Chương 17
Meii Hoàng
20/07/2023
_ Sam à dậy thôi, 7 giờ kém rồi đấy.
Hàn Tử Thiên đưa tay lay cậu nhóc còn đang mê ngủ này dậy, Ái Bội Sam bị quấy rầy lúc ngủ thì không khỏi khó chịu, cậu nhóc liền chùm chăn lên hẳn đầu không để hở dù chỉ là một sợi tóc. Hàn Tử Thiên nhìn hành động này của người thương không khỏi bất lực, anh đèm đem người đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân hộ người thương vậy.
_ Hư quá đấy, hôm qua là ai đã nói sẽ dậy cùng đi ăn sáng hả.
_ Sam xin lỗi mà.
Vệ sinh cá nhân xong anh không ngừng trách mắng cậu nhóc này, Ái Bội Sam ỉu xìu khoanh tay xin lỗi đối phương, Hàn Tử Thiên hôm nay vào vai bà mẹ trẻ rồi, anh hiện đang đi tất cho người thương đấy.
_ Biết lỗi chưa.
_ Dạ, biết lỗi rồi.
_ Vậy em có lỗi gì nào?
_ .... Không chịu dậy đi học.
Ái Bội Sam ngoan ngoãn trả lời, trả lời xong cậu nhóc liền rưng rưng nước mắt khiến Hàn Tử Thiên không khỏi giật mình.
_ Ngoan nào đừng khóc, em mà khóc sẽ xấu lắm.
_ Hức... Dạ.
_ Mau khoác áo ấm vào rồi đi thôi nào, hôm nay nhiệt độ lại xuống chỉ có 12°C thôi nên em phải mặc ấm hơn hôm qua đấy biết chưa.
_ .... Sam mặc áo của anh.
_ Được, em muốn mặc áo của anh hay của em cũng được, miễn sao ấm người là được rồi.
Hàn Tử Thiên chiều lòng người thương mà lấy cho cậu cái áo khoác của mình, Ái Bội Sam rất vui khi được mặc áo của anh nhưng mà khi mặc lên thì nhìn có chút buồn cười. Cậu nhóc Ái Bội Sam với Hàn Tử Thiên chiều cao có phần chênh lệch nhau hơn 30 cm vậy nên khi cậu nhóc khoác áo của Hàn Tử Thiên thì nó lại dài đến mức sắp sửa quét đất luôn rồi, nó chỉ cách chưa đến 5 cm là có thể chạm đất rồi.
_ Đói chưa, anh đưa em đi ăn nha.
_ Dạ, bụng em xẹp rồi nè.
_ Hahah, vậy phải mau đi ăn thôi.
Ái Bội Sam chu môi đưa tay xoa lên chiếc bụng nhỏ tỏ ý đang đói, Hàn Tử Thiên thấy biểu cảm đáng yêu này của cậu nhóc liền bật cười. Anh cứ thế một tay cầm cặp xách của người thương, một tay ôm eo Ái Bội Sam đi ra xuống nhà.
_ Mau đi giày vào nào.
_ Dạ.
Hàn Tử Thiên đặt đôi giày đi học xuống cho cậu nhóc này, Ái Bội Sam rất ngoan ngoãn xỏ chân vào, cả hai đi giày xong lại tay trong tay rời khỏi nhà.
/ Cạch / Cánh cửa xe ô tô đóng lại, Hàn Tử Thiên đưa người thương đến một quán ăn quen thuộc của anh, một quán ăn theo phong cách châu Âu.
_ Bé yêu à em chỉ bị dị ứng với dứa thôi đúng không.
_ Dạ, em chỉ bị dị ứng với dứa thôi.
_ Được rồi.
Hàn Tử Thiên muốn xác minh lại một chút để lát có gọi đồ ăn thì còn biết tránh những món có dứa, vì từ nhà đến chỗ ăn chỉ mất khoảng 10 phút đi xe nên rất nhanh đã đến nơi cần đến.
_ Mau xuống đi nào.
Hàn Tử Thiên mở cửa xe cho người thương, anh còn rất tinh tế mà đưa tay che bên trên đầu tránh để Ái Bội Sam bị đụng đầu đau nữa. Cậu nhóc Ái Bội Sam bước xuống xe thì không khỏi ngạc nhiên khi mới sáng sớm mà nơi này đã đông khách như vậy, cậu nhóc nhìn xung quanh một vòng sau đó rất ngoan ngoãn mà đi bên cạnh Hàn Tử Thiên.
Hàn Tử Thiên là khách quen lâu năm của quán vì vậy khi hai người vừa bước vào ngay tức thì liền có nhân viên ra dẫn hai người vào bàn.
_ Xin gửi hai vị menu.
_ Cảm ơn.
Cậu nhân viên đưa menu cho Hàn Tử Thiên, anh nhận menu xong lại đưa cho Ái Bội Sam cho cậu nhóc chọn món.
_ Đắt quá.
Ái Bội Sam nhìn qua menu sau đó lại nhìn giá tiền của các món, quả thật là nhà hàng Âu, quả thật là món Âu nên hầu như cái nào cũng đắt, món rẻ nhất ở quán này lại có giá tận 84 nghìn đồng đây này.
_ Sam không cần lo về vấn đề giá tiền đâu, anh có thể thanh toán hết chúng nên em cứ gọi thoải mái đi.
Hàn Tử Thiên như biết cậu nhóc này đang nghĩ gì, anh liền cúi xuống mà nói nhỏ với Ái Bội Sam. Cậu nhóc sau khi nghe lời này liền đỏ mặt sau đó liền đưa menu lại cho anh.
_ Sam không quen ăn món Âu nên không biết chọn món gì, anh chọn cho Sam đi.
_ Hahah được, vậy để anh chọn.
Hàn Tử Thiên nhận lại menu từ người thương rồi tùy tiện chọn vài ba món đơn giản cùng với một ly cà phê và một ly sữa.
_ Đừng uống cà phê vào buổi sáng như thế nó sẽ không tốt cho sức khỏe đâu.
_ Anh hiểu rồi.
Ái Bội Sam khi nhìn thấy anh chưa ăn một miếng thức ăn nào mà đã uống cà phê liền lên tiếng nói. Hàn Tử Thiên thấy người thương lên tiếng nhắc nhở thì cũng nghe lời bỏ ly cà phê trén tay xuống sau đó ngoan ngoãn ăn đồ ăn.
Tuy là đi ăn nhà hàng Âu nhưng vì là buổi sáng nên Hàn Tử Thiên cũng chỉ gọi vài món đơn giản thôi, cứ cho người thương lấp đầy cái bụng đói trước đã rồi sau này lại dẫn đến ăn các món sang trọng tiếp sau.
Ăn uống no nê xong cả hai mới rời đi, trên đường đến trường Hàn Tử Thiên còn không quên mua cho Ái Bội Sam một chai sữa ấm nữa. Lúc đến trường đã là 8 giờ kém rồi, Ái Bội Sam vì ngại ngùng nên bắt anh phải đỗ xe cách trường một đoạn để cậu đi bộ vào.
_ Mau hôn chào tạm biệt cái nào.
_ >< Dạ.
Ái Bội Sam không từ chối nữa, cậu nhóc ngại ngùng hôn lên môi của Hàn Tử Thiên, hôn xong thì nhanh chóng phủi mung mà bỏ đi luôn. Hàn Tử Thiên nhìn dáng vẻ của người thương anh không nhịn được liền lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh.
_ Dễ thương quá đi mất.
Hàn Tử Thiên đưa tay lay cậu nhóc còn đang mê ngủ này dậy, Ái Bội Sam bị quấy rầy lúc ngủ thì không khỏi khó chịu, cậu nhóc liền chùm chăn lên hẳn đầu không để hở dù chỉ là một sợi tóc. Hàn Tử Thiên nhìn hành động này của người thương không khỏi bất lực, anh đèm đem người đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân hộ người thương vậy.
_ Hư quá đấy, hôm qua là ai đã nói sẽ dậy cùng đi ăn sáng hả.
_ Sam xin lỗi mà.
Vệ sinh cá nhân xong anh không ngừng trách mắng cậu nhóc này, Ái Bội Sam ỉu xìu khoanh tay xin lỗi đối phương, Hàn Tử Thiên hôm nay vào vai bà mẹ trẻ rồi, anh hiện đang đi tất cho người thương đấy.
_ Biết lỗi chưa.
_ Dạ, biết lỗi rồi.
_ Vậy em có lỗi gì nào?
_ .... Không chịu dậy đi học.
Ái Bội Sam ngoan ngoãn trả lời, trả lời xong cậu nhóc liền rưng rưng nước mắt khiến Hàn Tử Thiên không khỏi giật mình.
_ Ngoan nào đừng khóc, em mà khóc sẽ xấu lắm.
_ Hức... Dạ.
_ Mau khoác áo ấm vào rồi đi thôi nào, hôm nay nhiệt độ lại xuống chỉ có 12°C thôi nên em phải mặc ấm hơn hôm qua đấy biết chưa.
_ .... Sam mặc áo của anh.
_ Được, em muốn mặc áo của anh hay của em cũng được, miễn sao ấm người là được rồi.
Hàn Tử Thiên chiều lòng người thương mà lấy cho cậu cái áo khoác của mình, Ái Bội Sam rất vui khi được mặc áo của anh nhưng mà khi mặc lên thì nhìn có chút buồn cười. Cậu nhóc Ái Bội Sam với Hàn Tử Thiên chiều cao có phần chênh lệch nhau hơn 30 cm vậy nên khi cậu nhóc khoác áo của Hàn Tử Thiên thì nó lại dài đến mức sắp sửa quét đất luôn rồi, nó chỉ cách chưa đến 5 cm là có thể chạm đất rồi.
_ Đói chưa, anh đưa em đi ăn nha.
_ Dạ, bụng em xẹp rồi nè.
_ Hahah, vậy phải mau đi ăn thôi.
Ái Bội Sam chu môi đưa tay xoa lên chiếc bụng nhỏ tỏ ý đang đói, Hàn Tử Thiên thấy biểu cảm đáng yêu này của cậu nhóc liền bật cười. Anh cứ thế một tay cầm cặp xách của người thương, một tay ôm eo Ái Bội Sam đi ra xuống nhà.
_ Mau đi giày vào nào.
_ Dạ.
Hàn Tử Thiên đặt đôi giày đi học xuống cho cậu nhóc này, Ái Bội Sam rất ngoan ngoãn xỏ chân vào, cả hai đi giày xong lại tay trong tay rời khỏi nhà.
/ Cạch / Cánh cửa xe ô tô đóng lại, Hàn Tử Thiên đưa người thương đến một quán ăn quen thuộc của anh, một quán ăn theo phong cách châu Âu.
_ Bé yêu à em chỉ bị dị ứng với dứa thôi đúng không.
_ Dạ, em chỉ bị dị ứng với dứa thôi.
_ Được rồi.
Hàn Tử Thiên muốn xác minh lại một chút để lát có gọi đồ ăn thì còn biết tránh những món có dứa, vì từ nhà đến chỗ ăn chỉ mất khoảng 10 phút đi xe nên rất nhanh đã đến nơi cần đến.
_ Mau xuống đi nào.
Hàn Tử Thiên mở cửa xe cho người thương, anh còn rất tinh tế mà đưa tay che bên trên đầu tránh để Ái Bội Sam bị đụng đầu đau nữa. Cậu nhóc Ái Bội Sam bước xuống xe thì không khỏi ngạc nhiên khi mới sáng sớm mà nơi này đã đông khách như vậy, cậu nhóc nhìn xung quanh một vòng sau đó rất ngoan ngoãn mà đi bên cạnh Hàn Tử Thiên.
Hàn Tử Thiên là khách quen lâu năm của quán vì vậy khi hai người vừa bước vào ngay tức thì liền có nhân viên ra dẫn hai người vào bàn.
_ Xin gửi hai vị menu.
_ Cảm ơn.
Cậu nhân viên đưa menu cho Hàn Tử Thiên, anh nhận menu xong lại đưa cho Ái Bội Sam cho cậu nhóc chọn món.
_ Đắt quá.
Ái Bội Sam nhìn qua menu sau đó lại nhìn giá tiền của các món, quả thật là nhà hàng Âu, quả thật là món Âu nên hầu như cái nào cũng đắt, món rẻ nhất ở quán này lại có giá tận 84 nghìn đồng đây này.
_ Sam không cần lo về vấn đề giá tiền đâu, anh có thể thanh toán hết chúng nên em cứ gọi thoải mái đi.
Hàn Tử Thiên như biết cậu nhóc này đang nghĩ gì, anh liền cúi xuống mà nói nhỏ với Ái Bội Sam. Cậu nhóc sau khi nghe lời này liền đỏ mặt sau đó liền đưa menu lại cho anh.
_ Sam không quen ăn món Âu nên không biết chọn món gì, anh chọn cho Sam đi.
_ Hahah được, vậy để anh chọn.
Hàn Tử Thiên nhận lại menu từ người thương rồi tùy tiện chọn vài ba món đơn giản cùng với một ly cà phê và một ly sữa.
_ Đừng uống cà phê vào buổi sáng như thế nó sẽ không tốt cho sức khỏe đâu.
_ Anh hiểu rồi.
Ái Bội Sam khi nhìn thấy anh chưa ăn một miếng thức ăn nào mà đã uống cà phê liền lên tiếng nói. Hàn Tử Thiên thấy người thương lên tiếng nhắc nhở thì cũng nghe lời bỏ ly cà phê trén tay xuống sau đó ngoan ngoãn ăn đồ ăn.
Tuy là đi ăn nhà hàng Âu nhưng vì là buổi sáng nên Hàn Tử Thiên cũng chỉ gọi vài món đơn giản thôi, cứ cho người thương lấp đầy cái bụng đói trước đã rồi sau này lại dẫn đến ăn các món sang trọng tiếp sau.
Ăn uống no nê xong cả hai mới rời đi, trên đường đến trường Hàn Tử Thiên còn không quên mua cho Ái Bội Sam một chai sữa ấm nữa. Lúc đến trường đã là 8 giờ kém rồi, Ái Bội Sam vì ngại ngùng nên bắt anh phải đỗ xe cách trường một đoạn để cậu đi bộ vào.
_ Mau hôn chào tạm biệt cái nào.
_ >< Dạ.
Ái Bội Sam không từ chối nữa, cậu nhóc ngại ngùng hôn lên môi của Hàn Tử Thiên, hôn xong thì nhanh chóng phủi mung mà bỏ đi luôn. Hàn Tử Thiên nhìn dáng vẻ của người thương anh không nhịn được liền lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh.
_ Dễ thương quá đi mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.