Chương 9:
Cửu Vi
24/12/2021
Buổi tối, Đồng Hiểu gọi điện thoại tới hẹn Tô Mộc ra ngoài chơi.
Vốn dĩ cô nàng định mang cả Triệu Hoài đi cùng để Tô Mộc nhìn qua một chút vì dù sao đây cũng là chuyện chung thân đại sự cả đời, kết quả Tô Mộc một lời liền từ chối.
Lý do cũng là: "Đó là chuyện chung thân đại sự."
Sau khi cúp điện thoại của Đồng Hiểu, Tô Mộc mới đột nhiên ý thức được một vấn đề: "Ngày mai sinh nhật Cố Y sẽ tổ chức ở đâu."
Tô Mộc cân nhắc, cô không biết phải làm sao mới có thể liên hệ được với Cố Y.
Khi gọi điện thoại cho Lưu Vi, đầu dây bên kia luôn bận; điện thoại của Lục Dịch Thành thì tắt máy; điện thoại của Mạnh Hàn Tùng sau một hồi vất vả cũng gọi được nhưng đầu dây bên kia lại là một giọng nữ quyến rũ: "Lily đừng gọi nữa, Mạnh thiếu bây giờ không có thời gian nói chuyện với cô." Nói xong liền "bang" một tiếng cúp máy.
Tô Mộc nghe thấy tiếng "tút", "tút" cảm thấy có chút bất lực…
Thật là một mớ hỗn độn.
Cô lại mở danh bạ điện thoại , dường như không có số điện thoại của Cố Triều Dương.
Có lẽ, còn có một người…
Chỉ là không biết liệu có được hay không.
Tô Mộc nhấn dãy số mà mình đã thuộc lòng từ lâu, gần như đã sẵn sàng để nghe giọng nữ máy móc “Số điện thoại không tồn tại.”
Cô hít một hơi thật sâu, nhắm mắt, làm đủ chuẩn bị tâm lý mới ấn vào nút màu xanh lá cây để gọi.
Kết quả … cuộc gọi được kết nối.
Khi chuông điện thoại reo, Cố Trừng Huy đang xử lý văn kiện trên tay, đây là số điện thoại riêng của anh nên không có nhiều người biết. Cố Trừng Huy liếc nhìn dãy số đang hiện trên màn hình, khi thấy là một số máy mà mình không quen biết liền trực tiếp ấn nút tắt máy.
“Xin lỗi, số điện thoại hiện tại đang bận, vui lòng gọi lại sau.” Một giọng nữ máy móc vang lên, Tô Mộc nhíu mày, đây là…cúp máy rồi sao?
Tô Mộc tiếp tục gọi lần nữa.
Điện thoại lại vang lên, Cố Trừng Huy nhìn màn hình nhấp nháy, dừng lại vài giây, cuối cùng cũng nhấc máy lên nghe.
“Xin chào.” Giọng nam trong trẻo trầm thấp vang lên, là giọng nói của Cố Trừng Huy. Tô Mộc đột nhiên cảm thấy bản thân quá không có tiền đồ, chỉ là một giọng nói đơn giản cũng có thể khiến cho cô nghe được hương vị ái muội.
Người đầu dây bên kia không có phản hồi lại, Cố Trừng Huy kiên nhẫn hỏi lại: “Xin chào, xin hỏi là ai vậy?”
“Cố Trừng Huy, là em.” Tô Mộc một tay cầm điện thoại, một tay theo bản năng vuốt ve vạt áo thun, đây là thói quen của cô mỗi khi căng thẳng.
Giọng nữ quen thuộc vang lên từ tai nghe.
Cố Trừng Huy sửng sốt một chút, bỏ di động trên tai xuống nhìn kỹ dãy số trên đó. Anh có chút kinh ngạc, không ngờ người gọi là Tô Mộc.
“Có chuyện gì vậy?” Cố Trừng Huy hỏi.
Tô Mộc nuốt nước bọt: “Em chỉ muốn hỏi, sinh nhật của Y Y vào ngày mai được tổ chức ở đâu?”
“Buổi sáng 9 giờ, công viên giải trí Tinh Quang.” Giọng nói của Cố Trừng Huy nhàn nhạt giống như đang bàn chuyện công việc với Tô Mộc.
“Được rồi, cảm ơn anh. Vậy em không làm phiền nữa.”
Mãi đến khi cúp điện thoại, Tô Mộc mới nhận ra lòng bàn tay phải của mình đã chảy ra một tầng mồ hôi mỏng. Cô vùi mặt vào gối trên ghế sô pha, lại lần nữa phỉ nhổ chính mình, thật sự là càng sống càng tụt lùi.
Nghĩ nghĩ, khóe môi Tô Mộc lại bắt đầu cong cong. Cố Trừng Huy vậy mà vẫn dùng số điện thoại này.
Chậc, quả nhiên là nam nhân tốt thì luôn trung thành với một thứ duy nhất.
---------------------
Ngày hôm sau, sinh nhật năm tuổi của Cố Y, trời đẹp, nắng vàng dịu nhẹ, là một ngày đẹp trời để đi công viên giải trí.Tô Mộc mặc một chiếc quần short cùng với áo thun màu vàng, dưới chân đi một đôi giày thể thao, đôi chân dài thẳng tắp lộ ra đẹp đến ghen tị. Khi tới công viên giải trí, từ xa Tô Mộc đã nhìn thấy Cố Y.
Cô gái nhỏ mặc một chiếc váy cổ tích có cánh bướm, mái tóc hơi xoăn xõa ngang vai, cả người giống như một tiểu tiên nữ bước ra từ vườn hoa.
Bên cạnh cô bé là một người phụ nữ, dáng người đồng dạng cao gầy, tóc ngắn vuốt sau tai, ngũ quan xinh đẹp, cùng với Cố Trừng Huy có bảy phần giống nhau, nhưng lại bất đồng với vẻ mặt lạnh lùng của Cố Trừng Huy bây giờ.
Trên người cô ấy có một loại khí phách và sự thoải mái, khi nhìn thấy Tô Mộc liền nở một nụ cười rạng rỡ, đó chính là Cố triều Dương.
Trước khi gặp Cố Triều Dương, Tô Mộc đã từng suy nghĩ khi gặp mình Cố Triều Dương sẽ có thái độ gì.
Lúc trước khi Tô Mộc và Cố Trừng Huy yêu nhau, cả Cố gia đều biết, Tô Mộc cũng đã từng gặp qua Cố Triều Dương vài lần, sau đó Tô Mộc lại không từ mà biệt. Mà khi đó quan hệ giữa Cố Trừng Huy và Cố gia cũng trở nên nặng nề hơn. Chính vì vậy nên Tô Mộc có chút lo lắng Cố Triều Dương sẽ vì vậy mà ghét bỏ cô.
Lúc này nhìn thấy Cố Triều Dương, Tô Mộc biết được rằng lo lắng của mình chỉ là dư thừa.
Nụ cười của Cố Triều Dương tràn đầy thiện ý lại pha lẫn sự dịu dàng của một người mẹ.
“Mẹ Triều Dương, Tô Mộc, cao 170 cm, nặng 49 kg.” Giọng nói ngọt ngào của Cố Y vang lên, cô bé nhìn Cố Triều Dương giới thiệu về người bạn mới quen hôm qua.
Cố Triều Dương nắm tay Cố Y: “Tô Mộc, em có thể trở về, thật tốt.”
Đứng trên lập trường là người Cố gia, thái độ bây giờ của Cố Triều Dương làm Tô Mộc cảm thấy rất cảm động.
Tô Mộc cảm thấy phía sau lưng giống như có một ánh mắt nóng như thiêu đốt đang nhìn mình, cô quay lưng lại liền nhìn thấy Cố Trừng Huy
Khó có dịp Cố Trừng Huy lại thay đổi một thân trang phục như hôm nay, áo phông trắng, quần dài đen và giày thể thao, từ trên người có thể nhìn thấy được hơi thở của thiếu niên thanh xuân.
Tô Mộc cảm thấy thời gian giống như một con dao giết heo, nhưng kỳ thực lại rất bất công. Ít nhất ở trên người đàn ông này, cô không thể nhìn thấy được một dấu vết gì của con dao giết heo để lại.
Thoạt nhìn vẫn là như vậy, cảnh đẹp ý vui.
Cố Trừng Huy đi lại gần, trên tay cầm ba tấm vé.
Anh càng đi tới gần, chút tâm tư của Tô Mộc liền lung lay lên. Nếu sớm biết Cố Trừng Huy sẽ đến, cô vì cái gì mà mặc áo thun quần short a, đáng lẽ nên mặc một chiếc váy hở lưng cùng với giày cao gót mới đúng.
Như vậy nhìn mới có phong tình, mới có dáng người.
Tuy nhiên, mọi chuyện không giống như suy nghĩ của Tô Mộc. Lúc này, Cố Trừng Huy chỉ cảm thấy đôi chân trước mặt quả thật là trắng đến mức chói mắt.
--------------------------------------- Một nhóm bốn người bước vào khu vui chơi, hôm nay là cuối tuần, khu vui chơi cũng trở nên đông vui, sôi động hơn.
Cố Y hiển nhiên là thập phần hưng phấn, kéo Cố Triều Dương đến từng chỗ để xếp hàng. Tô Mộc và Cố Trừng Huy đi theo sau, một người vui mừng nhìn nụ cười hồn nhiên của cô bé, một người đút hai tay vào túi quần, mím môi không nói gì.
Khi Cố Triều Dương quay đầu liền bắt gặp hình ảnh này của hai người, trong lòng cô cảm thấy có chút buồn cười: Thật đúng là hai tên ngốc.
Cô ghé sát vào tai Cố Y, khẽ thì thầm vài câu. Tình trạng của Cố Y bây giờ đã tốt hơn nhiều so với trước đây, cô bé cũng có thể dần dần tiếp thu được ý tứ của Cố Triều Dương.
Sau khi nghe Cố Triều Dương nói, Cố Y nhìn Tô Mộc cùng Cố Trừng Huy vẫy vẫy tay: “Cùng nhau tới, ngồi cái kia.”
Sau đó cô bé chỉ vào trò chơi vòng xoay siêu tốc ở bên cạnh.
Đã rất nhiều năm Cố Trừng Huy không tới công viên giải trí nên đối với lời đề nghị của Cố Y anh vẫn là cự tuyệt. Nhưng Tô Mộc lại nắm lấy cánh tay anh cười rạng rỡ: “Hôm nay là sinh nhật của Y Y, anh là cậu nhỏ của cô bé, cũng không thể làm tiểu thọ tinh thất vọng được.”
---------------------------------------
Vòng xoay siêu tốc là một hàng mục trò chơi rất được yêu thích ở khu vui chơi này. Khi đến lượt chơi của Cố Y, chỉ còn trống lại bốn vị trí, hai người một toa.
Cố Triều Dương không nói hai lời liền dắt Cố Y ngồi ở phía trước, sau đó quay đầu lại nhướng mày, ném cho Tô Mộc một ánh mắt.
Tô Mộc cười tủm tỉm nhìn Cố Trừng Huy: “Vậy thì ủy khuất cho Cố tiên sinh phải ngồi với em rồi.” Nói xong liền bước qua người Cố Trừng Huy, nhẹ giọng nói một câu rồi bước đôi chân thon dài lên.
Cô nói: “Anh không lên, em liền hôn anh.”
“Xin chào tất cả mọi người, hoan nghênh đến với thế giới của lốc xoáy.” Cùng với tiếng nhạc sôi động, một giọng nói vui vẻ vang lên: “Xin hãy xác nhận lại đã thắt dây an toàn, chúng ta lập tức liền xuất phát.”
---------------------------------
Khi còn đi học, Tô Mộc và Cố Trừng Huy chưa bao giờ đến công viên giải trí, lần duy nhất là trong công viên ở Vân Thành.
Năm đó Tô Mộc được nghỉ hè, bởi vì Cố lão gia tử bệnh nặng nên Cố Trừng Huy đã xin nghỉ phép để trở về Vân Thành.
Trong công viên có một số trò chơi đơn giản, Tô Mộc lúc ấy nhìn thấy nửa cái vòng tròn kia liền có chút xúc động muốn đi lên để thử. Mà nguyên nhân cũng bởi vì cái trò chơi đó có cái tên cũng khá lãng mạn, gọi là “Bôn nguyệt”.
Khi trò chơi bắt đầu, Tô Mộc liền lộ ra một bộ mặt tươi cười, đắc ý nhìn Cố Trừng Huy: “Cố Trừng Huy, nếu lát nữa anh sợ hãi thì cứ hét lớn lên, em sẽ không chê cười anh đâu.”
Cố Trừng Huy nhướng mày. Cái độ cao này, so với những gì mà thường ngày anh tập luyện thì còn kém xa, anh khịt mũi một tiếng, không thèm so đo với cô nhóc này.
Kết quả, hai mươi giây sau, Tô Mộc liền bắt đầu hét lớn.
Cô và Cố Trừng Huy ngồi đối diện với nhau, giống như hai cái đồng hồ quả lắc, trượt từ vị trí sáu giờ, một giờ đến mười giờ, rồi lại nhanh chóng quay trở lại như ban đầu.
Cố Trừng Huy không có biện pháp để an ủi Tô Mộc, chỉ có thể nhìn về phía cô, hét to: “Tô Mộc đừng sợ, nhắm chặt mắt lại.”
Khi xuống vòng xoay, sắc mặt Tô Mộc tái mét: “Cố Trừng Huy, em sợ muốn chết, em còn tưởng em sắp bay ra ngoài…”
Nghe Tô Mộc nói, Cố Trừng Huy có chút buồn cười, hai tay ôm lấy cánh tay của mình: “Nhìn cái tiền đồ này của em xem.”
Vốn chỉ là một câu nói đùa, ai ngờ Tô Mộc vừa nghe, nước mắt liền bắt đầu đảo quanh hốc mắt. Đôi mắt của Tô Mộc vốn to tròn, lúc này lại lưng tròng nước mắt càng khiến người ta cảm thấy xót xa không thể giải thích được.
Tô Mộc bẹp bẹp miệng, xem cái bộ dạng này, giống như muốn nói anh không quan tâm đến em, em liền khóc cho anh xem.
Cố Trừng Huy nhíu mày cúi người xuống, hai tay nắm lấy bả vai cô: “Anh chỉ trêu em thôi, làm sao em lại có thể nghĩ đó là thật.”
Nhìn người trước mặt đã lâu không gặp, dường như anh đã đen hơn rất nhiều nhưng làn da lại rám nắng giống màu lúa mạch trông cực kỳ khỏe mạnh, điều này khiến cho khuôn mặt tuấn tú trở nên trưởng thành và nam tính hơn rất nhiều.
Tô Mộc tâm ý viên mãn, trên khuôn mặt vẫn chưa hồi phục huyết sắc, nhưng có chút diễn không nổi nữa.
Cô ngẩng đầu lên, trong mắt vẫn còn đọng lại nước mắt, khóe miệng nhếch lên tươi cười: “Em cũng chỉ đùa anh, anh như thế nào lại tưởng thật a.”
Nói xong liền nhón chân, để lại trên môi Cố Trừng Huy một nụ hôn, nhân lúc anh đang sững sờ liền xoay người chạy đi.
Cố Trừng Huy nhìn bóng dáng nhỏ nhắn cách đó không xa, vừa chạy vừa quay lại nhìn về phía anh làm một cái mặt quỷ. Anh đưa tay chạm môi mình, mơ hồ cảm nhận được một xúc cảm mềm mại, cánh môi hồng nhạt của cô giống như thạch trái cây mà hồi nhỏ anh thường ăn.
Cố Trừng Huy ngẩn người, tiểu nha đầu chưa đủ lông đủ cánh, cư nhiên dám đùa giỡn anh.
Vốn dĩ cô nàng định mang cả Triệu Hoài đi cùng để Tô Mộc nhìn qua một chút vì dù sao đây cũng là chuyện chung thân đại sự cả đời, kết quả Tô Mộc một lời liền từ chối.
Lý do cũng là: "Đó là chuyện chung thân đại sự."
Sau khi cúp điện thoại của Đồng Hiểu, Tô Mộc mới đột nhiên ý thức được một vấn đề: "Ngày mai sinh nhật Cố Y sẽ tổ chức ở đâu."
Tô Mộc cân nhắc, cô không biết phải làm sao mới có thể liên hệ được với Cố Y.
Khi gọi điện thoại cho Lưu Vi, đầu dây bên kia luôn bận; điện thoại của Lục Dịch Thành thì tắt máy; điện thoại của Mạnh Hàn Tùng sau một hồi vất vả cũng gọi được nhưng đầu dây bên kia lại là một giọng nữ quyến rũ: "Lily đừng gọi nữa, Mạnh thiếu bây giờ không có thời gian nói chuyện với cô." Nói xong liền "bang" một tiếng cúp máy.
Tô Mộc nghe thấy tiếng "tút", "tút" cảm thấy có chút bất lực…
Thật là một mớ hỗn độn.
Cô lại mở danh bạ điện thoại , dường như không có số điện thoại của Cố Triều Dương.
Có lẽ, còn có một người…
Chỉ là không biết liệu có được hay không.
Tô Mộc nhấn dãy số mà mình đã thuộc lòng từ lâu, gần như đã sẵn sàng để nghe giọng nữ máy móc “Số điện thoại không tồn tại.”
Cô hít một hơi thật sâu, nhắm mắt, làm đủ chuẩn bị tâm lý mới ấn vào nút màu xanh lá cây để gọi.
Kết quả … cuộc gọi được kết nối.
Khi chuông điện thoại reo, Cố Trừng Huy đang xử lý văn kiện trên tay, đây là số điện thoại riêng của anh nên không có nhiều người biết. Cố Trừng Huy liếc nhìn dãy số đang hiện trên màn hình, khi thấy là một số máy mà mình không quen biết liền trực tiếp ấn nút tắt máy.
“Xin lỗi, số điện thoại hiện tại đang bận, vui lòng gọi lại sau.” Một giọng nữ máy móc vang lên, Tô Mộc nhíu mày, đây là…cúp máy rồi sao?
Tô Mộc tiếp tục gọi lần nữa.
Điện thoại lại vang lên, Cố Trừng Huy nhìn màn hình nhấp nháy, dừng lại vài giây, cuối cùng cũng nhấc máy lên nghe.
“Xin chào.” Giọng nam trong trẻo trầm thấp vang lên, là giọng nói của Cố Trừng Huy. Tô Mộc đột nhiên cảm thấy bản thân quá không có tiền đồ, chỉ là một giọng nói đơn giản cũng có thể khiến cho cô nghe được hương vị ái muội.
Người đầu dây bên kia không có phản hồi lại, Cố Trừng Huy kiên nhẫn hỏi lại: “Xin chào, xin hỏi là ai vậy?”
“Cố Trừng Huy, là em.” Tô Mộc một tay cầm điện thoại, một tay theo bản năng vuốt ve vạt áo thun, đây là thói quen của cô mỗi khi căng thẳng.
Giọng nữ quen thuộc vang lên từ tai nghe.
Cố Trừng Huy sửng sốt một chút, bỏ di động trên tai xuống nhìn kỹ dãy số trên đó. Anh có chút kinh ngạc, không ngờ người gọi là Tô Mộc.
“Có chuyện gì vậy?” Cố Trừng Huy hỏi.
Tô Mộc nuốt nước bọt: “Em chỉ muốn hỏi, sinh nhật của Y Y vào ngày mai được tổ chức ở đâu?”
“Buổi sáng 9 giờ, công viên giải trí Tinh Quang.” Giọng nói của Cố Trừng Huy nhàn nhạt giống như đang bàn chuyện công việc với Tô Mộc.
“Được rồi, cảm ơn anh. Vậy em không làm phiền nữa.”
Mãi đến khi cúp điện thoại, Tô Mộc mới nhận ra lòng bàn tay phải của mình đã chảy ra một tầng mồ hôi mỏng. Cô vùi mặt vào gối trên ghế sô pha, lại lần nữa phỉ nhổ chính mình, thật sự là càng sống càng tụt lùi.
Nghĩ nghĩ, khóe môi Tô Mộc lại bắt đầu cong cong. Cố Trừng Huy vậy mà vẫn dùng số điện thoại này.
Chậc, quả nhiên là nam nhân tốt thì luôn trung thành với một thứ duy nhất.
---------------------
Ngày hôm sau, sinh nhật năm tuổi của Cố Y, trời đẹp, nắng vàng dịu nhẹ, là một ngày đẹp trời để đi công viên giải trí.Tô Mộc mặc một chiếc quần short cùng với áo thun màu vàng, dưới chân đi một đôi giày thể thao, đôi chân dài thẳng tắp lộ ra đẹp đến ghen tị. Khi tới công viên giải trí, từ xa Tô Mộc đã nhìn thấy Cố Y.
Cô gái nhỏ mặc một chiếc váy cổ tích có cánh bướm, mái tóc hơi xoăn xõa ngang vai, cả người giống như một tiểu tiên nữ bước ra từ vườn hoa.
Bên cạnh cô bé là một người phụ nữ, dáng người đồng dạng cao gầy, tóc ngắn vuốt sau tai, ngũ quan xinh đẹp, cùng với Cố Trừng Huy có bảy phần giống nhau, nhưng lại bất đồng với vẻ mặt lạnh lùng của Cố Trừng Huy bây giờ.
Trên người cô ấy có một loại khí phách và sự thoải mái, khi nhìn thấy Tô Mộc liền nở một nụ cười rạng rỡ, đó chính là Cố triều Dương.
Trước khi gặp Cố Triều Dương, Tô Mộc đã từng suy nghĩ khi gặp mình Cố Triều Dương sẽ có thái độ gì.
Lúc trước khi Tô Mộc và Cố Trừng Huy yêu nhau, cả Cố gia đều biết, Tô Mộc cũng đã từng gặp qua Cố Triều Dương vài lần, sau đó Tô Mộc lại không từ mà biệt. Mà khi đó quan hệ giữa Cố Trừng Huy và Cố gia cũng trở nên nặng nề hơn. Chính vì vậy nên Tô Mộc có chút lo lắng Cố Triều Dương sẽ vì vậy mà ghét bỏ cô.
Lúc này nhìn thấy Cố Triều Dương, Tô Mộc biết được rằng lo lắng của mình chỉ là dư thừa.
Nụ cười của Cố Triều Dương tràn đầy thiện ý lại pha lẫn sự dịu dàng của một người mẹ.
“Mẹ Triều Dương, Tô Mộc, cao 170 cm, nặng 49 kg.” Giọng nói ngọt ngào của Cố Y vang lên, cô bé nhìn Cố Triều Dương giới thiệu về người bạn mới quen hôm qua.
Cố Triều Dương nắm tay Cố Y: “Tô Mộc, em có thể trở về, thật tốt.”
Đứng trên lập trường là người Cố gia, thái độ bây giờ của Cố Triều Dương làm Tô Mộc cảm thấy rất cảm động.
Tô Mộc cảm thấy phía sau lưng giống như có một ánh mắt nóng như thiêu đốt đang nhìn mình, cô quay lưng lại liền nhìn thấy Cố Trừng Huy
Khó có dịp Cố Trừng Huy lại thay đổi một thân trang phục như hôm nay, áo phông trắng, quần dài đen và giày thể thao, từ trên người có thể nhìn thấy được hơi thở của thiếu niên thanh xuân.
Tô Mộc cảm thấy thời gian giống như một con dao giết heo, nhưng kỳ thực lại rất bất công. Ít nhất ở trên người đàn ông này, cô không thể nhìn thấy được một dấu vết gì của con dao giết heo để lại.
Thoạt nhìn vẫn là như vậy, cảnh đẹp ý vui.
Cố Trừng Huy đi lại gần, trên tay cầm ba tấm vé.
Anh càng đi tới gần, chút tâm tư của Tô Mộc liền lung lay lên. Nếu sớm biết Cố Trừng Huy sẽ đến, cô vì cái gì mà mặc áo thun quần short a, đáng lẽ nên mặc một chiếc váy hở lưng cùng với giày cao gót mới đúng.
Như vậy nhìn mới có phong tình, mới có dáng người.
Tuy nhiên, mọi chuyện không giống như suy nghĩ của Tô Mộc. Lúc này, Cố Trừng Huy chỉ cảm thấy đôi chân trước mặt quả thật là trắng đến mức chói mắt.
--------------------------------------- Một nhóm bốn người bước vào khu vui chơi, hôm nay là cuối tuần, khu vui chơi cũng trở nên đông vui, sôi động hơn.
Cố Y hiển nhiên là thập phần hưng phấn, kéo Cố Triều Dương đến từng chỗ để xếp hàng. Tô Mộc và Cố Trừng Huy đi theo sau, một người vui mừng nhìn nụ cười hồn nhiên của cô bé, một người đút hai tay vào túi quần, mím môi không nói gì.
Khi Cố Triều Dương quay đầu liền bắt gặp hình ảnh này của hai người, trong lòng cô cảm thấy có chút buồn cười: Thật đúng là hai tên ngốc.
Cô ghé sát vào tai Cố Y, khẽ thì thầm vài câu. Tình trạng của Cố Y bây giờ đã tốt hơn nhiều so với trước đây, cô bé cũng có thể dần dần tiếp thu được ý tứ của Cố Triều Dương.
Sau khi nghe Cố Triều Dương nói, Cố Y nhìn Tô Mộc cùng Cố Trừng Huy vẫy vẫy tay: “Cùng nhau tới, ngồi cái kia.”
Sau đó cô bé chỉ vào trò chơi vòng xoay siêu tốc ở bên cạnh.
Đã rất nhiều năm Cố Trừng Huy không tới công viên giải trí nên đối với lời đề nghị của Cố Y anh vẫn là cự tuyệt. Nhưng Tô Mộc lại nắm lấy cánh tay anh cười rạng rỡ: “Hôm nay là sinh nhật của Y Y, anh là cậu nhỏ của cô bé, cũng không thể làm tiểu thọ tinh thất vọng được.”
---------------------------------------
Vòng xoay siêu tốc là một hàng mục trò chơi rất được yêu thích ở khu vui chơi này. Khi đến lượt chơi của Cố Y, chỉ còn trống lại bốn vị trí, hai người một toa.
Cố Triều Dương không nói hai lời liền dắt Cố Y ngồi ở phía trước, sau đó quay đầu lại nhướng mày, ném cho Tô Mộc một ánh mắt.
Tô Mộc cười tủm tỉm nhìn Cố Trừng Huy: “Vậy thì ủy khuất cho Cố tiên sinh phải ngồi với em rồi.” Nói xong liền bước qua người Cố Trừng Huy, nhẹ giọng nói một câu rồi bước đôi chân thon dài lên.
Cô nói: “Anh không lên, em liền hôn anh.”
“Xin chào tất cả mọi người, hoan nghênh đến với thế giới của lốc xoáy.” Cùng với tiếng nhạc sôi động, một giọng nói vui vẻ vang lên: “Xin hãy xác nhận lại đã thắt dây an toàn, chúng ta lập tức liền xuất phát.”
---------------------------------
Khi còn đi học, Tô Mộc và Cố Trừng Huy chưa bao giờ đến công viên giải trí, lần duy nhất là trong công viên ở Vân Thành.
Năm đó Tô Mộc được nghỉ hè, bởi vì Cố lão gia tử bệnh nặng nên Cố Trừng Huy đã xin nghỉ phép để trở về Vân Thành.
Trong công viên có một số trò chơi đơn giản, Tô Mộc lúc ấy nhìn thấy nửa cái vòng tròn kia liền có chút xúc động muốn đi lên để thử. Mà nguyên nhân cũng bởi vì cái trò chơi đó có cái tên cũng khá lãng mạn, gọi là “Bôn nguyệt”.
Khi trò chơi bắt đầu, Tô Mộc liền lộ ra một bộ mặt tươi cười, đắc ý nhìn Cố Trừng Huy: “Cố Trừng Huy, nếu lát nữa anh sợ hãi thì cứ hét lớn lên, em sẽ không chê cười anh đâu.”
Cố Trừng Huy nhướng mày. Cái độ cao này, so với những gì mà thường ngày anh tập luyện thì còn kém xa, anh khịt mũi một tiếng, không thèm so đo với cô nhóc này.
Kết quả, hai mươi giây sau, Tô Mộc liền bắt đầu hét lớn.
Cô và Cố Trừng Huy ngồi đối diện với nhau, giống như hai cái đồng hồ quả lắc, trượt từ vị trí sáu giờ, một giờ đến mười giờ, rồi lại nhanh chóng quay trở lại như ban đầu.
Cố Trừng Huy không có biện pháp để an ủi Tô Mộc, chỉ có thể nhìn về phía cô, hét to: “Tô Mộc đừng sợ, nhắm chặt mắt lại.”
Khi xuống vòng xoay, sắc mặt Tô Mộc tái mét: “Cố Trừng Huy, em sợ muốn chết, em còn tưởng em sắp bay ra ngoài…”
Nghe Tô Mộc nói, Cố Trừng Huy có chút buồn cười, hai tay ôm lấy cánh tay của mình: “Nhìn cái tiền đồ này của em xem.”
Vốn chỉ là một câu nói đùa, ai ngờ Tô Mộc vừa nghe, nước mắt liền bắt đầu đảo quanh hốc mắt. Đôi mắt của Tô Mộc vốn to tròn, lúc này lại lưng tròng nước mắt càng khiến người ta cảm thấy xót xa không thể giải thích được.
Tô Mộc bẹp bẹp miệng, xem cái bộ dạng này, giống như muốn nói anh không quan tâm đến em, em liền khóc cho anh xem.
Cố Trừng Huy nhíu mày cúi người xuống, hai tay nắm lấy bả vai cô: “Anh chỉ trêu em thôi, làm sao em lại có thể nghĩ đó là thật.”
Nhìn người trước mặt đã lâu không gặp, dường như anh đã đen hơn rất nhiều nhưng làn da lại rám nắng giống màu lúa mạch trông cực kỳ khỏe mạnh, điều này khiến cho khuôn mặt tuấn tú trở nên trưởng thành và nam tính hơn rất nhiều.
Tô Mộc tâm ý viên mãn, trên khuôn mặt vẫn chưa hồi phục huyết sắc, nhưng có chút diễn không nổi nữa.
Cô ngẩng đầu lên, trong mắt vẫn còn đọng lại nước mắt, khóe miệng nhếch lên tươi cười: “Em cũng chỉ đùa anh, anh như thế nào lại tưởng thật a.”
Nói xong liền nhón chân, để lại trên môi Cố Trừng Huy một nụ hôn, nhân lúc anh đang sững sờ liền xoay người chạy đi.
Cố Trừng Huy nhìn bóng dáng nhỏ nhắn cách đó không xa, vừa chạy vừa quay lại nhìn về phía anh làm một cái mặt quỷ. Anh đưa tay chạm môi mình, mơ hồ cảm nhận được một xúc cảm mềm mại, cánh môi hồng nhạt của cô giống như thạch trái cây mà hồi nhỏ anh thường ăn.
Cố Trừng Huy ngẩn người, tiểu nha đầu chưa đủ lông đủ cánh, cư nhiên dám đùa giỡn anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.