Chương 16: NAM CHÍNH TRỞ LẠI.
Meowmeow20Tieutieu
24/09/2015
Chương 16:
Xe Land Rover màu xanh chạy boong boong xuống hầm, đậu kế bên một chiếc Cadilac đen. Ngôn Quân mở cửa xe áp tải Mã Nhi lên phòng 22 tầng 3. Nhấn chuông cửa liên tục với vẻ mặt như muốn giết người.
– Tôi có khoá…
– Im!
Tiêu Kỉ Duệ ở nhà đang say sưa coi một bộ phim tình cảm Hàn Quốc ướt át thì bị làm phiền. Cậu tự hỏi hôm nay Mã Nhi giở chứng bắt cậu phải ra mở tận cửa cho dù chị ấy có chìa khoá rồi nữa à.
Cậu nhanh nhẹn mở cửa, khuôn mặt đẹp trai baby của ai kia hiện ra trước mắt cậu kế bên là khuôn mặt vô cùng quen thuộc nhìn đến nỗi phát ngán. Cậu thở dài, buông một câu sang chảnh.
– Lại là anh… Đến đây tính làm phiền gì tôi à?
Ngôn Quân không trả lời, bước vào nhà ngồi xuống sofa vẫn còn hơi ấm của Kỉ Duệ trên đó. Đặt hai chân lên bàn ngả người ra đằng sau, tằng hắng.
– Ừ! Tôi đến đây để làm phiền cậu.
Thật quá trắng trợn, cực kì trắng trợn đây mà!
Kỉ Duệ tức điên người vì cậu vừa mất chỗ nằm đẹp vừa bị tên ngang ngược kia làm phiền. Cậu lao đến đá vào sofa la làng.
– Đi về, đi về mau.
Ngôn Quân không thèm phản ứng, thậm chí còn phất tay kêu biến đi. Kỉ Duệ đáng thương không làm được gì chạy đến bên Mã Nhi đứng đần người nãy giờ tra hỏi.
– Chị lại gây chuyện gì nữa phải không? Thế nên hắn mới tìm đến đây?
Tiêu Mã Nhi xịu mặt, khẽ rên nhỏ vừa đủ Kỉ Duệ nghe.
– Hôm nay mày nấu cháo mực mà tên này bị dị ứng mực ăn vô miệng bị sưng tấy thành ra hắn ép buộc tao phải nấu lại nhưng tao không hề biết nấu ăn đành khai hết sự thật là chính mày hay nấu cho hắn ăn. Rốt cuộc hắn tống tao đến đây và tao cũng chẳng biết tên đáng ghét đó tính làm gì.
Tiêu Kỉ Duệ xoa cằm gật gù thông cảm cho bà chị nổi tiếng nữ công gia chánh cực tệ. Tính nói tiếp thì Ngôn Quân nãy giờ vẫn ngồi kiêu ngạo đằng đó cướp lời.
– Kỉ Duệ, cậu phải nấu món khác bù đắp cho món cháo bị lỗi hồi nãy của cậu. Cậu và chị cậu đánh tôi như thế này tính không tạ lỗi sao?
Kỉ Duệ giở trò thú tính, quay phắc lại trợn mắt nhìn hắn.
– Hơ, chị tôi đánh anh nhiều hơn sao không bắt….
“Bốp” Mã Nhi đánh cái bốp vào đầu Kỉ Duệ, la lên.
– Chính mày đánh hắn đến nỗi bầm tím mấy chỗ thế mà bảo tao đánh nhiều hơn à?
– À à. Nhưng tôi nhất quyết không nấu cho anh ăn!- Kỉ Duệ xoa đầu, dậm chân bình bịch.
– Okay, tôi sẽ cho cậu hối hận khi nói vậy. Đừng trách tôi biến cái nhà cậu trở thành bãi rác chỉ sau một ngày.
– Rồi rồi, tôi nấu thì được chứ gì.
Lần này Tiêu Kỉ Duệ đành chịu thua, mặt hầm hầm bước vào bếp lôi dụng cụ ra múa may loạng xoạng. Chỉ là nấu cháo thôi mà làm quá hà!
Sau vài phút, tô chào thịt bò hầm nóng hổi đặt trên bàn. Ngôn Quân hài lòng với tay lấy tô cháo kê lên miệng húp lấy húp để. Do cháo mới ra lò nên hơi nóng ran rát cọ xát vào đầu lưỡi kèm theo vị thịt bò hầm ngọt ngọt. Ngôn Quân nhanh chóng ăn hết tô cháo, mặt vô cùng thoả mãn xoa bụng khen lấy khen để.
– Ngon. Rất ngon.
Ăn no nê đã đời rồi thì anh đứng dậy bước ra cửa vẫy tay chào tạm biệt hai người, buông một câu hứa hẹn đậm chất đe doạ.
– Mai mốt tôi sẽ đến đây ăn thường xuyên. Hai người cứ nấu nhiều món vào vào nhé.
Hai chị em họ Tiêu nhìn nhau, đau khổ đón nhận thêm một cục nợ mang tên giám đốc Ngôn Quân. Tội nhất là Mã Nhi, một ngày phải gặp tên giám đốc trơ trẽn của mình 23/24 khiến cô muốn khóc mà khóc chẳng nỗi. Chỉ biết ngậm đũa cùng Kỉ Duệ ngồi nhìn Ngôn Quân ăn cơm nhà cô, ăn đồ ăn của Kỉ Duệ nấu.
Một buổi trưa nọ tại công ty, cô đang ngồi lướt mạng chùa vô tình đụng trúng bức ảnh chụp món gà rán vô cùng cuốn hút trên weibo. Cơn thèm gà rán cũng theo đó mà tăng cuối cùng cô khóc ròng đem theo chiếc ví càng ngày càng mỏng dần bước qua cửa hàng Lotte chuyên bán gà rán.
Nhưng khi đến gần với những miếng gà rán, cô thôi khóc nữa mà là vô cùng tràn trề sức sống đẩy cửa bước vào. Gọi 6 miếng gà (Giống heo thiệt) và một ly Coca. Sau đó, cô đủng đỉnh bưng mấy miếng gà thơm ngon kia lên lầu chọn chỗ ngay cạnh cửa sổ. Cô vừa ăn vừa suy nghĩ đến mấy lúc này cô không thấy Tử Phong lượn lờ ở đâu cả. Mà thôi cũng được, như thế cô không bị ám. Cô còn cầu mong hắn biến mất luôn cho ròi.
Nhưng sao cô nhớ đến hắn vậy?
Mã Nhi xấu hổ đánh vào đầu cái bốp tự vấn bản thân đừng có xuất hiện mấy cái ý nghĩa biến thái đó nữa. Mà sao…mới nhắc hắn một cái là hắn đã xuất hiện kìa.
Từ phía dãy cầu thang của công ty có một người đàn ông với khuôn mặt điển trai kết hợp với body không thể nào đẹp hơn được che giấu dưới lớp áo sơ mi trắng mỏng tanh khiến bao người muốn xịt máu mũi ngay tại chỗ. Nhưng biểu cảm trên mặt người đàn ông hấp dẫn đó hoàn toàn lạnh băng chẳng chút sắc thái nào hết. Đôi mắt sâu đen láy dưới hành lông mày sắc sảo toát lên vẻ phong nhã. Tiêu Mã Nhi hoàn toàn bị cuốn hút cứ nhìn theo bóng dáng Tử Phong đang…từ từ bước vào đây…là từ từ bước vào đây đó.
Anh mất hút sau cánh cửa quán cùng lúc Mã Nhi tỉnh dậy khỏi cơn mê hồi nãy. Cảm thấy tim mình đang đập một cách loạn xạ, cô nhanh chóng chụp lấy quả tim mình nói.
– Đừng đập…à không đừng đập mạnh quá, đập vừa vừa thôi.
“Í, trai đẹp, trai đẹp kìa.”
Cái đám con gái trang điểm loè loẹt đối diện bàn cô hét lên, chỉ chỉ về phía cầu thang. Mã Nhi cũng tò mò nhìn theo hướng chủ và giật bắn mình khi thấy khuôn mặt cực kì mất nết…à đẹp trai của Tử Phong hiện lên trước mắt mình.
Thôi đúng rồi…là anh ta thật rồi.
Mạc Tử Phong bỏ ngoài tai những lời bàn tán xì xầm cùng với cả những cái chỉ chỏ không chút ý tứ ở quanh đây. Anh lướt qua tất cả mọi bàn nhắm đến bàn Mã Nhi đang ngồi mà tiến tới. Mỗi lần anh đi ngang qua ai nấy đều phải đưa mắt nhìn theo bóng dáng anh. Kể cả nam hay nữ, và mấy cặp gay kia cũng tò mò nhìn theo một cái.
Ý mà sao anh ta càng ngày càng đến gần cô nhỉ?
Trong lúc Mã Nhi thẫn thờ, anh đã kéo ghế ngồi xuống chống cằm nhìn chằm chằm Mã Nhi.
Tiêu Mã Nhi cố gắng lấy lại tinh thần, hỏi.
– Sao anh lại ở đây? Và chỗ này của tôi mà? Đáng lý anh phải ngồi bàn khác chứ?
– Chỗ này là chỗ tôi ngồi hàng ngày, tự nhiên đùng một phát cô chiếm chỗ tôi còn bày đặt nữa à? Mà sao hôm nay cô qua đây?
Thì ra mỗi giờ ăn trưa, cô chưa hề thấy Tử Phong ở dưới căn tin mà là trú ngụ ở nơi đây.
– Tại hôm nay đột nhiên tôi thèm ăn gà quá nên qua đây. Mà hỏi nè, anh ăn hoài một chỗ không thấy ngán à?
Tử Phong lãnh đạm lắc đầu, ung dung lấy một miếng gà bên dĩa Mã Nhi đưa lên miệng ăn.
– Tôi sống bên Mĩ quen rồi, không thể ăn lại món ăn Trung chỉ có thể ăn mấy món ngoại mà thôi.
Tiêu Mã Nhi cười gian xảo, liếc ngang liếc dọc một hồi rồi đổi chủ đề.
– Công nhận anh có sức hút thật. Đến nỗi mấy thằng ngồi bàn kia cầm lòng không nỗi phải quay sang nhìn anh.
Mạc Tử Phong vẫn giữ nguyên bộ mặt kiêu ngạo, quay đầu nhìn theo ngón tay Mã Nhi chỉ thấy rõ đám thanh niên đấy nhìn anh bằng con mắt háo đói. Trên đầu anh bỗng xuất hiện mấy vạch đen, xấu hổ quát lên.
– Cô im dùm tôi đi!
Xong Tử Phong vừa ăn vừa xem vài tin tức trên điện thoại. Tiêu Mã Nhi không nói nữa theo lời hắn, ngoan ngoãn ngồi gặm đùi gà nhưng được một lúc sau cái mỏ nhọn của cô lại líu lo líu lo.
– Anh nên nhập gia tùy tục đi, không thể sống cứng nhắc được. Hãy cố tập ăn lại mấy món Trung đi chứ!
Quả thật lần này Tử Phong cực giận, trừng mắt nhìn cô tính hành hung nhưng anh ráng kìm lại bằng cách giựt phăng ly nước trên tay cô kê lên miệng mình hút rột rột. Sau đó nữa, anh cảm thấy ngại vì uống đồ chùa của người khác. Hào phóng rút ra tờ tiền màu đỏ chói loá đặt xuống bàn xong quay người đi thẳng ra cửa không thèm nói một lời từ biệt.
Mã Nhi đơ người trước chuỗi hành động đang xảy ra, lắc đầu vài cái để tính táo. Cô hướng con măt về phía tờ tiền đỏ chói đặt dưới ly nước, mừng rõ cầm lên ngắm nghía. Cô suy nghĩ chắc hắn trả tiền cho ly nước với miếng gà hồi nãy. Nhưng như vậy có quá phô trương không? Mà thôi hắn đã cho thì cô cũng không ngại nhận.
Có điều tờ tiền này thật sự phát ra điều gì đó không ổn.
Tiêu Mã Nhi cứ thế cầm tờ tiền đặt lên đặt xuống vài chục lần rồi mới chịu quyết định là…
Hắn đã có lòng tốt cho thì cô cũng có lòng tốt nhận như thế thì mới công bằng được, đúng không nhỉ?
Nghĩ xong, Mã Nhi vui vẻ giải quyết đống gà còn lại trên đĩa mau chóng xách túi và đống giấy tờ về công ty.
Chiều mùa đông, mọi ánh nắng mặt trời đều tắt hẳn. Ngoài đường xe cộ đi lại đông đúc hơn vì sắp tới giờ tan làm của mỗi công ty. Những chuyến xe buýt được việc bận rộn lượn qua lượn lại chực chờ khách. Phía công ty Con Cú, đám nhân viên mang đồng phục màu xanh dương đen tung tăng bước ra cổng ùa xuống đường. Trên mặt họ lộ rõ vẻ thoải mái sau khi kết thúc một chuỗi ngày dài mệt mỏi.
Chỉ còn Tiêu Mã Nhi vẫn chưa có ý định về, cô nằm vật vờ trên bàn nào là xấp giấy nào là điền số vào đống sổ sách kia. Đống giấy vo tròn quăng lăn lốc dưới đất kế chân cô hoặc kế thùng rác. Giám đốc Ngôn Quân bỗng mở cửa bước vào, đưa con mắt khinh bỉ nhìn quanh phòng thư kí. Bắt đầu tằng hắng giọng.
– Cô Tiêu dù sao đây cũng là phòng công ty cô đừng nên bày bừa như là ở nhà nữa. Sau ngày mai phòng ốc còn dơ bẩn như thế này thì tôi cắt hẳn lương cô. Bây giờ mời cô về cho.
Mã Nhi trân trân nhìn Ngôn Quân, mặt đần thối ra chọc tức người nhìn. Sau cùng, cô gật nhẹ đầu quơ hết đồ dùng cá nhân vào túi xách to đùng của mình rồi chạy nhanh ra cửa chào Ngôn Quân ra về.
Cô đi được một đoạn cách công ty không khá xa thì mới cảm giác được có ai đó đang đi theo mình. Cô tò mò quá đếm từ một đến ba quay phắc lại xem mặt tên biến thái kia. Còn về tên “bị cho là biến thái” đang lững thững đi tự nhiên người trước mặt dừng lại, do không phản ứng kịp cái đầu của Tiêu Mã Nhi đập thẳng vào bờ ngục rắn chắc của tên bị cho là biến thái ấy.
– Ơ? Anh đi theo tôi nãy giờ à?
Mạc Tử Phong không trả lời ngó sang hướng khác, Mã Nhi thấy thế không quan tâm tên khùng đó nữa. Xoay ngừoi tung tăng đi tiếp.
Tới bến xa buýt, cô lựa một chỗ ngồi xuống cùng lúc Tử Phong cũng ngồi xuống kế bên cạnh cô. Mã Nhi không hiểu tại sao anh ta lại bám đuôi cô như thế. Chẳng lẽ tính đòi số tiền thừa hồi nãy sao?
Hừ! Có đòi cô cũng chẳng bao giờ trả.
Chiếc xe buýt mang tuyến đường 24 thắng trước trạm xe, cô lên xe chọn một chỗ phía cuối gần cửa sổ mà yên vị. Tử Phong đi theo sau lên xe luôn, thấy kế bên cô vẫn còn chỗ trống liền giữ nguyên bộ mặt kiêu ngạo bước đến. Vẫn như thường lệ, hắn lướt qua ai cũng khiến người đó ngoái đầu lại nhìn say đắm và có chút gì đó ngạc nhiên. Ngạc nhiên vì một chàng trai mặc vest có ngũ quan tinh tế, quanh người toát ra khí chất lãnh đạm kia lại đi xe bus. Nhưng thôi kệ, có trai đẹp để ngắm giải khuây trên xe bus cũng là may lắm rồi.
Duy chỉ có mỗi Mã Nhi đang bật khóc huhu trong lòng!
Xe Land Rover màu xanh chạy boong boong xuống hầm, đậu kế bên một chiếc Cadilac đen. Ngôn Quân mở cửa xe áp tải Mã Nhi lên phòng 22 tầng 3. Nhấn chuông cửa liên tục với vẻ mặt như muốn giết người.
– Tôi có khoá…
– Im!
Tiêu Kỉ Duệ ở nhà đang say sưa coi một bộ phim tình cảm Hàn Quốc ướt át thì bị làm phiền. Cậu tự hỏi hôm nay Mã Nhi giở chứng bắt cậu phải ra mở tận cửa cho dù chị ấy có chìa khoá rồi nữa à.
Cậu nhanh nhẹn mở cửa, khuôn mặt đẹp trai baby của ai kia hiện ra trước mắt cậu kế bên là khuôn mặt vô cùng quen thuộc nhìn đến nỗi phát ngán. Cậu thở dài, buông một câu sang chảnh.
– Lại là anh… Đến đây tính làm phiền gì tôi à?
Ngôn Quân không trả lời, bước vào nhà ngồi xuống sofa vẫn còn hơi ấm của Kỉ Duệ trên đó. Đặt hai chân lên bàn ngả người ra đằng sau, tằng hắng.
– Ừ! Tôi đến đây để làm phiền cậu.
Thật quá trắng trợn, cực kì trắng trợn đây mà!
Kỉ Duệ tức điên người vì cậu vừa mất chỗ nằm đẹp vừa bị tên ngang ngược kia làm phiền. Cậu lao đến đá vào sofa la làng.
– Đi về, đi về mau.
Ngôn Quân không thèm phản ứng, thậm chí còn phất tay kêu biến đi. Kỉ Duệ đáng thương không làm được gì chạy đến bên Mã Nhi đứng đần người nãy giờ tra hỏi.
– Chị lại gây chuyện gì nữa phải không? Thế nên hắn mới tìm đến đây?
Tiêu Mã Nhi xịu mặt, khẽ rên nhỏ vừa đủ Kỉ Duệ nghe.
– Hôm nay mày nấu cháo mực mà tên này bị dị ứng mực ăn vô miệng bị sưng tấy thành ra hắn ép buộc tao phải nấu lại nhưng tao không hề biết nấu ăn đành khai hết sự thật là chính mày hay nấu cho hắn ăn. Rốt cuộc hắn tống tao đến đây và tao cũng chẳng biết tên đáng ghét đó tính làm gì.
Tiêu Kỉ Duệ xoa cằm gật gù thông cảm cho bà chị nổi tiếng nữ công gia chánh cực tệ. Tính nói tiếp thì Ngôn Quân nãy giờ vẫn ngồi kiêu ngạo đằng đó cướp lời.
– Kỉ Duệ, cậu phải nấu món khác bù đắp cho món cháo bị lỗi hồi nãy của cậu. Cậu và chị cậu đánh tôi như thế này tính không tạ lỗi sao?
Kỉ Duệ giở trò thú tính, quay phắc lại trợn mắt nhìn hắn.
– Hơ, chị tôi đánh anh nhiều hơn sao không bắt….
“Bốp” Mã Nhi đánh cái bốp vào đầu Kỉ Duệ, la lên.
– Chính mày đánh hắn đến nỗi bầm tím mấy chỗ thế mà bảo tao đánh nhiều hơn à?
– À à. Nhưng tôi nhất quyết không nấu cho anh ăn!- Kỉ Duệ xoa đầu, dậm chân bình bịch.
– Okay, tôi sẽ cho cậu hối hận khi nói vậy. Đừng trách tôi biến cái nhà cậu trở thành bãi rác chỉ sau một ngày.
– Rồi rồi, tôi nấu thì được chứ gì.
Lần này Tiêu Kỉ Duệ đành chịu thua, mặt hầm hầm bước vào bếp lôi dụng cụ ra múa may loạng xoạng. Chỉ là nấu cháo thôi mà làm quá hà!
Sau vài phút, tô chào thịt bò hầm nóng hổi đặt trên bàn. Ngôn Quân hài lòng với tay lấy tô cháo kê lên miệng húp lấy húp để. Do cháo mới ra lò nên hơi nóng ran rát cọ xát vào đầu lưỡi kèm theo vị thịt bò hầm ngọt ngọt. Ngôn Quân nhanh chóng ăn hết tô cháo, mặt vô cùng thoả mãn xoa bụng khen lấy khen để.
– Ngon. Rất ngon.
Ăn no nê đã đời rồi thì anh đứng dậy bước ra cửa vẫy tay chào tạm biệt hai người, buông một câu hứa hẹn đậm chất đe doạ.
– Mai mốt tôi sẽ đến đây ăn thường xuyên. Hai người cứ nấu nhiều món vào vào nhé.
Hai chị em họ Tiêu nhìn nhau, đau khổ đón nhận thêm một cục nợ mang tên giám đốc Ngôn Quân. Tội nhất là Mã Nhi, một ngày phải gặp tên giám đốc trơ trẽn của mình 23/24 khiến cô muốn khóc mà khóc chẳng nỗi. Chỉ biết ngậm đũa cùng Kỉ Duệ ngồi nhìn Ngôn Quân ăn cơm nhà cô, ăn đồ ăn của Kỉ Duệ nấu.
Một buổi trưa nọ tại công ty, cô đang ngồi lướt mạng chùa vô tình đụng trúng bức ảnh chụp món gà rán vô cùng cuốn hút trên weibo. Cơn thèm gà rán cũng theo đó mà tăng cuối cùng cô khóc ròng đem theo chiếc ví càng ngày càng mỏng dần bước qua cửa hàng Lotte chuyên bán gà rán.
Nhưng khi đến gần với những miếng gà rán, cô thôi khóc nữa mà là vô cùng tràn trề sức sống đẩy cửa bước vào. Gọi 6 miếng gà (Giống heo thiệt) và một ly Coca. Sau đó, cô đủng đỉnh bưng mấy miếng gà thơm ngon kia lên lầu chọn chỗ ngay cạnh cửa sổ. Cô vừa ăn vừa suy nghĩ đến mấy lúc này cô không thấy Tử Phong lượn lờ ở đâu cả. Mà thôi cũng được, như thế cô không bị ám. Cô còn cầu mong hắn biến mất luôn cho ròi.
Nhưng sao cô nhớ đến hắn vậy?
Mã Nhi xấu hổ đánh vào đầu cái bốp tự vấn bản thân đừng có xuất hiện mấy cái ý nghĩa biến thái đó nữa. Mà sao…mới nhắc hắn một cái là hắn đã xuất hiện kìa.
Từ phía dãy cầu thang của công ty có một người đàn ông với khuôn mặt điển trai kết hợp với body không thể nào đẹp hơn được che giấu dưới lớp áo sơ mi trắng mỏng tanh khiến bao người muốn xịt máu mũi ngay tại chỗ. Nhưng biểu cảm trên mặt người đàn ông hấp dẫn đó hoàn toàn lạnh băng chẳng chút sắc thái nào hết. Đôi mắt sâu đen láy dưới hành lông mày sắc sảo toát lên vẻ phong nhã. Tiêu Mã Nhi hoàn toàn bị cuốn hút cứ nhìn theo bóng dáng Tử Phong đang…từ từ bước vào đây…là từ từ bước vào đây đó.
Anh mất hút sau cánh cửa quán cùng lúc Mã Nhi tỉnh dậy khỏi cơn mê hồi nãy. Cảm thấy tim mình đang đập một cách loạn xạ, cô nhanh chóng chụp lấy quả tim mình nói.
– Đừng đập…à không đừng đập mạnh quá, đập vừa vừa thôi.
“Í, trai đẹp, trai đẹp kìa.”
Cái đám con gái trang điểm loè loẹt đối diện bàn cô hét lên, chỉ chỉ về phía cầu thang. Mã Nhi cũng tò mò nhìn theo hướng chủ và giật bắn mình khi thấy khuôn mặt cực kì mất nết…à đẹp trai của Tử Phong hiện lên trước mắt mình.
Thôi đúng rồi…là anh ta thật rồi.
Mạc Tử Phong bỏ ngoài tai những lời bàn tán xì xầm cùng với cả những cái chỉ chỏ không chút ý tứ ở quanh đây. Anh lướt qua tất cả mọi bàn nhắm đến bàn Mã Nhi đang ngồi mà tiến tới. Mỗi lần anh đi ngang qua ai nấy đều phải đưa mắt nhìn theo bóng dáng anh. Kể cả nam hay nữ, và mấy cặp gay kia cũng tò mò nhìn theo một cái.
Ý mà sao anh ta càng ngày càng đến gần cô nhỉ?
Trong lúc Mã Nhi thẫn thờ, anh đã kéo ghế ngồi xuống chống cằm nhìn chằm chằm Mã Nhi.
Tiêu Mã Nhi cố gắng lấy lại tinh thần, hỏi.
– Sao anh lại ở đây? Và chỗ này của tôi mà? Đáng lý anh phải ngồi bàn khác chứ?
– Chỗ này là chỗ tôi ngồi hàng ngày, tự nhiên đùng một phát cô chiếm chỗ tôi còn bày đặt nữa à? Mà sao hôm nay cô qua đây?
Thì ra mỗi giờ ăn trưa, cô chưa hề thấy Tử Phong ở dưới căn tin mà là trú ngụ ở nơi đây.
– Tại hôm nay đột nhiên tôi thèm ăn gà quá nên qua đây. Mà hỏi nè, anh ăn hoài một chỗ không thấy ngán à?
Tử Phong lãnh đạm lắc đầu, ung dung lấy một miếng gà bên dĩa Mã Nhi đưa lên miệng ăn.
– Tôi sống bên Mĩ quen rồi, không thể ăn lại món ăn Trung chỉ có thể ăn mấy món ngoại mà thôi.
Tiêu Mã Nhi cười gian xảo, liếc ngang liếc dọc một hồi rồi đổi chủ đề.
– Công nhận anh có sức hút thật. Đến nỗi mấy thằng ngồi bàn kia cầm lòng không nỗi phải quay sang nhìn anh.
Mạc Tử Phong vẫn giữ nguyên bộ mặt kiêu ngạo, quay đầu nhìn theo ngón tay Mã Nhi chỉ thấy rõ đám thanh niên đấy nhìn anh bằng con mắt háo đói. Trên đầu anh bỗng xuất hiện mấy vạch đen, xấu hổ quát lên.
– Cô im dùm tôi đi!
Xong Tử Phong vừa ăn vừa xem vài tin tức trên điện thoại. Tiêu Mã Nhi không nói nữa theo lời hắn, ngoan ngoãn ngồi gặm đùi gà nhưng được một lúc sau cái mỏ nhọn của cô lại líu lo líu lo.
– Anh nên nhập gia tùy tục đi, không thể sống cứng nhắc được. Hãy cố tập ăn lại mấy món Trung đi chứ!
Quả thật lần này Tử Phong cực giận, trừng mắt nhìn cô tính hành hung nhưng anh ráng kìm lại bằng cách giựt phăng ly nước trên tay cô kê lên miệng mình hút rột rột. Sau đó nữa, anh cảm thấy ngại vì uống đồ chùa của người khác. Hào phóng rút ra tờ tiền màu đỏ chói loá đặt xuống bàn xong quay người đi thẳng ra cửa không thèm nói một lời từ biệt.
Mã Nhi đơ người trước chuỗi hành động đang xảy ra, lắc đầu vài cái để tính táo. Cô hướng con măt về phía tờ tiền đỏ chói đặt dưới ly nước, mừng rõ cầm lên ngắm nghía. Cô suy nghĩ chắc hắn trả tiền cho ly nước với miếng gà hồi nãy. Nhưng như vậy có quá phô trương không? Mà thôi hắn đã cho thì cô cũng không ngại nhận.
Có điều tờ tiền này thật sự phát ra điều gì đó không ổn.
Tiêu Mã Nhi cứ thế cầm tờ tiền đặt lên đặt xuống vài chục lần rồi mới chịu quyết định là…
Hắn đã có lòng tốt cho thì cô cũng có lòng tốt nhận như thế thì mới công bằng được, đúng không nhỉ?
Nghĩ xong, Mã Nhi vui vẻ giải quyết đống gà còn lại trên đĩa mau chóng xách túi và đống giấy tờ về công ty.
Chiều mùa đông, mọi ánh nắng mặt trời đều tắt hẳn. Ngoài đường xe cộ đi lại đông đúc hơn vì sắp tới giờ tan làm của mỗi công ty. Những chuyến xe buýt được việc bận rộn lượn qua lượn lại chực chờ khách. Phía công ty Con Cú, đám nhân viên mang đồng phục màu xanh dương đen tung tăng bước ra cổng ùa xuống đường. Trên mặt họ lộ rõ vẻ thoải mái sau khi kết thúc một chuỗi ngày dài mệt mỏi.
Chỉ còn Tiêu Mã Nhi vẫn chưa có ý định về, cô nằm vật vờ trên bàn nào là xấp giấy nào là điền số vào đống sổ sách kia. Đống giấy vo tròn quăng lăn lốc dưới đất kế chân cô hoặc kế thùng rác. Giám đốc Ngôn Quân bỗng mở cửa bước vào, đưa con mắt khinh bỉ nhìn quanh phòng thư kí. Bắt đầu tằng hắng giọng.
– Cô Tiêu dù sao đây cũng là phòng công ty cô đừng nên bày bừa như là ở nhà nữa. Sau ngày mai phòng ốc còn dơ bẩn như thế này thì tôi cắt hẳn lương cô. Bây giờ mời cô về cho.
Mã Nhi trân trân nhìn Ngôn Quân, mặt đần thối ra chọc tức người nhìn. Sau cùng, cô gật nhẹ đầu quơ hết đồ dùng cá nhân vào túi xách to đùng của mình rồi chạy nhanh ra cửa chào Ngôn Quân ra về.
Cô đi được một đoạn cách công ty không khá xa thì mới cảm giác được có ai đó đang đi theo mình. Cô tò mò quá đếm từ một đến ba quay phắc lại xem mặt tên biến thái kia. Còn về tên “bị cho là biến thái” đang lững thững đi tự nhiên người trước mặt dừng lại, do không phản ứng kịp cái đầu của Tiêu Mã Nhi đập thẳng vào bờ ngục rắn chắc của tên bị cho là biến thái ấy.
– Ơ? Anh đi theo tôi nãy giờ à?
Mạc Tử Phong không trả lời ngó sang hướng khác, Mã Nhi thấy thế không quan tâm tên khùng đó nữa. Xoay ngừoi tung tăng đi tiếp.
Tới bến xa buýt, cô lựa một chỗ ngồi xuống cùng lúc Tử Phong cũng ngồi xuống kế bên cạnh cô. Mã Nhi không hiểu tại sao anh ta lại bám đuôi cô như thế. Chẳng lẽ tính đòi số tiền thừa hồi nãy sao?
Hừ! Có đòi cô cũng chẳng bao giờ trả.
Chiếc xe buýt mang tuyến đường 24 thắng trước trạm xe, cô lên xe chọn một chỗ phía cuối gần cửa sổ mà yên vị. Tử Phong đi theo sau lên xe luôn, thấy kế bên cô vẫn còn chỗ trống liền giữ nguyên bộ mặt kiêu ngạo bước đến. Vẫn như thường lệ, hắn lướt qua ai cũng khiến người đó ngoái đầu lại nhìn say đắm và có chút gì đó ngạc nhiên. Ngạc nhiên vì một chàng trai mặc vest có ngũ quan tinh tế, quanh người toát ra khí chất lãnh đạm kia lại đi xe bus. Nhưng thôi kệ, có trai đẹp để ngắm giải khuây trên xe bus cũng là may lắm rồi.
Duy chỉ có mỗi Mã Nhi đang bật khóc huhu trong lòng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.