Chương 24: Bất ngờ giàu có
Hoàng Thiên Vực
04/04/2020
“488 phiếu bình chọn!”
“Chúc mừng Trần Vũ đã giành được 488 phiếu bình chọn của khán giả, đây là một kết quả tốt nhất từ trước đến giờ của Thanh Ca, chúc mừng Trần Vũ đã đạt được một thành tích mà từ xưa đến nay chưa từng có. Như mọi người đã biết, từ năm 1988 chúng tôi đã ra một quyết định. Nếu ai có thể phá vỡ kỉ lục của người trước đó, sẽ được khen thưởng 10 vạn, mỗi lần tổ chức sẽ cộng thêm, tính đến nay số tiền đã lên tới 80 vạn. Chúc mừng anh bạn Trần Vũ của chúng ta đã giành được 80 vạn.” Chu Tuấn nhìn số phiếu thì kinh ngạc, kỉ lục trước đó là 476 phiếu, một số phiếu khá cao, vượt qua là chuyện quá khó khăn.
Mà hiện tại Trần Vũ lại có thể phá kỷ lục.
Đám người Nhã Lệ cũng ngạc nhiên không thôi.
“Trời đất, Chu Tuấn mà không nói em cũng quên luôn, 80 vạn đó!. Không được, nhất định phải tàn nhẫn bám lấy Trần Vũ. Chị Nhã Lệ nắm cho chắc, đây chính là một đại soái ca phát tài”
“Em suy nghĩ nhiều rồi, tuy được thưởng 80 vạn, nhưng tính thêm thuế cá nhân, Trần Vũ chỉ nhận được 64 vạn thôi.” Nhã Lệ mắng Manh Manh. Nhưng nàng cũng thật không ngờ Trần Vũ lại may mắn như vậy.
“Nhìn kìa, Nhã Lệ nhà chúng ta cũng bị rung động rồi!” Khương Mỹ Tuyết cười cười nhìn Nhã Lệ trêu ghẹo.
“Mấy người!!” Nhã Lệ lập tức xấu hổ buồn bực. Sắc mặt ửng đỏ nhìn đám bạn.
“Chu Tuấn ca, anh không đùa em đấy chứ, em nói thật, không cần đùa em như vậy, em sẽ phải đóng thuế đó mà em không có tiền, nghèo lắm!” Trần Vũ cẩn thận dò xét, nhìn Chu Tuấn với ánh mắt như nhìn kẻ lừa đảo.
Hiện trường lập tức một trận cười.
“Đây chính là Thanh Ca của CCTV, chúng tôi sẽ không làm mấy trò lừa đảo đâu, không tin cậu hỏi đạo diễn!” Chu Tuấn phì cười.
Màn hình lập tức chuyển cảnh đến đạo diễn.
Đạo diễn đứng dậy nói.
“Chu Tuấn nói không sai, chính xác tới bây giờ số tiền đã lên 80 vạn. Sau khi kết thúc, nhân viên sẽ dẫn cậu đi lĩnh thưởng.”
Tôi kiếm tiền, tôi kiếm tiền.
Tôi cũng không cần tiết kiệm làm chi.
Tay trái mua cái Nokia
Tay phải mua một Motorola
Di động liền linh thông
Mỗi ngày đều đổi một dãy số!
Trần Vũ kích động đem một bài hát [Tôi kiếm tiền] từ kiếp trước hát ra.
Theo sau là tiếng cười ầm của mọi người.
“Cậu này cũng tài ghê, mỗi ngày đổi một số, có bệnh à!”
“Ai gia, cậu ta cũng thật tài tình, tôi thích, rất hài hước!”
Hoàng Kỳ Sơn: “Đứa nhỏ này thật hết cách!”
Viên Đinh: “Cậu ta chính là một thiên tài, mà thế giới thiên tài chúng ta cũng không hiểu được”
Hoa Kiến: “Mỗi ngày đổi một số là cái quỷ gì? Hiện giờ chỉ cần 30 tệ là đổi được một số, một năm tính ra cũng chỉ mất khoảng 1 vạn, đổi đến chết hả!?”
“Xe cứu thương! Ở đây có bệnh nhân tâm thần!” Chu Tuấn cười la lớn.
Trần Vũ ngừng lại cười nói: “Không có chuyện gì, bệnh nhân tâm thần đi mất rồi!”
“Cảm ơn cô, dì, chú, bác, anh em trai gái ở đây, cảm ơn mọi người!” Trần Vũ khom lưng cảm tạ, sau đó nhanh như chớp chạy xuống hậu trường.
“Trần Vũ, hôm nay hay phết nha, tự dưng được 80 vạn.” Manh Manh cười nói.
“Đúng vậy, phải chiêu đãi đi!” Lý Nam Đế hùa theo.
“Được, hôm nay giữa trưa tiền tới được tay, tôi sẽ khao lớn các chị, mời các chị đi tiệm cơm, nhưng sẽ không bia rượu gì cả, đến chiều còn quay tiếp.” Trần Vũ đối với mọi người nói.
“Được!!”
Khi quay hình xong, nhân viên nhanh chóng mang Trần Vũ đi lĩnh thưởng.
Vốn không cần gấp như vậy, nhưng đạo diễn đã nói như thế thì cần phải làm ngay.
“Đã lĩnh thưởng, mời tất cả mọi người đi khách sạn lớn, tôi khao hết, nhân viên cũng đi cùng luôn đi!” Trần Vũ sau khi từ tài vụ lĩnh tiền lập tức nói lớn.
Nhân viên phụ trách cũng không ngờ Trần Vũ mời bọn họ.
Xin chỉ thị một chút của lãnh đạo, được đồng ý, nhưng không thể uống rượu vì buổi chiều còn quay tiếp.
Một trăm người lập tức ồn ào đi tới khách sạn.
Một trận ăn uống no nê, Trần Vũ chi ra 3 vạn, chủ yếu là ăn uống chứ không uống rượu.
Sau khi kết thúc, trong tay Trần Vũ có hơn 30 số điện thoại, có của nhân viên lẫn thí sinh
Trên đường trở về, Manh Manh cười cười nói: “Trần Vũ, cậu thấy chị Nhã Lệ nhà chúng tôi thế nào?”
Trần Vũ không nghĩ ngợi nói: “Rất tốt, xinh đẹp, ôn tồn lễ độ, liếc mắt là nhìn ra được là tiểu thư khê các, lại còn rất tài năng.”
Nhã Lệ nghe Trần Vũ khen mình, trong lòng rất cao hứng.
“Vậy cậu đối với Nhã Lệ có ý tưởng gì không?” Manh Manh rốt cuộc cũng lòi đuôi nói.
“Hử, ý tưởng gì cơ?” Trần Vũ nhất thời không phản ứng kịp.
Nhìn thấy biểu cảm của Manh Manh, Trần Vũ phục hồi có chút dở khóc dở cười.
Cái này là đang muốn bức hắn sao.
“Có, khẳng định có, là đàn ông tất nhiên phải có rồi. Nhưng chị ấy chắc chắn nhìn tôi không vừa mắt”. Khi nói Trần Vũ liếc mắt nhìn về phía Nhã Lệ.
“Ai nói vậy, chị Nhã Lệ nhà tôi nói là, cậu chính là nam thần hoàn mỹ trong lòng chị ấy!”
“Manh Manh!!” Nhã Lệ bùng nổ, tức giận nhìn Manh Manh.
“Cơ hội tôi đã cho, nắm được hay không là do bản lĩnh của cậu. Tôi cho cậu biết, Nhã Lệ nhà chúng tôi có vô số người theo đuổi, cậu chuẩn bị tốt tâm lý mà ứng phó.” Manh Manh nhìn Nhã Lệ đang dùng ánh mắt ăn thịt người nhìn mình cười nói.
“Manh Manh !!!” Lúc này Nhã Lệ nghiến răng nói.
Lý Giai Linh và Khương Mỹ Tuyết cười khì khì.
“Trần Vũ à, Nhã Lệ nhà tôi không tồi, đến giờ vẫn còn cô đơn!”
“Nếu cậu đã có tình ý với Nhã Lệ, có phải nên hành động gì đó không?
“Chúc mừng Trần Vũ đã giành được 488 phiếu bình chọn của khán giả, đây là một kết quả tốt nhất từ trước đến giờ của Thanh Ca, chúc mừng Trần Vũ đã đạt được một thành tích mà từ xưa đến nay chưa từng có. Như mọi người đã biết, từ năm 1988 chúng tôi đã ra một quyết định. Nếu ai có thể phá vỡ kỉ lục của người trước đó, sẽ được khen thưởng 10 vạn, mỗi lần tổ chức sẽ cộng thêm, tính đến nay số tiền đã lên tới 80 vạn. Chúc mừng anh bạn Trần Vũ của chúng ta đã giành được 80 vạn.” Chu Tuấn nhìn số phiếu thì kinh ngạc, kỉ lục trước đó là 476 phiếu, một số phiếu khá cao, vượt qua là chuyện quá khó khăn.
Mà hiện tại Trần Vũ lại có thể phá kỷ lục.
Đám người Nhã Lệ cũng ngạc nhiên không thôi.
“Trời đất, Chu Tuấn mà không nói em cũng quên luôn, 80 vạn đó!. Không được, nhất định phải tàn nhẫn bám lấy Trần Vũ. Chị Nhã Lệ nắm cho chắc, đây chính là một đại soái ca phát tài”
“Em suy nghĩ nhiều rồi, tuy được thưởng 80 vạn, nhưng tính thêm thuế cá nhân, Trần Vũ chỉ nhận được 64 vạn thôi.” Nhã Lệ mắng Manh Manh. Nhưng nàng cũng thật không ngờ Trần Vũ lại may mắn như vậy.
“Nhìn kìa, Nhã Lệ nhà chúng ta cũng bị rung động rồi!” Khương Mỹ Tuyết cười cười nhìn Nhã Lệ trêu ghẹo.
“Mấy người!!” Nhã Lệ lập tức xấu hổ buồn bực. Sắc mặt ửng đỏ nhìn đám bạn.
“Chu Tuấn ca, anh không đùa em đấy chứ, em nói thật, không cần đùa em như vậy, em sẽ phải đóng thuế đó mà em không có tiền, nghèo lắm!” Trần Vũ cẩn thận dò xét, nhìn Chu Tuấn với ánh mắt như nhìn kẻ lừa đảo.
Hiện trường lập tức một trận cười.
“Đây chính là Thanh Ca của CCTV, chúng tôi sẽ không làm mấy trò lừa đảo đâu, không tin cậu hỏi đạo diễn!” Chu Tuấn phì cười.
Màn hình lập tức chuyển cảnh đến đạo diễn.
Đạo diễn đứng dậy nói.
“Chu Tuấn nói không sai, chính xác tới bây giờ số tiền đã lên 80 vạn. Sau khi kết thúc, nhân viên sẽ dẫn cậu đi lĩnh thưởng.”
Tôi kiếm tiền, tôi kiếm tiền.
Tôi cũng không cần tiết kiệm làm chi.
Tay trái mua cái Nokia
Tay phải mua một Motorola
Di động liền linh thông
Mỗi ngày đều đổi một dãy số!
Trần Vũ kích động đem một bài hát [Tôi kiếm tiền] từ kiếp trước hát ra.
Theo sau là tiếng cười ầm của mọi người.
“Cậu này cũng tài ghê, mỗi ngày đổi một số, có bệnh à!”
“Ai gia, cậu ta cũng thật tài tình, tôi thích, rất hài hước!”
Hoàng Kỳ Sơn: “Đứa nhỏ này thật hết cách!”
Viên Đinh: “Cậu ta chính là một thiên tài, mà thế giới thiên tài chúng ta cũng không hiểu được”
Hoa Kiến: “Mỗi ngày đổi một số là cái quỷ gì? Hiện giờ chỉ cần 30 tệ là đổi được một số, một năm tính ra cũng chỉ mất khoảng 1 vạn, đổi đến chết hả!?”
“Xe cứu thương! Ở đây có bệnh nhân tâm thần!” Chu Tuấn cười la lớn.
Trần Vũ ngừng lại cười nói: “Không có chuyện gì, bệnh nhân tâm thần đi mất rồi!”
“Cảm ơn cô, dì, chú, bác, anh em trai gái ở đây, cảm ơn mọi người!” Trần Vũ khom lưng cảm tạ, sau đó nhanh như chớp chạy xuống hậu trường.
“Trần Vũ, hôm nay hay phết nha, tự dưng được 80 vạn.” Manh Manh cười nói.
“Đúng vậy, phải chiêu đãi đi!” Lý Nam Đế hùa theo.
“Được, hôm nay giữa trưa tiền tới được tay, tôi sẽ khao lớn các chị, mời các chị đi tiệm cơm, nhưng sẽ không bia rượu gì cả, đến chiều còn quay tiếp.” Trần Vũ đối với mọi người nói.
“Được!!”
Khi quay hình xong, nhân viên nhanh chóng mang Trần Vũ đi lĩnh thưởng.
Vốn không cần gấp như vậy, nhưng đạo diễn đã nói như thế thì cần phải làm ngay.
“Đã lĩnh thưởng, mời tất cả mọi người đi khách sạn lớn, tôi khao hết, nhân viên cũng đi cùng luôn đi!” Trần Vũ sau khi từ tài vụ lĩnh tiền lập tức nói lớn.
Nhân viên phụ trách cũng không ngờ Trần Vũ mời bọn họ.
Xin chỉ thị một chút của lãnh đạo, được đồng ý, nhưng không thể uống rượu vì buổi chiều còn quay tiếp.
Một trăm người lập tức ồn ào đi tới khách sạn.
Một trận ăn uống no nê, Trần Vũ chi ra 3 vạn, chủ yếu là ăn uống chứ không uống rượu.
Sau khi kết thúc, trong tay Trần Vũ có hơn 30 số điện thoại, có của nhân viên lẫn thí sinh
Trên đường trở về, Manh Manh cười cười nói: “Trần Vũ, cậu thấy chị Nhã Lệ nhà chúng tôi thế nào?”
Trần Vũ không nghĩ ngợi nói: “Rất tốt, xinh đẹp, ôn tồn lễ độ, liếc mắt là nhìn ra được là tiểu thư khê các, lại còn rất tài năng.”
Nhã Lệ nghe Trần Vũ khen mình, trong lòng rất cao hứng.
“Vậy cậu đối với Nhã Lệ có ý tưởng gì không?” Manh Manh rốt cuộc cũng lòi đuôi nói.
“Hử, ý tưởng gì cơ?” Trần Vũ nhất thời không phản ứng kịp.
Nhìn thấy biểu cảm của Manh Manh, Trần Vũ phục hồi có chút dở khóc dở cười.
Cái này là đang muốn bức hắn sao.
“Có, khẳng định có, là đàn ông tất nhiên phải có rồi. Nhưng chị ấy chắc chắn nhìn tôi không vừa mắt”. Khi nói Trần Vũ liếc mắt nhìn về phía Nhã Lệ.
“Ai nói vậy, chị Nhã Lệ nhà tôi nói là, cậu chính là nam thần hoàn mỹ trong lòng chị ấy!”
“Manh Manh!!” Nhã Lệ bùng nổ, tức giận nhìn Manh Manh.
“Cơ hội tôi đã cho, nắm được hay không là do bản lĩnh của cậu. Tôi cho cậu biết, Nhã Lệ nhà chúng tôi có vô số người theo đuổi, cậu chuẩn bị tốt tâm lý mà ứng phó.” Manh Manh nhìn Nhã Lệ đang dùng ánh mắt ăn thịt người nhìn mình cười nói.
“Manh Manh !!!” Lúc này Nhã Lệ nghiến răng nói.
Lý Giai Linh và Khương Mỹ Tuyết cười khì khì.
“Trần Vũ à, Nhã Lệ nhà tôi không tồi, đến giờ vẫn còn cô đơn!”
“Nếu cậu đã có tình ý với Nhã Lệ, có phải nên hành động gì đó không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.