Hệ Thống Chế Tạo Boss Phản Diện
Chương 8: Tu chân không dễ (8)
Tứ Hải Sênh Ca
13/12/2018
Hệ thống ôm đầu, ngồi một đống mà tự kỷ. [Không thể nào! LÀm sao lại như vậy cơ chứ! Chắc chắn là có nhầm lẫn gì đó rồi!]
Liên Nguyệt liếc nhìn hệ thống một cái, lôi một cây quạt ra vừa đi vừa phe phẩy.
Thật nhàm chán a!
Không lẽ là cô làm mấy việc đó chỉ để chơi thôi sao?
Bây giờ thì cô cần phải đi tìm nơi phong ấn ma vương nha, không có thời gian chơi với hệ thống đâu!
...
Trọng Lâu cảnh giác đi về phía trước. Cuối cùng hắn ta dừng trước một vách núi, niệm một loại chú ngữ gì đó, vách núi lập tức xuất hiện một các hang lớn.
Hắn ta xác định xung quanh không có người rồi mới đi vào trong, cửa hang nhanh chóng biến mất không để lại một vết tích nào.
Hệ thống [...]
Cái gì gọi là không có ai? Không phải ký chủ nhà nó đang đi sau lưng hắn ta sao?
Rốt cuộc thì cô đã làm cái gì vậy chứ? Không lẽ là Bug* sao?
*Bug: là những lỗi phần mềm, gây ra những chuyện không mong muốn.
[Ký chủ, không phải lúc đầu cô bảo cô rất yếu sao?]
"Ừ."
[Vậy thì làm thế nào mà lần trước cô đuổi được bầy quái vật kia đi, cả pháp trận dịch chuyển kia nữa.]
"Pháp khí của Cảnh Minh."
[Cô cho rằng tôi là đồ ngu à? Còn nữa, cái quạt đó cô lôi ở đâu ra vậy hả?]
"Đồ của Cảnh Minh cho." Liên Nguyệt tiếp tục đẩy sang cho Cảnh Minh.
[...] Lại lừa tôi!
"Ô! Xem ra có người tới trước rồi kìa!" Liên Nguyệt khẽ hô lên một tiếng.
[Nam nữ chính tới đây cũng là chuyện thường! Cô hô cái gì?]
Một trận pháp đột nhiên xuất hiện dưới chân của Liên Nguyệt, ánh sáng của trận pháp dần bao trùm cả người cô. Cho tới khi ánh sáng đó biến mất thì Liên Nguyệt đã hoàn hảo biến thành một nam tử dung nhan như họa, đôi mắt đào hoa như muốn hút hồn của người khác.
Cô đưa tay ra, một thanh katana* đã xuất hiện trên tay của cô.
*Katana: Kiếm nhật
[Ký chủ!?! Cô còn dám nói đây là do Cảnh Minh cho cô nữa không?!? Ở vị diện này mà có katana sao?]
"Là của Cảnh Minh cho." Liên Nguyệt không chút suy nghĩ mà ngay lập tức xác nhận.
[...] Thật muốn bóp chết cô!!!
Cô đặt Tiểu Bạch Mao xuống một cục đá ở gần đó, đồng thời cũng thi triển một trận pháp nhỏ để bảo vệ nó rồi mới nhào vào vòng chiến.
Diên Hạo vừa nhìn thấy cô xách kiếm xông vào thì nộ khí cùng phẫn hận lập tức dâng lên.
Chính là tên mặt trắng này khiến cho Nguyệt Nha lạnh nhạt với hắn ta.
Nguyệt Nha có chút quái lạ với bộ dạng đó của Diên Hạo nhưng ngay lập tức cũng bị những chiêu thức của Trọng Lâu làm cho không còn tâm trí mà suy nghĩ miên man nữa.
Liên Nguyệt nhào vào thì ngay lập tức nhắm vào Diên Hạo. Bộ dạng điên cuồng cứ như nhìn thấy người yêu lâu năm mất tích vậy.
Thanh katana của cô chém liên hồi về phía hắn ta, khiến hắn ta không có một chút cơ hội phản kích nào.
Những chiêu thức của cô vô cùng hoa lệ, từng đường kiếm đều đánh vào điểm sơ hở của hắn ta.
[...]
Hệ thống cuống cuồng lục lọi tư liệu của cô, nó muốn điên lên rồi đấy! Tại sao những tư liệu mà nó nhận được đều không đúng thế này! Ký chủ nhà nó lại có khả năng dùng kiếm trâu bò tới vậy mà nó lại không hay biết!
Những tư liệu mà nó có trong tay chắc chắn là có vấn đề!!!!
Hệ thống ôm đống tư liệu khóc ngất trong nhà vệ sinh.
Trọng Lâu liên tiếp áp đảo Nguyệt Nha khiến nàng ta chật vật vô cùng.
"Này Đại Phôi Đản, sao nữ chính lại dễ dàng bị hạ như vậy chứ? Hào quang đâu rồi?" Liên Nguyệt nhìn bộ dạng đó của nàng ta không khỏi cảm thấy quái lạ.
[Còn không phải là do cô à?]
"Ta đáng yêu như vậy thì có thể làm gì cơ chứ?" Không phục. Bản cô nương đáng yêu vậy mà!
[Là bị sự tùy hứng một cách nhảm nhí của cô phá nát hào quang thì có!] Cô mà đáng yêu thì trên đời này chả còn ai đáng yêu!
"Ta làm gì cơ? Lẽ nào là do sự đáng yêu của ta ư?"
[Là do cô tán tỉnh nữ chính khiến cho tình cảm giữa hai người họ sụp đổ. Lòng thù hận không đáng có mà nam chính dành cho cô. Hơn nữa thì trước đây nữ chính cũng tha hóa lắm rồi. Còn hào quang hào sản gì nữa!]
Trong lúc bên này đang đánh nhau thì một tảng đá cách đó không xa có một cục lông đang cựa quậy.
Đôi mắt đen nhỏ mở to nhìn về hướng đang đánh nhau bên kia. Ánh mắt thanh tỉnh, lạnh lùng xa cách.
Hắn nhìn về phía nam nhân bạch y đang liên tục tấn công Diên Hạo.
Nó có thể nghe thấy rất rõ lời nói của cô: "Muốn giải phong ấn sao? Ngươi đừng có hòng!"
Nghe thấy câu nói đó của cô, đôi mắt đen nhỏ nhíu lại.
Hóa ra là nàng cũng đến đây vì mục đích ấy sao?
Âm thanh đánh nhau xa dần, ý thức của nó cũng dần mất đi. Xem ra tác động của phong ấn lên nó cũng không nhỏ.
Nó lại phải thiếp đi nữa rồi. Lần tới tỉnh lại e là khó mà đối mặt được với nàng.
Liên Nguyệt liếc nhìn hệ thống một cái, lôi một cây quạt ra vừa đi vừa phe phẩy.
Thật nhàm chán a!
Không lẽ là cô làm mấy việc đó chỉ để chơi thôi sao?
Bây giờ thì cô cần phải đi tìm nơi phong ấn ma vương nha, không có thời gian chơi với hệ thống đâu!
...
Trọng Lâu cảnh giác đi về phía trước. Cuối cùng hắn ta dừng trước một vách núi, niệm một loại chú ngữ gì đó, vách núi lập tức xuất hiện một các hang lớn.
Hắn ta xác định xung quanh không có người rồi mới đi vào trong, cửa hang nhanh chóng biến mất không để lại một vết tích nào.
Hệ thống [...]
Cái gì gọi là không có ai? Không phải ký chủ nhà nó đang đi sau lưng hắn ta sao?
Rốt cuộc thì cô đã làm cái gì vậy chứ? Không lẽ là Bug* sao?
*Bug: là những lỗi phần mềm, gây ra những chuyện không mong muốn.
[Ký chủ, không phải lúc đầu cô bảo cô rất yếu sao?]
"Ừ."
[Vậy thì làm thế nào mà lần trước cô đuổi được bầy quái vật kia đi, cả pháp trận dịch chuyển kia nữa.]
"Pháp khí của Cảnh Minh."
[Cô cho rằng tôi là đồ ngu à? Còn nữa, cái quạt đó cô lôi ở đâu ra vậy hả?]
"Đồ của Cảnh Minh cho." Liên Nguyệt tiếp tục đẩy sang cho Cảnh Minh.
[...] Lại lừa tôi!
"Ô! Xem ra có người tới trước rồi kìa!" Liên Nguyệt khẽ hô lên một tiếng.
[Nam nữ chính tới đây cũng là chuyện thường! Cô hô cái gì?]
Một trận pháp đột nhiên xuất hiện dưới chân của Liên Nguyệt, ánh sáng của trận pháp dần bao trùm cả người cô. Cho tới khi ánh sáng đó biến mất thì Liên Nguyệt đã hoàn hảo biến thành một nam tử dung nhan như họa, đôi mắt đào hoa như muốn hút hồn của người khác.
Cô đưa tay ra, một thanh katana* đã xuất hiện trên tay của cô.
*Katana: Kiếm nhật
[Ký chủ!?! Cô còn dám nói đây là do Cảnh Minh cho cô nữa không?!? Ở vị diện này mà có katana sao?]
"Là của Cảnh Minh cho." Liên Nguyệt không chút suy nghĩ mà ngay lập tức xác nhận.
[...] Thật muốn bóp chết cô!!!
Cô đặt Tiểu Bạch Mao xuống một cục đá ở gần đó, đồng thời cũng thi triển một trận pháp nhỏ để bảo vệ nó rồi mới nhào vào vòng chiến.
Diên Hạo vừa nhìn thấy cô xách kiếm xông vào thì nộ khí cùng phẫn hận lập tức dâng lên.
Chính là tên mặt trắng này khiến cho Nguyệt Nha lạnh nhạt với hắn ta.
Nguyệt Nha có chút quái lạ với bộ dạng đó của Diên Hạo nhưng ngay lập tức cũng bị những chiêu thức của Trọng Lâu làm cho không còn tâm trí mà suy nghĩ miên man nữa.
Liên Nguyệt nhào vào thì ngay lập tức nhắm vào Diên Hạo. Bộ dạng điên cuồng cứ như nhìn thấy người yêu lâu năm mất tích vậy.
Thanh katana của cô chém liên hồi về phía hắn ta, khiến hắn ta không có một chút cơ hội phản kích nào.
Những chiêu thức của cô vô cùng hoa lệ, từng đường kiếm đều đánh vào điểm sơ hở của hắn ta.
[...]
Hệ thống cuống cuồng lục lọi tư liệu của cô, nó muốn điên lên rồi đấy! Tại sao những tư liệu mà nó nhận được đều không đúng thế này! Ký chủ nhà nó lại có khả năng dùng kiếm trâu bò tới vậy mà nó lại không hay biết!
Những tư liệu mà nó có trong tay chắc chắn là có vấn đề!!!!
Hệ thống ôm đống tư liệu khóc ngất trong nhà vệ sinh.
Trọng Lâu liên tiếp áp đảo Nguyệt Nha khiến nàng ta chật vật vô cùng.
"Này Đại Phôi Đản, sao nữ chính lại dễ dàng bị hạ như vậy chứ? Hào quang đâu rồi?" Liên Nguyệt nhìn bộ dạng đó của nàng ta không khỏi cảm thấy quái lạ.
[Còn không phải là do cô à?]
"Ta đáng yêu như vậy thì có thể làm gì cơ chứ?" Không phục. Bản cô nương đáng yêu vậy mà!
[Là bị sự tùy hứng một cách nhảm nhí của cô phá nát hào quang thì có!] Cô mà đáng yêu thì trên đời này chả còn ai đáng yêu!
"Ta làm gì cơ? Lẽ nào là do sự đáng yêu của ta ư?"
[Là do cô tán tỉnh nữ chính khiến cho tình cảm giữa hai người họ sụp đổ. Lòng thù hận không đáng có mà nam chính dành cho cô. Hơn nữa thì trước đây nữ chính cũng tha hóa lắm rồi. Còn hào quang hào sản gì nữa!]
Trong lúc bên này đang đánh nhau thì một tảng đá cách đó không xa có một cục lông đang cựa quậy.
Đôi mắt đen nhỏ mở to nhìn về hướng đang đánh nhau bên kia. Ánh mắt thanh tỉnh, lạnh lùng xa cách.
Hắn nhìn về phía nam nhân bạch y đang liên tục tấn công Diên Hạo.
Nó có thể nghe thấy rất rõ lời nói của cô: "Muốn giải phong ấn sao? Ngươi đừng có hòng!"
Nghe thấy câu nói đó của cô, đôi mắt đen nhỏ nhíu lại.
Hóa ra là nàng cũng đến đây vì mục đích ấy sao?
Âm thanh đánh nhau xa dần, ý thức của nó cũng dần mất đi. Xem ra tác động của phong ấn lên nó cũng không nhỏ.
Nó lại phải thiếp đi nữa rồi. Lần tới tỉnh lại e là khó mà đối mặt được với nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.