Chương 20: Hai vị học tỷ
Hoàng Thiên Vực
27/03/2020
“Cũng tạm được, một ca khúc tùy ý theo cảm xúc thôi, không kinh khủng đến nỗi như vậy.” Trần Vũ cười.
“Lại khiêm tốn, lúc nào cậu đi ghi hình, chúng tôi đi cùng được không, dù sao cũng không có việc để làm cũng thử đến trường quay xem bộ dáng thế nào. Bạn cùng phòng tôi lọt vòng trong nên cũng đi.” Manh Mạnh cười nói.
Trải qua mấy ngày với nhau, ba người cũng đã thân hơn.
“Cầu còn không được!” Trần Vũ nói.
Manh Manh và Nhã Lệ muốn đi cùng đúng là quá tốt. Còn có người để cổ vũ, trấn an.
“Vậy cậu có định mời cơm bọn tôi không?” Manh Manh trêu ghẹo nhìn Trần Vũ.
“Với tình trạng kinh tế hiện tại của tôi thì dẫn hai chị đi căn tin là có thể.” Trần Vũ nhún vai.
“Gì vậy, cậu nhỏ mọn quá đấy!” Manh Manh không vui, tiểu tử này thật keo kiệt.
“Không phải tôi keo kiệt, tôi thật sự không có tiền, vì không muốn làm gánh nặng trong nhà mên phải tự nghĩ sinh hoạt phí, tôi cũng không có nhiều tiền mà tiêu sài thoải mái.” Trần Vũ thở dài.
Không còn cách nào, hắn chính là một tên nghèo kiết xác.
“Thôi được, cậu tội nghiệp như vậy thì tha cho cậu.” Manh Manh nói.
“Đa tạ, chờ ngày tôi có tiền, tôi đãi hai chị một bữa lớn.”
“Được!” Hai người Nhã Lệ, Manh Manh gật đầu.
7h ngày 8 tháng 10, năm người tập hợp ở cổng trường.
“Mỹ Tuyết, Gia Linh, đây là đàn em khóa dưới, siêu cấp thiên tài tiểu thịt tươi, đẹp trai đúng không!?” Manh Manh giới thiệu.
“Chào cậu, tôi là Khương Mỹ Tuyết. Đã sớm nghe Manh Manh và Nhã Lệ nói về cậu, hai người họ khen cậu soái khí, thiên tài. Đặc biệt là Nhã Lệ, ở ký túc khen cậu rất nhiều. Đây là việc hiếm thấy đó nha!” Một mỹ nữ mặc áo vest tay lỡ cổ sam, váy trắng, tóc dài nói.
Ngoại hình có chút giống Dương Tử và Chương Tử Kỳ hợp lại.
Nhã Lệ lập tức trừng lớn đôi mắt về phía Khương Mỹ Tuyết.
“Mỹ Tuyết, cậu nói lại lần nữa, tớ ở ký túc khen cậu ta nhiều nhất lúc nào!” Nhã Lệ căm tức nhìn Mỹ Tuyết.
“Có mà, hỏi Giai Linh xem!” Khương Mỹ Tuyết đem chiến hỏa đang lan tràn ném tới Giai Linh.
“Tớ không biết gì hết!” Giai Linh lập tức cho thấy quan điểm của mình, sau đó hướng về phía Trần Vũ giới thiệu.
“Rất vui được gặp cậu, tôi là Lý Giai Linh, tuy không xinh đẹp như chị Nhã Lệ của cậu, nhưng cũng coi là tạm được”
“Lý Giai Linh, cậu dám to gan đoạt con mồi của Nhã Lệ à!?” Lý Giai Linh vừa nói xong liên nghe Khương Mỹ Tuyết la lớn.
Trần Vũ cạn lời, mầy người gì thế này, không theo kịch bản an bài gì cả.
Chỉ đơn giản tán gấu vài câu thôi sao, vì sao mấy vị này như từ bệnh viện tâm thần chui ra thế.
Trần Vũ cảm thấy số mệnh của mình chính là như vậy, gặp toàn người tính cách cổ quái.
“Chào các chị, tôi là Trần Vũ, khoa soạn nhạc, mong các chị chỉ bảo về sau!” Trần Vũ cười nói.
“Khẳng định, không phải bọn tôi chiếu cố cậu mà là cậu chiếu cố bọn tôi. Về sau nếu nổi tiếng thì đừng quên mấy bà chị này.” Khương Mỹ Tuyết cười trêu ghẹo Trần Vũ.
Đối với Trần Vũ có thể nổi tiếng hay không, nàng cũng không mấy quan tâm, nàng cũng chưa được thấy biểu hiện của Trần Vũ.
“Ách, tất nhiên sẽ không quên, nếu tôi nổi tiếng nhất định sẽ nhớ rõ các chị, chỉ hy vọng lúc đó các chị sẽ không chán ghét tôi!” Trần Vũ cười nói, đối với việc sau này có thể nổi tiếng hay không, hắn nắm chắc.
Đùa giỡn một lúc, đoàn người ngồi xe bus, sau đó đi tàu điện ngầm. Không phải vì không có tiền mà sử dụng phương tiện công cộng đi rất nhanh, không tắc đường.
Sau một tiếng rưỡi đám người Trần Vũ cũng đến nơi.
Lúc này nhân viên của Thanh Ca đã đợi sẵn.
“Chào anh, tôi là Trần Vũ đến tham gia Thanh Ca” Trần Vũ tiến lên phía trước nói.
“Chào cậu, mời cậu cho tôi xem ID!” Nhân viên lịch sự nói
Không cau có, cũng không làm khó nhau như đã tưởng tượng.
“Tốt, Trần Vũ tiên sinh, Lý Giai Linh tiểu thư, hai người đi theo tôi.” Chứng nhận xong, một nhân viên trong đó đứng dậy cười với đám Trần Vũ nói.
“Đây là đại sảnh để nghỉ ngơi, hôm nay sẽ ghi hình 20 tiết mục, hai người tới khá sớm, chúng tôi cũng vừa mới tới. Thời gian ghi hình sẽ bắt đầu lúc 10h, đến giữa trưa chúng tôi sẽ cho 20 người các bạn đi ăn cơm ở nhà ăn.” Nhân viên nói.
“Được, cảm ơn ạ!”
“Không cần khách sáo, nơi này có nhà tài trợ cung cấp đồ ăn thức uống, các bạn có thể tùy ý, nhà vệ sinh các thứ gì đó không biết có thể hỏi nhân viên bọn tôi.”
“Không thành vấn đề, cảm ơn ngài!”
“Cảm ơn ạ!”
Cảm tạ xong mọi người tìm vị trí ngồi xuống.
“CCTV này cũng không tệ, giữa trưa còn có thể bao cơm.” Manh Manh ngồi xuống đánh giá xung quanh nói.
“Đúng vậy, lần này không phải mệt, tớ cũng muốn thưởng thức đồ ăn CCTV là như thế nào” Khương Mỹ Tuyết cười nói.
“Mấy người này, chú ý hình tượng một chút, thật là!” Nhã Lệ liếc mắt nhìn hai người nói.
“Sợ gì, hai bọn tôi đâu có lên TV, còn hơn 1 tiếng mới bắt đầu ghi hình cơ mà.” Lý Giai Linh vừa dứt lời, nhân viên lần nữa đi đến, phía sau dẫn theo đôi nam nữ.
“Chào mọi người, mọi người đều tham gia Thanh Ca à?” Một cô gái chủ động hỏi
“Không phải, chỉ có tôi và cậu ấy, hai người là tổ hợp tình nhân à?” Lý Giai Linh cười hỏi.
“Mọi người thấy vậy à!?” Cô gái cười đùa nói.
“Chính là một đôi, xem anh mắt hai người nhìn nhau kìa, trần ngập tình yêu.” Khương Mỹ Tuyết cười nói.
“Ừ, bọn tôi là một đôi, tôi là Vi Vi, anh ấy là.....” Cô nàng cười nói.
Mọi người sau đó cũng sôi nổi giới thiệu.
Tiếp theo chính là thế giới của con gái, con gái ngồi với nhau rất dễ hòa làm một đám.
Ríu ra ríu rít làm Trần Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.
“Người anh em, nhìn rất trẻ, cậu vẫn là học sinh à?” Bạn trai đi cùng thấy bạn gái mình tám rôm rả liền ngồi xuống cạnh Trần Vũ bắt chuyện.
“Đúng vậy, tôi là sinh viên năm nhất nhạc viên trung ương, mấy người kia đều là đàn chị của tôi.” Trần Vũ cười nói.
“Ôi trời, thì ra là Học viện âm nhạc trung ương, nơi đó chính là mơ ước của tôi, đáng tiếc cuối cùng lại vào Tân Hải nhạc viện. Nói tới nhạc viện trung ương ánh mắt hiện ra một tia buồn bã.
“Lại khiêm tốn, lúc nào cậu đi ghi hình, chúng tôi đi cùng được không, dù sao cũng không có việc để làm cũng thử đến trường quay xem bộ dáng thế nào. Bạn cùng phòng tôi lọt vòng trong nên cũng đi.” Manh Mạnh cười nói.
Trải qua mấy ngày với nhau, ba người cũng đã thân hơn.
“Cầu còn không được!” Trần Vũ nói.
Manh Manh và Nhã Lệ muốn đi cùng đúng là quá tốt. Còn có người để cổ vũ, trấn an.
“Vậy cậu có định mời cơm bọn tôi không?” Manh Manh trêu ghẹo nhìn Trần Vũ.
“Với tình trạng kinh tế hiện tại của tôi thì dẫn hai chị đi căn tin là có thể.” Trần Vũ nhún vai.
“Gì vậy, cậu nhỏ mọn quá đấy!” Manh Manh không vui, tiểu tử này thật keo kiệt.
“Không phải tôi keo kiệt, tôi thật sự không có tiền, vì không muốn làm gánh nặng trong nhà mên phải tự nghĩ sinh hoạt phí, tôi cũng không có nhiều tiền mà tiêu sài thoải mái.” Trần Vũ thở dài.
Không còn cách nào, hắn chính là một tên nghèo kiết xác.
“Thôi được, cậu tội nghiệp như vậy thì tha cho cậu.” Manh Manh nói.
“Đa tạ, chờ ngày tôi có tiền, tôi đãi hai chị một bữa lớn.”
“Được!” Hai người Nhã Lệ, Manh Manh gật đầu.
7h ngày 8 tháng 10, năm người tập hợp ở cổng trường.
“Mỹ Tuyết, Gia Linh, đây là đàn em khóa dưới, siêu cấp thiên tài tiểu thịt tươi, đẹp trai đúng không!?” Manh Manh giới thiệu.
“Chào cậu, tôi là Khương Mỹ Tuyết. Đã sớm nghe Manh Manh và Nhã Lệ nói về cậu, hai người họ khen cậu soái khí, thiên tài. Đặc biệt là Nhã Lệ, ở ký túc khen cậu rất nhiều. Đây là việc hiếm thấy đó nha!” Một mỹ nữ mặc áo vest tay lỡ cổ sam, váy trắng, tóc dài nói.
Ngoại hình có chút giống Dương Tử và Chương Tử Kỳ hợp lại.
Nhã Lệ lập tức trừng lớn đôi mắt về phía Khương Mỹ Tuyết.
“Mỹ Tuyết, cậu nói lại lần nữa, tớ ở ký túc khen cậu ta nhiều nhất lúc nào!” Nhã Lệ căm tức nhìn Mỹ Tuyết.
“Có mà, hỏi Giai Linh xem!” Khương Mỹ Tuyết đem chiến hỏa đang lan tràn ném tới Giai Linh.
“Tớ không biết gì hết!” Giai Linh lập tức cho thấy quan điểm của mình, sau đó hướng về phía Trần Vũ giới thiệu.
“Rất vui được gặp cậu, tôi là Lý Giai Linh, tuy không xinh đẹp như chị Nhã Lệ của cậu, nhưng cũng coi là tạm được”
“Lý Giai Linh, cậu dám to gan đoạt con mồi của Nhã Lệ à!?” Lý Giai Linh vừa nói xong liên nghe Khương Mỹ Tuyết la lớn.
Trần Vũ cạn lời, mầy người gì thế này, không theo kịch bản an bài gì cả.
Chỉ đơn giản tán gấu vài câu thôi sao, vì sao mấy vị này như từ bệnh viện tâm thần chui ra thế.
Trần Vũ cảm thấy số mệnh của mình chính là như vậy, gặp toàn người tính cách cổ quái.
“Chào các chị, tôi là Trần Vũ, khoa soạn nhạc, mong các chị chỉ bảo về sau!” Trần Vũ cười nói.
“Khẳng định, không phải bọn tôi chiếu cố cậu mà là cậu chiếu cố bọn tôi. Về sau nếu nổi tiếng thì đừng quên mấy bà chị này.” Khương Mỹ Tuyết cười trêu ghẹo Trần Vũ.
Đối với Trần Vũ có thể nổi tiếng hay không, nàng cũng không mấy quan tâm, nàng cũng chưa được thấy biểu hiện của Trần Vũ.
“Ách, tất nhiên sẽ không quên, nếu tôi nổi tiếng nhất định sẽ nhớ rõ các chị, chỉ hy vọng lúc đó các chị sẽ không chán ghét tôi!” Trần Vũ cười nói, đối với việc sau này có thể nổi tiếng hay không, hắn nắm chắc.
Đùa giỡn một lúc, đoàn người ngồi xe bus, sau đó đi tàu điện ngầm. Không phải vì không có tiền mà sử dụng phương tiện công cộng đi rất nhanh, không tắc đường.
Sau một tiếng rưỡi đám người Trần Vũ cũng đến nơi.
Lúc này nhân viên của Thanh Ca đã đợi sẵn.
“Chào anh, tôi là Trần Vũ đến tham gia Thanh Ca” Trần Vũ tiến lên phía trước nói.
“Chào cậu, mời cậu cho tôi xem ID!” Nhân viên lịch sự nói
Không cau có, cũng không làm khó nhau như đã tưởng tượng.
“Tốt, Trần Vũ tiên sinh, Lý Giai Linh tiểu thư, hai người đi theo tôi.” Chứng nhận xong, một nhân viên trong đó đứng dậy cười với đám Trần Vũ nói.
“Đây là đại sảnh để nghỉ ngơi, hôm nay sẽ ghi hình 20 tiết mục, hai người tới khá sớm, chúng tôi cũng vừa mới tới. Thời gian ghi hình sẽ bắt đầu lúc 10h, đến giữa trưa chúng tôi sẽ cho 20 người các bạn đi ăn cơm ở nhà ăn.” Nhân viên nói.
“Được, cảm ơn ạ!”
“Không cần khách sáo, nơi này có nhà tài trợ cung cấp đồ ăn thức uống, các bạn có thể tùy ý, nhà vệ sinh các thứ gì đó không biết có thể hỏi nhân viên bọn tôi.”
“Không thành vấn đề, cảm ơn ngài!”
“Cảm ơn ạ!”
Cảm tạ xong mọi người tìm vị trí ngồi xuống.
“CCTV này cũng không tệ, giữa trưa còn có thể bao cơm.” Manh Manh ngồi xuống đánh giá xung quanh nói.
“Đúng vậy, lần này không phải mệt, tớ cũng muốn thưởng thức đồ ăn CCTV là như thế nào” Khương Mỹ Tuyết cười nói.
“Mấy người này, chú ý hình tượng một chút, thật là!” Nhã Lệ liếc mắt nhìn hai người nói.
“Sợ gì, hai bọn tôi đâu có lên TV, còn hơn 1 tiếng mới bắt đầu ghi hình cơ mà.” Lý Giai Linh vừa dứt lời, nhân viên lần nữa đi đến, phía sau dẫn theo đôi nam nữ.
“Chào mọi người, mọi người đều tham gia Thanh Ca à?” Một cô gái chủ động hỏi
“Không phải, chỉ có tôi và cậu ấy, hai người là tổ hợp tình nhân à?” Lý Giai Linh cười hỏi.
“Mọi người thấy vậy à!?” Cô gái cười đùa nói.
“Chính là một đôi, xem anh mắt hai người nhìn nhau kìa, trần ngập tình yêu.” Khương Mỹ Tuyết cười nói.
“Ừ, bọn tôi là một đôi, tôi là Vi Vi, anh ấy là.....” Cô nàng cười nói.
Mọi người sau đó cũng sôi nổi giới thiệu.
Tiếp theo chính là thế giới của con gái, con gái ngồi với nhau rất dễ hòa làm một đám.
Ríu ra ríu rít làm Trần Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.
“Người anh em, nhìn rất trẻ, cậu vẫn là học sinh à?” Bạn trai đi cùng thấy bạn gái mình tám rôm rả liền ngồi xuống cạnh Trần Vũ bắt chuyện.
“Đúng vậy, tôi là sinh viên năm nhất nhạc viên trung ương, mấy người kia đều là đàn chị của tôi.” Trần Vũ cười nói.
“Ôi trời, thì ra là Học viện âm nhạc trung ương, nơi đó chính là mơ ước của tôi, đáng tiếc cuối cùng lại vào Tân Hải nhạc viện. Nói tới nhạc viện trung ương ánh mắt hiện ra một tia buồn bã.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.