Hệ Thống Chế Tạo Boss Phản Diện
Chương 9: Tu chân không dễ (9)
Tứ Hải Sênh Ca
17/12/2018
Liên Nguyệt trói
Diên Hạo lại tiện thể nhét cho hắn ta một cái giẻ lau vào miệng rồi
quăng sang một bên, cực kỳ hài lòng nhìn tác phẩm của mình.
Diên Hạo cực kỳ tức giận trừng mắt nhìn cô.
[Điểm thù hận cộng 1000.]
[Cô làm cái gì vậy?] Hệ thống nhìn bộ dạng đó của Diên Hạo, chép miệng một cái [Ký chủ có muốn mua đồ lót tình thú không? Tôi giảm giá cho cô.]
"Hả? Mua làm gì? Để chơi SM* với ngươi à?" Liên Nguyệt trợn mắt.
[Vậy cô trói hắn ta như vậy làm gì? Đã trói hắn thành bộ dạng đó rồi mà còn không phải à?] Ngay cả kiểu trói SM cũng đã trói rồi mà còn nói không à?
"Quen tay." Liên Nguyệt mặt không đổi sắc nói.
[!!!] Cô quen tay kiểu gì đấy!
"Bây giờ ta mới biết là ngươi cũng buôn bán đồ lót tình thú đấy!" Cô chỉnh lại y phục trên người, tiện tay xoay xoay thanh kiếm.
[Kiếm thêm thu nhập thôi.] Hệ thống đường đường chính chính nói.
Liên Nguyệt không thèm để ý tới hệ thống nữa mà chuyên tâm xăm soi thanh Katana trên tay.
[Đây là kiếm gì vậy? Lại lợi hại như vậy.] Có thể áp đảo cả nam chính đại nhân luôn đó nha.
"Kiếm thường thôi."
[Cô đùa à?] Lại lừa tôi!
Liên Nguyệt gõ gõ lên thân kiếm. Thân kiếm vang lên một tiếng tách. Rồi sau đó trên thân kiếm xuất hiện hàng tá những đường nứt khác rồi "rắc" một tiếng. Cứ như vậy mà nát vụn.
"Thấy chưa? Ta đã nói là kiếm thường rồi mà." Bản cô nương đáng yêu như vậy mà ngươi lại không tin ta!
[...] Chắc liên quan.
Hệ thống quyết đoán offline*. Không thèm nói chuyện với đồ thần kinh như cô. Nó muốn làm một hệ thống cao quý lãnh diễm.
*Offline: còn gọi là ngắt mạng hay là ngưng kết nối.
Liên Nguyệt nhìn về phía nữ chính đại nhân bên kia rồi lại nhìn về phía đang phát ra một thứ ánh sáng màu lục.
Cô bước về hướng đó, đưa tay vào trong thứ ánh sáng đó.
Ánh sáng này thật rất ấm áp, lại có một cảm giác gì đó rất quen thuộc.
Không phải là cô cảm thấy quen thuộc, mà là cơ thể này.
Là cảm giác của nguyên chủ.
Trên tay của cô xuất hiện một trận pháp phong ấn.
Nhưng ngay khi trận pháp vừa được thi triển thì cô đột nhiên lao người về phía Nguyệt Nha, chắn trước mặt nàng ta.
Chiêu thức của Trọng Lâu vốn đánh vào nàng ta trực tiếp đánh vào người cô.
Cùng lúc đó cô cũng tung ra một đòn làm cho Trọng Lâu bị đánh lui, văng lên vách đá nằm bẹp dí.
Hắn ta cố gắng cử động nhưng dù cố thế nào thì cả người đều mềm nhũn ra, ngay cả một ngón tay cũng không nhấc lên được.
Nguyệt Nha nhìn người vừa đỡ cho nàng ta một chiêu, những hình ảnh vụn vỡ thoáng qua trong tâm trí nàng ta, tuyệt vọng thét lên: "Không!"
[Điểm hấp dẫn cộng 500.]
[Điểm thù hận cộng 5000.]
Liên Nguyệt nằm bẹp trên mặt đất khẽ cười trong lòng.
Ha ha ha ha ha.
Thu hoạch không tệ nha.
Còn 2000 điểm thù hận nữa là đủ rồi nha.
Ừm! Ừm! Diễn thêm xíu nữa.
Há há!
Nguyệt Nha chạy tới đỡ Liên Nguyệt lên, nước mắt rơi lã chã lên mặt của cô.
"Ngươi làm gì vậy? Sao lại phải làm như vậy vì ta cơ chứ? Ta có điểm gì tốt để ngươi làm vậy chứ?"
Có điểm nha.
Vừa có điểm hấp dẫn vừa có điểm thù hận, rất đáng để yêu nha.
Liên Nguyệt run rẩy đưa bàn tay đầy máu lên vuốt gò má của nàng ta, đôi môi kéo ra một nụ cười bi thương: "Nàng còn nhớ tới đỉnh Vân Phong mười năm trước không?"
Nguyệt Nha ngớ người ra một chút, hình ảnh đỉnh núi lộng gió với hình bóng của một cậu bé ốm yếu đang đứng run rẩy nhìn nàng ta.
Trái tim nàng ta đau như bị dao xé ra từng mảnh một: "Ngươi... Ngươi là cậu bé đó... Ngươi..." Vì sao đến giờ mới chịu xuất hiện? Tại sao đến khi nàng ta đã không thể quay đầu được nữa mới xuất hiện?
Nàng thâm tình nhìn nàng ta, khẽ cười một tiếng khiến máu trong cổ họng trào ra.
"Nàng... vẫn nhớ sao... Thật tốt."
Bàn tay trên má của Nguyệt Nha dần trượt xuống, người nam nhân an tường nhắm mắt lại, trên đôi môi nở một nụ cười mãn nguyện.
Lão tử hết vai rồi đây!
Vài phút sau lão tử lại trở thành một tiểu cô nương xinh đẹp!
Nguyệt Nha nhìn người đã không còn một hơi thở nào trong lòng mà chết lặng.
Không biết Diên Hạo đã thoát khỏi dây trói từ lúc nào, hắn ta nhìn nam nhân nằm trên đất, trong mắt đầy phẫn hận.
Hắn ta hận.
Nếu như không phải do tên yếu đuối này xuất hiện thì Nguyệt Nha sẽ hoàn toàn thuộc về hắn ta.
Hắn ta cưỡng ép kéo Nguyệt Nha đang gào thét nhào về phía người đang nằm dưới đất. Ánh mắt khẽ quét về nơi đang phát ra thứ ánh sáng màu xanh lục.
Phong ấn của ma vương đã được gia cố rồi, hắn ta có cố gắng thế nào cũng không thể giải được cũng là do tên mặt trắng kia!
Tới lúc ra ngoài hắn ta còn đánh sập cửa động, lại bày trận pháp khiến cho người bên trong không thể thoát ra ngoài mà người bên ngoài cũng không thể vào trong.
Hắn muốn tên chết tiệt kia phải chết mục xương trong đó mà không có ai hay biết!
[Điểm thù hận cộng 3000.]
Liên Nguyệt chống tay ngồi dậy, phủi phủi đám đất đang bám trên người.
Y phục trên người dần biến hóa, ngay lập tức lại quay về bộ dạng của một tiểu cô nương xinh xắn đáng yêu.
Ha ha.
Lão tử thật uy vũ!
Bây giờ thì đi giải phong ấn cho ma vương rồi thống nhất ma giới thôi!
Nhưng trước đó...
Trọng Lâu vừa mới nhổm dậy thì đột nhiên ánh sáng bên cạnh bị chặn lại.
Thứ cuối cùng mà hắn ta nhìn thấy chính là một khuôn mặt xinh đẹp với một đôi mắt trong suốt vô hồn!
Diên Hạo cực kỳ tức giận trừng mắt nhìn cô.
[Điểm thù hận cộng 1000.]
[Cô làm cái gì vậy?] Hệ thống nhìn bộ dạng đó của Diên Hạo, chép miệng một cái [Ký chủ có muốn mua đồ lót tình thú không? Tôi giảm giá cho cô.]
"Hả? Mua làm gì? Để chơi SM* với ngươi à?" Liên Nguyệt trợn mắt.
[Vậy cô trói hắn ta như vậy làm gì? Đã trói hắn thành bộ dạng đó rồi mà còn không phải à?] Ngay cả kiểu trói SM cũng đã trói rồi mà còn nói không à?
"Quen tay." Liên Nguyệt mặt không đổi sắc nói.
[!!!] Cô quen tay kiểu gì đấy!
"Bây giờ ta mới biết là ngươi cũng buôn bán đồ lót tình thú đấy!" Cô chỉnh lại y phục trên người, tiện tay xoay xoay thanh kiếm.
[Kiếm thêm thu nhập thôi.] Hệ thống đường đường chính chính nói.
Liên Nguyệt không thèm để ý tới hệ thống nữa mà chuyên tâm xăm soi thanh Katana trên tay.
[Đây là kiếm gì vậy? Lại lợi hại như vậy.] Có thể áp đảo cả nam chính đại nhân luôn đó nha.
"Kiếm thường thôi."
[Cô đùa à?] Lại lừa tôi!
Liên Nguyệt gõ gõ lên thân kiếm. Thân kiếm vang lên một tiếng tách. Rồi sau đó trên thân kiếm xuất hiện hàng tá những đường nứt khác rồi "rắc" một tiếng. Cứ như vậy mà nát vụn.
"Thấy chưa? Ta đã nói là kiếm thường rồi mà." Bản cô nương đáng yêu như vậy mà ngươi lại không tin ta!
[...] Chắc liên quan.
Hệ thống quyết đoán offline*. Không thèm nói chuyện với đồ thần kinh như cô. Nó muốn làm một hệ thống cao quý lãnh diễm.
*Offline: còn gọi là ngắt mạng hay là ngưng kết nối.
Liên Nguyệt nhìn về phía nữ chính đại nhân bên kia rồi lại nhìn về phía đang phát ra một thứ ánh sáng màu lục.
Cô bước về hướng đó, đưa tay vào trong thứ ánh sáng đó.
Ánh sáng này thật rất ấm áp, lại có một cảm giác gì đó rất quen thuộc.
Không phải là cô cảm thấy quen thuộc, mà là cơ thể này.
Là cảm giác của nguyên chủ.
Trên tay của cô xuất hiện một trận pháp phong ấn.
Nhưng ngay khi trận pháp vừa được thi triển thì cô đột nhiên lao người về phía Nguyệt Nha, chắn trước mặt nàng ta.
Chiêu thức của Trọng Lâu vốn đánh vào nàng ta trực tiếp đánh vào người cô.
Cùng lúc đó cô cũng tung ra một đòn làm cho Trọng Lâu bị đánh lui, văng lên vách đá nằm bẹp dí.
Hắn ta cố gắng cử động nhưng dù cố thế nào thì cả người đều mềm nhũn ra, ngay cả một ngón tay cũng không nhấc lên được.
Nguyệt Nha nhìn người vừa đỡ cho nàng ta một chiêu, những hình ảnh vụn vỡ thoáng qua trong tâm trí nàng ta, tuyệt vọng thét lên: "Không!"
[Điểm hấp dẫn cộng 500.]
[Điểm thù hận cộng 5000.]
Liên Nguyệt nằm bẹp trên mặt đất khẽ cười trong lòng.
Ha ha ha ha ha.
Thu hoạch không tệ nha.
Còn 2000 điểm thù hận nữa là đủ rồi nha.
Ừm! Ừm! Diễn thêm xíu nữa.
Há há!
Nguyệt Nha chạy tới đỡ Liên Nguyệt lên, nước mắt rơi lã chã lên mặt của cô.
"Ngươi làm gì vậy? Sao lại phải làm như vậy vì ta cơ chứ? Ta có điểm gì tốt để ngươi làm vậy chứ?"
Có điểm nha.
Vừa có điểm hấp dẫn vừa có điểm thù hận, rất đáng để yêu nha.
Liên Nguyệt run rẩy đưa bàn tay đầy máu lên vuốt gò má của nàng ta, đôi môi kéo ra một nụ cười bi thương: "Nàng còn nhớ tới đỉnh Vân Phong mười năm trước không?"
Nguyệt Nha ngớ người ra một chút, hình ảnh đỉnh núi lộng gió với hình bóng của một cậu bé ốm yếu đang đứng run rẩy nhìn nàng ta.
Trái tim nàng ta đau như bị dao xé ra từng mảnh một: "Ngươi... Ngươi là cậu bé đó... Ngươi..." Vì sao đến giờ mới chịu xuất hiện? Tại sao đến khi nàng ta đã không thể quay đầu được nữa mới xuất hiện?
Nàng thâm tình nhìn nàng ta, khẽ cười một tiếng khiến máu trong cổ họng trào ra.
"Nàng... vẫn nhớ sao... Thật tốt."
Bàn tay trên má của Nguyệt Nha dần trượt xuống, người nam nhân an tường nhắm mắt lại, trên đôi môi nở một nụ cười mãn nguyện.
Lão tử hết vai rồi đây!
Vài phút sau lão tử lại trở thành một tiểu cô nương xinh đẹp!
Nguyệt Nha nhìn người đã không còn một hơi thở nào trong lòng mà chết lặng.
Không biết Diên Hạo đã thoát khỏi dây trói từ lúc nào, hắn ta nhìn nam nhân nằm trên đất, trong mắt đầy phẫn hận.
Hắn ta hận.
Nếu như không phải do tên yếu đuối này xuất hiện thì Nguyệt Nha sẽ hoàn toàn thuộc về hắn ta.
Hắn ta cưỡng ép kéo Nguyệt Nha đang gào thét nhào về phía người đang nằm dưới đất. Ánh mắt khẽ quét về nơi đang phát ra thứ ánh sáng màu xanh lục.
Phong ấn của ma vương đã được gia cố rồi, hắn ta có cố gắng thế nào cũng không thể giải được cũng là do tên mặt trắng kia!
Tới lúc ra ngoài hắn ta còn đánh sập cửa động, lại bày trận pháp khiến cho người bên trong không thể thoát ra ngoài mà người bên ngoài cũng không thể vào trong.
Hắn muốn tên chết tiệt kia phải chết mục xương trong đó mà không có ai hay biết!
[Điểm thù hận cộng 3000.]
Liên Nguyệt chống tay ngồi dậy, phủi phủi đám đất đang bám trên người.
Y phục trên người dần biến hóa, ngay lập tức lại quay về bộ dạng của một tiểu cô nương xinh xắn đáng yêu.
Ha ha.
Lão tử thật uy vũ!
Bây giờ thì đi giải phong ấn cho ma vương rồi thống nhất ma giới thôi!
Nhưng trước đó...
Trọng Lâu vừa mới nhổm dậy thì đột nhiên ánh sáng bên cạnh bị chặn lại.
Thứ cuối cùng mà hắn ta nhìn thấy chính là một khuôn mặt xinh đẹp với một đôi mắt trong suốt vô hồn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.