Hãy Nhận Lời Khiêu Chiến Của Em Nha!
Chương 10: Giải cứu
Tiếu Vũ
28/04/2017
Đám lưu manh đang hăng máu thì bị một giọng nói làm cho giật mình, bọn họ ngơ ngác nhìn nhau vì không biết đang yên đang lành xuất hiện một thằng nhóc tầm 15, 16 tuổi đang ra lệnh cho bọn chúng.
Khả Vy cũng bị dọa cho hoảng hốt, ai mà gan thật, dám ra lệnh cho chúng, cô quay đầu về phía chủ nhân của giọng nói.
Khuôn mặt góc cạnh đầy nam tính, chiếc mũi cao thẳng và đôi mắt màu xám tro đầy lạnh lùng chỉ có thể miêu tả bằng hai từ hoàn mỹ, chỉ cần nhìn một lần cũng đủ khiến cho các cô gái xin chết, Khả Vy cũng không ngoãi lệ, cô ngẩn tò tè nhìn chàng trai trước mặt, khi thấy anh ta nhìn sang mình thì cô ngượng ngùng cúi đầu tránh né.
-Oắt con, khôn hồn tránh ra, đây không phải chuyện của mày, mau cút đi- Tên xăm mình lại giành quyền nói trước.
Hắn nghe xong chỉ vuốt lại mái tóc nâu rồi cười nhạt.
-Vốn định tìm một chỗ yên ổn nghỉ ngơi nhưng các người thật lắm điều. Người nên cút là mấy người.
- Mày...- cả bọn nghe thế thì lập tức muốn đánh hắn một trận nhưng lại bị mụ đàn bà giữ lại, nói:
- Ta đi thôi
- Chị... hắn ta...- Tên kia thật không hiểu vì sao phải nhường hắn, sao không dạy hắn một bài học?
- Lắm mồm, ta kêu đi- Mụ già đánh hát một bạt tai, ép hắn đi, mụ có linh cảm tên nhóc này không đơn giản, trực giác khiến bà ta phải đề phòng hắn.
Bọn đàn em nghe vậy thì cũng phải nhịn để yên chuyện, không ai hiểu mụ muốn gì nhưng vẫn nghe theo, cứ nghĩ vậy là xong đến khi tên A Cẩu chạy lại chỗ Khả Vy, không nói không rằng túm lấy tóc cô kéo đi, cô hoảng sợ với tay về phía chàng trai kêu lên.
-Cứu tôi với, làm ơn cứu với...
-Con chó cái, mày đánh ông như vậy, ông sẽ hành hạ mày tới chết.
- Không, cứu tôi...
- Muốn đi thì hãy thả cô ấy ra- Chàng trai đó chỉ vào đám người ra lệnh, lần này đến phiên mụ ngạc nhiên.
- Này chàng trai, đừng có quá đáng, chúng ta không dễ chọc vào đâu, muốn yên ổn thì đừng lắm chuyện.
-Nhưng ở đây ban đêm rất buồn...-Hắn nói tiếp... tôi bỗng dưng lại thích náo nhiệt rồi.
- Ha ha ha ha ha- mụ nghe thế thì cười quay mặt về hướng đám côn đồ liền thay đổi nét mặt.
- Bọn bây, GIẾT.
Nghe vậy ba, bốn tên rồi năm sáu tên rồi cả đám bỗng chốc mừng như bắt được vành, thằng nhóc láo toét này đẹp trai khiến chúng khá khó chịu, nhán cô hội này hủy luôn khuôn mặt nó, vì nó mà tụi này không được chơi đùa với con bé tiểu thư nên hết sức tức giận.
- Khi một tên vừa tiến lên nắm cổ áo chàng trai thì hắn lập tức né tránh khiến tên kia chụp hụt vốn định quay sang công kích lần nữa thì anh đã cho hắn một cú trời đá.
Chàng trai tiến tới bế khả Vy đến một gốc cây và thì thầm vào tai cô:
-Nhắm mắt lại 10 phút rồi hãy mở ra, sẽ xong nhanh thôi.
Khả Vy nghe vậy thì ngượng ngùng, nhưng cô vẫn gật đầu.
Đến khi cô mở mắt ra thì cả đám lưu manh giễu võ giương oai lúc nãy đang nãy la liệt dưới đất, thật bất ngờ là chàng trai ấy đã cứu cô.
Nhưng
Khi cô nhìn xung quanh thì mới phát hiện hắn đã đi mất, cô có chút cảm giác hụt hẫng.
Mình còn chưa kịp hỏi hắn tên gì.
Nhưng rất nhanh cô khôi phục lại dáng vẻ của mình, cô thầm nghĩ, chuyện quan trọng bây giờ là cứu Châu Nhi và giải quyết đám cặn bã này, khi về nhà mình mới tìm kiếm thông tin về chang trai đí sau.
Cô kiêu ngạo bước đến đám người lạnh lùng liếc thấy tên A Cẩu đang với tay cầu cứu cô, cô không cần suy nghĩ dùng cây gỗ nhặt được tặng thêm hắn mấy gậy, rồi mới dùng điện thoại của tên Cẩu gọi điện, cô không gọi cho cảnh sát cũng không gọi cứu thương mà gọi về nhà mình.
- Alo
...
- Tôi không sao rồi, giúp tôi xử lý đống này.
Cô đã nói rồi, nếu cô thoát được thì nhất định cô phải bắt chúng trả giá, chúng cho cô một, cô phải trả chúng tới mười.
Khả Vy cũng bị dọa cho hoảng hốt, ai mà gan thật, dám ra lệnh cho chúng, cô quay đầu về phía chủ nhân của giọng nói.
Khuôn mặt góc cạnh đầy nam tính, chiếc mũi cao thẳng và đôi mắt màu xám tro đầy lạnh lùng chỉ có thể miêu tả bằng hai từ hoàn mỹ, chỉ cần nhìn một lần cũng đủ khiến cho các cô gái xin chết, Khả Vy cũng không ngoãi lệ, cô ngẩn tò tè nhìn chàng trai trước mặt, khi thấy anh ta nhìn sang mình thì cô ngượng ngùng cúi đầu tránh né.
-Oắt con, khôn hồn tránh ra, đây không phải chuyện của mày, mau cút đi- Tên xăm mình lại giành quyền nói trước.
Hắn nghe xong chỉ vuốt lại mái tóc nâu rồi cười nhạt.
-Vốn định tìm một chỗ yên ổn nghỉ ngơi nhưng các người thật lắm điều. Người nên cút là mấy người.
- Mày...- cả bọn nghe thế thì lập tức muốn đánh hắn một trận nhưng lại bị mụ đàn bà giữ lại, nói:
- Ta đi thôi
- Chị... hắn ta...- Tên kia thật không hiểu vì sao phải nhường hắn, sao không dạy hắn một bài học?
- Lắm mồm, ta kêu đi- Mụ già đánh hát một bạt tai, ép hắn đi, mụ có linh cảm tên nhóc này không đơn giản, trực giác khiến bà ta phải đề phòng hắn.
Bọn đàn em nghe vậy thì cũng phải nhịn để yên chuyện, không ai hiểu mụ muốn gì nhưng vẫn nghe theo, cứ nghĩ vậy là xong đến khi tên A Cẩu chạy lại chỗ Khả Vy, không nói không rằng túm lấy tóc cô kéo đi, cô hoảng sợ với tay về phía chàng trai kêu lên.
-Cứu tôi với, làm ơn cứu với...
-Con chó cái, mày đánh ông như vậy, ông sẽ hành hạ mày tới chết.
- Không, cứu tôi...
- Muốn đi thì hãy thả cô ấy ra- Chàng trai đó chỉ vào đám người ra lệnh, lần này đến phiên mụ ngạc nhiên.
- Này chàng trai, đừng có quá đáng, chúng ta không dễ chọc vào đâu, muốn yên ổn thì đừng lắm chuyện.
-Nhưng ở đây ban đêm rất buồn...-Hắn nói tiếp... tôi bỗng dưng lại thích náo nhiệt rồi.
- Ha ha ha ha ha- mụ nghe thế thì cười quay mặt về hướng đám côn đồ liền thay đổi nét mặt.
- Bọn bây, GIẾT.
Nghe vậy ba, bốn tên rồi năm sáu tên rồi cả đám bỗng chốc mừng như bắt được vành, thằng nhóc láo toét này đẹp trai khiến chúng khá khó chịu, nhán cô hội này hủy luôn khuôn mặt nó, vì nó mà tụi này không được chơi đùa với con bé tiểu thư nên hết sức tức giận.
- Khi một tên vừa tiến lên nắm cổ áo chàng trai thì hắn lập tức né tránh khiến tên kia chụp hụt vốn định quay sang công kích lần nữa thì anh đã cho hắn một cú trời đá.
Chàng trai tiến tới bế khả Vy đến một gốc cây và thì thầm vào tai cô:
-Nhắm mắt lại 10 phút rồi hãy mở ra, sẽ xong nhanh thôi.
Khả Vy nghe vậy thì ngượng ngùng, nhưng cô vẫn gật đầu.
Đến khi cô mở mắt ra thì cả đám lưu manh giễu võ giương oai lúc nãy đang nãy la liệt dưới đất, thật bất ngờ là chàng trai ấy đã cứu cô.
Nhưng
Khi cô nhìn xung quanh thì mới phát hiện hắn đã đi mất, cô có chút cảm giác hụt hẫng.
Mình còn chưa kịp hỏi hắn tên gì.
Nhưng rất nhanh cô khôi phục lại dáng vẻ của mình, cô thầm nghĩ, chuyện quan trọng bây giờ là cứu Châu Nhi và giải quyết đám cặn bã này, khi về nhà mình mới tìm kiếm thông tin về chang trai đí sau.
Cô kiêu ngạo bước đến đám người lạnh lùng liếc thấy tên A Cẩu đang với tay cầu cứu cô, cô không cần suy nghĩ dùng cây gỗ nhặt được tặng thêm hắn mấy gậy, rồi mới dùng điện thoại của tên Cẩu gọi điện, cô không gọi cho cảnh sát cũng không gọi cứu thương mà gọi về nhà mình.
- Alo
...
- Tôi không sao rồi, giúp tôi xử lý đống này.
Cô đã nói rồi, nếu cô thoát được thì nhất định cô phải bắt chúng trả giá, chúng cho cô một, cô phải trả chúng tới mười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.