Hãy Đi Và Cầm Nó Lên

Chương 10:

Cửu Vi

24/12/2021

Ánh sáng vụt qua, Tô Mộc quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh đang im lặng cúi đầu.

Cảm giác được ánh mắt của Tô Mộc, Cố Trừng Huy ngẩng đầu lên liền nhìn thấy đôi mắt tràn đầy ý cười của cô: “Cố Trừng Huy, nếu lát nữa anh sợ hãi thì cứ hét lớn lên, em sẽ không chê cười anh đâu.”

Lời này nói ra, liền cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Cố Trừng Huy sững sờ trong giây lát nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt. Không chờ anh nói cái gì, vòng xoay siêu tốc đã bắt đầu xuất phát. Nhưng Tô Mộc có thể nhìn thấy rõ ràng, khi cô nói ra câu kia, ánh mắt của anh có chút khác thường.

Cố Trừng Huy, thì ra không phải em mới là người duy nhất nhớ tới tất cả quá khứ.

Tuy rằng vòng xoay siêu tốc chỉ là một trò chơi cho trẻ em nhưng cũng đủ kích thích, đặc biệt là những khúc cua gấp, Tô Mộc cảm thấy nếu như bản thân không nắm chắc thanh chắn phía trước thì thật sự sẽ bị ném ra xa. Ngược lại Cố Y ở phía trước lại không có một chút sợ hãi, giọng nói ngọt ngào “Wow ~ Wow ~” vẫn không ngừng vang lên.

Cố Trừng Huy nhìn đôi tay cô gái vẫn đang nắm chặt thanh chắn trước mặt, trên mu bàn tay trắng nõn hiện lên những mạch máu màu xanh nhưng cô vẫn không hét lên mà vẫn mím môi thật chặt, khuôn mặt xinh đẹp còn có chút thả lỏng.

Nhưng mỗi lần đến khúc cua, cô đều sẽ theo bản năng muốn nhắm mắt lại.

Cố Trừng Huy cảm thấy cảnh tượng này khiến bản thân thích thú một cách khó hiểu.

Vẫn là bộ dáng ngốc nghếch như trước kia.

Thẳng đến lúc xuống khỏi vòng xoay khuôn mặt củaTô Mộc vẫn không có biểu tình gì.

Cố Trừng Huy có thể nhìn thấy rõ ràng bàn tay trắng nõn của cô không tự giác xoa xoa vạt áo, đây là thói quen của cô mỗi lúc khẩn trương hoặc sợ hãi.

Anh bước đến bên cạnh Tô Mộc, hiếm khi điều chỉnh giọng nói mà chỉ có hai người họ mới có thể nghe thấy được.

Anh nói: Mấy năm không gặp, còn tưởng cô đã tiến bộ không ít đâu.

Tô Mộc sửng sốt, đột nhiên ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt của Cố Trừng Huy. Ánh mắt chứa đựng ý cười mà đã lâu cô không nhìn thấy.

Cô khẳng định, chính mình không có hoa mắt.

Cho nên bộ dáng kinh hoảng thất thố vừa rồi của cô có thể khiến cho người đàn ông này cảm thấy cao hứng sao?

Đây quả thật là trắng trợn khiêu khích!

Tô Mộc còn chưa kịp đáp trả, Cố Trừng Huy đã dắt Cố Y đi xa. Cố Triều Dương nhìn bộ dáng của bọn họ, bất đắc dĩ lắc đầu.

Ngươi lớn ai cũng có suy nghĩ riêng của họ nhưng Cố Y lại hứng thú tăng vọt. Cũng là vì Cố Y nên tâm tình của Tô Mộc cũng đặc biệt tốt, cũng lười cùng Cố Trừng Huy so đo.

Dường như chính bản thân Tô Mộc cũng không phát hiện, mỗi lần cô nhìn Cố Y đều sẽ bất giác mỉm cười ngọt ngào, đó là loại nụ cười xuất phát từ nội tâm, mềm mại lại tươi sáng, ngay cả giọng nói cũng trở nên ôn nhu hơn.

Tất cả đi đến chỗ trò chơi bắn súng trước mặt, Cố Y nhìn đủ loại phần thưởng rực rỡ màu sắc trước mặt, sau đó chỉ vào một con gấu màu nâu: “Muốn cái này.”

Lời nói của cô bé đơn giản lại thập phần rõ ràng.

“Cái này mẹ sợ không thắng được.” Cố Triều Dương sờ sờ đầu Cố Y: “Chúng ta sang chỗ khác chơi được không?”

Cố Y đứng tại chỗ, không nói lời nào, hiển nhiên là không tình nguyện chút nào.

Cố Trừng Huy đột nhiên nghĩ tới lời Tô Mộc vừa nói.

Không thể làm tiểu thọ tinh thất vọng.

Thử một lần xem.

Anh đang định tiến lên phía trước đã thấy Tô Mộc đi trước một bước, cô quay đầu lại, hướng về phía mọi người cười nói: “Giết gà cần gì dao mổ trâu.”



Nói xong, cô xoay người, điều chỉnh tư thế, nhắm chuẩn mục tiêu, bóp cò một cách lưu loát.

“Bang bang bang bang”, âm thanh máy móc không ngừng vang lên: “Mười điểm”, “Mười điểm”, “Mười điểm”, “Mười điểm”…

Mười phát đạn, toàn bộ đều trúng hồng tâm, quản lý trò chơi này là một người đàn ông trung niên đang đứng một bên cũng hướng về phía cô giơ một ngón tay cái lên.

Tô Mộc cười đến đắc ý, trò chơi này cô đã sớm luyện đến nhuần nhuyễn rồi.

Người quản lý đang muốn cầm lấy một chú gấu bông to đưa cho nhóm người Tô Mộc, đây chính là phần thưởng lớn nhất của trò chơi. Tô Mộc thấy vậy liền ngăn lại, chỉ tay về phía chú gấu nhỏ: “Phiền toái chú, tôi muốn cái này.”

Quản lý sửng sốt, còn có chuyện như vậy sao, giải nhất không muốn lại muốn giải ba. Nhưng ông cũng không nói thêm gì, vui tươi hớn hở đem chú gấu màu nâu mà Tô Mộc chỉ qua.

Tô Mộc cảm ơn người quản lý, xoay người chạy chậm đến bên cạnh Cố Y, cô ngồi xổm xuống, đem chú gấu đến trước mặt cô bé, cười khanh khách nói: "Y Y, sinh nhật vui vẻ.”

----------------------------

Tiệc sinh nhật của Cố Y được tổ chức tại Cố gia, Cố Trừng Huy không định đi, Tô Mộc càng sẽ không đi.

Cố Y nhìn hai người trước mặt, có điểm luyến tiếc. Cố Trừng Huy ngồi xổm xuống trước mặt cô bé: “Y Y ngoan, lần sau cậu sẽ lại đưa con đi công viên giải trí.”

Đôi mắt cô bé sáng lấp lánh nhưng không nói gì, lại ngẩng đầu nhìn Tô Mộc.

Tô Mộc có chút bất đắc dĩ, tuy rằng Cố Y cái gì cũng chưa nói nhưng trong chốc lát cô có thể hiểu được suy nghĩa của cô bé, cô cúi người xuống cười nói với cô bé: “Chị Tô Mộc cũng sẽ cùng tới.”

Nghe được lời hứa hẹn của hai người, Cố Y mới vừa lòng tùy ý để cho Cố Triều Dương dắt đến Cố gia.

Thời điểm đó đã là năm giờ chiều, trước cổng khu vui chơi cũng trở nên náo nhiệt hơn.

Tô Mộc nhìn đám đông bước ra từ chỗ khu vui chơi, hầu như đều là một gia đình, ba mẹ mang theo con cái. Một cậu bé trạc tuổi Cố Y đang ngồi trên vai ba của mình, thanh âm mềm mại: “Baba, baba, biểu hiện hôm nay của con có phải đặc biệt dũng cảm.”

“Đúng vậy, Nhạc Nhạc là một tiểu nam tử hán vô cùng dũng cảm.” Thời điểm nói lời này, vẻ mặt người đàn ông tràn ngập từ ái.

Tô Mộc nhìn thấy, cảm thấy có chút ghen tị không thể giải thích được.

“Công ty của tôi…”

“Cố Trừng Huy.”

Hai người gần như mở miệng cùng lúc.

Muốn hay không nói cho anh đây? Trong nháy mắt Tô Mộc suýt buột miệng nói ra. Nhưng khi nhìn người đàn ông trước mặt, cô lại chỉ cười cười: “Anh có việc bận liền đi trước đi, em muốn ở đây thêm một lát nữa.”

Cố Trừng Huy nhìn thấy bộ dạng này của Tô Mộc, gần như không thể phát hiện mà nhăn mày lại.

Một Tô Mộc như vậy làm anh cảm thấy thật xa lạ, tuy rằng cô đang tươi cười, nhưng giọng điệu lại lười nhác, dường như lúc này đang cách biệt với sự ồn ào, náo nhiệt của thế giới này.

Cố Trừng Huy vừa định mở miệng, điện thoại trong túi quần lại rung lên, là Hạ Chinh gọi đến. Anh nhíu mày nghe điện thoại, nhàn nhạt nói: “Chờ tôi quay lại xử lý.”

Đợi đến lúc cúp điện thoại ngẩng đầu lên thì đã sớm không thấy bóng dáng của Tô Mộc.

-----------------------------------

Về đến nhà, cả người Tô Mộc đều uể oải.

Sau đó, một cuộc gọi từ nước ngoài đến. Đó là một tạp chí nổi tiếng ở Hoa Kỳ. Đối phương muốn hẹn cô chụp một bộ bìa với chủ đề về "cuộc sống mới và hy vọng" để sử dụng trong số đặc biệt trong năm của “NAME”.



Sau đó, một cuộc điện thoại khác gọi đến. Là trợ lý của Mayer, anh ta là một anh chàng da trắng nhiệt tình tên là Tony, mỗi tháng đều sẽ gọi điện tới hỏi tình huống của Tô Mộc, cũng đưa ra phản hồi về tình hình của cô cho Mayer.

Mayer là một bác sĩ tâm lý, sau khi đến Mỹ được một thời gian Tô Mộc liền mắc chứng trầm cảm nghiêm trọng. Lúc đó Trần Trung Vũ đã tìm bác sĩ giỏi nhất, đến mùa xuân sang năm, sau thời gian trị liệu tình trạng của Tô Mộc cũng được kiểm soát.

Sau khi hỏi về tình huống mới nhất của Tô Mộc, người trợ lý không thể che giấu được sự quan tâm của mình qua lời nói: “Mộc Mộc, giọng nói của cô nghe không được tốt lắm, gần đây gặp chuyện gì không vui sao?”

Tô Mộc cười khẽ: “Cảm ơn anh, Tony, tôi rất tốt.”

“Cô tìm được người họ Cố rồi sao?” Tony biết rất rõ quá khứ giữa Tô Mộc và Cố Trừng Huy.

Tô Mộc nhẹ giọng ân một tiếng: “Anh ấy vẫn đang giận.”

“Thượng đế phù hộ.” Sau đó, Tony nói một câu tiếng Trung sứt sẹo.

Anh ta nói: Chúc mừng.

Sau khi kết thúc cuộc gọi với Tony, Tô Mộc cảm thấy tâm trạng của mình dường như tốt lên.

Cô nhớ rằng Tony đã từng nói với cô một câu: To the word you may be just one person. To the person you may be the world.

Đối với thế giới, bạn chỉ là một người, nhưng đối với một người nào đó, bạn lại là toàn bộ thế giới của họ.

Cố Trừng Huy là cả thế giới của cô sao? Tất nhiên không phải. Nhưng Tô Mộc biết, thế giới không có Cố Trừng Huy, nhất định không phải là một thế giới mà cô muốn.

Vừa mới giải tỏa xong cảm xúc, lại một cuộc điện thoại gọi đến.

Tô Mộc nhíu mày nhìn chuông điện thoại kêu, là Đồng Hiểu.

Cô ấn nút trả lời, trong điện thoại truyền đến giọng nói vui vẻ: “Tô đại mỹ nhân, tối nay có muốn cùng nhau ăn tối không?”

------------------

Một giờ sau, trong tiệm ăn, Tô Mộc mặc một bộ váy trắng lười biếng dựa vào ghế dài.

Đồng Hiểu ngồi đối diện nhìn thấy cô như vậy, khóe mắt nhếch lên: “Tô đại mỹ nhân, cậu đây là làm sao, một bộ sống không còn gì luyến tiếc sao?”

Tô Mộc liếc mắt cô nàng một cái, không nói gì.

Đồ ăn vẫn còn chưa đem lên, Đồng Hiểu uống một ngụm nước trái cây sau đó cười đến ái muội không rõ: “Hai người gần đây như thế nào?”

“Có thể thế nào? Vân Thành có hơn mười triệu người, còn có thể mỗi ngày đều gặp sao?” Tô Mộc ngồi nép vào trong ghế dài, sờ sờ bộ móng tay đỏ tươi vừa mới làm, rốt cuộc vẫn là thấp giọng thở dài: “Cách mạng chưa thành công, đồng chí cần cố gắng.”

Đồng Hiểu cười hắc hắc, một bên nhìn Tô Mộc ném ánh mắt “Mình có chuyện tốt muốn nói cho cậu”, một bên cùng Tô Mộc thương lượng: “Cái kia, mình bán cho cậu một tin tức, bữa cơm hôm nay cậu mời ~.”

Tô Mộc ngẩng đầu, cúi người, nâng má, có chút uể oải: “Còn phải xem tin tức của cậu có đáng giá bữa cơm này không đã.”

Đồng Hiểu hừ nhẹ một tiếng.

“Lục Tiếu nói, lần này Cố Trừng Huy trở về sẽ không quay lại thành phố S nữa mà sẽ ở lại Vân Thành, dự định mở rộng chi nhánh cho Kim An. Văn phòng vừa mới được cải tạo cách đây một thời gian, ở trong cao ốc Hoàn Vũ nằm trên đường vành đai số hai, cậu có muốn đi qua đó nhìn một chút không?” Đồng Hiểu cũng không úp úp mở mở, cô chớp chớp mắt, chờ xem thời điểm Tô Mộc thay đổi sắc mặt.

Quả nhiên, giây tiếp theo, đôi mắt lười biếng của Tô Mộc đột nhiên sáng lên. Cô hướng người phục vụ vẫy vẫy tay: "Mỹ nữ, mang thêm hai món đắt nhất của tiệm ăn đến đây ~ “ nói xong liền cầm túi xách đứng lên.

Đồng Hiểu nhìn Tô Mộc từ trên xuống dưới, không mặn không nhạt nói: “Này, này, cậu…định bỏ mình ở đây sao?”

Tô Mộc cúi người đến gần, bàn tay trắng nõn vỗ vỗ mặt Đồng Hiểu: “Ngoan, tiểu tỷ tỷ còn có chuyện quan trọng cần xử lý, cậu nếu cảm thấy cô đơn tịch mịch quá thì có thể gọi Triệu thiếu tới cho vui.”

Đồng Hiểu trợn mắt liếc một cái, không kiên nhẫn xua xua tay: “Đi đi đi, cậu nhanh chóng cút đi cho mình.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hãy Đi Và Cầm Nó Lên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook