Chương 131: Hài lòng khách đi
Tuyết Đình Cây
11/03/2021
Song Ngư Hoành Lâu lúc bấy giờ trong sự chờ đợi của mọi người liền thấy Hồng Hiên Nhiên đeo vãi lụa trắng che mặt, cùng với Thập Ngũ Giai Nhân cũng che lụa mỏng khiến không thể nào nhìn ra được nhan sắc của họ.
Mọi người thấy vậy liền lại càng thêm rất tò mò muốn biết những nữ nhân mang danh hào Thập Ngũ Giai Nhân thật là có nhan sắc ra làm sao.
Hàizz... Đúng là con người luôn chết vì sự tò mò mà...
Tiếp Hồng Hiên Nhiên cùng Thập Ngũ Giai Nhân liền ngồi thành một hàng quanh trên sân khấu, lập tức tất cả lại an vị ngồi vào vị trí của mình.
Mọi người lúc này liền thấy có người thì trên tay có sáo, có địch tử, có cầm, có tranh, có trống lớn, trống nhỏ, trống đá, giàn chuông đồng nhiều loại, có nguyệt, có nhị,... v.. v...
Liền tạo thành một nhóm hợp xướng tấu khúc đông người, đầy đủ các nhạc cụ hòng để tạo ra một hợp âm hoành tráng từ trước đến nay chưa từng có.
"Ồ... những vị cô nương này bọn họ đang định làm gì vậy nha... không lẽ chỉ một bày hát mà cũng cần đến nhiều loại nhạc cụ như vậy hay sao... Ây... xem ra thật chấn động lòng người à nha.... x... x... o... o..."
Nhã gian Như Họa đích danh Tứ Sắc Giai Nhân lúc này cũng khá thất kinh lên tiếng nói. "Làm sao lại có thể a...."
"Như... như... Vậy không phải là sẽ loạn thành một đoàn hết cả hay sao.... Hồng thẩm... thẩm ấy... không lẽ lúc trước còn giấu món nghề này lại sao a..."
Trong sự ngỡ ngàng không hiểu của mọi người thì Hồng Hiên Nhiên và Thập Ngũ Giai Nhân lúc này cũng đã sắp xếp xong vị trí, bỗng lúc này Hồng Hiên Nhiên liền hô khẽ với Thập Ngũ Giai Nhân.
"Bát Vạn Thiên Âm.! Bày trận..."
Lập tức văn hình liền như ẩn như hiện chút lóe lên rồi biến mất ngay lập tức ở ngay trên tại vị trí sân khấu biểu diễn. Khí lực của Thập Ngũ Gai Nhân lúc này bỗng cũng như ẩn như hiện không tồn tại, đến ngay cả các cao thủ lúc này họ cũng cảm thấy rất khó để cảm nhận ra được khí tức của những người trên sân khấu.
Nhã gian hoàng đế, lão Quốc cửu liền cau mày nói. "Trận pháp tinh diệu như vậy.! La Thần hắn cuối cùng là muốn làm gì vậy..."
Hoàng đế cũng nói. "Hử... Tấu khúc mà cũng cần đến một trận pháp cường đại như vậy sao..."
Liền mọi người lúc này cũng đã phát hiện ra điều kỳ diệu của nhóm người biểu diễn, lập tức tất cả lại rất mong chờ xem kết quả.
Sân khấu sau một hồi chuẩn bị xong, liền thấy Nhất Nguyệt bước ra giữa sân khấu mắt nhìn xung quanh một vòng, rồi tiếp nhìn lên trên thấy La Thần hiện đã gật đầu ra hiệu có thể bất đầu.
"Tinh....!" Một tiếng đàn bỗng liền phát ra.
Xong tiếp Thập Ngũ Giai Nhân, Hồng Hiên Nhiên liền hợp tấu ra một tấu khúc đầy đủ của một bày hát Tình Ca Tây Hải.
Liền Thập Ngũ Giai Nhân Nhị Hồng tay khẽ nhẹ kéo đàn nhị tạo thành một khúc dạo đầu nghe rất du dương. Cùng lúc tiếng trống nhẹ đệm cũng đồng kết hợp theo sau. Thất Sương lúc này tay nhẹ cũng đã dạo bước cổ cầm màu trắng ngọc bích, tiếp Tam Ngọc địch tử cũng nhẹ thổi da diết hợp cùng... v... v...
Liền lập tức một bày nhạc bởi thế mà được hợp thành rất không thể tưởng tượng của mọi người ở nơi này.
"Sao... đây... đây... Không... thể nào a..." Liền tất cả hiện cùng đều một suy nghĩ.
Trong sự chấn kinh khó có thể tin của mọi người, Nhất Nguyệt lúc này liền cũng đã cất giọng vẻ rất da diết nhớ thương một người đã đi khuất xa, đau lòng mà đứng nhìn xa xăm hát lớn.
Tiếng hát của Nhất Nguyệt hiện đã được cải thiện rất nhiều, giọng hát trầm ấm mang theo chút ưu buồn càng khiến bày hát nó càng thêm xuyên thấu trái tim của mọi người.
Nổi nhớ của một vị cô nương đứng thơ thẩn mắt nhìn xa xăm chờ đợi một người, rồi người đó nào đâu có xuất hiện đâu chứ... Mọi người liền bị một bày hát kết hợp với tấu khúc đầy đủ do Bát Vạn Thiên Âm tạo thành càng khiến thêm phần như bị lạc vào ảo mộng.
----------...----------
"Những cơn gió tựa như dao cứa vào mặt ta... Ôi nghe thôi cũng đã cảm thấy đau lòng quá rồi..." Một vị công tử không kìm được lòng sau khi nghe được bày hát.
"Huynh lại sảy cánh theo loài chim di trú phương nam bay về nơi xa ngút ngàn... Ôi.. ôi... Sao ta cũng cảm thấy rất tiếc thương quá đi..."
"Còn nhớ huynh đã hứa với muội rằng... Á.. Là tên vô lương nào lại như vậy a... Thật không biết thương tình thế thái gì hết mà..."
"X... x... o... o..." Liền sau một tấu khúc, mọi người lúc này ai nấy cùng liền bàn tán rất sôi nổi.
Sự chấn kinh của hợp tấu từ Bát Vạn Thiên Âm thật khiến cho những người này như biết được một chân trời mới, thật khiến khó có thể dừng lại ngay lúc này.
Nhã gian Như Họa bỗng cũng nói. "Tứ Sắc Giai Nhân gì chứ.! Thật không bằng một góc của bọn họ mà..."
Nhã gian Hoàng Vi, Hải Thanh Kiều cũng nói. "A.. Thật sự là hay quá đi.!"
Tú Nghi cũng cau mày nói. "Thật cái này sao nó lại có thể chứ..."
Nhã gian bốn vị công tử Tiêu Cách, Tiêm Huỳnh cũng không kìm được xúc động lên tiếng nói. "Nhất Nguyệt này xem ra lần trước ở hồ Lộng Nguyệt còn dấu nghề không ít nha."
Nhã gian lão hoàng đế cũng nói. "Ngô Quốc từ trước đến nay hình như chưa từng có tấu khúc nào kinh động như vậy đi."
Thái tổng quản bên cạnh tiếp lời. "Bẩm hoàng thượng.! Cái này quả thật khó có thể thấy ở bất cứ nơi nào."
Hoàng đế bỗng như đã hiểu nói. "Giờ thì trẫm đã hiểu vì sao hai ngày nay những lão thần của trẫm cứ tranh đấu về việc kinh doanh ở hồ Lộng Nguyệt rồi."
Tiếp lúc này Báo Nguyên đang ngồi bên dưới bỗng nhìn lên sân khấu nói. "Nhất Nguyệt cô nương.! Tại hạ Báo Nguyên hôm nay quả đã ngưỡng mộ cô nương rồi."
"Vậy nên không biết cô nương có thể hát thêm một lần nữa cho tại hạ có thể tường tận hơn được không.?"
"Đúng vậy... đúng đấy..." Liền những công tử ca khác cũng đồng một lời muốn được nghe tiếp.
La Thần trên nhã gian thấy vậy liền miệng hơi mĩm cười nói. "Giờ thì các ngươi đã biết sự lợi hại của Song Ngư Hoành Lâu chưa nào."
"Xì..." Song Ngư bên cạnh nghe vậy liền phì cười vui vẻ.
"Đại ca ca.! Tiểu Bạch Bạch cũng muốn hát nữa." Tiểu Bạch bên cạnh liền thấy rất ngưỡng mộ Nhất Nguyệt lên tiếng.
"Chưa đến lúc đâu.!" La Thần bỗng đáp, xong nói tiếp. "Tiểu Bạch Bạch rồi sẽ có phần, nhưng không phải là ngày hôm nay."
"Nhưng..." Nghe vậy Tiểu Bạch liền phồng má vẻ ủy khuất.
----------...----------
Lúc này Nhất Nguyệt thấy vẻ hăng hái của mọi người, nhưng mặt vẫn không mấy đã động. Bỗng Hoa Thiên Thiên lúc này lại xuất hiện lên tiếng đáp.
"Các vị bình tĩnh... bình tĩnh.!"
"Song Ngư Hoành Lâu như mọi người đều biết hiện đang có hợp tác kinh doanh ở hồ Lộng Nguyệt, vậy nên các ca kỹ hiện cần phải tập trung sức lực để tập luyện cho sự kiện đó."
"Vậy nên Hoa Thiên Thiên xin cáo lỗi với các vị một tiếng, còn nếu các vị muốn nhiều hơn thì xin hãy đợi thêm ít hôm nữa ở sự kiện hồ Lộng Nguyệt."
"Lúc đó Song Ngư Hoành Lâu đây nhất định sẽ hết lòng vì các vị.!"
"Ồ... tiếc quá... Đáng tiếc quá.... Nhưng sự kiện đó còn phải chờ đến bao giờ nữa đây chứ... Đúng vậy... còn phải chờ bao lâu nữa... x... x... o... o..."
Hoa Thiên Thiên tỷ liền đáp. "Ngày mai Song Ngư Hoành Lâu sẽ có thông cáo báo cho mọi người về cái này, còn bây giờ những mỹ nhân tấu khúc xin phép được chào các vị tại đây."
Vừa dứt lời Hồng Hiên Nhiên, Thập Ngũ Giai Nhân lập tức nhẹ đứng gật đầu vẻ chào mọi người, xong liền bước tới cửa riêng biệt bên cạnh sân khấu lập tức rời đi.
Mọi người thấy vậy liền chỉ còn biết tiếc nuối thở dài, có người thì vẫn còn không nỡ hiện vẫn đang du dương lời bày hát Tình Ca Tây Hải.
----------...----------
Một lúc sau La Thần hiện đã thấy buổi biểu diễn đã như mong đợi, liền hắn cũng không muốn tại nữa, thế là hắn cũng rời đi ra phía sau Song Ngư lâu gặp mọi người.
"Hồng Mỹ Nhân.! Tỷ xem ra đã dạy mọi người rất tốt nha."
Hồng Hiên Nhiên nghe vậy liền khiêm tốn đáp. "Thiếu gia quá lời.! Những cái này cũng chỉ qua là công sức của thiếu gia mà thôi."
"Thập Ngũ Giai Nhân mọi người cũng làm tốt lắm, cứ vậy mà phát huy nha.."
"Vâng.. Thiếu gia.!" Thập Ngũ Giai Nhân liền đồng thanh đáp.
La Thần khen khích lệ mọi người một chút xong, thì liền lại như muốn chạy trốn cái gì đó, lập tức lên tiếng nói. "Thôi.! Mọi người giờ cũng về nghỉ ngơi đi, giữ sức vài ngày tới còn sẽ mệt mỏi nữa đấy."
Tiếp La Thần liền cùng mọi người quay về trang viện mặc cho những khách nhân quyền quý kia hiện đang nghĩ gì kệ họ.
----------...----------
Nhã gian Cẩn Đình Ba và Kim Ngưu Sa lúc này bỗng có những lão nhân quyền quý đã tụ tập lại rất đông, hỏi không ngừng muốn cùng tham gia sự kiện hồ Lộng Nguyệt lần này.
Cẩn Đình Ba thì dưới sức ép của nhiều quan to triều đình cũng không tiện để từ chối hết thảy, liền cũng bảo người mau gọi La Thần hắn đến để bàn chuyện một chút.
Không lâu sau Hoa Thiên Thiên tỷ bước vào nói. "Thiếu gia.! Sức khỏe không được tốt, hiện rất mệt mỏi nên đã đi ngủ sớm rồi."
"Cái gì..." Kim Ngưu Sa nghe vậy liền rất không dám tin tưởng, kinh ngạc không thôi.
Cẩn Đình Ba thì thông minh hơn hiện đã hiểu được là vì sao rồi, thế là liền chỉ biết nhẹ lắc đầu bất đầu tiếp chuyện cùng với những con hổ đói trước mặt.
Nhã gian lão hoàng đế thì hiện cũng lên tiếng. "Xem ra sự kiện hồ Lộng Nguyệt sắp tới đây, nó sẽ rất không nhỏ rồi đi."
Nhã gian Hoàng Vi bốn người hiện càng thêm rất kinh nghi về nhân vật tên La Thần, nhã gian Như Họa và Kim Gia Như thì cũng rất chìm đắm trong suy nghĩ sâu xa nào đó, nhã gian Nguyên Sương Sương và Mộc Lan Hoa thì hiện cũng rất chìm đắm trong ảo mộng tấu khúc.
Riêng nhã gian của thất công chúa Ngô Chiêu Quân thì nàng đang hiện trong lòng cảm thấy rất đau lòng vì bày hát, liền nàng tay bỗng lén đưa ra sau nắm chặt lấy bàn tay của Hàn Linh.
Hàn Linh cũng cảm nhận được bàn tay của thất công chúa có chút lạnh, liền cũng nắm chặt lấy không rời.
Bên cạnh Văn Hi vẫn phía sau hộ vệ cho lục công chúa Ngô Lạc Mặc, bỗng rất chấn động khi vô tình bắt gặp được hình ảnh này, tiếp liền cô trong lòng có chút hãi hùng quay ngay sang hướng khác.
Nhã gian bốn công tử Tiêu Cách thì cũng rất thỏa lòng vì hôm nay đã đến đây, còn những công tử ca khác thì cũng hiện đang còn bàn luận rất sôi nổi về Song Ngư Hoành Lâu, về Thập Ngũ Giai Nhân, về mỹ nhân Hoa Thiên Thiên.
Cứ thế một hồi rất lâu thì cuối cùng những vị khách quý này mới chịu thôi ra về, hiện mỗi người đều có một cảm giác thấy thật rất không đủ khi chỉ được nghe duy một tấu khúc.
Tuy tấu khúc nó hay thì hay thật, nó kinh động cũng là thật, nhưng... nhưng mọi người không hiểu sao vẫn cảm thấy thiếu thốn chưa thấy đủ.
Tuy trong lòng mọi người đều cùng có một cảm giác thiếu thốn, nhưng nói chung lại thì ngày hôm nay đến đây được nghe tấu khúc kia, đối với bọn họ mà nói thì hiện cũng xem ra là có thể nói là hài lòng rồi.
Mà cái cảm giác này hiện tại của bọn họ có mơ cũng không nghĩ ra được rằng, những cái này thật ra chính La Thần là hắn muốn thành như vậy đấy.
----------...----------
Trang viện : La Thần.
Màn đêm gió se lạnh, La Thần hiện đang ngồi ở sân thượng tầng hai trang viện cùng với Song Ngư ngắm cảnh trời đêm, mặc cho thế sự ngoài kia hiện có là gì.
Bên cạnh còn thấy có Cửu Mai, Lãnh Điệp luôn bên cạnh La Thần, còn có Tiểu Bạch, Tiểu Hắc, Hải Na Na hiện cũng ở đây.
Hồng Hiên Nhiên, Hoa Thiên Thiên lúc này cũng ngồi cùng La Thần nghe phân phó, bỗng lúc này La Thần lên tiếng nói.
"Hoa Thiên tỷ.! Ngoài kia tình hình thế nào rồi."
"Thưa thiếu gia.! Hiện đã tạm lắng hơn rồi, duy chỉ còn Kim Ngưu Sa là vẫn rất bực bội, vẫn luôn đòi gặp thiếu gia người."
"Cứ mặc kệ lão ta đi.!" La Thần nhẹ đáp, xong lại nói tiếp.
"Hồng Mỹ Nhân tỷ.! Tỷ vẫn như cũ cứ tập luyện cho mọi người như bình thường."
"Hoa Thiên tỷ.! Tỷ thì ngày mai coi vẫn buôn bán đồ chiên buổi sáng như bình thường, nhưng còn buổi tối thì không cần phải mở cửa đón khách nữa. Bởi cái chúng ta cần, nó đã đạt được rồi."
"À còn có, tỷ một chút gọi nhóm Nguyệt Vệ và Nhất Đẳng Yêu Quân đến gặp ta."
Nói xong một hơi hết mọi thứ, La Thần lại như trút bỏ một hơi nói. "Hàizz... Thôi.! Hiện đã không còn sớm nữa, mọi người cũng nên đi nghỉ ngơi đi."
Nói xong, La Thần cùng mọi người sau một hồi lâu cùng ngồi ngắm trời đêm cũng liền đứng lên rời đi. Cứ vậy trong đêm La Thần hắn lại có chút chuyện bàn bạc với Nguyệt Vệ và Nhất Đẳng Yêu Quân cho đến gần sáng.
----------...----------
Sáng hôm sau.
Kinh Sư hồ Lộng Nguyệt buổi sáng mát mẻ, người thì đông đúc. Lúc này La Thần hắn đang ngồi trên xe ngựa cùng với Hồng Hiên Nhiên, Lãnh Điệp và Dung nhi đi đến đây.
Hòng muốn đến để xem xét cái sự kiện hồ Lộng Nguyệt phía đối tác đã chuẩn bị đến đâu rồi.
Còn có Hoa Thiên Thiên, Mộng Tuyết, Mị Tuyết thì hiện đang ngồi ở một xe ngựa khác theo hầu cho Song Ngư cũng muốn đi du hồ Lộng Nguyệt chơi.
Riêng xe ngựa của Song Ngư thì có mỹ yêu Tiểu Hồng Ngư, Tiểu Bạch, Tiểu Hắc ngồi cùng.
Hiện phía nhóm Song Ngư thì đang định đi dạo khắp hồ Lộng Nguyệt, nên đã chia ra không đi cùng với La Thần.
Còn La Thần hắn thì lại muốn đến Mộng Hồng Lâu tìm lão Cẩn Đình Ba để bàn chuyện chứ nào có được rảnh rỗi để đi chơi đâu.
Mộng Hồng Lâu ban ngày không mở cửa đón khách, vì suy cho cùng nơi đây nó cũng là một hoa điếm. Nhưng không vì thế mà lúc này lại có ít người đến đây, vì bởi lúc này trước cửa Mộng Hồng Lâu đang giàn hàng đầu bếp cùng với chảo dầu nóng, đang rất tất bật buôn bán đồ chiên sốt cà chua.
Phải nói là Mộng Hồng Lâu danh tiếng rất được, bởi hiện người đến mua đồ chiên nó rất là đông đúc, nhìn thôi cũng thấy là kinh doanh rất được rồi.
La Thần từ xa thấy lão chuột Thái Ti đang đứng chỉ tay hối thúc mọi người làm việc rất ra dáng một lão bản. La Thần khi đã bước xuống xe ngựa thì liền hướng lão chuột hô lớn.
"Lão chuột...!"
"Là kẻ nào...!" Lão Thái Ti vẻ liền lập tức rất tức giận quay lại quát lớn.
"Là ta.!"
"Ặc... La Thần công tử ngài đừng có mà trêu chọc lão nhân nữa mà..."
"Ha... ha... ha... Trêu chọc gì đâu chứ, ta thật chỉ gọi theo kiểu thân quen mà thôi."
Lão Thái Ti vẻ tuy giận nhưng vẫn không dám làm gì liền chỉ biết trong lòng rất ủy khuất, La Thần thì cũng liền hỏi Cẩn Đình Ba có tại không, với việc sự kiện hồ Lộng Nguyệt thì là ai phụ trách làm việc.
Lão Thái Ti liền đáp. "Sân khấu biểu diễn hiện được người khác phụ trách quán xuyến.!"
"Công tử đợi một chút, lão sẽ liền giao việc ở đây lại cho người khác, rồi sẽ dẫn đường cho công tử đến nơi chỗ sân khấu đang được xây dựng để ngài xem xét."
"Được.!" La Thần liền vui vẻ đáp.
Bỗng La Thần lúc này mắt hơi liếc sang một hướng khác gần đó tiếp muốn xem cách buôn bán đồ chiên của Mộng Hồng Lâu thì...
Thì bỗng lúc này La Thần thấy có một người quen đang tóc tai rất rối bời rủ rượi, y phục thì hơi bẩn thỉu đang quỳ hai gối vẻ rất tang thương.
Khi vừa nhìn thấy người này La Thần hắn liền trong lòng có chút chấn kinh liền nghĩ đã có chuyện chẳng hay rồi, thế là hắn liền nhanh chân đi qua ở cạnh góc tường của Mộng Hồng Lâu tiếp cận người này.
Lão chuột Thái Ti thì hiện đã đi vào trong tìm người giao việc ở nơi này lại rồi, nên liền hiện lão cũng chẳng biết La Thần lúc này đang làm gì.
La Thần khi đã tới góc tường mắt nhìn chằm chằm vào người đang quỳ dưới đất, thì bỗng hắn có chút thấy rất đáng thương nhẹ lên tiếng nói.
"Thẩm.! Sao thẩm lại..."
Mọi người thấy vậy liền lại càng thêm rất tò mò muốn biết những nữ nhân mang danh hào Thập Ngũ Giai Nhân thật là có nhan sắc ra làm sao.
Hàizz... Đúng là con người luôn chết vì sự tò mò mà...
Tiếp Hồng Hiên Nhiên cùng Thập Ngũ Giai Nhân liền ngồi thành một hàng quanh trên sân khấu, lập tức tất cả lại an vị ngồi vào vị trí của mình.
Mọi người lúc này liền thấy có người thì trên tay có sáo, có địch tử, có cầm, có tranh, có trống lớn, trống nhỏ, trống đá, giàn chuông đồng nhiều loại, có nguyệt, có nhị,... v.. v...
Liền tạo thành một nhóm hợp xướng tấu khúc đông người, đầy đủ các nhạc cụ hòng để tạo ra một hợp âm hoành tráng từ trước đến nay chưa từng có.
"Ồ... những vị cô nương này bọn họ đang định làm gì vậy nha... không lẽ chỉ một bày hát mà cũng cần đến nhiều loại nhạc cụ như vậy hay sao... Ây... xem ra thật chấn động lòng người à nha.... x... x... o... o..."
Nhã gian Như Họa đích danh Tứ Sắc Giai Nhân lúc này cũng khá thất kinh lên tiếng nói. "Làm sao lại có thể a...."
"Như... như... Vậy không phải là sẽ loạn thành một đoàn hết cả hay sao.... Hồng thẩm... thẩm ấy... không lẽ lúc trước còn giấu món nghề này lại sao a..."
Trong sự ngỡ ngàng không hiểu của mọi người thì Hồng Hiên Nhiên và Thập Ngũ Giai Nhân lúc này cũng đã sắp xếp xong vị trí, bỗng lúc này Hồng Hiên Nhiên liền hô khẽ với Thập Ngũ Giai Nhân.
"Bát Vạn Thiên Âm.! Bày trận..."
Lập tức văn hình liền như ẩn như hiện chút lóe lên rồi biến mất ngay lập tức ở ngay trên tại vị trí sân khấu biểu diễn. Khí lực của Thập Ngũ Gai Nhân lúc này bỗng cũng như ẩn như hiện không tồn tại, đến ngay cả các cao thủ lúc này họ cũng cảm thấy rất khó để cảm nhận ra được khí tức của những người trên sân khấu.
Nhã gian hoàng đế, lão Quốc cửu liền cau mày nói. "Trận pháp tinh diệu như vậy.! La Thần hắn cuối cùng là muốn làm gì vậy..."
Hoàng đế cũng nói. "Hử... Tấu khúc mà cũng cần đến một trận pháp cường đại như vậy sao..."
Liền mọi người lúc này cũng đã phát hiện ra điều kỳ diệu của nhóm người biểu diễn, lập tức tất cả lại rất mong chờ xem kết quả.
Sân khấu sau một hồi chuẩn bị xong, liền thấy Nhất Nguyệt bước ra giữa sân khấu mắt nhìn xung quanh một vòng, rồi tiếp nhìn lên trên thấy La Thần hiện đã gật đầu ra hiệu có thể bất đầu.
"Tinh....!" Một tiếng đàn bỗng liền phát ra.
Xong tiếp Thập Ngũ Giai Nhân, Hồng Hiên Nhiên liền hợp tấu ra một tấu khúc đầy đủ của một bày hát Tình Ca Tây Hải.
Liền Thập Ngũ Giai Nhân Nhị Hồng tay khẽ nhẹ kéo đàn nhị tạo thành một khúc dạo đầu nghe rất du dương. Cùng lúc tiếng trống nhẹ đệm cũng đồng kết hợp theo sau. Thất Sương lúc này tay nhẹ cũng đã dạo bước cổ cầm màu trắng ngọc bích, tiếp Tam Ngọc địch tử cũng nhẹ thổi da diết hợp cùng... v... v...
Liền lập tức một bày nhạc bởi thế mà được hợp thành rất không thể tưởng tượng của mọi người ở nơi này.
"Sao... đây... đây... Không... thể nào a..." Liền tất cả hiện cùng đều một suy nghĩ.
Trong sự chấn kinh khó có thể tin của mọi người, Nhất Nguyệt lúc này liền cũng đã cất giọng vẻ rất da diết nhớ thương một người đã đi khuất xa, đau lòng mà đứng nhìn xa xăm hát lớn.
Tiếng hát của Nhất Nguyệt hiện đã được cải thiện rất nhiều, giọng hát trầm ấm mang theo chút ưu buồn càng khiến bày hát nó càng thêm xuyên thấu trái tim của mọi người.
Nổi nhớ của một vị cô nương đứng thơ thẩn mắt nhìn xa xăm chờ đợi một người, rồi người đó nào đâu có xuất hiện đâu chứ... Mọi người liền bị một bày hát kết hợp với tấu khúc đầy đủ do Bát Vạn Thiên Âm tạo thành càng khiến thêm phần như bị lạc vào ảo mộng.
----------...----------
"Những cơn gió tựa như dao cứa vào mặt ta... Ôi nghe thôi cũng đã cảm thấy đau lòng quá rồi..." Một vị công tử không kìm được lòng sau khi nghe được bày hát.
"Huynh lại sảy cánh theo loài chim di trú phương nam bay về nơi xa ngút ngàn... Ôi.. ôi... Sao ta cũng cảm thấy rất tiếc thương quá đi..."
"Còn nhớ huynh đã hứa với muội rằng... Á.. Là tên vô lương nào lại như vậy a... Thật không biết thương tình thế thái gì hết mà..."
"X... x... o... o..." Liền sau một tấu khúc, mọi người lúc này ai nấy cùng liền bàn tán rất sôi nổi.
Sự chấn kinh của hợp tấu từ Bát Vạn Thiên Âm thật khiến cho những người này như biết được một chân trời mới, thật khiến khó có thể dừng lại ngay lúc này.
Nhã gian Như Họa bỗng cũng nói. "Tứ Sắc Giai Nhân gì chứ.! Thật không bằng một góc của bọn họ mà..."
Nhã gian Hoàng Vi, Hải Thanh Kiều cũng nói. "A.. Thật sự là hay quá đi.!"
Tú Nghi cũng cau mày nói. "Thật cái này sao nó lại có thể chứ..."
Nhã gian bốn vị công tử Tiêu Cách, Tiêm Huỳnh cũng không kìm được xúc động lên tiếng nói. "Nhất Nguyệt này xem ra lần trước ở hồ Lộng Nguyệt còn dấu nghề không ít nha."
Nhã gian lão hoàng đế cũng nói. "Ngô Quốc từ trước đến nay hình như chưa từng có tấu khúc nào kinh động như vậy đi."
Thái tổng quản bên cạnh tiếp lời. "Bẩm hoàng thượng.! Cái này quả thật khó có thể thấy ở bất cứ nơi nào."
Hoàng đế bỗng như đã hiểu nói. "Giờ thì trẫm đã hiểu vì sao hai ngày nay những lão thần của trẫm cứ tranh đấu về việc kinh doanh ở hồ Lộng Nguyệt rồi."
Tiếp lúc này Báo Nguyên đang ngồi bên dưới bỗng nhìn lên sân khấu nói. "Nhất Nguyệt cô nương.! Tại hạ Báo Nguyên hôm nay quả đã ngưỡng mộ cô nương rồi."
"Vậy nên không biết cô nương có thể hát thêm một lần nữa cho tại hạ có thể tường tận hơn được không.?"
"Đúng vậy... đúng đấy..." Liền những công tử ca khác cũng đồng một lời muốn được nghe tiếp.
La Thần trên nhã gian thấy vậy liền miệng hơi mĩm cười nói. "Giờ thì các ngươi đã biết sự lợi hại của Song Ngư Hoành Lâu chưa nào."
"Xì..." Song Ngư bên cạnh nghe vậy liền phì cười vui vẻ.
"Đại ca ca.! Tiểu Bạch Bạch cũng muốn hát nữa." Tiểu Bạch bên cạnh liền thấy rất ngưỡng mộ Nhất Nguyệt lên tiếng.
"Chưa đến lúc đâu.!" La Thần bỗng đáp, xong nói tiếp. "Tiểu Bạch Bạch rồi sẽ có phần, nhưng không phải là ngày hôm nay."
"Nhưng..." Nghe vậy Tiểu Bạch liền phồng má vẻ ủy khuất.
----------...----------
Lúc này Nhất Nguyệt thấy vẻ hăng hái của mọi người, nhưng mặt vẫn không mấy đã động. Bỗng Hoa Thiên Thiên lúc này lại xuất hiện lên tiếng đáp.
"Các vị bình tĩnh... bình tĩnh.!"
"Song Ngư Hoành Lâu như mọi người đều biết hiện đang có hợp tác kinh doanh ở hồ Lộng Nguyệt, vậy nên các ca kỹ hiện cần phải tập trung sức lực để tập luyện cho sự kiện đó."
"Vậy nên Hoa Thiên Thiên xin cáo lỗi với các vị một tiếng, còn nếu các vị muốn nhiều hơn thì xin hãy đợi thêm ít hôm nữa ở sự kiện hồ Lộng Nguyệt."
"Lúc đó Song Ngư Hoành Lâu đây nhất định sẽ hết lòng vì các vị.!"
"Ồ... tiếc quá... Đáng tiếc quá.... Nhưng sự kiện đó còn phải chờ đến bao giờ nữa đây chứ... Đúng vậy... còn phải chờ bao lâu nữa... x... x... o... o..."
Hoa Thiên Thiên tỷ liền đáp. "Ngày mai Song Ngư Hoành Lâu sẽ có thông cáo báo cho mọi người về cái này, còn bây giờ những mỹ nhân tấu khúc xin phép được chào các vị tại đây."
Vừa dứt lời Hồng Hiên Nhiên, Thập Ngũ Giai Nhân lập tức nhẹ đứng gật đầu vẻ chào mọi người, xong liền bước tới cửa riêng biệt bên cạnh sân khấu lập tức rời đi.
Mọi người thấy vậy liền chỉ còn biết tiếc nuối thở dài, có người thì vẫn còn không nỡ hiện vẫn đang du dương lời bày hát Tình Ca Tây Hải.
----------...----------
Một lúc sau La Thần hiện đã thấy buổi biểu diễn đã như mong đợi, liền hắn cũng không muốn tại nữa, thế là hắn cũng rời đi ra phía sau Song Ngư lâu gặp mọi người.
"Hồng Mỹ Nhân.! Tỷ xem ra đã dạy mọi người rất tốt nha."
Hồng Hiên Nhiên nghe vậy liền khiêm tốn đáp. "Thiếu gia quá lời.! Những cái này cũng chỉ qua là công sức của thiếu gia mà thôi."
"Thập Ngũ Giai Nhân mọi người cũng làm tốt lắm, cứ vậy mà phát huy nha.."
"Vâng.. Thiếu gia.!" Thập Ngũ Giai Nhân liền đồng thanh đáp.
La Thần khen khích lệ mọi người một chút xong, thì liền lại như muốn chạy trốn cái gì đó, lập tức lên tiếng nói. "Thôi.! Mọi người giờ cũng về nghỉ ngơi đi, giữ sức vài ngày tới còn sẽ mệt mỏi nữa đấy."
Tiếp La Thần liền cùng mọi người quay về trang viện mặc cho những khách nhân quyền quý kia hiện đang nghĩ gì kệ họ.
----------...----------
Nhã gian Cẩn Đình Ba và Kim Ngưu Sa lúc này bỗng có những lão nhân quyền quý đã tụ tập lại rất đông, hỏi không ngừng muốn cùng tham gia sự kiện hồ Lộng Nguyệt lần này.
Cẩn Đình Ba thì dưới sức ép của nhiều quan to triều đình cũng không tiện để từ chối hết thảy, liền cũng bảo người mau gọi La Thần hắn đến để bàn chuyện một chút.
Không lâu sau Hoa Thiên Thiên tỷ bước vào nói. "Thiếu gia.! Sức khỏe không được tốt, hiện rất mệt mỏi nên đã đi ngủ sớm rồi."
"Cái gì..." Kim Ngưu Sa nghe vậy liền rất không dám tin tưởng, kinh ngạc không thôi.
Cẩn Đình Ba thì thông minh hơn hiện đã hiểu được là vì sao rồi, thế là liền chỉ biết nhẹ lắc đầu bất đầu tiếp chuyện cùng với những con hổ đói trước mặt.
Nhã gian lão hoàng đế thì hiện cũng lên tiếng. "Xem ra sự kiện hồ Lộng Nguyệt sắp tới đây, nó sẽ rất không nhỏ rồi đi."
Nhã gian Hoàng Vi bốn người hiện càng thêm rất kinh nghi về nhân vật tên La Thần, nhã gian Như Họa và Kim Gia Như thì cũng rất chìm đắm trong suy nghĩ sâu xa nào đó, nhã gian Nguyên Sương Sương và Mộc Lan Hoa thì hiện cũng rất chìm đắm trong ảo mộng tấu khúc.
Riêng nhã gian của thất công chúa Ngô Chiêu Quân thì nàng đang hiện trong lòng cảm thấy rất đau lòng vì bày hát, liền nàng tay bỗng lén đưa ra sau nắm chặt lấy bàn tay của Hàn Linh.
Hàn Linh cũng cảm nhận được bàn tay của thất công chúa có chút lạnh, liền cũng nắm chặt lấy không rời.
Bên cạnh Văn Hi vẫn phía sau hộ vệ cho lục công chúa Ngô Lạc Mặc, bỗng rất chấn động khi vô tình bắt gặp được hình ảnh này, tiếp liền cô trong lòng có chút hãi hùng quay ngay sang hướng khác.
Nhã gian bốn công tử Tiêu Cách thì cũng rất thỏa lòng vì hôm nay đã đến đây, còn những công tử ca khác thì cũng hiện đang còn bàn luận rất sôi nổi về Song Ngư Hoành Lâu, về Thập Ngũ Giai Nhân, về mỹ nhân Hoa Thiên Thiên.
Cứ thế một hồi rất lâu thì cuối cùng những vị khách quý này mới chịu thôi ra về, hiện mỗi người đều có một cảm giác thấy thật rất không đủ khi chỉ được nghe duy một tấu khúc.
Tuy tấu khúc nó hay thì hay thật, nó kinh động cũng là thật, nhưng... nhưng mọi người không hiểu sao vẫn cảm thấy thiếu thốn chưa thấy đủ.
Tuy trong lòng mọi người đều cùng có một cảm giác thiếu thốn, nhưng nói chung lại thì ngày hôm nay đến đây được nghe tấu khúc kia, đối với bọn họ mà nói thì hiện cũng xem ra là có thể nói là hài lòng rồi.
Mà cái cảm giác này hiện tại của bọn họ có mơ cũng không nghĩ ra được rằng, những cái này thật ra chính La Thần là hắn muốn thành như vậy đấy.
----------...----------
Trang viện : La Thần.
Màn đêm gió se lạnh, La Thần hiện đang ngồi ở sân thượng tầng hai trang viện cùng với Song Ngư ngắm cảnh trời đêm, mặc cho thế sự ngoài kia hiện có là gì.
Bên cạnh còn thấy có Cửu Mai, Lãnh Điệp luôn bên cạnh La Thần, còn có Tiểu Bạch, Tiểu Hắc, Hải Na Na hiện cũng ở đây.
Hồng Hiên Nhiên, Hoa Thiên Thiên lúc này cũng ngồi cùng La Thần nghe phân phó, bỗng lúc này La Thần lên tiếng nói.
"Hoa Thiên tỷ.! Ngoài kia tình hình thế nào rồi."
"Thưa thiếu gia.! Hiện đã tạm lắng hơn rồi, duy chỉ còn Kim Ngưu Sa là vẫn rất bực bội, vẫn luôn đòi gặp thiếu gia người."
"Cứ mặc kệ lão ta đi.!" La Thần nhẹ đáp, xong lại nói tiếp.
"Hồng Mỹ Nhân tỷ.! Tỷ vẫn như cũ cứ tập luyện cho mọi người như bình thường."
"Hoa Thiên tỷ.! Tỷ thì ngày mai coi vẫn buôn bán đồ chiên buổi sáng như bình thường, nhưng còn buổi tối thì không cần phải mở cửa đón khách nữa. Bởi cái chúng ta cần, nó đã đạt được rồi."
"À còn có, tỷ một chút gọi nhóm Nguyệt Vệ và Nhất Đẳng Yêu Quân đến gặp ta."
Nói xong một hơi hết mọi thứ, La Thần lại như trút bỏ một hơi nói. "Hàizz... Thôi.! Hiện đã không còn sớm nữa, mọi người cũng nên đi nghỉ ngơi đi."
Nói xong, La Thần cùng mọi người sau một hồi lâu cùng ngồi ngắm trời đêm cũng liền đứng lên rời đi. Cứ vậy trong đêm La Thần hắn lại có chút chuyện bàn bạc với Nguyệt Vệ và Nhất Đẳng Yêu Quân cho đến gần sáng.
----------...----------
Sáng hôm sau.
Kinh Sư hồ Lộng Nguyệt buổi sáng mát mẻ, người thì đông đúc. Lúc này La Thần hắn đang ngồi trên xe ngựa cùng với Hồng Hiên Nhiên, Lãnh Điệp và Dung nhi đi đến đây.
Hòng muốn đến để xem xét cái sự kiện hồ Lộng Nguyệt phía đối tác đã chuẩn bị đến đâu rồi.
Còn có Hoa Thiên Thiên, Mộng Tuyết, Mị Tuyết thì hiện đang ngồi ở một xe ngựa khác theo hầu cho Song Ngư cũng muốn đi du hồ Lộng Nguyệt chơi.
Riêng xe ngựa của Song Ngư thì có mỹ yêu Tiểu Hồng Ngư, Tiểu Bạch, Tiểu Hắc ngồi cùng.
Hiện phía nhóm Song Ngư thì đang định đi dạo khắp hồ Lộng Nguyệt, nên đã chia ra không đi cùng với La Thần.
Còn La Thần hắn thì lại muốn đến Mộng Hồng Lâu tìm lão Cẩn Đình Ba để bàn chuyện chứ nào có được rảnh rỗi để đi chơi đâu.
Mộng Hồng Lâu ban ngày không mở cửa đón khách, vì suy cho cùng nơi đây nó cũng là một hoa điếm. Nhưng không vì thế mà lúc này lại có ít người đến đây, vì bởi lúc này trước cửa Mộng Hồng Lâu đang giàn hàng đầu bếp cùng với chảo dầu nóng, đang rất tất bật buôn bán đồ chiên sốt cà chua.
Phải nói là Mộng Hồng Lâu danh tiếng rất được, bởi hiện người đến mua đồ chiên nó rất là đông đúc, nhìn thôi cũng thấy là kinh doanh rất được rồi.
La Thần từ xa thấy lão chuột Thái Ti đang đứng chỉ tay hối thúc mọi người làm việc rất ra dáng một lão bản. La Thần khi đã bước xuống xe ngựa thì liền hướng lão chuột hô lớn.
"Lão chuột...!"
"Là kẻ nào...!" Lão Thái Ti vẻ liền lập tức rất tức giận quay lại quát lớn.
"Là ta.!"
"Ặc... La Thần công tử ngài đừng có mà trêu chọc lão nhân nữa mà..."
"Ha... ha... ha... Trêu chọc gì đâu chứ, ta thật chỉ gọi theo kiểu thân quen mà thôi."
Lão Thái Ti vẻ tuy giận nhưng vẫn không dám làm gì liền chỉ biết trong lòng rất ủy khuất, La Thần thì cũng liền hỏi Cẩn Đình Ba có tại không, với việc sự kiện hồ Lộng Nguyệt thì là ai phụ trách làm việc.
Lão Thái Ti liền đáp. "Sân khấu biểu diễn hiện được người khác phụ trách quán xuyến.!"
"Công tử đợi một chút, lão sẽ liền giao việc ở đây lại cho người khác, rồi sẽ dẫn đường cho công tử đến nơi chỗ sân khấu đang được xây dựng để ngài xem xét."
"Được.!" La Thần liền vui vẻ đáp.
Bỗng La Thần lúc này mắt hơi liếc sang một hướng khác gần đó tiếp muốn xem cách buôn bán đồ chiên của Mộng Hồng Lâu thì...
Thì bỗng lúc này La Thần thấy có một người quen đang tóc tai rất rối bời rủ rượi, y phục thì hơi bẩn thỉu đang quỳ hai gối vẻ rất tang thương.
Khi vừa nhìn thấy người này La Thần hắn liền trong lòng có chút chấn kinh liền nghĩ đã có chuyện chẳng hay rồi, thế là hắn liền nhanh chân đi qua ở cạnh góc tường của Mộng Hồng Lâu tiếp cận người này.
Lão chuột Thái Ti thì hiện đã đi vào trong tìm người giao việc ở nơi này lại rồi, nên liền hiện lão cũng chẳng biết La Thần lúc này đang làm gì.
La Thần khi đã tới góc tường mắt nhìn chằm chằm vào người đang quỳ dưới đất, thì bỗng hắn có chút thấy rất đáng thương nhẹ lên tiếng nói.
"Thẩm.! Sao thẩm lại..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.