Chương 16: Sự Kiện Trúng Độc Tại Cô Nhi Viện
Ký Thu Phong
05/10/2023
Một đám người ăn nói với nhau, không khí rất tốt, viện trưởng vẫn luôn không ngừng hỏi tình hình sắp tới của Mục Vân Đông.
Đột nhiên, Mục Vân Đông phát hiện có gì đó không đúng, đồ ăn rất không đúng.
Anh trợn to mắt nhìn, chỉ thấy trên những đồ ăn này hiện lên một tia khí đen.
- Có độc!
Mục Vân Đông hoảng sợ, vội hô to với mọi người:
- Đừng ăn, mọi người đừng ăn, đồ ăn có độc.
Mọi người bị lời nói của Mục Vân Đông dọa sợ, Mục Vân Đông chính là học y, không có người nào nghi ngờ lời nói của anh.
Nhưng mà đã quá muộn rồi, đã bắt đầu có người xuất hiện phản ứng, có mấy bạn nhỏ bắt đầu nôn mửa.
- Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Tất cả đồ ăn ở đây con đều đã ăn rồi.
Có bạn nhỏ bắt đầu khóc, không ngừng có người bắt đầu nôn mửa, tình cảnh bắt đầu hoảng loạn.
- Mọi người không cần hoảng, không cần hoảng, mọi người ngồi xuống đi, tôi xem bệnh cho mọi người.
Mục Vân Đông không ngừng trấn an mọi người, duy trì liên tục.
Các bạn nhỏ vẫn luôn rất thích đại ca ca như anh, không ai nghi ngờ lời nói của anh, một chút cũng ngoan ngoãn ngồi xuống.
Mục Vân Đông mở hòm thuốc ra, lấy ra một lọ giải độc đan mà hệ thống thưởng cho, phát cho mỗi người một viên.
Hệ thống quả nhiên là hệ thống, uống thuốc xong nhanh chóng thấy hiệu quả, người vốn dĩ nôn mửa không ngừng dần dần bắt đầu chuyển biến tốt đẹp.
Mục Vân Đông lại tiến hành kiểm tra từng người một, anh mở ra Thiên Nhãn, phát hiện khí đen trên thân thể của người uống thuốc đã dần dần biến mất, lúc này mới yên lòng.
Cẩn thận quan sát mỗi một món ăn, phát hiện mỗi món đều có khí đen bốc lên, nhưng khí đen này không nghiêm trọng lắm sẽ không trí mạng, hiển nhiên đây là có người ác ý đầu độc.
- Hôm nay có ai từng vào phòng bếp không?
Mục Vân Đông dò hỏi công nhân trong phòng bếp, công nhân cho rằng Mục Vân Đông đang trách cứ cô, lập tức khóc:
- Tiểu Đông, không phải tôi, tôi không có đầu độc, thật sự không có.
- Tôi không nói là cô đầu độc, cô ở cô nhi viện chúng tôi nhiều năm như vậy, giống như người trong nhà, sao tôi lại hoài nghi cô chứ?
Đột nhiên, Mục Vân Đông nghĩ đến cái gì, anh vừa chạy ra ngoài vừa nhìn, xoay một vòng các ngõ nhỏ xung quanh, nhưng hai thanh niên kia đã sớm không thấy bóng dáng đâu nữa.
Không biết mục đích của đối phương, Mục Vân Đông báo cảnh sát.
Trở lại trong sân, đa số bạn nhỏ đều không bị làm sao, bảo mẫu đang thay quần áo cho một vài đứa trẻ.
- Tôi đã báo cảnh sát, mọi người nghỉ ngơi trước đi, tôi sẽ đến tiệm cơm gần đây để chuẩn bị cơm cho mọi người.
Cảnh sát còn chưa tới, Mục Vân Đông lại hỏi viện trưởng chuyện trong viện gần đây.
- Gần đây có phải trong viện đã đắc tội với ai không?
- Chúng ta không tranh giành với người ta, có thể đắc tội ai chứ.
- Nói cũng đúng.
Cô nhi viện cũng không lấy lợi nhuận làm mục đích, không nên đắc tội với ai mới đúng.
- Nhưng gần đây đã có một nhóm người tới.
Viện trưởng nghĩ một lát, cuối cùng nói:
- Bọn họ muốn mua một mảnh đất này của chúng ta, tôi không đồng ý.
- Ai vậy?
Mục Vân Đông hỏi, anh cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.
- Tôi đã quên rồi.
Viện trưởng thật ngượng ngùng.
Mục Vân Đông không trách ông, viện trưởng lớn tuổi như vậy, mỗi ngày đều phải bận rộn rất nhiều chuyện, không nhớ rõ cũng bình thường.
Dù sao thì anh cũng rất cảm ơn, viện trưởng không đồng ý với yêu cầu của người ta, nơi này là ngôi nhà duy nhất mà anh và rất nhiều cô nhi có thể hoài niệm khi phiêu bạc bên ngoài trong lòng cô tịch.
Có không ít bạn nhỏ giống như Mục Vân Đông đi ra ngoài, nhưng lúc mệt mỏi vẫn muốn trở về xem một chút, nếu nơi này đã không còn, vậy thì bọn họ cũng không thể trở về được nữa.
- Phải làm rõ là ai muốn mua nơi này, nhất định phải giải quyết chuyện này.
Trong lòng Mục Vân Đông yên lặng nghĩ.
Cảnh sát rất nhanh đã tới, vừa thấy thì ra lại là người quen cũ.
- Đội trưởng Đường, chào cô, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Mục Vân Đông nhiệt tình chào hỏi.
Lại là Đường Yên Mộng, còn có Giang Nguyên và Trương Tiểu Phi.
Đường Yên Mộng vừa vào sân đã bắt đầu chỉ huy các đội viên xem kỹ, nhiệm vụ phân công xong, lập tức tìm được viện trưởng hỏi chuyện.
- Nha, đội trưởng Đường, thật trùng hợp nha, nhưng mà các người đang làm nhiệm vụ.
Mục Vân Đông dẫn đầu chào hỏi.
- Mục Vân Đông, sao ở đâu cũng có anh thế.
Đường Yên Mộng không ngờ lại nhìn thấy Mục Vân Đông ở đây, có chút giật mình.
- Tôi lớn lên ở đây.
- À...
Đường Yên Mộng gật đầu:
- Nếu như vậy, anh nói tình huống vừa rồi đi.
Mục Vân Đông cũng thu hồi tâm tư, kể lại tình huống trúng độc và giải độc vừa rồi, bao gồm cả hai thanh niên lén lén lút lút gặp ở cửa trước đó.
- Đường đội, đều đã dò hỏi qua, người trong viện không có vấn đề gì.
Có đội viên tới báo cáo.
- Đường đội, chuyện này quá một chiều, không có máy quay, không điều tra được gì cả.
- Đường đội, trong viện quá nhiều người, không lấy ra được dấu chân khả nghi.
...
Không ngừng có người báo cáo tình huống, Đường Yên Mộng chau mày.
- Được rồi, đóng gói đồ ăn trở về xét nghiệm, sau đó chậm rãi điều tra.
Đường Yên Mộng ra lệnh chuẩn bị thu đội.
Trước khi rời đi, Mục Vân Đông gọi Đường Yên Mộng lại:
- Đường đội, hỏi cô chuyện này, cô có đồng nghiệp cần xem bệnh hay không, chính là loại bệnh tương đối lợi hại kia.
- Anh nói cái gì?
Mục Vân Đông nói làm cho Đường Yên Mộng mở to hai mắt nhìn.
- Xem bệnh cho bọn họ.
- Anh tìm chết, lại đi nguyền rủa đồng nghiệp của tôi có bệnh.
Đường Yên Mộng giận không thể át, bay lên đá một cước về phía Mục Vân Đông, Mục Vân Đông nhẹ nhàng tránh đi.
- Cô gái này có bệnh à, tôi nói cái gì, tôi chỉ cảm thấy y thuật của mình cũng không tệ lắm, tạo phúc cho bọn họ mà thôi.
- Đừng ở đây nhắc đến chữ 'bệnh' này nữa, cút!
Đường Yên Mộng căm giận rời đi.
Trương Tiểu Phi ở bên cạnh thấy được tình huống bên này, đợi Đường Yên Mộng đi rồi lặng lẽ đến gần Mục Vân Đông:
- Tiểu tử, muốn cua đội trưởng của chúng tôi à, hừ! Chỉ bằng vào cậu, nằm mơ đi.
Mục Vân Đông gãi đầu:
"Chuyện này có liên quan gì đến nhau, mình chỉ muốn cô ấy giới thiệu một ít người bệnh để mình trị bệnh. Theo hệ thống khen thưởng thì có lẽ là nhân vật anh hùng hoặc là người có công với nhân dân nên được khen thưởng tương đối nhiều, nghĩ cô là cảnh sát thì bên cạnh cô sẽ có một vài cảnh sát bị thương có bệnh, không giới thiệu thì thôi, còn đánh người."
Mục Vân Đông vô cùng uất ức, nghĩ đến lời nói của viện trưởng trước đó, cô nhi viện này là do chính phủ mở, nếu chính phủ muốn trưng thu bán cho người khác thì bọn họ cũng không có cách nào.
Đừng nhìn hiện tại tiền của anh không ít, nhưng muốn mua được một miếng đất này thì thật sự là không đủ.
Được rồi, cứ dùng sức kiếm tiền đi, không được thì đến chợ đồ cổ đi đào bảo.
Cảnh sát đi rồi, toàn bộ viện lại thu thập một phen, sau khi ăn thuốc giải độc thì bọn nhỏ lại khôi phục sức sống, điểm tâm ở tiệm cơm gần đây cũng được đưa tới.
Mục Vân Đông lại lấy ra một thùng lớn Thần Tiên Thuỷ cường đại, đổ một ít vào canh.
Uống canh này vào, thể chất của người lớn trẻ nhỏ trong viện sẽ tăng cường, anh cũng không cần lo lắng bọn họ sẽ sinh bệnh.
"Đinh! Mục Vân Đông vừa mới cứu trị 107 người, khen thưởng một trăm bảy mươi triệu tiền mặt, một đạo《 Thuật di dời bệnh thể 》."
Hệ thống lại phát phần thưởng.
Mục Vân Đông chỉ cảm thấy trong lòng chấn động, một đạo bí thuật huyền ảo khắc ở trong đầu của anh.
- Còn có loại bí thuật thần kỳ này.
Mục Vân Đông kinh ngạc không thôi.
Ăn cơm xong, Mục Vân Đông cáo biệt với viện trưởng và bọn nhỏ.
Đột nhiên, Mục Vân Đông phát hiện có gì đó không đúng, đồ ăn rất không đúng.
Anh trợn to mắt nhìn, chỉ thấy trên những đồ ăn này hiện lên một tia khí đen.
- Có độc!
Mục Vân Đông hoảng sợ, vội hô to với mọi người:
- Đừng ăn, mọi người đừng ăn, đồ ăn có độc.
Mọi người bị lời nói của Mục Vân Đông dọa sợ, Mục Vân Đông chính là học y, không có người nào nghi ngờ lời nói của anh.
Nhưng mà đã quá muộn rồi, đã bắt đầu có người xuất hiện phản ứng, có mấy bạn nhỏ bắt đầu nôn mửa.
- Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Tất cả đồ ăn ở đây con đều đã ăn rồi.
Có bạn nhỏ bắt đầu khóc, không ngừng có người bắt đầu nôn mửa, tình cảnh bắt đầu hoảng loạn.
- Mọi người không cần hoảng, không cần hoảng, mọi người ngồi xuống đi, tôi xem bệnh cho mọi người.
Mục Vân Đông không ngừng trấn an mọi người, duy trì liên tục.
Các bạn nhỏ vẫn luôn rất thích đại ca ca như anh, không ai nghi ngờ lời nói của anh, một chút cũng ngoan ngoãn ngồi xuống.
Mục Vân Đông mở hòm thuốc ra, lấy ra một lọ giải độc đan mà hệ thống thưởng cho, phát cho mỗi người một viên.
Hệ thống quả nhiên là hệ thống, uống thuốc xong nhanh chóng thấy hiệu quả, người vốn dĩ nôn mửa không ngừng dần dần bắt đầu chuyển biến tốt đẹp.
Mục Vân Đông lại tiến hành kiểm tra từng người một, anh mở ra Thiên Nhãn, phát hiện khí đen trên thân thể của người uống thuốc đã dần dần biến mất, lúc này mới yên lòng.
Cẩn thận quan sát mỗi một món ăn, phát hiện mỗi món đều có khí đen bốc lên, nhưng khí đen này không nghiêm trọng lắm sẽ không trí mạng, hiển nhiên đây là có người ác ý đầu độc.
- Hôm nay có ai từng vào phòng bếp không?
Mục Vân Đông dò hỏi công nhân trong phòng bếp, công nhân cho rằng Mục Vân Đông đang trách cứ cô, lập tức khóc:
- Tiểu Đông, không phải tôi, tôi không có đầu độc, thật sự không có.
- Tôi không nói là cô đầu độc, cô ở cô nhi viện chúng tôi nhiều năm như vậy, giống như người trong nhà, sao tôi lại hoài nghi cô chứ?
Đột nhiên, Mục Vân Đông nghĩ đến cái gì, anh vừa chạy ra ngoài vừa nhìn, xoay một vòng các ngõ nhỏ xung quanh, nhưng hai thanh niên kia đã sớm không thấy bóng dáng đâu nữa.
Không biết mục đích của đối phương, Mục Vân Đông báo cảnh sát.
Trở lại trong sân, đa số bạn nhỏ đều không bị làm sao, bảo mẫu đang thay quần áo cho một vài đứa trẻ.
- Tôi đã báo cảnh sát, mọi người nghỉ ngơi trước đi, tôi sẽ đến tiệm cơm gần đây để chuẩn bị cơm cho mọi người.
Cảnh sát còn chưa tới, Mục Vân Đông lại hỏi viện trưởng chuyện trong viện gần đây.
- Gần đây có phải trong viện đã đắc tội với ai không?
- Chúng ta không tranh giành với người ta, có thể đắc tội ai chứ.
- Nói cũng đúng.
Cô nhi viện cũng không lấy lợi nhuận làm mục đích, không nên đắc tội với ai mới đúng.
- Nhưng gần đây đã có một nhóm người tới.
Viện trưởng nghĩ một lát, cuối cùng nói:
- Bọn họ muốn mua một mảnh đất này của chúng ta, tôi không đồng ý.
- Ai vậy?
Mục Vân Đông hỏi, anh cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.
- Tôi đã quên rồi.
Viện trưởng thật ngượng ngùng.
Mục Vân Đông không trách ông, viện trưởng lớn tuổi như vậy, mỗi ngày đều phải bận rộn rất nhiều chuyện, không nhớ rõ cũng bình thường.
Dù sao thì anh cũng rất cảm ơn, viện trưởng không đồng ý với yêu cầu của người ta, nơi này là ngôi nhà duy nhất mà anh và rất nhiều cô nhi có thể hoài niệm khi phiêu bạc bên ngoài trong lòng cô tịch.
Có không ít bạn nhỏ giống như Mục Vân Đông đi ra ngoài, nhưng lúc mệt mỏi vẫn muốn trở về xem một chút, nếu nơi này đã không còn, vậy thì bọn họ cũng không thể trở về được nữa.
- Phải làm rõ là ai muốn mua nơi này, nhất định phải giải quyết chuyện này.
Trong lòng Mục Vân Đông yên lặng nghĩ.
Cảnh sát rất nhanh đã tới, vừa thấy thì ra lại là người quen cũ.
- Đội trưởng Đường, chào cô, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Mục Vân Đông nhiệt tình chào hỏi.
Lại là Đường Yên Mộng, còn có Giang Nguyên và Trương Tiểu Phi.
Đường Yên Mộng vừa vào sân đã bắt đầu chỉ huy các đội viên xem kỹ, nhiệm vụ phân công xong, lập tức tìm được viện trưởng hỏi chuyện.
- Nha, đội trưởng Đường, thật trùng hợp nha, nhưng mà các người đang làm nhiệm vụ.
Mục Vân Đông dẫn đầu chào hỏi.
- Mục Vân Đông, sao ở đâu cũng có anh thế.
Đường Yên Mộng không ngờ lại nhìn thấy Mục Vân Đông ở đây, có chút giật mình.
- Tôi lớn lên ở đây.
- À...
Đường Yên Mộng gật đầu:
- Nếu như vậy, anh nói tình huống vừa rồi đi.
Mục Vân Đông cũng thu hồi tâm tư, kể lại tình huống trúng độc và giải độc vừa rồi, bao gồm cả hai thanh niên lén lén lút lút gặp ở cửa trước đó.
- Đường đội, đều đã dò hỏi qua, người trong viện không có vấn đề gì.
Có đội viên tới báo cáo.
- Đường đội, chuyện này quá một chiều, không có máy quay, không điều tra được gì cả.
- Đường đội, trong viện quá nhiều người, không lấy ra được dấu chân khả nghi.
...
Không ngừng có người báo cáo tình huống, Đường Yên Mộng chau mày.
- Được rồi, đóng gói đồ ăn trở về xét nghiệm, sau đó chậm rãi điều tra.
Đường Yên Mộng ra lệnh chuẩn bị thu đội.
Trước khi rời đi, Mục Vân Đông gọi Đường Yên Mộng lại:
- Đường đội, hỏi cô chuyện này, cô có đồng nghiệp cần xem bệnh hay không, chính là loại bệnh tương đối lợi hại kia.
- Anh nói cái gì?
Mục Vân Đông nói làm cho Đường Yên Mộng mở to hai mắt nhìn.
- Xem bệnh cho bọn họ.
- Anh tìm chết, lại đi nguyền rủa đồng nghiệp của tôi có bệnh.
Đường Yên Mộng giận không thể át, bay lên đá một cước về phía Mục Vân Đông, Mục Vân Đông nhẹ nhàng tránh đi.
- Cô gái này có bệnh à, tôi nói cái gì, tôi chỉ cảm thấy y thuật của mình cũng không tệ lắm, tạo phúc cho bọn họ mà thôi.
- Đừng ở đây nhắc đến chữ 'bệnh' này nữa, cút!
Đường Yên Mộng căm giận rời đi.
Trương Tiểu Phi ở bên cạnh thấy được tình huống bên này, đợi Đường Yên Mộng đi rồi lặng lẽ đến gần Mục Vân Đông:
- Tiểu tử, muốn cua đội trưởng của chúng tôi à, hừ! Chỉ bằng vào cậu, nằm mơ đi.
Mục Vân Đông gãi đầu:
"Chuyện này có liên quan gì đến nhau, mình chỉ muốn cô ấy giới thiệu một ít người bệnh để mình trị bệnh. Theo hệ thống khen thưởng thì có lẽ là nhân vật anh hùng hoặc là người có công với nhân dân nên được khen thưởng tương đối nhiều, nghĩ cô là cảnh sát thì bên cạnh cô sẽ có một vài cảnh sát bị thương có bệnh, không giới thiệu thì thôi, còn đánh người."
Mục Vân Đông vô cùng uất ức, nghĩ đến lời nói của viện trưởng trước đó, cô nhi viện này là do chính phủ mở, nếu chính phủ muốn trưng thu bán cho người khác thì bọn họ cũng không có cách nào.
Đừng nhìn hiện tại tiền của anh không ít, nhưng muốn mua được một miếng đất này thì thật sự là không đủ.
Được rồi, cứ dùng sức kiếm tiền đi, không được thì đến chợ đồ cổ đi đào bảo.
Cảnh sát đi rồi, toàn bộ viện lại thu thập một phen, sau khi ăn thuốc giải độc thì bọn nhỏ lại khôi phục sức sống, điểm tâm ở tiệm cơm gần đây cũng được đưa tới.
Mục Vân Đông lại lấy ra một thùng lớn Thần Tiên Thuỷ cường đại, đổ một ít vào canh.
Uống canh này vào, thể chất của người lớn trẻ nhỏ trong viện sẽ tăng cường, anh cũng không cần lo lắng bọn họ sẽ sinh bệnh.
"Đinh! Mục Vân Đông vừa mới cứu trị 107 người, khen thưởng một trăm bảy mươi triệu tiền mặt, một đạo《 Thuật di dời bệnh thể 》."
Hệ thống lại phát phần thưởng.
Mục Vân Đông chỉ cảm thấy trong lòng chấn động, một đạo bí thuật huyền ảo khắc ở trong đầu của anh.
- Còn có loại bí thuật thần kỳ này.
Mục Vân Đông kinh ngạc không thôi.
Ăn cơm xong, Mục Vân Đông cáo biệt với viện trưởng và bọn nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.