Chương 16
Meii Hoàng
20/07/2023
Bữa tối hôm đó thay vì ngồi ăn ở bàn ăn như thường lệ thì Ái Bội Sam quyết
định sẽ dọn ra phòng khách ngồi ăn cho nó ấm, dù gì thì buổi tối nhiệt
độ đã xuống 10°C rồi ngồi ở chiếc bàn sưởi Kotatsu ăn cơm tối thì còn gì tuyệt vời hơn nữa.
Bữa tối hôm nay tiếp tục là lẩu nhưng là do chính tay của Ái Bội Sam làm ra, Hàn Tử Thiên vì sợ người thương trong lúc bê nồi nước lẩu sẽ bị bỏng nên anh đã tranh việc mang nồi nước lẩu ra.
_ Sam à hết chưa, còn có cái gì cần mang ra nữa không.
_ A còn thiếu muôi múc canh, phiền anh lấy giúp em với ạ.
_ Được rồi.
Anh chàng hàng xóm Hàn Tử Thiên nhanh chân chạy đi lấy đồ theo lời của người thương. Lấy xong còn mặt dày mà đòi hỏi một cái hôn nữa, Ái Bội Sam cũng đành bất lực mà tặng cho anh một nụ hôn vào má.
Hai người giờ đây nhìn y như một cặp vợ chồng nhỏ vậy, Ái Bội Sam là một người vợ, còn Hàn Tử Thiên là một anh chồng nhỏ vụng về cần được vợ của mình chăm lo cho.
_ Sam à thịt chín chưa.
_ Miếng này chín rồi, còn mấy miếng này thì chưa.
_ Oh, vậy còn nấm thì sao.
_ Nấm chưa chín đâu ạ.
Ái Bội Sam y như là một người vợ nhỏ luôn rồi, cậu nhóc giải đáp hết thắc mắc của anh, còn Hàn Tử Thiên anh chồng ngu ngơ không biết nấu ăn vì vậy mọi thắc mắc đều cần Ái Bội Sam trong vai vợ nhỏ này giải đáp.
Cứ như vậy anh một miếng, em một miếng bữa ăn tối rất nhanh liền xong. Ăn xong Hàn Tử Thiên lại xung phong rửa bát, Ái Bội Sam dù không muốn nhưng vẫn để anh rửa, còn mình thì ngồi gọt quả để lát ăn.
Hàn Tử Thiên rửa bát đũa xong thì lại nũng nịu đòi Ái Bội Sam đút đồ ăn cho mình.
_ Sam à đút quả cho anh đi.
_ ... Anh có tay mà.
_ Nhưng mà tay của anh lạnh lắm, anh không có sức lực để cầm quả nữa đâu.
Ái Bội Sam bất lực nhìn anh người yêu này cuối cùng cậu nhóc cũng đành mặc kệ mà đút đồ ăn cho. Hàn Tử Thiên được người thương đút cho ăn thì vui lắm, anh chàng cứ cười mãi thôi.
_ Ngày mai anh đưa em đi đi trường nha.
_ Mai sao.
_ Đúng vậy.
_ Dạ.
Ái Bội Sam chưa từng được Hàn Tử Thiên đưa đến trường cho nên khi nghe anh nói như vậy cậu nhóc liền đỏ mặt. Từ năm 10 tuổi Ái Bội Sam chỉ toàn một mình đi đến trường học bằng xe buýt, do công việc của dì Kim Liên khá bận mà cậu nhóc cũng không muốn làm phiền dì nên cũng chưa từng đề cập đến việc muốn được bà đưa đến trường. Hàn Tử Thiên sau khi được người thương đồng ý thì vui lắm, trước đây anh chỉ toàn lén lút theo sau người thương thôi, nhưng bây giờ đã được đường đường chính chính đưa người đến trường rồi lại còn với tư cách là người yêu thì còn gì tuyệt với hơn nữa.
_ Ngày mai Sam muốn cùng anh ra ngoài ăn sáng cơ.
Cậu nhóc Ái Bội Sam chủ động đòi hỏi, Hàn Tử Thiên thấy người thương chủ động như này thì vui lắm, anh ngay lập tức đồng ý với yêu cầu của cậu nhóc này luôn.
_ Được, vậy sáng mai em muốn ăn món gì? Muốn ăn món Âu hay món Á?
_ Như nào cũng được, cứ theo ý anh mà chọn.
_ Vậy... ăn anh nha.
_ >< Đáng ghét.
Ái Bội Sam bị lời nói này làm cho đỏ mặt, cậu nhóc nhanh chóng lấy tay che đi khuôn mặt đỏ bừng của mình. Hàn Tử Thiên nhìn hành động của người thương thì lại cười không ngớt, vốn chỉ định trêu một tí ai ngờ đâu Ái Bội Sam lại ngại ngùng đến mức này.
...----------------...
Rất nhanh đồng hồ liền hiển thị con số 22 : 18
vậy là đã đến giờ phải đi ngủ rồi, cậu nhóc Ái Bội Sam nhanh chóng dọn bàn sau đó lên phòng. Anh hàng xóm Hàn Tử Thiên mặt dày đi theo người thương mặc cho cậu nhóc có ngăn cấm không cho thì anh cũng phải vào phòng Ái Bội Sam cho bằng được.
_ Em mà không cho anh vào là anh méc dì Kim Liên đấy.
_ Anh chơi xấu.
_ Xấu thì mới được vào phòng của em chứ.
_ Hứ.
Ái Bội Sam giận rồi, cậu nhóc mặc kệ người đàn ông này luôn. Hàn Tử Thiên thấy người thương đã giận anh cũng biết điều xuống nước mà dỗ dành.
_ Bé yêu à anh xin lỗi mà.
_ ....
_ Sam à.
_ Sam ơi.
_ Bạn Sam dễ thương xinh đẹp ơi.
Ái Bội Sam mặc kệ anh luôn, cậu nhóc cứ thế chùm chăn lên che kín đầu. Hàn Tử Thiên thấy dỗ không được anh đành giở trò lưu manh mà chui vào chăn ôm người luôn.
_ Anh mau bỏ em ra.
_ Heheh Sam à trong chăn ấm thật đấy, người của em cũng rất ấm nữa.
_ Aaa anh lưu manh, biến thái, đừng có sờ mó lung tung mà.
_ Em nói anh lưu manh, nói anh biến thái thì anh phải cho em biết thế nào là lưu manh và biến thái chính hiệu chứ.
_ Aa đừng hahah buồn mà, hahah.
_ Sao, giờ có cho anh ngủ cùng không.
_ Cho hahah cho mà hahah mau dừng lại.
Hàn Tử Thiên nhanh chóng đè người ra mà cù lét, Ái Bội Sam vì không chịu được mà đồng ý cho anh ngủ cùng luôn. Sau khi anh dừng lại Ái Bội Sam hai má phụng phịu mà trách mắng.
_ Anh xấu xa, làm em cười nhiều quá giờ bụng đau rồi nè.
_ Anh xin lỗi mà, để anh xoa xoa cho nha.
_ Dạ.
Hàn Tử Thiên nhanh chóng ôm lấy người, anh đưa tay vào áo của đối phương mà xoa. Ái Bội Sam thấy hành động nhẹ nhàng của anh không khỏi vui lòng, mới mấy ngày trước thôi còn nói sẽ không thích Hàn Tử Thiên nữa ấy thế mà kiểu gì giờ hai đứa đã chung chăn chung gối rồi, đã thế trên tay cậu nhóc còn có nhẫn rồi đây này.
Được một lúc Ái Bội Sam rất nhanh liền vào giấc ngủ, Hàn Tử Thiên sau đó lại đứng dậy đi tắt điện rồi mới ôm người vào giấc.
Bữa tối hôm nay tiếp tục là lẩu nhưng là do chính tay của Ái Bội Sam làm ra, Hàn Tử Thiên vì sợ người thương trong lúc bê nồi nước lẩu sẽ bị bỏng nên anh đã tranh việc mang nồi nước lẩu ra.
_ Sam à hết chưa, còn có cái gì cần mang ra nữa không.
_ A còn thiếu muôi múc canh, phiền anh lấy giúp em với ạ.
_ Được rồi.
Anh chàng hàng xóm Hàn Tử Thiên nhanh chân chạy đi lấy đồ theo lời của người thương. Lấy xong còn mặt dày mà đòi hỏi một cái hôn nữa, Ái Bội Sam cũng đành bất lực mà tặng cho anh một nụ hôn vào má.
Hai người giờ đây nhìn y như một cặp vợ chồng nhỏ vậy, Ái Bội Sam là một người vợ, còn Hàn Tử Thiên là một anh chồng nhỏ vụng về cần được vợ của mình chăm lo cho.
_ Sam à thịt chín chưa.
_ Miếng này chín rồi, còn mấy miếng này thì chưa.
_ Oh, vậy còn nấm thì sao.
_ Nấm chưa chín đâu ạ.
Ái Bội Sam y như là một người vợ nhỏ luôn rồi, cậu nhóc giải đáp hết thắc mắc của anh, còn Hàn Tử Thiên anh chồng ngu ngơ không biết nấu ăn vì vậy mọi thắc mắc đều cần Ái Bội Sam trong vai vợ nhỏ này giải đáp.
Cứ như vậy anh một miếng, em một miếng bữa ăn tối rất nhanh liền xong. Ăn xong Hàn Tử Thiên lại xung phong rửa bát, Ái Bội Sam dù không muốn nhưng vẫn để anh rửa, còn mình thì ngồi gọt quả để lát ăn.
Hàn Tử Thiên rửa bát đũa xong thì lại nũng nịu đòi Ái Bội Sam đút đồ ăn cho mình.
_ Sam à đút quả cho anh đi.
_ ... Anh có tay mà.
_ Nhưng mà tay của anh lạnh lắm, anh không có sức lực để cầm quả nữa đâu.
Ái Bội Sam bất lực nhìn anh người yêu này cuối cùng cậu nhóc cũng đành mặc kệ mà đút đồ ăn cho. Hàn Tử Thiên được người thương đút cho ăn thì vui lắm, anh chàng cứ cười mãi thôi.
_ Ngày mai anh đưa em đi đi trường nha.
_ Mai sao.
_ Đúng vậy.
_ Dạ.
Ái Bội Sam chưa từng được Hàn Tử Thiên đưa đến trường cho nên khi nghe anh nói như vậy cậu nhóc liền đỏ mặt. Từ năm 10 tuổi Ái Bội Sam chỉ toàn một mình đi đến trường học bằng xe buýt, do công việc của dì Kim Liên khá bận mà cậu nhóc cũng không muốn làm phiền dì nên cũng chưa từng đề cập đến việc muốn được bà đưa đến trường. Hàn Tử Thiên sau khi được người thương đồng ý thì vui lắm, trước đây anh chỉ toàn lén lút theo sau người thương thôi, nhưng bây giờ đã được đường đường chính chính đưa người đến trường rồi lại còn với tư cách là người yêu thì còn gì tuyệt với hơn nữa.
_ Ngày mai Sam muốn cùng anh ra ngoài ăn sáng cơ.
Cậu nhóc Ái Bội Sam chủ động đòi hỏi, Hàn Tử Thiên thấy người thương chủ động như này thì vui lắm, anh ngay lập tức đồng ý với yêu cầu của cậu nhóc này luôn.
_ Được, vậy sáng mai em muốn ăn món gì? Muốn ăn món Âu hay món Á?
_ Như nào cũng được, cứ theo ý anh mà chọn.
_ Vậy... ăn anh nha.
_ >< Đáng ghét.
Ái Bội Sam bị lời nói này làm cho đỏ mặt, cậu nhóc nhanh chóng lấy tay che đi khuôn mặt đỏ bừng của mình. Hàn Tử Thiên nhìn hành động của người thương thì lại cười không ngớt, vốn chỉ định trêu một tí ai ngờ đâu Ái Bội Sam lại ngại ngùng đến mức này.
...----------------...
Rất nhanh đồng hồ liền hiển thị con số 22 : 18
vậy là đã đến giờ phải đi ngủ rồi, cậu nhóc Ái Bội Sam nhanh chóng dọn bàn sau đó lên phòng. Anh hàng xóm Hàn Tử Thiên mặt dày đi theo người thương mặc cho cậu nhóc có ngăn cấm không cho thì anh cũng phải vào phòng Ái Bội Sam cho bằng được.
_ Em mà không cho anh vào là anh méc dì Kim Liên đấy.
_ Anh chơi xấu.
_ Xấu thì mới được vào phòng của em chứ.
_ Hứ.
Ái Bội Sam giận rồi, cậu nhóc mặc kệ người đàn ông này luôn. Hàn Tử Thiên thấy người thương đã giận anh cũng biết điều xuống nước mà dỗ dành.
_ Bé yêu à anh xin lỗi mà.
_ ....
_ Sam à.
_ Sam ơi.
_ Bạn Sam dễ thương xinh đẹp ơi.
Ái Bội Sam mặc kệ anh luôn, cậu nhóc cứ thế chùm chăn lên che kín đầu. Hàn Tử Thiên thấy dỗ không được anh đành giở trò lưu manh mà chui vào chăn ôm người luôn.
_ Anh mau bỏ em ra.
_ Heheh Sam à trong chăn ấm thật đấy, người của em cũng rất ấm nữa.
_ Aaa anh lưu manh, biến thái, đừng có sờ mó lung tung mà.
_ Em nói anh lưu manh, nói anh biến thái thì anh phải cho em biết thế nào là lưu manh và biến thái chính hiệu chứ.
_ Aa đừng hahah buồn mà, hahah.
_ Sao, giờ có cho anh ngủ cùng không.
_ Cho hahah cho mà hahah mau dừng lại.
Hàn Tử Thiên nhanh chóng đè người ra mà cù lét, Ái Bội Sam vì không chịu được mà đồng ý cho anh ngủ cùng luôn. Sau khi anh dừng lại Ái Bội Sam hai má phụng phịu mà trách mắng.
_ Anh xấu xa, làm em cười nhiều quá giờ bụng đau rồi nè.
_ Anh xin lỗi mà, để anh xoa xoa cho nha.
_ Dạ.
Hàn Tử Thiên nhanh chóng ôm lấy người, anh đưa tay vào áo của đối phương mà xoa. Ái Bội Sam thấy hành động nhẹ nhàng của anh không khỏi vui lòng, mới mấy ngày trước thôi còn nói sẽ không thích Hàn Tử Thiên nữa ấy thế mà kiểu gì giờ hai đứa đã chung chăn chung gối rồi, đã thế trên tay cậu nhóc còn có nhẫn rồi đây này.
Được một lúc Ái Bội Sam rất nhanh liền vào giấc ngủ, Hàn Tử Thiên sau đó lại đứng dậy đi tắt điện rồi mới ôm người vào giấc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.