Chương 116: Ta đã tính từ trước rồi
Tuyết Đình Cây
11/03/2021
Trang Viện : La Thần
Trên tầng hai trang viện có một căn phòng rất lớn chuyên dùng để đãi tiệc, lúc này ở đây toàn bộ người Hồng Gia Trang đều chiếm dụng ở nơi này, vì chỗ của La Thần hiện đã không còn đủ phòng trống.
Lúc này ở đây sau khi Hồng Cô vừa được mọi người đỡ về đây thì liền ánh mắt rất lạc thần, vẻ buồn rười rượi. Cửu muội Hồng Oa thấy vậy chỉ biết thở dài nói.
"Đại tỷ.! Hồng Gia Trang tự ý xuất hành rời khỏi nơi chỉ lệnh cấm túc, thật chuyện này nó rất nguy hiểm, với lại công tử kia cũng đã khẳng định là không phải người chúng ta tìm rồi, vậy nên chúng ta hãy cùng về thôi đại tỷ."
Mọi người Hồng Gia Trang nghe vậy cũng không biết phải nên như thế nào cho phải, vậy nên liền chỉ biết đứng yên chờ Hồng Cô lão phu nhân quyết định.
"Khục... khục... khục...!" Hồng Cô ho khan khó khăn lên tiếng. "Hắc Xích Phượng rõ ràng là ở trong tay người đó, hỏi làm sao lão bà bà ta có thể lầm được đây. Chỉ là... chỉ là không biết là đã sai ở đâu đây..."
Hồng Cô lão bà bà khó thở không cam tâm lên nói ra, tiếp lão bà bà mắt đượm buồn hạ quyết định nói.
"Nguyệt Vệ.! Các ngươi hãy lập tức đi giúp người của thiếu gia làm việc đi."
"Vâng lão phu nhân.!" Ba mươi mốt nữ nhân Nguyệt Vệ liền lập tức đáp, xong liền cũng liền rời đi ngay.
"Đại tỷ...!" Cửu muội Hồng Oa vẻ không dám tin nói. "La Thần hắn cũng chỉ là một đông gia của một tửu lâu nhỏ, làm sao hắn có thể che chở cho Hồng gia chúng ta được chứ."
Hồng Nam cũng liền nói thêm. "Mẹ.! Xin người hãy nghĩ lại."
"Mẹ.! Chúng ta về thôi." Hồng Lệnh, Hồng Kỳ Yên cũng lên tiếng can ngăn.
"Muốn về thì các con cứ về đi.! Hồng Gia Trang nơi đó còn gì nữa để lưu luyến nữa đây."
Mọi người nghe thế thì liền cũng không biết nói thêm gì, lập tức tất cả liền chìm vào im lặng, không khí thì liền lại có chút rất nặng nề.
----------...----------
Khí trời khi đã dần nóng hơn báo hiệu cho buổi trưa xấp đến, lúc này La Thần hắn hiện đang cảm thấy có chút mệt mỏi đang ngồi ở trên tầng hai Song Ngư lâu nhìn qua cửa sổ ngắm cảnh mọi người đang rất vui vẻ bán đồ chiên.
Thập Ngũ Giai Nhân tổng hết mười lăm người hiện đang chăm chỉ cảm ngộ công pháp thiếu gia vừa truyền thụ, nên đã không xuất hiện làm việc. Nhưng thay vào đó nhóm Nguyệt Vệ liền lại xuất hiện thế chỗ cùng giúp đỡ mọi người làm việc.
Song Ngư đang ngồi cùng La Thần ngắm cảnh đường bên dưới, miệng lại lên tiếng nói.
"Hồng Ngư tỷ ấy rất đáng thương nên muội đã nhận tỷ ấy là tỷ tỷ của muội rồi. Còn có Tiểu Bạch, Tiểu Hắc tuy luôn nói những chuyện khó hiểu nhưng không hiểu sao muội lại thấy rất là thân thiết nữa."
"Không sao.! Chỉ cần muội thích là được. Hồng Ngư là người rất quyết đoán chọn đi theo huynh, nên có thể tin tưởng được. Còn Tiểu Bạch, Tiểu Hắc hai đứa tuy rất mạnh mẽ nhưng về đối nhân thì còn rất nhiều thiếu sót, vậy nên muội phải chú ý nhiều đến hai đứa nó đấy."
"Cảm ơn huynh.!" Song Ngư vui vẻ đáp.
La Thần liền nhẹ mĩm cười cưng chiều nói. "Không cần phải cảm ơn huynh làm gì cho nó xa lạ, muội là người thân quan trọng nhất của huynh mà."
Tiếp La Thần liền tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm của Song Ngư nói.
"Song nhi.! Muội hiện đã khỏe, hay là chúng ta buổi chiều cùng đi du hồ Lộng Nguyệt đi."
"Được.!" Song Ngư lòng tràn ngập mật ngọt đáp.
----------...----------
Thế là La Thần liền cùng với Song Ngư cứ vậy lặng im ngồi bên cạnh nhau hưởng thụ thêm một chút cảm giác yên bình khó cầu này.
Nhưng thiên mệnh nào đâu có thuận lòng người đâu chứ, bởi ngay lúc này trước Song Ngư lâu liền xuất hiện rất nhiều xe ngựa sang quý ở trước cửa. Lập tức liền làm cho tất cả mọi người phải chú ý qua.
Có bốn xe ngựa to nhất dẫn đầu bước xuống, liền thấy ba xe là ba vị nam nhân trung niên cùng với một xe có hai nữ nhân cùng tiến lên phía Song Ngư lâu.
Những người dân thấy vậy thì liền nào là người đi đường, nào là khách quen của Song Ngư lâu đang mua đồ chiên cũng lập tức nghi hoặc nhỏ to xôn xao nói.
"Có chuyện gì vậy a...."
"X... x... o... o..."
"Í... bốn xe ngựa kia hình như là ta có biết đi...."
"Xin hỏi huynh đây có thể nói rõ ràng hơn được không.?..."
"Đó... đó là Kinh Sư thương điếm Tứ Hầu đó."
"Nhìn thì liền có thể thấy kia là Thất Nhĩ của Thất lâu."
"Còn kia là Thoại Tường của Thoại Khách lâu."
"Còn đó là Viên Kim của Viên lâu."
"Còn hai vị phu nhân kia thì là chính thất Đại phu nhân và thứ thất Nhị phu nhân của Đầu Biện thuộc Đầu gia khách điếm."
"Ồ.... Vậy không biết những đông gia lớn này hôm nay cùng đến Song Ngư lâu để làm gì nha."
"Sao mà ta biết được chứ... Nhưng mà không phải Song Ngư lâu vài ngày trước đã nói là đang chuẩn bị khai trương đó hay sao, vậy nên đoán không chừng việc này cũng có liên quan đi."
"Cái gì... vậy không phải nói là Song Ngư lâu lại đang tính làm chuyện oanh động thành Kinh Sư nữa đó sao."
Lập tức mọi người tận mắt chứng kiến được sự việc liền lại cảm thấy rất mơ hồ thất kinh về những hành động của Song Ngư lâu. Thế là ngoài dự tính lập tức rất nhanh tin tức chấn động này liền được truyền đi với một tốc độ rất chóng mặt.
----------...-----------
La Thần từ trên tầng nhìn thấy hết vào mắt thì liền có chút nhếch miệng mĩm cười, tiếp hắn lại vẻ rất cáo lỗi hướng Song Ngư lên tiếng nói.
"Song nhi.! Xem ra hôm nay huynh sẽ có việc bận nên không thể cùng muội đi du hồ được rồi."
Nghe vậy Song Ngư trong lòng liền có chút hụt hẫng, nhưng liền cũng rất phải phép hiểu chuyện nói.
"Không sao.! Việc chính quan trọng hơn, còn về việc du hồ thì cứ tạm gác lại thôi."
Thấy vậy La Thần liền có chút đau lòng nhẹ vuốt tóc Song Ngư nói. "Huynh xin lỗi.!"
Vừa dứt câu La Thần liền thấy Hoa Thiên tỷ liền cũng đã nhanh chóng xuất hiện lên tiếng nói.
"Thiếu gia.! Bọn họ..." Hoa Thiên tỷ còn chưa nói hết thì La Thần liền đã ngắt lời.
"Ta biết rồi.! Tỷ trước cứ dẫn bọn họ lên hết đây đi."
Song Ngư thấy vậy cũng liền đứng lên nói. "Vậy muội cũng tránh đi đây."
"Ừa... Trời cũng đã trưa nếu muội có đói bụng thì hãy ăn cơm trước đi, không cần phải đợi huynh đâu."
"Vâng.!" Song Ngư nhẹ đáp xong liền cũng nhanh rời đi ngay.
----------...----------
Rất nhanh sau, La Thần liền thấy ba người nam nhân trung niên cùng hai vị phu nhân đã yên vị ngồi mỗi người một bàn nhỏ nhìn về phía hắn ở một chính khách. Còn có đi theo sau bọn họ cùng có thêm một đến hai lão thúc, nhìn liền biết là quản gia rất thân tín.
La Thần thấy mọi người đã yên vị thì bỗng liền lên tiếng nói. "Tự giới thiệu về bản thân một chút đi. À... còn có La Thần ta xin cũng nói trước một điều rằng."
"Ta chỉ thích làm việc lớn, còn những việc kinh doanh nhỏ lẻ thì xin hãy rời đi cho."
"Hảo... hảo... tốt..." Lão nhân vẻ lớn tuổi nhất liền bật thốt khen ngợi, xong liền lại lên tiếng nói.
"Lão phu Thất Nhĩ của Thất Lâu."
"Lão phu Thoại Tường của Thoại Khách Lâu."
"Lão phu Viên Kim của Viên Lâu."
"Nữ thị ta Đại phu nhân của Đầu Gia Khách Điếm." Tiếp thiếu phu nhân bên cạnh cũng lên tiếng nói.
"Ta Nhị phu nhân của Đầu Gia Khách Điếm."
"Choảng....." Tiếng vỡ vụng bỗng vang lên.
Mọi người liền có chút bất ngờ nhìn qua thì liền thấy một nam nhân cũng có thể gọi là trung niên lúc này đang đứng ở gần cầu thang lên tầng hai, không biết đã sơ ý gì mà hiện đã làm rơi khay bưng trà xuống đất khiến nó liền vỡ nát tan tành.
Mà nam nhân này không ai khác mà chính là Hồng Lệnh của Hồng Gia Trang đang phụ giúp bưng trà đến đây. Ngũ muội Hồng Kỳ Yên bên dưới nghe có tiếng đỗ vỡ liền nhanh cũng chạy lên.
Lập tức Hồng Kỳ Yên cũng rất kinh ngạc thất kinh khi nhìn thấy được dáng vẻ đẹp dịu dàng của nhị phu nhân Đầu gia.
La Thần hắn thấy bỗng Hồng Lệnh mắt cứ nhìn chằm chằm vào nhị phu nhân của người ta thì liền trong lòng có thể hiểu rằng mọi sự có vấn đề rồi. Thế là La Thần liền không muốn mọi người phát hiện ra dị thường nên vội lên tiếng nói.
"Các vị, các vị. Hạ nhân làm việc bất tài đã khiến mọi người giật mình rồi, La Thần ta thật cáo lỗi cùng các vị."
Bỗng nghe La Thần kéo đi sự ngỡ ngàng thì ba lão đông gia kia liền quay sang nói.
"Công tử quá lời.! Không sao, không sao. Chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi."
La Thần miệng cười nhưng mắt không cười khi hắn vẫn thấy Hồng Lệnh kia và Nhị phu nhân của người ta hiện vẫn trân trân nhìn lấy nhau.
"Hoa Thiên tỷ.!" Bỗng La Thần hô gọi.
"Thiếu gia có việc gì." Hoa Thiên tỷ liền vội vàng chạy lên đáp.
"Bảo mọi người mau dọn dẹp lại một chút, mau chuẩn bị tách trà khác đi. Còn có cái tên nam nhân đó cũng bắt nhốt lại luôn đi."
"Vâng thiếu gia.! Hả...." Hoa Thiên tỷ thuận theo đáp nhưng bỗng nghe bắt nhốt thì liền có chút rất bất ngờ nhìn nhìn La Thần.
"Ưa... ưa..." La Thần bỗng tằng hắn hai cái xong nói. "Hoa Thiên tỷ.! Tỷ hãy lập tức đi làm nhanh đi"
"À.! Còn có tỷ cũng hãy bảo Quản Gia Ký và Ngoại Tổng Quản cũng cùng lên đây đi."
"Vâng.!" Hoa Thiên tỷ đáp xong liền đưa mắt nhìn qua hai người Hồng Lệnh và Hồng Kỳ Yên.
Hồng Kỳ Yên hiểu ý liền vội kéo tay tam ca nhẹ gọi. "Tam ca.! Chúng ta đi thôi."
Sau một chút việc ngoài ý muốn thì người của La Thần liền chuẩn bị những tách trà khác đem lên, còn có hiện Quản Gia Ký Thiên Liên Anh và Bá thúc Bá Trung Can cũng đã có mặt, ngoài ra Dung nhi cũng được Thiên Liên Anh bởi hơi căng thẳng nên cũng đã lôi kéo cùng theo.
Thiên Liên Anh, Bá thúc, Dung nhi liền rất nhanh đứng ra phía sau lưng thiếu gia chờ phân phó. La Thần thì bỗng lúc này nhẹ thưởng thức trà ngon, xong hướng các đông gia trước mặt lên tiếng nói tiếp.
"Không biết các vị đông gia và hai vị Đầu phu nhân đây hôm nay đến tìm La Thần ta là muốn làm ăn lớn đến cỡ nào đây.?"
Lão Thất Nhĩ nghe vậy liền có chút rất bất ngờ vì sự thẳng thắn của cậu thiếu niên trước mặt, nhưng lão cũng nhanh liền lấy lại được sự bình tĩnh lõi đời lên tiếng nói.
"Tương cà chua.! Mộng Hồng Lâu không biết đã mất bao nhiêu để có được từ Song Ngư lâu vậy.?"
"À.! Cái này sao." La Thần mặt vẻ hiển nhiên nói tiếp. "Tương cà chua đã có khế ước hai bên không thể cho thêm người thứ ba rồi, vậy nên La Thần ta xin cáo lỗi, cáo lỗi."
"Hàizz... Sao công tử cậu có thể vội vàng như vậy chứ." Lão Viên Kim liền thở dài nuối tiếc đáp.
Tiếp La Thần liền thấy trong mắt những người còn lại cũng chẳng khác mấy, hiện cũng rất tiếc nuối ra mặt. Thấy vậy La Thần liền nhẹ lắc đầu nói.
"Xem ra các vị đây cũng chỉ là những tửu lâu khách điếm nhỏ mà thôi nha."
Tiếp La Thần liền không do dự hô lớn. "Người đâu tiễn khách.!"
"Cái gì... Tửu lâu khách điếm nhỏ..." Đại phu nhân nhà họ Đầu nghe vậy liền rất không cam tâm nói.
"Vậy không biết Song Ngư lâu của cậu thì có gì hơn chúng ta đây, không lẽ cậu định nói rằng Song Ngư lâu của cậu còn lớn hơn cả Đông Ngưu tửu lâu nữa hay sao."
"Đông Ngưu tửu lâu.! Ườm... Ườm... cái này nghe tên cũng không quá tệ đi." Liền La Thần hướng Bá thúc nói.
"Ngoại Tổng Quản.! Thúc mau cho người báo với đông gia Đông Ngưu một tiếng rằng La Thần ta sẽ đến."
"Vâng thiếu gia.!" Bá thúc tuy không biết là thiếu gia có thật quen biết đông gia Đông Ngưu hay không. Nhưng Bá thúc cũng rất tinh ý không hỏi nhiều làm gì, chỉ việc phụng mệnh mà làm việc là được rồi.
"Cái gì..." Bốn người đứng đầu đông gia kia nghe vậy liền rất thất kinh thất sắc.
Lão Thoại Tường lanh lợi hiện đã biết cậu thanh niên trước mặt này lợi hại, nên liền lập tức lên tiếng nói.
"Ấy... Công tử cậu có gì thì từ từ nói được mà, không cần nhất định là phải hợp tác với Đông Ngưu đâu. Vì Thoại Khách Lâu lão đây bảo đảm cậu muốn làm ăn lớn bao nhiêu thì lão phu đây tin đều cũng có thể phụng bồi được."
"Tốt..." La Thần bỗng nói tốt xong liền nhẹ nhàng nâng lên tách trà hớp một ngụm nhỏ nhã nhặn thưởng thức xong thư thả nói.
"Nói thật.! Nếu các vị chỉ cần đến chậm một hôm nay nữa thôi... thì có lẽ buổi chiều nay ta đã viết xuống khế ước cùng với Đông Ngưu tửu lâu và Mộng Hồng Lâu rồi cũng không chừng."
"Nhưng... Các vị đừng có vội đắc ý trước làm gì, vì bởi những việc xảy ra hôm nay La Thần ta cũng đã suy tính ra từ trước rồi."
"Còn về có thực lực để làm hay không thì phải xem vào các vị rồi."
"Đa tạ công tử đã chiếu cố cho những lão bản nhỏ như chúng ta." Thất Nhĩ, Thoại Tường, Viên Kim liền lập tức đứng lên hướng La Thần nói lời cảm tạ.
Còn về phía hai vị phu nhân Đầu gia kia thì hiện vẫn cứ bất động, không mấy tin tưởng lắm với những gì La Thần đang nói. Bởi đại phu nhân Đầu gia nghĩ La Thần chỉ chân ướt mới tiến vào thành Kinh Sư nên vẫn còn nhiều lắm chưa hiểu hết ở đây nó rất thâm bất khả trắc.
La Thần lúc này vẻ không mấy quan tâm nói tiếp.
"Được.! Vậy giờ La Thần ta xin nói thẳng."
Trên tầng hai trang viện có một căn phòng rất lớn chuyên dùng để đãi tiệc, lúc này ở đây toàn bộ người Hồng Gia Trang đều chiếm dụng ở nơi này, vì chỗ của La Thần hiện đã không còn đủ phòng trống.
Lúc này ở đây sau khi Hồng Cô vừa được mọi người đỡ về đây thì liền ánh mắt rất lạc thần, vẻ buồn rười rượi. Cửu muội Hồng Oa thấy vậy chỉ biết thở dài nói.
"Đại tỷ.! Hồng Gia Trang tự ý xuất hành rời khỏi nơi chỉ lệnh cấm túc, thật chuyện này nó rất nguy hiểm, với lại công tử kia cũng đã khẳng định là không phải người chúng ta tìm rồi, vậy nên chúng ta hãy cùng về thôi đại tỷ."
Mọi người Hồng Gia Trang nghe vậy cũng không biết phải nên như thế nào cho phải, vậy nên liền chỉ biết đứng yên chờ Hồng Cô lão phu nhân quyết định.
"Khục... khục... khục...!" Hồng Cô ho khan khó khăn lên tiếng. "Hắc Xích Phượng rõ ràng là ở trong tay người đó, hỏi làm sao lão bà bà ta có thể lầm được đây. Chỉ là... chỉ là không biết là đã sai ở đâu đây..."
Hồng Cô lão bà bà khó thở không cam tâm lên nói ra, tiếp lão bà bà mắt đượm buồn hạ quyết định nói.
"Nguyệt Vệ.! Các ngươi hãy lập tức đi giúp người của thiếu gia làm việc đi."
"Vâng lão phu nhân.!" Ba mươi mốt nữ nhân Nguyệt Vệ liền lập tức đáp, xong liền cũng liền rời đi ngay.
"Đại tỷ...!" Cửu muội Hồng Oa vẻ không dám tin nói. "La Thần hắn cũng chỉ là một đông gia của một tửu lâu nhỏ, làm sao hắn có thể che chở cho Hồng gia chúng ta được chứ."
Hồng Nam cũng liền nói thêm. "Mẹ.! Xin người hãy nghĩ lại."
"Mẹ.! Chúng ta về thôi." Hồng Lệnh, Hồng Kỳ Yên cũng lên tiếng can ngăn.
"Muốn về thì các con cứ về đi.! Hồng Gia Trang nơi đó còn gì nữa để lưu luyến nữa đây."
Mọi người nghe thế thì liền cũng không biết nói thêm gì, lập tức tất cả liền chìm vào im lặng, không khí thì liền lại có chút rất nặng nề.
----------...----------
Khí trời khi đã dần nóng hơn báo hiệu cho buổi trưa xấp đến, lúc này La Thần hắn hiện đang cảm thấy có chút mệt mỏi đang ngồi ở trên tầng hai Song Ngư lâu nhìn qua cửa sổ ngắm cảnh mọi người đang rất vui vẻ bán đồ chiên.
Thập Ngũ Giai Nhân tổng hết mười lăm người hiện đang chăm chỉ cảm ngộ công pháp thiếu gia vừa truyền thụ, nên đã không xuất hiện làm việc. Nhưng thay vào đó nhóm Nguyệt Vệ liền lại xuất hiện thế chỗ cùng giúp đỡ mọi người làm việc.
Song Ngư đang ngồi cùng La Thần ngắm cảnh đường bên dưới, miệng lại lên tiếng nói.
"Hồng Ngư tỷ ấy rất đáng thương nên muội đã nhận tỷ ấy là tỷ tỷ của muội rồi. Còn có Tiểu Bạch, Tiểu Hắc tuy luôn nói những chuyện khó hiểu nhưng không hiểu sao muội lại thấy rất là thân thiết nữa."
"Không sao.! Chỉ cần muội thích là được. Hồng Ngư là người rất quyết đoán chọn đi theo huynh, nên có thể tin tưởng được. Còn Tiểu Bạch, Tiểu Hắc hai đứa tuy rất mạnh mẽ nhưng về đối nhân thì còn rất nhiều thiếu sót, vậy nên muội phải chú ý nhiều đến hai đứa nó đấy."
"Cảm ơn huynh.!" Song Ngư vui vẻ đáp.
La Thần liền nhẹ mĩm cười cưng chiều nói. "Không cần phải cảm ơn huynh làm gì cho nó xa lạ, muội là người thân quan trọng nhất của huynh mà."
Tiếp La Thần liền tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm của Song Ngư nói.
"Song nhi.! Muội hiện đã khỏe, hay là chúng ta buổi chiều cùng đi du hồ Lộng Nguyệt đi."
"Được.!" Song Ngư lòng tràn ngập mật ngọt đáp.
----------...----------
Thế là La Thần liền cùng với Song Ngư cứ vậy lặng im ngồi bên cạnh nhau hưởng thụ thêm một chút cảm giác yên bình khó cầu này.
Nhưng thiên mệnh nào đâu có thuận lòng người đâu chứ, bởi ngay lúc này trước Song Ngư lâu liền xuất hiện rất nhiều xe ngựa sang quý ở trước cửa. Lập tức liền làm cho tất cả mọi người phải chú ý qua.
Có bốn xe ngựa to nhất dẫn đầu bước xuống, liền thấy ba xe là ba vị nam nhân trung niên cùng với một xe có hai nữ nhân cùng tiến lên phía Song Ngư lâu.
Những người dân thấy vậy thì liền nào là người đi đường, nào là khách quen của Song Ngư lâu đang mua đồ chiên cũng lập tức nghi hoặc nhỏ to xôn xao nói.
"Có chuyện gì vậy a...."
"X... x... o... o..."
"Í... bốn xe ngựa kia hình như là ta có biết đi...."
"Xin hỏi huynh đây có thể nói rõ ràng hơn được không.?..."
"Đó... đó là Kinh Sư thương điếm Tứ Hầu đó."
"Nhìn thì liền có thể thấy kia là Thất Nhĩ của Thất lâu."
"Còn kia là Thoại Tường của Thoại Khách lâu."
"Còn đó là Viên Kim của Viên lâu."
"Còn hai vị phu nhân kia thì là chính thất Đại phu nhân và thứ thất Nhị phu nhân của Đầu Biện thuộc Đầu gia khách điếm."
"Ồ.... Vậy không biết những đông gia lớn này hôm nay cùng đến Song Ngư lâu để làm gì nha."
"Sao mà ta biết được chứ... Nhưng mà không phải Song Ngư lâu vài ngày trước đã nói là đang chuẩn bị khai trương đó hay sao, vậy nên đoán không chừng việc này cũng có liên quan đi."
"Cái gì... vậy không phải nói là Song Ngư lâu lại đang tính làm chuyện oanh động thành Kinh Sư nữa đó sao."
Lập tức mọi người tận mắt chứng kiến được sự việc liền lại cảm thấy rất mơ hồ thất kinh về những hành động của Song Ngư lâu. Thế là ngoài dự tính lập tức rất nhanh tin tức chấn động này liền được truyền đi với một tốc độ rất chóng mặt.
----------...-----------
La Thần từ trên tầng nhìn thấy hết vào mắt thì liền có chút nhếch miệng mĩm cười, tiếp hắn lại vẻ rất cáo lỗi hướng Song Ngư lên tiếng nói.
"Song nhi.! Xem ra hôm nay huynh sẽ có việc bận nên không thể cùng muội đi du hồ được rồi."
Nghe vậy Song Ngư trong lòng liền có chút hụt hẫng, nhưng liền cũng rất phải phép hiểu chuyện nói.
"Không sao.! Việc chính quan trọng hơn, còn về việc du hồ thì cứ tạm gác lại thôi."
Thấy vậy La Thần liền có chút đau lòng nhẹ vuốt tóc Song Ngư nói. "Huynh xin lỗi.!"
Vừa dứt câu La Thần liền thấy Hoa Thiên tỷ liền cũng đã nhanh chóng xuất hiện lên tiếng nói.
"Thiếu gia.! Bọn họ..." Hoa Thiên tỷ còn chưa nói hết thì La Thần liền đã ngắt lời.
"Ta biết rồi.! Tỷ trước cứ dẫn bọn họ lên hết đây đi."
Song Ngư thấy vậy cũng liền đứng lên nói. "Vậy muội cũng tránh đi đây."
"Ừa... Trời cũng đã trưa nếu muội có đói bụng thì hãy ăn cơm trước đi, không cần phải đợi huynh đâu."
"Vâng.!" Song Ngư nhẹ đáp xong liền cũng nhanh rời đi ngay.
----------...----------
Rất nhanh sau, La Thần liền thấy ba người nam nhân trung niên cùng hai vị phu nhân đã yên vị ngồi mỗi người một bàn nhỏ nhìn về phía hắn ở một chính khách. Còn có đi theo sau bọn họ cùng có thêm một đến hai lão thúc, nhìn liền biết là quản gia rất thân tín.
La Thần thấy mọi người đã yên vị thì bỗng liền lên tiếng nói. "Tự giới thiệu về bản thân một chút đi. À... còn có La Thần ta xin cũng nói trước một điều rằng."
"Ta chỉ thích làm việc lớn, còn những việc kinh doanh nhỏ lẻ thì xin hãy rời đi cho."
"Hảo... hảo... tốt..." Lão nhân vẻ lớn tuổi nhất liền bật thốt khen ngợi, xong liền lại lên tiếng nói.
"Lão phu Thất Nhĩ của Thất Lâu."
"Lão phu Thoại Tường của Thoại Khách Lâu."
"Lão phu Viên Kim của Viên Lâu."
"Nữ thị ta Đại phu nhân của Đầu Gia Khách Điếm." Tiếp thiếu phu nhân bên cạnh cũng lên tiếng nói.
"Ta Nhị phu nhân của Đầu Gia Khách Điếm."
"Choảng....." Tiếng vỡ vụng bỗng vang lên.
Mọi người liền có chút bất ngờ nhìn qua thì liền thấy một nam nhân cũng có thể gọi là trung niên lúc này đang đứng ở gần cầu thang lên tầng hai, không biết đã sơ ý gì mà hiện đã làm rơi khay bưng trà xuống đất khiến nó liền vỡ nát tan tành.
Mà nam nhân này không ai khác mà chính là Hồng Lệnh của Hồng Gia Trang đang phụ giúp bưng trà đến đây. Ngũ muội Hồng Kỳ Yên bên dưới nghe có tiếng đỗ vỡ liền nhanh cũng chạy lên.
Lập tức Hồng Kỳ Yên cũng rất kinh ngạc thất kinh khi nhìn thấy được dáng vẻ đẹp dịu dàng của nhị phu nhân Đầu gia.
La Thần hắn thấy bỗng Hồng Lệnh mắt cứ nhìn chằm chằm vào nhị phu nhân của người ta thì liền trong lòng có thể hiểu rằng mọi sự có vấn đề rồi. Thế là La Thần liền không muốn mọi người phát hiện ra dị thường nên vội lên tiếng nói.
"Các vị, các vị. Hạ nhân làm việc bất tài đã khiến mọi người giật mình rồi, La Thần ta thật cáo lỗi cùng các vị."
Bỗng nghe La Thần kéo đi sự ngỡ ngàng thì ba lão đông gia kia liền quay sang nói.
"Công tử quá lời.! Không sao, không sao. Chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi."
La Thần miệng cười nhưng mắt không cười khi hắn vẫn thấy Hồng Lệnh kia và Nhị phu nhân của người ta hiện vẫn trân trân nhìn lấy nhau.
"Hoa Thiên tỷ.!" Bỗng La Thần hô gọi.
"Thiếu gia có việc gì." Hoa Thiên tỷ liền vội vàng chạy lên đáp.
"Bảo mọi người mau dọn dẹp lại một chút, mau chuẩn bị tách trà khác đi. Còn có cái tên nam nhân đó cũng bắt nhốt lại luôn đi."
"Vâng thiếu gia.! Hả...." Hoa Thiên tỷ thuận theo đáp nhưng bỗng nghe bắt nhốt thì liền có chút rất bất ngờ nhìn nhìn La Thần.
"Ưa... ưa..." La Thần bỗng tằng hắn hai cái xong nói. "Hoa Thiên tỷ.! Tỷ hãy lập tức đi làm nhanh đi"
"À.! Còn có tỷ cũng hãy bảo Quản Gia Ký và Ngoại Tổng Quản cũng cùng lên đây đi."
"Vâng.!" Hoa Thiên tỷ đáp xong liền đưa mắt nhìn qua hai người Hồng Lệnh và Hồng Kỳ Yên.
Hồng Kỳ Yên hiểu ý liền vội kéo tay tam ca nhẹ gọi. "Tam ca.! Chúng ta đi thôi."
Sau một chút việc ngoài ý muốn thì người của La Thần liền chuẩn bị những tách trà khác đem lên, còn có hiện Quản Gia Ký Thiên Liên Anh và Bá thúc Bá Trung Can cũng đã có mặt, ngoài ra Dung nhi cũng được Thiên Liên Anh bởi hơi căng thẳng nên cũng đã lôi kéo cùng theo.
Thiên Liên Anh, Bá thúc, Dung nhi liền rất nhanh đứng ra phía sau lưng thiếu gia chờ phân phó. La Thần thì bỗng lúc này nhẹ thưởng thức trà ngon, xong hướng các đông gia trước mặt lên tiếng nói tiếp.
"Không biết các vị đông gia và hai vị Đầu phu nhân đây hôm nay đến tìm La Thần ta là muốn làm ăn lớn đến cỡ nào đây.?"
Lão Thất Nhĩ nghe vậy liền có chút rất bất ngờ vì sự thẳng thắn của cậu thiếu niên trước mặt, nhưng lão cũng nhanh liền lấy lại được sự bình tĩnh lõi đời lên tiếng nói.
"Tương cà chua.! Mộng Hồng Lâu không biết đã mất bao nhiêu để có được từ Song Ngư lâu vậy.?"
"À.! Cái này sao." La Thần mặt vẻ hiển nhiên nói tiếp. "Tương cà chua đã có khế ước hai bên không thể cho thêm người thứ ba rồi, vậy nên La Thần ta xin cáo lỗi, cáo lỗi."
"Hàizz... Sao công tử cậu có thể vội vàng như vậy chứ." Lão Viên Kim liền thở dài nuối tiếc đáp.
Tiếp La Thần liền thấy trong mắt những người còn lại cũng chẳng khác mấy, hiện cũng rất tiếc nuối ra mặt. Thấy vậy La Thần liền nhẹ lắc đầu nói.
"Xem ra các vị đây cũng chỉ là những tửu lâu khách điếm nhỏ mà thôi nha."
Tiếp La Thần liền không do dự hô lớn. "Người đâu tiễn khách.!"
"Cái gì... Tửu lâu khách điếm nhỏ..." Đại phu nhân nhà họ Đầu nghe vậy liền rất không cam tâm nói.
"Vậy không biết Song Ngư lâu của cậu thì có gì hơn chúng ta đây, không lẽ cậu định nói rằng Song Ngư lâu của cậu còn lớn hơn cả Đông Ngưu tửu lâu nữa hay sao."
"Đông Ngưu tửu lâu.! Ườm... Ườm... cái này nghe tên cũng không quá tệ đi." Liền La Thần hướng Bá thúc nói.
"Ngoại Tổng Quản.! Thúc mau cho người báo với đông gia Đông Ngưu một tiếng rằng La Thần ta sẽ đến."
"Vâng thiếu gia.!" Bá thúc tuy không biết là thiếu gia có thật quen biết đông gia Đông Ngưu hay không. Nhưng Bá thúc cũng rất tinh ý không hỏi nhiều làm gì, chỉ việc phụng mệnh mà làm việc là được rồi.
"Cái gì..." Bốn người đứng đầu đông gia kia nghe vậy liền rất thất kinh thất sắc.
Lão Thoại Tường lanh lợi hiện đã biết cậu thanh niên trước mặt này lợi hại, nên liền lập tức lên tiếng nói.
"Ấy... Công tử cậu có gì thì từ từ nói được mà, không cần nhất định là phải hợp tác với Đông Ngưu đâu. Vì Thoại Khách Lâu lão đây bảo đảm cậu muốn làm ăn lớn bao nhiêu thì lão phu đây tin đều cũng có thể phụng bồi được."
"Tốt..." La Thần bỗng nói tốt xong liền nhẹ nhàng nâng lên tách trà hớp một ngụm nhỏ nhã nhặn thưởng thức xong thư thả nói.
"Nói thật.! Nếu các vị chỉ cần đến chậm một hôm nay nữa thôi... thì có lẽ buổi chiều nay ta đã viết xuống khế ước cùng với Đông Ngưu tửu lâu và Mộng Hồng Lâu rồi cũng không chừng."
"Nhưng... Các vị đừng có vội đắc ý trước làm gì, vì bởi những việc xảy ra hôm nay La Thần ta cũng đã suy tính ra từ trước rồi."
"Còn về có thực lực để làm hay không thì phải xem vào các vị rồi."
"Đa tạ công tử đã chiếu cố cho những lão bản nhỏ như chúng ta." Thất Nhĩ, Thoại Tường, Viên Kim liền lập tức đứng lên hướng La Thần nói lời cảm tạ.
Còn về phía hai vị phu nhân Đầu gia kia thì hiện vẫn cứ bất động, không mấy tin tưởng lắm với những gì La Thần đang nói. Bởi đại phu nhân Đầu gia nghĩ La Thần chỉ chân ướt mới tiến vào thành Kinh Sư nên vẫn còn nhiều lắm chưa hiểu hết ở đây nó rất thâm bất khả trắc.
La Thần lúc này vẻ không mấy quan tâm nói tiếp.
"Được.! Vậy giờ La Thần ta xin nói thẳng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.