Chương 25
Tuyết Nguyên U Linh
06/08/2021
Edit: Sidd; Beta: Leslie
- Không cần. - Đối với lời khiêu chiến của Max, Thượng Khả chỉ nói hai chữ rồi quay lưng tiếp tục dọn hàng.
Max nhíu mày, vừa nghịch đoản đao của mình vừa dõi theo bóng lưng bận rộn của cậu. Bất thình lình, hắn móc một đồng bạc từ trong túi ra bắn vào chân Thượng Khả.
Theo bản năng, Thượng Khả nghiêng mình né tránh nhưng vì tốc độ phản ứng quá chậm nên vẫn bị bắn trúng.
Đầu gối của cậu ngã khuỵu một cái, suýt chút nữa là quỳ xuống đất, chén dĩa trên tay cũng rơi xuống vỡ thành từng mảnh.
Phốc Phốc bị dọa hết hồn, chạy bình bịch đến chỗ Thượng Khả rồi ôm lấy chân của cậu, trừng mắt nhìn Max đầy giận dữ.
Max nhìn qua cô bé bên chân Thượng Khả, cảm thấy vô cùng quái dị:
- Osari, cậu... - Hắn không ngờ bây giờ Osari lại yếu đến mức ngay cả một đồng xu cũng không tránh được.
Thượng Khả quay đầu nhìn về phía hắn và hỏi:
- Nhất định phải đánh sao?
Cậu hỏi một cách vô cùng bình thản, trong hai con ngươi đen đặc như mực kia không hề có một chút xấu hổ hay giận dữ, cũng chẳng có một sự lùi bước nào, như thể chỉ đang hỏi một chuyện vặt vãnh.
Max bị hỏi ngược lại như vậy cũng không biết trả lời làm sao.
- Đội trưởng Max. - Lúc này, một người xuất hiện ở trước mặt Thượng Khả, lười biếng nói - Nếu ngài thực sự cảm thấy ngứa tay, chi bằng đánh với tôi vài chiêu nhé?
- Cậu là... Kassi? - Tuy đã tốt nghiệp nhưng Max vẫn có sự quan tâm đối với những nhân tài mới nổi trong học viện Light. Chiêu Song ảnh khoái kiếm của Kassi vô cùng nổi tiếng trong lứa học sinh mới vào này.
- Không ngờ đội trưởng đội cận vệ cũng có nghe đến tên của tôi. - Khóe miệng Kassi treo lên một nụ cười nhưng trong mắt hắn lại lộ ra lửa giận và sát ý.
Max nhìn Kassi, lại nhìn sang Thượng Khả đang đứng ở sau lưng cậu ta, cuối cùng cũng rút đoản đao về, giễu cợt cười một tiếng:
- Thôi bỏ đi, bắt nạt kẻ yếu không phải phong cách của tôi.
Nói xong, hắn chào tạm biệt sau đó xoay người rời đi.
- Thượng Khả, anh không sao chứ? - Kassi quay sang phía Thượng Khả lo lắng hỏi.
- Tôi không sao. - Thượng Khả cười cười.
Do dự một hồi, cuối cùng Kassi vẫn không nhịn được mà hỏi cậu:
- Anh thật sự là Osari à?
- Bây giờ tên của tôi là “Thượng Khả”. - Câu trả lời này cũng chính là gián tiếp thừa nhận thân phận của mình.
Kassi nhìn cậu bước đi hơi tập tễnh, ánh mắt thoáng hiện tia xót xa.
Lúc mới thi vào Light, Kassi đã nghe nói đến danh hiệu "Song tinh học viện" rất nổi tiếng ở trong trường, một là Đề Lạc thâm sâu tàng ẩn, một là Osari thiên phú hơn người. Hai người bọn họ đối đầu nhau trên mọi phương diện, đem về cho học viện vô số vinh quang, có thể nói là kinh tài tuyệt diễm, danh chấn nhất phương. Trong bốn năm đó, học viện Light hầu như độc chiếm tất cả "hạng nhất" của mọi giải thưởng. Không biết bao người coi hai người họ là thần tượng mà tột đỉnh tôn sùng.
Ấy vậy mà, sau khi tốt nghiệp, Osari đang có một tương lai sáng lạn đột nhiên mất tích. Năm năm sau, cậu lại xuất hiện trong hoàn cảnh như thế này: sức mạnh giảm sút trầm trọng, niềm kiêu hãnh lúc trước cũng không còn, không những bị bọn buôn người lừa bán mà ngay cả khi đối mặt với sự khiêu chiến của bại tướng đã từng bại dưới tay mình cũng không có lấy một chút năng lực chống trả.
Người đàn ông này rốt cuộc đã hi sinh đến mức nào? Cậu đã yên lặng nhẫn nhịn bao nhiêu năm? Hi sinh bản thân vì đại giới, hấp thụ ma khí thay cho người khác, làm như vậy có thực sự đáng không? Những người bị nhiễm ma chướng kia phần lớn là những kẻ ý chí bạc nhược, tâm lý hắc ám, dùng tất cả của mình để cứu tính mạng của bọn họ như vậy liệu có đáng không?
Bản thân cậu vốn đã thiên phú hơn người, tiền đồ rộng mở, sức mạnh cường đại, tương lai thậm chí có có thể trở thành thủ lĩnh một phương. Vậy mà giờ đây cậu chỉ có thể đẩy một chiếc xe nhỏ, dựa vào công việc bán cơm hộp mỗi ngày để kiếm chút tiền sinh hoạt ít ỏi mà thôi. (Thượng Khả: sửa lại một chút, tiền tôi kiếm được không có "ít ỏi" đâu, xin đừng xem thường cơm hộp của tôi được không anh bạn trẻ?)*
*Đây là câu của tác giả, mị không tự thêm vào nhé
Lúc nhìn thấy cậu bị vị đội trưởng Max kia làm nhục, Kassi thực sự giận đến mức không nói nên lời.
Hắn chỉ ước mình có thể lập tức xông ra nói cho người khác biết rằng Osari không phải kẻ yếu đuối, anh ấy mạnh mẽ hơn bất cứ kẻ nào!. Thế nhưng, hắn lại sợ sẽ mang phiền phức đến cho cậu, dù sao một người mang ma khí trong cơ thể xưa nay luôn bị người khác kiêng dè. Cách mà bọn họ đối xử với những người này chỉ có một: Không cứu được thì giết.
Kassi hé miệng, rất muốn hỏi cậu một câu: Anh thật sự không quan tâm chút nào ư?
Thượng Khả quay đầu, mỉm cười nói:
- Kassi, chúng ta về nhà nhé?
Nụ cười ấy giống như nắng ấm mùa đông, đôi mắt lấp lánh kia chẳng vương một tia ủ rũ chán chường nào, tựa như ánh sáng rực rỡ lóe lên từ bảo thạch.
Trong khoảnh khắc đó, sự phẫn nộ và bất bình trong lòng Kassi đột nhiên giống như hơi nước bốc hơi đi hết.
Người ta thường nói "người đáng thương tất có chỗ đáng trách", nhưng một người mạnh mẽ sẽ không cần đến sự thương hại, bởi vì người đó chưa bao giờ đánh mất dũng khí và hi vọng của mình.
- Ừ, về nhà thôi. - Kassi trưng ra khuôn mặt tươi cười đã giấu đi sự mất tự nhiên, vành mắt hơi nóng, hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Phốc Phốc đi bên cạnh Thượng Khả, thong thả về nhà.
Một ngày nào đó, tất cả mọi người sẽ hiểu ra người đàn ông này mạnh mẽ đến nhường nào. Sức mạnh của cậu không phải là võ lực mà chính là sức mạnh tinh thần.
- Tôi thật sự không thể tin nổi người đó chính là Osari năm đó nổi danh với cậu đấy. - Quincy hết sức ngạc nhiên nói - Sao anh ta lại biến thành như vậy?
Đề Lạc dựa vào thân cây, chăm chú dõi theo bóng lưng đang dần mất hút của bọn họ, trầm mặc không nói gì.
Quincy nói tiếp:
- Nếu là tôi thì chắc cả đời tôi sẽ không đặt chân vào vương thành nữa để khỏi mất mặt xấu hổ với người ta.
Đề Lạc liếc nhìn hắn, bước thẳng về phía bên kia.
- Này, đợi tôi với! - Quincy để ý sắc mặt của Đề Lạc, tiếp tục hưng phấn nói - Tôi đoán ngày mai tin tức này sẽ truyền khắp học viện cho xem, thiên tài ngày xưa bây giờ nghèo túng ở đầu đường, không biết sẽ có bao nhiêu người tò mò đến xem nữa...
Đúng như những lời Quincy nói, thân phận của Osari sẽ sớm bị mọi người phát hiện. Bọn họ sẽ biết rằng vị vương tử cơm hộp kia chính là thiên tài Osari đã gặt hái vô số "hạng nhất" cho học viện Light.
Sự biến mất của hắn năm đó đã gây chấn động cả trường, cho nên ngay ngày hôm sau đã có rất nhiều người chen chúc kéo đến muốn nhìn thấy kết cục ra sao.
Thượng Khả cũng không vì thân phận bại lộ mà đóng cửa không ra ngoài, ngược lại cậu còn nâng giá cơm hộp lên gấp ba lần, nhưng lại giảm số lượng hộp cơm xuống một nửa.
- Anh ta chính là Osari ư? Năm đó anh của tớ học dưới anh ta một khóa, hầu như ngày nào anh tớ cũng huyên thuyên tên của anh ta.
- Osari thực sự đã vứt bỏ tín ngưỡng của mình rồi à?
- Người như vậy mà cũng xứng đáng sánh ngang với Đề Lạc đại nhân sao?
...
Mọi người chỉ trỏ vào Thượng Khả, hiếu kỳ có, hưng phấn có, giễu cợt có, còn có một loại khoái cảm khi trông thấy thiên tài ngày xưa lâm vào cảnh bần cùng.
Đứng phía sau Thượng Khả, Kassi thực sự không hiểu nổi vì sao biết rõ có người sẽ giậu đổ bìm leo mà cậu vẫn kiên trì mở hàng bán tiếp. Tuy hắn cũng không phải giàu có gì nhưng nuôi thêm hai người nữa thì vẫn dư sức mà!
Lúc này, một vài tên thanh niên đi tới trước xe hàng của Thượng Khả, một tên trọc trong số đó quái gở nói:
- Đàn anh Osari, vinh hạnh ghé sạp nhỏ của ngài mấy lần rồi mà không nhận ra thân phận của ngài, thật là thất lễ quá.
Thượng Khả vừa tỉa hoa quả vừa hỏi:
- Cậu có mua cơm không?
- Mua, đương nhiên mua chứ. - Thanh niên đầu trọc khoa trương nói - Hôm nay tất cả cơm hộp của anh tôi sẽ mua hết.
- Vậy tổng cộng là 213 tiền vàng, cảm ơn đã ủng hộ. - Thượng Khả trả lời, cũng không ngẩng đầu lên.
Thanh niên đầu trọc sửng sốt, vô thức hỏi:
- 213 tiền vàng, sao lại đắt như vậy? Mỗi ngày anh chỉ bán một trăm hộp, mỗi hộp là 25 tiền bạc. Một trăm hộp cùng lắm cũng chỉ 25 tiền vàng thôi chứ.
- Hôm nay cơm tăng giá rồi, mỗi hộp là 75 tiền bạc.
- Nhưng tổng cộng cũng chỉ 75 tiền vàng.
- 138 tiền vàng kia là phí IQ.
- Phí IQ? - Cậu ta không hiểu.
Thượng Khả thản nhiên hỏi:
- Cậu là học sinh năm hai của học viện Light phải không?
- Đúng vậy. Sao anh biết? - Thanh niên đầu trọc ưỡn ngực, ra vẻ tự kiêu.
Thượng Khả thở dài, đáp:
- Cậu mặc đồng phục màu xanh có hoa văn ở tay áo, với IQ của bất kì một người bình thường nào cũng có thể nhận ra điều đó, trừ phi cậu mượn đồng phục của người khác mặc.
Đám đông chung quanh được một trận cười vang.
Khuôn mặt thanh niên đầu trọc đỏ lên, thẹn quá hóa giận nói:
- Tôi chỉ quên mất mình đang mặc đồng phục thôi, có gì ngạc nhiên chứ.
Thượng Khả cười một tiếng, nói tiếp:
- Tôi còn biết cậu học không giỏi nữa kìa, ấy, xin lỗi, phải là dở tệ mới đúng.
- Anh điều tra tôi hả? - Cậu ta kinh ngạc.
Thượng Khả lại thở dài:
- Cậu nghĩ một người rớt tới sáu môn thi học kì thì có cái gì đáng để tôi điều tra?
Thanh niên đầu trọc đã hoàn toàn bị Thượng Khả nắm thóp:
- Sao anh biết tôi bị rớt sáu môn?
- Ba ngày trước cậu đứng đây mua cơm của tôi có nói đó.
- Ba ngày trước? - Khóe miệng cậu ta co giật. Lời nói của một người qua đường thuận miệng nói ba ngày trước, anh có cần phải nhớ kỹ như vậy không?!
- Trong học viện chỉ giảng dạy chín môn, cậu rớt một lần tới sáu môn thì cũng lợi hại thật đấy. Tôi thu chút phí IQ với cậu cũng đâu có quá đáng đúng không nào?
Mọi người lại bật cười một trận nữa.
Thanh niên đầu trọc tức muốn thổ huyết, lúc này một cậu trai tóc vàng đứng bên cạnh thấy bạn của mình bị bắt nạt, bèn lên tiếng bênh vực:
- Osari, bản thân anh nghèo túng đến mức này thì có tư cách gì châm biếm người khác?
Thượng Khả quan sát cậu trai tóc vàng này, lại nhìn qua cô gái đứng ở bên cạnh hắn, hỏi:
- Cậu tên là Kenly phải không?
- Đúng vậy. - Thanh niên tóc vàng vuốt tóc, nhướn mày nói - Tôi xuất thân quý tộc, thành tích ưu tú, e rằng anh chẳng tìm được lý do để công kích tôi đâu.
- Ồ? - Thượng Khả phản bác - Vậy, chuyện tình cảm của cậu thì sao?
- Chuyện tình cảm? - Kenly thoáng biến sắc, vô thức nhìn qua cô gái bên cạnh mình.
Thượng Khả cười, nói với cô gái kia:
- Sợi dây chuyền của cô đẹp quá, là Kenly tặng cô phải không?
- Cảm ơn anh, đúng vậy. - Cô gái bị nụ cười của Thượng Khả làm chói mắt, không kìm được nở nụ cười đáp lại.
Thượng Khả nói tiếp:
- Thật không may, tôi từng nhìn thấy trên người một cô gái khác cũng đeo một sợi dây giống như vậy.
Kenly khinh thường nói:
- Dây chuyền giống nhau thì nói lên được gì? Món đồ này cũng không phải hàng hiếm gì cả.
- Không sai, đúng là không phải thứ hiếm có gì. - Thượng Khả nhún nhún vai - Nhưng thật đáng tiếc, thủ đoạn của cậu thật sự rất đê tiện, trên sợi dây của cả hai cô gái đều có khắc một câu tình yêu, tuy nội dung có khác nhau nhưng chữ viết thì lại y hệt. Trên dây chuyền của bạn gái cậu thì khắc câu “Không giây phút nào không nhớ đến em” còn trên sợi dây của một cô gái khác thì lại khắc “Không phút giây nào không yêu em”. Tôi phải nói điều này, vốn từ của cậu đúng là thiếu thốn thật đấy.
Cô gái kia nhìn về phía Kenly với vẻ mặt không thể tin nổi, tức thì giật mạnh sợi dây chuyền ở trên cổ xuống, sau đó hung hăng đá hắn một cước, tức giận bỏ đi.
- Sonnie! - Kenly lật đật đuổi theo sau.
Thượng Khả lại nhìn tới đám bạn của thanh niên đầu trọc, mấy cậu này cũng vô thức lui về sau một bước, không dám khiêu khích gì nữa, chỉ sợ đối phương sẽ nhân tiện thu luôn phí thông minh của mình.
- Ha ha ha. - Mọi người cười rộ lên.
Nhưng sau khi cười xong, ai nấy đều không khỏi cảm thấy kinh sợ. Một sợi dây chuyền nhỏ như vậy, phải có thị lực và khả năng ghi nhớ như thế nào mới có thể phân biệt rõ được chúng chứ? Hơn nữa thời gian trôi qua cũng đã lâu, đối phương lại là một người xa lạ không quen biết, làm sao Osari có thể nhớ được những thông tin này?
Thượng Khả không thèm quan tâm đến những tràng cười xung quanh, bình thản nói:
- Tuy rằng bây giờ tôi không có sức mạnh, nhưng xét về IQ và nhân cách cũng đủ bỏ xa các người mấy con phố rồi. Chờ các cậu đạt điểm tối đa tất cả các môn đi rồi hãy quay lại giáo huấn tôi đi nhé?
Một lát sau, cậu dừng dao, chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời nhìn thẳng vào mọi người:
- Lỗ mãng và vô tri chỉ có thể khoe mẽ nhất thời, vĩnh viễn không thể khiến cho dũng giả khuất phục, không thể khiến cho trí giả cúi đầu.
Vừa nói, cậu vừa đặt hoa quả đã tỉa xong lên trên bàn.
Tiếng cười của mọi người dần dần im bặt, ánh mắt nhìn theo ngón tay thon dài của cậu lướt tới khối hoa quả kia.
Chỉ trong mấy phút nói chuyện với bọn họ, khối hoa quả này đã được Thượng Khả chạm trổ thành một đóa mẫu đơn nở rộ, cánh hoa tầng tầng lớp lớp, rực rỡ phồn phục, tỉ mỉ tinh tế, hương thơm nhè nhẹ lan tỏa trong không khí khiến lòng người vui vẻ dễ chịu.
Đế vương của các loài hoa, không thể tranh phong.
Đây là... lực tín ngưỡng!
Tuy bọn họ không cảm ứng được một tia lực tín ngưỡng nào từ người Thượng Khả nhưng cậu lại có thể khiến cho tín ngưỡng của mình bám vào ngoại vật bằng một cách thuần khiết, trong lành và rực rỡ đến thế.
Nhìn người thanh niên đơn bạc đang mỉm cười ở trước mắt, đám người vây xung quanh đột nhiên cảm thấy như đang nhìn một ngọn núi cao vời vợi, một đáy vực sâu không thể lường, tuyệt đối không thể khinh thường.
Đây chính là phong độ của thiên tài ngày xưa! Cho dù sức mạnh không còn nhưng nhuệ khí năm đó vẫn không hề suy giảm, lúc cười nói vẫn lộ ra sự thông tuệ mà cách hành xử vẫn toát ra sự thanh tao.
Kassi vẫn đứng ở phía sau Thượng Khả vốn đã chuẩn bị là sẽ đánh nhau, nào ngờ hắn chỉ lo lắng vô ích. Chỉ dựa vào vài câu nói, Thượng Khả đã hóa giải xong mối họa, hơn nữa còn thu về thêm một lượng fan lớn, cơm hộp càng được tranh nhau bán đắt như tôm tươi.
Đề Lạc nấp trong rừng cây nhìn chăm chú vào người thanh niên đang bị mọi người vây kín, nhịp tim hình như tăng nhanh hơn bình thường.
Osari mà hắn từng biết giống như một lưỡi dao bén nhọn, mặc dù lợi hại nhưng chẳng có chiều sâu. Vậy mà cậu của ngày hôm nay tuy thân thể gầy yếu nhưng lại như một viên trân châu đã được mài giũa, tỏa sáng lấp lánh lại bí ẩn khó lường, khiến người khác không thể rời mắt.
Rốt cuộc cậu đã trải qua những gì mới có thể xuất hiện một cách khác thường long trời lở đất như vậy? Phải chăng đó là sự trui rèn mà người thường khó có thể tưởng tượng nổi?
Trên đường về nhà, Kassi nhìn trộm Thượng Khả mấy lần.
Cậu quay đầu lại:
- Có chuyện gì thì nói đi.
- A, không có gì. - Kassi sờ sờ mũi, trong mắt ngập tràn niềm vui, hiển nhiên là tâm trạng đang rất tốt.
Thượng Khả khó hiểu nhìn hắn một cái, không biết hắn ta ăn trúng cái gì nữa.
- Thượng Khả. - Kassi đột nhiên tiến đến bên tai Thượng Khả, nhẹ giọng nói - Từ giờ chúng ta sẽ là người một nhà nhé.
- Bây giờ thì không phải hả? - Thượng Khả nhướn mày nói - Cậu khỏi lo, tôi cũng không tính dọn ra khỏi nhà cậu đâu.
- Ha ha. - Kassi ôm chầm lấy Thượng Khả, làm cái "chụt" trên mặt cậu thật mạnh, sau đó ôm Phốc Phốc nhanh nhẹn phóng như bay về nhà.
Thượng Khả chẳng hiểu gì chùi đi nước bọt còn dính trên mặt, cười mắng một câu:
- Thần kinh!
Sau ngày hôm đó, nhân khí của Thượng Khả tăng vọt, tuy rằng vẫn còn không ít người âm thầm châm chọc công kích nhưng bọn họ cũng không dám gây ra hành động quá khích nào. Một mặt là vì nhân cách và sức quyến rũ của cậu đã chinh phục được một số người còn mặt khác là vì bị Đề Lạc và Kassi cảnh cáo.
Kassi thì còn dễ đối phó nhưng nếu là Đề Lạc thì chẳng ai dám khinh thường.
Vì vậy, mấy ngày nay, Thượng Khả vô cùng thư thái: bán cơm hộp, trêu chọc Phốc Phốc, trò chuyện tâm sự...
Cho đến bảy ngày sau, có một ông lão đến tìm cậu.
- Thầy Gamow. - Thượng Khả cúi chào ông như một người học trò bình thường.
Gamow là ân sư của Osari, cũng là hiệu trưởng của học viện Light.
Ông vuốt râu, ôn hòa nhìn Thượng Khả hỏi:
- Osari, con tính bán cơm hộp đến bao giờ?
- Ý của thầy là? - Thượng Khả dò hỏi.
- Theo ta quay về trường đi, làm giảng viên thỉnh giảng của học viện Light.
Ánh mắt Thượng Khả lóe lên một tia kinh ngạc:
- Thưa thầy, bây giờ sức mạnh của con đã giảm đi rất nhiều, làm sao có tư cách làm giảng viên của học viện được ạ?
- Trong học viện không thiếu võ sư. - Gamow cười nhạt nói - Điều ta muốn con làm chính là truyền dạy tri thức, truyền bá văn hóa chứ không phải là kỹ xảo chiến đấu.
Thượng Khả trầm tư không nói gì.
Gamow lại nói:
- Trong số các học trò của ta, con chính là người ưu tú nhất. Trước đây ta đã nghĩ như vậy, bây giờ càng không thể nghi ngờ điều này.
Đối với lời đề nghị của Gamow, Thượng Khả cũng không do dự quá lâu.
Cậu cúi đầu thật sâu với thầy, cười nói:
- Chỉ cần thầy không sợ đứa học trò này làm ảnh hưởng đến quá trình của bọn trẻ, vậy con sẽ đồng ý thử xem sao.
- Ha ha. - Gamow rất vui, sự xa cách nhiều năm đã tan biến chỉ trong vài lời nói.
Gamow nhìn người thanh niên trước mắt, trong lòng vừa tán thán vừa xót xa. Tán thán tinh thần của cậu, nhưng cũng xót xa cho sức mạnh của cậu. Mặc dù Gamow không biết tại sao cậu lại trở nên gầy yếu thế này, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến những nhận định của ông về cậu. Ngược lại, Gamow nghĩ Osari bây giờ còn có khí chất mạnh mẽ hơn trước đây.
Tin tức Thượng Khả sắp làm giảng viên thỉnh giảng của học viện Light được truyền ra rất nhanh, dẫn tới một trận náo loạn trong học viện. Số người phản đối và ủng hộ đều ngang ngửa, bọn họ đều muốn nhìn xem rốt cuộc Osari sẽ thể hiện như thế nào.
Đề Lạc là giáo sư vinh dự của học viện, trong khi đó Osari lại là giảng viên thỉnh giảng.
"Song tinh học viện" của ngày xưa đã tụ hội một lần nữa sau 5 năm dài đằng đẵng.
- Không cần. - Đối với lời khiêu chiến của Max, Thượng Khả chỉ nói hai chữ rồi quay lưng tiếp tục dọn hàng.
Max nhíu mày, vừa nghịch đoản đao của mình vừa dõi theo bóng lưng bận rộn của cậu. Bất thình lình, hắn móc một đồng bạc từ trong túi ra bắn vào chân Thượng Khả.
Theo bản năng, Thượng Khả nghiêng mình né tránh nhưng vì tốc độ phản ứng quá chậm nên vẫn bị bắn trúng.
Đầu gối của cậu ngã khuỵu một cái, suýt chút nữa là quỳ xuống đất, chén dĩa trên tay cũng rơi xuống vỡ thành từng mảnh.
Phốc Phốc bị dọa hết hồn, chạy bình bịch đến chỗ Thượng Khả rồi ôm lấy chân của cậu, trừng mắt nhìn Max đầy giận dữ.
Max nhìn qua cô bé bên chân Thượng Khả, cảm thấy vô cùng quái dị:
- Osari, cậu... - Hắn không ngờ bây giờ Osari lại yếu đến mức ngay cả một đồng xu cũng không tránh được.
Thượng Khả quay đầu nhìn về phía hắn và hỏi:
- Nhất định phải đánh sao?
Cậu hỏi một cách vô cùng bình thản, trong hai con ngươi đen đặc như mực kia không hề có một chút xấu hổ hay giận dữ, cũng chẳng có một sự lùi bước nào, như thể chỉ đang hỏi một chuyện vặt vãnh.
Max bị hỏi ngược lại như vậy cũng không biết trả lời làm sao.
- Đội trưởng Max. - Lúc này, một người xuất hiện ở trước mặt Thượng Khả, lười biếng nói - Nếu ngài thực sự cảm thấy ngứa tay, chi bằng đánh với tôi vài chiêu nhé?
- Cậu là... Kassi? - Tuy đã tốt nghiệp nhưng Max vẫn có sự quan tâm đối với những nhân tài mới nổi trong học viện Light. Chiêu Song ảnh khoái kiếm của Kassi vô cùng nổi tiếng trong lứa học sinh mới vào này.
- Không ngờ đội trưởng đội cận vệ cũng có nghe đến tên của tôi. - Khóe miệng Kassi treo lên một nụ cười nhưng trong mắt hắn lại lộ ra lửa giận và sát ý.
Max nhìn Kassi, lại nhìn sang Thượng Khả đang đứng ở sau lưng cậu ta, cuối cùng cũng rút đoản đao về, giễu cợt cười một tiếng:
- Thôi bỏ đi, bắt nạt kẻ yếu không phải phong cách của tôi.
Nói xong, hắn chào tạm biệt sau đó xoay người rời đi.
- Thượng Khả, anh không sao chứ? - Kassi quay sang phía Thượng Khả lo lắng hỏi.
- Tôi không sao. - Thượng Khả cười cười.
Do dự một hồi, cuối cùng Kassi vẫn không nhịn được mà hỏi cậu:
- Anh thật sự là Osari à?
- Bây giờ tên của tôi là “Thượng Khả”. - Câu trả lời này cũng chính là gián tiếp thừa nhận thân phận của mình.
Kassi nhìn cậu bước đi hơi tập tễnh, ánh mắt thoáng hiện tia xót xa.
Lúc mới thi vào Light, Kassi đã nghe nói đến danh hiệu "Song tinh học viện" rất nổi tiếng ở trong trường, một là Đề Lạc thâm sâu tàng ẩn, một là Osari thiên phú hơn người. Hai người bọn họ đối đầu nhau trên mọi phương diện, đem về cho học viện vô số vinh quang, có thể nói là kinh tài tuyệt diễm, danh chấn nhất phương. Trong bốn năm đó, học viện Light hầu như độc chiếm tất cả "hạng nhất" của mọi giải thưởng. Không biết bao người coi hai người họ là thần tượng mà tột đỉnh tôn sùng.
Ấy vậy mà, sau khi tốt nghiệp, Osari đang có một tương lai sáng lạn đột nhiên mất tích. Năm năm sau, cậu lại xuất hiện trong hoàn cảnh như thế này: sức mạnh giảm sút trầm trọng, niềm kiêu hãnh lúc trước cũng không còn, không những bị bọn buôn người lừa bán mà ngay cả khi đối mặt với sự khiêu chiến của bại tướng đã từng bại dưới tay mình cũng không có lấy một chút năng lực chống trả.
Người đàn ông này rốt cuộc đã hi sinh đến mức nào? Cậu đã yên lặng nhẫn nhịn bao nhiêu năm? Hi sinh bản thân vì đại giới, hấp thụ ma khí thay cho người khác, làm như vậy có thực sự đáng không? Những người bị nhiễm ma chướng kia phần lớn là những kẻ ý chí bạc nhược, tâm lý hắc ám, dùng tất cả của mình để cứu tính mạng của bọn họ như vậy liệu có đáng không?
Bản thân cậu vốn đã thiên phú hơn người, tiền đồ rộng mở, sức mạnh cường đại, tương lai thậm chí có có thể trở thành thủ lĩnh một phương. Vậy mà giờ đây cậu chỉ có thể đẩy một chiếc xe nhỏ, dựa vào công việc bán cơm hộp mỗi ngày để kiếm chút tiền sinh hoạt ít ỏi mà thôi. (Thượng Khả: sửa lại một chút, tiền tôi kiếm được không có "ít ỏi" đâu, xin đừng xem thường cơm hộp của tôi được không anh bạn trẻ?)*
*Đây là câu của tác giả, mị không tự thêm vào nhé
Lúc nhìn thấy cậu bị vị đội trưởng Max kia làm nhục, Kassi thực sự giận đến mức không nói nên lời.
Hắn chỉ ước mình có thể lập tức xông ra nói cho người khác biết rằng Osari không phải kẻ yếu đuối, anh ấy mạnh mẽ hơn bất cứ kẻ nào!. Thế nhưng, hắn lại sợ sẽ mang phiền phức đến cho cậu, dù sao một người mang ma khí trong cơ thể xưa nay luôn bị người khác kiêng dè. Cách mà bọn họ đối xử với những người này chỉ có một: Không cứu được thì giết.
Kassi hé miệng, rất muốn hỏi cậu một câu: Anh thật sự không quan tâm chút nào ư?
Thượng Khả quay đầu, mỉm cười nói:
- Kassi, chúng ta về nhà nhé?
Nụ cười ấy giống như nắng ấm mùa đông, đôi mắt lấp lánh kia chẳng vương một tia ủ rũ chán chường nào, tựa như ánh sáng rực rỡ lóe lên từ bảo thạch.
Trong khoảnh khắc đó, sự phẫn nộ và bất bình trong lòng Kassi đột nhiên giống như hơi nước bốc hơi đi hết.
Người ta thường nói "người đáng thương tất có chỗ đáng trách", nhưng một người mạnh mẽ sẽ không cần đến sự thương hại, bởi vì người đó chưa bao giờ đánh mất dũng khí và hi vọng của mình.
- Ừ, về nhà thôi. - Kassi trưng ra khuôn mặt tươi cười đã giấu đi sự mất tự nhiên, vành mắt hơi nóng, hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Phốc Phốc đi bên cạnh Thượng Khả, thong thả về nhà.
Một ngày nào đó, tất cả mọi người sẽ hiểu ra người đàn ông này mạnh mẽ đến nhường nào. Sức mạnh của cậu không phải là võ lực mà chính là sức mạnh tinh thần.
- Tôi thật sự không thể tin nổi người đó chính là Osari năm đó nổi danh với cậu đấy. - Quincy hết sức ngạc nhiên nói - Sao anh ta lại biến thành như vậy?
Đề Lạc dựa vào thân cây, chăm chú dõi theo bóng lưng đang dần mất hút của bọn họ, trầm mặc không nói gì.
Quincy nói tiếp:
- Nếu là tôi thì chắc cả đời tôi sẽ không đặt chân vào vương thành nữa để khỏi mất mặt xấu hổ với người ta.
Đề Lạc liếc nhìn hắn, bước thẳng về phía bên kia.
- Này, đợi tôi với! - Quincy để ý sắc mặt của Đề Lạc, tiếp tục hưng phấn nói - Tôi đoán ngày mai tin tức này sẽ truyền khắp học viện cho xem, thiên tài ngày xưa bây giờ nghèo túng ở đầu đường, không biết sẽ có bao nhiêu người tò mò đến xem nữa...
Đúng như những lời Quincy nói, thân phận của Osari sẽ sớm bị mọi người phát hiện. Bọn họ sẽ biết rằng vị vương tử cơm hộp kia chính là thiên tài Osari đã gặt hái vô số "hạng nhất" cho học viện Light.
Sự biến mất của hắn năm đó đã gây chấn động cả trường, cho nên ngay ngày hôm sau đã có rất nhiều người chen chúc kéo đến muốn nhìn thấy kết cục ra sao.
Thượng Khả cũng không vì thân phận bại lộ mà đóng cửa không ra ngoài, ngược lại cậu còn nâng giá cơm hộp lên gấp ba lần, nhưng lại giảm số lượng hộp cơm xuống một nửa.
- Anh ta chính là Osari ư? Năm đó anh của tớ học dưới anh ta một khóa, hầu như ngày nào anh tớ cũng huyên thuyên tên của anh ta.
- Osari thực sự đã vứt bỏ tín ngưỡng của mình rồi à?
- Người như vậy mà cũng xứng đáng sánh ngang với Đề Lạc đại nhân sao?
...
Mọi người chỉ trỏ vào Thượng Khả, hiếu kỳ có, hưng phấn có, giễu cợt có, còn có một loại khoái cảm khi trông thấy thiên tài ngày xưa lâm vào cảnh bần cùng.
Đứng phía sau Thượng Khả, Kassi thực sự không hiểu nổi vì sao biết rõ có người sẽ giậu đổ bìm leo mà cậu vẫn kiên trì mở hàng bán tiếp. Tuy hắn cũng không phải giàu có gì nhưng nuôi thêm hai người nữa thì vẫn dư sức mà!
Lúc này, một vài tên thanh niên đi tới trước xe hàng của Thượng Khả, một tên trọc trong số đó quái gở nói:
- Đàn anh Osari, vinh hạnh ghé sạp nhỏ của ngài mấy lần rồi mà không nhận ra thân phận của ngài, thật là thất lễ quá.
Thượng Khả vừa tỉa hoa quả vừa hỏi:
- Cậu có mua cơm không?
- Mua, đương nhiên mua chứ. - Thanh niên đầu trọc khoa trương nói - Hôm nay tất cả cơm hộp của anh tôi sẽ mua hết.
- Vậy tổng cộng là 213 tiền vàng, cảm ơn đã ủng hộ. - Thượng Khả trả lời, cũng không ngẩng đầu lên.
Thanh niên đầu trọc sửng sốt, vô thức hỏi:
- 213 tiền vàng, sao lại đắt như vậy? Mỗi ngày anh chỉ bán một trăm hộp, mỗi hộp là 25 tiền bạc. Một trăm hộp cùng lắm cũng chỉ 25 tiền vàng thôi chứ.
- Hôm nay cơm tăng giá rồi, mỗi hộp là 75 tiền bạc.
- Nhưng tổng cộng cũng chỉ 75 tiền vàng.
- 138 tiền vàng kia là phí IQ.
- Phí IQ? - Cậu ta không hiểu.
Thượng Khả thản nhiên hỏi:
- Cậu là học sinh năm hai của học viện Light phải không?
- Đúng vậy. Sao anh biết? - Thanh niên đầu trọc ưỡn ngực, ra vẻ tự kiêu.
Thượng Khả thở dài, đáp:
- Cậu mặc đồng phục màu xanh có hoa văn ở tay áo, với IQ của bất kì một người bình thường nào cũng có thể nhận ra điều đó, trừ phi cậu mượn đồng phục của người khác mặc.
Đám đông chung quanh được một trận cười vang.
Khuôn mặt thanh niên đầu trọc đỏ lên, thẹn quá hóa giận nói:
- Tôi chỉ quên mất mình đang mặc đồng phục thôi, có gì ngạc nhiên chứ.
Thượng Khả cười một tiếng, nói tiếp:
- Tôi còn biết cậu học không giỏi nữa kìa, ấy, xin lỗi, phải là dở tệ mới đúng.
- Anh điều tra tôi hả? - Cậu ta kinh ngạc.
Thượng Khả lại thở dài:
- Cậu nghĩ một người rớt tới sáu môn thi học kì thì có cái gì đáng để tôi điều tra?
Thanh niên đầu trọc đã hoàn toàn bị Thượng Khả nắm thóp:
- Sao anh biết tôi bị rớt sáu môn?
- Ba ngày trước cậu đứng đây mua cơm của tôi có nói đó.
- Ba ngày trước? - Khóe miệng cậu ta co giật. Lời nói của một người qua đường thuận miệng nói ba ngày trước, anh có cần phải nhớ kỹ như vậy không?!
- Trong học viện chỉ giảng dạy chín môn, cậu rớt một lần tới sáu môn thì cũng lợi hại thật đấy. Tôi thu chút phí IQ với cậu cũng đâu có quá đáng đúng không nào?
Mọi người lại bật cười một trận nữa.
Thanh niên đầu trọc tức muốn thổ huyết, lúc này một cậu trai tóc vàng đứng bên cạnh thấy bạn của mình bị bắt nạt, bèn lên tiếng bênh vực:
- Osari, bản thân anh nghèo túng đến mức này thì có tư cách gì châm biếm người khác?
Thượng Khả quan sát cậu trai tóc vàng này, lại nhìn qua cô gái đứng ở bên cạnh hắn, hỏi:
- Cậu tên là Kenly phải không?
- Đúng vậy. - Thanh niên tóc vàng vuốt tóc, nhướn mày nói - Tôi xuất thân quý tộc, thành tích ưu tú, e rằng anh chẳng tìm được lý do để công kích tôi đâu.
- Ồ? - Thượng Khả phản bác - Vậy, chuyện tình cảm của cậu thì sao?
- Chuyện tình cảm? - Kenly thoáng biến sắc, vô thức nhìn qua cô gái bên cạnh mình.
Thượng Khả cười, nói với cô gái kia:
- Sợi dây chuyền của cô đẹp quá, là Kenly tặng cô phải không?
- Cảm ơn anh, đúng vậy. - Cô gái bị nụ cười của Thượng Khả làm chói mắt, không kìm được nở nụ cười đáp lại.
Thượng Khả nói tiếp:
- Thật không may, tôi từng nhìn thấy trên người một cô gái khác cũng đeo một sợi dây giống như vậy.
Kenly khinh thường nói:
- Dây chuyền giống nhau thì nói lên được gì? Món đồ này cũng không phải hàng hiếm gì cả.
- Không sai, đúng là không phải thứ hiếm có gì. - Thượng Khả nhún nhún vai - Nhưng thật đáng tiếc, thủ đoạn của cậu thật sự rất đê tiện, trên sợi dây của cả hai cô gái đều có khắc một câu tình yêu, tuy nội dung có khác nhau nhưng chữ viết thì lại y hệt. Trên dây chuyền của bạn gái cậu thì khắc câu “Không giây phút nào không nhớ đến em” còn trên sợi dây của một cô gái khác thì lại khắc “Không phút giây nào không yêu em”. Tôi phải nói điều này, vốn từ của cậu đúng là thiếu thốn thật đấy.
Cô gái kia nhìn về phía Kenly với vẻ mặt không thể tin nổi, tức thì giật mạnh sợi dây chuyền ở trên cổ xuống, sau đó hung hăng đá hắn một cước, tức giận bỏ đi.
- Sonnie! - Kenly lật đật đuổi theo sau.
Thượng Khả lại nhìn tới đám bạn của thanh niên đầu trọc, mấy cậu này cũng vô thức lui về sau một bước, không dám khiêu khích gì nữa, chỉ sợ đối phương sẽ nhân tiện thu luôn phí thông minh của mình.
- Ha ha ha. - Mọi người cười rộ lên.
Nhưng sau khi cười xong, ai nấy đều không khỏi cảm thấy kinh sợ. Một sợi dây chuyền nhỏ như vậy, phải có thị lực và khả năng ghi nhớ như thế nào mới có thể phân biệt rõ được chúng chứ? Hơn nữa thời gian trôi qua cũng đã lâu, đối phương lại là một người xa lạ không quen biết, làm sao Osari có thể nhớ được những thông tin này?
Thượng Khả không thèm quan tâm đến những tràng cười xung quanh, bình thản nói:
- Tuy rằng bây giờ tôi không có sức mạnh, nhưng xét về IQ và nhân cách cũng đủ bỏ xa các người mấy con phố rồi. Chờ các cậu đạt điểm tối đa tất cả các môn đi rồi hãy quay lại giáo huấn tôi đi nhé?
Một lát sau, cậu dừng dao, chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời nhìn thẳng vào mọi người:
- Lỗ mãng và vô tri chỉ có thể khoe mẽ nhất thời, vĩnh viễn không thể khiến cho dũng giả khuất phục, không thể khiến cho trí giả cúi đầu.
Vừa nói, cậu vừa đặt hoa quả đã tỉa xong lên trên bàn.
Tiếng cười của mọi người dần dần im bặt, ánh mắt nhìn theo ngón tay thon dài của cậu lướt tới khối hoa quả kia.
Chỉ trong mấy phút nói chuyện với bọn họ, khối hoa quả này đã được Thượng Khả chạm trổ thành một đóa mẫu đơn nở rộ, cánh hoa tầng tầng lớp lớp, rực rỡ phồn phục, tỉ mỉ tinh tế, hương thơm nhè nhẹ lan tỏa trong không khí khiến lòng người vui vẻ dễ chịu.
Đế vương của các loài hoa, không thể tranh phong.
Đây là... lực tín ngưỡng!
Tuy bọn họ không cảm ứng được một tia lực tín ngưỡng nào từ người Thượng Khả nhưng cậu lại có thể khiến cho tín ngưỡng của mình bám vào ngoại vật bằng một cách thuần khiết, trong lành và rực rỡ đến thế.
Nhìn người thanh niên đơn bạc đang mỉm cười ở trước mắt, đám người vây xung quanh đột nhiên cảm thấy như đang nhìn một ngọn núi cao vời vợi, một đáy vực sâu không thể lường, tuyệt đối không thể khinh thường.
Đây chính là phong độ của thiên tài ngày xưa! Cho dù sức mạnh không còn nhưng nhuệ khí năm đó vẫn không hề suy giảm, lúc cười nói vẫn lộ ra sự thông tuệ mà cách hành xử vẫn toát ra sự thanh tao.
Kassi vẫn đứng ở phía sau Thượng Khả vốn đã chuẩn bị là sẽ đánh nhau, nào ngờ hắn chỉ lo lắng vô ích. Chỉ dựa vào vài câu nói, Thượng Khả đã hóa giải xong mối họa, hơn nữa còn thu về thêm một lượng fan lớn, cơm hộp càng được tranh nhau bán đắt như tôm tươi.
Đề Lạc nấp trong rừng cây nhìn chăm chú vào người thanh niên đang bị mọi người vây kín, nhịp tim hình như tăng nhanh hơn bình thường.
Osari mà hắn từng biết giống như một lưỡi dao bén nhọn, mặc dù lợi hại nhưng chẳng có chiều sâu. Vậy mà cậu của ngày hôm nay tuy thân thể gầy yếu nhưng lại như một viên trân châu đã được mài giũa, tỏa sáng lấp lánh lại bí ẩn khó lường, khiến người khác không thể rời mắt.
Rốt cuộc cậu đã trải qua những gì mới có thể xuất hiện một cách khác thường long trời lở đất như vậy? Phải chăng đó là sự trui rèn mà người thường khó có thể tưởng tượng nổi?
Trên đường về nhà, Kassi nhìn trộm Thượng Khả mấy lần.
Cậu quay đầu lại:
- Có chuyện gì thì nói đi.
- A, không có gì. - Kassi sờ sờ mũi, trong mắt ngập tràn niềm vui, hiển nhiên là tâm trạng đang rất tốt.
Thượng Khả khó hiểu nhìn hắn một cái, không biết hắn ta ăn trúng cái gì nữa.
- Thượng Khả. - Kassi đột nhiên tiến đến bên tai Thượng Khả, nhẹ giọng nói - Từ giờ chúng ta sẽ là người một nhà nhé.
- Bây giờ thì không phải hả? - Thượng Khả nhướn mày nói - Cậu khỏi lo, tôi cũng không tính dọn ra khỏi nhà cậu đâu.
- Ha ha. - Kassi ôm chầm lấy Thượng Khả, làm cái "chụt" trên mặt cậu thật mạnh, sau đó ôm Phốc Phốc nhanh nhẹn phóng như bay về nhà.
Thượng Khả chẳng hiểu gì chùi đi nước bọt còn dính trên mặt, cười mắng một câu:
- Thần kinh!
Sau ngày hôm đó, nhân khí của Thượng Khả tăng vọt, tuy rằng vẫn còn không ít người âm thầm châm chọc công kích nhưng bọn họ cũng không dám gây ra hành động quá khích nào. Một mặt là vì nhân cách và sức quyến rũ của cậu đã chinh phục được một số người còn mặt khác là vì bị Đề Lạc và Kassi cảnh cáo.
Kassi thì còn dễ đối phó nhưng nếu là Đề Lạc thì chẳng ai dám khinh thường.
Vì vậy, mấy ngày nay, Thượng Khả vô cùng thư thái: bán cơm hộp, trêu chọc Phốc Phốc, trò chuyện tâm sự...
Cho đến bảy ngày sau, có một ông lão đến tìm cậu.
- Thầy Gamow. - Thượng Khả cúi chào ông như một người học trò bình thường.
Gamow là ân sư của Osari, cũng là hiệu trưởng của học viện Light.
Ông vuốt râu, ôn hòa nhìn Thượng Khả hỏi:
- Osari, con tính bán cơm hộp đến bao giờ?
- Ý của thầy là? - Thượng Khả dò hỏi.
- Theo ta quay về trường đi, làm giảng viên thỉnh giảng của học viện Light.
Ánh mắt Thượng Khả lóe lên một tia kinh ngạc:
- Thưa thầy, bây giờ sức mạnh của con đã giảm đi rất nhiều, làm sao có tư cách làm giảng viên của học viện được ạ?
- Trong học viện không thiếu võ sư. - Gamow cười nhạt nói - Điều ta muốn con làm chính là truyền dạy tri thức, truyền bá văn hóa chứ không phải là kỹ xảo chiến đấu.
Thượng Khả trầm tư không nói gì.
Gamow lại nói:
- Trong số các học trò của ta, con chính là người ưu tú nhất. Trước đây ta đã nghĩ như vậy, bây giờ càng không thể nghi ngờ điều này.
Đối với lời đề nghị của Gamow, Thượng Khả cũng không do dự quá lâu.
Cậu cúi đầu thật sâu với thầy, cười nói:
- Chỉ cần thầy không sợ đứa học trò này làm ảnh hưởng đến quá trình của bọn trẻ, vậy con sẽ đồng ý thử xem sao.
- Ha ha. - Gamow rất vui, sự xa cách nhiều năm đã tan biến chỉ trong vài lời nói.
Gamow nhìn người thanh niên trước mắt, trong lòng vừa tán thán vừa xót xa. Tán thán tinh thần của cậu, nhưng cũng xót xa cho sức mạnh của cậu. Mặc dù Gamow không biết tại sao cậu lại trở nên gầy yếu thế này, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến những nhận định của ông về cậu. Ngược lại, Gamow nghĩ Osari bây giờ còn có khí chất mạnh mẽ hơn trước đây.
Tin tức Thượng Khả sắp làm giảng viên thỉnh giảng của học viện Light được truyền ra rất nhanh, dẫn tới một trận náo loạn trong học viện. Số người phản đối và ủng hộ đều ngang ngửa, bọn họ đều muốn nhìn xem rốt cuộc Osari sẽ thể hiện như thế nào.
Đề Lạc là giáo sư vinh dự của học viện, trong khi đó Osari lại là giảng viên thỉnh giảng.
"Song tinh học viện" của ngày xưa đã tụ hội một lần nữa sau 5 năm dài đằng đẵng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.