Chương 132: Sự chuyển động của sở tính
Tuyết Đình Cây
11/03/2021
Trang viện : La Thần.
Thành Kinh Sư một buổi sáng trong lành, lúc này Thập Ngũ Giai Nhân đang hiện rất chăm chỉ tập luyện âm luật ở một căn phòng lớn ở tầng hai trang viện La Thần.
Thập Nhất Chi lúc này đứng trước một giá lớn bắt treo nhiều loại giây đàn lớn nhỏ, bỗng lúc này cô ấy không khẩy đàn như bình thường.
Mà lại thấy cô ấy dùng móng sắt chuyên dụng để đeo ngón tay, lập tức bấu lấy dây đàn siết mạnh vuốt theo dây đàn.
Liền dây đàn lập tức phát ra một âm thanh trầm đặc kẻo kẹt hệt như những tiếng trầm đặc của những bài hát sôi động của thời hiện đại.
Tiếp gần đó Bát Thùy đứng trước một giàn trống được ngâm mình trong nước, tay nhanh vỗ nhẹ tạo ra một tiếng trống cũng trầm đặc không kém. Kết hợp linh lực phát động Bát Vạn Thiên Âm liền lập tức tạo ra một âm thanh như trống sôi động ở thời hiện đại.
Những cô nương Thập Ngũ Giai Nhân còn lại lúc này cũng cùng liền động linh lực phát động Bát Vạn Thiên Âm bắt đầu hợp tấu.
Liền lúc này một bản nhạc được phối ra giai điệu rất mạnh mẽ, sôi động chưa từng có ở thế giới này. Nếu lúc này mà có bất kỳ ai có thể nghe được cái này thì quả không ngoa liền chỉ có thể mở hoắc mồm mà kinh ngạc.
Nhạc sôi động mạnh mẽ đã có, hiện tiếp chỉ còn kết hợp vũ đạo nữa thì mọi việc nó liền đã hoàn hảo chấn kinh thiên hạ rồi.
Vậy nên liền lúc này sự kết hợp giữa Nguyệt Vệ và Nhất Đẳng Yêu Quân liền xuất kích. Lập tức thấy Nguyệt Vệ có Mỹ Nguyệt, Chỉ Nguyệt, Thủy Nguyệt, Lộ Nguyệt, Song Nguyệt liền bước ra.
Còn Nhất Đẳng Yêu Quân thì gồm có Tước Yên, Mộc Lan cũng liền bước ra hợp diễn.
Đặc biệt còn có Nhất Nguyệt thuộc nhóm Thập Ngũ Gia Nhân nhưng hiện cũng cùng xuất kích hợp diễn.
Tám người hiện liền đứng chụm lại gần nhau quanh thành một vòng quanh cho Mỹ Nguyệt đứng ở giữa, liền nhạc nhịp mạnh nhấn nhá tạo nhịp.
Liền tám người lập tức uốn mình lắc vòng eo, hai tay đung đưa, mỗi người mỗi kiểu không đồng nhất tạo thành một thể nhìn rất thích mắt.
"Tia... đê.." Bỗng cả tám người đồng hô như để có thể bắt nhịp với nhau.
Lập tức tất cả liền hơi cuối mình tạo dáng đứng yên làm lộ ra Mỹ Nguyệt đang đứng ở giữa bất đầu phần của mình.
Mỹ Nguyệt liền đứng ngang, người hơi chùng chân thấp người lắc mạnh hai vai, nhún người nhấn nhá giống như là muốn nhảy ra khỏi vòng người đang bao lấy mình vậy.
Hình dáng ngực đầy đặng căng tròn, mái tóc phiêu bồng, miệng cười vẻ khiêu khích chúng nhân, Mỹ Nguyệt lúc này nhìn thôi thì chỉ muốn vồ lấy mà ăn tươi nuốt sống.
"Tia... đê.." Liền cả tám người tiếp lại đồng hô bắt nhịp.
Liền tiếp nhóm người đang bất động liền lại di chuyển xoay vòng một chút đổi vị trí rồi tiếp dừng lại đồng giơ hai tay về người ở giữa lúc này là Chỉ Nguyệt.
Chỉ Nguyệt giơ cao hai tay từ từ hạ xuống, hai bàn tay nhẹ nhàng vuốt xuống toàn bộ đường cong của cơ thể mình, khi hai tay vuốt tới vòng eo săn chắc Chỉ Nguyệt liền ưỡn ngực lớn vung hai tay xòe ra trước như miêu nữ vồ người, nhìn trông rất khiêu gợi.
"Tia... đê.." Liền lại nhịp độ thay đổi tám người lại bất đầu di chuyển.
Chỉ khác là lần này liền tạo thành hai hàng hình chữ V hướng ra trước trước, liền người đứng đầu hàng bên trái lúc này là Tước Yên xuất kích.
Tước Yên yêu mị chúng nhân xoay người một vòng tiếp đưa tay ra trước xoay vòng bàn tay kết hợp vòng eo thon nhẹ uốn càng thêm nhìn rất chảy nước miếng.
"Tia.. đê.." Lại hô vang di chuyển đội hình.
Liền hai hàng người lại gập lại gần nhau, liền bốn người phía trước Tước Yên, Thủy Nguyệt, Mỹ Nguyệt, Mộc Lan lại ngã nằm ra đất làm lộ ra phía sau bốn người đang đứng tiếp phần của mình.
Mà hiện bốn người đang đứng đó lại là Nhất Nguyệt, Chỉ Nguyệt, Lộ Nguyệt, Song Nguyệt. Tiếp Nhất Nguyệt cô ấy liền giơ hai tay ra trước huơ huơ kiểu như muốn nói đừng nha.. đừng nha...
Tiếp rồi Nhất Nguyệt lại khoanh tay trước ngực lớn của mình hếch vai hếch đầu một cái kiểu như rất khiêu khích chúng nhân.
Xong cả bốn người đang đứng lại liền quay lưng lại đứng yên nhường lại phần tiếp theo, lúc này bốn người đang nằm cũng đã liền đứng lên lại.
Mỹ Nguyệt bước ra trước uốn mình hai tay lướt nhẹ bầu ngực, mắt nhìn thẳng về trước nháy mắt một cái rất khiêu khích.
Thủy Nguyệt tiếp phần lượn người về trước khoe vòng ngực không nhỏ của mình nở một nụ cười rất tươi, ôi thôi chết người mất thôi.
Lộ Nguyệt bỗng từ sau chạy lên uốn eo chắc khỏe của mình, đưa ngửa tay về trước ngoắc ngoắc kiểu rất mời gọi chúng nhân thiên hạ.
Song Nguyệt tiếp phần tiến lên uốn éo khoe dáng chuẩn mỹ nữ, một tay đung đưa, khẩy hai vai mềm vài lần, tiếp xung quanh cả nhóm lập tức xếp thành ba hàng.
Ba người đứng đầu chính là Song Nguyệt, Mộc Lan, Nhất Nguyệt. Phía sau năm người lúc này cũng liền đồng nhất động tác với Song Nguyệt.
Liền tám người lập tức vung chân mạnh mẽ, Thập Ngũ Giai Nhân bên kia cũng liền tăng mạnh âm nhạc bước vào điểm sôi động nhất của tấu khúc.
Liền tiếp thấy tám người vũ công liền mạnh mẽ vung eo lắc tay, vung chân sang ngang tạo nên một vũ đạo rất nhanh và mạnh mẽ rất kích thích ánh nhìn.
Nhạc mạnh, nhịp nhảy tốc độ cũng nhanh, liền đội hình sau một hồi lại thấy có biến đổi. Bỗng hơi ngừng một nhịp Tước Yên vẻ rất yêu mị giết chết nam nhân hơi uốn người lên tiếng.
"Bắt kịp tôi đi nếu huynh có thể..."
"Uỳnh... uỳnh....." Tiếng trống mạnh bỗng liền lấn ác, lập tức xông lên một trận âm nhạc mạnh bạo rực lửa.
Liền tám mỹ nhân đang vũ khúc lập tức lại bước vào nhịp nhanh tiếp tục vũ đạo giết chết trái tim nhỏ của chúng nam nhân trong thiên hạ kia.
"x.. x... o... o..."
Cứ thế ở trang viện của La Thần những cô nương, những nữ nhân, những mỹ nhân cứ không ngừng tập luyện vũ điệu mới lạ rất nóng mắt người xem. Cứ thế mọi người giờ đã không còn quá ngại ngùng giống như lúc đầu khi thiếu gia chỉ dẫn nữa.
----------...----------
Mộc Gia Thôn.
Vượt qua Mộc Gia Thôn thẳng hướng xuống phía nam Ngô Quốc, lúc này ở đây Thập Nhị Hòa đang bị bao vây bởi một đám người.
Mà Thập Nhị Hòa cùng với Ô Trúc cả ngày hôm kia khi nghe ngóng điều tra cái Mộc gia thôn thì đã liền biết có trá, vậy nên hai người liền cũng không dám bước vào trong thôn.
Vậy nên cả hai liền lập tức đi đường vòng qua chứ tuyệt không bước vào trong thôn. Bởi vậy hai người cả đêm cứ vậy liền chỉ có thể bên ngoài rừng cây ngắm sao mà ngủ qua đêm.
Ô Trúc yêu thương Thập Nhị Hòa sáng sớm tinh mơ liền đã đi săn thú hòng muốn đem về chút đồ ăn cho yến nhỏ đáng yêu Thập Nhị Hòa.
Do vậy Thập Nhị Hòa hiện chỉ có một mình tại, vậy nên trong lúc cô đang định đi tìm ít nước để uống thì đã bị một nhóm người hắc y nhân bỗng từ đâu tới liền bao lấy.
Lúc này một tên cầm đầu hắc y nhân liền bước ra nói. "Cô từ đâu tới, vì sao lại đến gần Mộc gia thôn.?"
"Ta... ta.. Chỉ là đi ngang qua, giờ đang định sẽ đi xuôi nam, không có ý định bước vào Mộc gia thôn đâu."
"Hử... Xuôi nam.! Nói như vậy tức là cô đã đi vòng qua Mộc gia thôn để xuôi nam."
"A... ta.. ta không biết gì hết... ta thật chưa từng bước vào Mộc gia thôn, vậy nên các ngươi hãy tha cho ta đi."
"Tha cho cô... Ha... ha... ha... Buồn cười.! Cô đã biết sự tồn tại của chúng ta vậy mà còn nghĩ chúng ta sẽ tha cho cô sao... ha.. ha... ha..." Tên cầm đầu liền rất buồn cười vẻ ngây thơ của Thập Nhị Hòa.
"Nhưng ta... chỉ muốn xuôi nam chứ không có ý gì với Mộc gia thôn cả.!" Thập Nhị Hòa hiện mặt đã tái mét sợ hãi vô cùng.
"Hừ... Nói nhiều làm gì.! Có trách thì hãy trách bản thân cô xui xẻo dám tới gần Mộc gia thôn đi." Nói xong tên hắc y nhân cầm đầu liền lập tức hướng Thập Nhị Hòa bước qua.
"Á...." Thập Nhị Hòa liền sợ hãi la lớn thất thanh.
"Ha... ha... ha.... Một nơi hoang vắng như thế này sẽ không có ai đến cứu cô đâu... ha.. ha.. ha..." Tên cầm đầu liền cười ngão ngớn.
Tiếp hắn liền đao lớn trong tay bước qua liền vung tay muốn một phát chém chết Thập Nhị Hòa. Nhưng...
Nhưng khi tên cầm đầu kia chỉ vừa vung đao cao lên một cái thì bỗng có một bóng trắng đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
"Binh...!"
Liền bóng trắng một tay cầm quạt chấn mạnh ngay ngực của tên hắc y nhân, liền làm tên hắc y nhân hắn bị chấn cho văng người ngã sóng soài về sau.
Liền bóng trắng lúc này ngẩn mặt ngạo nghễ, ánh mắt xem thường chúng nhân rất chi là bá đạo.
"Phập..." Liền tiếng vung mạnh mở quạt trắng trên tay.
Liền bóng trắng lúc này mặt rất sắc lạnh như băng hàn lên tiếng nói. "Nữ nhân của Ô Trúc ta các ngươi cũng dám đụng... Hử...."
Thập Nhị Hòa sợ hãi bỗng thấy bá đạo Ô Trúc xuất hiện thì liền lập tức rất yên tâm vội nhanh đã bình tĩnh hơn nhiều.
Ô Trúc thì mắt lạnh, mày sắc, mũi cao thanh tú, thân hình cao gầy nhưng lại như chấn cả thiên hạ đứng trước Thập Nhị Hòa yến nhỏ.
"Cô là ai...?" Liền đám hắc y nhân lập tức hỏi lớn.
Tên cầm đầu lúc này cũng đã bị nội thương bò dậy nói. "Dám động vào bọn ta, cô có biết sẽ có hậu quả như thế nào không hả."
"Hừ..." Nhẹ nhàng đung đưa chiếc quạt trên tay vẻ chẳng quan tâm Ô Trúc hừ lạnh một tiếng nói tiếp.
"Dám động vào nữ nhân của ta.... Chết...!"
"Hừ.... Xem ra cô đây chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ đâu nhỉ.!" Tên cầm đầu liền cũng lạnh lùng đáp, xong tiếp hắn liền hô lớn.
"Huynh đệ... Lên.!"
"Xoẹt... xoẹt... xoẹt..." Liền rất nhiều tiếng kiếm được trút khỏi vỏ vang lên.
Lập tức một đám hơn mười tên liền xông lên công kích mỹ yêu Ô Trúc, Ô Trúc thì vẻ rất bình tĩnh đứng yên chờ đợi bão tố cứ việc đến.
Bỗng một kiếm đâm mạnh ngay cái cổ cao trắng ngần của Ô Trúc. Liền Ô Trúc bỗng xoay người sang ngang, tay vẫn cầm quạt trắng vẻ rất phong nhã.
Một kiếm cứ vậy nhẹ nhàng xược qua, Ô Trúc đảo tay gấp quạt chấn một cái trúng ngay bụng tên vừa ra tay.
"Hự..." Chỉ kịp nghe tên đó hự một tiếng liền lập tức văng ngược lại về sau.
Những tên còn lại thấy vậy liền biết Ô Trúc khó đối phó, vậy nên liền chuyển hướng vung kiếm về phía Thập Nhị Hòa trước.
Ô Trúc thấy vậy liền như đã tức giận thật sự rồi, lập tức phi nhanh tới bên cạnh Thập Nhị Hòa đảo tay mở quạt vung mạnh một đường ngang.
Lập tức một luồng khí tức mạnh mẽ liền bắn ra chấn cho cả đám hắc y nhân bị văng hết ngược ra sau hộc máu bất tỉnh nhân sự.
"Á.... a... Á..." Cả đám đó chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi liền cũng bặt tăm.
"Cô... cô..." Tên cầm đầu thấy vậy liền rất kinh sợ, hiện chỉ nói có hai tiếng thì liền lập tức quay đầu bỏ chạy ngay.
Ô Trúc thấy vậy nhưng vẫn tỏ ra khinh thường không đuổi theo làm gì cả, tiếp cô liền quay sang Thập Nhị Hòa vẻ rất quan tâm nói.
"Muội có bị sợ lắm không.?"
"Xì..." Liền phì cười rất tươi, Thập Nhị Hòa đáp. "Có tỷ tỷ ở đây rồi thì muội không còn sợ gì nữa cả."
"Muội thật là..." Ô Trúc cũng bó tay khi thấy Thập Nhị Hòa lúc này mà còn có thể cười rất tươi như vậy.
Liền một lúc lâu sau, khi hai người đã đi khá xa rồi thì lúc này bỗng Thập Nhị Hòa lại hướng Ô Trúc vẻ trêu đùa lên tiếng nói.
"Ô Trúc tỷ.! Tỷ khi nãy nói cái gì mà nữ nhân của ta là sao a...."
"À... chỉ là nhầm lẫn một chút thôi.!" Ô Trúc bỗng hơi ngượng ngùng đáp.
"Nhầm lẫn á.! Hàizz... Vậy mà muội còn tưởng là tỷ thật lòng đi." Thập Nhị Hòa liền vẻ có chút thất vọng.
"Nếu là thật...." Ô Trúc định nói thì liền dừng lại nói tiếp. "Thôi.! Chúng ta mau đi khỏi nơi này thôi."
"Hả.! Cái gì nếu là thật... thật cái gì vậy a...." Thập Nhị Hòa vẻ trêu chọc nói, xong liền cô lập tức lại chạy nhanh về phía trước không đợi câu trả lời.
"Ta..." Ô Trúc chỉ kịp nói vậy thì liền đã thấy Thập Nhị Hòa như yến nhỏ lượn nhanh chạy mất rồi.
"Ta.. cũng không biết như vậy có đúng hay không nữa...."
----------...----------
Ngô Quốc : Ở một thành lớn ở hướng tây.
Bá Trung Can thúc và Hồng Nam thúc, hai lão nhân hiện đang ở một thành trì rất lớn ở hướng tây Ngô Quốc.
"Hàizz..." Lúc này Bá thúc bỗng có chút thở dài nhẹ lắc đầu nói. "Đường tuy rộng thênh thang, nhưng nếu Kinh Sư có biến thì quả thật thiếu gia và toàn bộ người của chúng ta thật khó có thể chạy đi bằng đường này được."
Hồng Nam thúc cũng vẻ đồng tình nói. "Thôi trước cứ viết thư truyền về báo thiếu gia một tiếng đi, còn chúng ta thì cứ như sắp xếp tiếp thẳng tây vượt ra khỏi Ngô Quốc trước đã."
"Hàizz... Đành chỉ biết vậy thôi.! Việc còn lại thì phải xem vào năng lực phán đoán của thiếu gia người rồi."
Cứ vậy Bá thúc và Hồng Nam thúc lại trong lòng rất nặng trĩu lo lắng cho người nhà của mình hiện vẫn còn ở trong thành Kinh Sư chưa thể chạy ra ngoài.
----------...----------
Rừng Phong Lâm : Dọc theo bìa rừng hướng về tây.
Mỹ yêu Bàng Kim Thuyên và mỹ yêu Thổ Thanh Liên lúc này do cảnh giới cao nên đã không ngừng phi hành rất nhanh, và hiện hai người cũng đã đi được khá xa rồi.
Liền lúc này hai người đang nghỉ ngơi thì Bàng Kim Thuyên bỗng lên tiếng. "Con đường này tuy rất vắng vẻ dễ đi, nhưng cái quan trọng là ngay đầu bìa rừng nơi Kinh Sư hiện có trăm vạn quân binh kia."
Thổ Thanh Liên cũng tiếp lời nói. "Đúng vậy.! Cả đoạn đường đến đây hiện rất thông suốt, duy chỉ là lối vào rừng ở Kinh Sư nó là đã bị chặn rồi."
Bàng Kim Thuyên hiện cũng không biết phải làm sao liền nói. "Thôi.! Cô coi có thành trấn nào gần đây, trước cứ nhờ người viết thư truyền tin về cho thiếu chủ đi."
"Xong liền chúng ta lại nhanh lên đường thôi.!"
"Ừ.! Thiếu chủ có tính toán gì, tốt hơn là hai ta cũng đừng nên có suy đoán lung tung làm gì."
Hai mỹ yêu bàn tính xong thì liền lập tức nhanh hành động tiếp tục lên đường không ngại mệt mỏi khó khăn.
Thật sự cũng không biết sao hai người này lúc này lại trở nên biến hóa rất trung thành với La Thần như vậy nữa, cái này chắc về sau cứ để họ nói ra thì mới có lẽ biết được đi.
----------...----------
Kinh Sư : Thất Công Chúa.
Viện tử thất công chúa lúc này trên giường lớn buổi sáng, hiện thấy Hàn Linh đang rất cần mẫn ngồi ở bên giường tay nắm lấy chặt bàn tay của thất công chúa.
Thất Công Chúa Ngô Chiêu Quân mặt quay đi không nhìn Hàn Linh, hai mắt thì nước mắt cứ lăn dài không ngừng. Tiếp cô bỗng rất nghẹn ngào lên tiếng.
"Hàn Linh tỷ tỷ.! Muội thật muốn rời đi.... muội thật muốn nhờ người đó giúp muội rời đi... muội... muội... muội cũng muốn tỷ cũng cùng rời đi với muội nữa..."
Hàn Linh chỉ nhẹ đau lòng đáp. "Công Chúa.! Hạ quan thân mang trọng trách sao có thể làm như thế được chứ."
"Hức... hức.... Hàn Linh tỷ tỷ.! Tỷ thật không có cảm giác gì với muội hay sao.?"
"Hạ quan chỉ là phụng mệnh làm việc, mong công chúa người có thể hiểu cho."
Ngô Chiêu Quân liền chẳng biết phải làm sao, lập tức chỉ biết quay mặt đi lặng lẽ rơi đi rất nhiều nước mắt, khiến làm cả một mảng chăn dày hiện cũng đã ướt đẫm.
Thành Kinh Sư một buổi sáng trong lành, lúc này Thập Ngũ Giai Nhân đang hiện rất chăm chỉ tập luyện âm luật ở một căn phòng lớn ở tầng hai trang viện La Thần.
Thập Nhất Chi lúc này đứng trước một giá lớn bắt treo nhiều loại giây đàn lớn nhỏ, bỗng lúc này cô ấy không khẩy đàn như bình thường.
Mà lại thấy cô ấy dùng móng sắt chuyên dụng để đeo ngón tay, lập tức bấu lấy dây đàn siết mạnh vuốt theo dây đàn.
Liền dây đàn lập tức phát ra một âm thanh trầm đặc kẻo kẹt hệt như những tiếng trầm đặc của những bài hát sôi động của thời hiện đại.
Tiếp gần đó Bát Thùy đứng trước một giàn trống được ngâm mình trong nước, tay nhanh vỗ nhẹ tạo ra một tiếng trống cũng trầm đặc không kém. Kết hợp linh lực phát động Bát Vạn Thiên Âm liền lập tức tạo ra một âm thanh như trống sôi động ở thời hiện đại.
Những cô nương Thập Ngũ Giai Nhân còn lại lúc này cũng cùng liền động linh lực phát động Bát Vạn Thiên Âm bắt đầu hợp tấu.
Liền lúc này một bản nhạc được phối ra giai điệu rất mạnh mẽ, sôi động chưa từng có ở thế giới này. Nếu lúc này mà có bất kỳ ai có thể nghe được cái này thì quả không ngoa liền chỉ có thể mở hoắc mồm mà kinh ngạc.
Nhạc sôi động mạnh mẽ đã có, hiện tiếp chỉ còn kết hợp vũ đạo nữa thì mọi việc nó liền đã hoàn hảo chấn kinh thiên hạ rồi.
Vậy nên liền lúc này sự kết hợp giữa Nguyệt Vệ và Nhất Đẳng Yêu Quân liền xuất kích. Lập tức thấy Nguyệt Vệ có Mỹ Nguyệt, Chỉ Nguyệt, Thủy Nguyệt, Lộ Nguyệt, Song Nguyệt liền bước ra.
Còn Nhất Đẳng Yêu Quân thì gồm có Tước Yên, Mộc Lan cũng liền bước ra hợp diễn.
Đặc biệt còn có Nhất Nguyệt thuộc nhóm Thập Ngũ Gia Nhân nhưng hiện cũng cùng xuất kích hợp diễn.
Tám người hiện liền đứng chụm lại gần nhau quanh thành một vòng quanh cho Mỹ Nguyệt đứng ở giữa, liền nhạc nhịp mạnh nhấn nhá tạo nhịp.
Liền tám người lập tức uốn mình lắc vòng eo, hai tay đung đưa, mỗi người mỗi kiểu không đồng nhất tạo thành một thể nhìn rất thích mắt.
"Tia... đê.." Bỗng cả tám người đồng hô như để có thể bắt nhịp với nhau.
Lập tức tất cả liền hơi cuối mình tạo dáng đứng yên làm lộ ra Mỹ Nguyệt đang đứng ở giữa bất đầu phần của mình.
Mỹ Nguyệt liền đứng ngang, người hơi chùng chân thấp người lắc mạnh hai vai, nhún người nhấn nhá giống như là muốn nhảy ra khỏi vòng người đang bao lấy mình vậy.
Hình dáng ngực đầy đặng căng tròn, mái tóc phiêu bồng, miệng cười vẻ khiêu khích chúng nhân, Mỹ Nguyệt lúc này nhìn thôi thì chỉ muốn vồ lấy mà ăn tươi nuốt sống.
"Tia... đê.." Liền cả tám người tiếp lại đồng hô bắt nhịp.
Liền tiếp nhóm người đang bất động liền lại di chuyển xoay vòng một chút đổi vị trí rồi tiếp dừng lại đồng giơ hai tay về người ở giữa lúc này là Chỉ Nguyệt.
Chỉ Nguyệt giơ cao hai tay từ từ hạ xuống, hai bàn tay nhẹ nhàng vuốt xuống toàn bộ đường cong của cơ thể mình, khi hai tay vuốt tới vòng eo săn chắc Chỉ Nguyệt liền ưỡn ngực lớn vung hai tay xòe ra trước như miêu nữ vồ người, nhìn trông rất khiêu gợi.
"Tia... đê.." Liền lại nhịp độ thay đổi tám người lại bất đầu di chuyển.
Chỉ khác là lần này liền tạo thành hai hàng hình chữ V hướng ra trước trước, liền người đứng đầu hàng bên trái lúc này là Tước Yên xuất kích.
Tước Yên yêu mị chúng nhân xoay người một vòng tiếp đưa tay ra trước xoay vòng bàn tay kết hợp vòng eo thon nhẹ uốn càng thêm nhìn rất chảy nước miếng.
"Tia.. đê.." Lại hô vang di chuyển đội hình.
Liền hai hàng người lại gập lại gần nhau, liền bốn người phía trước Tước Yên, Thủy Nguyệt, Mỹ Nguyệt, Mộc Lan lại ngã nằm ra đất làm lộ ra phía sau bốn người đang đứng tiếp phần của mình.
Mà hiện bốn người đang đứng đó lại là Nhất Nguyệt, Chỉ Nguyệt, Lộ Nguyệt, Song Nguyệt. Tiếp Nhất Nguyệt cô ấy liền giơ hai tay ra trước huơ huơ kiểu như muốn nói đừng nha.. đừng nha...
Tiếp rồi Nhất Nguyệt lại khoanh tay trước ngực lớn của mình hếch vai hếch đầu một cái kiểu như rất khiêu khích chúng nhân.
Xong cả bốn người đang đứng lại liền quay lưng lại đứng yên nhường lại phần tiếp theo, lúc này bốn người đang nằm cũng đã liền đứng lên lại.
Mỹ Nguyệt bước ra trước uốn mình hai tay lướt nhẹ bầu ngực, mắt nhìn thẳng về trước nháy mắt một cái rất khiêu khích.
Thủy Nguyệt tiếp phần lượn người về trước khoe vòng ngực không nhỏ của mình nở một nụ cười rất tươi, ôi thôi chết người mất thôi.
Lộ Nguyệt bỗng từ sau chạy lên uốn eo chắc khỏe của mình, đưa ngửa tay về trước ngoắc ngoắc kiểu rất mời gọi chúng nhân thiên hạ.
Song Nguyệt tiếp phần tiến lên uốn éo khoe dáng chuẩn mỹ nữ, một tay đung đưa, khẩy hai vai mềm vài lần, tiếp xung quanh cả nhóm lập tức xếp thành ba hàng.
Ba người đứng đầu chính là Song Nguyệt, Mộc Lan, Nhất Nguyệt. Phía sau năm người lúc này cũng liền đồng nhất động tác với Song Nguyệt.
Liền tám người lập tức vung chân mạnh mẽ, Thập Ngũ Giai Nhân bên kia cũng liền tăng mạnh âm nhạc bước vào điểm sôi động nhất của tấu khúc.
Liền tiếp thấy tám người vũ công liền mạnh mẽ vung eo lắc tay, vung chân sang ngang tạo nên một vũ đạo rất nhanh và mạnh mẽ rất kích thích ánh nhìn.
Nhạc mạnh, nhịp nhảy tốc độ cũng nhanh, liền đội hình sau một hồi lại thấy có biến đổi. Bỗng hơi ngừng một nhịp Tước Yên vẻ rất yêu mị giết chết nam nhân hơi uốn người lên tiếng.
"Bắt kịp tôi đi nếu huynh có thể..."
"Uỳnh... uỳnh....." Tiếng trống mạnh bỗng liền lấn ác, lập tức xông lên một trận âm nhạc mạnh bạo rực lửa.
Liền tám mỹ nhân đang vũ khúc lập tức lại bước vào nhịp nhanh tiếp tục vũ đạo giết chết trái tim nhỏ của chúng nam nhân trong thiên hạ kia.
"x.. x... o... o..."
Cứ thế ở trang viện của La Thần những cô nương, những nữ nhân, những mỹ nhân cứ không ngừng tập luyện vũ điệu mới lạ rất nóng mắt người xem. Cứ thế mọi người giờ đã không còn quá ngại ngùng giống như lúc đầu khi thiếu gia chỉ dẫn nữa.
----------...----------
Mộc Gia Thôn.
Vượt qua Mộc Gia Thôn thẳng hướng xuống phía nam Ngô Quốc, lúc này ở đây Thập Nhị Hòa đang bị bao vây bởi một đám người.
Mà Thập Nhị Hòa cùng với Ô Trúc cả ngày hôm kia khi nghe ngóng điều tra cái Mộc gia thôn thì đã liền biết có trá, vậy nên hai người liền cũng không dám bước vào trong thôn.
Vậy nên cả hai liền lập tức đi đường vòng qua chứ tuyệt không bước vào trong thôn. Bởi vậy hai người cả đêm cứ vậy liền chỉ có thể bên ngoài rừng cây ngắm sao mà ngủ qua đêm.
Ô Trúc yêu thương Thập Nhị Hòa sáng sớm tinh mơ liền đã đi săn thú hòng muốn đem về chút đồ ăn cho yến nhỏ đáng yêu Thập Nhị Hòa.
Do vậy Thập Nhị Hòa hiện chỉ có một mình tại, vậy nên trong lúc cô đang định đi tìm ít nước để uống thì đã bị một nhóm người hắc y nhân bỗng từ đâu tới liền bao lấy.
Lúc này một tên cầm đầu hắc y nhân liền bước ra nói. "Cô từ đâu tới, vì sao lại đến gần Mộc gia thôn.?"
"Ta... ta.. Chỉ là đi ngang qua, giờ đang định sẽ đi xuôi nam, không có ý định bước vào Mộc gia thôn đâu."
"Hử... Xuôi nam.! Nói như vậy tức là cô đã đi vòng qua Mộc gia thôn để xuôi nam."
"A... ta.. ta không biết gì hết... ta thật chưa từng bước vào Mộc gia thôn, vậy nên các ngươi hãy tha cho ta đi."
"Tha cho cô... Ha... ha... ha... Buồn cười.! Cô đã biết sự tồn tại của chúng ta vậy mà còn nghĩ chúng ta sẽ tha cho cô sao... ha.. ha... ha..." Tên cầm đầu liền rất buồn cười vẻ ngây thơ của Thập Nhị Hòa.
"Nhưng ta... chỉ muốn xuôi nam chứ không có ý gì với Mộc gia thôn cả.!" Thập Nhị Hòa hiện mặt đã tái mét sợ hãi vô cùng.
"Hừ... Nói nhiều làm gì.! Có trách thì hãy trách bản thân cô xui xẻo dám tới gần Mộc gia thôn đi." Nói xong tên hắc y nhân cầm đầu liền lập tức hướng Thập Nhị Hòa bước qua.
"Á...." Thập Nhị Hòa liền sợ hãi la lớn thất thanh.
"Ha... ha... ha.... Một nơi hoang vắng như thế này sẽ không có ai đến cứu cô đâu... ha.. ha.. ha..." Tên cầm đầu liền cười ngão ngớn.
Tiếp hắn liền đao lớn trong tay bước qua liền vung tay muốn một phát chém chết Thập Nhị Hòa. Nhưng...
Nhưng khi tên cầm đầu kia chỉ vừa vung đao cao lên một cái thì bỗng có một bóng trắng đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
"Binh...!"
Liền bóng trắng một tay cầm quạt chấn mạnh ngay ngực của tên hắc y nhân, liền làm tên hắc y nhân hắn bị chấn cho văng người ngã sóng soài về sau.
Liền bóng trắng lúc này ngẩn mặt ngạo nghễ, ánh mắt xem thường chúng nhân rất chi là bá đạo.
"Phập..." Liền tiếng vung mạnh mở quạt trắng trên tay.
Liền bóng trắng lúc này mặt rất sắc lạnh như băng hàn lên tiếng nói. "Nữ nhân của Ô Trúc ta các ngươi cũng dám đụng... Hử...."
Thập Nhị Hòa sợ hãi bỗng thấy bá đạo Ô Trúc xuất hiện thì liền lập tức rất yên tâm vội nhanh đã bình tĩnh hơn nhiều.
Ô Trúc thì mắt lạnh, mày sắc, mũi cao thanh tú, thân hình cao gầy nhưng lại như chấn cả thiên hạ đứng trước Thập Nhị Hòa yến nhỏ.
"Cô là ai...?" Liền đám hắc y nhân lập tức hỏi lớn.
Tên cầm đầu lúc này cũng đã bị nội thương bò dậy nói. "Dám động vào bọn ta, cô có biết sẽ có hậu quả như thế nào không hả."
"Hừ..." Nhẹ nhàng đung đưa chiếc quạt trên tay vẻ chẳng quan tâm Ô Trúc hừ lạnh một tiếng nói tiếp.
"Dám động vào nữ nhân của ta.... Chết...!"
"Hừ.... Xem ra cô đây chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ đâu nhỉ.!" Tên cầm đầu liền cũng lạnh lùng đáp, xong tiếp hắn liền hô lớn.
"Huynh đệ... Lên.!"
"Xoẹt... xoẹt... xoẹt..." Liền rất nhiều tiếng kiếm được trút khỏi vỏ vang lên.
Lập tức một đám hơn mười tên liền xông lên công kích mỹ yêu Ô Trúc, Ô Trúc thì vẻ rất bình tĩnh đứng yên chờ đợi bão tố cứ việc đến.
Bỗng một kiếm đâm mạnh ngay cái cổ cao trắng ngần của Ô Trúc. Liền Ô Trúc bỗng xoay người sang ngang, tay vẫn cầm quạt trắng vẻ rất phong nhã.
Một kiếm cứ vậy nhẹ nhàng xược qua, Ô Trúc đảo tay gấp quạt chấn một cái trúng ngay bụng tên vừa ra tay.
"Hự..." Chỉ kịp nghe tên đó hự một tiếng liền lập tức văng ngược lại về sau.
Những tên còn lại thấy vậy liền biết Ô Trúc khó đối phó, vậy nên liền chuyển hướng vung kiếm về phía Thập Nhị Hòa trước.
Ô Trúc thấy vậy liền như đã tức giận thật sự rồi, lập tức phi nhanh tới bên cạnh Thập Nhị Hòa đảo tay mở quạt vung mạnh một đường ngang.
Lập tức một luồng khí tức mạnh mẽ liền bắn ra chấn cho cả đám hắc y nhân bị văng hết ngược ra sau hộc máu bất tỉnh nhân sự.
"Á.... a... Á..." Cả đám đó chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi liền cũng bặt tăm.
"Cô... cô..." Tên cầm đầu thấy vậy liền rất kinh sợ, hiện chỉ nói có hai tiếng thì liền lập tức quay đầu bỏ chạy ngay.
Ô Trúc thấy vậy nhưng vẫn tỏ ra khinh thường không đuổi theo làm gì cả, tiếp cô liền quay sang Thập Nhị Hòa vẻ rất quan tâm nói.
"Muội có bị sợ lắm không.?"
"Xì..." Liền phì cười rất tươi, Thập Nhị Hòa đáp. "Có tỷ tỷ ở đây rồi thì muội không còn sợ gì nữa cả."
"Muội thật là..." Ô Trúc cũng bó tay khi thấy Thập Nhị Hòa lúc này mà còn có thể cười rất tươi như vậy.
Liền một lúc lâu sau, khi hai người đã đi khá xa rồi thì lúc này bỗng Thập Nhị Hòa lại hướng Ô Trúc vẻ trêu đùa lên tiếng nói.
"Ô Trúc tỷ.! Tỷ khi nãy nói cái gì mà nữ nhân của ta là sao a...."
"À... chỉ là nhầm lẫn một chút thôi.!" Ô Trúc bỗng hơi ngượng ngùng đáp.
"Nhầm lẫn á.! Hàizz... Vậy mà muội còn tưởng là tỷ thật lòng đi." Thập Nhị Hòa liền vẻ có chút thất vọng.
"Nếu là thật...." Ô Trúc định nói thì liền dừng lại nói tiếp. "Thôi.! Chúng ta mau đi khỏi nơi này thôi."
"Hả.! Cái gì nếu là thật... thật cái gì vậy a...." Thập Nhị Hòa vẻ trêu chọc nói, xong liền cô lập tức lại chạy nhanh về phía trước không đợi câu trả lời.
"Ta..." Ô Trúc chỉ kịp nói vậy thì liền đã thấy Thập Nhị Hòa như yến nhỏ lượn nhanh chạy mất rồi.
"Ta.. cũng không biết như vậy có đúng hay không nữa...."
----------...----------
Ngô Quốc : Ở một thành lớn ở hướng tây.
Bá Trung Can thúc và Hồng Nam thúc, hai lão nhân hiện đang ở một thành trì rất lớn ở hướng tây Ngô Quốc.
"Hàizz..." Lúc này Bá thúc bỗng có chút thở dài nhẹ lắc đầu nói. "Đường tuy rộng thênh thang, nhưng nếu Kinh Sư có biến thì quả thật thiếu gia và toàn bộ người của chúng ta thật khó có thể chạy đi bằng đường này được."
Hồng Nam thúc cũng vẻ đồng tình nói. "Thôi trước cứ viết thư truyền về báo thiếu gia một tiếng đi, còn chúng ta thì cứ như sắp xếp tiếp thẳng tây vượt ra khỏi Ngô Quốc trước đã."
"Hàizz... Đành chỉ biết vậy thôi.! Việc còn lại thì phải xem vào năng lực phán đoán của thiếu gia người rồi."
Cứ vậy Bá thúc và Hồng Nam thúc lại trong lòng rất nặng trĩu lo lắng cho người nhà của mình hiện vẫn còn ở trong thành Kinh Sư chưa thể chạy ra ngoài.
----------...----------
Rừng Phong Lâm : Dọc theo bìa rừng hướng về tây.
Mỹ yêu Bàng Kim Thuyên và mỹ yêu Thổ Thanh Liên lúc này do cảnh giới cao nên đã không ngừng phi hành rất nhanh, và hiện hai người cũng đã đi được khá xa rồi.
Liền lúc này hai người đang nghỉ ngơi thì Bàng Kim Thuyên bỗng lên tiếng. "Con đường này tuy rất vắng vẻ dễ đi, nhưng cái quan trọng là ngay đầu bìa rừng nơi Kinh Sư hiện có trăm vạn quân binh kia."
Thổ Thanh Liên cũng tiếp lời nói. "Đúng vậy.! Cả đoạn đường đến đây hiện rất thông suốt, duy chỉ là lối vào rừng ở Kinh Sư nó là đã bị chặn rồi."
Bàng Kim Thuyên hiện cũng không biết phải làm sao liền nói. "Thôi.! Cô coi có thành trấn nào gần đây, trước cứ nhờ người viết thư truyền tin về cho thiếu chủ đi."
"Xong liền chúng ta lại nhanh lên đường thôi.!"
"Ừ.! Thiếu chủ có tính toán gì, tốt hơn là hai ta cũng đừng nên có suy đoán lung tung làm gì."
Hai mỹ yêu bàn tính xong thì liền lập tức nhanh hành động tiếp tục lên đường không ngại mệt mỏi khó khăn.
Thật sự cũng không biết sao hai người này lúc này lại trở nên biến hóa rất trung thành với La Thần như vậy nữa, cái này chắc về sau cứ để họ nói ra thì mới có lẽ biết được đi.
----------...----------
Kinh Sư : Thất Công Chúa.
Viện tử thất công chúa lúc này trên giường lớn buổi sáng, hiện thấy Hàn Linh đang rất cần mẫn ngồi ở bên giường tay nắm lấy chặt bàn tay của thất công chúa.
Thất Công Chúa Ngô Chiêu Quân mặt quay đi không nhìn Hàn Linh, hai mắt thì nước mắt cứ lăn dài không ngừng. Tiếp cô bỗng rất nghẹn ngào lên tiếng.
"Hàn Linh tỷ tỷ.! Muội thật muốn rời đi.... muội thật muốn nhờ người đó giúp muội rời đi... muội... muội... muội cũng muốn tỷ cũng cùng rời đi với muội nữa..."
Hàn Linh chỉ nhẹ đau lòng đáp. "Công Chúa.! Hạ quan thân mang trọng trách sao có thể làm như thế được chứ."
"Hức... hức.... Hàn Linh tỷ tỷ.! Tỷ thật không có cảm giác gì với muội hay sao.?"
"Hạ quan chỉ là phụng mệnh làm việc, mong công chúa người có thể hiểu cho."
Ngô Chiêu Quân liền chẳng biết phải làm sao, lập tức chỉ biết quay mặt đi lặng lẽ rơi đi rất nhiều nước mắt, khiến làm cả một mảng chăn dày hiện cũng đã ướt đẫm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.