Hệ Thống Cho Ta Làm Học Sinh Tiểu Học!
Chương 90: Uẩn khúc
Lương Tuyết Băng Nhi
28/10/2019
Bên ngoài có tiếng đóng khóa. Lâm Phạm Hoàng cất chìa khóa vào người và
quay lưng. Tiêu Phạm Nhạc vội níu song sắt, cố hỏi với theo:
- Này, anh với người vừa nãy có quan hệ gì?
Lâm Phạm Hoàng hơi khựng lại. Chỉ thấy khóe môi anh hơi cong lên, nhưng ánh mắt có mấy phần chế nhạo. Anh lạnh nhạt liếc mắt nhìn một cái, không nói gì thêm.
Tiêu Phạm Nhạc nhíu mày nhìn theo Lâm Phạm Hoàng rời đi.
Không biết được.
- Khốn nạn!
Tiêu Phạm Nhạc lúc này mới thoát khỏi vai diễn Kiều Như Anh. Cô ngồi xuống một góc trong căn phòng giam nhỏ hẹp. Chẳng có gì ở đây ngoài một cái giường trắng nhỏ xíu. Và ngoại trừ cái giường thì căn phòng này chỉ đủ chỗ để đứng mà thôi. Rõ ràng là ở phòng giam kia còn rộng rãi hơn nhiều.
Quan trọng hơn cả vấn đề hoàn cảnh, Lâm Phạm Hoàng và người đàn ông kia khiến cô hoang mang hơn nhiều. Việc Lâm Phạm Hoàng hoàn toàn không phải bị bắt giữ khiến tình thế xoay chuyển hoàn toàn. Còn người đàn ông kia, Đới Duy, tên khốn nạn. Quả thật những xoay chuyển này quá lớn, quá đột ngột rồi!
Đới Duy không phải người tầm thường. Cô đã sớm biết điều đó. Chỉ là không ngờ lần này người đứng sau lại là hắn. Lúc vừa rồi hắn nhắc tới tình nhân là ảnh hậu, cô bây giờ không nghi ngờ gì về việc người hắn nói tới chính là cô.
Nói thẳng ra thì hắn là người yêu cũ của cô.
Đới Duy là một tên khốn nạn. Ban đầu hắn có một thời gian là quản lí của cô. Không chỉ đưa cô đi lên còn rất quan tâm cô. Lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy. Sau khi cô trở thành ảnh hậu thì đã gần như cùng với hắn công khai tình cảm rồi. Thời điểm đó quả thật là cô yêu hắn đến chết đi sống lại. Tuy cô không có ngây thơ dễ dãi nhưng trong tình yêu thì lại trẻ tuổi dại khờ. Vì thế nên, suýt chút là để hắn cho cô bán thân rồi còn ngồi đếm tiền giúp. May mắn cô còn chưa lỡ cả đời vì hắn. Sau đó cô và hắn không có quan hệ gì nữa, hắn cũng biến mất từ đó.
Thời điểm đó cô tầm hai mươi, hy sinh vì hắn không ít.
Đới Duy tên khốn nạn!
Tiêu Phạm Nhạc suy đi tính lại, vẫn không hiểu được cách nghĩ của Lâm Phạm Hoàng. Lâm Phạm Hoàng hiểu rõ nhất Đới Duy là loại người như thế nào. Nhưng mà xem ra cô phải suy xét lại vấn đề rồi.
- Mẹ!
Tiêu Phạm Nhạc nhíu mày. Cô đứng dậy, nhìn qua khung sắt. Hải Nghiên đứng bên ngoài.
- Hắn ta là người có quyền lực lớn nhất ở đây. Nhưng phía sau vẫn còn một người. Hắn thật ra dưới một người trên vạn người.
- Tiếp tục.
Tiêu Phạm Nhạc không tiện nói nhiều, tránh cho có hậu quả gì. Hải Nghiên đầu óc nhanh nhẹn, nhanh chóng gật đầu rời đi. Tiếu Phi cùng La Lạp đứng trước cửa xem chừng có người tới. Tiêu Phạm Nhạc nhờ Mộ Mộ kiểm tra xem có máy nghe lén không, sau đó liên lạc với Lâm Phạm Nhạc.
- Thế nào rồi?
- Ổn cả rồi. Đã sắp xếp xong. Tối nay đúng như bàn bạc sẽ tấn công tới đó cứu cô và Lâm Phạm Hoàng.
- Được thôi. Có chút thay đổi. Tôi ở khu phòng giam. Phòng ở đây chật hẹp, tôi nghĩ là cô đoán được chỗ nào. Cứu tôi ra rồi thì chúng ta rời đi mọi chuyện tính sau. A Hoàng không cần để tâm.
- Hả?
- Tôi giải thích sau.
- Được, nghe cô.
Đoạn liên lạc này dùng tính năng tổ đội nên những người được Tiêu Phạm Nhạc thiết lập tổ đội đều sẽ nghe được. Tình hình phổ biến tạm như thế, mong là những người khác đều sẽ hiểu cách ứng biến.
[Mở nhiệm vụ bắt buộc: thoát khỏi nhà giam. Thời gian: 2 giờ. Phần thưởng: Thẻ triệu hồi chỉ định nhân vật. Trừng phạt: Triệu hồi ngẫu nhiên 100 nhân vật]
-... - Vận số đen thật chứ.
Tiêu Phạm Nhạc không định làm nhiệm vụ. Mộ Mộ cô bỏ luôn trong không gian lưu trữ rồi. Hiện tại rảnh rỗi, cô nghĩ cô sẽ chế tác và trao đổi vài món đồ cần thiết cho tác chiến tối nay. Bây giờ tầm ba giờ chiều, mười một giờ đêm Lâm Phạm Nhạc dẫn người tới. Hai bên đánh nhau ra sao cô không quan tâm, cô phải thoát thân trước rồi mới có thể tính tiếp. Làm chuyện gì thì tùy cơ ứng biến, giữ được mạng là ổn rồi.
- Này, anh với người vừa nãy có quan hệ gì?
Lâm Phạm Hoàng hơi khựng lại. Chỉ thấy khóe môi anh hơi cong lên, nhưng ánh mắt có mấy phần chế nhạo. Anh lạnh nhạt liếc mắt nhìn một cái, không nói gì thêm.
Tiêu Phạm Nhạc nhíu mày nhìn theo Lâm Phạm Hoàng rời đi.
Không biết được.
- Khốn nạn!
Tiêu Phạm Nhạc lúc này mới thoát khỏi vai diễn Kiều Như Anh. Cô ngồi xuống một góc trong căn phòng giam nhỏ hẹp. Chẳng có gì ở đây ngoài một cái giường trắng nhỏ xíu. Và ngoại trừ cái giường thì căn phòng này chỉ đủ chỗ để đứng mà thôi. Rõ ràng là ở phòng giam kia còn rộng rãi hơn nhiều.
Quan trọng hơn cả vấn đề hoàn cảnh, Lâm Phạm Hoàng và người đàn ông kia khiến cô hoang mang hơn nhiều. Việc Lâm Phạm Hoàng hoàn toàn không phải bị bắt giữ khiến tình thế xoay chuyển hoàn toàn. Còn người đàn ông kia, Đới Duy, tên khốn nạn. Quả thật những xoay chuyển này quá lớn, quá đột ngột rồi!
Đới Duy không phải người tầm thường. Cô đã sớm biết điều đó. Chỉ là không ngờ lần này người đứng sau lại là hắn. Lúc vừa rồi hắn nhắc tới tình nhân là ảnh hậu, cô bây giờ không nghi ngờ gì về việc người hắn nói tới chính là cô.
Nói thẳng ra thì hắn là người yêu cũ của cô.
Đới Duy là một tên khốn nạn. Ban đầu hắn có một thời gian là quản lí của cô. Không chỉ đưa cô đi lên còn rất quan tâm cô. Lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy. Sau khi cô trở thành ảnh hậu thì đã gần như cùng với hắn công khai tình cảm rồi. Thời điểm đó quả thật là cô yêu hắn đến chết đi sống lại. Tuy cô không có ngây thơ dễ dãi nhưng trong tình yêu thì lại trẻ tuổi dại khờ. Vì thế nên, suýt chút là để hắn cho cô bán thân rồi còn ngồi đếm tiền giúp. May mắn cô còn chưa lỡ cả đời vì hắn. Sau đó cô và hắn không có quan hệ gì nữa, hắn cũng biến mất từ đó.
Thời điểm đó cô tầm hai mươi, hy sinh vì hắn không ít.
Đới Duy tên khốn nạn!
Tiêu Phạm Nhạc suy đi tính lại, vẫn không hiểu được cách nghĩ của Lâm Phạm Hoàng. Lâm Phạm Hoàng hiểu rõ nhất Đới Duy là loại người như thế nào. Nhưng mà xem ra cô phải suy xét lại vấn đề rồi.
- Mẹ!
Tiêu Phạm Nhạc nhíu mày. Cô đứng dậy, nhìn qua khung sắt. Hải Nghiên đứng bên ngoài.
- Hắn ta là người có quyền lực lớn nhất ở đây. Nhưng phía sau vẫn còn một người. Hắn thật ra dưới một người trên vạn người.
- Tiếp tục.
Tiêu Phạm Nhạc không tiện nói nhiều, tránh cho có hậu quả gì. Hải Nghiên đầu óc nhanh nhẹn, nhanh chóng gật đầu rời đi. Tiếu Phi cùng La Lạp đứng trước cửa xem chừng có người tới. Tiêu Phạm Nhạc nhờ Mộ Mộ kiểm tra xem có máy nghe lén không, sau đó liên lạc với Lâm Phạm Nhạc.
- Thế nào rồi?
- Ổn cả rồi. Đã sắp xếp xong. Tối nay đúng như bàn bạc sẽ tấn công tới đó cứu cô và Lâm Phạm Hoàng.
- Được thôi. Có chút thay đổi. Tôi ở khu phòng giam. Phòng ở đây chật hẹp, tôi nghĩ là cô đoán được chỗ nào. Cứu tôi ra rồi thì chúng ta rời đi mọi chuyện tính sau. A Hoàng không cần để tâm.
- Hả?
- Tôi giải thích sau.
- Được, nghe cô.
Đoạn liên lạc này dùng tính năng tổ đội nên những người được Tiêu Phạm Nhạc thiết lập tổ đội đều sẽ nghe được. Tình hình phổ biến tạm như thế, mong là những người khác đều sẽ hiểu cách ứng biến.
[Mở nhiệm vụ bắt buộc: thoát khỏi nhà giam. Thời gian: 2 giờ. Phần thưởng: Thẻ triệu hồi chỉ định nhân vật. Trừng phạt: Triệu hồi ngẫu nhiên 100 nhân vật]
-... - Vận số đen thật chứ.
Tiêu Phạm Nhạc không định làm nhiệm vụ. Mộ Mộ cô bỏ luôn trong không gian lưu trữ rồi. Hiện tại rảnh rỗi, cô nghĩ cô sẽ chế tác và trao đổi vài món đồ cần thiết cho tác chiến tối nay. Bây giờ tầm ba giờ chiều, mười một giờ đêm Lâm Phạm Nhạc dẫn người tới. Hai bên đánh nhau ra sao cô không quan tâm, cô phải thoát thân trước rồi mới có thể tính tiếp. Làm chuyện gì thì tùy cơ ứng biến, giữ được mạng là ổn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.