Chương 23: Mười Tệ và Tình Yêu Người Lái Đò
Hoàng Thiên Vực
04/04/2020
“Vừa rồi bài thơ khi nãy tôi đọc chính là Trần Vũ khi livestream nói, các bạn chắc cũng không biết trên mạng cậu ấy gọi là gì!” Chu Tuấn nói
xong làm mọi người rất tò mò. Đặc biệt là mấy em gái.
Livestream là xu thế rất hot dạo gần đây.
“Trần Vũ, thật ra tôi cũng khá tò mò không biết cái tên “Thái Tử Phủ” là ý gì vậy!”. Cái này là do tổ tiết mục tìm được.
Lúc đăng ký Trần Vũ cũng có ghi, có thể lăng xê một chút.
Lúc đó rattings tăng lên, quáng cáo này nọ cũng sẽ tìm tới.
“Cũng không có gì, mọi người đều biết ở đây quảng điện là lớn nhất tương đương với ông hoàng giới giải trí, tôi đời này cũng không có hy vọng mơ tới quảng điện, chỉ có thể mơ làm một thái tử ở dưới. Đây cũng là mơ ước của tôi, nói ra như vậy chắc mọi người sẽ chê cười tôi, nhưng không sao vì tôi tin vào một câu. Mộng tưởng nhất định phải có, vạn nhất gặp được quỷ đâu.!” Trần Vũ cười giải thích.
“Wow, giải thích hay đấy, haha, tôi thích anh!”
“Mẹ ơi, đáng yêu quá đi! Sao cậu ấy nghĩ ra được câu nói đáng yêu như vậy!!”
“Em trai này đúng gu tôi. Đẹp trai, ý tưởng cũng hài hước, lạc quan.”
Chu Tuấn lập tức cười, hắn biết Trần Vũ muốn nổi tiếng, chỉ bằng mấy câu nói này Trần Vũ chắc chắn sẽ nổi.
“Ai nha, tôi hôm nay có thể nói ra ước mơ lớn nhất của tôi rồi, đó chính là trở thành MC cao cấp hàng đầu trên toàn thế giới. Mượn câu nói của Trần Vũ mộng tưởng nhất định phải có, vạn nhất gặp quỷ đâu.”
Hoàng Kỳ Sơn: “Haha, Chu Tuấn cậu quá nghịch ngợm rồi. Nhưng tôi cũng muốn nói ra ước mơ của tôi, tôi muốn là mỹ nhân hàng đầu thiên hạ, haha!”
Viên Đinh: “Rốt cuộc thì tôi hiện tại cũng dám nói ra mộng tưởng, tôi muốn trở thành một thành viên của NBA*!”
*NBA: hiệp hội bóng rổ quốc gia, giải đấu bóng rổ chuyên nghiệp nhà nghề Bắc Mỹ.
Hoa Kiến cũng không chịu cô đơn nói.
“Được rồi, tôi cũng có, tôi muốn trở thành một siêu sao quốc tế, mấy tỷ fan hâm mộ!”
“Nói cho mọi người ở đây biết một việc, Trần Vũ còn có hai ca khúc vô cùng hot, đặc biệt có một bài hát được Trần Vũ đánh giá là siêu phẩm rác rưởi. Khi tôi nghe xong bài này liền không nhịn nổi cười lớn, Không thể không bội phục tài năng văn chương của Trần Vũ, khả năng mắng chửi tuy thô nhưng không tục. Trần Vũ có thể hát một đoạn ngắn không?”
Đối với cái này Trần Vũ tất nhiên không từ chốt, bắt đầu hát.
Trần Vũ hát một đoạn ngắn làm mọi người ngây ra.
“Trời đậu, bài này tôi cũng từng nghe qua, không ngờ là cậu ta hát, thật tài tình. Cái này cmn mắng chửi không có từ ngữ thô tục, cười chết tôt.”
“Trâu bò, hôm nay trước khi đến tôi đã nghe bài này, thì ra là cậu ấy, tuyệt vời!”
Hoàng Kỳ Sơn: “Đứa nhỏ này không tồi, tôi dám cam đoan, về sao không có minh tinh nào dám mắng người, chỉ bằng bài hát này, giới giải trí không ai địch lại!”
Viên Đinh: “Bài này tôi không dám đánh giá, nhưng tôi thích, chờ ngày nào đó cãi nhau với người ta đem lời bài này ra, mắng cho đối phương tức chết.”
Hoa Kiến: “Thật khó tin khi cậu ấy viết được ca từ như vậy, rất đáng kheb ngợi!”
Chu Tuấn lúc này cười nói: “Bài hát này tốt hay xấu chúng ta không bàn luận nữa. Nhưng Trần Vũ có một bài hát khiến cho người phục trách tranh luận rất nhiều, đó là [Tình yêu người lái đò]. Trần Vũ, cậu cái gì cũng không cần nói, trực tiếp thể hiện cho mọi người ở đây thấy đi.”
“Được ạ, bài hát này cũng coi như ca khúc tự sáng tác đầu tiên mà tôi biểu diễn, lúc đó tôi đang đên đường đến báo danh, một đường hát bài này đến khi đến nơi. Xin gửi tặng quý vị ca khúc này, mong mọi người sẽ thích”
Lúc này nhạc đệm bắt đầu vang lên.
Tiếng kèn xô-na vang lên.
Viên Đinh: “Nhạc cụ truyền thống kèn xô-na không ngờ lại được sử dụng chính”
Hoàng Kỳ Sơn: “Đúng vậy, đây chính là nhạc cụ cổ truyền. Cậu nhóc này đúng là không tâm thường, lúc nghe tôi đã biết được giai điệu muốn hát thế nào rồi.”
Hoa Kiến: “Tôi cũng nghĩ vậy, đây chắc là thể loại dân gian.”
Trần Vũ mở miệng hát làm mọi người vui vẻ. Nhưng khi hát đến tông nữ thì kinh ngạc.
Hoàng Kỳ Sơn: “Gì cậy, tôi có nghe nhầm không đấy? Là Trần Vũ đang hát sao? Còn là người không vậy, giọng nữ này quá đặc sắc lại phối với giọng nam, ca khúc này chính là kinh điển.”
Viên Đinh: “Đúng là làm cho người ta giật mình, quá trâu bò, tôi bắt đầu hoài nghi cuộc đời rồi.”
Hoa Kiến: “Chênh lệch so với người khác sao lại to như vậy, ca khúc có vẻ không ưa chuộng nhưng lại thật sự là tình ca, nói về tình cảm , tình yêu người lái đò.”
“Đậu, cậu ta là nhân yêu hay sao, giọng giả này quá trâu bò”
“Cảm ơn!” Trần Vũ chỉ hát một đoạn ngắn.
Hắn biết mình đã chiếm khá nhiều thời gian, nên biết khắc chế một chút.
“Thật quá hay, không thể tưởng tượng nổi đây là ca khúc do người Châu Từ viết ra. Bài hát nghe rất vui tai, tôi nghe xong liền muốn hát theo ngay.” Chu Tuấn cho Trần Vũ một ánh mắt tán thưởng, tuy rằng không nói nhưng hắn biết tổ tiết mục cho Trần Vũ khá nhiều thời gian nhưng Trần Vũ biết tiết chế, khống chế thời gian. Người hiểu biết thời thế như này quá thực không tồi. Chu Tuấn càng xem trọng cậu bạn này.
Đối với tổ tiết mục cho Trần Vũ thêm thời gian, hắn không có ý kiến. Cậu ta có tài năng xuất sắc, nổi tiếng là một sự chắc chắn
Livestream là xu thế rất hot dạo gần đây.
“Trần Vũ, thật ra tôi cũng khá tò mò không biết cái tên “Thái Tử Phủ” là ý gì vậy!”. Cái này là do tổ tiết mục tìm được.
Lúc đăng ký Trần Vũ cũng có ghi, có thể lăng xê một chút.
Lúc đó rattings tăng lên, quáng cáo này nọ cũng sẽ tìm tới.
“Cũng không có gì, mọi người đều biết ở đây quảng điện là lớn nhất tương đương với ông hoàng giới giải trí, tôi đời này cũng không có hy vọng mơ tới quảng điện, chỉ có thể mơ làm một thái tử ở dưới. Đây cũng là mơ ước của tôi, nói ra như vậy chắc mọi người sẽ chê cười tôi, nhưng không sao vì tôi tin vào một câu. Mộng tưởng nhất định phải có, vạn nhất gặp được quỷ đâu.!” Trần Vũ cười giải thích.
“Wow, giải thích hay đấy, haha, tôi thích anh!”
“Mẹ ơi, đáng yêu quá đi! Sao cậu ấy nghĩ ra được câu nói đáng yêu như vậy!!”
“Em trai này đúng gu tôi. Đẹp trai, ý tưởng cũng hài hước, lạc quan.”
Chu Tuấn lập tức cười, hắn biết Trần Vũ muốn nổi tiếng, chỉ bằng mấy câu nói này Trần Vũ chắc chắn sẽ nổi.
“Ai nha, tôi hôm nay có thể nói ra ước mơ lớn nhất của tôi rồi, đó chính là trở thành MC cao cấp hàng đầu trên toàn thế giới. Mượn câu nói của Trần Vũ mộng tưởng nhất định phải có, vạn nhất gặp quỷ đâu.”
Hoàng Kỳ Sơn: “Haha, Chu Tuấn cậu quá nghịch ngợm rồi. Nhưng tôi cũng muốn nói ra ước mơ của tôi, tôi muốn là mỹ nhân hàng đầu thiên hạ, haha!”
Viên Đinh: “Rốt cuộc thì tôi hiện tại cũng dám nói ra mộng tưởng, tôi muốn trở thành một thành viên của NBA*!”
*NBA: hiệp hội bóng rổ quốc gia, giải đấu bóng rổ chuyên nghiệp nhà nghề Bắc Mỹ.
Hoa Kiến cũng không chịu cô đơn nói.
“Được rồi, tôi cũng có, tôi muốn trở thành một siêu sao quốc tế, mấy tỷ fan hâm mộ!”
“Nói cho mọi người ở đây biết một việc, Trần Vũ còn có hai ca khúc vô cùng hot, đặc biệt có một bài hát được Trần Vũ đánh giá là siêu phẩm rác rưởi. Khi tôi nghe xong bài này liền không nhịn nổi cười lớn, Không thể không bội phục tài năng văn chương của Trần Vũ, khả năng mắng chửi tuy thô nhưng không tục. Trần Vũ có thể hát một đoạn ngắn không?”
Đối với cái này Trần Vũ tất nhiên không từ chốt, bắt đầu hát.
Trần Vũ hát một đoạn ngắn làm mọi người ngây ra.
“Trời đậu, bài này tôi cũng từng nghe qua, không ngờ là cậu ta hát, thật tài tình. Cái này cmn mắng chửi không có từ ngữ thô tục, cười chết tôt.”
“Trâu bò, hôm nay trước khi đến tôi đã nghe bài này, thì ra là cậu ấy, tuyệt vời!”
Hoàng Kỳ Sơn: “Đứa nhỏ này không tồi, tôi dám cam đoan, về sao không có minh tinh nào dám mắng người, chỉ bằng bài hát này, giới giải trí không ai địch lại!”
Viên Đinh: “Bài này tôi không dám đánh giá, nhưng tôi thích, chờ ngày nào đó cãi nhau với người ta đem lời bài này ra, mắng cho đối phương tức chết.”
Hoa Kiến: “Thật khó tin khi cậu ấy viết được ca từ như vậy, rất đáng kheb ngợi!”
Chu Tuấn lúc này cười nói: “Bài hát này tốt hay xấu chúng ta không bàn luận nữa. Nhưng Trần Vũ có một bài hát khiến cho người phục trách tranh luận rất nhiều, đó là [Tình yêu người lái đò]. Trần Vũ, cậu cái gì cũng không cần nói, trực tiếp thể hiện cho mọi người ở đây thấy đi.”
“Được ạ, bài hát này cũng coi như ca khúc tự sáng tác đầu tiên mà tôi biểu diễn, lúc đó tôi đang đên đường đến báo danh, một đường hát bài này đến khi đến nơi. Xin gửi tặng quý vị ca khúc này, mong mọi người sẽ thích”
Lúc này nhạc đệm bắt đầu vang lên.
Tiếng kèn xô-na vang lên.
Viên Đinh: “Nhạc cụ truyền thống kèn xô-na không ngờ lại được sử dụng chính”
Hoàng Kỳ Sơn: “Đúng vậy, đây chính là nhạc cụ cổ truyền. Cậu nhóc này đúng là không tâm thường, lúc nghe tôi đã biết được giai điệu muốn hát thế nào rồi.”
Hoa Kiến: “Tôi cũng nghĩ vậy, đây chắc là thể loại dân gian.”
Trần Vũ mở miệng hát làm mọi người vui vẻ. Nhưng khi hát đến tông nữ thì kinh ngạc.
Hoàng Kỳ Sơn: “Gì cậy, tôi có nghe nhầm không đấy? Là Trần Vũ đang hát sao? Còn là người không vậy, giọng nữ này quá đặc sắc lại phối với giọng nam, ca khúc này chính là kinh điển.”
Viên Đinh: “Đúng là làm cho người ta giật mình, quá trâu bò, tôi bắt đầu hoài nghi cuộc đời rồi.”
Hoa Kiến: “Chênh lệch so với người khác sao lại to như vậy, ca khúc có vẻ không ưa chuộng nhưng lại thật sự là tình ca, nói về tình cảm , tình yêu người lái đò.”
“Đậu, cậu ta là nhân yêu hay sao, giọng giả này quá trâu bò”
“Cảm ơn!” Trần Vũ chỉ hát một đoạn ngắn.
Hắn biết mình đã chiếm khá nhiều thời gian, nên biết khắc chế một chút.
“Thật quá hay, không thể tưởng tượng nổi đây là ca khúc do người Châu Từ viết ra. Bài hát nghe rất vui tai, tôi nghe xong liền muốn hát theo ngay.” Chu Tuấn cho Trần Vũ một ánh mắt tán thưởng, tuy rằng không nói nhưng hắn biết tổ tiết mục cho Trần Vũ khá nhiều thời gian nhưng Trần Vũ biết tiết chế, khống chế thời gian. Người hiểu biết thời thế như này quá thực không tồi. Chu Tuấn càng xem trọng cậu bạn này.
Đối với tổ tiết mục cho Trần Vũ thêm thời gian, hắn không có ý kiến. Cậu ta có tài năng xuất sắc, nổi tiếng là một sự chắc chắn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.