Hệ Thống Bắt Tôi Làm Cá Ướp Muối Trong Truyện Ngược
Chương 28:
Cẩm Chanh
19/05/2024
Giang Lê Thanh cũng biểu hiện rất tự nhiên, ngoan ngoãn thu nhận hết, còn không quên khen ngợi bà Triệu có con mắt thẩm mỹ tinh đời.
Giang Lê Thanh rất giỏi dỗ dành người khác, dăm ba câu đã khiến bà Triệu quên hết cả trời đất.
Nếu như nói, ban đầu bà Triệu làm những chuyện này chỉ vì con trai bà ta, thì đến giờ phút này, việc tiêu tiền cho Giang Lê Thanh đều là do bà ta tự nguyện.
Tám giờ tối, bà Triệu đưa Giang Lê Thanh về nhà.
Màn đêm tối đen.
Biệt thự nhà họ Giang đèn đuốc sáng trưng, không gian yên ắng.
Bà Triệu tóm lấy tay Giang Lê Thanh: “Vừa nãy cô nhận được tin, có mấy hãng vừa nhập mẫu trang phục mới, nếu cháu thiếu gì thì cứ nói cho cô.”
Nói xong lại nhìn Giang Lê Thanh một lượt, càng nhìn càng thấy sau khi cải tạo cô đã thuận mắt hơn nhiều.
Bà Triệu không có con gái, cũng không hiểu được thú vui thích mua đồ cho con gái của những người mẹ khác, nhưng qua ngày hôm nay, bà ta đã tìm ra thú vui mới, đi mua sắm cả một ngày còn chưa đã nghiền.
Giang Lê Thanh cười híp mắt: “Cảm ơn cô.” Cô không quên nói thêm: “Đây là lần đầu tiên cháu được đi dạo phố với người lớn, lúc cô mua quần áo cho cháu, nhìn cô giống như mẹ của cháu vậy, từ trước đến giờ cháu chưa từng được trải nghiệm cảm giác này.”
Giang Lê Thanh cúi đầu, mái tóc đỏ đã nhuộm thành đen rủ xuống.
Tóc dài đến xương quai xanh, tóc mái lưa thưa, bao phủ lấy một gương mặt nhỏ nhắn.
Kiểu tóc này khiến mặt cô trở nên thanh tú hơn, nhìn có nét trẻ con, cũng phóng đại toàn bộ ưu điểm trên mặt.
Hai mắt to tròn, đúng chuẩn gái ngoan, còn có mấy phần thông minh lém lỉnh.
Người lớn rất thích những cô bé có vẻ ngoài ngoan ngoãn như vậy.
Huống chi, cả ngày hôm nay Giang Lê Thanh đều biểu hiện rất hiểu chuyện, cho dù là lời nói hay hành động đều rất hợp ý bà Triệu.
Nghe cô nói như vậy, bà Triệu cũng hơi đau lòng: “Không sao, về sau nếu có rảnh thì đến nhà cô chơi. Cũng không còn sớm nữa, mau vào nhà đi.”
“Vâng ạ, cô đi đường cẩn thận nhé.”
“Ừm.” Bà Triệu nói với tài xế: “Chú Tôn, giúp Thanh Thah chuyển mấy thứ trong cốp vào đi.”
Giang Lê Thanh ngăn cản: “Cô ơi, không cần phiền phức thế đâu ạ, cháu tự cầm vào cũng được.”
Cô vừa nói, vừa xuống xe tiếp nhận bao lớn bao nhỏ do tài xế đưa tới, nở nụ cười hiền lành, đưa mắt nhìn chiếc ô tô đi xa.
Sau khi không nhìn thấy bóng xe nữa, vẻ mặt ngây thơ lập tức biến mất, ánh mắt chuyển sang lạnh lẽo.
Giang Lê Thanh quay đầu nhìn kiến trúc kiểu Châu u đứng sừng sững dưới ánh trăng, bây giờ cô đã thu xong lãi từ nhà họ Triệu rồi, sao có thể buông tha cho đám người thân giàu có bên trong được?
Giang Lê Thanh rất giỏi dỗ dành người khác, dăm ba câu đã khiến bà Triệu quên hết cả trời đất.
Nếu như nói, ban đầu bà Triệu làm những chuyện này chỉ vì con trai bà ta, thì đến giờ phút này, việc tiêu tiền cho Giang Lê Thanh đều là do bà ta tự nguyện.
Tám giờ tối, bà Triệu đưa Giang Lê Thanh về nhà.
Màn đêm tối đen.
Biệt thự nhà họ Giang đèn đuốc sáng trưng, không gian yên ắng.
Bà Triệu tóm lấy tay Giang Lê Thanh: “Vừa nãy cô nhận được tin, có mấy hãng vừa nhập mẫu trang phục mới, nếu cháu thiếu gì thì cứ nói cho cô.”
Nói xong lại nhìn Giang Lê Thanh một lượt, càng nhìn càng thấy sau khi cải tạo cô đã thuận mắt hơn nhiều.
Bà Triệu không có con gái, cũng không hiểu được thú vui thích mua đồ cho con gái của những người mẹ khác, nhưng qua ngày hôm nay, bà ta đã tìm ra thú vui mới, đi mua sắm cả một ngày còn chưa đã nghiền.
Giang Lê Thanh cười híp mắt: “Cảm ơn cô.” Cô không quên nói thêm: “Đây là lần đầu tiên cháu được đi dạo phố với người lớn, lúc cô mua quần áo cho cháu, nhìn cô giống như mẹ của cháu vậy, từ trước đến giờ cháu chưa từng được trải nghiệm cảm giác này.”
Giang Lê Thanh cúi đầu, mái tóc đỏ đã nhuộm thành đen rủ xuống.
Tóc dài đến xương quai xanh, tóc mái lưa thưa, bao phủ lấy một gương mặt nhỏ nhắn.
Kiểu tóc này khiến mặt cô trở nên thanh tú hơn, nhìn có nét trẻ con, cũng phóng đại toàn bộ ưu điểm trên mặt.
Hai mắt to tròn, đúng chuẩn gái ngoan, còn có mấy phần thông minh lém lỉnh.
Người lớn rất thích những cô bé có vẻ ngoài ngoan ngoãn như vậy.
Huống chi, cả ngày hôm nay Giang Lê Thanh đều biểu hiện rất hiểu chuyện, cho dù là lời nói hay hành động đều rất hợp ý bà Triệu.
Nghe cô nói như vậy, bà Triệu cũng hơi đau lòng: “Không sao, về sau nếu có rảnh thì đến nhà cô chơi. Cũng không còn sớm nữa, mau vào nhà đi.”
“Vâng ạ, cô đi đường cẩn thận nhé.”
“Ừm.” Bà Triệu nói với tài xế: “Chú Tôn, giúp Thanh Thah chuyển mấy thứ trong cốp vào đi.”
Giang Lê Thanh ngăn cản: “Cô ơi, không cần phiền phức thế đâu ạ, cháu tự cầm vào cũng được.”
Cô vừa nói, vừa xuống xe tiếp nhận bao lớn bao nhỏ do tài xế đưa tới, nở nụ cười hiền lành, đưa mắt nhìn chiếc ô tô đi xa.
Sau khi không nhìn thấy bóng xe nữa, vẻ mặt ngây thơ lập tức biến mất, ánh mắt chuyển sang lạnh lẽo.
Giang Lê Thanh quay đầu nhìn kiến trúc kiểu Châu u đứng sừng sững dưới ánh trăng, bây giờ cô đã thu xong lãi từ nhà họ Triệu rồi, sao có thể buông tha cho đám người thân giàu có bên trong được?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.