tiếng.
Tô Mộc nhướng mày, đây là làm sao vậy?
Hạ Chinh xấu hổ đứng tại chỗ, đây cũng không phải là lần đầu tiên anh ta giúp Cố Trừng Huy xử lý mấy đóa "hoa đào" này. Chỉ là lần này Cố Trừng Huy không bảo anh ta gọi xe mà là tự đưa người về.
Tô Mộc nhìn Hạ Chinh, thân cao như ngọc, quần tây thẳng tắp, áo sơ mi màu xám, lớn lên cũng khá là tuấn tú: "Hạ Chinh?"
Hạ Chinh có chút ngây người, không nghĩ tới mới lần đầu tiên gặp mặt vị mà vị Tô tiểu thư này đã biết tên của mình.
Nhìn thấy Hạ Chinh ngây người, Tô Mộc liền hảo tâm mà giải thích nghi hoặc của anh ta: "Tôi muốn theo đuổi ông chủ của anh, vậy thì đương nhiên phải tìm hiểu mọi thứ về anh ấy rồi."
Bởi vì cô thẳng thắn nên Hạ Chinh có chút cứng họng.
Người phục vị đem cháo cho vào hộp, lại đặt vào trong túi, Tô Mộc một bên đón lấy túi, một bên nói: "Anh đi theo Cố Trừng Huy đã được năm năm?"
"Đúng vậy." Là một trợ lý đủ chuyên nghiệp nên đối với những chuyện riêng của ông chủ mình thì Hạ Chinh tuyệt đối sẽ không lắm miệng.
"Tôi thật hâm mộ anh." Trên mặt Tô Mộc nở nụ cười, sâu kín mở miệng.
Sau khi rời khỏi nhà hàng, Tô Mộc nhìn qua điện thoại một chút, bây giờ đã là sáu giờ rưỡi, vừa đúng giờ cao điểm. Từ đây lái xe đến cao ốc Hoàn Vũ chắc chắn sẽ bị tắc đường nên Tô Mộc quyết định đi tàu điện ngầm.
Ở lối vào của tàu điện ngầm có một cửa hàng bán hoa, Tô Mộc cố ý vào đó mua một chậu cây trầu bà. Muốn đi thì cũng phải có cái cớ chứ, đúng không?
Cao ốc Hoàn Vũ nằm ở rìa vành đai hai phía Đông, đây là khu CBD (Trung tâm kinh doanh và thương mại) nổi tiếng ở Vân Thành.
Những tòa nhà cao chọc trời rực rỡ ánh đèn, trên dòng sông phản chiếu ánh đèn chầm chậm trên những con đường, trong ánh đèn rực rỡ đó là những khuôn mặt với những cảm xúc khác nhau, đủ những hỉ nộ ái ố của chốn phồn hoa đô thị này.
---------------- Tô Mộc bước vào cao ốc Hoàn Vũ vừa đúng bảy giờ tối. Cô nhìn lên tấm biển chỉ dẫn trên vách tường: Tầng 15 – 16: công ty Kim An, sau đó xoay người đi vào nhà vệ sinh.
Buổi chiều trước khi ra ngoài Tô Mộc đã thay một bộ váy liền màu trắng dài đến mắt cá chân, bên ngoài là một lớp lụa mỏng, cả người nhìn qua đều toát ra một vẻ tiên khí.
Cô lấy từ trong túi ra một cây son môi, vỏ ngoài của thỏi son được tráng gương bóng, phía trên ký hiệu màu son #12, màu này được xem như là tổ tiên của các màu son. Tô một lớp son không đậm không nhạt lên, cánh môi hồng nhạt ngay lập tức trở nên đỏ đô, cả người vừa lộ vẻ tiên khí lại có chút quyến rũ.
Nhân viên lễ tân ở tầng mười lăm vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một tiên nữ bước ra từ thang máy, dáng người cao gầy tinh tế, váy áo phiêu phiêu, tóc dài như thác nước, đôi môi đỏ mọng, trong ngực còn ôm một chậu cây màu cam, trong chậu là một cây trầu bà màu xanh hơi hơi rũ xuống.
Cô gái A chạm vào cô gái B: "Này, này, này, mau xem, là mỹ nữ."
Cô gái B ngẩng đầu, sau đó sửng sốt: "So với người lúc chiều thì xinh đẹp hơn nhiều."
Cô gái A nhướng mày: "Sẽ không phải là lại tìm Cố tổng đi?"
Cô gái B nhíu mày: "Khó mà nói."
Cô gái A vươn một bàn tay, vỗ nhẹ mặt bàn: "Tôi cá năm tệ, cô ấy không phải là nhân viên của công ty, có khả năng đi lên tầng 16, hơn nữa là phụ nữ."
Cô gái B cong môi: "Nam thần lạnh lùng, sao có thể như vậy liền câu đi."
Cô gái A từ từ nói: "Cái này cùng yêu tinh không giống nhau a, vừa thấy đoạn số liền cao."
Thời điểm Tô Mộc đi tới, liền nghe được mấy câu mà hai cô gái nói.
Cố Trừng Huy, nam thần lạnh lùng?
Tô Mộc chợt phát hiện cách miêu tả này càng khơi dậy mong muốn xấu xa trong lòng lòng cô đó là chinh phục anh. Ngay lập tức, Tô Mộc liền nở một nụ cười thập phần thân thiện, nhẹ giọng hỏi: "Xin chào, Cố tổng có còn ở đây không?"
"Xin chào, cho hỏi cô có hẹn trước với Cố tổng không ạ?" Cô gái A lễ phép dò hỏi.
Hẹn? Nếu có hẹn thì vừa rồi cô đã đã trực tiếp đi lên rồi.
Trên thực tế, ban nãy khi ở trong thang máy Tô Mộc đã thử qua, nếu muốn lên tầng mười sáu thì nhất định phải lên đến tầng mười lăm đã.
"Vị tiểu thư này, thành thật xin lỗi, nếu ngài không có hẹn trước với Cố tổng thì không thể đi vào." Cô gái B nở một nụ cười tiêu chuẩn, lại nhân lúc Tô Mộc không nhìn thấy đắc ý xòe ra bàn tay, năm tệ đã đến tay.
Nghe hai người bọn họ nói vậy, Tô Mộc biết Cố Trừng Huy vẫn đang ở trong văn phòng . Nếu là như vậy, cô cũng không vội, Tô Mộc từ từ đi đến cửa kính sát đất ở đại sảnh, ngồi trên bệ của sổ lạnh lẽo được làm bằng đá cẩm thạch.
Ôm cây đợi thỏ.
Đến 8 giờ, cô gái A ở quầy lễ tân đi tới: "Xin hỏi, cô có muốn uống một chút nước không?"
Đúng 9 giờ, cô gái A ở quầy lễ tân tan làm, khi đi qua chỗ Tô Mộc thoáng nhìn trộm một chút.
Đúng 10 giờ, cô gái B ở quầy lễ tân đi tới: "Xin chào, bây giờ đã muộn rồi. Cô có muốn trở về trước hay không, ngày mai hẹn trước với Cố tổng sau đó lại đến đây?"
Tô Mộc đang xem tin nhắn trong điện thoại, ngẩng đầu nhìn cô gái ở quầy lễ tân cười nói: "Cố tổng thường tan làm muộn như vậy sao?"
Cô gái B cười cười không biết trả lời như thế nào: "Công việc của Cố tổng khá bận."
Tô Mộc hỏi: "Cô có bạn trai chưa?"
Cô gái B sửng sốt: "Không có…"
Tô Mộc bày ra bộ dạng tôi biết mà: "Công việc bận rộn cũng không nên kéo theo các cô, giờ này mà vẫn chưa tan làm, làm sao có thời gian tìm bạn trai được."
Cô gái B:…
Tô Mộc nhiệt tình vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: "Đến, ngồi đây, chúng ta cùng nhau nói chuyện."
Thấy tiểu cô nương vẫn còn đứng thẳng tắp trước mặt mình, Tô Mộc đơn giản bắt lấy cánh tay của cô ấy, đem người kéo đến bên cạnh: "Cô đứng cả ngày, lại còn phải đi giày cao gót nên ngồi xuống đây nghỉ ngơi một chút đi."
Cô gái B có chút ngượng ngùng, đang muốn đứng dậy đột nhiên liền nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đang đứng cạnh quầy lễ tân, vội đứng dậy chào hỏi: "Cố tổng…"
Tô Mộc cảm thấy không khí xung quanh có chút lạnh lẽo, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Cố Trừng Huy một tay đang đút túi quần, vẻ mặt lạnh lùng nhìn qua đây.
Đợi suốt ba giờ đồng hồ, cuối cùng chính chủ cũng xuất hiện.
Tô Mộc hơi cong khóe môi, xoay người ôm lấy chậu trầu bà đi tới trước mặt Cố Trừng Huy, cánh tay trắng nõn của cô đưa tới trước mặt anh một chậu cây xanh tươi tốt, cười khanh khách nhìn anh: "Cố Trừng Huy, khai trương đại cát."
Người đàn ông trước mặt hồi lâu mới khẽ nhúc nhích, Tô Mộc dứt khoát một tay cầm chậu cây, một tay nắm lấy cánh tay Cố Trừng Huy, đem chậu cây đặt vào tay anh.
Cố Trừng Huy rũ mắt xuống, xoay người đi vào bên trong, thấy người phía sau vẫn đang đứng im tại chỗ, anh quay đầu lại lạnh nhạt nói: "Lên đi."
Khuôn mặt Tô Mộc tràn đầy ý cười, một chút ý tứ cũng không che giấu. Cô quay người nhìn về cô gái B đang đứng trước quầy lễ tân chớp chớp mắt, sau đó liền bước nhanh đi theo Cố Trừng Huy lên phòng làm việc.
---------------
Bên trong văn phòng chủ yếu là tông màu trắng. Đi qua cầu thang gỗ là tầng mười sáu, phía trong được trải thảm màu xám, có cửa kính sát đất.
Phòng làm việc của Cố Trừng Huy cũng giống với tính cách của anh, bên ngoài đều là một tầng lạnh lùng.
Cố Trừng Huy đẩy cửa bước vào phòng, cũng không có ý tứ mời Tô Mộc vào ngồi, khi đi ra ngoài, chậu cây trầu bà trên cây đã không còn mà thay vào đó là một chiếc áo khoác vest.
Cố Trừng Huy cũng không biết chính mình đây là có chuyện gì, đem người gọi lên, sau đó lại để người ta đứng ở cửa. Lúc này, bốn mắt nhìn nhau, ý cười trong mắt Tô Mộc vẫn còn chưa giảm, Cố Trừng Huy cũng theo bản năng mà hỏi: "Sống ở đâu? Tôi đưa cô trở về."
"Cố Trừng Huy" Tô Mộc gọi tên anh, giọng nói ngọt ngào: "Anh có đói bụng không?"
Cố Trừng Huy quay đầu lại, khuôn mặt tươi cười của cô gái trước mắt đã có chút suy sụp: "Em đợi anh ở bên ngoài ba giờ đồng hồ, vẫn còn chưa ăn tối…"
---------------------------
Một lúc sau, hai người đi đến một tiệm ăn đối diện với cao ốc Hoàn Vũ, đó là một quán cháo nhỏ của một người Quảng Đông, mở cửa 24/24.
Ngón tay tinh tế của Tô Mộc chỉ chỉ thực đơn: "Cái này, cái này và một lồng sủi cảo tôm." Cô không hỏi Cố Trừng Huy đã ăn tối hay chưa, bởi vì muốn ăn cái gì anh có thể tư chiếu cố bản thân.
Cố Trừng Huy nhìn cô gái trước mặt, ngón tay trắng nõn đang gõ nhẹ trên thực đơn. Cô vẫn giống như trước đây, không bao giờ hỏi ý kiến của anh khi ăn, đợi khi gọi món xong rồi mới quay qua hỏi anh: "Cố Trừng Huy, em gọi những món này được không?"
Anh còn có thể nói gì?
Khi anh còn học trong trường, làm gì có chuyện được gọi món ăn mà mình thích, có cái gì thì ăn cái đó. Vì vậy nên anh cũng không để ý việc Tô Mộc tự mình quyết định, chỉ nói: "Em muốn ăn gì cứ việc gọi, ạnh thế nào cũng được."
Cô gái nhỏ lúc ấy biểu hiện như thế nào? Cô chỉ cúi đầu, thuận miệng nói: " n, em biết rồi, chỉ cần là em thích thì anh cũng thích."
Lúc đó cô đang học cao trung năm ba. Sau khi phản ứng lại những gì mình nói, khuôn mặt nhỏ của Tô Mộc liền đỏ ửng lên, cô lén lút ngẩng đầu nhìn Cố Trừng Huy liền thấy đôi mắt tràn đầy ý cười của anh.
Sau đó cô liếm liếm môi, trong miệng khẽ ngâm nga một bài hát-----
"Sẽ không kén cá chọn canh, sẽ không rời đi tầm mắt người…Cố Trừng Huy, anh đã nghe qua bài hát này chưa? Mấy bạn học nữ trong lớp em dạo gần đây đặc biệt thích ngâm nga bài hát này." Đôi mắt xinh đẹp của Tô Mộc lộ ra một chút giảo hoạt.
Cố Trừng Huy lên mạng tra qua bài hát này, tên là "She is mine." Ở giữa bài hát có câu: "Ta thích, ngươi đều thích. Sẽ không kén cá chọn canh, sẽ không rời đi tầm mắt người."
Lúc đó anh chỉ cười cười, tiểu nha đầu này không ngờ phản ứng còn rất nhanh.
Khi Liêu Chính Dương đi ngang qua, nhìn thấy bộ dạng này của anh còn ghét bỏ nói: "Bây giờ mới là mùa thu, cậu làm gì mà giống như mùa xuân tới vậy."
Nhưng khi đó Cố Trừng Huy lại cảm thấy, anh cùng với Tô Mộc cũng sẽ giống như những ca từ trong bài hát kia.
Chỉ tiếc đến cuối cùng, thời gian trôi đi, cảnh còn người mất.
Thời điểm Tô Mộc ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông trước mặt, giống như đột nhiên nhớ tới cái gì, cô hướng về phía nhân viên vẫy vẫy tay: "Xin chào, những món tôi vừa gọi ban nãy phiền toái đừng bỏ thêm rau thơm."
Tô Mộc đang định mở miệng nói tiếp, điện thoai liền rung lên, là Trần Chu gọi đến: "Em ra ngoài nghe điện thoại một chút."
Cố Trừng Huy nhìn cô đi ra khỏi cửa tiệm nghe điện thoại, cười khẽ một tiếng. Tựa hồ nghe được chuyện gì đó vui vẻ, nụ cười của Tô Mộc càng tươi hơn, trong mắt còn có một chút ánh sáng nào đó mà anh nhìn không quen.
Tô Mộc cúp điện thoại ngẩng đầu lên, một người đàn ông mặc áo sơ mi màu xám liền đi tới bên cạnh cô.
Hạ Chinh vừa mới xử lý xong công việc đã bị Cố Trừng Huy gọi tới đây, bước vào tiệm cháo đã nhìn thấy Cố Trừng Huy đang ngồi một người một bàn: "Cố tổng."
Hạ Chinh là trợ lý đặc biệt của Cố Trừng Huy, đã theo anh được năm năm.
"Bây giờ tôi có việc, cậu đưa Tô tiểu thư về nhà." Giọng nói lúc này của anh vô cùng trầm thấp, là người đi theo Cố Trừng Huy đã nhiều năm nên Hạ Chinh biết được giờ phút này tâm tình Cố Trừng Huy đang không tốt.
Tô Mộc vừa đi vào liền sửng sốt một chút, cô nhìn thấy Cố Trừng Huy đang đứng dậy sải bước đi ra khỏi quán, khi đi ngang qua cô cũng không thèm chào hỏi một tiếng.
Tô Mộc nhướng mày, đây là làm sao vậy?
Hạ Chinh xấu hổ đứng tại chỗ, đây cũng không phải là lần đầu tiên anh ta giúp Cố Trừng Huy xử lý mấy đóa "hoa đào" này. Chỉ là lần này Cố Trừng Huy không bảo anh ta gọi xe mà là tự đưa người về.
Tô Mộc nhìn Hạ Chinh, thân cao như ngọc, quần tây thẳng tắp, áo sơ mi màu xám, lớn lên cũng khá là tuấn tú: "Hạ Chinh?"
Hạ Chinh có chút ngây người, không nghĩ tới mới lần đầu tiên gặp mặt vị mà vị Tô tiểu thư này đã biết tên của mình.
Nhìn thấy Hạ Chinh ngây người, Tô Mộc liền hảo tâm mà giải thích nghi hoặc của anh ta: "Tôi muốn theo đuổi ông chủ của anh, vậy thì đương nhiên phải tìm hiểu mọi thứ về anh ấy rồi."
Bởi vì cô thẳng thắn nên Hạ Chinh có chút cứng họng.
Người phục vị đem cháo cho vào hộp, lại đặt vào trong túi, Tô Mộc một bên đón lấy túi, một bên nói: "Anh đi theo Cố Trừng Huy đã được năm năm?"
"Đúng vậy." Là một trợ lý đủ chuyên nghiệp nên đối với những chuyện riêng của ông chủ mình thì Hạ Chinh tuyệt đối sẽ không lắm miệng.
"Tôi thật hâm mộ anh." Trên mặt Tô Mộc nở nụ cười, sâu kín mở miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.