Hệ Thống Cho Ta Làm Học Sinh Tiểu Học!
Chương 91: Hội ngộ chính thức
Lương Tuyết Băng Nhi
28/10/2019
Ngoài dự đoán của Tiêu Phạm Nhạc là trong số một
trăm nhân vật được triệu hồi có xuất hiện vài nhân vật khá là khiến cô
bất ngờ.
"Hoàng tử" của La Lạp, Tư Viễn. Lão công qua tận hai kiếp của La Lạp này thương vợ kinh khủng, được triệu hồi tới là lập tức đi tìm vợ ngay. Anh ta còn chẳng có chút ý kiến gì về việc phải bảo vệ Tiêu Phạm Nhạc, vợ nói là tuân theo răm rắp. Dự là sắp tới Tiêu Phạm Nhạc phải "thức ăn cho chó" dài dài rồi. Trước Hải Nghiên với Tu Văn thôi là cô đã đủ mệt mắt.
Một điều làm Tiêu Phạm Nhạc đau khổ nữa là, kẻ thù của Ngải Mị là Ngải Toa cũng được triệu hồi. Không giống như Lam Tuyền, Ngải Toa cùng Ngải Mị được tách ra từ một thể. Vì thế Ngải Toa mạnh ngang ngửa Ngải Mị chứ không phải thua kém như Lam Tuyền với Tử Huyết. Ngải Mị là cá thể thuộc về ánh sáng, còn Ngải Toa thuộc về bóng tối. Vì Ngải Mị được mọi người tôn thờ nhiều hơn và bản thân bị nhiều thù ghét, Ngải Toa dần xấu xa. Mặc dù sau này Ngải Toa và Ngải Mị sẽ thân thiết với nhau, nhưng bây giờ thì vẫn chưa.
Ngoài ra thì còn chín mươi tám nhân vật phụ khác...
Tiêu Phạm Nhạc thêm Tư Viễn vào tổ đội sau, bắt đầu tập trung tác chiến buổi đêm. Cô ôm cửa nhìn ra bên ngoài, chán nản. Tính giờ chắc đang đánh chém ngoài kia.
- Ma!
- Tình hình thế nào?
Nạp Tư chỉ về hướng bên ngoài.
- Có mấy người đột nhập được, đang đi về phía này.
Tiêu Phạm Nhạc nóng lòng cố nhìn, nhưng không thấy gì cả. Bây giờ cô muốn ra ngoài kiếm gì ăn lắm rồi. Giam giữ mà chỉ cho uống nước, làm cô đói muốn chết. Cô cũng có muốn giảm cân đâu!
Tiêu Phạm Nhạc thở dài.
- Mẹ, ta đưa ngươi ra.
Tiêu Phạm Nhạc giật mình nhìn người đứng trước song sắt.
- Ngải Mị? Không phải bảo ngươi trông chừng đám Tử Huyết sao?
- Không cần trông. Cùng lắm là chết nhiều thêm mấy người.
-...- Có thể đừng nói đơn giản như vậy không?
Ngải Mị đung đưa ngón tay một chút, cửa mở. Tiêu Phạm Nhạc thán phục nhìn cánh cửa nhẹ nhàng mở ra. Ngải Mị ra hiệu, cô cùng đám La Lạp lập tức chạy theo.
Chạy một lúc, đám người nhìn thấy một nhóm người nữa.
- Mama, là người của Lã Vô Tâm.
Tiêu Phạm Nhạc gật đầu. Cô tới phía đó, nói sơ qua tình hình. Mấy người đang trong căn cứ địch không tiện hàn huyên, trao đổi qua ánh mắt mấy cái, quay ngược hướng ra ngoài.
- Lão đại nói chúng tôi nghe cô phân phó, tìm tới chỗ phòng của Trần Hào Tích.
- Trần Hào Tích?
- Boss. Trước đây chúng tôi phục vụ hắn.
- Hiểu rồi. Trước tiên mấy người đi quanh tìm hiểu tình hình ở đây. Tôi tới chỗ tên kia xem sao.
- Được.
Tiêu Phạm Nhạc nhanh chóng tách ra. Ngải Mị liếc mắt nhìn đường một lúc, đi trước. Ngải Mị tuy chỉ đi bộ, nhưng tốc độ rất nhanh. Tiêu Phạm Nhạc đuổi theo hết sức mà vẫn có chút gượng ép quá.
Ngải Mị đột ngột vung tay. Tiêu Phạm Nhạc nhìn thấy một luồng sáng tím trong không gian, lập tức một cái bóng xẹt qua.
- Mẹ, là cậu.
Tiêu Phạm Nhạc nhíu mày. Ngải Mị một tay giữ trên không trung. Tiêu Phạm Nhạc tới gần người bị Ngải Mị khống chế. Là Lâm Phạm Hoàng.
- Chà...
- Kiều Như Yên, cô...!
Tiêu Phạm Nhạc cốc đầu Lâm Phạm Hoàng.
- Nhãi con, nói chuyện với chị mày lễ độ chút.
Lâm Phạm Hoàng ngẩn ra.
- Chị?
Tiêu Phạm Nhạc tuy là có ý bỏ mặc Lâm Phạm Hoàng, nhưng sau cùng vẫn là không được. Cô thở ra một hơi.
- Một lời khó giải thích. Bây giờ bên này đang có động tĩnh gì? Khai mau!
- Còn có thể là cái gì, tất nhiên là bắt sống Lã Vô Tâm.
Tiêu Phạm Nhạc nhíu mày.
- Lã Vô Tâm quan trọng lắm sao?
Lâm Phạm Hoàng cúi đầu.
- Không quan trọng. Chỉ là...
Biết Lâm Phạm Hoàng không muốn nói, Tiêu Phạm Nhạc không ép uổng. Cô ra hiệu cho Ngải Mị, Ngải Mị liền nới lỏng khống chế.
- Bây giờ chị với mày đang ở hai chiến tuyến, không nói trước được gì. Trước tiên chị chỉ có thể nhờ mày đưa đi gặp Trần Hào Tích. Còn lại mọi chuyện quyết định thế nào tùy mày. Mày cũng lớn rồi.
Lâm Phạm Hoàng nhíu mày.
- Được, nhưng chị phải hứa không giết hắn.
Tiêu Phạm Nhạc nhíu mày, nhưng cũng gật đầu. Lâm Phạm Hoàng cất bước đi trước, cô đi theo ngay phía sau. Hai người đi một lúc thì tới một căn phòng.
- Hào Tích.
Người đàn ông còn đang phập phà hơi thuốc lá, đưa mắt nhìn.
- Lưu Hoàng đó à? Có chuyện gì không?
- Cô ta muốn gặp anh.
- À... Được rồi.
Lâm Phạm Hoàng lườm Tiêu Phạm Nhạc một cái, quay gót rời khỏi phòng, còn tiện tay đóng cả cửa. Cô bực bội trong lòng, nhưng không dám thể hiện. Cô nhìn người đàn ông trước mặt. Dung mạo thật sự rất giống Đới Duy.
- Anh đã nói nếu tôi nói đúng sẽ thả tôi ra.
- À... Tôi nhớ là đã nói cái gì đó từa tựa thế...
- Anh thả tôi đi chứ!
Trần Hào Tích phà ra một hơi khói thuốc. Hắn đung đưa ngón tay, lừ lừ mắt nhìn Tiêu Phạm Nhạc.
- Cô nhẹ dạ quá vậy?
- Cái gì?
Trần Hào Tích đặt điếu thuốc xuống gạt tàn trên bàn. Hắn cầm lấy một con dao trên bàn, chĩa qua.
- Đoán xem?
"Hoàng tử" của La Lạp, Tư Viễn. Lão công qua tận hai kiếp của La Lạp này thương vợ kinh khủng, được triệu hồi tới là lập tức đi tìm vợ ngay. Anh ta còn chẳng có chút ý kiến gì về việc phải bảo vệ Tiêu Phạm Nhạc, vợ nói là tuân theo răm rắp. Dự là sắp tới Tiêu Phạm Nhạc phải "thức ăn cho chó" dài dài rồi. Trước Hải Nghiên với Tu Văn thôi là cô đã đủ mệt mắt.
Một điều làm Tiêu Phạm Nhạc đau khổ nữa là, kẻ thù của Ngải Mị là Ngải Toa cũng được triệu hồi. Không giống như Lam Tuyền, Ngải Toa cùng Ngải Mị được tách ra từ một thể. Vì thế Ngải Toa mạnh ngang ngửa Ngải Mị chứ không phải thua kém như Lam Tuyền với Tử Huyết. Ngải Mị là cá thể thuộc về ánh sáng, còn Ngải Toa thuộc về bóng tối. Vì Ngải Mị được mọi người tôn thờ nhiều hơn và bản thân bị nhiều thù ghét, Ngải Toa dần xấu xa. Mặc dù sau này Ngải Toa và Ngải Mị sẽ thân thiết với nhau, nhưng bây giờ thì vẫn chưa.
Ngoài ra thì còn chín mươi tám nhân vật phụ khác...
Tiêu Phạm Nhạc thêm Tư Viễn vào tổ đội sau, bắt đầu tập trung tác chiến buổi đêm. Cô ôm cửa nhìn ra bên ngoài, chán nản. Tính giờ chắc đang đánh chém ngoài kia.
- Ma!
- Tình hình thế nào?
Nạp Tư chỉ về hướng bên ngoài.
- Có mấy người đột nhập được, đang đi về phía này.
Tiêu Phạm Nhạc nóng lòng cố nhìn, nhưng không thấy gì cả. Bây giờ cô muốn ra ngoài kiếm gì ăn lắm rồi. Giam giữ mà chỉ cho uống nước, làm cô đói muốn chết. Cô cũng có muốn giảm cân đâu!
Tiêu Phạm Nhạc thở dài.
- Mẹ, ta đưa ngươi ra.
Tiêu Phạm Nhạc giật mình nhìn người đứng trước song sắt.
- Ngải Mị? Không phải bảo ngươi trông chừng đám Tử Huyết sao?
- Không cần trông. Cùng lắm là chết nhiều thêm mấy người.
-...- Có thể đừng nói đơn giản như vậy không?
Ngải Mị đung đưa ngón tay một chút, cửa mở. Tiêu Phạm Nhạc thán phục nhìn cánh cửa nhẹ nhàng mở ra. Ngải Mị ra hiệu, cô cùng đám La Lạp lập tức chạy theo.
Chạy một lúc, đám người nhìn thấy một nhóm người nữa.
- Mama, là người của Lã Vô Tâm.
Tiêu Phạm Nhạc gật đầu. Cô tới phía đó, nói sơ qua tình hình. Mấy người đang trong căn cứ địch không tiện hàn huyên, trao đổi qua ánh mắt mấy cái, quay ngược hướng ra ngoài.
- Lão đại nói chúng tôi nghe cô phân phó, tìm tới chỗ phòng của Trần Hào Tích.
- Trần Hào Tích?
- Boss. Trước đây chúng tôi phục vụ hắn.
- Hiểu rồi. Trước tiên mấy người đi quanh tìm hiểu tình hình ở đây. Tôi tới chỗ tên kia xem sao.
- Được.
Tiêu Phạm Nhạc nhanh chóng tách ra. Ngải Mị liếc mắt nhìn đường một lúc, đi trước. Ngải Mị tuy chỉ đi bộ, nhưng tốc độ rất nhanh. Tiêu Phạm Nhạc đuổi theo hết sức mà vẫn có chút gượng ép quá.
Ngải Mị đột ngột vung tay. Tiêu Phạm Nhạc nhìn thấy một luồng sáng tím trong không gian, lập tức một cái bóng xẹt qua.
- Mẹ, là cậu.
Tiêu Phạm Nhạc nhíu mày. Ngải Mị một tay giữ trên không trung. Tiêu Phạm Nhạc tới gần người bị Ngải Mị khống chế. Là Lâm Phạm Hoàng.
- Chà...
- Kiều Như Yên, cô...!
Tiêu Phạm Nhạc cốc đầu Lâm Phạm Hoàng.
- Nhãi con, nói chuyện với chị mày lễ độ chút.
Lâm Phạm Hoàng ngẩn ra.
- Chị?
Tiêu Phạm Nhạc tuy là có ý bỏ mặc Lâm Phạm Hoàng, nhưng sau cùng vẫn là không được. Cô thở ra một hơi.
- Một lời khó giải thích. Bây giờ bên này đang có động tĩnh gì? Khai mau!
- Còn có thể là cái gì, tất nhiên là bắt sống Lã Vô Tâm.
Tiêu Phạm Nhạc nhíu mày.
- Lã Vô Tâm quan trọng lắm sao?
Lâm Phạm Hoàng cúi đầu.
- Không quan trọng. Chỉ là...
Biết Lâm Phạm Hoàng không muốn nói, Tiêu Phạm Nhạc không ép uổng. Cô ra hiệu cho Ngải Mị, Ngải Mị liền nới lỏng khống chế.
- Bây giờ chị với mày đang ở hai chiến tuyến, không nói trước được gì. Trước tiên chị chỉ có thể nhờ mày đưa đi gặp Trần Hào Tích. Còn lại mọi chuyện quyết định thế nào tùy mày. Mày cũng lớn rồi.
Lâm Phạm Hoàng nhíu mày.
- Được, nhưng chị phải hứa không giết hắn.
Tiêu Phạm Nhạc nhíu mày, nhưng cũng gật đầu. Lâm Phạm Hoàng cất bước đi trước, cô đi theo ngay phía sau. Hai người đi một lúc thì tới một căn phòng.
- Hào Tích.
Người đàn ông còn đang phập phà hơi thuốc lá, đưa mắt nhìn.
- Lưu Hoàng đó à? Có chuyện gì không?
- Cô ta muốn gặp anh.
- À... Được rồi.
Lâm Phạm Hoàng lườm Tiêu Phạm Nhạc một cái, quay gót rời khỏi phòng, còn tiện tay đóng cả cửa. Cô bực bội trong lòng, nhưng không dám thể hiện. Cô nhìn người đàn ông trước mặt. Dung mạo thật sự rất giống Đới Duy.
- Anh đã nói nếu tôi nói đúng sẽ thả tôi ra.
- À... Tôi nhớ là đã nói cái gì đó từa tựa thế...
- Anh thả tôi đi chứ!
Trần Hào Tích phà ra một hơi khói thuốc. Hắn đung đưa ngón tay, lừ lừ mắt nhìn Tiêu Phạm Nhạc.
- Cô nhẹ dạ quá vậy?
- Cái gì?
Trần Hào Tích đặt điếu thuốc xuống gạt tàn trên bàn. Hắn cầm lấy một con dao trên bàn, chĩa qua.
- Đoán xem?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.