Chương 390: Thiện Bảo
Tạ Trường Thành
02/12/2018
Lúc bấy giờ, Hoàng Minh dẫn theo bốn người Diệp Bích trở về lại Kiếm Thánh học viện. Bốn người đều có chút không dám tin, nhìn về phía đoàn người đang thương tích đầy mình mà trở về. Bọn họ nơi đâu cũng là vết thương chằng chịt, y phục rách nát, máu me thấm đẫm y phục. Trong khi đó bốn người Diệp Bích lại vô cùng hoàn hảo, có thể nói một sợi tóc cũng không tổn hao. Lần này An Đàn thương hội chỉ sợ danh tiếng vô cùng rồi. Năm người tiến vào khảo hạch thì toàn bộ cả năm đều hợp cách trở thành học viên chính thức của Học Viện.
Bước ra khỏi cánh cửa đại môn, sáu mươi hai người trở về cảm giác như được sống lại, không thể ngờ răng bọn hắn lại còn có thể sống sót để trở về đây. Nhiều người đều không nhịn được rơi xuống nước mắt. Không ít người lén nhìn về phía Hoàng Minh. Người này thực lực vô cùng khủng khiếp, thực lực mạnh như vậy nếu từ đầu đứng ra che chở cho bọn hắn thì đồng bạn của bọn hắn làm sao có thể chết. Nhiều người bất giác đều cảm thấy oán hận Hoàng Minh. Thế nhưng oán hận thì làm sao được chứ, bọn hắn đều rõ ràng, Hoàng Minh cùng đám người họ một điểm quan hệ cũng không có, hơn nữa chính là thời điểm căng thẳng nhất Hoàng Minh cũng đã đứng ra chấn nhiếp toàn bộ tộc đàn Ám Ảnh lang. Mặc dù oán hận thế nhưng cũng không thể nói gì cả, Hoàng Minh cũng chính là cứu bọn hắn một mạng. Nếu không có một màn kia, chỉ sợ lúc này trở về liệu còn được mấy người.
- Trở về rồi. Tỷ tỷ. Chúng ta thành công rồi!
Thiếu niên kia lệ nóng chảy ra, nắm lấy tay thiếu nữ tóc đỏ mà lắc lắc. Thế nhưng nàng ta lúc này chỉ mỉm cười, ánh mắt lại có chút không tự chủ được nhìn về một thân ảnh mặc y phục màu lam ở phía trước.
Ải Tác Tư lúc này chính là dẫn đầu tiến đến mỉm cười mà nói:
- Chúc mừng sáu mươi hai tân học viên của Kiếm Thánh học viện, các ngươi đã vượt qua khảo hạch lần này. Buổi chiều tối hôm nay sẽ hoàn thành nhanh chóng cho các ngươi để ổn định.
Ải Tác Tư nói xong, rất nhanh nhìn lướt một vòng, sau đó dừng lại ở trên người Hoàng Minh một chút. Hoàng Minh rõ ràng nhận thấy trung niên trưởng lão này mỉm cười gật đầu với hắn. Hoàng Minh tuy hơi nghi hoặc thế nhưng cũng cười đáp trả. Hắn không ngại đối phương có ý đồ gì.
- Tốt rồi, ngày mai sẽ tiến hành phân chia lớp học cùng thu nhận vũ khí!
Ải Tác Tư nói đến đây thì lập tức rời đi. Những vị giáo viên còn lại cũng rời đi theo, chỉ còn lại Lị La ở lại.
- Tốt lắm, các ngươi theo ta nào!
Lị La vẫy tay, nàng nhanh chóng đưa đám học viên mới này về nơi ở dành cho học viên tại học viện.
Nơi ở của học viên tại học viện là nằm ở phía Đông. Tại đây có đến mấy ngàn gian phòng. Mỗi gian phòng đều có đến bốn học viên ở chung. Lị La vô cùng quen thuộc nhanh chóng ghép học viên mới vào các gian phòng. Các gian phòng có thể đều là học viên mới, cũng có những gian phòng đều có học viên cũ. Hoàng Minh không ngờ lại được xếp chung với Hắc Lỗ và Lôi Ân. Điều này làm cho hai tên ngáo ộp kia sung sướng muốn phát điên, hò hét vang trời. Hoàng Minh biết thừa hai tên khốn này chính là nhằm vào rượu của hắn mà thôi. Hiện tại ở cùng, chính là Hoàng Minh không nể mặt cũng phải nể mũi vài phần chứ. Gian phòng lúc này cũng đã có một người ở, thêm bọn Hoàng Minh ba người thì đã đủ bốn.
- Xin chào, các ngươi là học viên mới tới hôm nay sao?
Một thanh niên từ trong gian phòng bước ra mỉm cười mà nói. Hoàng Minh chậm rãi đánh giá hắn, mà hắn cũng đang đánh giá Hoàng Minh, Hắc Lỗ, Lôi Ân ba người.
Thanh niên này tuổi chừng mười tám mười chín, ngũ quan tính tê. Hai mắt sáng ngời tinh quang. Hắn mặc trên người một bộ y phục màu trắng, trên tay lại phe phẩy một cây quạt giấy, cả người tràn đầy khí tức của công tử ca, anh tuấn tiêu sái. Nụ cười luôn nở trên môi khiến người ta có thiện cảm.
- Ta tự giới thiệu một chút, ta là Thiện Bảo, học viên năm hai!
Thiện Bảo mỉm cười nhanh chóng tự giới thiệu bản thân. Hoàng Minh cũng mỉm cười mà đáp:
- Chào học trưởng a, ta là Hoàng Minh!
- Ta là Lôi Ân!
- Ta là Hắc Lỗ!
Ba người Hoàng Minh cũng nhanh chóng giới thiệu tên mình. Thiện Bảo gật đầu mà nói:
- Thôi, mau mau tiến vào, ai lại nói chuyện ở bên ngoài chứ?
Bốn người nhanh chóng tiến vào. Gian phòng diện tích cũng vừa phải, trong góc xếp đều đặn bốn chiếc giường, cứ hai chiếc đối đầu nhau. Phía trước chính là có một cái bàn uống nước cùng năm cái ghế. Thiện Bảo đã bắt đầu rót trà mời đám Hoàng Minh, đồng thời cảm thán mà nói:
- Các ngươi ba người cùng tiến vào lại hay, nghĩ lại ta ba năm trước khi tiến vào gian phòng số một ngàn tám trăm lẻ hai này, tiếp đón ta chính là ba vị học trưởng năm cuối a. Ta khi đó thật thảm!
Thiện Bảo cười khổ, nghĩ lại ba năm trước mà không nhịn được có chút méo mặt. Hoàng Minh cùng Lôi Ân đều gật đầu, hiểu ý. Chỉ có mình Hắc Lỗ là hơi có chút khó hiểu, nói toạc ra là chả hiểu quái gì. Hoàng Minh nghĩ cũng thấy tuyệt vọng. Một tân học viên mà được xếp vào gian phòng cùng ba vị cuối cấp học viên thì chỉ có thể có hai trường hợp. Một là được bao bọc che chở, giúp đỡ hết mình vì là tiểu đệ. Hai là bị bắt nạt khốn khổ, việc gì cũng đến tay. Nhìn biểu hiện của Thiện Bảo này, Hoàng Minh có thể nhận ra, hắn chính là trường hợp thứ hai rồi.
Bước ra khỏi cánh cửa đại môn, sáu mươi hai người trở về cảm giác như được sống lại, không thể ngờ răng bọn hắn lại còn có thể sống sót để trở về đây. Nhiều người đều không nhịn được rơi xuống nước mắt. Không ít người lén nhìn về phía Hoàng Minh. Người này thực lực vô cùng khủng khiếp, thực lực mạnh như vậy nếu từ đầu đứng ra che chở cho bọn hắn thì đồng bạn của bọn hắn làm sao có thể chết. Nhiều người bất giác đều cảm thấy oán hận Hoàng Minh. Thế nhưng oán hận thì làm sao được chứ, bọn hắn đều rõ ràng, Hoàng Minh cùng đám người họ một điểm quan hệ cũng không có, hơn nữa chính là thời điểm căng thẳng nhất Hoàng Minh cũng đã đứng ra chấn nhiếp toàn bộ tộc đàn Ám Ảnh lang. Mặc dù oán hận thế nhưng cũng không thể nói gì cả, Hoàng Minh cũng chính là cứu bọn hắn một mạng. Nếu không có một màn kia, chỉ sợ lúc này trở về liệu còn được mấy người.
- Trở về rồi. Tỷ tỷ. Chúng ta thành công rồi!
Thiếu niên kia lệ nóng chảy ra, nắm lấy tay thiếu nữ tóc đỏ mà lắc lắc. Thế nhưng nàng ta lúc này chỉ mỉm cười, ánh mắt lại có chút không tự chủ được nhìn về một thân ảnh mặc y phục màu lam ở phía trước.
Ải Tác Tư lúc này chính là dẫn đầu tiến đến mỉm cười mà nói:
- Chúc mừng sáu mươi hai tân học viên của Kiếm Thánh học viện, các ngươi đã vượt qua khảo hạch lần này. Buổi chiều tối hôm nay sẽ hoàn thành nhanh chóng cho các ngươi để ổn định.
Ải Tác Tư nói xong, rất nhanh nhìn lướt một vòng, sau đó dừng lại ở trên người Hoàng Minh một chút. Hoàng Minh rõ ràng nhận thấy trung niên trưởng lão này mỉm cười gật đầu với hắn. Hoàng Minh tuy hơi nghi hoặc thế nhưng cũng cười đáp trả. Hắn không ngại đối phương có ý đồ gì.
- Tốt rồi, ngày mai sẽ tiến hành phân chia lớp học cùng thu nhận vũ khí!
Ải Tác Tư nói đến đây thì lập tức rời đi. Những vị giáo viên còn lại cũng rời đi theo, chỉ còn lại Lị La ở lại.
- Tốt lắm, các ngươi theo ta nào!
Lị La vẫy tay, nàng nhanh chóng đưa đám học viên mới này về nơi ở dành cho học viên tại học viện.
Nơi ở của học viên tại học viện là nằm ở phía Đông. Tại đây có đến mấy ngàn gian phòng. Mỗi gian phòng đều có đến bốn học viên ở chung. Lị La vô cùng quen thuộc nhanh chóng ghép học viên mới vào các gian phòng. Các gian phòng có thể đều là học viên mới, cũng có những gian phòng đều có học viên cũ. Hoàng Minh không ngờ lại được xếp chung với Hắc Lỗ và Lôi Ân. Điều này làm cho hai tên ngáo ộp kia sung sướng muốn phát điên, hò hét vang trời. Hoàng Minh biết thừa hai tên khốn này chính là nhằm vào rượu của hắn mà thôi. Hiện tại ở cùng, chính là Hoàng Minh không nể mặt cũng phải nể mũi vài phần chứ. Gian phòng lúc này cũng đã có một người ở, thêm bọn Hoàng Minh ba người thì đã đủ bốn.
- Xin chào, các ngươi là học viên mới tới hôm nay sao?
Một thanh niên từ trong gian phòng bước ra mỉm cười mà nói. Hoàng Minh chậm rãi đánh giá hắn, mà hắn cũng đang đánh giá Hoàng Minh, Hắc Lỗ, Lôi Ân ba người.
Thanh niên này tuổi chừng mười tám mười chín, ngũ quan tính tê. Hai mắt sáng ngời tinh quang. Hắn mặc trên người một bộ y phục màu trắng, trên tay lại phe phẩy một cây quạt giấy, cả người tràn đầy khí tức của công tử ca, anh tuấn tiêu sái. Nụ cười luôn nở trên môi khiến người ta có thiện cảm.
- Ta tự giới thiệu một chút, ta là Thiện Bảo, học viên năm hai!
Thiện Bảo mỉm cười nhanh chóng tự giới thiệu bản thân. Hoàng Minh cũng mỉm cười mà đáp:
- Chào học trưởng a, ta là Hoàng Minh!
- Ta là Lôi Ân!
- Ta là Hắc Lỗ!
Ba người Hoàng Minh cũng nhanh chóng giới thiệu tên mình. Thiện Bảo gật đầu mà nói:
- Thôi, mau mau tiến vào, ai lại nói chuyện ở bên ngoài chứ?
Bốn người nhanh chóng tiến vào. Gian phòng diện tích cũng vừa phải, trong góc xếp đều đặn bốn chiếc giường, cứ hai chiếc đối đầu nhau. Phía trước chính là có một cái bàn uống nước cùng năm cái ghế. Thiện Bảo đã bắt đầu rót trà mời đám Hoàng Minh, đồng thời cảm thán mà nói:
- Các ngươi ba người cùng tiến vào lại hay, nghĩ lại ta ba năm trước khi tiến vào gian phòng số một ngàn tám trăm lẻ hai này, tiếp đón ta chính là ba vị học trưởng năm cuối a. Ta khi đó thật thảm!
Thiện Bảo cười khổ, nghĩ lại ba năm trước mà không nhịn được có chút méo mặt. Hoàng Minh cùng Lôi Ân đều gật đầu, hiểu ý. Chỉ có mình Hắc Lỗ là hơi có chút khó hiểu, nói toạc ra là chả hiểu quái gì. Hoàng Minh nghĩ cũng thấy tuyệt vọng. Một tân học viên mà được xếp vào gian phòng cùng ba vị cuối cấp học viên thì chỉ có thể có hai trường hợp. Một là được bao bọc che chở, giúp đỡ hết mình vì là tiểu đệ. Hai là bị bắt nạt khốn khổ, việc gì cũng đến tay. Nhìn biểu hiện của Thiện Bảo này, Hoàng Minh có thể nhận ra, hắn chính là trường hợp thứ hai rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.