Hãy Nhận Lời Khiêu Chiến Của Em Nha!
Chương 9: Bắt cóc
Tiếu Vũ
28/04/2017
Các cô sợ hãi lùi lại nhưng bàn tay của tên kia vô cùng thô ráp, quyết không thả tay Khả Vy ra.- Chú thả con ra đi, con sẽ đền lại bộ áo này cho chú- Khả Vy năn nỉ tên kia, hi vọng có thể dùng tiền làm hắn thay đổi suy nghĩ.
- Con nhóc, mày nghĩ tao sẽ thả bọn mày chỉ với 2000$ sao, con gái Điền gia và con gái chủ tịch tập đoàn Châu Á sao có thể lays rẻ như vậy.
- Các người theo dõi chúng tôi à?- Khả Vy và Châu Nhi đồng thanh, nhưng các cô chỉ thốt lên được nhiêu đó rồi ngất lịm, bọn cô bị hắn đánh ngất, trong lúc mơ màng Khả Vy chỉ loáng thoáng nghe được tiếng hắn bên tai.
- Tụi tao theo dõi bọn bây lâu lắm rồi, nhưng lúc nào xung quanh bọn bây cũng có vệ sĩ theo đuôi, hôm nay trời giúp tao nên mới tóm được chúng mày- Gã cười điên cuồng, khi đã thỏa mãn hắn liền cầm điện thoại bấm một dãy số, nói với người bên kia một tràng sau đó cúp máy.
Khi đồng bọn của hắn tới thì Khả Vy cùng Châu Nhi đã bị giữ chặt, không thể kháng cự. Chỗ cô bị giam là một ngôi nhà khá cũ kĩ nằm ở ngoại ô, xung quanh bốn phía đều là cây cỏ, không có một bóng người lui tới, bên trong ngôi nhà ẩm thấp và dơ bẩn đến mức các cô có thể ngửi thấy xác chuột chết trong đó, căn phòng không hề có một chút ánh sáng nào, thứ mà soi sáng cho cả phòng chỉ duy nhất một khe hở nhỏ trên vách tường.
Khả Vy ôm lấy đầu, mơ màng tỉnh dậy khi bị gã đàn ông kia đánh ngất.
- Ôi... đau quá- Cô xoa xoa lấy đầu, rồi như nhớ đến điều gì đó cô vội xoay người lại gọi.
- Châu Nhi, cậu ở đâu?- Cổ họng khô khốc, khuôn miệng nức nẻ nhưng cô cũng cô tìm bóng dáng Châu Nhi.
Trong lúc mò mẫm cô đụng phải một người đang nằm thì liền vui mừng.
- Châu Nhi, tỉnh lại- Cô cố lắc Châu Nhi dậy.
- Ưm ...
- Châu Nhi
- Khả Vy, đây là đâu?- Châu Nhi hỏi
- Tớ không biết, nhưng chắc chắn chúng ta đã bị bắt cóc rồi- Khả Vy nhìn tình hình xung quanh liền nói ra.
- Hả, vậy hắn sẽ làm gì chúng ta, hắn có giết chúng ta không?- đôi mắt Châu Nhi không còn ánh sáng hi vọng nữa mà chỉ còn lại sự kinh hoàng.
- Tớ nghĩ hắn chỉ cần tiền thôi, nên mới theo ta từ thành phố A đến đây, hắn không làm gì ta đâu.
Cạnh
Tiếng mở của vang lên kèm theo đó là một luồng ánh sáng rọi vào khiến các cô nhắm mắt né.
- Bọn bây tỉnh rồi à?- Một giọng nói chanh chua cao vút ập đến.
- Còn tưởng không tóm được chúng bây, xem ra phải cảm ơn cô tiểu thư Điền Khả Vy, vì cô bỏ nhà đi mới khiến bọn ta có cơ hội tiếp cận.
Người nói đó là một người phụ nữ da đen rất mập mạp, chỉ cần liếc sơ cũng biết mụ là kiểu mẹ ghẻ hay phù thủy mà sách truyện thường miêu tả.
- Các người muốn bao nhiêu tiền, cứ nói, không thành vấn đề, miễn là không đụng vào một sợi tóc của tôi và Châu Nhi- Khả Vy bắt chéo chân đề nghị.
- Thật là có phong cách của một tiểu thư, cô nói đúng lắm, bọn tôi chỉ cần tiền thôi, sẽ không gây hại cho các cô- Bà ta cười.
- Nói thẳng vấn đề đi- Cô không thích nghe vòng vo, cô ghét nơi này và muốn tránh càng xa càng tốt, nó không phù hợp với thân phạn cô.
- 10 triệu đô...
Khả Vy bật cười thành tiếng, chỉ 10 triệu đô thôi sao, đối với Điền gia thì 10 triệu đáng là bao chứ.
- Được thôi, tôi đồng ý.
Đáp lại sự nghênh ngang của Khả Vy, bà ta lại cười.
- Ô, tôi chưa nói hết, đó chỉ là nưc giá với tiểu thư Châu thôi, còn Điền tiểu thư đây thì khác.
- Bà muốn gì đây- Châu Nhi nãy giờ im lặng nhưng khi nghe bà ta nói thế thì lo lắng.
Khả Vy cũng không hiểu bà ta muốn làm gì!
- Ai chẳng biết Điền gia giàu có nổi tiếng như vậy, chỉ 10 triệu không phải thiệt thòi quá rồi sao, huống chi Điền tiểu thư là con một, gia tài sau này chắc chắn là của cô.
- Mụ muốn gì- Khả Vy nghiến răng nhìn mụ bằng con mắt khinh bỉ.
- Tôi có một đứa con trai, tin chắc khi nó gặp Điền tiểu thư xinh đẹp thì sẽ rất thích, từ lần gặp đầu thì tôi cũng đã chấm cô rồi, nếu cô làm con dâu tôi thì sẽ không bị bạc đãi.
- Bà bị điên à? Chúng tôi chỉ mới 14 tuổi, bà sao có thể chứ?- sức chịu đựng đã đến giới hạn, Châu Nhi bật khóc thành tiếng.
- Em nhiều lời vói chúng làm gì, cứ gọi thằng Cẩu tới đây, đã có chuyện rồi thì nó không làm gì được nữa.- Lại một người khác nói, lần này bọn cô nhận ra người đó, hắn là kẻ đánh bọn cô ngất, tên mà cô làm đổ nước đó.
- Các người tính cho con trai các người chung với tôi sao?- Khả Vy điên tiết nhìn đám khùng điên trước mắt.
- Cô cũng không đến nỗi ngu dốt.
- Các người nằm mơ giữa ban ngày à? Phi, tôi khinh.
- Cấm các người đụng tới Khả Vy, các người làm vậy, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho các người đâu.
- Ha ha ha tới lúc đó cô ta cũng đã không còn trong sạch gì, nếu công khai vị thế Điền gia có vững được không- mụ ta cười nham hiểm.
- Đừng nhiều lời- Tên đàn ông quát- A Cẩu vô đây xử con ranh này đi.
Từ ngoài cửa một tên cao gầy đen nhẻm xấu xí vô cùng chạy vào, khi nhìn thấy Khả Vy hắn liền bị hút hồn bởi vẻ đẹp của cô. Ánh mắt hắn tràn đày những suy nghĩ đen tối. Như thấy rõ suy nghĩ của hắn mụ đàn bà cười tiến đến vỗ vai hắn ta nói.
- Mai là sinh nhật thứ 18 của con trai yêu quý, mẹ và ba đã chuẩn bị cho con một món quà để kỉ niệm ngày con trưởng thành, con nhìn cô ta đi- Mụ chỉ Khả Vy hỏi.
- Con có thích cô ta không?
- Thích ạ, cô ta rất đẹp- tên kia như điên dại nhìn Khả Vy.
- Mấy người coi ta là món hàng à, mau thả ta ra- Khả Vy giãy nãy lên, cô cảm thấy tên A Cẩu kia thật kinh tỡm, muốn cô lấy hắn, cho cô chết còn dễ hơn.
- Con dâu ạ, mẹ sẽ thả con ra khi mọi việc xong xuôi ha ha ha.
- Các người điên rồi- Châu Nhi rất muốn giúp Khả Vy nhưng bị trói chặt thế này cô không thể làm gì khác.
Lúc Châu Nhi không kịp phản ứng thì mụ đàn bà cùng tên đàn ông đã túm tóc kéo cô ra ngoài, cô vũng vãy la hét, muốn kéo Khả Vy cũng ra nhưng sức một đứa bé làm sao chịu nỗi.
- Bốp- Đưa nó ra ngoài chờ gia đình của nó mang tiền chuộc ra đổi - nói rồi bà ta liếc nhìn Khả Vy.
-Còn mày, ngoan ngoãn ngày mai làm cô dâu.
Mụ ta lớn giọng la hét bảo đàn em trông chừng cô cho cẩn thận, qua cuộc nói chuyện,cô có thể loáng thoáng nhận thấy có một người nào đó đang nhắm vào Điền gia.
Ông nội, rồi ông sẽ không sao chứ, cô tự trách mình nếu nghe lời thì mọi chuyện sẽ không ra nông nỗi này, còn gián tiếp hại lây Châu Nhi.
Nếu như được quay lại cô thà lấy người mà ông đã chọn còn hơn là lấy tên quái vật này.Muốn cô lấy tên quái vật đó. còn lâu.
Nghĩ đến đó cô thầm hạ quyết tâm, trước sau gì cũng chết, giờ cứ đánh cược một phen.
Đêm đến canh lúc chỉ còn hai tên đứng canh cửa, cô liền...
- Ai da, đau bụng quá, có ai không, giúp ta với.
...Không ai quan tâm.
-Mau đến giúp ta, ta mà có mệnh hệ gì, xem các ngươi có lấy được đồng nào từ ông ta không- Quả nhiên câu này rất hiệu quả khi mà chưa đến 30 giây sau liền có người mở cửa bước vào.
- Có chuyện gì- Tên ốm bực mình nói, buổi tối hắn chỉ muốn yên ổn nằm ngủ với mấy em gái xinh đẹp ở các quán nhậu thôi, vậy mà chị hai lại phân mình cùng tên mập canh giữ con nhãi, định ngồi nhậu cho lên tinh thần thì bị con nhỏ réo gọi không bực sao được.
Tên mập cũng chả hơn gì, không thích ban đêm nên vui vẻ nằm nghỉ nhưng lại bị nàng quấy rầy liên tục, léo nhéo nhức cả đầu, tiểu thư nhà giàu có khác, nghĩ lại tên ròm kia sao vẫn chưa chịu ra, không lẽ nửa đêm nổi máu muốn làm bậy. Con nhỏ mà gặp chuyện là hắn chết chắc. Suy nghĩ một chút hắn cũng đẩy cửa bước vào.Nhưng đập vào mắt hắn là.
Khả Vy đang đứng trước mặt nhìn hắn mỉm cười đầy vui vẻ, gương mặt xinh đẹp khiến tim hắn chệnh một nhịp, khuôn miệng nhỏ nhắn phát ra âm thanh dịu dàng.
-Chúc ngủ ngon.
Hả hẳn đang nghe nhầm sao
Rầm một tiếng, hắn cũng gục xuống cạnh tên ròm.
Sau khi xử lí xong bọn canh cổng cô nhanh nhẹn chạy ra ngoài, tìm kiếm Châu Nhi một lượt, khi đã xác định cô ấy không có ở đây, cô mới thở phào nhẹ nhỏm, bọn họ cần Châu Nhi để đòi tiền chuộc, chắc chắn không hại cậu ấy.
-Mình phải nhanh trốn khỏi đây thôi.
Bây giờ Khả Vy mới biết bọn cô bị họ đưa tới một khu rừng hoang vu vắng vẻ, không phải chứ, cô sợ ma và côn trùng lắm. Không mình phải thoát khỏi đây, mình không cam tâm.
Mặc kệ ban đêm trong rừng rất nguy hiểm cỡ nào, Khả Vy vẫn cố gắng chạy, trong đầu cô bây giờ chỉ có một chữ "chạy", vì đó là đường sống duy nhất của cô. Mặc cho đôi bàn chân ngọc ngà
đang rướm máu vì mặt đất đày sỏi đá nhưng cô vẫn không bận tâm. Bởi vì cô mơ hồ nghe được tiếng người phía sau, cô hoảng sợ cắm đầu lao về phía trước.
Phịch.
- Á đau quá, cục đá chết tiệt- cô rên rỉ kêu lên.
Tiếng động nhỏ nhưng cũng không thể thoát khỏi tai của đám người kia, chỉ chưa đầy một phút họ đã kéo tới chỗ cô.
-Nó nè đại tỷ- Một tên đầu đinh xăm trổ đầy mình hét lớn.
Khả Vy nhìn mụ đàn bà với ánh mắt căm phẫn.
- Con dâu đúng là ương ngạnh, từ nhỏ không có cha mẹ dạy dỗ nên được lão già kia nuông chiều thành hư, ngay cả lời mẹ cũng dám cãi lại.
- Bà là đồ điên, tất cả các người bị điên rồi, mau thả ta ra- Cả ngày có thể không ăn uống gì nhưng sự căm hận này cô không thể không trút giận, cô hét lớn.
- Thả con ra rồi thì A Cẩu phải làm thế nào, gia tài của Điền gia... p-h-ả-i l-à-m s-a-o.
Mụ ta gằn từng chữ rồi bật cười ha hả, nụ cười ghê rợn đó khiến cô run sợ.
Mụ bóp chặt khuôn mặt cô khiến cô có cảm giác mặt mình như sắp vỡ ra
- Ha ha ta nói cho ngươi biết, chỉ cần lấy được gia sản của Điền gia, ta sẽ không bạc đãi ngươi.
-Vốn định để ngày mai mới tặng ngươi cho A Cẩu nhưng nếu ngươi đã không nghe lời thì đêm nay để ngươi thành vợ nó luôn. A Cẩu còn không mau đem vợ con về.
Tên A Cẩu nghe vậy thì hớn hở đến gần cô, định ôm cô thì cô đã nhanh tay cầm cục đá làm cô vấp ngã khi nãy, không chút lưu tình đập vào đầu hắn khiến màu máu đỏ từ đầu thi nhau rơi xuống.
-AAAAAAAAAAA đồ chó cái.
Hắn vung tay lên tát cô một cái, mụ đàn bà thấy vậy cũng tức giận, khuôn mặt đầy sát khí đạp vào người cô túm tóc cô dựng lên nói.
-Xem ra mày không thích A Cẩu thì tao mang mày cho đám anh em kia rồi bán mày sang biên giới, coi mày còn kiêu căng được không.
- Tụi bây giết ta đi, để ta thoát ra thì ta thề sẽ giết hết- Cô không sợ nói.
-Tụi bây...xử nó.
Cả bọn nghe vậy thì vui mừng vì lâu rồi chưa thấy ai xinh đẹp như cô, tuy còn nhỏ tuổi nhưng khí chất rõ ràng, không biết cảm giác khi được gần gũi tiểu thư nhà giàu là như thế nào, khi cả bọn đang dùng cặp mắt háo sắc tiến về phía cô thì cô chỉ nhìn bằng cặp mắt vô hồn, đôi môi xinh đẹp mỉm cười tự giễu. Kết thúc rồi sao?
Cô nhắm mắt lại, buông xuôi mọi chuyện.
...
-Dừng tay- Một giọng nói trầm khàn từ đâu xen vào cắt ngang tình hình hiện tại.
- Con nhóc, mày nghĩ tao sẽ thả bọn mày chỉ với 2000$ sao, con gái Điền gia và con gái chủ tịch tập đoàn Châu Á sao có thể lays rẻ như vậy.
- Các người theo dõi chúng tôi à?- Khả Vy và Châu Nhi đồng thanh, nhưng các cô chỉ thốt lên được nhiêu đó rồi ngất lịm, bọn cô bị hắn đánh ngất, trong lúc mơ màng Khả Vy chỉ loáng thoáng nghe được tiếng hắn bên tai.
- Tụi tao theo dõi bọn bây lâu lắm rồi, nhưng lúc nào xung quanh bọn bây cũng có vệ sĩ theo đuôi, hôm nay trời giúp tao nên mới tóm được chúng mày- Gã cười điên cuồng, khi đã thỏa mãn hắn liền cầm điện thoại bấm một dãy số, nói với người bên kia một tràng sau đó cúp máy.
Khi đồng bọn của hắn tới thì Khả Vy cùng Châu Nhi đã bị giữ chặt, không thể kháng cự. Chỗ cô bị giam là một ngôi nhà khá cũ kĩ nằm ở ngoại ô, xung quanh bốn phía đều là cây cỏ, không có một bóng người lui tới, bên trong ngôi nhà ẩm thấp và dơ bẩn đến mức các cô có thể ngửi thấy xác chuột chết trong đó, căn phòng không hề có một chút ánh sáng nào, thứ mà soi sáng cho cả phòng chỉ duy nhất một khe hở nhỏ trên vách tường.
Khả Vy ôm lấy đầu, mơ màng tỉnh dậy khi bị gã đàn ông kia đánh ngất.
- Ôi... đau quá- Cô xoa xoa lấy đầu, rồi như nhớ đến điều gì đó cô vội xoay người lại gọi.
- Châu Nhi, cậu ở đâu?- Cổ họng khô khốc, khuôn miệng nức nẻ nhưng cô cũng cô tìm bóng dáng Châu Nhi.
Trong lúc mò mẫm cô đụng phải một người đang nằm thì liền vui mừng.
- Châu Nhi, tỉnh lại- Cô cố lắc Châu Nhi dậy.
- Ưm ...
- Châu Nhi
- Khả Vy, đây là đâu?- Châu Nhi hỏi
- Tớ không biết, nhưng chắc chắn chúng ta đã bị bắt cóc rồi- Khả Vy nhìn tình hình xung quanh liền nói ra.
- Hả, vậy hắn sẽ làm gì chúng ta, hắn có giết chúng ta không?- đôi mắt Châu Nhi không còn ánh sáng hi vọng nữa mà chỉ còn lại sự kinh hoàng.
- Tớ nghĩ hắn chỉ cần tiền thôi, nên mới theo ta từ thành phố A đến đây, hắn không làm gì ta đâu.
Cạnh
Tiếng mở của vang lên kèm theo đó là một luồng ánh sáng rọi vào khiến các cô nhắm mắt né.
- Bọn bây tỉnh rồi à?- Một giọng nói chanh chua cao vút ập đến.
- Còn tưởng không tóm được chúng bây, xem ra phải cảm ơn cô tiểu thư Điền Khả Vy, vì cô bỏ nhà đi mới khiến bọn ta có cơ hội tiếp cận.
Người nói đó là một người phụ nữ da đen rất mập mạp, chỉ cần liếc sơ cũng biết mụ là kiểu mẹ ghẻ hay phù thủy mà sách truyện thường miêu tả.
- Các người muốn bao nhiêu tiền, cứ nói, không thành vấn đề, miễn là không đụng vào một sợi tóc của tôi và Châu Nhi- Khả Vy bắt chéo chân đề nghị.
- Thật là có phong cách của một tiểu thư, cô nói đúng lắm, bọn tôi chỉ cần tiền thôi, sẽ không gây hại cho các cô- Bà ta cười.
- Nói thẳng vấn đề đi- Cô không thích nghe vòng vo, cô ghét nơi này và muốn tránh càng xa càng tốt, nó không phù hợp với thân phạn cô.
- 10 triệu đô...
Khả Vy bật cười thành tiếng, chỉ 10 triệu đô thôi sao, đối với Điền gia thì 10 triệu đáng là bao chứ.
- Được thôi, tôi đồng ý.
Đáp lại sự nghênh ngang của Khả Vy, bà ta lại cười.
- Ô, tôi chưa nói hết, đó chỉ là nưc giá với tiểu thư Châu thôi, còn Điền tiểu thư đây thì khác.
- Bà muốn gì đây- Châu Nhi nãy giờ im lặng nhưng khi nghe bà ta nói thế thì lo lắng.
Khả Vy cũng không hiểu bà ta muốn làm gì!
- Ai chẳng biết Điền gia giàu có nổi tiếng như vậy, chỉ 10 triệu không phải thiệt thòi quá rồi sao, huống chi Điền tiểu thư là con một, gia tài sau này chắc chắn là của cô.
- Mụ muốn gì- Khả Vy nghiến răng nhìn mụ bằng con mắt khinh bỉ.
- Tôi có một đứa con trai, tin chắc khi nó gặp Điền tiểu thư xinh đẹp thì sẽ rất thích, từ lần gặp đầu thì tôi cũng đã chấm cô rồi, nếu cô làm con dâu tôi thì sẽ không bị bạc đãi.
- Bà bị điên à? Chúng tôi chỉ mới 14 tuổi, bà sao có thể chứ?- sức chịu đựng đã đến giới hạn, Châu Nhi bật khóc thành tiếng.
- Em nhiều lời vói chúng làm gì, cứ gọi thằng Cẩu tới đây, đã có chuyện rồi thì nó không làm gì được nữa.- Lại một người khác nói, lần này bọn cô nhận ra người đó, hắn là kẻ đánh bọn cô ngất, tên mà cô làm đổ nước đó.
- Các người tính cho con trai các người chung với tôi sao?- Khả Vy điên tiết nhìn đám khùng điên trước mắt.
- Cô cũng không đến nỗi ngu dốt.
- Các người nằm mơ giữa ban ngày à? Phi, tôi khinh.
- Cấm các người đụng tới Khả Vy, các người làm vậy, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho các người đâu.
- Ha ha ha tới lúc đó cô ta cũng đã không còn trong sạch gì, nếu công khai vị thế Điền gia có vững được không- mụ ta cười nham hiểm.
- Đừng nhiều lời- Tên đàn ông quát- A Cẩu vô đây xử con ranh này đi.
Từ ngoài cửa một tên cao gầy đen nhẻm xấu xí vô cùng chạy vào, khi nhìn thấy Khả Vy hắn liền bị hút hồn bởi vẻ đẹp của cô. Ánh mắt hắn tràn đày những suy nghĩ đen tối. Như thấy rõ suy nghĩ của hắn mụ đàn bà cười tiến đến vỗ vai hắn ta nói.
- Mai là sinh nhật thứ 18 của con trai yêu quý, mẹ và ba đã chuẩn bị cho con một món quà để kỉ niệm ngày con trưởng thành, con nhìn cô ta đi- Mụ chỉ Khả Vy hỏi.
- Con có thích cô ta không?
- Thích ạ, cô ta rất đẹp- tên kia như điên dại nhìn Khả Vy.
- Mấy người coi ta là món hàng à, mau thả ta ra- Khả Vy giãy nãy lên, cô cảm thấy tên A Cẩu kia thật kinh tỡm, muốn cô lấy hắn, cho cô chết còn dễ hơn.
- Con dâu ạ, mẹ sẽ thả con ra khi mọi việc xong xuôi ha ha ha.
- Các người điên rồi- Châu Nhi rất muốn giúp Khả Vy nhưng bị trói chặt thế này cô không thể làm gì khác.
Lúc Châu Nhi không kịp phản ứng thì mụ đàn bà cùng tên đàn ông đã túm tóc kéo cô ra ngoài, cô vũng vãy la hét, muốn kéo Khả Vy cũng ra nhưng sức một đứa bé làm sao chịu nỗi.
- Bốp- Đưa nó ra ngoài chờ gia đình của nó mang tiền chuộc ra đổi - nói rồi bà ta liếc nhìn Khả Vy.
-Còn mày, ngoan ngoãn ngày mai làm cô dâu.
Mụ ta lớn giọng la hét bảo đàn em trông chừng cô cho cẩn thận, qua cuộc nói chuyện,cô có thể loáng thoáng nhận thấy có một người nào đó đang nhắm vào Điền gia.
Ông nội, rồi ông sẽ không sao chứ, cô tự trách mình nếu nghe lời thì mọi chuyện sẽ không ra nông nỗi này, còn gián tiếp hại lây Châu Nhi.
Nếu như được quay lại cô thà lấy người mà ông đã chọn còn hơn là lấy tên quái vật này.Muốn cô lấy tên quái vật đó. còn lâu.
Nghĩ đến đó cô thầm hạ quyết tâm, trước sau gì cũng chết, giờ cứ đánh cược một phen.
Đêm đến canh lúc chỉ còn hai tên đứng canh cửa, cô liền...
- Ai da, đau bụng quá, có ai không, giúp ta với.
...Không ai quan tâm.
-Mau đến giúp ta, ta mà có mệnh hệ gì, xem các ngươi có lấy được đồng nào từ ông ta không- Quả nhiên câu này rất hiệu quả khi mà chưa đến 30 giây sau liền có người mở cửa bước vào.
- Có chuyện gì- Tên ốm bực mình nói, buổi tối hắn chỉ muốn yên ổn nằm ngủ với mấy em gái xinh đẹp ở các quán nhậu thôi, vậy mà chị hai lại phân mình cùng tên mập canh giữ con nhãi, định ngồi nhậu cho lên tinh thần thì bị con nhỏ réo gọi không bực sao được.
Tên mập cũng chả hơn gì, không thích ban đêm nên vui vẻ nằm nghỉ nhưng lại bị nàng quấy rầy liên tục, léo nhéo nhức cả đầu, tiểu thư nhà giàu có khác, nghĩ lại tên ròm kia sao vẫn chưa chịu ra, không lẽ nửa đêm nổi máu muốn làm bậy. Con nhỏ mà gặp chuyện là hắn chết chắc. Suy nghĩ một chút hắn cũng đẩy cửa bước vào.Nhưng đập vào mắt hắn là.
Khả Vy đang đứng trước mặt nhìn hắn mỉm cười đầy vui vẻ, gương mặt xinh đẹp khiến tim hắn chệnh một nhịp, khuôn miệng nhỏ nhắn phát ra âm thanh dịu dàng.
-Chúc ngủ ngon.
Hả hẳn đang nghe nhầm sao
Rầm một tiếng, hắn cũng gục xuống cạnh tên ròm.
Sau khi xử lí xong bọn canh cổng cô nhanh nhẹn chạy ra ngoài, tìm kiếm Châu Nhi một lượt, khi đã xác định cô ấy không có ở đây, cô mới thở phào nhẹ nhỏm, bọn họ cần Châu Nhi để đòi tiền chuộc, chắc chắn không hại cậu ấy.
-Mình phải nhanh trốn khỏi đây thôi.
Bây giờ Khả Vy mới biết bọn cô bị họ đưa tới một khu rừng hoang vu vắng vẻ, không phải chứ, cô sợ ma và côn trùng lắm. Không mình phải thoát khỏi đây, mình không cam tâm.
Mặc kệ ban đêm trong rừng rất nguy hiểm cỡ nào, Khả Vy vẫn cố gắng chạy, trong đầu cô bây giờ chỉ có một chữ "chạy", vì đó là đường sống duy nhất của cô. Mặc cho đôi bàn chân ngọc ngà
đang rướm máu vì mặt đất đày sỏi đá nhưng cô vẫn không bận tâm. Bởi vì cô mơ hồ nghe được tiếng người phía sau, cô hoảng sợ cắm đầu lao về phía trước.
Phịch.
- Á đau quá, cục đá chết tiệt- cô rên rỉ kêu lên.
Tiếng động nhỏ nhưng cũng không thể thoát khỏi tai của đám người kia, chỉ chưa đầy một phút họ đã kéo tới chỗ cô.
-Nó nè đại tỷ- Một tên đầu đinh xăm trổ đầy mình hét lớn.
Khả Vy nhìn mụ đàn bà với ánh mắt căm phẫn.
- Con dâu đúng là ương ngạnh, từ nhỏ không có cha mẹ dạy dỗ nên được lão già kia nuông chiều thành hư, ngay cả lời mẹ cũng dám cãi lại.
- Bà là đồ điên, tất cả các người bị điên rồi, mau thả ta ra- Cả ngày có thể không ăn uống gì nhưng sự căm hận này cô không thể không trút giận, cô hét lớn.
- Thả con ra rồi thì A Cẩu phải làm thế nào, gia tài của Điền gia... p-h-ả-i l-à-m s-a-o.
Mụ ta gằn từng chữ rồi bật cười ha hả, nụ cười ghê rợn đó khiến cô run sợ.
Mụ bóp chặt khuôn mặt cô khiến cô có cảm giác mặt mình như sắp vỡ ra
- Ha ha ta nói cho ngươi biết, chỉ cần lấy được gia sản của Điền gia, ta sẽ không bạc đãi ngươi.
-Vốn định để ngày mai mới tặng ngươi cho A Cẩu nhưng nếu ngươi đã không nghe lời thì đêm nay để ngươi thành vợ nó luôn. A Cẩu còn không mau đem vợ con về.
Tên A Cẩu nghe vậy thì hớn hở đến gần cô, định ôm cô thì cô đã nhanh tay cầm cục đá làm cô vấp ngã khi nãy, không chút lưu tình đập vào đầu hắn khiến màu máu đỏ từ đầu thi nhau rơi xuống.
-AAAAAAAAAAA đồ chó cái.
Hắn vung tay lên tát cô một cái, mụ đàn bà thấy vậy cũng tức giận, khuôn mặt đầy sát khí đạp vào người cô túm tóc cô dựng lên nói.
-Xem ra mày không thích A Cẩu thì tao mang mày cho đám anh em kia rồi bán mày sang biên giới, coi mày còn kiêu căng được không.
- Tụi bây giết ta đi, để ta thoát ra thì ta thề sẽ giết hết- Cô không sợ nói.
-Tụi bây...xử nó.
Cả bọn nghe vậy thì vui mừng vì lâu rồi chưa thấy ai xinh đẹp như cô, tuy còn nhỏ tuổi nhưng khí chất rõ ràng, không biết cảm giác khi được gần gũi tiểu thư nhà giàu là như thế nào, khi cả bọn đang dùng cặp mắt háo sắc tiến về phía cô thì cô chỉ nhìn bằng cặp mắt vô hồn, đôi môi xinh đẹp mỉm cười tự giễu. Kết thúc rồi sao?
Cô nhắm mắt lại, buông xuôi mọi chuyện.
...
-Dừng tay- Một giọng nói trầm khàn từ đâu xen vào cắt ngang tình hình hiện tại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.