Hệ Thống Bắt Tôi Làm Cá Ướp Muối Trong Truyện Ngược
Chương 42:
Cẩm Chanh
26/05/2024
Mái tóc được vuốt sáp tỉ mỉ của anh ta đã sớm rối tung, cả người toàn là xi măng xám trắng, khuôn mặt cũng lấm lem, chỉ có đôi mắt là sáng rõ, trong mắt là sự tức giận khó giấu.
“Giang Lê Thanh, cô chọc điên tôi rồi!”
Giọng anh ta lạnh như băng, ai cũng có thể đoán được tiếp theo anh ta định làm gì.
Những lời này khiến hai mắt Giang Nặc Nặc sáng lên, cô ta đứng bên cạnh chờ xem kịch vui.
Giang Lê Thanh không nói gì.
Cô hiểu rõ Hoắc Bạch là người mang thù, bụng dạ vô cùng hẹp hòi.
Anh ta nhạy cảm, dễ nổi nóng, gia thế và vẻ bề ngoài đã phủ cho anh ta một vầng hào quang, tất cả những tính xấu và sự ngang bướng đều được che giấu dưới vầng hào quang kia.
Sự thực thì sao?
Sự thực chính là chỉ cần bỏ đi vầng hào quang này, anh ta chỉ là một kẻ không có gì cả, bởi bản chất anh ta chính là một người đàn ông thối tha vô dụng.
Giang Lê Thanh cũng theo những linh hồn kia chết đi mấy lần.
Cô tận mắt chứng kiến Hoắc Bạch từ thiếu niên trở thành tên cuồng đồ đứng ngoài vòng pháp luật như thế nào.
Lúc đầu, cô thích anh ta chỉ vì anh ta làm trùm trường trông rất ngầu mà thôi, sau khi trải nghiệm bản thân chết đi sống lại nhiều lần, Giang Lê Thanh không có cách nào đi theo cốt truyện mà yêu anh ta được.
Thật nực cười, tác giả chỉ dùng một câu “sức mạnh tình yêu có thể xua tan mọi đau đớn” để xóa đi tất cả tổn thương trên người nữ chính.
Nhưng sao cô phải tiếp nhận chuyện này?
[Ting!]
[Nội dung chính đã hoàn thành, tiến độ 10%]
Được, hoàn thành rồi đúng không?
Giang Lê Thanh nhếch môi lên.
“Cô chờ đấy!” Anh ta đi tới trước mặt Giang Lê Thanh, nhìn cô từ trên cao xuống: “Tôi sẽ không bỏ qua cho cô.”
Khi Giang Lê Thanh đang định hành động, đột nhiên có giọng nói chen ngang: “Cậu định không bỏ qua cho ai cơ?”
Ba người cùng nhìn về phía sau Giang Lê Thanh.
Giang Ngạn Thanh vừa tan học quay về, balo trên vai còn chưa kịp cất.
Nhìn dáng vẻ chật vật của Hoắc Bạch, Giang Ngạn Thanh híp mắt lại: “Cậu là ai?”
Giang Nặc Nặc nhỏ giọng kiện cáo: “Anh, đây là anh Hoắc Bạch, vì chị gái…”
“Ồ?” Giang Ngạn Thanh không có hứng nghe tiếp, anh ta tiến lên ngăn trước mặt Giang Lê Thanh, đánh giá Hoắc Bạch, mày hơi nhíu: “Biểu diễn nghệ thuật à?”
Logic của Giang Ngạn Thanh không giống người bình thường.
Hoặc là anh ta không nói chuyện, hoặc vừa nói chuyện đã làm người khác tức chết.
Cho dù Hoắc Bạch đã quen với tính khí này, nhưng vẫn không nhịn được mà đáp: “Là chuyện tốt mà Giang Lê Thanh làm đó.”
Anh ta châm chọc: “Sao nào? Bây giờ anh định trình diễn anh em tình thâm, chuẩn bị đứng về phe cô ta à?”
Hoắc Bạch rất nóng tính, anh ta nói ra những lời này cũng coi như giận cá chém thớt.
Giang Ngạn Thanh không tức giận, giãn chân mày ra: “Nếu là chuyện tốt thì cho qua đi.”
Hoắc Bạch: “...”
Giang Nặc Nặc: “...”
Giang Lê Thanh: “...”
Hệ thống: [...Ngầu…]
“Giang Lê Thanh, cô chọc điên tôi rồi!”
Giọng anh ta lạnh như băng, ai cũng có thể đoán được tiếp theo anh ta định làm gì.
Những lời này khiến hai mắt Giang Nặc Nặc sáng lên, cô ta đứng bên cạnh chờ xem kịch vui.
Giang Lê Thanh không nói gì.
Cô hiểu rõ Hoắc Bạch là người mang thù, bụng dạ vô cùng hẹp hòi.
Anh ta nhạy cảm, dễ nổi nóng, gia thế và vẻ bề ngoài đã phủ cho anh ta một vầng hào quang, tất cả những tính xấu và sự ngang bướng đều được che giấu dưới vầng hào quang kia.
Sự thực thì sao?
Sự thực chính là chỉ cần bỏ đi vầng hào quang này, anh ta chỉ là một kẻ không có gì cả, bởi bản chất anh ta chính là một người đàn ông thối tha vô dụng.
Giang Lê Thanh cũng theo những linh hồn kia chết đi mấy lần.
Cô tận mắt chứng kiến Hoắc Bạch từ thiếu niên trở thành tên cuồng đồ đứng ngoài vòng pháp luật như thế nào.
Lúc đầu, cô thích anh ta chỉ vì anh ta làm trùm trường trông rất ngầu mà thôi, sau khi trải nghiệm bản thân chết đi sống lại nhiều lần, Giang Lê Thanh không có cách nào đi theo cốt truyện mà yêu anh ta được.
Thật nực cười, tác giả chỉ dùng một câu “sức mạnh tình yêu có thể xua tan mọi đau đớn” để xóa đi tất cả tổn thương trên người nữ chính.
Nhưng sao cô phải tiếp nhận chuyện này?
[Ting!]
[Nội dung chính đã hoàn thành, tiến độ 10%]
Được, hoàn thành rồi đúng không?
Giang Lê Thanh nhếch môi lên.
“Cô chờ đấy!” Anh ta đi tới trước mặt Giang Lê Thanh, nhìn cô từ trên cao xuống: “Tôi sẽ không bỏ qua cho cô.”
Khi Giang Lê Thanh đang định hành động, đột nhiên có giọng nói chen ngang: “Cậu định không bỏ qua cho ai cơ?”
Ba người cùng nhìn về phía sau Giang Lê Thanh.
Giang Ngạn Thanh vừa tan học quay về, balo trên vai còn chưa kịp cất.
Nhìn dáng vẻ chật vật của Hoắc Bạch, Giang Ngạn Thanh híp mắt lại: “Cậu là ai?”
Giang Nặc Nặc nhỏ giọng kiện cáo: “Anh, đây là anh Hoắc Bạch, vì chị gái…”
“Ồ?” Giang Ngạn Thanh không có hứng nghe tiếp, anh ta tiến lên ngăn trước mặt Giang Lê Thanh, đánh giá Hoắc Bạch, mày hơi nhíu: “Biểu diễn nghệ thuật à?”
Logic của Giang Ngạn Thanh không giống người bình thường.
Hoặc là anh ta không nói chuyện, hoặc vừa nói chuyện đã làm người khác tức chết.
Cho dù Hoắc Bạch đã quen với tính khí này, nhưng vẫn không nhịn được mà đáp: “Là chuyện tốt mà Giang Lê Thanh làm đó.”
Anh ta châm chọc: “Sao nào? Bây giờ anh định trình diễn anh em tình thâm, chuẩn bị đứng về phe cô ta à?”
Hoắc Bạch rất nóng tính, anh ta nói ra những lời này cũng coi như giận cá chém thớt.
Giang Ngạn Thanh không tức giận, giãn chân mày ra: “Nếu là chuyện tốt thì cho qua đi.”
Hoắc Bạch: “...”
Giang Nặc Nặc: “...”
Giang Lê Thanh: “...”
Hệ thống: [...Ngầu…]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.