Chương 17: Thuật Di Dời Bệnh Thần Kỳ
Ký Thu Phong
05/10/2023
Mục Vân Đông lái xe trên đường, anh muốn đi đến chợ đồ cổ xem thử, dùng Thiên Nhãn của anh có thể nhặt được cái gì đó lậu, đào được một ít đồ vật đáng giá hay không.
Đang đi tới, xa xa nhìn thấy một đám người đang ngưng lại ở giữa đường cái.
- Đây là sao vậy? Có sự cố giao thông à?
Mục Vân Đông dừng xe lại, đi tới hiện trường xảy ra sự cố.
Lúc này, cảnh giao thông đang sơ tán mọi người:
- Tất cả tản ra, đừng ảnh hưởng đến công việc của chúng tôi.
Đám người tản ra, Mục Vân Đông thấy rõ tình huống hiện trường, một chiếc Minibus đậu ngang ở giữa đường, bên cạnh là một chiếc xe máy bị đâm hỏng, bên cạnh còn có một người đàn ông máu me bê bết đang nằm.
Cửa sổ xe của chiếc Minibus đã bị đâm hư, thủy tinh nát đầy đất, tài xế đang ôm đầu ngồi xổm bên cạnh, mặt đầy uể oải.
Xem tình huống hẳn là xe máy không thấy vật chắn ngang trên đường nên đụng phải Minibus, đâm hỏng cửa sổ xe, bởi vì quán tính cả người trực tiếp nhào vào cửa sổ xe, sau đó lại trượt xuống dưới.
Đúng lúc này, xe cứu thương ô oa ô oa lái qua, từ trên xuống dưới có vài nhân viên cứu hộ, bọn họ nâng cáng muốn di chuyển chiếc xe máy kia.
- Dừng tay, đừng nhúc nhích, các người không được động vào anh ta, động vào sẽ chết.
Mục Vân Đông lập tức ngăn cản nhân viên cứu hộ.
- Anh là ai chứ, sao lại đến hiện trường, đi mau, đừng ảnh hưởng đến việc cấp cứu của chúng tôi.
Nhân viên cứu hộ một phen đã lột da Mục Vân Đông.
Lúc này giao cảnh lại đây:
- Sao anh còn ở đây vây xem, đi mau, không cần ảnh hưởng đến công việc của chúng tôi.
Bị giao cảnh lôi kéo như vậy, những nhân viên cứu hộ kia đã khom lưng chuẩn bị di chuyển người.
- Thật sự không thể động, ngực của anh ta bị thủy tinh cắm vào cách trái tim rất gần, vừa động sẽ đâm thủng trái tim, chắc chắn sẽ chết.
Mục Vân Đông nóng nảy, Thiên Nhãn của anh nhìn thấy rõ ràng có một đoàn khí màu xám như mũi tên đang chỉ vào đoàn khí màu đỏ đang nhảy lên kia, đã đâm vào một chút.
Nhìn vào mảnh thủy tinh cắm ở ngực, Mục Vân Đông biết rằng mảnh thủy tinh này hẳn là cắm vào màng tim cách trái tim không xa, cũng chỉ kém khoảng cách một chút mà thôi.
Anh nôn nóng kêu gọi nhân viên cứu hộ ngừng tay, bọn họ cũng đã nhìn thấy thủy tinh, chỉ là bọn họ không thể xác định được thủy tinh kia cắm sâu bao nhiêu.
- Sao anh biết được tấm kính này đâm vào màng tim, chẳng lẽ anh nhìn thấu được à?
Nhân viên cứu hộ buồn bực.
Mục Vân Đông không giải thích được thứ mà anh nhìn thấy trước mắt.
- Tôi có bí quyết của riêng mình, dù sao thì các người cũng không thể động đến anh ta.
- Mẹ nó, không động vào thì chúng tôi trị thế nào? Chẳng lẽ nhổ xuống tại đây cho anh ta?
Một nhân viên cứu hộ cười khẩy nói.
- Không sai, chính là cứu trị tại hiện trường, để tôi tới, tôi có thể gỡ thủy tinh trước ngực anh ta xuống.
Mục Vân Đông nhớ tới không lâu trước đây hệ thống khen thưởng thuật di dời bệnh thể, mấy lần trải qua này làm cho anh rất tự tin, hệ thống sẽ không làm đồ giả.
- Ha ha ha, bằng vào anh, cứu trị tại chỗ, anh cho rằng anh là ai? Y Thánh Lương Kiếm Bình đương đại à? Cho dù là Lương Kiếm Bình thì cũng chỉ là trung y lợi hại, đối mặt với loại tình huống này ông ta cũng không dám nói có thể cứu trị tại chỗ.
Một nhân viên cứu hộ khác trào phúng.
- Cậu ấy không phải Lương Kiếm Bình, nhưng cậu ấy còn lợi hại hơn Lương Kiếm Bình.
Đúng lúc này, bên ngoài đám người truyền đến một giọng nói của một ông lão.
Trong đám người có một người vừa đi ra, một thiếu nữ đỡ một lão nhân thoạt nhìn hơn 60 tuổi chậm rãi đi tới.
- Ông lại là ai?
Nhân viên cứu hộ phía trước hỏi.
- Tôi chính là Lương Kiếm Bình trong miệng các người.
Lương Kiếm Bình lấy ra một tấm thẻ công tác từ trong túi áo, đưa cho nhân viên cứu hộ kia.
Nhân viên cứu hộ nhận lấy thẻ công tác, vừa nhìn thấy, đôi mắt nhất thời sáng lên:
- Thì ra ngài thật sự là Lương lão, thất kính, thất kính.
Không ai không nghe nói về Lương Kiếm Bình trong giới y học, rất nhiều sách y học đều do lão biên soạn, bây giờ nhìn thấy chân nhân đều bái lạy không thôi.
- Để cậu ấy cứu đi, tôi tin tưởng cậu ấy.
Lương Kiếm Bình nhàn nhạt nói.
Sau một lần trải qua kim châm thuật vào ngày hôm qua, cả người Lương Kiếm Bình đã xảy ra biến hóa rất lớn, sau khi ngủ một giấc rời giường thì càng cảm thấy thần thái sáng láng, giống như trở về hơn hai mươi năm trước, lập tức bội phục Mục Vân Đông không thôi.
Nhân viên cứu hộ còn có chút do dự, Lương Kiếm Bình trực tiếp nói với nhân viên cứu hộ:
- Tôi cũng bị bệnh, bây giờ cậu ấy là bác sĩ của tôi.
Lương Kiếm Bình nói làm cho nhân viên cứu hộ trợn mắt há hốc mồm, người có thể chữa bệnh cho Lương Kiếm Bình tuyệt đối là ngưu nhân, lập tức không có người phản đối nữa.
Mục Vân Đông cũng không chần chờ, cứu người như cứu hỏa, chậm hơn nữa thì dù có hệ thống cũng khó cứu về.
Anh ngồi xổm bên cạnh người đàn ông đang hôn mê, đầu tiên là để thuật di dời bệnh thể qua trong đầu một lần, sau đó tay phải mở ra, bám vào trên miếng thủy tinh trước ngực, nhẹ nhàng hút một cái, tấm thủy tinh giống như hạt giống từ dưới đất chậm rãi từ trong thịt bay lên.
Sau hơn một phút, thủy tinh đã hoàn toàn rời khỏi cơ thể, không có bất kỳ máu tươi nào phun ra. Lại dùng tay trái chỉ một cái, rót một tia sinh mệnh vào bộ vị bị thương vừa rồi, chậm rãi chữa trị vết thương.
Mọi người đều cố gắng hô hấp, không dám quấy rầy Mục Vân Đông.
Sau khi lấy xong pha lê, Mục Vân Đông lại cẩn thận quan sát thương thế, phát hiện trên não người bị thương có rất nhiều máu bầm, lại dùng thuật di dời bệnh thể dẫn máu bầm ra khỏi miệng.
- Anh ta, anh ta, anh ta thổ huyết.
Mấy tên nhân viên cứu hộ khẩn trương hô.
- Không cần lo lắng, đó là máu bầm.
Kiến thức của Lương Kiếm Bình đương nhiên ở trên bọn họ, rất nhanh đã nhìn ra cách thức.
Chỉ chốc lát, người thanh niên từ từ tỉnh lại, sờ sờ quanh người, ngoại trừ trên mặt có chút hơi trầy da ra thì cũng không có gì không ổn, lập tức kinh ngạc kêu lên:
- Ôi, không phải tôi gặp tai nạn giao thông à? Sao bây giờ lại không đau chút nào vậy?
Mấy tên nhân viên cứu hộ và Lương Kiếm Bình ở xung quanh cũng kinh ngạc thán phục không thôi, thương thế của người này nặng bao nhiêu thì bọn họ đều tận mắt nhìn thấy, cho dù bọn họ có đưa anh ta đến bệnh viện cấp cứu thì có thể cứu được hay không vẫn là một chuyện, hiện tại đã hoàn toàn khỏi rồi.
Lương Kiếm Bình lập tức bắt tay thanh niên kia lại xem mạch, chỉ cảm thấy mạch đập đập lên có lực, hoàn toàn giống như mạch tượng của người bình thường.
- Quá thần kỳ!
Mọi người đều kinh ngạc không thôi.
- Tiểu tử, bây giờ cậu nên cảm ơn vị tiểu huynh đệ này, là cậu ấy đã cứu cậu.
Lương Kiếm Bình nói với người đàn ông lái chiếc mô tô.
- Cảm ơn! Rất cảm ơn anh!
Thanh niên nắm chặt Mục Vân Đông kích động không thôi.
- Trị bệnh cứu người là bổn phận của người làm nghề y, nên làm.
Mục Vân Đông nhàn nhạt nói:
- Chỉ là sau này lái xe chú ý, mạng chỉ có một, không phải mỗi lần đều may mắn như vậy.
- Phải phải, sau này nhất định sẽ chú ý.
Người thanh niên sống sót sau tai nạn vô cùng cảm động.
Càng cảm động còn có tên chủ xe Minibus kia, anh ta cũng tới đây cầm tay Mục Vân Đông:
- Cảm ơn, ân nhân, may mắn có anh, bằng không tôi phải bồi chết.
Mục Vân Đông cũng cười cười:
- Không cần khách khí, sau này lái xe chậm một chút.
"Đinh! Mục Vân Đông cứu trị một người, khen thưởng một trăm vạn tiền mặt, một đạo thuật đọc tâm."
Hệ thống lại phát phần thưởng.
Trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, một tin tức tiến vào trong đại não của mình.
Hiện tại Mục Vân Đông không có thời gian để kiểm tra và nhận khen thưởng vừa rồi, bởi vì Lương Kiếm Bình đang nhiệt tình mời mình.
- Tiểu tử, phương pháp trị liệu vừa rồi của cậu lại làm cho tôi kinh hãi, đi đi đi, chúng ta trao đổi một chút về y thuật.
- Ách, cái này...
Mục Vân Đông không biết nói như thế nào, đây đều là hệ thống mang đến cho anh, trong hiện thực căn bản là không có phương pháp trị liệu này, nếu nói ra sẽ kinh thế hãi tục.
Hơn nữa cho dù anh nguyện ý lấy ra chia sẻ thì người khác cũng không biết có thể học được hay không, vì vậy anh dùng ý niệm câu thông với hệ thống một chút.
"Tôi tặng cho anh chính là của anh, anh có thể thoải mái chia sẻ, ngoại trừ Thiên Nhãn, Sinh Mệnh Nguyên Khí chuyển vận và nhổ ổ bệnh ra thì những thứ khác đều có thể học."
"Thì ra còn có thể như vậy."
Nhìn thấy Mục Vân Đông hồi lâu không nói gì, Lương Kiếm Bình cho rằng Mục Vân Đông không muốn.
- Có phải là không tiện nói hay không, không sao cả, có một số đồ gia truyền quả thật không tiện truyền ra bên ngoài, hôm nay có thể nhìn thấy cũng xem như là mở rộng tầm mắt.
- À không phải, chỉ là vừa rồi suy nghĩ phương pháp trị liệu này tương đối đặc biệt, sợ các người không dễ tiếp thu.
- Không sao, có thể tiếp thu, ha ha, sau này chúng ta sẽ giao lưu thật tốt.
Lương Kiếm Bình nở nụ cười sang sảng.
Đang đi tới, xa xa nhìn thấy một đám người đang ngưng lại ở giữa đường cái.
- Đây là sao vậy? Có sự cố giao thông à?
Mục Vân Đông dừng xe lại, đi tới hiện trường xảy ra sự cố.
Lúc này, cảnh giao thông đang sơ tán mọi người:
- Tất cả tản ra, đừng ảnh hưởng đến công việc của chúng tôi.
Đám người tản ra, Mục Vân Đông thấy rõ tình huống hiện trường, một chiếc Minibus đậu ngang ở giữa đường, bên cạnh là một chiếc xe máy bị đâm hỏng, bên cạnh còn có một người đàn ông máu me bê bết đang nằm.
Cửa sổ xe của chiếc Minibus đã bị đâm hư, thủy tinh nát đầy đất, tài xế đang ôm đầu ngồi xổm bên cạnh, mặt đầy uể oải.
Xem tình huống hẳn là xe máy không thấy vật chắn ngang trên đường nên đụng phải Minibus, đâm hỏng cửa sổ xe, bởi vì quán tính cả người trực tiếp nhào vào cửa sổ xe, sau đó lại trượt xuống dưới.
Đúng lúc này, xe cứu thương ô oa ô oa lái qua, từ trên xuống dưới có vài nhân viên cứu hộ, bọn họ nâng cáng muốn di chuyển chiếc xe máy kia.
- Dừng tay, đừng nhúc nhích, các người không được động vào anh ta, động vào sẽ chết.
Mục Vân Đông lập tức ngăn cản nhân viên cứu hộ.
- Anh là ai chứ, sao lại đến hiện trường, đi mau, đừng ảnh hưởng đến việc cấp cứu của chúng tôi.
Nhân viên cứu hộ một phen đã lột da Mục Vân Đông.
Lúc này giao cảnh lại đây:
- Sao anh còn ở đây vây xem, đi mau, không cần ảnh hưởng đến công việc của chúng tôi.
Bị giao cảnh lôi kéo như vậy, những nhân viên cứu hộ kia đã khom lưng chuẩn bị di chuyển người.
- Thật sự không thể động, ngực của anh ta bị thủy tinh cắm vào cách trái tim rất gần, vừa động sẽ đâm thủng trái tim, chắc chắn sẽ chết.
Mục Vân Đông nóng nảy, Thiên Nhãn của anh nhìn thấy rõ ràng có một đoàn khí màu xám như mũi tên đang chỉ vào đoàn khí màu đỏ đang nhảy lên kia, đã đâm vào một chút.
Nhìn vào mảnh thủy tinh cắm ở ngực, Mục Vân Đông biết rằng mảnh thủy tinh này hẳn là cắm vào màng tim cách trái tim không xa, cũng chỉ kém khoảng cách một chút mà thôi.
Anh nôn nóng kêu gọi nhân viên cứu hộ ngừng tay, bọn họ cũng đã nhìn thấy thủy tinh, chỉ là bọn họ không thể xác định được thủy tinh kia cắm sâu bao nhiêu.
- Sao anh biết được tấm kính này đâm vào màng tim, chẳng lẽ anh nhìn thấu được à?
Nhân viên cứu hộ buồn bực.
Mục Vân Đông không giải thích được thứ mà anh nhìn thấy trước mắt.
- Tôi có bí quyết của riêng mình, dù sao thì các người cũng không thể động đến anh ta.
- Mẹ nó, không động vào thì chúng tôi trị thế nào? Chẳng lẽ nhổ xuống tại đây cho anh ta?
Một nhân viên cứu hộ cười khẩy nói.
- Không sai, chính là cứu trị tại hiện trường, để tôi tới, tôi có thể gỡ thủy tinh trước ngực anh ta xuống.
Mục Vân Đông nhớ tới không lâu trước đây hệ thống khen thưởng thuật di dời bệnh thể, mấy lần trải qua này làm cho anh rất tự tin, hệ thống sẽ không làm đồ giả.
- Ha ha ha, bằng vào anh, cứu trị tại chỗ, anh cho rằng anh là ai? Y Thánh Lương Kiếm Bình đương đại à? Cho dù là Lương Kiếm Bình thì cũng chỉ là trung y lợi hại, đối mặt với loại tình huống này ông ta cũng không dám nói có thể cứu trị tại chỗ.
Một nhân viên cứu hộ khác trào phúng.
- Cậu ấy không phải Lương Kiếm Bình, nhưng cậu ấy còn lợi hại hơn Lương Kiếm Bình.
Đúng lúc này, bên ngoài đám người truyền đến một giọng nói của một ông lão.
Trong đám người có một người vừa đi ra, một thiếu nữ đỡ một lão nhân thoạt nhìn hơn 60 tuổi chậm rãi đi tới.
- Ông lại là ai?
Nhân viên cứu hộ phía trước hỏi.
- Tôi chính là Lương Kiếm Bình trong miệng các người.
Lương Kiếm Bình lấy ra một tấm thẻ công tác từ trong túi áo, đưa cho nhân viên cứu hộ kia.
Nhân viên cứu hộ nhận lấy thẻ công tác, vừa nhìn thấy, đôi mắt nhất thời sáng lên:
- Thì ra ngài thật sự là Lương lão, thất kính, thất kính.
Không ai không nghe nói về Lương Kiếm Bình trong giới y học, rất nhiều sách y học đều do lão biên soạn, bây giờ nhìn thấy chân nhân đều bái lạy không thôi.
- Để cậu ấy cứu đi, tôi tin tưởng cậu ấy.
Lương Kiếm Bình nhàn nhạt nói.
Sau một lần trải qua kim châm thuật vào ngày hôm qua, cả người Lương Kiếm Bình đã xảy ra biến hóa rất lớn, sau khi ngủ một giấc rời giường thì càng cảm thấy thần thái sáng láng, giống như trở về hơn hai mươi năm trước, lập tức bội phục Mục Vân Đông không thôi.
Nhân viên cứu hộ còn có chút do dự, Lương Kiếm Bình trực tiếp nói với nhân viên cứu hộ:
- Tôi cũng bị bệnh, bây giờ cậu ấy là bác sĩ của tôi.
Lương Kiếm Bình nói làm cho nhân viên cứu hộ trợn mắt há hốc mồm, người có thể chữa bệnh cho Lương Kiếm Bình tuyệt đối là ngưu nhân, lập tức không có người phản đối nữa.
Mục Vân Đông cũng không chần chờ, cứu người như cứu hỏa, chậm hơn nữa thì dù có hệ thống cũng khó cứu về.
Anh ngồi xổm bên cạnh người đàn ông đang hôn mê, đầu tiên là để thuật di dời bệnh thể qua trong đầu một lần, sau đó tay phải mở ra, bám vào trên miếng thủy tinh trước ngực, nhẹ nhàng hút một cái, tấm thủy tinh giống như hạt giống từ dưới đất chậm rãi từ trong thịt bay lên.
Sau hơn một phút, thủy tinh đã hoàn toàn rời khỏi cơ thể, không có bất kỳ máu tươi nào phun ra. Lại dùng tay trái chỉ một cái, rót một tia sinh mệnh vào bộ vị bị thương vừa rồi, chậm rãi chữa trị vết thương.
Mọi người đều cố gắng hô hấp, không dám quấy rầy Mục Vân Đông.
Sau khi lấy xong pha lê, Mục Vân Đông lại cẩn thận quan sát thương thế, phát hiện trên não người bị thương có rất nhiều máu bầm, lại dùng thuật di dời bệnh thể dẫn máu bầm ra khỏi miệng.
- Anh ta, anh ta, anh ta thổ huyết.
Mấy tên nhân viên cứu hộ khẩn trương hô.
- Không cần lo lắng, đó là máu bầm.
Kiến thức của Lương Kiếm Bình đương nhiên ở trên bọn họ, rất nhanh đã nhìn ra cách thức.
Chỉ chốc lát, người thanh niên từ từ tỉnh lại, sờ sờ quanh người, ngoại trừ trên mặt có chút hơi trầy da ra thì cũng không có gì không ổn, lập tức kinh ngạc kêu lên:
- Ôi, không phải tôi gặp tai nạn giao thông à? Sao bây giờ lại không đau chút nào vậy?
Mấy tên nhân viên cứu hộ và Lương Kiếm Bình ở xung quanh cũng kinh ngạc thán phục không thôi, thương thế của người này nặng bao nhiêu thì bọn họ đều tận mắt nhìn thấy, cho dù bọn họ có đưa anh ta đến bệnh viện cấp cứu thì có thể cứu được hay không vẫn là một chuyện, hiện tại đã hoàn toàn khỏi rồi.
Lương Kiếm Bình lập tức bắt tay thanh niên kia lại xem mạch, chỉ cảm thấy mạch đập đập lên có lực, hoàn toàn giống như mạch tượng của người bình thường.
- Quá thần kỳ!
Mọi người đều kinh ngạc không thôi.
- Tiểu tử, bây giờ cậu nên cảm ơn vị tiểu huynh đệ này, là cậu ấy đã cứu cậu.
Lương Kiếm Bình nói với người đàn ông lái chiếc mô tô.
- Cảm ơn! Rất cảm ơn anh!
Thanh niên nắm chặt Mục Vân Đông kích động không thôi.
- Trị bệnh cứu người là bổn phận của người làm nghề y, nên làm.
Mục Vân Đông nhàn nhạt nói:
- Chỉ là sau này lái xe chú ý, mạng chỉ có một, không phải mỗi lần đều may mắn như vậy.
- Phải phải, sau này nhất định sẽ chú ý.
Người thanh niên sống sót sau tai nạn vô cùng cảm động.
Càng cảm động còn có tên chủ xe Minibus kia, anh ta cũng tới đây cầm tay Mục Vân Đông:
- Cảm ơn, ân nhân, may mắn có anh, bằng không tôi phải bồi chết.
Mục Vân Đông cũng cười cười:
- Không cần khách khí, sau này lái xe chậm một chút.
"Đinh! Mục Vân Đông cứu trị một người, khen thưởng một trăm vạn tiền mặt, một đạo thuật đọc tâm."
Hệ thống lại phát phần thưởng.
Trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, một tin tức tiến vào trong đại não của mình.
Hiện tại Mục Vân Đông không có thời gian để kiểm tra và nhận khen thưởng vừa rồi, bởi vì Lương Kiếm Bình đang nhiệt tình mời mình.
- Tiểu tử, phương pháp trị liệu vừa rồi của cậu lại làm cho tôi kinh hãi, đi đi đi, chúng ta trao đổi một chút về y thuật.
- Ách, cái này...
Mục Vân Đông không biết nói như thế nào, đây đều là hệ thống mang đến cho anh, trong hiện thực căn bản là không có phương pháp trị liệu này, nếu nói ra sẽ kinh thế hãi tục.
Hơn nữa cho dù anh nguyện ý lấy ra chia sẻ thì người khác cũng không biết có thể học được hay không, vì vậy anh dùng ý niệm câu thông với hệ thống một chút.
"Tôi tặng cho anh chính là của anh, anh có thể thoải mái chia sẻ, ngoại trừ Thiên Nhãn, Sinh Mệnh Nguyên Khí chuyển vận và nhổ ổ bệnh ra thì những thứ khác đều có thể học."
"Thì ra còn có thể như vậy."
Nhìn thấy Mục Vân Đông hồi lâu không nói gì, Lương Kiếm Bình cho rằng Mục Vân Đông không muốn.
- Có phải là không tiện nói hay không, không sao cả, có một số đồ gia truyền quả thật không tiện truyền ra bên ngoài, hôm nay có thể nhìn thấy cũng xem như là mở rộng tầm mắt.
- À không phải, chỉ là vừa rồi suy nghĩ phương pháp trị liệu này tương đối đặc biệt, sợ các người không dễ tiếp thu.
- Không sao, có thể tiếp thu, ha ha, sau này chúng ta sẽ giao lưu thật tốt.
Lương Kiếm Bình nở nụ cười sang sảng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.