Chương 8:
Cửu Vi
24/12/2021
Tô Mộc vệ sinh cá nhân xong, bước ra đến cửa, vừa vặn 8 giờ 20 phút. Hôm nay cô muốn đi một chuyến đến ngoại thành nên ăn mặc khá gọn gàng
STAR cách trung tâm thành phố Vân Thành 50km, là một cơ sở phục hồi chức năng cho trẻ em mắc chứng tự kỷ.
Tô Mộc gặp Lưu Vi trong một hoạt động của Dự án Nhiếp ảnh dành cho trẻ em tự kỷ khi còn ở Mỹ. Khi đó, Lưu Vi là lão sư được STAR cử sang Mỹ du học, còn Tô Mộc là một nhiếp ảnh gia tình nguyện.
Kết thúc hai tuần hoạt động, Tô Mộc và Lưu Vi cũng trở thành bạn bè với nhau.
Lưu Vi phải cảm thán về sự hài hòa giữa Tô Mộc với những đứa trẻ tự kỷ khi ở cùng nhau. Tô Mộc thực sự đang dần dần sử dụng máy ảnh để giúp những đứa trẻ đó mở ra một cánh cửa giao tiếp khác với thế giới. Mà Tô Mộc lại nhìn thấy sự tinh tế, chuyên chú, tràn đầy từ ái khi ở với những đứa trẻ từ cô gái Trung Hoa dịu dàng này.
Mấy năm nay, Tô Mộc và Lưu Vi đều liên lạc với nhau qua email. STAR của Lưu Vi trong mấy năm này cũng đã thực hiện nhiều dự án chụp ảnh cho những đứa trẻ mắc chứng tự kỷ, Tô Mộc cũng được xem như là một cố vấn cho các hoạt động diễn ra ở đây.
Cách đây không lâu, cô nhận được email của Lưu Vi, nội dung của email là một tệp những bức ảnh chụp không được chuyên nghiệp, không có bố cục, không có chủ đề, cũng không có bất kỳ một kỹ năng chụp ảnh nào, nhưng mỗi bức ảnh đều toát lên một vẻ im lặng kỳ diệu. Thế giới muôn màu, đặc biệt tươi sáng và ấm áp, đây chính là những bức ảnh từ những đứa trẻ mặc chứng tự kỷ.
Tô Mộc muốn đến STAR một chuyến để nhìn những đứa trẻ đó.
---------------------------
Hai hôm trước, Tô Mộc cùng Lưu Vi đã hẹn nhau thời gian gặp mặt nhưng bởi vì trên đường kẹt xe nên khi đến STAR đã là gần mười giờ rồi.
So với các cơ sở giáo dục khác, nơi này cũng không có gì đặc biệt, ngoài việc trên tường là những bức tranh vẽ bậy với màu sắc tươi tắn, đó là bầu trời sao bao la, dưới những vì sao có những thảm cỏ trải dài và những bông hoa đua nhau khoe sắc.
Lưu Vi đã đứng đợi ở cửa, vừa thấy Tô Mộc xuống xe liền nhiệt tình vẫy tay với cô.
"Lưu Vi, đã lâu không gặp." Tô Mộc tiến lên, tháo kính râm xuống.
Lưu Vi dẫn Tô Mộc đến trung tâm phục hồi chức năng, trên hành lang có một cô bé đang chạy đối diện với bọn họ, cô bé khoảng chừng bốn, năm tuổi, mặc một chiếc váy công chúa màu trắng, mái tóc đen nhánh dài qua vai trông rất dễ thương.
Thời điểm cô bé nhìn thấy Tô Mộc, trong đôi mắt to ngấn nước dường như có tia sáng, cô bé cười nói với Tô Mộc: "Chị thật xinh đẹp! Chị tên gì? Cao bao nhiêu? Nặng bao nhiêu?"
Tô Mộc sửng sốt một chút, cúi người sờ sờ đỉnh đầu cô bé, cười nói: "Chị tên Tô Mộc, cao 170cm, nặng 49 kg, cảm ơn em đã khen."
Lưu Vi nói với Tô Mộc cô bé tên là Y Y, năm tuổi, đến đây để hồi phục hơn đã được hơn một năm. Tình trạng của cô bé không quá nghiêm trọng, hơn nữa bây giờ cũng đang hồi phục khá tốt.
Tô Mộc nhìn bộ dáng của cô bé, khó có thể tưởng tượng được đây là một đứa trẻ mặc chứng tự kỷ.
---------------------------
Tô Mộc dắt theo Y Y vào một phòng học rộng rãi, đối diện là cửa sổ sát đất, hai bên tường được vẽ những bức tranh đầy màu sắc. Vài đứa trẻ đang ngồi bên chiếc bàn nhỏ, trên tay cầm cọ vẽ đang tô tô vẽ vẽ trên những bức tranh.
Y Y chỉ vào một bức tranh trên bàn, trên trang giấy trắng vẽ ba người nhìn qua có chút khó hiểu, cô bé tự nói với chính mình: "Mẹ, Y Y, ..." Sau đó cau mày, có vẻ hơi bối rối, cô bé không biết người còn lại trong bức tranh này là ai bèn ngẩng đầu xin Tô Mộc giúp đỡ, trong đôi mắt to tròn lúng liếng hiện lên một chút lo lắng.
Tô Mộc ngồi xổm xuống ngang với tầm mắt của cô bé, nâng thân hình nhỏ nhắn trước mặt cô lên, ngón tay trắng nõn tinh tế chỉ vào bức tranh trên bàn: "Đây là mẹ, đây là Y Y, vậy thì chị đoán, đây – hẳn là ba ba."
Cô bé lại tiếp tục cau mày, tựa hồ đối với cái xưng hô “ba ba” này thập phần xa lạ, cảm xúc trong mắt cô bé càng trở nên lo lắng hơn.
Thấy vậy, Lưu Vi vội vàng đi tới sờ sờ đầu Y Y: "Y Y ngoan, chúng ta lại vẽ một bức tranh khác, được không?"
Cô bé cầm lấy cây cọ vẽ mà Lưu Vi đưa cho một cách máy móc, bắt đầu vẽ lại trên tờ giấy trắng.
Tô Mộc nhìn sang, đứa trẻ này vẫn vẽ một cách xiêu xiêu vẹo vẹo: hai người lớn và một đứa trẻ.
-----------------------------------------
Lưu Vi đưa Tô Mộc đi qua hành lang, đến văn phòng của viện trưởng.
“Hoàn cảnh của Y Y khá đặc biệt.” Lưu Vi nói: “Cô bé lúc gần hai tuổi đã được phát hiện có khuynh hướng tự bế, bởi vì trị liệu kịp thời nên tình hình phục hồi cũng tốt hơn. Bất quá, gia đình cô bé chỉ có mình mẹ…không có ba."
Tô Mộc sửng sốt trong chốc lát.
-------------------
Buổi chiều, Tô Mộc đáp ứng lời mời của hiệu trưởng dạy cho bọn trẻ một khóa học về chụp ảnh.
Ánh nắng ấm áp tràn vào lớp học, cô gái xinh đẹp với nụ cười trên môi, trên tay cầm một chiếc máy ảnh, bên cạnh là mấy đứa trẻ ngây thơ đang ngơ ngác nhìn.
Xuyên qua của sổ sát đất, Cố Trừng Huy dựa vào chiếc xe bên cạnh nhìn thấy hình ảnh này.
Dường như thời gian lặng lẽ trôi.
Lần này trở về Vân Thành nhưng Cố Trừng Huy lại chưa lại chưa quay về Cố gia một lần nào. Rốt cuộc sự tình xảy ra năm đó giữa anh cùng với Cố gia hay chính xác hơn là với ba anh là Cố Quốc Chương càng trở nên cương liệt hơn.
Nhưng trong số đó, Chị gái anh Cố Triều Dương lại là một ngoại lệ.
Cố Quốc Chương cùng An Văn Lâm có ba đứa con, hai trai một gái.
Con trai cả Cố Trừng An cũng không phải con ruột nhà họ Cố, ba của Cố Trừng An mất trong một vụ tai nạn xe hơi khi mẹ cậu ta vừa mới mang thai. Sau đó mẹ của Cố Trừng An vì khó sinh nên đã đem con mình nhờ cậy bạn tốt là An Văn Lâm chăm sóc. Từ đó, Cố gia nhận nuôi đứa trẻ này và cũng coi như là con ruột mà chăm sóc.
Khi Cố Trừng An được ba tuổi, An Văn Lâm sinh một cặp sinh đôi.
Thời điểm đó Cố lão gia tử đang ở thành phố S, khi nhận được tin ông đã tự tay viết một bộ thư pháp sau đó lại phái người suốt đêm đưa đến Cố gia ở Vân Thành.
Sau khi bộ thư pháp được gửi đến Cố gia, tất cả mọi người trong nhà họ Cố đều ngồi vây lại, từ từ mở quyển trục ra, trên đó là tám chữ với nét bút mạnh mẽ hữu lực: Ánh sáng mặt trời như cẩm, chiếu rọi non sông.
Vì vậy, tên hai đứa bé sinh đôi cũng được quyết định.
Chị gái gọi là Triều Dương, em trai gọi là Trừng Huy.
Hôm nay, Cố Trừng Huy được Cố Triều Dương nhờ đến STAR để đón Cố Y. Ngày mai là cuối tuần cũng là sinh nhật của Cố Y nên Cố Triều Dương đã đáp ứng cô bé, đưa cô bé đi tới công viên giải trí.
Lúc này Cố Y ngoan ngoãn đứng bên cạnh Tô Mộc, nắm lấy tay cô. Cô bé hơi hơi quay đầu lại liền nhìn thấy được người đứng bên ngoài, vội vàng buông tay Tô Mộc ra, vui sướng chạy đi.
Cô bé vừa chạy vừa cất tiếng gọi: "Cậu ơi."
Một tiếng "Cậu ơi’"của Cố Y đã đánh vỡ sự im lặng của lớp học vào lúc này.
Tô Mộc xoay người, xuyên qua của sổ sát đất cũng nhìn thấy được Cố Trừng Huy.
Phía trước chiếc xe đen bóng, người đàn ông duỗi tay ôm lấy bé gái đang chạy lại phía mình, khuôn mặt lạnh lùng của anh cũng lộ ra vẻ dịu dàng hiếm thấy.
Cố Trừng Huy nhếch khóe môi, sờ sờ đầu Cố Y, không biết đang nói chuyện gì, đôi mắt đẹp của anh tràn đầy ý cười, giống như một tia nắng dịu dàng nhất của buổi chiều.
Ngày thường là một người lạnh lùng, một khi trở nên dịu dàng liền khiến người khác trở nên mê muội.
Mặc dù đã quen biết Cố Trừng Huy nhiều năm, nhìn thấy được nhiều bộ dạng khác nhau của Cố Trừng Huy nhưng giờ phút này trái tim của Tô Mộc vẫn là đập lỡ một nhịp. Sự dịu dàng đó dường như len lỏi váo trái tim cô từng chút một sau đó tràn ra khắp lồng ngực.
Cố Y nắm tay Cố Trừng Huy vào phòng học, trên mặt cô bé vẫn luôn tràn đầy tươi cười.
Thẳng cho đến trước mặt Lưu Vi và Tô Mộc, cô bé mới nắm lấy tay Tô Mộc, lại quay sang nhìn Cố Trừng Huy, trên khuôn mặt non nớt phấn nộn không nhịn được vui sướng, mi mắt cong cong, khuôn miệng tươi cười : "Tô Mộc, 170 cm, 49kg."
Lời giới thiệu của cô bé khiến cho Tô Mộc có chút dở khóc dở cười.
Nhưng Cố Trừng Huy vẫn là lịch sự chào hỏi :"Tô tiểu thư."
Từ lúc gặp lại, anh vẫn luôn là gọi cô như vậy, khách khí lại xa cách. Tô Mộc nhìn Cố Trừng Huy nở nụ cười: "Cố Trừng Huy, chúng ta lại gặp nhau."
Giữa hai người dường như có một bầu không khí kỳ lạ, ngay cả Lưu Vi đứng gần cũng bị ảnh hưởng bởi bầu không khí này, cô đúng lúc lên tiếng: "Anh Cố đến đến đón Y Y đúng không?"
Hai ngày trước Lưu Vi đã gặp Cố Trừng Huy, lúc đó anh cùng với Cố Triều Dương đến đây.
Cố Trừng Huy gật đầu: "Lưu lão sư, Triều Dương nhờ tôi tới đón Y Y."
-----------------------------------
Đi ra khỏi STAR, Cố Y đứng bên cạnh Cố Trừng Huy nhìn Tô Mộc đang đi ở phía sau, giọng nói mềm mại lại có chút cẩn thận: "Chị Tô Mộc, ngày mai là sinh nhật em, chị có thể tới không?"
Tô Mộc đang định mở cửa xe, nhìn thấy ánh mắt tràn đầy hi vọng của Cố Y, động tác cũng dừng lại. Cô bước đến chỗ Cố Y, ngồi xổm xuống, nắm lấy tay cô bé: "Được thôi, ngày mai chị Tô Mộc sẽ đến chúc mừng sinh nhật em."
Nghe vậy, Cố Y gật gật đầu nhìn Tô Mộc nở một nụ cười ngọt ngào, sau đó duỗi một ngón tay cái ra.
Tô Mộc sững sờ. Ngay lập tức, cũng duỗi một ngón tay cái ra.
Một lớn một nhỏ, hai ngón tay, dường như đang thực hiện một lời hứa rất quan trọng.
STAR cách trung tâm thành phố Vân Thành 50km, là một cơ sở phục hồi chức năng cho trẻ em mắc chứng tự kỷ.
Tô Mộc gặp Lưu Vi trong một hoạt động của Dự án Nhiếp ảnh dành cho trẻ em tự kỷ khi còn ở Mỹ. Khi đó, Lưu Vi là lão sư được STAR cử sang Mỹ du học, còn Tô Mộc là một nhiếp ảnh gia tình nguyện.
Kết thúc hai tuần hoạt động, Tô Mộc và Lưu Vi cũng trở thành bạn bè với nhau.
Lưu Vi phải cảm thán về sự hài hòa giữa Tô Mộc với những đứa trẻ tự kỷ khi ở cùng nhau. Tô Mộc thực sự đang dần dần sử dụng máy ảnh để giúp những đứa trẻ đó mở ra một cánh cửa giao tiếp khác với thế giới. Mà Tô Mộc lại nhìn thấy sự tinh tế, chuyên chú, tràn đầy từ ái khi ở với những đứa trẻ từ cô gái Trung Hoa dịu dàng này.
Mấy năm nay, Tô Mộc và Lưu Vi đều liên lạc với nhau qua email. STAR của Lưu Vi trong mấy năm này cũng đã thực hiện nhiều dự án chụp ảnh cho những đứa trẻ mắc chứng tự kỷ, Tô Mộc cũng được xem như là một cố vấn cho các hoạt động diễn ra ở đây.
Cách đây không lâu, cô nhận được email của Lưu Vi, nội dung của email là một tệp những bức ảnh chụp không được chuyên nghiệp, không có bố cục, không có chủ đề, cũng không có bất kỳ một kỹ năng chụp ảnh nào, nhưng mỗi bức ảnh đều toát lên một vẻ im lặng kỳ diệu. Thế giới muôn màu, đặc biệt tươi sáng và ấm áp, đây chính là những bức ảnh từ những đứa trẻ mặc chứng tự kỷ.
Tô Mộc muốn đến STAR một chuyến để nhìn những đứa trẻ đó.
---------------------------
Hai hôm trước, Tô Mộc cùng Lưu Vi đã hẹn nhau thời gian gặp mặt nhưng bởi vì trên đường kẹt xe nên khi đến STAR đã là gần mười giờ rồi.
So với các cơ sở giáo dục khác, nơi này cũng không có gì đặc biệt, ngoài việc trên tường là những bức tranh vẽ bậy với màu sắc tươi tắn, đó là bầu trời sao bao la, dưới những vì sao có những thảm cỏ trải dài và những bông hoa đua nhau khoe sắc.
Lưu Vi đã đứng đợi ở cửa, vừa thấy Tô Mộc xuống xe liền nhiệt tình vẫy tay với cô.
"Lưu Vi, đã lâu không gặp." Tô Mộc tiến lên, tháo kính râm xuống.
Lưu Vi dẫn Tô Mộc đến trung tâm phục hồi chức năng, trên hành lang có một cô bé đang chạy đối diện với bọn họ, cô bé khoảng chừng bốn, năm tuổi, mặc một chiếc váy công chúa màu trắng, mái tóc đen nhánh dài qua vai trông rất dễ thương.
Thời điểm cô bé nhìn thấy Tô Mộc, trong đôi mắt to ngấn nước dường như có tia sáng, cô bé cười nói với Tô Mộc: "Chị thật xinh đẹp! Chị tên gì? Cao bao nhiêu? Nặng bao nhiêu?"
Tô Mộc sửng sốt một chút, cúi người sờ sờ đỉnh đầu cô bé, cười nói: "Chị tên Tô Mộc, cao 170cm, nặng 49 kg, cảm ơn em đã khen."
Lưu Vi nói với Tô Mộc cô bé tên là Y Y, năm tuổi, đến đây để hồi phục hơn đã được hơn một năm. Tình trạng của cô bé không quá nghiêm trọng, hơn nữa bây giờ cũng đang hồi phục khá tốt.
Tô Mộc nhìn bộ dáng của cô bé, khó có thể tưởng tượng được đây là một đứa trẻ mặc chứng tự kỷ.
---------------------------
Tô Mộc dắt theo Y Y vào một phòng học rộng rãi, đối diện là cửa sổ sát đất, hai bên tường được vẽ những bức tranh đầy màu sắc. Vài đứa trẻ đang ngồi bên chiếc bàn nhỏ, trên tay cầm cọ vẽ đang tô tô vẽ vẽ trên những bức tranh.
Y Y chỉ vào một bức tranh trên bàn, trên trang giấy trắng vẽ ba người nhìn qua có chút khó hiểu, cô bé tự nói với chính mình: "Mẹ, Y Y, ..." Sau đó cau mày, có vẻ hơi bối rối, cô bé không biết người còn lại trong bức tranh này là ai bèn ngẩng đầu xin Tô Mộc giúp đỡ, trong đôi mắt to tròn lúng liếng hiện lên một chút lo lắng.
Tô Mộc ngồi xổm xuống ngang với tầm mắt của cô bé, nâng thân hình nhỏ nhắn trước mặt cô lên, ngón tay trắng nõn tinh tế chỉ vào bức tranh trên bàn: "Đây là mẹ, đây là Y Y, vậy thì chị đoán, đây – hẳn là ba ba."
Cô bé lại tiếp tục cau mày, tựa hồ đối với cái xưng hô “ba ba” này thập phần xa lạ, cảm xúc trong mắt cô bé càng trở nên lo lắng hơn.
Thấy vậy, Lưu Vi vội vàng đi tới sờ sờ đầu Y Y: "Y Y ngoan, chúng ta lại vẽ một bức tranh khác, được không?"
Cô bé cầm lấy cây cọ vẽ mà Lưu Vi đưa cho một cách máy móc, bắt đầu vẽ lại trên tờ giấy trắng.
Tô Mộc nhìn sang, đứa trẻ này vẫn vẽ một cách xiêu xiêu vẹo vẹo: hai người lớn và một đứa trẻ.
-----------------------------------------
Lưu Vi đưa Tô Mộc đi qua hành lang, đến văn phòng của viện trưởng.
“Hoàn cảnh của Y Y khá đặc biệt.” Lưu Vi nói: “Cô bé lúc gần hai tuổi đã được phát hiện có khuynh hướng tự bế, bởi vì trị liệu kịp thời nên tình hình phục hồi cũng tốt hơn. Bất quá, gia đình cô bé chỉ có mình mẹ…không có ba."
Tô Mộc sửng sốt trong chốc lát.
-------------------
Buổi chiều, Tô Mộc đáp ứng lời mời của hiệu trưởng dạy cho bọn trẻ một khóa học về chụp ảnh.
Ánh nắng ấm áp tràn vào lớp học, cô gái xinh đẹp với nụ cười trên môi, trên tay cầm một chiếc máy ảnh, bên cạnh là mấy đứa trẻ ngây thơ đang ngơ ngác nhìn.
Xuyên qua của sổ sát đất, Cố Trừng Huy dựa vào chiếc xe bên cạnh nhìn thấy hình ảnh này.
Dường như thời gian lặng lẽ trôi.
Lần này trở về Vân Thành nhưng Cố Trừng Huy lại chưa lại chưa quay về Cố gia một lần nào. Rốt cuộc sự tình xảy ra năm đó giữa anh cùng với Cố gia hay chính xác hơn là với ba anh là Cố Quốc Chương càng trở nên cương liệt hơn.
Nhưng trong số đó, Chị gái anh Cố Triều Dương lại là một ngoại lệ.
Cố Quốc Chương cùng An Văn Lâm có ba đứa con, hai trai một gái.
Con trai cả Cố Trừng An cũng không phải con ruột nhà họ Cố, ba của Cố Trừng An mất trong một vụ tai nạn xe hơi khi mẹ cậu ta vừa mới mang thai. Sau đó mẹ của Cố Trừng An vì khó sinh nên đã đem con mình nhờ cậy bạn tốt là An Văn Lâm chăm sóc. Từ đó, Cố gia nhận nuôi đứa trẻ này và cũng coi như là con ruột mà chăm sóc.
Khi Cố Trừng An được ba tuổi, An Văn Lâm sinh một cặp sinh đôi.
Thời điểm đó Cố lão gia tử đang ở thành phố S, khi nhận được tin ông đã tự tay viết một bộ thư pháp sau đó lại phái người suốt đêm đưa đến Cố gia ở Vân Thành.
Sau khi bộ thư pháp được gửi đến Cố gia, tất cả mọi người trong nhà họ Cố đều ngồi vây lại, từ từ mở quyển trục ra, trên đó là tám chữ với nét bút mạnh mẽ hữu lực: Ánh sáng mặt trời như cẩm, chiếu rọi non sông.
Vì vậy, tên hai đứa bé sinh đôi cũng được quyết định.
Chị gái gọi là Triều Dương, em trai gọi là Trừng Huy.
Hôm nay, Cố Trừng Huy được Cố Triều Dương nhờ đến STAR để đón Cố Y. Ngày mai là cuối tuần cũng là sinh nhật của Cố Y nên Cố Triều Dương đã đáp ứng cô bé, đưa cô bé đi tới công viên giải trí.
Lúc này Cố Y ngoan ngoãn đứng bên cạnh Tô Mộc, nắm lấy tay cô. Cô bé hơi hơi quay đầu lại liền nhìn thấy được người đứng bên ngoài, vội vàng buông tay Tô Mộc ra, vui sướng chạy đi.
Cô bé vừa chạy vừa cất tiếng gọi: "Cậu ơi."
Một tiếng "Cậu ơi’"của Cố Y đã đánh vỡ sự im lặng của lớp học vào lúc này.
Tô Mộc xoay người, xuyên qua của sổ sát đất cũng nhìn thấy được Cố Trừng Huy.
Phía trước chiếc xe đen bóng, người đàn ông duỗi tay ôm lấy bé gái đang chạy lại phía mình, khuôn mặt lạnh lùng của anh cũng lộ ra vẻ dịu dàng hiếm thấy.
Cố Trừng Huy nhếch khóe môi, sờ sờ đầu Cố Y, không biết đang nói chuyện gì, đôi mắt đẹp của anh tràn đầy ý cười, giống như một tia nắng dịu dàng nhất của buổi chiều.
Ngày thường là một người lạnh lùng, một khi trở nên dịu dàng liền khiến người khác trở nên mê muội.
Mặc dù đã quen biết Cố Trừng Huy nhiều năm, nhìn thấy được nhiều bộ dạng khác nhau của Cố Trừng Huy nhưng giờ phút này trái tim của Tô Mộc vẫn là đập lỡ một nhịp. Sự dịu dàng đó dường như len lỏi váo trái tim cô từng chút một sau đó tràn ra khắp lồng ngực.
Cố Y nắm tay Cố Trừng Huy vào phòng học, trên mặt cô bé vẫn luôn tràn đầy tươi cười.
Thẳng cho đến trước mặt Lưu Vi và Tô Mộc, cô bé mới nắm lấy tay Tô Mộc, lại quay sang nhìn Cố Trừng Huy, trên khuôn mặt non nớt phấn nộn không nhịn được vui sướng, mi mắt cong cong, khuôn miệng tươi cười : "Tô Mộc, 170 cm, 49kg."
Lời giới thiệu của cô bé khiến cho Tô Mộc có chút dở khóc dở cười.
Nhưng Cố Trừng Huy vẫn là lịch sự chào hỏi :"Tô tiểu thư."
Từ lúc gặp lại, anh vẫn luôn là gọi cô như vậy, khách khí lại xa cách. Tô Mộc nhìn Cố Trừng Huy nở nụ cười: "Cố Trừng Huy, chúng ta lại gặp nhau."
Giữa hai người dường như có một bầu không khí kỳ lạ, ngay cả Lưu Vi đứng gần cũng bị ảnh hưởng bởi bầu không khí này, cô đúng lúc lên tiếng: "Anh Cố đến đến đón Y Y đúng không?"
Hai ngày trước Lưu Vi đã gặp Cố Trừng Huy, lúc đó anh cùng với Cố Triều Dương đến đây.
Cố Trừng Huy gật đầu: "Lưu lão sư, Triều Dương nhờ tôi tới đón Y Y."
-----------------------------------
Đi ra khỏi STAR, Cố Y đứng bên cạnh Cố Trừng Huy nhìn Tô Mộc đang đi ở phía sau, giọng nói mềm mại lại có chút cẩn thận: "Chị Tô Mộc, ngày mai là sinh nhật em, chị có thể tới không?"
Tô Mộc đang định mở cửa xe, nhìn thấy ánh mắt tràn đầy hi vọng của Cố Y, động tác cũng dừng lại. Cô bước đến chỗ Cố Y, ngồi xổm xuống, nắm lấy tay cô bé: "Được thôi, ngày mai chị Tô Mộc sẽ đến chúc mừng sinh nhật em."
Nghe vậy, Cố Y gật gật đầu nhìn Tô Mộc nở một nụ cười ngọt ngào, sau đó duỗi một ngón tay cái ra.
Tô Mộc sững sờ. Ngay lập tức, cũng duỗi một ngón tay cái ra.
Một lớn một nhỏ, hai ngón tay, dường như đang thực hiện một lời hứa rất quan trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.