Hệ Thống Bắt Tôi Làm Cá Ướp Muối Trong Truyện Ngược
Chương 29:
Cẩm Chanh
21/05/2024
Từ bảy giờ, các nhãn hàng bắt đầu đưa sản phẩm mới đến nhà họ Giang,
Các mẫu quần áo và túi xách mới nhất của quý này được xếp ở phòng khách, nhìn vô cùng xa xỉ, điều này làm cho mẹ Giang và Giang Nặc Nặc vừa trở về nhà không hiểu chuyện gì xảy ra.
“Những thứ này… ở đâu ra vậy? Mẹ đâu có mua nhỉ?”
Mẹ Giang chú ý tới một cái hộp trong phòng, đó là túi Hermes số lượng có hạn, được bán riêng cho khách hàng VVIP, phải tiêu phí đủ nhiều mới có thể mua được túi này, bà ta biết rõ hạn mức tiêu phí của bản thân chưa đạt tới con số đó.
Những bộ váy áo kia đều là mẫu dành cho thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi.
Không nghĩ ra, mẹ Giang vội vàng kéo người quản lý phụ trách giao hàng lại: “Những thứ này là ai tặng vậy?”
Quản lý cung kính mỉm cười: “Là bà Tô, Tô Ngọc.”
Tô Ngọc?
Chẳng phải là bà Triệu sao?
Mẹ Giang sợ hãi hít sâu một hơi, nhìn những thứ kia một lượt, đột nhiên vui vẻ nhướn mày lên, kéo tay Giang Nặc Nặc: “Có lẽ là Triệu phu nhân đoán được con đoạt giải dương cầm, cho nên gửi quà tới tặng đó, Nặc Nặc, con đúng là làm mẹ mát mặt.”
“Chỉ là mấy thứ này quá quý giá, lát nữa con phải đến nhà cảm ơn cô Tô mới được.” Giang Nặc Nặc khiêm tốn trả lời, nhưng vẻ mặt không nén được sự đắc ý.
Mặc dù cô ta không coi trọng Triệu Minh, nhưng nhà họ Triệu dòng dõi rất cao, Giang Nặc Nặc không thể không bào đối phương một chút.
Xem ra, công sức của cô ta không hề uổng phí.
Thấy hai mẹ con đang bàn nhau xem nên chọn gì giữa đống đồ kia, quản lý đứng bên cạnh hơi bối rối, tiến không được mà lùi cũng chẳng xong.
Lúc này, tiếng vú Lưu từ bên ngoài truyền vào: “Nhị tiểu thư về rồi ạ? Cô có ăn cơm không, phòng bếp vẫn còn đồ ăn đó, ăn thì để tôi đi hâm nóng lại.”
So với sự lạnh lùng lúc mới tới, hôm nay vú Lưu thân thiện hơn nhiều.
Vừa nghe thấy Giang Lê Thanh quay về, sự vui vẻ trên mặt mẹ Giang đột nhiên biến mất.
Giang Nặc Nặc kéo tay mẹ Giang, dịu dàng nhắc nhở: “Cũng không biết chị có ngoan ngoãn xin lỗi người ta không, nhắc mới nhớ, từ lúc về cha luôn ngồi trong phòng làm việc, hay là…”
Cô ta muốn nói lại thôi, nét mặt mẹ Giang dần trở nên nghiêm túc.
Thấy vậy, Giang Nặc Nặc hài lòng nhếch môi lên, nghĩ đến cảnh có thể nhìn thấy Giang Lê Thanh bị ăn mắng, cô ta vô cùng vui vẻ.
Rất nhanh, một bóng người nhỏ nhắn bước vào nhà.
Giang Lê Thanh vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều sửng sốt, bao gồm cả mẹ Giang và Giang Nặc Nặc, bọn họ đều tưởng bản thân hoa mắt nhìn nhầm người.
Thiếu nữ đang bước tới mặc âu phục màu trắng xám.
Các mẫu quần áo và túi xách mới nhất của quý này được xếp ở phòng khách, nhìn vô cùng xa xỉ, điều này làm cho mẹ Giang và Giang Nặc Nặc vừa trở về nhà không hiểu chuyện gì xảy ra.
“Những thứ này… ở đâu ra vậy? Mẹ đâu có mua nhỉ?”
Mẹ Giang chú ý tới một cái hộp trong phòng, đó là túi Hermes số lượng có hạn, được bán riêng cho khách hàng VVIP, phải tiêu phí đủ nhiều mới có thể mua được túi này, bà ta biết rõ hạn mức tiêu phí của bản thân chưa đạt tới con số đó.
Những bộ váy áo kia đều là mẫu dành cho thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi.
Không nghĩ ra, mẹ Giang vội vàng kéo người quản lý phụ trách giao hàng lại: “Những thứ này là ai tặng vậy?”
Quản lý cung kính mỉm cười: “Là bà Tô, Tô Ngọc.”
Tô Ngọc?
Chẳng phải là bà Triệu sao?
Mẹ Giang sợ hãi hít sâu một hơi, nhìn những thứ kia một lượt, đột nhiên vui vẻ nhướn mày lên, kéo tay Giang Nặc Nặc: “Có lẽ là Triệu phu nhân đoán được con đoạt giải dương cầm, cho nên gửi quà tới tặng đó, Nặc Nặc, con đúng là làm mẹ mát mặt.”
“Chỉ là mấy thứ này quá quý giá, lát nữa con phải đến nhà cảm ơn cô Tô mới được.” Giang Nặc Nặc khiêm tốn trả lời, nhưng vẻ mặt không nén được sự đắc ý.
Mặc dù cô ta không coi trọng Triệu Minh, nhưng nhà họ Triệu dòng dõi rất cao, Giang Nặc Nặc không thể không bào đối phương một chút.
Xem ra, công sức của cô ta không hề uổng phí.
Thấy hai mẹ con đang bàn nhau xem nên chọn gì giữa đống đồ kia, quản lý đứng bên cạnh hơi bối rối, tiến không được mà lùi cũng chẳng xong.
Lúc này, tiếng vú Lưu từ bên ngoài truyền vào: “Nhị tiểu thư về rồi ạ? Cô có ăn cơm không, phòng bếp vẫn còn đồ ăn đó, ăn thì để tôi đi hâm nóng lại.”
So với sự lạnh lùng lúc mới tới, hôm nay vú Lưu thân thiện hơn nhiều.
Vừa nghe thấy Giang Lê Thanh quay về, sự vui vẻ trên mặt mẹ Giang đột nhiên biến mất.
Giang Nặc Nặc kéo tay mẹ Giang, dịu dàng nhắc nhở: “Cũng không biết chị có ngoan ngoãn xin lỗi người ta không, nhắc mới nhớ, từ lúc về cha luôn ngồi trong phòng làm việc, hay là…”
Cô ta muốn nói lại thôi, nét mặt mẹ Giang dần trở nên nghiêm túc.
Thấy vậy, Giang Nặc Nặc hài lòng nhếch môi lên, nghĩ đến cảnh có thể nhìn thấy Giang Lê Thanh bị ăn mắng, cô ta vô cùng vui vẻ.
Rất nhanh, một bóng người nhỏ nhắn bước vào nhà.
Giang Lê Thanh vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều sửng sốt, bao gồm cả mẹ Giang và Giang Nặc Nặc, bọn họ đều tưởng bản thân hoa mắt nhìn nhầm người.
Thiếu nữ đang bước tới mặc âu phục màu trắng xám.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.