Chương 15: NAM PHỤ LÊN NGÔI.
Meowmeow20Tieutieu
23/09/2015
Chương 15:
*ta xin đi vài ngày, đừng bỏ rơi ta aaaaa~~
Cuộc đời của Tiêu Mã Nhi bất hạnh nhất khi giám đốc Ngôn Quân bị thương. Nguyên ngày hôm đó, Ngôn Quân cứ viện cớ mình bị thương sai đủ thứ lặt vặt như mang cà phê cho hắn, thay thuốc cho hắn, coi và đọc giấy tờ giúp hắn (dù chuyện này hắn có thể làm được -_-),…. Đủ thứ việc cả kể cả việc mỗi tối phải nấu cháo đem đến tận nhà bù đắp cho chuyện đánh trọng thương cằm và miệng hắn.
Hiển nhiên ai đó phải im lặng cam chịu để có thêm tiền lương tháng cho nhũng việc “thêm giờ” này.
Ngày đầu tiên cô đến nhà mang cháo cho hắn là một buổi tối gió thổi lồng lộng, bầu trời đen huyền ảo. Trên tay cô là nồi cháo tôm thơm phức, nóng hổi tìm đến căn nhà.
Nơi Ngôn Quân ở là một ngôi biệt thự nhỏ có khoảng sân vườn to trồng đủ loại cây, cây cao có nhỏ có và vô cùng thoáng mát. Mã Nhi cảm thấy thích cái style của ngôi nhà này. Hí hửng mở cổng rào nhưng bị một bác bảo vệ già với làn da nhăn nheo, có đôi mắt vô cùng sáng rõ đứng chặn lại. Mã Nhi hơi cuống bảo rằng cô đem cháo đến thăm bệnh giám đốc. Bác bảo vệ già nghe thế nở nụ cười mờ ám, ho khụ khụ.
– Hèn gì hôm nay cậu chủ cho các đầu bếp nghỉ hết. Mờ ám, mờ ám mà.
Tiêu Mã Nhi không hiểu bác bảo vệ nói gì, mỉm cười cúi đầu chạy thẳng vào nhà. Mở cửa ra, căn phòng khách sang trọng mà vô cùng trang nhã đập vào mắt cô. Bốn bức tường xung quanh đều được phủ sơn màu trắng khiến nó đơn giản hẵng đi. Dưới đất đặt nhiều chậu hoa nhỏ nhỏ trang trí căn phòng. Tiêu Mã Nhi “oa” lên, gật gù khen thầm gu thẩm mỹ của giám đốc Ngôn Quân không tệ chút nào.
Cô bước vào sâu hơn một chút, thấy Ngôn Quân đang ngồi trên chiếc sofa màu kem sữa, vẻ mặt trầm ngâm điển trai được trưng ra nhìn cô với đôi mắt khép hờ. Tiêu Mã Nhi đánh ực nước miếng, cảm giác muốn rung động thật nhưng cô nghĩ nếu so với Tử Phong vẫn còn thua xa.
– Vào đây.
Tiêu Mã Nhi rón rén bước đến lặng lẽ ngồi kế bên Ngôn Quân, khẽ mở hộp cháo tôm ra. Mùi thơm phức của cháo toả hết căn phòng, Ngôn Quân liếm môi đưa tay giật lấy cái muỗng trên tay Mã Nhi. Múc một muỗng từ từ đưa vào miệng. Khoảng khắc khi anh từ từ đưa muỗng cháo vào miệng khiến Mã Nhi hồi hộp muốn chết. Cứ di mắt quan sát muỗng đang chậm rãi đưa vào khoang miệng giám đốc. Quan sát cả vẻ mặt thoả mãn và thoải mái của giám đốc. Chọt chọt vào vai hắn, hỏi nhỏ.
– Ngon chứ?
– Không tệ.
Rồi anh không nhìn Mã Nhi nữa, chú tâm vào hộp cháo trước mặt.
Sau khi anh ăn xong, anh chùi mép và đuổi Mã Nhi đi về không chút thương tình. Còn không quên dặn cô ngày mai cứ tiếp tục đến nếu không thấy có mặt thì sẽ trừ hết tiền lương.
Tiêu Mã Nhi đứng ở ngoài cửa ngôi nhà biệt thử nhỏ, nghiến răng nghiến lợi cầu mong hắn khoẻ nhanh lên để cô có thể đánh hắn thêm một trận và lần này tất nhiên sẽ rủ Kỉ Duệ đi theo. Tiêu Mã Nhi xoay người bước ra cổng cũng vừa lúc Ngôn Quân đứng ở ban công hứng gió nhìn theo bóng dáng lưng nhỏ bé của thư kí đang dần dần khuất vào bóng tối. Anh mỉm cười, nhủ thầm.
“Hôm nay đến đây thôi.”
Rồi anh cất bươc vào thư phòng, gọi đến vị bếp chính của nhà anh bảo rằng cho mọi người nghỉ đến hết tháng.
Đến tối hôm sau khi Mã Nhi vừa đi làm về cô liền lật đật cầm hộp cháo Kỉ Duệ đã nấu sẵn để trên bàn qua nhà Ngôn Quân. Kỉ Duệ rất chu đáo còn chuẩn bị cả muỗng ăn gấp trong giấy, ghi trong tờ ghi chú là “nhớ mang muỗng về”. Cô vứt tờ note xuống bàn, chạy nhanh xuống lầu đi về hướng nhà quen thuộc.
Lần này, cô không bị bác bảo vệ có đôi mắt sáng ngời chặn cửa nữa mà là bác làm vườn có cái nón rộng vành to che khuất nửa khuôn mặt trông rất buồn cười chặn lại. Ông vừa cầm ống nước tưới mấy cái cây, vừa cuòi cười hỏi Mã Nhi.
– Con là thư kí hả?
Tiêu Mã Nhi cũng cười lại đồng thời gạt đầu lia lịa.
Bác làm vườn hất cái nón của mình lên, để lộ đôi mắt trầm ngâm nhìn Mã Nhi, tặc lưỡi.
– Chậc chậc, ngày nào cậu chủ cũng được thư kí mang cơm đến hèn gì cho bên nhà bếp nấu ăn riêng được nghỉ làm hết.
Nghe được điều bác làm vườn nói, đầu tiên là cô tức giận sau đó hận muốn đánh chết quách Ngôn Quân cho rồi. Cô cố kìm nén, cúi đầu chào bác phóng lẹ vào cánh cửa gỗ đang khiêu khích cô nãy giờ. Giống hôm qua, Ngôn Quân với vẻ mặt “mất hết hồn” ngồi trên sofa đọc báo dường như không phát hiện có người lạ bước vào. Tiêu Mã Nhi cũng chẳng thèm chào hỏi dậm chân bước đên mở phăng hộp cháo thịt bò trên tay mình, rồi đưa muỗng trước mặt hắn.
– Ăn nhanh đi rồi nói chuyện với tôi!
Cô trừng mắt đe doạ sếp của mình, hoàn toàn quên mất sự đáng sợ mang tên Ngôn Quân.
Ngôn Quân vẫn bình tĩnh, đặt tờ báo xuống cầm muỗng từ tốn ăn từng muỗng cháo. Mỗi muỗng anh đều phải dừng đến 1 phút để tiêu hoá và nhai kĩ thịt bò cho dù phần lớn đều là cháo. Tiêu Mã Nhi nổi tiếng không kiên nhẫn nỗi, đập bàn cái rầm vô thẳng vấn đề.
– Nhà anh có cả phụ bếp nấu ăn riêng sao anh không bảo họ nấu mà bắt tôi hàng ngày đi đến nhà anh như thế này tôi thấy vô cùng bất tiện.
– Vô cùng bất tiện?
Ngôn Quân vẫn không dừng ăn, nhướng mày nhìn Mã Nhi theo kiểu uy hiếp.
– Đúng vậy.- Mã Nhi cố giữ lòng bình tĩnh, vênh mặt lên trả lời.
– Thế chuyện cô đánh tôi thì vô cùng thuận tiện nhỉ?
…
– Thứ nhất, cô và thằng em cô gây ra thương tích cho tôi. Thứ hai, những người đó làm việc vất vả, nhân cơ hội cho cô báo đáp thì tôi cho họ nghỉ phép thư giãn. Thứ ba, cô không được tò mò hỏi mấy câu đó nữa và đừng nghe mấy ông bác dưới lầu….rõ chưa? Cô chỉ việc mang cháo đến và đi mỗi khi tôi ăn xong thôi, ok chứ?
– Ok.
Mã Nhi ủ rũ ngồi nép một góc, thật sự cô chẳng bao giờ cãi lại được ai. Do trình độ cô quá kém hay do cô quá ngốc? Cô thật sự không hề biết.
Thế là hai ngày đưa cháo được xảy ra trong êm đềm, Mã Nhi tưởng chừng thần xui xẻo đã thấy chán cô mà bỏ đi. Ai dè, ngày thứ ba, một buổi tối định mệnh khiến cô phải lâm vào cảnh nhìn thấy người khác kéo đến nhà mình ăn chực vào mỗi ngày.
Tối hôm đêm thứ ba, cô ôm hộp cháo trong lòng tung tăng chân sáo bước qua nhà giám đốc. Hộp cháo có vẻ rất đặc biệt, mùi thơm của mực được chế biến qua tay Kỉ Duệ toả ra nồng nàn quyến rũ người ăn.
Cô đi đến cửa biệt thự, lần này bác bảo vệ không nhìn cũng không cười mở của cho Mã Nhi vô. Cô lễ phép chào hỏi bác nhưng bác chỉ gật đầu mắt chẳng dám nhìn vào cô.
Tiêu Mã Nhi cũng chẳng để bụng tìm đến Ngôn Quân tiếp tục công việc hầu hạ. Ngôn Quân đang đọc báo cáo, thấy cô đến liền quăng bảng bảo cáo đi xáp lại gần Mã Nhi giật hộp cháo và đón lấy cãi muỗng. Mùi thơm của cháo xộc vào mũi khiến bụng hắn bắt đầu rền rĩ. Anh nhẹ nhàng múc lấy một muỗng bỏ vào miệng còn kế bên anh Mã Nhi đang vô cùng tự đắc vì món cháo thơm ngon “do chính tay cô nấu”.
Ngôn Quân nuốt vào, giây đầu tiên mặt anh vẫn bình thường đến giây thứ hai đôi lông mày sắc sảo bắt đầu nhíu dần lại. Anh đứng bật dậy chạy vào nhà bếp lấy một chai nước lạnh tu ừng ực rồi phóng nhanh vô hòng lấy thuốc dị ứng bỏ vào miệng.
Tiêu Mã Nhi nửa ngạc nhiên nửa bực tức vì thái độ kia, tò mò múc một muỗng cháo.
Ừmmm….ngon thế cơ mà. Cô nghĩ tên này thật lắm chuyện, từ nay cô quyết tâm sẽ nấu cháo trắng với tiêu cho tên khốn đó ăn. Ngôn Quân chạy ra phòng khách thấy Tiêu Mã Nhi ăn ngon lành hộp cháo. Anh nhăn nhó vừa xoa cái miệng bị sưng vừa hỏi.
– Có phải cô náu cháo mực không?
Hắn chỉ vào hộp cháo mực, lộ ra vẻ bực mình rồi nói tiếp.
– Đáng lẽ tôi sẽ tha cô nhưng do cô ăn hết hộp cháo của tôi nên vô bếp làm lại món cháo khác cho tôi đi.
Mã Nhi nói.
– Nhưng cháo này rất ngon, anh không ăn được thì để tôi ăn mà cái không ăn được cũng do anh cả thôi, việc gì tôi phải nấu cái khác chứ.
Ngôn Quân miệng lưỡi cẳng kém, vặn ngược Mã Nhi.
– Vậy việc cô đánh tôi cũng là do tôi mà ra? Cô đừng nói nhiều nữa đi vào bếp nấu đi, tôi đói lắm rồi.
Tiêu Mã Nhi cứng đầu ngồi yên tại chỗ, nhất quyết không bước vào bếp nửa bước. Ngôn Quân cảm thấy cô quá vô dụng và cứng đầu, túm gáy cô quăng thẳng ra cửa và đóng sầm lại. Mã Nhi bị đuổi về tính ngoảy mặt đi luôn nhưng đột nhiên nhớ đến túi xách thân yêu trong kia cô chột dạ quay lại đập cửa rầm rầm.
– Thật ra thì…giám đốc à, tôi không biết nấu ăn cả nấu cháo hay làm món lặt vặt nào đó. Tôi không cố ý lừa anh nhưng…
Cửa mở, Ngôn Quân kéo cô vào phòng khách dí thẳng mặt mình sát mặt cô tra khảo.
– Chẳng lẽ cháo mấy ngày trước là do cô mua rồi mang đến?
Tiêu Mã Nhi nghĩ đã bị đuổi đến tận đây rồi thì đành khai thật.
– Hì hì. Không phải mua đến mà là…..em..Kỉ Duệ em tôi làm. Tôi kể anh nghe Kỉ Duệ nấu ăn ngon lắm đó nhất là mấy món Pháp với Ý đó.
Ngôn Quân nhìn Mã Nhi kiểu khinh bỉ, cừoi khẩy một cái. Thì ra cô thư kí của anh chả biết nấu, chẳng bù thằng em. Thật, anh chẳng hiểu cô giỏi cái gì ngoài đánh nhau hay không?
Tiêu Mã Nhi hơi ái ngại khi thấy bộ mặt như đưa đám kia, lách người chạy đến lấy túi xách toan bỏ về thì bị Ngôn Quân tóm lại. Anh lôi mạnh cô xuống nhà xe, quăng cô vào ghế phụ chuẩn bị khoá xe lại thì Mã Nhi mặt muốn khóc vội đẩy ra.
– Ngôn Quân a, từ nay tôi hứa sẽ không lừa anh đâu. Á á, đừng khoá cửa. Anh tính đưa tôi đi đâu cơ chứ?
Ngôn Quân hiển nhiên không nghe lời cô, khoá cánh cửa và chuẩn bị bước vô hàng ghế chính. Lạnh lùng buông một câu.
– Đua cô về nhà. Không được sao?
Chiếc xe Land Rover xanh chuyển bánh, hướng đến chung cư Tiêu Tiêu.
*ta xin đi vài ngày, đừng bỏ rơi ta aaaaa~~
Cuộc đời của Tiêu Mã Nhi bất hạnh nhất khi giám đốc Ngôn Quân bị thương. Nguyên ngày hôm đó, Ngôn Quân cứ viện cớ mình bị thương sai đủ thứ lặt vặt như mang cà phê cho hắn, thay thuốc cho hắn, coi và đọc giấy tờ giúp hắn (dù chuyện này hắn có thể làm được -_-),…. Đủ thứ việc cả kể cả việc mỗi tối phải nấu cháo đem đến tận nhà bù đắp cho chuyện đánh trọng thương cằm và miệng hắn.
Hiển nhiên ai đó phải im lặng cam chịu để có thêm tiền lương tháng cho nhũng việc “thêm giờ” này.
Ngày đầu tiên cô đến nhà mang cháo cho hắn là một buổi tối gió thổi lồng lộng, bầu trời đen huyền ảo. Trên tay cô là nồi cháo tôm thơm phức, nóng hổi tìm đến căn nhà.
Nơi Ngôn Quân ở là một ngôi biệt thự nhỏ có khoảng sân vườn to trồng đủ loại cây, cây cao có nhỏ có và vô cùng thoáng mát. Mã Nhi cảm thấy thích cái style của ngôi nhà này. Hí hửng mở cổng rào nhưng bị một bác bảo vệ già với làn da nhăn nheo, có đôi mắt vô cùng sáng rõ đứng chặn lại. Mã Nhi hơi cuống bảo rằng cô đem cháo đến thăm bệnh giám đốc. Bác bảo vệ già nghe thế nở nụ cười mờ ám, ho khụ khụ.
– Hèn gì hôm nay cậu chủ cho các đầu bếp nghỉ hết. Mờ ám, mờ ám mà.
Tiêu Mã Nhi không hiểu bác bảo vệ nói gì, mỉm cười cúi đầu chạy thẳng vào nhà. Mở cửa ra, căn phòng khách sang trọng mà vô cùng trang nhã đập vào mắt cô. Bốn bức tường xung quanh đều được phủ sơn màu trắng khiến nó đơn giản hẵng đi. Dưới đất đặt nhiều chậu hoa nhỏ nhỏ trang trí căn phòng. Tiêu Mã Nhi “oa” lên, gật gù khen thầm gu thẩm mỹ của giám đốc Ngôn Quân không tệ chút nào.
Cô bước vào sâu hơn một chút, thấy Ngôn Quân đang ngồi trên chiếc sofa màu kem sữa, vẻ mặt trầm ngâm điển trai được trưng ra nhìn cô với đôi mắt khép hờ. Tiêu Mã Nhi đánh ực nước miếng, cảm giác muốn rung động thật nhưng cô nghĩ nếu so với Tử Phong vẫn còn thua xa.
– Vào đây.
Tiêu Mã Nhi rón rén bước đến lặng lẽ ngồi kế bên Ngôn Quân, khẽ mở hộp cháo tôm ra. Mùi thơm phức của cháo toả hết căn phòng, Ngôn Quân liếm môi đưa tay giật lấy cái muỗng trên tay Mã Nhi. Múc một muỗng từ từ đưa vào miệng. Khoảng khắc khi anh từ từ đưa muỗng cháo vào miệng khiến Mã Nhi hồi hộp muốn chết. Cứ di mắt quan sát muỗng đang chậm rãi đưa vào khoang miệng giám đốc. Quan sát cả vẻ mặt thoả mãn và thoải mái của giám đốc. Chọt chọt vào vai hắn, hỏi nhỏ.
– Ngon chứ?
– Không tệ.
Rồi anh không nhìn Mã Nhi nữa, chú tâm vào hộp cháo trước mặt.
Sau khi anh ăn xong, anh chùi mép và đuổi Mã Nhi đi về không chút thương tình. Còn không quên dặn cô ngày mai cứ tiếp tục đến nếu không thấy có mặt thì sẽ trừ hết tiền lương.
Tiêu Mã Nhi đứng ở ngoài cửa ngôi nhà biệt thử nhỏ, nghiến răng nghiến lợi cầu mong hắn khoẻ nhanh lên để cô có thể đánh hắn thêm một trận và lần này tất nhiên sẽ rủ Kỉ Duệ đi theo. Tiêu Mã Nhi xoay người bước ra cổng cũng vừa lúc Ngôn Quân đứng ở ban công hứng gió nhìn theo bóng dáng lưng nhỏ bé của thư kí đang dần dần khuất vào bóng tối. Anh mỉm cười, nhủ thầm.
“Hôm nay đến đây thôi.”
Rồi anh cất bươc vào thư phòng, gọi đến vị bếp chính của nhà anh bảo rằng cho mọi người nghỉ đến hết tháng.
Đến tối hôm sau khi Mã Nhi vừa đi làm về cô liền lật đật cầm hộp cháo Kỉ Duệ đã nấu sẵn để trên bàn qua nhà Ngôn Quân. Kỉ Duệ rất chu đáo còn chuẩn bị cả muỗng ăn gấp trong giấy, ghi trong tờ ghi chú là “nhớ mang muỗng về”. Cô vứt tờ note xuống bàn, chạy nhanh xuống lầu đi về hướng nhà quen thuộc.
Lần này, cô không bị bác bảo vệ có đôi mắt sáng ngời chặn cửa nữa mà là bác làm vườn có cái nón rộng vành to che khuất nửa khuôn mặt trông rất buồn cười chặn lại. Ông vừa cầm ống nước tưới mấy cái cây, vừa cuòi cười hỏi Mã Nhi.
– Con là thư kí hả?
Tiêu Mã Nhi cũng cười lại đồng thời gạt đầu lia lịa.
Bác làm vườn hất cái nón của mình lên, để lộ đôi mắt trầm ngâm nhìn Mã Nhi, tặc lưỡi.
– Chậc chậc, ngày nào cậu chủ cũng được thư kí mang cơm đến hèn gì cho bên nhà bếp nấu ăn riêng được nghỉ làm hết.
Nghe được điều bác làm vườn nói, đầu tiên là cô tức giận sau đó hận muốn đánh chết quách Ngôn Quân cho rồi. Cô cố kìm nén, cúi đầu chào bác phóng lẹ vào cánh cửa gỗ đang khiêu khích cô nãy giờ. Giống hôm qua, Ngôn Quân với vẻ mặt “mất hết hồn” ngồi trên sofa đọc báo dường như không phát hiện có người lạ bước vào. Tiêu Mã Nhi cũng chẳng thèm chào hỏi dậm chân bước đên mở phăng hộp cháo thịt bò trên tay mình, rồi đưa muỗng trước mặt hắn.
– Ăn nhanh đi rồi nói chuyện với tôi!
Cô trừng mắt đe doạ sếp của mình, hoàn toàn quên mất sự đáng sợ mang tên Ngôn Quân.
Ngôn Quân vẫn bình tĩnh, đặt tờ báo xuống cầm muỗng từ tốn ăn từng muỗng cháo. Mỗi muỗng anh đều phải dừng đến 1 phút để tiêu hoá và nhai kĩ thịt bò cho dù phần lớn đều là cháo. Tiêu Mã Nhi nổi tiếng không kiên nhẫn nỗi, đập bàn cái rầm vô thẳng vấn đề.
– Nhà anh có cả phụ bếp nấu ăn riêng sao anh không bảo họ nấu mà bắt tôi hàng ngày đi đến nhà anh như thế này tôi thấy vô cùng bất tiện.
– Vô cùng bất tiện?
Ngôn Quân vẫn không dừng ăn, nhướng mày nhìn Mã Nhi theo kiểu uy hiếp.
– Đúng vậy.- Mã Nhi cố giữ lòng bình tĩnh, vênh mặt lên trả lời.
– Thế chuyện cô đánh tôi thì vô cùng thuận tiện nhỉ?
…
– Thứ nhất, cô và thằng em cô gây ra thương tích cho tôi. Thứ hai, những người đó làm việc vất vả, nhân cơ hội cho cô báo đáp thì tôi cho họ nghỉ phép thư giãn. Thứ ba, cô không được tò mò hỏi mấy câu đó nữa và đừng nghe mấy ông bác dưới lầu….rõ chưa? Cô chỉ việc mang cháo đến và đi mỗi khi tôi ăn xong thôi, ok chứ?
– Ok.
Mã Nhi ủ rũ ngồi nép một góc, thật sự cô chẳng bao giờ cãi lại được ai. Do trình độ cô quá kém hay do cô quá ngốc? Cô thật sự không hề biết.
Thế là hai ngày đưa cháo được xảy ra trong êm đềm, Mã Nhi tưởng chừng thần xui xẻo đã thấy chán cô mà bỏ đi. Ai dè, ngày thứ ba, một buổi tối định mệnh khiến cô phải lâm vào cảnh nhìn thấy người khác kéo đến nhà mình ăn chực vào mỗi ngày.
Tối hôm đêm thứ ba, cô ôm hộp cháo trong lòng tung tăng chân sáo bước qua nhà giám đốc. Hộp cháo có vẻ rất đặc biệt, mùi thơm của mực được chế biến qua tay Kỉ Duệ toả ra nồng nàn quyến rũ người ăn.
Cô đi đến cửa biệt thự, lần này bác bảo vệ không nhìn cũng không cười mở của cho Mã Nhi vô. Cô lễ phép chào hỏi bác nhưng bác chỉ gật đầu mắt chẳng dám nhìn vào cô.
Tiêu Mã Nhi cũng chẳng để bụng tìm đến Ngôn Quân tiếp tục công việc hầu hạ. Ngôn Quân đang đọc báo cáo, thấy cô đến liền quăng bảng bảo cáo đi xáp lại gần Mã Nhi giật hộp cháo và đón lấy cãi muỗng. Mùi thơm của cháo xộc vào mũi khiến bụng hắn bắt đầu rền rĩ. Anh nhẹ nhàng múc lấy một muỗng bỏ vào miệng còn kế bên anh Mã Nhi đang vô cùng tự đắc vì món cháo thơm ngon “do chính tay cô nấu”.
Ngôn Quân nuốt vào, giây đầu tiên mặt anh vẫn bình thường đến giây thứ hai đôi lông mày sắc sảo bắt đầu nhíu dần lại. Anh đứng bật dậy chạy vào nhà bếp lấy một chai nước lạnh tu ừng ực rồi phóng nhanh vô hòng lấy thuốc dị ứng bỏ vào miệng.
Tiêu Mã Nhi nửa ngạc nhiên nửa bực tức vì thái độ kia, tò mò múc một muỗng cháo.
Ừmmm….ngon thế cơ mà. Cô nghĩ tên này thật lắm chuyện, từ nay cô quyết tâm sẽ nấu cháo trắng với tiêu cho tên khốn đó ăn. Ngôn Quân chạy ra phòng khách thấy Tiêu Mã Nhi ăn ngon lành hộp cháo. Anh nhăn nhó vừa xoa cái miệng bị sưng vừa hỏi.
– Có phải cô náu cháo mực không?
Hắn chỉ vào hộp cháo mực, lộ ra vẻ bực mình rồi nói tiếp.
– Đáng lẽ tôi sẽ tha cô nhưng do cô ăn hết hộp cháo của tôi nên vô bếp làm lại món cháo khác cho tôi đi.
Mã Nhi nói.
– Nhưng cháo này rất ngon, anh không ăn được thì để tôi ăn mà cái không ăn được cũng do anh cả thôi, việc gì tôi phải nấu cái khác chứ.
Ngôn Quân miệng lưỡi cẳng kém, vặn ngược Mã Nhi.
– Vậy việc cô đánh tôi cũng là do tôi mà ra? Cô đừng nói nhiều nữa đi vào bếp nấu đi, tôi đói lắm rồi.
Tiêu Mã Nhi cứng đầu ngồi yên tại chỗ, nhất quyết không bước vào bếp nửa bước. Ngôn Quân cảm thấy cô quá vô dụng và cứng đầu, túm gáy cô quăng thẳng ra cửa và đóng sầm lại. Mã Nhi bị đuổi về tính ngoảy mặt đi luôn nhưng đột nhiên nhớ đến túi xách thân yêu trong kia cô chột dạ quay lại đập cửa rầm rầm.
– Thật ra thì…giám đốc à, tôi không biết nấu ăn cả nấu cháo hay làm món lặt vặt nào đó. Tôi không cố ý lừa anh nhưng…
Cửa mở, Ngôn Quân kéo cô vào phòng khách dí thẳng mặt mình sát mặt cô tra khảo.
– Chẳng lẽ cháo mấy ngày trước là do cô mua rồi mang đến?
Tiêu Mã Nhi nghĩ đã bị đuổi đến tận đây rồi thì đành khai thật.
– Hì hì. Không phải mua đến mà là…..em..Kỉ Duệ em tôi làm. Tôi kể anh nghe Kỉ Duệ nấu ăn ngon lắm đó nhất là mấy món Pháp với Ý đó.
Ngôn Quân nhìn Mã Nhi kiểu khinh bỉ, cừoi khẩy một cái. Thì ra cô thư kí của anh chả biết nấu, chẳng bù thằng em. Thật, anh chẳng hiểu cô giỏi cái gì ngoài đánh nhau hay không?
Tiêu Mã Nhi hơi ái ngại khi thấy bộ mặt như đưa đám kia, lách người chạy đến lấy túi xách toan bỏ về thì bị Ngôn Quân tóm lại. Anh lôi mạnh cô xuống nhà xe, quăng cô vào ghế phụ chuẩn bị khoá xe lại thì Mã Nhi mặt muốn khóc vội đẩy ra.
– Ngôn Quân a, từ nay tôi hứa sẽ không lừa anh đâu. Á á, đừng khoá cửa. Anh tính đưa tôi đi đâu cơ chứ?
Ngôn Quân hiển nhiên không nghe lời cô, khoá cánh cửa và chuẩn bị bước vô hàng ghế chính. Lạnh lùng buông một câu.
– Đua cô về nhà. Không được sao?
Chiếc xe Land Rover xanh chuyển bánh, hướng đến chung cư Tiêu Tiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.