Chương 389: Bí ẩn phía sau
Tạ Trường Thành
02/12/2018
Lúc bấy giờ, khi tiếng tru của Ám Ảnh Lang vương vang lên, lập tức toàn bộ ám ảnh lang đều quay đầu rút lui. Ám ảnh lang hùng mạnh nhờ vào sự đoàn kết cùng kỉ luật, thậm chí còn hơn cả nhân loại. Ám ảnh lang tiến đến rời đi tốc độ đều là nhanh kinh người. Hoàng Minh lúc này cũng không có ý định đuổi theo, dù gì thì hắn với tộc đàn Ám ảnh lang này với hắn cũng không có thâm cừu đại hận gì, hơn nữa hắn cũng đã giết kha khá rồi.
- Cảm ơn ngươi!
Nghiên Nghiên ở phía sau Hoàng Minh lên tiếng mà nói. Nàng thật sự cảm kích, hơn nữa lại có tia sùng bái. Từ trước tới giờ, nàng chưa bao giờ gặp một thanh niên đồng lứa nào mạnh mẽ như vậy cả. Thiếu nữ thích anh hùng, luôn luôn là như vậy. Chỉ là đối với Nghiên Nghiên, nàng cũng không rõ lúc này trong lòng mình đang nghĩ chuyện gì nữa.
- Không có gì, chỉ là chuyện nhỏ thôi!
Hoàng Minh mỉm cười gật đầu. Xoay người bay lên tiến về phía đội ngũ của mình.
- Tỷ tỷ, ngươi không sao rồi!
Một thân ảnh thiếu niên chạy tới, hai mắt còn đỏ rực ướt át, rõ ràng là khóc không ít.
- Ta không sao rồi!
Nghiên Nghiên gật đầu, mỉm cười mà nói, mái tóc đỏ của nàng bị gió cuốn bay lên, nàng xoay người bất giác nhìn về phía bên kia một chút, sau đó quay người trở lại đội ngũ.
Hoàng Minh lúc này đã cùng Hắc Lỗ, Lôi Ân đứng cạnh nhau, Hắc Lỗ chính là đầy vẻ kinh ngạc cùng sợ hãi mà hỏi:
- Hoàng Huynh đệ, ngươi khi nãy là làm thế nào, tại sao lại có thể diệt sát ám ảnh lang khủng bố như thế?
Hắc Lỗ đích xác khi nãy đã bị một màn của Hoàng Minh làm cho kinh hãi. Hoàng Minh rõ ràng đứng yên, thế nhưng tốc độ giết của hắn còn kinh khủng hơn cả Hắc Lỗ hắn. Ám Ảnh lang chính là từng mảng, từng mảng ngã xuống mà chết bất đắc kì tử đấy. Hoàng Minh nghe Hắc Lỗ nói chỉ cười cười, đoạn nói:
- Coi như là một đòn tinh thần công kích đi!
- Tinh thần công kích sao?
Hắc Lỗ cùng Lôi Ân khiếp sợ cùng đồng loạt trợn mắt há hốc miệng. Phải biết trên đại lục này có đến mấy trăm ức vạn người, liệu có bao nhiêu người sở hữu một đòn tinh thần công kích chứ. Lập tức ánh mắt của hai tên này nhìn vè phía Hoàng Minh đầy hâm mộ, lại có chút kiêng dè. Lôi Ân thở ra một hơi, cũng thật thấy chán nản, hắn ta lần này tham gia Kiếm Thánh học viện chính là nghĩ hắn cùng Hắc Lỗ là mạnh nhất rồi, không ngờ lại gặp phải tên Hoàng Minh còn biến thái hơn bọn hắn. Mà Hoàng Minh rõ ràng là nhân loại, tố chất thân thể rõ ràng là yếu hơn bọn hắn rất nhiều.
- Đúng rồi Hoàng Minh, ngươi có thấy tộc đàn Ám Ảnh lang này có chút kì lạ không?
Lôi Ân đang chán nản thở dài bỗng sực nhớ ra điều làm hắn nghi hoặc nãy giơ, nhanh chóng mà hỏi.
- Chuyện gì?
Hoàng Minh ngạc nhiên, rốt cuộc là có chuyện gì kì lạ chứ?
Lôi Ân nhìn thấy Hoàng Minh biểu hiện như vậy liền nhanh chóng mà giải thích:
- Chắc ngươi phải rõ ràng về Ám Ảnh lang chứ. Tại sao Tộc đàn này lại có đến hai Lang Vương. Ám Ảnh lang cũng không phải yêu thú gì lạ lẫm, ai trong chúng ta cũng biết, Ám Ảnh lang mỗi đàn hay tộc đàn đều chỉ có một Lang Vương Duy nhất mà thôi, không bao giờ có chuyện là hai Lang vương.
Hoàng Minh ngẩn ra, sực tỉnh ngộ. Tại sao hắn lại có thể quên mất điểm này. Lôi Ân ngừng một lát lại nói tiếp:
- Nếu như khi nãy là một đôi Lang Vương thì cũng không có gì là, chỉ là rõ ràng bọn chúng đều là giống đực. Một tộc đàn có hai lang vương cùng tồn tại sao, chuyện này không có khả năng, trừ khi..
Lôi Ân nói đến đây thì ngừng lại. Hắc Lỗ nghe hắn nói cái hiểu cái không. Dù sao với hắn, chuyện suy nghĩ sự tình là việc hắn ghét nhất.
- Trì khi làm sao?
Giọng Hắc Lỗ có chút khó hiểu mà hỏi.
- Trừ khi sau lưng bọn chúng còn có thứ mạnh hơn làm chủ!
Hoàng Minh lập tức nói ra suy nghĩ của mình. Lôi Ân nghe vậy cũng gật đầu, ánh mắt tràn đầy vẻ nghi kị. Hoàng Minh cũng tràn đầy vẻ tò mò, thế nhưng lúc này hắn cũng không thể rời đi tìm hiểu được. Có lẽ lần sau hắn sẽ tìm cơ hội tiến vào đây để khám phá một chút xem sao.
- Xẹt xẹt xẹt!
Những tiếng kêu phát ra từ phía vách đá khiến toàn bộ ánh mắt bị hấp dẫn. Rất nhanh một không gian thông đạo truyền tống xuất hiện, bước từ bên trong ra chính là Lị La. Nàng đưa ánh mắt nhìn một vòng, khi thấy được Hoàng Minh còn yên ổn thì thở ra một hơi, vui vẻ mà nói:
- Tốt lắm, một canh giờ đã qua, các ngươi chính là đã vượt qua khảo hạch trở thành học viên của Kiếm Thánh học viện. Chúc mừng các ngươi, hiện tại theo ta trở về đi thôi!
Lị La nói xong, lập tức quay đầu trở về bên trong thông đạo. Một đám người còn sống sót nhanh chóng dìu nhau mà tiến vào thông đạo không gian, hơn một trăm người đi, lúc này trở về chỉ còn lại sáu mươi hai người. Những người khác sẽ vĩnh viễn ở lại nơi này, đây chính là số mệnh của họ.
- Cảm ơn ngươi!
Nghiên Nghiên ở phía sau Hoàng Minh lên tiếng mà nói. Nàng thật sự cảm kích, hơn nữa lại có tia sùng bái. Từ trước tới giờ, nàng chưa bao giờ gặp một thanh niên đồng lứa nào mạnh mẽ như vậy cả. Thiếu nữ thích anh hùng, luôn luôn là như vậy. Chỉ là đối với Nghiên Nghiên, nàng cũng không rõ lúc này trong lòng mình đang nghĩ chuyện gì nữa.
- Không có gì, chỉ là chuyện nhỏ thôi!
Hoàng Minh mỉm cười gật đầu. Xoay người bay lên tiến về phía đội ngũ của mình.
- Tỷ tỷ, ngươi không sao rồi!
Một thân ảnh thiếu niên chạy tới, hai mắt còn đỏ rực ướt át, rõ ràng là khóc không ít.
- Ta không sao rồi!
Nghiên Nghiên gật đầu, mỉm cười mà nói, mái tóc đỏ của nàng bị gió cuốn bay lên, nàng xoay người bất giác nhìn về phía bên kia một chút, sau đó quay người trở lại đội ngũ.
Hoàng Minh lúc này đã cùng Hắc Lỗ, Lôi Ân đứng cạnh nhau, Hắc Lỗ chính là đầy vẻ kinh ngạc cùng sợ hãi mà hỏi:
- Hoàng Huynh đệ, ngươi khi nãy là làm thế nào, tại sao lại có thể diệt sát ám ảnh lang khủng bố như thế?
Hắc Lỗ đích xác khi nãy đã bị một màn của Hoàng Minh làm cho kinh hãi. Hoàng Minh rõ ràng đứng yên, thế nhưng tốc độ giết của hắn còn kinh khủng hơn cả Hắc Lỗ hắn. Ám Ảnh lang chính là từng mảng, từng mảng ngã xuống mà chết bất đắc kì tử đấy. Hoàng Minh nghe Hắc Lỗ nói chỉ cười cười, đoạn nói:
- Coi như là một đòn tinh thần công kích đi!
- Tinh thần công kích sao?
Hắc Lỗ cùng Lôi Ân khiếp sợ cùng đồng loạt trợn mắt há hốc miệng. Phải biết trên đại lục này có đến mấy trăm ức vạn người, liệu có bao nhiêu người sở hữu một đòn tinh thần công kích chứ. Lập tức ánh mắt của hai tên này nhìn vè phía Hoàng Minh đầy hâm mộ, lại có chút kiêng dè. Lôi Ân thở ra một hơi, cũng thật thấy chán nản, hắn ta lần này tham gia Kiếm Thánh học viện chính là nghĩ hắn cùng Hắc Lỗ là mạnh nhất rồi, không ngờ lại gặp phải tên Hoàng Minh còn biến thái hơn bọn hắn. Mà Hoàng Minh rõ ràng là nhân loại, tố chất thân thể rõ ràng là yếu hơn bọn hắn rất nhiều.
- Đúng rồi Hoàng Minh, ngươi có thấy tộc đàn Ám Ảnh lang này có chút kì lạ không?
Lôi Ân đang chán nản thở dài bỗng sực nhớ ra điều làm hắn nghi hoặc nãy giơ, nhanh chóng mà hỏi.
- Chuyện gì?
Hoàng Minh ngạc nhiên, rốt cuộc là có chuyện gì kì lạ chứ?
Lôi Ân nhìn thấy Hoàng Minh biểu hiện như vậy liền nhanh chóng mà giải thích:
- Chắc ngươi phải rõ ràng về Ám Ảnh lang chứ. Tại sao Tộc đàn này lại có đến hai Lang Vương. Ám Ảnh lang cũng không phải yêu thú gì lạ lẫm, ai trong chúng ta cũng biết, Ám Ảnh lang mỗi đàn hay tộc đàn đều chỉ có một Lang Vương Duy nhất mà thôi, không bao giờ có chuyện là hai Lang vương.
Hoàng Minh ngẩn ra, sực tỉnh ngộ. Tại sao hắn lại có thể quên mất điểm này. Lôi Ân ngừng một lát lại nói tiếp:
- Nếu như khi nãy là một đôi Lang Vương thì cũng không có gì là, chỉ là rõ ràng bọn chúng đều là giống đực. Một tộc đàn có hai lang vương cùng tồn tại sao, chuyện này không có khả năng, trừ khi..
Lôi Ân nói đến đây thì ngừng lại. Hắc Lỗ nghe hắn nói cái hiểu cái không. Dù sao với hắn, chuyện suy nghĩ sự tình là việc hắn ghét nhất.
- Trì khi làm sao?
Giọng Hắc Lỗ có chút khó hiểu mà hỏi.
- Trừ khi sau lưng bọn chúng còn có thứ mạnh hơn làm chủ!
Hoàng Minh lập tức nói ra suy nghĩ của mình. Lôi Ân nghe vậy cũng gật đầu, ánh mắt tràn đầy vẻ nghi kị. Hoàng Minh cũng tràn đầy vẻ tò mò, thế nhưng lúc này hắn cũng không thể rời đi tìm hiểu được. Có lẽ lần sau hắn sẽ tìm cơ hội tiến vào đây để khám phá một chút xem sao.
- Xẹt xẹt xẹt!
Những tiếng kêu phát ra từ phía vách đá khiến toàn bộ ánh mắt bị hấp dẫn. Rất nhanh một không gian thông đạo truyền tống xuất hiện, bước từ bên trong ra chính là Lị La. Nàng đưa ánh mắt nhìn một vòng, khi thấy được Hoàng Minh còn yên ổn thì thở ra một hơi, vui vẻ mà nói:
- Tốt lắm, một canh giờ đã qua, các ngươi chính là đã vượt qua khảo hạch trở thành học viên của Kiếm Thánh học viện. Chúc mừng các ngươi, hiện tại theo ta trở về đi thôi!
Lị La nói xong, lập tức quay đầu trở về bên trong thông đạo. Một đám người còn sống sót nhanh chóng dìu nhau mà tiến vào thông đạo không gian, hơn một trăm người đi, lúc này trở về chỉ còn lại sáu mươi hai người. Những người khác sẽ vĩnh viễn ở lại nơi này, đây chính là số mệnh của họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.