Chương 24
Tuyết Nguyên U Linh
06/08/2021
Edit: Sidd; Beta: Leslie
Thượng Khả vẫn dõi theo Đề Lạc cho đến khi hắn đi mất. Người đàn ông này chính là người đã khiến cho nguyên chủ Osari liên tục nếm trải mùi vị thất bại, cuối cùng phải gia nhập vào hàng ngũ "cầm đầu" của ma quỷ.
Dựa theo tình tiết gốc thì sau khi Osari trở thành sứ đồ cấp Vương, hắn vẫn không dám đối đầu trực diện với Đề Lạc thêm lần nào nữa, thay vào đó lại âm thầm dụ dỗ bạn bè của Đề Lạc, khiến cho anh bị người bạn đã bị ma hóa đó giết chết trong nhiệm vụ phong ấn cây ma quỷ lần thứ hai. Nếu không xảy ra chuyện đó thì với sức mạnh và ý chí mạnh mẽ như Đề Lạc, anh sẽ là một trong số những dũng sĩ cuối cùng phong ấn cây ma quỷ.
Thượng Khả không thể chỉ vì một nốt ruồi mà đã vội nhận định Đề Lạc chính là Ravel. Nhưng nếu như điều cậu nghĩ là đúng thì nhiệm vụ phụ của cậu rất có thể sẽ có liên quan đến người đàn ông này. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là cậu phải sống sót sau nhiệm vụ chính.
Thượng Khả thu tầm mắt, cũng không vội làm một cuộc tương phùng với "người bạn cũ" này mà hiện giờ cậu chỉ cần đi theo Kassi thì những nhân vật khác sẽ tự khắc xuất hiện. Vai trò của cậu chỉ là thanh lọc ma khí cho những người bị nhiễm ma chướng và giúp họ trở lại bình thường mà thôi.
- Thượng Khả, để anh đợi lâu rồi. - Kassi hăng hái chạy từ khu dạy học về và dẫn Thượng Khả về nhà.
Thượng Khả thắt nốt dây hoa trong tay mình rồi đeo vào cổ tay Phốc Phốc, sau đó mới đứng lên đi theo Kassi.
Ba người vừa mới đi đến cổng trường thì phát hiện ở đó có một đám đông đang tụ tập, hình như có hai học sinh đang đánh nhau. Đây cũng là điều thường xuyên xảy ra trong một học viện thượng võ như thế này, hầu như cứ cách vài ngày là sẽ xảy ra một trận, chỉ cần không đánh đến mức tàn phế mất mạng thì nhà trường cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Có điều chẳng ai ngờ được hai học sinh này đánh nhau lại không cẩn thận lan đến những người xung quanh, sau đó thì đánh tay đôi rất nhanh đã trở thành đánh tập thể. Người thì bị chọc giận, người hạ độc thủ, người hung hăng hiếu chiến, người thì vào góp vui... Tất cả tạo thành một trận ẩu đả lớn.
Thượng Khả không khỏi cảm thán trong lòng: Đúng là thanh xuân nhiệt huyết tràn trề.
Vừa mới cảm thán thì "nhiệt huyết tràn trề" này đã lan đến chỗ Thượng Khả, không biết trường kiếm của người nào đột nhiên tuột tay phóng thẳng tới trước mặt cậu.
Theo bản năng, Thượng Khả bảo vệ Phốc Phốc, Kassi lập tức duỗi tay ra chuẩn xác bắt lấy chuôi kiếm. Mũi kiếm xẹt qua nón trùm của Thượng Khả, tức thì mọi người nghe thấy âm thanh vải vóc bị xé rách.
Vài sợi tóc đen theo kiếm khí nhẹ nhàng bay lên, nón trùm bị tuột xuống, khuôn mặt cậu hoàn toàn bị lộ ra ngoài.
Thật ra, cũng không quá nhiều người chú ý đến khuôn mặt của Thượng Khả bởi vì tất cả bọn đều đang tập trung vào cuộc hỗn chiến của học sinh. Chỉ có vài người nhìn Thượng Khả mấy lần, một trong số đó chính là Đề Lạc mới đi ra từ hành lang.
- Thượng Khả, anh có sao không? - Kassi ném thanh kiếm trên tay xuống đất, không vui nói - Đám người này càng ngày càng chẳng ra sao, còn đánh nhau ngay trước cổng trường, cũng không sợ làm bị thương người vô tội nữa.
- Tôi không sao. - Thượng Khả không quan tâm cười cười.
- Chúng ta đi thôi. - Kassi khoác tay lên vai Thượng Khả, tươi cười nói.
Đề Lạc nhìn theo bóng lưng hai người đi xa, ánh mắt tối lại.
Đó là Osari? Sau năm năm anh ta đã trở lại? Hình như anh ta đã thay đổi rất nhiều, hơn nữa... Đề Lạc nhíu mày, vừa rồi ngay cả một thanh kiếm bay lạc tới anh ta cũng không tránh được?
Bỏ đi, những chuyện này không liên quan đến anh, Đề Lạc cũng không để chuyện này ở trong lòng nữa. Tuy năm đó Osari nổi tiếng ngang với anh nhưng ấn tượng của anh đối với người này lại không tốt, không có thiên phú, tính cách tự phụ, quá chấp nhất chuyện thắng thua. Thứ mà Đề Lạc xem trọng chưa bao giờ là sức mạnh của một người mà chính là nhân phẩm của người đó.
- Đến rồi. - Kassi đẩy cửa nhà, làm tư thế "mời".
Trước nhà có một khoảnh sân riêng, cỏ dại ở trong sân đã mọc thành từng bụi, rõ ràng là rất lâu rồi không có ai dọn dẹp.
Kassi được thiết lập là nhân vật chính của thế giới này. Mặc dù cuộc sống lúc trước của hắn quả thực có chút khó coi nhưng trong tương lai hắn sẽ kết hôn với em gái của Đề Lạc - công chúa nhỏ của đế quốc Thánh Nhã.
- Hai người ở phòng này nhé! - Kassi dẫn Thượng Khả và Phốc Phốc đến phòng dành cho khách ở bên cạnh phòng ngủ của chủ nhà. Vật dụng trong nhà cũng khá đầy đủ nhưng lại phủ kín bụi bặm, mạng nhện giăng đầy.
Thượng Khả nhìn chung quanh một vòng rồi nói:
- Tôi nghĩ là tôi cần mấy miếng khăn lau và một thùng nước sạch.
Kassi sờ sờ mũi, cuối cùng cũng thấy có chút ngượng ngùng. Hắn cố ý mời người khác về nhà ở, kết quả lại là một ngôi nhà tồi tàn như vậy.
Thượng Khả bịt khăn lên mũi miệng của mình và Phốc Phốc, sau đó hai cha con bắt đầu quét dọn lại ngôi nhà. Cậu phụ trách lau chùi bụi bặm, còn Phốc Phốc thì dùng một cây gỗ nhỏ quét mạng nhện trong góc.
- Phốc Phốc, nếu con thấy nhện mà sợ thì gọi papa nhé. - Thượng Khả căn dặn.
Phốc Phốc gật đầu, sau đó vung vẫy cây gỗ nhỏ bắt đầu tìm kiếm "kẻ thù" đang ẩn nấp trong mọi ngóc ngách.
Hai cha con chung sức làm việc hết ba tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng biến ngôi nhà tồi tàn này thành một mái ấm sạch sẽ.
Thượng Khả rất có cảm giác thành tựu chống nạnh, Phốc Phốc cũng đứng bên cạnh cậu và làm động tác y hệt.
- Đi, tắm rửa sạch sẽ nào. - Thượng Khả túm Phốc Phốc lên, xoay người đi đến phòng tắm.
- Ha ha ha. - Phốc Phốc vui vẻ cười không ngừng.
Kassi mua cả đống nguyên liệu nấu ăn về nghe thấy tiếng cười của hai cha con, khóe miệng bất giác cong lên, ánh mắt ngập tràn sự dịu dàng.
Tắm rửa chải đầu xong, Thượng Khả thấy đang Kassi bận bịu trong nhà bếp bèn chủ động đi vào giúp đỡ.
Thấy Thượng Khả xử lý nguyên liệu rất thuần thục, Kassi thuận miệng hỏi:
- Anh biết nấu ăn à?
- Ừ, đúng vậy, cơm tối hôm nay để tôi nấu đi, coi như là báo đáp cậu trong khoảng thời gian này đã chăm sóc cho chúng tôi.
- Tốt quá, cầu còn không được. - Kassi như bắt được vàng.
Cuối cùng, sau khi thưởng thức tay nghề nấu ăn của Thượng Khả, Kassi không còn tự mình vào bếp nấu cơm nữa...
Tận dụng ba ngày được nghỉ, Kassi dẫn Thượng Khả và Phốc Phốc dạo chơi khắp vương thành. Trong lúc đó Vodora, Joey, Fred, Amy cũng thường xuyên ghé thăm, sau đó ghé thăm đã biến thành ăn chực, ăn chực lại biến thành đặt cơm. Chuyện này đã vô tình mang đến cho Thượng Khả một con đường kiếm phí sinh hoạt: bán cơm hộp.
Trình độ nấu ăn cấp đại sư của Thượng Khả nhanh chóng chinh phục được những giáo viên và học sinh trong trường, chỉ trong thời gian mấy tháng đã được ban cho danh hiệu "Vương tử cơm hộp".
Lần này Thượng Khả cũng cạn cmn lời luôn.
- Đó là gì vậy? - Đề Lạc nhìn thấy một đám người đang tụ tập ở ven đường, còn thấy cả một người quen thuộc đang đứng ở trong vòng vây đó.
Quincy nhìn sang bên kia một chút và cười nói:
- Cậu không biết hả? Gần đây có một loại cơm hộp mỹ vị rất được ưa chuộng, người bán ra loại cơm hộp này được gọi là “Vương tử cơm hộp”, là người ở phía đối diện đó.
- “Vương tử cơm hộp”? Anh ta? - Đôi mắt Đề Lạc lóe lên một tia kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía đám đông kia thêm một lần nữa, xác định mình không có nhận lầm người.
Thiên tài của ngày trước, một trong song tinh của học viện - Osari - lại đi bán cơm hộp? Đề Lạc quả thực có chút không dám tin vào hai mắt mình.
- Cậu sao vậy? - Quincy khó hiểu nhìn Đề Lạc, thuận miệng nói - Nói mới thấy, vị “Vương tử cơm hộp” kia nhìn hơi quen đúng không, hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải?
Đề Lạc:...
Học sinh mấy khóa trước đều đã tốt nghiệp hết nên bây giờ người có thể nhận ra Osari ngoại trừ một vài giáo viên thâm niên ra thì chắc cũng chỉ có những bạn học đã từng học cùng kỳ với hắn.
Trở về Đế đô sau năm năm, rốt cuộc Osari đang suy tính điều gì? Không phải là chỉ để bán cơm đấy chứ?
Tuy Đề Lạc không quá thích người này nhưng nhìn thấy thiên tài ngày xưa giờ túng thiếu đến vậy, trong lòng không khỏi có chút tiếc thương.
Bán hết cơm hộp, Thượng Khả dọn hàng chuẩn bị về nhà. Mỗi ngày, cậu chỉ làm một trăm hộp cơm mà thôi, mức giá rất đắt, bán như vậy thì sẽ không quá mệt nhưng vẫn có chút lợi nhuận.
- Osari.
Đột nhiên nghe thấy có người gọi cái tên này, Thượng Khả hơi sững người quay đầu lại, chỉ thấy một thanh niên tóc xoăn đứng ngay sau lưng đang dùng vẻ mặt ngạc nhiên nhìn cậu.
Lục lại ký ức của nguyên chủ, Thượng Khả vẫn không có ấn tượng gì mấy đối với cậu ta.
- Không ngờ thật sự là cậu đấy? - Trên mặt thanh niên tóc xoăn lộ ra một vẻ mặt không tin nổi hơi thái quá, chỉ vào xe kéo của cậu, hỏi - Cậu trở về từ lúc nào thế? Sao lại ở đây bán cơm hộp?
Với thực lực của Osari, hắn hoàn toàn có thể gia nhập vào hàng ngũ của các dũng sĩ, trở thành một sĩ quan đế quốc có tước vị danh tiếng và thu nhập ổn định, nếu không thì cũng làm thủ vệ cho quý tộc hoặc lính đánh thuê cũng có của ăn của để. Công việc nào cũng tốt hơn việc đi bán cơm hộp rất nhiều chứ.
Thượng Khả liếc nhìn cậu ta: Bán cơm hộp thì có vấn đề gì không? Cậu có biết cơm hộp tiểu gia ta làm dinh dưỡng phong phú thế nào, tạo hình đẹp mắt thế nào, mùi vị thơm ngon thế nào không? Đợi đến khi tiểu gia ta đây danh tiếng lẫy lừng thì những người từng ăn cơm hộp của tôi sẽ coi đây là vinh dự đó biết chưa? Thậm chí cái danh “Vương tử cơm hộp” còn có thể lưu truyền muôn đời nữa đấy?
Thanh niên tóc xoăn thấy Thượng Khả không nói lời nào, càng hăng hái nói tiếp:
- Tôi đoán cậu không nhớ ra tôi rồi. Tôi là Max, đã từng là bại tướng dưới tay cậu, bây giờ tôi là tiểu đội trưởng đội cận vệ hoàng gia.
Max? Nghe quen quen.
Khoan đã, Max? Max không phải là một trong bảy dũng sĩ tham gia phong ấn cây ma quỷ ư? Tuy cuối cùng cậu ta không sống sót trở về nhưng người như cậu ta lại có thể đột phá được bức tường ma chướng? Không phải nói chỉ những dũng sĩ có ý chí kiên định, nhân phẩm thuần lương, tín ngưỡng cường đại mới có thể đột phá được hay sao?
Rốt cuộc thì con chim công trước mắt này có chỗ nào giống một dũng sĩ hả? Đúng là sụp đổ quá đấy?
Phát hiện nét mặt Thượng Khả mơ hồ xuất hiện biến đổi rất nhỏ, nhất thời Max có một cảm giác hãnh diện, cậu cười nói:
- Chúng ta cũng là chỗ quen biết, cần tôi giới thiệu cho cậu một công việc có thể diện không?
- Không cần đâu, cảm ơn cậu. - Thượng Khả nhàn nhạt trả lời. Nếu là một trong bảy dũng sĩ thì cậu sẽ nhịn vậy.
- Đừng khách sáo. - Max đến gần vài bước, quan sát Thượng Khả từ trên xuống dưới - Vẻ ngoài của cậu thực sự tuấn tú hơn trước đây, chỉ là sức mạnh này...
Bước chân Thượng Khả rất vô lực, toàn thân đều là sơ hở, thậm chí ngay cả một tia lực tín ngưỡng cũng không thể cảm ứng ra.
- Chậc, sau khi bị Đề Lạc điện hạ đánh bại, có phải cậu đã hoàn toàn mất đi tín ngưỡng không? - Nếu một người không có tín ngưỡng hoặc lực tín ngưỡng yếu ớt thì cũng chỉ là hạng người bình thường. Một số người trời sinh bình thường, nhưng cũng có một số người vì trải qua đả kích quá nặng nề mà vẫn chưa gượng dậy nổi.
Năm đó, Osari thực lực phi phàm, có thể nói là học viên mạnh nhất trong khóa, trừ Đề Lạc ra thì hoàn toàn không có ai là đối thủ. Vậy mà hôm nay trên người hắn ngay cả một tia lực tín ngưỡng cũng không có, chuyện này đã không còn là chưa gượng dậy nổi nữa mà là đã triệt để vứt bỏ tín ngưỡng của mình.
- Không có, tôi không có mất đi tín ngưỡng. - Thượng Khả an tĩnh nhìn Max.
- Vậy sao? - Max rút đoản đao bên hông ra, nhướn mi nói - Vậy thì chúng ta đấu một trận nhé? Tôi rất muốn biết thiên tài năm xưa đã đánh bại tôi bây giờ thực lực như thế nào.
Thượng Khả vẫn dõi theo Đề Lạc cho đến khi hắn đi mất. Người đàn ông này chính là người đã khiến cho nguyên chủ Osari liên tục nếm trải mùi vị thất bại, cuối cùng phải gia nhập vào hàng ngũ "cầm đầu" của ma quỷ.
Dựa theo tình tiết gốc thì sau khi Osari trở thành sứ đồ cấp Vương, hắn vẫn không dám đối đầu trực diện với Đề Lạc thêm lần nào nữa, thay vào đó lại âm thầm dụ dỗ bạn bè của Đề Lạc, khiến cho anh bị người bạn đã bị ma hóa đó giết chết trong nhiệm vụ phong ấn cây ma quỷ lần thứ hai. Nếu không xảy ra chuyện đó thì với sức mạnh và ý chí mạnh mẽ như Đề Lạc, anh sẽ là một trong số những dũng sĩ cuối cùng phong ấn cây ma quỷ.
Thượng Khả không thể chỉ vì một nốt ruồi mà đã vội nhận định Đề Lạc chính là Ravel. Nhưng nếu như điều cậu nghĩ là đúng thì nhiệm vụ phụ của cậu rất có thể sẽ có liên quan đến người đàn ông này. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là cậu phải sống sót sau nhiệm vụ chính.
Thượng Khả thu tầm mắt, cũng không vội làm một cuộc tương phùng với "người bạn cũ" này mà hiện giờ cậu chỉ cần đi theo Kassi thì những nhân vật khác sẽ tự khắc xuất hiện. Vai trò của cậu chỉ là thanh lọc ma khí cho những người bị nhiễm ma chướng và giúp họ trở lại bình thường mà thôi.
- Thượng Khả, để anh đợi lâu rồi. - Kassi hăng hái chạy từ khu dạy học về và dẫn Thượng Khả về nhà.
Thượng Khả thắt nốt dây hoa trong tay mình rồi đeo vào cổ tay Phốc Phốc, sau đó mới đứng lên đi theo Kassi.
Ba người vừa mới đi đến cổng trường thì phát hiện ở đó có một đám đông đang tụ tập, hình như có hai học sinh đang đánh nhau. Đây cũng là điều thường xuyên xảy ra trong một học viện thượng võ như thế này, hầu như cứ cách vài ngày là sẽ xảy ra một trận, chỉ cần không đánh đến mức tàn phế mất mạng thì nhà trường cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Có điều chẳng ai ngờ được hai học sinh này đánh nhau lại không cẩn thận lan đến những người xung quanh, sau đó thì đánh tay đôi rất nhanh đã trở thành đánh tập thể. Người thì bị chọc giận, người hạ độc thủ, người hung hăng hiếu chiến, người thì vào góp vui... Tất cả tạo thành một trận ẩu đả lớn.
Thượng Khả không khỏi cảm thán trong lòng: Đúng là thanh xuân nhiệt huyết tràn trề.
Vừa mới cảm thán thì "nhiệt huyết tràn trề" này đã lan đến chỗ Thượng Khả, không biết trường kiếm của người nào đột nhiên tuột tay phóng thẳng tới trước mặt cậu.
Theo bản năng, Thượng Khả bảo vệ Phốc Phốc, Kassi lập tức duỗi tay ra chuẩn xác bắt lấy chuôi kiếm. Mũi kiếm xẹt qua nón trùm của Thượng Khả, tức thì mọi người nghe thấy âm thanh vải vóc bị xé rách.
Vài sợi tóc đen theo kiếm khí nhẹ nhàng bay lên, nón trùm bị tuột xuống, khuôn mặt cậu hoàn toàn bị lộ ra ngoài.
Thật ra, cũng không quá nhiều người chú ý đến khuôn mặt của Thượng Khả bởi vì tất cả bọn đều đang tập trung vào cuộc hỗn chiến của học sinh. Chỉ có vài người nhìn Thượng Khả mấy lần, một trong số đó chính là Đề Lạc mới đi ra từ hành lang.
- Thượng Khả, anh có sao không? - Kassi ném thanh kiếm trên tay xuống đất, không vui nói - Đám người này càng ngày càng chẳng ra sao, còn đánh nhau ngay trước cổng trường, cũng không sợ làm bị thương người vô tội nữa.
- Tôi không sao. - Thượng Khả không quan tâm cười cười.
- Chúng ta đi thôi. - Kassi khoác tay lên vai Thượng Khả, tươi cười nói.
Đề Lạc nhìn theo bóng lưng hai người đi xa, ánh mắt tối lại.
Đó là Osari? Sau năm năm anh ta đã trở lại? Hình như anh ta đã thay đổi rất nhiều, hơn nữa... Đề Lạc nhíu mày, vừa rồi ngay cả một thanh kiếm bay lạc tới anh ta cũng không tránh được?
Bỏ đi, những chuyện này không liên quan đến anh, Đề Lạc cũng không để chuyện này ở trong lòng nữa. Tuy năm đó Osari nổi tiếng ngang với anh nhưng ấn tượng của anh đối với người này lại không tốt, không có thiên phú, tính cách tự phụ, quá chấp nhất chuyện thắng thua. Thứ mà Đề Lạc xem trọng chưa bao giờ là sức mạnh của một người mà chính là nhân phẩm của người đó.
- Đến rồi. - Kassi đẩy cửa nhà, làm tư thế "mời".
Trước nhà có một khoảnh sân riêng, cỏ dại ở trong sân đã mọc thành từng bụi, rõ ràng là rất lâu rồi không có ai dọn dẹp.
Kassi được thiết lập là nhân vật chính của thế giới này. Mặc dù cuộc sống lúc trước của hắn quả thực có chút khó coi nhưng trong tương lai hắn sẽ kết hôn với em gái của Đề Lạc - công chúa nhỏ của đế quốc Thánh Nhã.
- Hai người ở phòng này nhé! - Kassi dẫn Thượng Khả và Phốc Phốc đến phòng dành cho khách ở bên cạnh phòng ngủ của chủ nhà. Vật dụng trong nhà cũng khá đầy đủ nhưng lại phủ kín bụi bặm, mạng nhện giăng đầy.
Thượng Khả nhìn chung quanh một vòng rồi nói:
- Tôi nghĩ là tôi cần mấy miếng khăn lau và một thùng nước sạch.
Kassi sờ sờ mũi, cuối cùng cũng thấy có chút ngượng ngùng. Hắn cố ý mời người khác về nhà ở, kết quả lại là một ngôi nhà tồi tàn như vậy.
Thượng Khả bịt khăn lên mũi miệng của mình và Phốc Phốc, sau đó hai cha con bắt đầu quét dọn lại ngôi nhà. Cậu phụ trách lau chùi bụi bặm, còn Phốc Phốc thì dùng một cây gỗ nhỏ quét mạng nhện trong góc.
- Phốc Phốc, nếu con thấy nhện mà sợ thì gọi papa nhé. - Thượng Khả căn dặn.
Phốc Phốc gật đầu, sau đó vung vẫy cây gỗ nhỏ bắt đầu tìm kiếm "kẻ thù" đang ẩn nấp trong mọi ngóc ngách.
Hai cha con chung sức làm việc hết ba tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng biến ngôi nhà tồi tàn này thành một mái ấm sạch sẽ.
Thượng Khả rất có cảm giác thành tựu chống nạnh, Phốc Phốc cũng đứng bên cạnh cậu và làm động tác y hệt.
- Đi, tắm rửa sạch sẽ nào. - Thượng Khả túm Phốc Phốc lên, xoay người đi đến phòng tắm.
- Ha ha ha. - Phốc Phốc vui vẻ cười không ngừng.
Kassi mua cả đống nguyên liệu nấu ăn về nghe thấy tiếng cười của hai cha con, khóe miệng bất giác cong lên, ánh mắt ngập tràn sự dịu dàng.
Tắm rửa chải đầu xong, Thượng Khả thấy đang Kassi bận bịu trong nhà bếp bèn chủ động đi vào giúp đỡ.
Thấy Thượng Khả xử lý nguyên liệu rất thuần thục, Kassi thuận miệng hỏi:
- Anh biết nấu ăn à?
- Ừ, đúng vậy, cơm tối hôm nay để tôi nấu đi, coi như là báo đáp cậu trong khoảng thời gian này đã chăm sóc cho chúng tôi.
- Tốt quá, cầu còn không được. - Kassi như bắt được vàng.
Cuối cùng, sau khi thưởng thức tay nghề nấu ăn của Thượng Khả, Kassi không còn tự mình vào bếp nấu cơm nữa...
Tận dụng ba ngày được nghỉ, Kassi dẫn Thượng Khả và Phốc Phốc dạo chơi khắp vương thành. Trong lúc đó Vodora, Joey, Fred, Amy cũng thường xuyên ghé thăm, sau đó ghé thăm đã biến thành ăn chực, ăn chực lại biến thành đặt cơm. Chuyện này đã vô tình mang đến cho Thượng Khả một con đường kiếm phí sinh hoạt: bán cơm hộp.
Trình độ nấu ăn cấp đại sư của Thượng Khả nhanh chóng chinh phục được những giáo viên và học sinh trong trường, chỉ trong thời gian mấy tháng đã được ban cho danh hiệu "Vương tử cơm hộp".
Lần này Thượng Khả cũng cạn cmn lời luôn.
- Đó là gì vậy? - Đề Lạc nhìn thấy một đám người đang tụ tập ở ven đường, còn thấy cả một người quen thuộc đang đứng ở trong vòng vây đó.
Quincy nhìn sang bên kia một chút và cười nói:
- Cậu không biết hả? Gần đây có một loại cơm hộp mỹ vị rất được ưa chuộng, người bán ra loại cơm hộp này được gọi là “Vương tử cơm hộp”, là người ở phía đối diện đó.
- “Vương tử cơm hộp”? Anh ta? - Đôi mắt Đề Lạc lóe lên một tia kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía đám đông kia thêm một lần nữa, xác định mình không có nhận lầm người.
Thiên tài của ngày trước, một trong song tinh của học viện - Osari - lại đi bán cơm hộp? Đề Lạc quả thực có chút không dám tin vào hai mắt mình.
- Cậu sao vậy? - Quincy khó hiểu nhìn Đề Lạc, thuận miệng nói - Nói mới thấy, vị “Vương tử cơm hộp” kia nhìn hơi quen đúng không, hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải?
Đề Lạc:...
Học sinh mấy khóa trước đều đã tốt nghiệp hết nên bây giờ người có thể nhận ra Osari ngoại trừ một vài giáo viên thâm niên ra thì chắc cũng chỉ có những bạn học đã từng học cùng kỳ với hắn.
Trở về Đế đô sau năm năm, rốt cuộc Osari đang suy tính điều gì? Không phải là chỉ để bán cơm đấy chứ?
Tuy Đề Lạc không quá thích người này nhưng nhìn thấy thiên tài ngày xưa giờ túng thiếu đến vậy, trong lòng không khỏi có chút tiếc thương.
Bán hết cơm hộp, Thượng Khả dọn hàng chuẩn bị về nhà. Mỗi ngày, cậu chỉ làm một trăm hộp cơm mà thôi, mức giá rất đắt, bán như vậy thì sẽ không quá mệt nhưng vẫn có chút lợi nhuận.
- Osari.
Đột nhiên nghe thấy có người gọi cái tên này, Thượng Khả hơi sững người quay đầu lại, chỉ thấy một thanh niên tóc xoăn đứng ngay sau lưng đang dùng vẻ mặt ngạc nhiên nhìn cậu.
Lục lại ký ức của nguyên chủ, Thượng Khả vẫn không có ấn tượng gì mấy đối với cậu ta.
- Không ngờ thật sự là cậu đấy? - Trên mặt thanh niên tóc xoăn lộ ra một vẻ mặt không tin nổi hơi thái quá, chỉ vào xe kéo của cậu, hỏi - Cậu trở về từ lúc nào thế? Sao lại ở đây bán cơm hộp?
Với thực lực của Osari, hắn hoàn toàn có thể gia nhập vào hàng ngũ của các dũng sĩ, trở thành một sĩ quan đế quốc có tước vị danh tiếng và thu nhập ổn định, nếu không thì cũng làm thủ vệ cho quý tộc hoặc lính đánh thuê cũng có của ăn của để. Công việc nào cũng tốt hơn việc đi bán cơm hộp rất nhiều chứ.
Thượng Khả liếc nhìn cậu ta: Bán cơm hộp thì có vấn đề gì không? Cậu có biết cơm hộp tiểu gia ta làm dinh dưỡng phong phú thế nào, tạo hình đẹp mắt thế nào, mùi vị thơm ngon thế nào không? Đợi đến khi tiểu gia ta đây danh tiếng lẫy lừng thì những người từng ăn cơm hộp của tôi sẽ coi đây là vinh dự đó biết chưa? Thậm chí cái danh “Vương tử cơm hộp” còn có thể lưu truyền muôn đời nữa đấy?
Thanh niên tóc xoăn thấy Thượng Khả không nói lời nào, càng hăng hái nói tiếp:
- Tôi đoán cậu không nhớ ra tôi rồi. Tôi là Max, đã từng là bại tướng dưới tay cậu, bây giờ tôi là tiểu đội trưởng đội cận vệ hoàng gia.
Max? Nghe quen quen.
Khoan đã, Max? Max không phải là một trong bảy dũng sĩ tham gia phong ấn cây ma quỷ ư? Tuy cuối cùng cậu ta không sống sót trở về nhưng người như cậu ta lại có thể đột phá được bức tường ma chướng? Không phải nói chỉ những dũng sĩ có ý chí kiên định, nhân phẩm thuần lương, tín ngưỡng cường đại mới có thể đột phá được hay sao?
Rốt cuộc thì con chim công trước mắt này có chỗ nào giống một dũng sĩ hả? Đúng là sụp đổ quá đấy?
Phát hiện nét mặt Thượng Khả mơ hồ xuất hiện biến đổi rất nhỏ, nhất thời Max có một cảm giác hãnh diện, cậu cười nói:
- Chúng ta cũng là chỗ quen biết, cần tôi giới thiệu cho cậu một công việc có thể diện không?
- Không cần đâu, cảm ơn cậu. - Thượng Khả nhàn nhạt trả lời. Nếu là một trong bảy dũng sĩ thì cậu sẽ nhịn vậy.
- Đừng khách sáo. - Max đến gần vài bước, quan sát Thượng Khả từ trên xuống dưới - Vẻ ngoài của cậu thực sự tuấn tú hơn trước đây, chỉ là sức mạnh này...
Bước chân Thượng Khả rất vô lực, toàn thân đều là sơ hở, thậm chí ngay cả một tia lực tín ngưỡng cũng không thể cảm ứng ra.
- Chậc, sau khi bị Đề Lạc điện hạ đánh bại, có phải cậu đã hoàn toàn mất đi tín ngưỡng không? - Nếu một người không có tín ngưỡng hoặc lực tín ngưỡng yếu ớt thì cũng chỉ là hạng người bình thường. Một số người trời sinh bình thường, nhưng cũng có một số người vì trải qua đả kích quá nặng nề mà vẫn chưa gượng dậy nổi.
Năm đó, Osari thực lực phi phàm, có thể nói là học viên mạnh nhất trong khóa, trừ Đề Lạc ra thì hoàn toàn không có ai là đối thủ. Vậy mà hôm nay trên người hắn ngay cả một tia lực tín ngưỡng cũng không có, chuyện này đã không còn là chưa gượng dậy nổi nữa mà là đã triệt để vứt bỏ tín ngưỡng của mình.
- Không có, tôi không có mất đi tín ngưỡng. - Thượng Khả an tĩnh nhìn Max.
- Vậy sao? - Max rút đoản đao bên hông ra, nhướn mi nói - Vậy thì chúng ta đấu một trận nhé? Tôi rất muốn biết thiên tài năm xưa đã đánh bại tôi bây giờ thực lực như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.