Chương 5:
Cửu Vi
24/12/2021
Hẻm Trí Xa ở Vân Thành là một nơi vô cùng đặc biệt, mấy nhà Cố, Mạnh, Thẩm, Phó đều sống ở đây.
Khi nói đến Trí Xa, mọi người đều sẽ nói một câu: Đó đều là nhà giàu ở phía Tây thành phố.
Mấy ngày nay, việc Cố Trừng Huy trở về đã trở nên huyên náo, ồn ào. Tuy rằng mấy người bạn bè thân thiết đều đã đón gió tẩy trần nhưng vẫn còn có một số người yêu mến anh, đặc biệt là mấy tiểu cô nương ở Trí xa.
Không thể chịu được sự ồn ào của bọn họ nên Mạnh Hàn Tùng đã đồng ý tổ chức một bữa tiệc khác để chào đón Cố Trừng Huy trở về. Địa điểm đương nhiên là ở Đêm Sanh, còn việc thông báo cho bọn họ thì do Lâm Thiên Di phụ trách. Hắn chỉ phụ trách việc đưa Cố Trừng Huy đến đây đúng giờ thôi.
Lâm Thiên Di cũng ở Trí Xa, từ nhỏ đã đi thích Cố Trừng Huy.
Mà trước mắt nhìn thấy Tô Mộc đi theo phía sau Cố Trừng Huy, Mạnh công tử chợt cảm thấy hơi hối hận vì đã tổ chức cái bữa tiệc này. Lại nhìn mấy chữ trên đèn LED này, đột nhiêm cảm thấy khóe mắt có chút cay cay.
Lâm Thiên Di này, không biết định làm trò gì đây?
Mạnh Hàn Tùng cũng không phải là người duy nhất cảm thấy sửng sốt.
Ánh đèn trước mắt sáng lên, Cố Trừng Huy nhìn mọi thứ trước mắt, khẽ mỉm cười. Anh cũng đã bước qua cái tuổi lăn lộn rồi, năm nay cũng đã gần ba mươi, trên người cũng toát ra vẻ thâm trầm, nội liễm.
Lục Dịch Thành đứng đối diện cũng ngẩn ra, anh ấy nhìn thấy Tô Mộc phía sau lưng Cố Trừng Huy.
Chiếc váy màu đen ôm lấy dáng người tinh tế, mảnh mai, cô gái ngây thơ, đáng yêu khi nào bây giờ đã thực sự trưởng thành. Tuy Lục Dich Thành đã gặp qua rất nhiều cô gái xinh đẹp, nhưng Tô Mộc vẫn làm anh cảm thấy kinh diễm.
Mà Tô Mộc nhìn mấy người trước mặt, quá khứ quen thuộc lại xa lạ hiện lên, cô siết chặt túi xách trên tay nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười ưu nhã lại khéo léo.
Hôm nay Lâm thiên Di cố ý mặc một bộ lễ phục màu tím để phù hợp với bầu không khí ở đây, chiếc váy lộ ra bờ vai trắng nõn, cả người trông có vẻ nhỏ xinh như ngọc.
Lâm Thiên Di có chút lớn mật lại e lệ đi đến bên người Cố Trừng Huy, ngập ngừng nắm lấy cánh tay của nh, thấy Cố Trừng Huy không từ chối, trong lòng như được bọc trong đường mật, trên mặt nở nụ cười vui mừng. Cô ta ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông mà mình đã thích thầm nhiều năm nay: “Anh Trừng Huy, hoan nghênh trở về.”
Lục Dịch Thành đứng cách Tô Mộc vài bước. Hôm nay anh ấy vẫn đeo kính không gọng, mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, quần tây màu xám, quanh thân lộ vẻ quý khí. Ngay cả cái thời tiết này, anh cũng thật tỉ mỉ cài từng cái cúc áo sơ mmi.
Lục Dịch Thành nở nụ cười: “Tiểu Mộc, hoan nghênh trở về.”
Vẫn là một người nghiêm túc, nhưng lại có chút nhẹ nhàng.
Tô Mộc nghiêng đầu, nụ cười lịch sự tao nhã cuối cùng cũng trở nên mềm mại tự nhiên hơn khi nhìn thấy Lục Dịch Thành, giọng nói tự nhiên lộ vẻ quen thuộc: “Anh Dịch Thành.”
Lâm Thiên Di lúc này mới chú ý người phụ nữ bên cạnh Cố Trừng Huy, Lục Dịch Thành gọi cô ấy là Tiểu Mộc.
Đôi khi trực giác của phụ nữ thật sự rất chính xác, Lâm Thiên Di lập tức nhận ra người phụ nữ này là Tô Mộc. Trên thực tế, Lâm Thiên Di chỉ mới gặp Tô Mộc một lần, nhưng vì Cố Trừng Huy, cái tên Tô Mộc có thể nói là cơn ác mộng của cô ta khi còn là thiếu nữ.
Không phải cô ấy đã qua Mỹ mấy năm trước sao? Tại sao lại về rồi? Hơn nữa lại còn cùng Cố Trừng Huy xuất hiện ở đây.
Trong nháy mắt, Lâm Thiên Di cảm thấy chiếc váy được chuẩn bị tỉ mỉ và những tâm tư giấu kín của mình trở nên thật vớ vẩn trước mặt Tô Mộc.
Tô Mộc cũng quay người lại nhìn Lâm Thiên Di, trên mặt lại khôi phục lại nụ cười khéo léo: “Lâm tiểu thư, cảm ơn cô đã dành thời gian chuẩn bị bữa tiệc chào mừng cho chúng tôi.”
Chỉ với một câu nói, Lâm Thiên Di gần như bị đánh bại.
Cô ta đang định nói nhưng Cố Trừng Huy đã không dấu vết rút cánh tay ra khỏi tay cô ta. Anh đi ở phía trước, Tô Mộc đi theo phía sau.
Lục Dịch Thành nhìn Lục Tiếu đang đứng phía sau, nhưng Lục Tiếu lại chỉ cúi đầu, sờ sờ mũi.
Mạnh Hàn Tùng cũng nhận ra bầu không khí có mùi thuốc súng này, hắn vỗ vỗ bả vai Lục Dịch Thành: “Vừa rồi gặp trên đường, Tô Mộc nghe nói cậu ở trên đây nên cùng nhau đi lên."
-----------------------------------
Hầu hết những người đến đây hôm nay, đều là ở hẻm Trí Xa.
Việc Cố Trừng Huy năm đó rời khỏi hải quân, khiến Cố Quốc Chương tức giận đến mức gần như đoạn tuyệt quan hệ với anh rất nhiều người biết. Nhưng người biết về quá khứ của Tô Mộc và Cố Trừng Huy lại không nhiều lắm.
Lúc này, nhìn thấy bên cạnh anh có phụ nữ, một đám đều làm mặt quỷ: “Chúc mừng a, Cố thiếu.”
Trên bàn đá cẩm thạch bày đủ loại rượu, Cố Trừng Huy cũng không giải thích, chỉ bưng chén rượu đáp lời, lướt qua liền ngừng, hoặc một hơi uống cạn sạch.
“Lão Trịnh như thế nào hôm nay lại không tới?”, Mạnh Hàn Tùng ngồi nép ở sô pha, lấy ra từ trong hộp thuốc một điếu thuốc, thoáng nhìn qua Tô Mộc ở bên cạnh, cũng không châm lửa mà chỉ ngậm trong miệng.
Bởi vì sắp tới Vân Thành sẽ là nơi diễn ra cuôc thi Võ thuật quốc tế, Thẩm Nguyệt và Liêu Chính Dương đều bận tối mày tối mặt suốt hai hôm nay. Mà Trịnh Dịch, hôm nay cũng không đến.
Lục Dịch Thành ngồi ở bên canh, dựa lưng vào chiếc ghế mềm mại: “Vợ hắn sắp sinh, tiểu tử này mấy hôm nay sau khi tan làm đều ở bên vợ hắn, một tấc cũng không rời.”
Trịnh Dịch cùng Lục Dịch Thành đều là bạn học cao trung cùng với Cố Trừng Huy. Trong ba người họ, Trịnh Dịch là kết hôn sớm nhất, cả tuần đều bận rộn trong cục cảnh sát. Đầu năm nay, vợ anh ta có tin vui. Chính vì vậy, trong khoảng thời gian này mỗi khi tan làm anh ta đều về nhà chăm sóc vợ và đứa con sắp chào đời.”
Mạnh Hàn Tùng nghịch chiếc bật lửa retro màu bạc trên tay: “Có đôi khi thật hôm mộ cái tên kia.”
Người như hắn vây quanh đều là oanh oanh yến yến, nhưng trong số đó được mấy người là thật lòng. Mạnh Hàn Tùng cảm thấy thời gian lâu rồi, gần như không thể tìm thấy trái tim của mình, vì vậy thường là gặp dịp thì chơi, hoặc là nhất thời sung sướng.
Tô Mộc ngồi ở chiếc ghế sô pha bên cạnh, nghe hai người bọn họ nói chuyện đột nhiên có ảo giác thời gian trôi qua thật nhanh.
Người ta nói năm tháng là một con dao giết người, thời gian năm năm rốt cuộc rất nhiều người, rất nhiều việc đều đã thay đổi.
Nhưng, kia lại là thế nào đâu?
Tô Mộc hướng Mạnh Hàn Tùng nâng lên ly rượu, cười nói: “Anh Hàn Tùng, đã lâu không gặp, ly này chúc anh sớm tìm được lương duyên.”
Đám người xung quanh vừa nghe lời này đều cười ha ha. Thật đúng là hiếm lạ!
Mạnh Hàn Tùng là ai chứ ? Hơn nửa cái vũ trường đều là của hắn, suốt ngày lưu luyến ôn nhu đổi hương, thay phụ nữ còn nhanh hơn cả thay quần áo. Lúc này vậy mà lại có người chúc hắn sớm ngày tìm được lương duyên, tất cả đều không khỏi nhìn thêm nhiều lần người phụ nữ lớn mật này.
Chẳng những lớn mật, còn rất xinh đẹp.
Giữa tiếng cười lớn của mọi người, Mạnh Hàn Tùng cảm thấy có chút mất mặt, nhưng cũng không thực sự tức giận, hắn cầm ly rượu lên, giọng nói có phần trịnh trọng: "Vậy liền mượn lời chúc của Tiểu Mộc đi."
Khi Cố Trừng Huy nhìn qua, Tô Mộc đang nhấp một ngụm rượu vang đỏ. Chiếc cốc trong suốt đặt trong đôi bàn tay trắng nõn của cô, đôi môi đỏ mọng uống rượu lại càng trở nên kiều diễm.
Đèn LED màn hình phía dưới xuất hiện một trận nhỏ xôn xao, khi mọi người nhìn lên liền thấy Lâm Thiên Di đang đứng dưới ánh đèn.
Lúc đầu, khi Cố Trừng Huy và Tô Mộc cùng nhau xuất hiện, Lâm Thiên Di trong nháy mắt cảm thấy tâm như tro tàn. Nhưng lúc này bình tĩnh lại, cô ta cũng nhận ra được hai người này căn bản chính là bằng mặt không bằng lòng. Cố Trừng Huy từ khi ngồi xuống đều cùng mấy người khác uống rượu nói chuyện phiếm. Mà Tô Mộc lại ngồi một mình trên sô pha, hai người bọn họ ngay cả một ánh mắt cũng không cho đối phương.
Giọng nữ nhẹ nhàng đột nhiên vang lên: "Hôm nay, tôi muốn ở đây hát một ca khúc dành cho một người quan trọng." Vừa dứt lời, phía dưới liền có người huýt sáo, một số cô gái chơi thân với Lâm Thiên Di còn táo bạo nhìn về phía Cố Trừng Huy.
Người đàn ông thâm trầm nội liễm, chẳng những giàu có còn đẹp trai khủng khiếp.
Đoạn dạo đầu vang lên, đó là một bài hát cũ, là bài hát chủ đề của một bộ phim thần tượng rất hot: "Gần hơn một chút"
Trong nháy mắt, Tô Mộc không nhịn được mà bật cười, tựa hồ xuyên qua ánh đèn phía trước, nhìn thấy được chính mình của nhiều năm về trước.
Khi nói đến Trí Xa, mọi người đều sẽ nói một câu: Đó đều là nhà giàu ở phía Tây thành phố.
Mấy ngày nay, việc Cố Trừng Huy trở về đã trở nên huyên náo, ồn ào. Tuy rằng mấy người bạn bè thân thiết đều đã đón gió tẩy trần nhưng vẫn còn có một số người yêu mến anh, đặc biệt là mấy tiểu cô nương ở Trí xa.
Không thể chịu được sự ồn ào của bọn họ nên Mạnh Hàn Tùng đã đồng ý tổ chức một bữa tiệc khác để chào đón Cố Trừng Huy trở về. Địa điểm đương nhiên là ở Đêm Sanh, còn việc thông báo cho bọn họ thì do Lâm Thiên Di phụ trách. Hắn chỉ phụ trách việc đưa Cố Trừng Huy đến đây đúng giờ thôi.
Lâm Thiên Di cũng ở Trí Xa, từ nhỏ đã đi thích Cố Trừng Huy.
Mà trước mắt nhìn thấy Tô Mộc đi theo phía sau Cố Trừng Huy, Mạnh công tử chợt cảm thấy hơi hối hận vì đã tổ chức cái bữa tiệc này. Lại nhìn mấy chữ trên đèn LED này, đột nhiêm cảm thấy khóe mắt có chút cay cay.
Lâm Thiên Di này, không biết định làm trò gì đây?
Mạnh Hàn Tùng cũng không phải là người duy nhất cảm thấy sửng sốt.
Ánh đèn trước mắt sáng lên, Cố Trừng Huy nhìn mọi thứ trước mắt, khẽ mỉm cười. Anh cũng đã bước qua cái tuổi lăn lộn rồi, năm nay cũng đã gần ba mươi, trên người cũng toát ra vẻ thâm trầm, nội liễm.
Lục Dịch Thành đứng đối diện cũng ngẩn ra, anh ấy nhìn thấy Tô Mộc phía sau lưng Cố Trừng Huy.
Chiếc váy màu đen ôm lấy dáng người tinh tế, mảnh mai, cô gái ngây thơ, đáng yêu khi nào bây giờ đã thực sự trưởng thành. Tuy Lục Dich Thành đã gặp qua rất nhiều cô gái xinh đẹp, nhưng Tô Mộc vẫn làm anh cảm thấy kinh diễm.
Mà Tô Mộc nhìn mấy người trước mặt, quá khứ quen thuộc lại xa lạ hiện lên, cô siết chặt túi xách trên tay nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười ưu nhã lại khéo léo.
Hôm nay Lâm thiên Di cố ý mặc một bộ lễ phục màu tím để phù hợp với bầu không khí ở đây, chiếc váy lộ ra bờ vai trắng nõn, cả người trông có vẻ nhỏ xinh như ngọc.
Lâm Thiên Di có chút lớn mật lại e lệ đi đến bên người Cố Trừng Huy, ngập ngừng nắm lấy cánh tay của nh, thấy Cố Trừng Huy không từ chối, trong lòng như được bọc trong đường mật, trên mặt nở nụ cười vui mừng. Cô ta ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông mà mình đã thích thầm nhiều năm nay: “Anh Trừng Huy, hoan nghênh trở về.”
Lục Dịch Thành đứng cách Tô Mộc vài bước. Hôm nay anh ấy vẫn đeo kính không gọng, mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, quần tây màu xám, quanh thân lộ vẻ quý khí. Ngay cả cái thời tiết này, anh cũng thật tỉ mỉ cài từng cái cúc áo sơ mmi.
Lục Dịch Thành nở nụ cười: “Tiểu Mộc, hoan nghênh trở về.”
Vẫn là một người nghiêm túc, nhưng lại có chút nhẹ nhàng.
Tô Mộc nghiêng đầu, nụ cười lịch sự tao nhã cuối cùng cũng trở nên mềm mại tự nhiên hơn khi nhìn thấy Lục Dịch Thành, giọng nói tự nhiên lộ vẻ quen thuộc: “Anh Dịch Thành.”
Lâm Thiên Di lúc này mới chú ý người phụ nữ bên cạnh Cố Trừng Huy, Lục Dịch Thành gọi cô ấy là Tiểu Mộc.
Đôi khi trực giác của phụ nữ thật sự rất chính xác, Lâm Thiên Di lập tức nhận ra người phụ nữ này là Tô Mộc. Trên thực tế, Lâm Thiên Di chỉ mới gặp Tô Mộc một lần, nhưng vì Cố Trừng Huy, cái tên Tô Mộc có thể nói là cơn ác mộng của cô ta khi còn là thiếu nữ.
Không phải cô ấy đã qua Mỹ mấy năm trước sao? Tại sao lại về rồi? Hơn nữa lại còn cùng Cố Trừng Huy xuất hiện ở đây.
Trong nháy mắt, Lâm Thiên Di cảm thấy chiếc váy được chuẩn bị tỉ mỉ và những tâm tư giấu kín của mình trở nên thật vớ vẩn trước mặt Tô Mộc.
Tô Mộc cũng quay người lại nhìn Lâm Thiên Di, trên mặt lại khôi phục lại nụ cười khéo léo: “Lâm tiểu thư, cảm ơn cô đã dành thời gian chuẩn bị bữa tiệc chào mừng cho chúng tôi.”
Chỉ với một câu nói, Lâm Thiên Di gần như bị đánh bại.
Cô ta đang định nói nhưng Cố Trừng Huy đã không dấu vết rút cánh tay ra khỏi tay cô ta. Anh đi ở phía trước, Tô Mộc đi theo phía sau.
Lục Dịch Thành nhìn Lục Tiếu đang đứng phía sau, nhưng Lục Tiếu lại chỉ cúi đầu, sờ sờ mũi.
Mạnh Hàn Tùng cũng nhận ra bầu không khí có mùi thuốc súng này, hắn vỗ vỗ bả vai Lục Dịch Thành: “Vừa rồi gặp trên đường, Tô Mộc nghe nói cậu ở trên đây nên cùng nhau đi lên."
-----------------------------------
Hầu hết những người đến đây hôm nay, đều là ở hẻm Trí Xa.
Việc Cố Trừng Huy năm đó rời khỏi hải quân, khiến Cố Quốc Chương tức giận đến mức gần như đoạn tuyệt quan hệ với anh rất nhiều người biết. Nhưng người biết về quá khứ của Tô Mộc và Cố Trừng Huy lại không nhiều lắm.
Lúc này, nhìn thấy bên cạnh anh có phụ nữ, một đám đều làm mặt quỷ: “Chúc mừng a, Cố thiếu.”
Trên bàn đá cẩm thạch bày đủ loại rượu, Cố Trừng Huy cũng không giải thích, chỉ bưng chén rượu đáp lời, lướt qua liền ngừng, hoặc một hơi uống cạn sạch.
“Lão Trịnh như thế nào hôm nay lại không tới?”, Mạnh Hàn Tùng ngồi nép ở sô pha, lấy ra từ trong hộp thuốc một điếu thuốc, thoáng nhìn qua Tô Mộc ở bên cạnh, cũng không châm lửa mà chỉ ngậm trong miệng.
Bởi vì sắp tới Vân Thành sẽ là nơi diễn ra cuôc thi Võ thuật quốc tế, Thẩm Nguyệt và Liêu Chính Dương đều bận tối mày tối mặt suốt hai hôm nay. Mà Trịnh Dịch, hôm nay cũng không đến.
Lục Dịch Thành ngồi ở bên canh, dựa lưng vào chiếc ghế mềm mại: “Vợ hắn sắp sinh, tiểu tử này mấy hôm nay sau khi tan làm đều ở bên vợ hắn, một tấc cũng không rời.”
Trịnh Dịch cùng Lục Dịch Thành đều là bạn học cao trung cùng với Cố Trừng Huy. Trong ba người họ, Trịnh Dịch là kết hôn sớm nhất, cả tuần đều bận rộn trong cục cảnh sát. Đầu năm nay, vợ anh ta có tin vui. Chính vì vậy, trong khoảng thời gian này mỗi khi tan làm anh ta đều về nhà chăm sóc vợ và đứa con sắp chào đời.”
Mạnh Hàn Tùng nghịch chiếc bật lửa retro màu bạc trên tay: “Có đôi khi thật hôm mộ cái tên kia.”
Người như hắn vây quanh đều là oanh oanh yến yến, nhưng trong số đó được mấy người là thật lòng. Mạnh Hàn Tùng cảm thấy thời gian lâu rồi, gần như không thể tìm thấy trái tim của mình, vì vậy thường là gặp dịp thì chơi, hoặc là nhất thời sung sướng.
Tô Mộc ngồi ở chiếc ghế sô pha bên cạnh, nghe hai người bọn họ nói chuyện đột nhiên có ảo giác thời gian trôi qua thật nhanh.
Người ta nói năm tháng là một con dao giết người, thời gian năm năm rốt cuộc rất nhiều người, rất nhiều việc đều đã thay đổi.
Nhưng, kia lại là thế nào đâu?
Tô Mộc hướng Mạnh Hàn Tùng nâng lên ly rượu, cười nói: “Anh Hàn Tùng, đã lâu không gặp, ly này chúc anh sớm tìm được lương duyên.”
Đám người xung quanh vừa nghe lời này đều cười ha ha. Thật đúng là hiếm lạ!
Mạnh Hàn Tùng là ai chứ ? Hơn nửa cái vũ trường đều là của hắn, suốt ngày lưu luyến ôn nhu đổi hương, thay phụ nữ còn nhanh hơn cả thay quần áo. Lúc này vậy mà lại có người chúc hắn sớm ngày tìm được lương duyên, tất cả đều không khỏi nhìn thêm nhiều lần người phụ nữ lớn mật này.
Chẳng những lớn mật, còn rất xinh đẹp.
Giữa tiếng cười lớn của mọi người, Mạnh Hàn Tùng cảm thấy có chút mất mặt, nhưng cũng không thực sự tức giận, hắn cầm ly rượu lên, giọng nói có phần trịnh trọng: "Vậy liền mượn lời chúc của Tiểu Mộc đi."
Khi Cố Trừng Huy nhìn qua, Tô Mộc đang nhấp một ngụm rượu vang đỏ. Chiếc cốc trong suốt đặt trong đôi bàn tay trắng nõn của cô, đôi môi đỏ mọng uống rượu lại càng trở nên kiều diễm.
Đèn LED màn hình phía dưới xuất hiện một trận nhỏ xôn xao, khi mọi người nhìn lên liền thấy Lâm Thiên Di đang đứng dưới ánh đèn.
Lúc đầu, khi Cố Trừng Huy và Tô Mộc cùng nhau xuất hiện, Lâm Thiên Di trong nháy mắt cảm thấy tâm như tro tàn. Nhưng lúc này bình tĩnh lại, cô ta cũng nhận ra được hai người này căn bản chính là bằng mặt không bằng lòng. Cố Trừng Huy từ khi ngồi xuống đều cùng mấy người khác uống rượu nói chuyện phiếm. Mà Tô Mộc lại ngồi một mình trên sô pha, hai người bọn họ ngay cả một ánh mắt cũng không cho đối phương.
Giọng nữ nhẹ nhàng đột nhiên vang lên: "Hôm nay, tôi muốn ở đây hát một ca khúc dành cho một người quan trọng." Vừa dứt lời, phía dưới liền có người huýt sáo, một số cô gái chơi thân với Lâm Thiên Di còn táo bạo nhìn về phía Cố Trừng Huy.
Người đàn ông thâm trầm nội liễm, chẳng những giàu có còn đẹp trai khủng khiếp.
Đoạn dạo đầu vang lên, đó là một bài hát cũ, là bài hát chủ đề của một bộ phim thần tượng rất hot: "Gần hơn một chút"
Trong nháy mắt, Tô Mộc không nhịn được mà bật cười, tựa hồ xuyên qua ánh đèn phía trước, nhìn thấy được chính mình của nhiều năm về trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.