Chương 6:
Cửu Vi
24/12/2021
Khi đó, Tô Mộc vừa mới tới Vân Thành học đại học.
Thực tế, việc quyết định sẽ học ở Vân Thành chỉ là một ý nghĩ nhất thời.
Kết quả tuyển sinh đại học vừa công bố, Tô Thiệu Hằng còn đắc ý thật lâu: "Quả nhiên là con gái của Tô Thiệu Hằng, với thành tích này có thể cân nhắc đi Vân Đại học."
Vân Đại là một ngôi trường lớn, nhân tài nhiều vô kể.
Muốn học Vân Đại sao?
Kế hoạch lúc trước của Tô Mộc là muốn ở lại thành phố S, dù sao từ nhỏ cô cũng đã lớn lên ở đây. Tô Mộc không thích đi học ở những nơi xa lạ giống người khác, cô thích ở nơi mà mình đã quen thuộc hơn.
Nhưng đi Vân Đại sẽ rút ngắn khoảng cách với người đó.
Thời điểm đó, Cố Trừng Huy đang học năm cuối trong trường quân đội. Anh không có ý định ở lại trường, sau khi tốt nghiệp sẽ trực tiếp tiến vào bộ đội hải quân. Nếu không phải vì cha Cố phản đối, có lẽ cũng đã trực tiếp đi nhập ngũ rồi.
Biển rộng trời sao, rốt cuộc cũng là khát vọng nhiều năm của Cố Trừng Huy anh.
Ngày hôm sau kết quả thi vào đại học được công bố, trùng hợp là vào cuối tuần.
Tô Mộc gọi điện thoại cho Cố Trừng Huy, nghe giọng nói đắc ý của cô gái nhỏ trong điện thoại, Cố Trừng Huy biết được tiểu nha đầu này gọi là để báo tin mừng.
"Tốt rồi, tiểu nha đầu này, không khổ công hai năm qua anh đã dạy kèm cho em." Sau đó, Cố Trừng Huy hỏi cô: "Đã nghĩ đến việc học ở đâu chưa?"
Khi Tô Mộc gọi cuộc điện thoại này, kỳ thật cũng muốn hỏi ý kiến của Cố Trừng Huy. Nhưng khi nghe Cố Trừng Huy hỏi mình việc này, Tô Mộc trong nháy mắt đưa ra quyết định: "Vân Đại đi."
Đối với lựa chọn này của cô, Cố Trừng Huy cũng không ngạc nhiên chút nào, thậm chí là cảm thấy vui mừng. Anh nói: "Khá tốt."
Ở Vân Thành này anh hiểu rõ mọi thứ, lại có mấy người Mạnh Hàn Tùng, bọn họ có thể chiếu cố cô, lại cũng có thể giúp anh trông coi cô. Như vậy, chính anh ở ngàn dặm xa xôi cũng có thể yên tâm.
Cố Trừng Huy lúc này đã có tâm tư với Tô Mộc, nhưng Tô Mộc đương nhiên là vẫn không biết gì, thậm chí một câu "khá tốt" của anh còn khiến cô cảm thấy có chút không cao hứng.
Tô Mộc cảm thấy, Cố Trừng Huy đây là đang nói cho có lệ.
Nhưng sau khi nghĩ lại, Tô Mộc lại cảm thấy cũng không hẳn là thế. Cố Trừng Huy mà cô biết không phải là người như vậy.
Anh là người sẽ nhớ kỹ từng lời cô nói….
Như vậy, cũng khá tốt đi.
Vì thế, Tô Mộc cứ vậy tới Vân Đại học.
Vào dịp cuối năm khi Tô Mộc đang là sinh viên năm nhất, Vân Đại tổ chức một buổi tiệc cuối năm cho sinh viên, Tô Mộc đặc biệt mời Cố Trừng Huy tới dự. Liêu Chính Dương vừa nghe do Tô Mộc mời cũng mặc kệ da mặt dày mình dày cùng đi theo tới.
Hôm đó, Cố Trừng Huy mặc một chiếc áo khoác bay Mỹ cùng với quần jean, cả người vừa thoải mái lại vừa có vẻ đĩnh bạt.
Liêu Chính Dương được bọc trong một chiếc áo khoác bông dày đi bên cạnh vừa đi vừa nhíu mày: "Làm sao mình cảm thấy hôm nay luôn có người nhìn."
Trước một ngày Cố Trừng Huy tới Tô Mộc càng khẩn trương.
Đồng Hiểu nhìn thấy bộ dạng không ăn không uống của Tô Mộc cũng cảm thấy sốt ruột: "Mình nói này Mộc Mộc, cậu không phải chỉ là tỏ tình thôi sao?"
Đúng vậy, Tô Mộc mời Cố Trừng Huy tới bữa tiệc cuối năm là muốn cùng anh thổ lộ. Nhìn thấy người mình yêu sắp nhập ngũ, trong lòng tiểu cô nương vẫn là cảm thấy sốt ruột.
Đồng Hiểu vỗ vỗ bả vai Tô Mộc: "Cổ nhân từng nói, không thể làm vợ chồng, vẫn có thể làm bạn."
Tô Mộc :…
Tô Mộc cảm thấy mình cần phải bày tỏ với Cố Trừng Huy nhanh một chút để tránh đêm dài lắm mộng. Nếu không biết đâu một ngày nào đó khi gặp lại, anh lại dẫn theo một cô gái đi theo bên cạnh, sau đó ân cần giới thiệu: "Nào, gọi một tiếng chị dâu đi."
Tô Mộc cảm thấy không muốn nhìn đến hình ảnh này một chút nào.
Đồng Hiểu dùng khuỷu tay đụng vào tay cô, nói nhỏ: "Này, mặc áo khoác vào đi, tiểu nha đầu cậu ánh mắt cũng không tệ lắm." Sau đó nhéo cằm, buồn bã nói: "Cuối cùng mình cũng hiểu tại sao cậu căng thẳng. Người đàn ông tốt như vậy nếu như ở bên cạnh mình vài năm thì chính mình cũng cảm thấy trái tim đập loạn a."
Tô Mộc chừng mắt một cái: "Chờ lát nữa anh ấy tới, cậu nhớ đừng nói lung tung."
Đồng Hiểu hiểu rõ gật đầu, nhân tiện làm luôn động tác khóa miệng lại.
Tối nay, Tô Mộc có một tiết mục biểu diễn. Cô nói với Cố Trừng Huy rằng đây là lần đầu tiên mình biểu diễn nên bảo anh nhất định phải tới cổ vũ.
Màn đêm buông xuống, bầu không khí ở Vân Đại lúc này vô cùng náo nhiệt, sinh viên cầm trong tay cây gậy phát sáng, cổ vũ cho mấy tiết mục đang biểu diễn trên sân khấu.
Cố Trừng Huy và Liêu Chính Dương đứng trong đám đông, có vài nữ sinh lấy điện thoại ra chụp ảnh bọn họ sau đó chụm đầu lại nói chuyện với nhau.
Kết thúc một tiết mục hát và múa, người dẫn chương trình tiếp tục vai trò của mình: "Tiếp theo chúng ta sẽ đến với một ca khúc tiếng anh do Tô Mộc của khoa tiếng Trung trình bày."
Ánh đèn trên sân khấu mờ đi, chỉ có một tia sáng chiếu vào một bóng dáng đang đứng trên sân khấu, nhẹ nhàng lại sáng ngời.
Tô Mộc mặc một chiếc váy dệt kim màu be, đi một đôi boot màu xám, tóc dài ngang vai. Cô ngượng ngùng cầm lấy micro: "Hôm nay là một ngày đặc biệt. Tôi muốn ở đây hát một ca khúc dành cho mọi người và cũng dành cho một người quan trọng đối với tôi."
Dưới sân khấu, tiếng huýt sáo vang lên, các nam sinh nhìn thấy Tô Mộc xinh đẹp như vậy vốn đã rất thích, bây giờ nữ sinh kia lại muốn thổ lộ lại càng khơi dậy chút tình cảm mạc danh kì diệu này của đám nam sinh.
Khúc dạo đầu vang lên, đó là bài "pretty boy", giọng nữ nhẹ nhàng vang lên :
I lie awake at night
See things in black and white
I’ve only got you inside my mine
You know you have made me blind
…………..
Oh my pretty pretty boy i love you
Like i never ever loved no one before you
Pretty pretty boy of mine
Just tell me you love me too
…………………..
Cố Trừng Huy nhìn cô gái trên sân khấu, ánh đèn chiếu trên khuôn mặt trắng nõn của cô. Bởi vì tiết mục hôm nay nên cô cố ý trang điểm, lúc này không biết là vì lạnh hay vì thẹn thùng mà trên má có chút ửng hồng.
Anh lắng nghe cô hát từng câu từng chữ:
My pretty pretty boy
I love you
Like i never ever loved no one before you…
Just tell me
You love me too…
Một ca khúc kết thúc.
Dưới sân khấu vang lên tiếng huýt sáo cổ vũ nhiệt tình, âm nhạc kết thúc, Tô Mộc khom lưng cúi chào mọi người.
Cô chạy chậm một đường từ sân khấu tới chỗ Cố Trừng Huy. Nhìn thấy người trước mặt, Tô Mộc mặc dù mệt đến mức thở hồng hộc nhưng đôi mắt lại sáng lấp lánh giống như bầu trời đầy sao.
Đây đã là tiết mục cuối cùng, Tô Mộc giống như một cô gái lọ lem bị bỏ bùa, trước 12 giờ đêm cần nói ra tiếng lòng của mình.
Tô Mộc gần như không có bất ký thời gian nào để nói một câu dạo đầu, cô ngửa đầu lên nhìn Cố Trừng Huy, giọng nói ngọt ngào vang lên:
Cô nói: Cố Trừng Huy, làm bạn trai em đi.
Đó là lời tỏ tình đầu tiên của Tô Mộc trong suốt mười tám năm cuộc đời.
Những người xung quanh đều hướng về phía bọn họ, Liêu Chính Dương há miệng kinh ngạc, chẳng trách tiểu tử này hôm nay ra ngoài lại chăm chút như vậy, hóa ra là ở đây đợi cô gái nhỏ thổ lộ.
Tô Mộc nói làm Cố Trừng Huy có chút sửng sốt. Anh vốn là người tự do lại phóng khoáng, nhưng cũng không nghĩ tới tiểu nha đầu ngày thường ngoan ngoãn lại to gan như vậy.
Thấy Cố Trừng Huy không nói lời nào, Tô Mộc có chút lo lắng nhìn anh, khuôn mặt nhỏ phồng lên, cô trừng mắt, lớn tiếng nói: “Nhanh lên, anh nhanh đồng ý đi!”
Cái tư thế này chính là phô trương thanh thế đi.
Cố Trừng Huy đút hai tay vào trong túi áo, nhướng mày, tiểu nha đầu này hôm nay làm sao lại can đảm như vậy?
“Chuyện này không được đâu.”, Anh nói.
Vừa dứt lời, đám đông vây xem đã đổ mồ hôi hột thay cho Tô Mộc.
“Không được?” Khuôn mặt nhỏ kiêu ngạo của Tô Mộc đột nhiên suy sụp, giống như một quả cà tím bị sương giá đánh tan. Cô nuốt nước miếng, sau đó nhìn xuống mũi giày, chậm rì rì nói: “Không được…không được, em liền nghĩ cách khác vậy…”
Cố Trừng Huy nhìn cô gái trước mặt, như thế nào có thể đáng yêu như vậy. Giọng nam trầm thấp vang lên: “Được.”
Chỉ một từ “Được”.
Tô Mộc kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt lộ vẻ khó tin.
Tiếng chuông giao thừa vang lên, bầu trời đêm tỏa ra những chùm pháo hoa tuyệt đẹp. Ánh sáng rực rỡ và mỹ lệ phản chiếu lên đôi mắt của cô gái, Cố Trừng Huy nâng khuôn mặt cô lên, đôi môi mềm mại đặt xuống.
-------------------------------
Chuyện cũ hiện lên trong đầu, Tô Mộc không chú ý tới Cố Trừng Huy vẫn luôn nhìn về phía cô.
Trên sân khấu, ca khúc đã hát xong nhưng người trong cuộc vẫn không có phản ứng gì. Lâm Thiên Di không chịu được mọi người ầm ĩ nên thẹn thùng chạy ra ngoài.
Nhìn thấy Lâm Thiên Di chạy đi, Tô Mộc cũng đặt ly rượu trong tay xuống, quay sang người bên cạnh nhỏ giọng nói: “Tôi ra ngoài một chút.”
Lâm Thiên Di đi ra khỏi nhà vệ sinh, khuôn mặt vẫn còn nóng lên. Vừa rồi rốt cuộc cô ta cũng đã thổ lộ với người trong lòng của mình nhiều năm nay. Tuy rằng Cố Trừng Huy không có phản ứng gì nhưng trong lòng Lâm Thiên Di vẫn cao hứng không giải thích được, dường như việc im lặng chờ đợi mấy năm nay cuối cùng cũng chờ được đến ngày mây tan trăng sáng.
Nhưng vừa đi ra từ nhà vệ sinh, Lâm Thiên Di liền nhìn thấy Tô Mộc đang đứng ở hành lang. Tô Mộc hình như vừa cúp điện thoại, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy cô ta.
Hai người phụ nữ cùng thích một người đàn ông, không khí đương nhiên là có điểm bất hòa.
Lâm Thiên Di ngạo mạn ngẩng đầu, dẫm lên giày cao gót bước tới trước mặt Tô Mộc, trong mắt không che giấu được vẻ đắc ý: “Tô tiểu thư, tôi không biết là cô đã về nước. Cô trở về khi nào vậy?”
“Mới về không lâu lắm, cảm ơn Lâm tiểu thư đã quan tâm.” Trên mặt Tô Mộc vẫn giữ vững nụ cười. Nụ cười này không chê vào đâu được, đoan trang lại khéo léo, làm Lâm Thiên Di hận không thể nhào lên xé rách khuôn mặt đang tươi cười này.
Nhưng hôm nay là ngày đặc biệt, có Cố Trừng Huy ở đây, cô ta sẽ không làm cái việc ngu xuẩn này.
“Tô tiểu thư có vẻ không giống với trước kia.” Lâm Thiên Di nói.
Những người quen biết Tô Mộc trong quá khứ đều có thể nhận thấy rõ ràng sự thay đổi của cô. Mà sự thay đổi này lớn đến mức Lâm Thiên Di không thể nhận ra cô ngay từ ánh mắt đầu tiên.
Tô Mộc cong cong khóe mắt, nụ cười càng tươi, giọng nói ngọt ngào vang lên: “Không có biện pháp, Cố Trừng Huy thích.”
Nói xong, cũng không nhìn vẻ mặt cứng ngắc trong nháy mắt của Lâm Thiên Di, dẫm lên giày cao gót, uyển chuyển bước đi.
Vừa rồi Tô Mộc cố ý đi theo Lâm Thiên Di ra đây.
Tô Mộc đã gặp Lâm Thiên Di nhiều năm trước, lúc đó cô đã nhìn ra được Lâm Thiên Di đối với Cố Trừng Huy có tình cảm mà cô ta cũng không thèm che giấu tâm tư đó. Chỉ là mấy năm qua đi, Tô Mộc không nghĩ tới, khi gặp lại, cư nhiên vẫn đụng phải một màn này.
Tô Mộc cười khẽ, cô không ngại làm một người bạn gái cũ độc ác, còn muốn tự tay dập tắt ngọn lửa tình yêu của cô ta.
Sau khi nói chuyện cùng với Lâm Thiên Di, Tô Mộc cũng không muốn quay lại, cô muốn tìm một nơi để hít thở không khí, đêm nay có quá nhiều chuyện xảy ra, những chuyện đã chôn sâu trong ký ức từng cái một hiện ra trước mắt khiến bản thân Tô Mộc chút hoảng hốt.
Dẫm lên tấm thảm mềm mại, dọc theo hành lang đi tới, phía cuối hành lang là một khoảng sân thượng rộng rãi.
Tô Mộc bước lên sân thượng, đập vào mắt là ánh đèn neon nhỏ phác họa màn đêm của thành phố. Làn gió đêm mát mẻ thổi đến, xua đi những cảm xúc khó giải thích đang đọng lại trong lòng cô, bên cạnh cô còn có một chút ánh sáng đỏ tươi.
Tô Mộc theo bản năng quay đầu lại, liền thấy dưới ánh đèn trong bóng đêm, người đàn ông đang đứng dựa lưng vào tường, một tay đút túi quần, một tay buông thõng xuống, ánh đỏ leo lắt giữa làn khói tỏa ra giữa các ngón tay.
Cố Trừng Huy cứ như vậy nhìn Tô Mộc.
Thực tế, việc quyết định sẽ học ở Vân Thành chỉ là một ý nghĩ nhất thời.
Kết quả tuyển sinh đại học vừa công bố, Tô Thiệu Hằng còn đắc ý thật lâu: "Quả nhiên là con gái của Tô Thiệu Hằng, với thành tích này có thể cân nhắc đi Vân Đại học."
Vân Đại là một ngôi trường lớn, nhân tài nhiều vô kể.
Muốn học Vân Đại sao?
Kế hoạch lúc trước của Tô Mộc là muốn ở lại thành phố S, dù sao từ nhỏ cô cũng đã lớn lên ở đây. Tô Mộc không thích đi học ở những nơi xa lạ giống người khác, cô thích ở nơi mà mình đã quen thuộc hơn.
Nhưng đi Vân Đại sẽ rút ngắn khoảng cách với người đó.
Thời điểm đó, Cố Trừng Huy đang học năm cuối trong trường quân đội. Anh không có ý định ở lại trường, sau khi tốt nghiệp sẽ trực tiếp tiến vào bộ đội hải quân. Nếu không phải vì cha Cố phản đối, có lẽ cũng đã trực tiếp đi nhập ngũ rồi.
Biển rộng trời sao, rốt cuộc cũng là khát vọng nhiều năm của Cố Trừng Huy anh.
Ngày hôm sau kết quả thi vào đại học được công bố, trùng hợp là vào cuối tuần.
Tô Mộc gọi điện thoại cho Cố Trừng Huy, nghe giọng nói đắc ý của cô gái nhỏ trong điện thoại, Cố Trừng Huy biết được tiểu nha đầu này gọi là để báo tin mừng.
"Tốt rồi, tiểu nha đầu này, không khổ công hai năm qua anh đã dạy kèm cho em." Sau đó, Cố Trừng Huy hỏi cô: "Đã nghĩ đến việc học ở đâu chưa?"
Khi Tô Mộc gọi cuộc điện thoại này, kỳ thật cũng muốn hỏi ý kiến của Cố Trừng Huy. Nhưng khi nghe Cố Trừng Huy hỏi mình việc này, Tô Mộc trong nháy mắt đưa ra quyết định: "Vân Đại đi."
Đối với lựa chọn này của cô, Cố Trừng Huy cũng không ngạc nhiên chút nào, thậm chí là cảm thấy vui mừng. Anh nói: "Khá tốt."
Ở Vân Thành này anh hiểu rõ mọi thứ, lại có mấy người Mạnh Hàn Tùng, bọn họ có thể chiếu cố cô, lại cũng có thể giúp anh trông coi cô. Như vậy, chính anh ở ngàn dặm xa xôi cũng có thể yên tâm.
Cố Trừng Huy lúc này đã có tâm tư với Tô Mộc, nhưng Tô Mộc đương nhiên là vẫn không biết gì, thậm chí một câu "khá tốt" của anh còn khiến cô cảm thấy có chút không cao hứng.
Tô Mộc cảm thấy, Cố Trừng Huy đây là đang nói cho có lệ.
Nhưng sau khi nghĩ lại, Tô Mộc lại cảm thấy cũng không hẳn là thế. Cố Trừng Huy mà cô biết không phải là người như vậy.
Anh là người sẽ nhớ kỹ từng lời cô nói….
Như vậy, cũng khá tốt đi.
Vì thế, Tô Mộc cứ vậy tới Vân Đại học.
Vào dịp cuối năm khi Tô Mộc đang là sinh viên năm nhất, Vân Đại tổ chức một buổi tiệc cuối năm cho sinh viên, Tô Mộc đặc biệt mời Cố Trừng Huy tới dự. Liêu Chính Dương vừa nghe do Tô Mộc mời cũng mặc kệ da mặt dày mình dày cùng đi theo tới.
Hôm đó, Cố Trừng Huy mặc một chiếc áo khoác bay Mỹ cùng với quần jean, cả người vừa thoải mái lại vừa có vẻ đĩnh bạt.
Liêu Chính Dương được bọc trong một chiếc áo khoác bông dày đi bên cạnh vừa đi vừa nhíu mày: "Làm sao mình cảm thấy hôm nay luôn có người nhìn."
Trước một ngày Cố Trừng Huy tới Tô Mộc càng khẩn trương.
Đồng Hiểu nhìn thấy bộ dạng không ăn không uống của Tô Mộc cũng cảm thấy sốt ruột: "Mình nói này Mộc Mộc, cậu không phải chỉ là tỏ tình thôi sao?"
Đúng vậy, Tô Mộc mời Cố Trừng Huy tới bữa tiệc cuối năm là muốn cùng anh thổ lộ. Nhìn thấy người mình yêu sắp nhập ngũ, trong lòng tiểu cô nương vẫn là cảm thấy sốt ruột.
Đồng Hiểu vỗ vỗ bả vai Tô Mộc: "Cổ nhân từng nói, không thể làm vợ chồng, vẫn có thể làm bạn."
Tô Mộc :…
Tô Mộc cảm thấy mình cần phải bày tỏ với Cố Trừng Huy nhanh một chút để tránh đêm dài lắm mộng. Nếu không biết đâu một ngày nào đó khi gặp lại, anh lại dẫn theo một cô gái đi theo bên cạnh, sau đó ân cần giới thiệu: "Nào, gọi một tiếng chị dâu đi."
Tô Mộc cảm thấy không muốn nhìn đến hình ảnh này một chút nào.
Đồng Hiểu dùng khuỷu tay đụng vào tay cô, nói nhỏ: "Này, mặc áo khoác vào đi, tiểu nha đầu cậu ánh mắt cũng không tệ lắm." Sau đó nhéo cằm, buồn bã nói: "Cuối cùng mình cũng hiểu tại sao cậu căng thẳng. Người đàn ông tốt như vậy nếu như ở bên cạnh mình vài năm thì chính mình cũng cảm thấy trái tim đập loạn a."
Tô Mộc chừng mắt một cái: "Chờ lát nữa anh ấy tới, cậu nhớ đừng nói lung tung."
Đồng Hiểu hiểu rõ gật đầu, nhân tiện làm luôn động tác khóa miệng lại.
Tối nay, Tô Mộc có một tiết mục biểu diễn. Cô nói với Cố Trừng Huy rằng đây là lần đầu tiên mình biểu diễn nên bảo anh nhất định phải tới cổ vũ.
Màn đêm buông xuống, bầu không khí ở Vân Đại lúc này vô cùng náo nhiệt, sinh viên cầm trong tay cây gậy phát sáng, cổ vũ cho mấy tiết mục đang biểu diễn trên sân khấu.
Cố Trừng Huy và Liêu Chính Dương đứng trong đám đông, có vài nữ sinh lấy điện thoại ra chụp ảnh bọn họ sau đó chụm đầu lại nói chuyện với nhau.
Kết thúc một tiết mục hát và múa, người dẫn chương trình tiếp tục vai trò của mình: "Tiếp theo chúng ta sẽ đến với một ca khúc tiếng anh do Tô Mộc của khoa tiếng Trung trình bày."
Ánh đèn trên sân khấu mờ đi, chỉ có một tia sáng chiếu vào một bóng dáng đang đứng trên sân khấu, nhẹ nhàng lại sáng ngời.
Tô Mộc mặc một chiếc váy dệt kim màu be, đi một đôi boot màu xám, tóc dài ngang vai. Cô ngượng ngùng cầm lấy micro: "Hôm nay là một ngày đặc biệt. Tôi muốn ở đây hát một ca khúc dành cho mọi người và cũng dành cho một người quan trọng đối với tôi."
Dưới sân khấu, tiếng huýt sáo vang lên, các nam sinh nhìn thấy Tô Mộc xinh đẹp như vậy vốn đã rất thích, bây giờ nữ sinh kia lại muốn thổ lộ lại càng khơi dậy chút tình cảm mạc danh kì diệu này của đám nam sinh.
Khúc dạo đầu vang lên, đó là bài "pretty boy", giọng nữ nhẹ nhàng vang lên :
I lie awake at night
See things in black and white
I’ve only got you inside my mine
You know you have made me blind
…………..
Oh my pretty pretty boy i love you
Like i never ever loved no one before you
Pretty pretty boy of mine
Just tell me you love me too
…………………..
Cố Trừng Huy nhìn cô gái trên sân khấu, ánh đèn chiếu trên khuôn mặt trắng nõn của cô. Bởi vì tiết mục hôm nay nên cô cố ý trang điểm, lúc này không biết là vì lạnh hay vì thẹn thùng mà trên má có chút ửng hồng.
Anh lắng nghe cô hát từng câu từng chữ:
My pretty pretty boy
I love you
Like i never ever loved no one before you…
Just tell me
You love me too…
Một ca khúc kết thúc.
Dưới sân khấu vang lên tiếng huýt sáo cổ vũ nhiệt tình, âm nhạc kết thúc, Tô Mộc khom lưng cúi chào mọi người.
Cô chạy chậm một đường từ sân khấu tới chỗ Cố Trừng Huy. Nhìn thấy người trước mặt, Tô Mộc mặc dù mệt đến mức thở hồng hộc nhưng đôi mắt lại sáng lấp lánh giống như bầu trời đầy sao.
Đây đã là tiết mục cuối cùng, Tô Mộc giống như một cô gái lọ lem bị bỏ bùa, trước 12 giờ đêm cần nói ra tiếng lòng của mình.
Tô Mộc gần như không có bất ký thời gian nào để nói một câu dạo đầu, cô ngửa đầu lên nhìn Cố Trừng Huy, giọng nói ngọt ngào vang lên:
Cô nói: Cố Trừng Huy, làm bạn trai em đi.
Đó là lời tỏ tình đầu tiên của Tô Mộc trong suốt mười tám năm cuộc đời.
Những người xung quanh đều hướng về phía bọn họ, Liêu Chính Dương há miệng kinh ngạc, chẳng trách tiểu tử này hôm nay ra ngoài lại chăm chút như vậy, hóa ra là ở đây đợi cô gái nhỏ thổ lộ.
Tô Mộc nói làm Cố Trừng Huy có chút sửng sốt. Anh vốn là người tự do lại phóng khoáng, nhưng cũng không nghĩ tới tiểu nha đầu ngày thường ngoan ngoãn lại to gan như vậy.
Thấy Cố Trừng Huy không nói lời nào, Tô Mộc có chút lo lắng nhìn anh, khuôn mặt nhỏ phồng lên, cô trừng mắt, lớn tiếng nói: “Nhanh lên, anh nhanh đồng ý đi!”
Cái tư thế này chính là phô trương thanh thế đi.
Cố Trừng Huy đút hai tay vào trong túi áo, nhướng mày, tiểu nha đầu này hôm nay làm sao lại can đảm như vậy?
“Chuyện này không được đâu.”, Anh nói.
Vừa dứt lời, đám đông vây xem đã đổ mồ hôi hột thay cho Tô Mộc.
“Không được?” Khuôn mặt nhỏ kiêu ngạo của Tô Mộc đột nhiên suy sụp, giống như một quả cà tím bị sương giá đánh tan. Cô nuốt nước miếng, sau đó nhìn xuống mũi giày, chậm rì rì nói: “Không được…không được, em liền nghĩ cách khác vậy…”
Cố Trừng Huy nhìn cô gái trước mặt, như thế nào có thể đáng yêu như vậy. Giọng nam trầm thấp vang lên: “Được.”
Chỉ một từ “Được”.
Tô Mộc kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt lộ vẻ khó tin.
Tiếng chuông giao thừa vang lên, bầu trời đêm tỏa ra những chùm pháo hoa tuyệt đẹp. Ánh sáng rực rỡ và mỹ lệ phản chiếu lên đôi mắt của cô gái, Cố Trừng Huy nâng khuôn mặt cô lên, đôi môi mềm mại đặt xuống.
-------------------------------
Chuyện cũ hiện lên trong đầu, Tô Mộc không chú ý tới Cố Trừng Huy vẫn luôn nhìn về phía cô.
Trên sân khấu, ca khúc đã hát xong nhưng người trong cuộc vẫn không có phản ứng gì. Lâm Thiên Di không chịu được mọi người ầm ĩ nên thẹn thùng chạy ra ngoài.
Nhìn thấy Lâm Thiên Di chạy đi, Tô Mộc cũng đặt ly rượu trong tay xuống, quay sang người bên cạnh nhỏ giọng nói: “Tôi ra ngoài một chút.”
Lâm Thiên Di đi ra khỏi nhà vệ sinh, khuôn mặt vẫn còn nóng lên. Vừa rồi rốt cuộc cô ta cũng đã thổ lộ với người trong lòng của mình nhiều năm nay. Tuy rằng Cố Trừng Huy không có phản ứng gì nhưng trong lòng Lâm Thiên Di vẫn cao hứng không giải thích được, dường như việc im lặng chờ đợi mấy năm nay cuối cùng cũng chờ được đến ngày mây tan trăng sáng.
Nhưng vừa đi ra từ nhà vệ sinh, Lâm Thiên Di liền nhìn thấy Tô Mộc đang đứng ở hành lang. Tô Mộc hình như vừa cúp điện thoại, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy cô ta.
Hai người phụ nữ cùng thích một người đàn ông, không khí đương nhiên là có điểm bất hòa.
Lâm Thiên Di ngạo mạn ngẩng đầu, dẫm lên giày cao gót bước tới trước mặt Tô Mộc, trong mắt không che giấu được vẻ đắc ý: “Tô tiểu thư, tôi không biết là cô đã về nước. Cô trở về khi nào vậy?”
“Mới về không lâu lắm, cảm ơn Lâm tiểu thư đã quan tâm.” Trên mặt Tô Mộc vẫn giữ vững nụ cười. Nụ cười này không chê vào đâu được, đoan trang lại khéo léo, làm Lâm Thiên Di hận không thể nhào lên xé rách khuôn mặt đang tươi cười này.
Nhưng hôm nay là ngày đặc biệt, có Cố Trừng Huy ở đây, cô ta sẽ không làm cái việc ngu xuẩn này.
“Tô tiểu thư có vẻ không giống với trước kia.” Lâm Thiên Di nói.
Những người quen biết Tô Mộc trong quá khứ đều có thể nhận thấy rõ ràng sự thay đổi của cô. Mà sự thay đổi này lớn đến mức Lâm Thiên Di không thể nhận ra cô ngay từ ánh mắt đầu tiên.
Tô Mộc cong cong khóe mắt, nụ cười càng tươi, giọng nói ngọt ngào vang lên: “Không có biện pháp, Cố Trừng Huy thích.”
Nói xong, cũng không nhìn vẻ mặt cứng ngắc trong nháy mắt của Lâm Thiên Di, dẫm lên giày cao gót, uyển chuyển bước đi.
Vừa rồi Tô Mộc cố ý đi theo Lâm Thiên Di ra đây.
Tô Mộc đã gặp Lâm Thiên Di nhiều năm trước, lúc đó cô đã nhìn ra được Lâm Thiên Di đối với Cố Trừng Huy có tình cảm mà cô ta cũng không thèm che giấu tâm tư đó. Chỉ là mấy năm qua đi, Tô Mộc không nghĩ tới, khi gặp lại, cư nhiên vẫn đụng phải một màn này.
Tô Mộc cười khẽ, cô không ngại làm một người bạn gái cũ độc ác, còn muốn tự tay dập tắt ngọn lửa tình yêu của cô ta.
Sau khi nói chuyện cùng với Lâm Thiên Di, Tô Mộc cũng không muốn quay lại, cô muốn tìm một nơi để hít thở không khí, đêm nay có quá nhiều chuyện xảy ra, những chuyện đã chôn sâu trong ký ức từng cái một hiện ra trước mắt khiến bản thân Tô Mộc chút hoảng hốt.
Dẫm lên tấm thảm mềm mại, dọc theo hành lang đi tới, phía cuối hành lang là một khoảng sân thượng rộng rãi.
Tô Mộc bước lên sân thượng, đập vào mắt là ánh đèn neon nhỏ phác họa màn đêm của thành phố. Làn gió đêm mát mẻ thổi đến, xua đi những cảm xúc khó giải thích đang đọng lại trong lòng cô, bên cạnh cô còn có một chút ánh sáng đỏ tươi.
Tô Mộc theo bản năng quay đầu lại, liền thấy dưới ánh đèn trong bóng đêm, người đàn ông đang đứng dựa lưng vào tường, một tay đút túi quần, một tay buông thõng xuống, ánh đỏ leo lắt giữa làn khói tỏa ra giữa các ngón tay.
Cố Trừng Huy cứ như vậy nhìn Tô Mộc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.