Chương 15: Xuân về hoa nở.
Hoàng Thiên Vực
27/03/2020
Nhìn màn hình đầy sự oán trách, Trần Vũ cười khổ, nhưng vẫn tích cực nói.
"Mọi người thì biết cái gì, tình cảm cần sự tinh tế và vun đắp. Với cả người ta cũng có thể đã có bạn trai."
"Đồ ngốc, anh không biết đi đào góc tường sao!!"
"Chủ phòng à, anh phải tin tưởng chính mình, tin tưởng công phu cao thâm của bản thân mới hái về được quả ngọt, có công mài sắt có ngày nên kim"
"Anh không biết câu gạo nấu thành cơm à?!"
Nhìn đám người đang thổi gió nhiệt tình, Trần Vũ cạn lời.
" Mấy người lưu manh này, đừng có xui bậy. Tôi mà như thế thì lên phường uống trà từ lâu rồi ở đó mà ngồi đây tám phét với mấy người. Tôi có thể hơi háo sắc, nhưng cũng chỉ có thể tự thẩm. Dưa hái xanh đều không ngọt, tôi đã tính toán sẵn rồi, chờ mai này có tiền, có năng lực chơi mấy trò lãng mạn, tôi liền sẽ đi thử xem."
"Cũng hay nha, chờ anh sau này hẹn hò sẽ livestream."
Trần Vũ đối với Manh Manh và Nhã Lệ không có ý gì thì cũng giả, chỉ cần là nam nhân đều sẽ có chút động lòng, chỉ là suy nghĩ khác nhau thôi.
"Mọi người biết không, tôi chợt nghĩ đến một việc, thanh niên hiện giờ ở bên trong đại học đều nói muốn có một cuộc tình oanh liệt, tôi bỗng nhiên sực tỉnh, cái gì mà tình yêu oanh liệt chính là anh dũng tìm chết. Mọi người nói xem yêu đương có phải anh dũng tìm chết, làm tổn thương con nhà người ta không." Trần Vũ cười cười.
"Chủ phòng nói cũng có lý, tình yêu gì đó đều cmn có thể hại chết đối phương, cái này chính là mưu sát nha, yêu đương cái rắm."
"Chủ phòng thông minh, từ nay về sau bớt mơ tưởng mấy tình yêu oanh oanh yến yến"
"Văn chương Hoa Hạ chính là rất có gì đó, từ ngữ không thể dùng loạn."
"Không được, tôi phải về hỏi người yêu mình xem có phải cũng muốn tình yêu kiểu này với tôi không, nếu phải bà đây đạp chết hắn."
"Haha, vì vị huynh đệ kia cầu nguyện 3 phút."
"Được rồi, tôi tin rằng mọi người ở đây đều vì tôi mà đến. Quy tắc vẫn như cũ, bài hát Hoa Hạ đều chuyển tiếng Hàn mà hát. Đương nhiên bổn thái tử cũng sẽ nỗ lực học tập ngôn ngữ khác. Đến gần cuối cùng, tôi sẽ hát ca khúc tự sáng tác tên là [Mười tệ]."
"Đậu xanh [Mười tệ] là cái quỷ gì?"
"Chủ phòng, cái này không phải là anh quá nghèo còn mỗi 10 tệ trong người đấy chứ!!"
"Cổ vũ nhiệt tình, rất tò mò đây là kiểu bài hát gì."
"Thái tử đúng là biết làm mới người ta, trước kia mỗi ngày tôi đều ở trong nhà nghe [Tình yêu người lái đò] đến phát nghiện, hai vị phụ huynh hỏi tôi có phải mãn kinh sớm hay không?!!"
"Haha, chia buồn người anh em"
"Thật sự rất mong chờ [Mười tệ] là bài hát như nào, chắc cũng không tồi, mẹ tôi bảo [Tình yêu người lái đò] nghe rất hay hơn nữa rất ấm áp."
"Được, rồi, bài hát đầu tiên ngày hôm nay là một ca khúc quen thuộc [Phản bội ngươi chính là ta]. Trước tiên xin mời nghe tiếng Hoa của bổn Thái Tử."
Trần Vũ mở nhạc đệm bắt đầu hát.
Sau đó, đoạn sau liền chuyển qua tiếng Hàn.
"Rất hay tuy nghe không hiểu lắm, tôi rất thích, Thái Tử giỏi quá, khen thưởng nè!!"
"Khen thưởng! Hoa tươi một đống cho anh"
"Tôi mới đến, xin hỏi một chút đây là người bản địa sao?".
"Là người Hoa Hạ, nhưng anh ấy phiên dịch ca khúc tiếng Hoa sang tiếng nước ngoài."
"Đậu xanh, tiếng Hàn thật sự rất tốt, tôi là người gốc Seoul tới Hoa Hạ đã được hai năm, lần đầu tiên nghe có người hát tiếng Hàn chuẩn như vậy, quá đỉnh.!"
"Hóa ra là người bản địa à, nghe thấy ngôn ngữ quen thuộc thì khen thưởng một chút đi!!"
"Hoa tươi 999, hy vọng Thái Tử không ngừng cố gắng. "
"Bình máu 99, hy vọng Thái tử không ngừng cố gắng."
Tuy rằng quà đến tới tấp nhưng quy ra cũng không nhiều, hoa 1 hào 1 bông, bình máu 1 tệ một bình, cũng không tệ.
"Mẹ ơi, bình máu kinh nha!!!"
"Mau tát tôi cái"
"Lão nương ngốc bạch ngọt gửi tặng 1 quả Hỏa tiễn".
Lập tức cả phòng sôi trào, đây chính là quà tặng cao cấp, một quả trị giá 200 tệ, chính là đại lễ vật.
"Lão tử đại mãnh nam gửi tặng một con thuyền." phòng hoàn toàn im lặng, tiếp theo đó hoàn toàn nổ tung.
Bị "666" spam liên tục.
"Cảm ơn ngốc bạch ngọt, cảm ơn đại mãnh nam, hai người đây chính là hai vợ chồng phải không?!!" Trần Vũ cười trêu ghẹo.
"Vợ chồng cái rắm, bà đây làm sao lại có thể để ý tới người như anh ta, mắt tôi đâu có mù!" Ngốc bạch ngọt tức giận nói.
"Ăn nói kiểu gì vậy, đừng có xem thường ông đây, cô tưởng cô đẹp lắm sao. Lại còn ngốc bạch ngọt chính là ngốc hết thuốc chữa thì có!" Đại mãnh nam phản bác không một chút yếu thế.
"Đây là muốn mở cuộc chiến chửi nhau sao"
"Chủng phòng xuất sắc, chỉ một câu làm hai đại gia này chiến tranh"
"Tôi nghĩ tới một tiêu đề : Chủ phong Trần Vũ một lời khơi mào chém giết một đôi nam nữ."
"Tên hay, duyệt!"
"666, cái này cần phải để luôn."
"Haha, mặc kệ ngốc bạch ngọt hay là đại mãnh nam, mặc kệ các vị xấu xí hay xinh đẹp, trên thế giới này sẽ luôn có người yêu thích các vị. Vẻ ngoài chỉ là tạm thời, quan trọng là tâm hồn xinh đẹp, các vị nhìn xem bổn Thái tử chính là người như vậy."
Trần Vũ đem đến cho mọi người một trận khinh người vang lên.
Trần Vũ tiếp tục mặc không đổi sắc nói :"Đương nhiên, tôi đây đối với vẻ ngoài lại càng để ý."
"Haha!"
"Kkkkkkk!!"
"Được rồi, không nói nữa, không khơi mào chiến tranh gì đó nữa, đây là một xã hội hòa bình, chúng ta cần sống hòa bình, có nói là.."
"Mỗi ngày mới, đều làm một người hạnh phúc.
Cho ngựa ăn, chặt củi, chu du thế giới.
Mỗi ngày mới, quan tâm thức ăn và rau dưa.
Tôi có một căn nhà nằm trên miền đất rộng, xuân về hoa đều nở.
Mỗi ngày mới, cùng người quen thư từ qua lại.
Tia chớp hạnh phúc nói cho tôi.
Tôi đi nói cho mỗi người.
Cho mỗi dòng sông và ngọn núi một cái tên ấm áp.
Tôi cũng sẽ chúc phúc cho người lạ.
Chúc cho người một tiền đồ sáng lạn.
Chúc cho người tình yêu viên mãn.
Tôi chỉ nguyện đối mặt với biển rộng, xuân về hoa sẽ nở."
"Mọi người thì biết cái gì, tình cảm cần sự tinh tế và vun đắp. Với cả người ta cũng có thể đã có bạn trai."
"Đồ ngốc, anh không biết đi đào góc tường sao!!"
"Chủ phòng à, anh phải tin tưởng chính mình, tin tưởng công phu cao thâm của bản thân mới hái về được quả ngọt, có công mài sắt có ngày nên kim"
"Anh không biết câu gạo nấu thành cơm à?!"
Nhìn đám người đang thổi gió nhiệt tình, Trần Vũ cạn lời.
" Mấy người lưu manh này, đừng có xui bậy. Tôi mà như thế thì lên phường uống trà từ lâu rồi ở đó mà ngồi đây tám phét với mấy người. Tôi có thể hơi háo sắc, nhưng cũng chỉ có thể tự thẩm. Dưa hái xanh đều không ngọt, tôi đã tính toán sẵn rồi, chờ mai này có tiền, có năng lực chơi mấy trò lãng mạn, tôi liền sẽ đi thử xem."
"Cũng hay nha, chờ anh sau này hẹn hò sẽ livestream."
Trần Vũ đối với Manh Manh và Nhã Lệ không có ý gì thì cũng giả, chỉ cần là nam nhân đều sẽ có chút động lòng, chỉ là suy nghĩ khác nhau thôi.
"Mọi người biết không, tôi chợt nghĩ đến một việc, thanh niên hiện giờ ở bên trong đại học đều nói muốn có một cuộc tình oanh liệt, tôi bỗng nhiên sực tỉnh, cái gì mà tình yêu oanh liệt chính là anh dũng tìm chết. Mọi người nói xem yêu đương có phải anh dũng tìm chết, làm tổn thương con nhà người ta không." Trần Vũ cười cười.
"Chủ phòng nói cũng có lý, tình yêu gì đó đều cmn có thể hại chết đối phương, cái này chính là mưu sát nha, yêu đương cái rắm."
"Chủ phòng thông minh, từ nay về sau bớt mơ tưởng mấy tình yêu oanh oanh yến yến"
"Văn chương Hoa Hạ chính là rất có gì đó, từ ngữ không thể dùng loạn."
"Không được, tôi phải về hỏi người yêu mình xem có phải cũng muốn tình yêu kiểu này với tôi không, nếu phải bà đây đạp chết hắn."
"Haha, vì vị huynh đệ kia cầu nguyện 3 phút."
"Được rồi, tôi tin rằng mọi người ở đây đều vì tôi mà đến. Quy tắc vẫn như cũ, bài hát Hoa Hạ đều chuyển tiếng Hàn mà hát. Đương nhiên bổn thái tử cũng sẽ nỗ lực học tập ngôn ngữ khác. Đến gần cuối cùng, tôi sẽ hát ca khúc tự sáng tác tên là [Mười tệ]."
"Đậu xanh [Mười tệ] là cái quỷ gì?"
"Chủ phòng, cái này không phải là anh quá nghèo còn mỗi 10 tệ trong người đấy chứ!!"
"Cổ vũ nhiệt tình, rất tò mò đây là kiểu bài hát gì."
"Thái tử đúng là biết làm mới người ta, trước kia mỗi ngày tôi đều ở trong nhà nghe [Tình yêu người lái đò] đến phát nghiện, hai vị phụ huynh hỏi tôi có phải mãn kinh sớm hay không?!!"
"Haha, chia buồn người anh em"
"Thật sự rất mong chờ [Mười tệ] là bài hát như nào, chắc cũng không tồi, mẹ tôi bảo [Tình yêu người lái đò] nghe rất hay hơn nữa rất ấm áp."
"Được, rồi, bài hát đầu tiên ngày hôm nay là một ca khúc quen thuộc [Phản bội ngươi chính là ta]. Trước tiên xin mời nghe tiếng Hoa của bổn Thái Tử."
Trần Vũ mở nhạc đệm bắt đầu hát.
Sau đó, đoạn sau liền chuyển qua tiếng Hàn.
"Rất hay tuy nghe không hiểu lắm, tôi rất thích, Thái Tử giỏi quá, khen thưởng nè!!"
"Khen thưởng! Hoa tươi một đống cho anh"
"Tôi mới đến, xin hỏi một chút đây là người bản địa sao?".
"Là người Hoa Hạ, nhưng anh ấy phiên dịch ca khúc tiếng Hoa sang tiếng nước ngoài."
"Đậu xanh, tiếng Hàn thật sự rất tốt, tôi là người gốc Seoul tới Hoa Hạ đã được hai năm, lần đầu tiên nghe có người hát tiếng Hàn chuẩn như vậy, quá đỉnh.!"
"Hóa ra là người bản địa à, nghe thấy ngôn ngữ quen thuộc thì khen thưởng một chút đi!!"
"Hoa tươi 999, hy vọng Thái Tử không ngừng cố gắng. "
"Bình máu 99, hy vọng Thái tử không ngừng cố gắng."
Tuy rằng quà đến tới tấp nhưng quy ra cũng không nhiều, hoa 1 hào 1 bông, bình máu 1 tệ một bình, cũng không tệ.
"Mẹ ơi, bình máu kinh nha!!!"
"Mau tát tôi cái"
"Lão nương ngốc bạch ngọt gửi tặng 1 quả Hỏa tiễn".
Lập tức cả phòng sôi trào, đây chính là quà tặng cao cấp, một quả trị giá 200 tệ, chính là đại lễ vật.
"Lão tử đại mãnh nam gửi tặng một con thuyền." phòng hoàn toàn im lặng, tiếp theo đó hoàn toàn nổ tung.
Bị "666" spam liên tục.
"Cảm ơn ngốc bạch ngọt, cảm ơn đại mãnh nam, hai người đây chính là hai vợ chồng phải không?!!" Trần Vũ cười trêu ghẹo.
"Vợ chồng cái rắm, bà đây làm sao lại có thể để ý tới người như anh ta, mắt tôi đâu có mù!" Ngốc bạch ngọt tức giận nói.
"Ăn nói kiểu gì vậy, đừng có xem thường ông đây, cô tưởng cô đẹp lắm sao. Lại còn ngốc bạch ngọt chính là ngốc hết thuốc chữa thì có!" Đại mãnh nam phản bác không một chút yếu thế.
"Đây là muốn mở cuộc chiến chửi nhau sao"
"Chủng phòng xuất sắc, chỉ một câu làm hai đại gia này chiến tranh"
"Tôi nghĩ tới một tiêu đề : Chủ phong Trần Vũ một lời khơi mào chém giết một đôi nam nữ."
"Tên hay, duyệt!"
"666, cái này cần phải để luôn."
"Haha, mặc kệ ngốc bạch ngọt hay là đại mãnh nam, mặc kệ các vị xấu xí hay xinh đẹp, trên thế giới này sẽ luôn có người yêu thích các vị. Vẻ ngoài chỉ là tạm thời, quan trọng là tâm hồn xinh đẹp, các vị nhìn xem bổn Thái tử chính là người như vậy."
Trần Vũ đem đến cho mọi người một trận khinh người vang lên.
Trần Vũ tiếp tục mặc không đổi sắc nói :"Đương nhiên, tôi đây đối với vẻ ngoài lại càng để ý."
"Haha!"
"Kkkkkkk!!"
"Được rồi, không nói nữa, không khơi mào chiến tranh gì đó nữa, đây là một xã hội hòa bình, chúng ta cần sống hòa bình, có nói là.."
"Mỗi ngày mới, đều làm một người hạnh phúc.
Cho ngựa ăn, chặt củi, chu du thế giới.
Mỗi ngày mới, quan tâm thức ăn và rau dưa.
Tôi có một căn nhà nằm trên miền đất rộng, xuân về hoa đều nở.
Mỗi ngày mới, cùng người quen thư từ qua lại.
Tia chớp hạnh phúc nói cho tôi.
Tôi đi nói cho mỗi người.
Cho mỗi dòng sông và ngọn núi một cái tên ấm áp.
Tôi cũng sẽ chúc phúc cho người lạ.
Chúc cho người một tiền đồ sáng lạn.
Chúc cho người tình yêu viên mãn.
Tôi chỉ nguyện đối mặt với biển rộng, xuân về hoa sẽ nở."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.