Chương 125: Vực dậy Lãnh Điệp
Tuyết Đình Cây
11/03/2021
Kinh Sư : Tây thành
Ở tây thành đêm nay người dân mọi người liền có một câu chuyện chuyền miệng nhau rất oanh động về tiếng tăm của Song Ngư Hoành Lâu.
Một là, chiều nay người của Song Ngư Hoành Lâu bỗng rất đông phi hành trong thành, ấy vậy mà hiện tại vẫn bình yên vô sự chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Hai là, Song Ngư Hoành Lâu kinh doanh không giống với bất kì đâu, nào là chỉ mở cửa đón khách nhân trong vòng có một canh giờ, nào là tấu khúc của Song Ngư Hoành Lâu quả thật rất kinh động lòng người mà không một nơi nào có thể làm được.
Và hiện trong đêm nó liền lại còn có một lời đồn kinh thiên nữa đó là, Song Ngư Hoành Lâu diễn khúc hay đến mức đến ngay cả trời cao cũng phải kinh động mà lập tức buông xuống, một tràng tuyết trắng rơi đầy trời xung quanh khu vực Song Ngư Hoành Lâu.
Mà cái truyền tích thứ ba này quả thật nó khiến rất nhiều người không thể nào có thể quên đi được, bởi vì nó quả... quả... quả thật là quá thất kinh hãi tục.
Cũng bởi thế nên lẽ cho dù Song Ngư Hoành Lâu đêm nay dù không có một khách nhân nào, nhưng danh tiếng của nó chỉ càng thêm tăng, càng thêm làm chấn động lòng người, chứ tuyệt không hề có chút dấu hiệu đi xuống.
----------...----------
Song Ngư lâu
La Thần cùng mọi người vui vẻ hết mình một lúc lâu, thì bỗng lúc này liền lập tức cảm nhận được không khí có chút lạnh không bình thường. Liền La Thần lập tức xoay người nhìn qua khung cửa sổ tầng hai ra bên ngoài.
Liền La Thần hắn rất ngạc nhiên khi thấy được cảnh tượng trước mặt lúc này, bởi vì lúc này bên ngoài bỗng tuyết trắng xuất hiện rơi đầy trời, nhìn ra rất ư là phong cảnh hữu tình khó có thể gặp.
Hoa Thiên tỷ, Hồng Hiên Nhiên, Song Ngư, Tiểu Bạch, Tiểu Hắc, Thiên Liên Anh, Dung nhi, liền hiện cũng rất kinh ngạc khi lúc này bọn họ cũng đã phát hiện ra điều lạ kỳ này.
"Sao có thể... Chỉ mới tháng bảy... sao... sao... lại có tuyết nha..." Hoa Thiên tỷ ngạc nhiên khó có thể tin nổi.
Mọi người nghe vậy thì cũng rất kinh ngạc không biết mọi chuyện sao lại như vậy nữa. La Thần thì cũng kinh động không kém lập tức hướng hệ thống hỏi qua, hệ thống nghe hỏi thì liền lập tức đáp.
"Tuyết trắng đầy trời này hiện chỉ có trong một phạm vi không quá lớn đâu, mà cái này nó cũng vì là do công pháp Phong Hoa Tuyết Nguyệt mà ra."
"Chắc là hai người kia họ đã cảm ngộ đại thành cái công pháp đó rồi đi. Vậy nên trong nhất thời không thể kiểm soát nên mới vô tình làm ra thành như thế."
Nghe vậy La Thần liền hiểu, lập tức La Thần lại tiến lên đưa tay qua cửa sổ đón lấy từng cánh hoa tuyết lạnh bỗng liền trong lòng có chút trào phúng khẽ nói.
"Tuyết trắng quả thật khiến lòng người rất lạnh lẽo..."
----------...----------
Trang viện : La Thần.
Kinh Sư trời khuya gió rét, La Thần nữa đêm trời lạnh đang ở bên ngoài tầng thượng của tầng hai trang viện, mắt nhìn ngắm những bông tuyết nhẹ bay trong gió đẹp vô ngần.
Trang viện mọi người sau một đêm vui vẻ thì hiện tất cả đều đã quay lại phòng của mình nghĩ ngơi, riêng trong đêm tuyết lạnh này bấy giờ La Thần hắn thì hiện vẫn đứng đây ngắm cảnh sắc đẹp đẽ giữa đêm đen này.
Cửu Mai lúc này nép mình gần đó mắt vẫn không rời nhìn về bóng lưng cô liêu giữa trời tuyết lạnh trong đêm kia. Cô ấy lúc này không hiểu sao trong lòng lại có chút đau xót khi thấy thiếu gia như thế.
Hoa Thiên Thiên tỷ lúc này thì bỗng liền nhẹ bước trong tuyết lạnh tiến đến sau lưng thiếu gia có chút thở nặng, lên tiếng gọi.
"Thiếu gia.!"
La Thần bỗng như được kéo về thực tại, không quay đầu, mắt vẫn nhìn trời đêm lên tiếng nói. "Hoa Thiên tỷ.! Có việc gì sao.?"
"Thiếu gia.! Trời khuya tuyết lạnh, người hãy về nghỉ ngơi thôi."
"Hàizz..." La Thần bỗng thở dài không đáp.
Hồng Hiên Nhiên phía sau lưng Hoa Thiên Thiên tỷ, thấy vậy liền như có chút cau mày lên tiếng nói.
"Thiếu gia.! Người là có tâm sự."
La Thần bỗng nhẹ hít sâu cảm nhận từng hơi khí lạnh trong tuyết lạnh, xong rồi lập tức quay lại nói.
"Hoa Thiên tỷ.! Tỷ và Hiên Nhiên tỷ hãy đi gọi Bá thúc, Hồng Cô, Hồng Oa cùng với nhóm Nhất Đẳng Yêu Quân lập tức đi đến phòng ta gặp mặt."
"Ngay bây giờ sao.?" Hoa Thiên tỷ bỗng rất ngạc nhiên không hiểu sao thiếu gia lại cho gọi người vào lúc giữa đêm.
"Ừ.! Ngay bây giờ." La Thần nhẹ đáp.
-----------...----------
Mỹ yêu Ô Trúc cơ thể mạnh mẽ nhưng hiện vẫn có chút say, mặt mũi hơi ửng hồng nằm tựa lưng trên thành giường. Bên cạnh thì có Thập Nhị Hòa hiện đã say giấc vì mệt mỏi.
"Muội mấy ngày qua chắc đã quá mệt mỏi rồi đi."
Ô Trúc bỗng rất mềm lòng, tay nhẹ chạm gương mặt đáng yêu của Nhị Hòa vẻ rất yêu thương tiếp nói.
"Muội này.! Ta không hiểu sao lại cảm thấy bản thân mình rất muốn được thân thiết khi ở bên cạnh muội."
Ô Trúc cô ấy quả thật cũng không hiểu nổi bản thân của mình tại sao nó lại quá kì lạ như thế nữa. Tiếp trong lúc cô ấy vẫn chưa rõ ràng về bản thân, mắt thì vẫn nhẹ ngắm nhìn Nhị Hòa đang cuộn mình trong chăn dày.
"Cốc... cốc... cốc..." Tiếng gõ cửa bỗng vang lên.
"Ô Trúc.! Cô ngủ chưa vậy." Hoa Thiên tỷ ngay lúc này bỗng gõ cửa nhỏ lên tiếng gọi.
Ô Trúc bỗng giật mình thu tay lại vội bước xuống giường đi ra mở cửa đáp. "Hoa Thiên tỷ.! Giữa đêm tỷ tìm ta có chuyện gì không.?"
"Thiếu gia cho gọi Nhất Đẳng Yêu Quân qua bên chỗ ngài ấy gặp mặt."
"Ngay bây giờ sao.?" Ô Trúc liền cũng rất bất ngờ không khác lắm lúc Hoa Thiên tỷ khi nghe được chuyện này.
----------...----------
Một phòng khác, mỹ yêu Du Điệp, Lãnh Điệp hiện ở cùng chung một phòng. Nhưng hai người lúc này thì...
Du Điệp thì hiện đang ngồi bên cửa sổ mắt nhìn ra bên ngoài cảnh sắc tuyết trắng nhẹ bay trong đêm, Lãnh Điệp thì hiện mắt đã mở nhưng cô vẫn nằm yên ở trên giường khẽ lên tiếng.
"Du.! Ta ngài mai sẽ rời đi, ta về sau sẽ không xuất hiện trước mặt làm phiền đến nàng nữa."
Du Điệp ngồi bên cửa sổ nghe được rõ ràng nhưng vẫn không lên tiếng đáp lời, Lãnh thấy thế thì liền bỗng trong lòng càng thêm đau nhói nói.
"Xin lỗi.! Du... ta xin lỗi..."
"Cốc... cốc... cốc..." Bỗng tiếng gõ cửa liền vang lên.
"Lãnh, Du hai cô đã ngủ chưa vậy.?" Hồng Hiên Nhiên bỗng liền nhỏ lên tiếng gọi.
Tiếp Du Điệp liền mở cửa hỏi có chuyện gì, xong rất nhanh cô lại bước quay lại phòng khoát thêm một lớp áo rồi lại liền nhanh bước đi ra cửa phòng.
Khi chuẩn bị bước ra khỏi phòng thì bỗng Du Điệp lại lên tiếng nói. "Thiếu chủ.! Cho gọi chúng ta qua gặp mặt, Lãnh ngươi cũng mau đi qua đi."
Dứt lời Du Điệp liền không nói thêm gì nữa, lập tức bước chân đi ra khỏi phòng. Lãnh ở sau thấy vậy liền chỉ biết nặng nề thở dài khẽ nói.
"Du.! Nàng chán ghét ta đến thế sao.!"
----------...----------
Căn phòng của La Thần lúc này đã đầy ắp người, gồm có Bá thúc, Hồng Hiên Nhiên, Hoa Thiên Thiên, Hồng Cô, Hồng Oa, cùng với hai mươi mỹ yêu Nhất Đẳng Yêu Quân.
Bên ngoài canh phòng thì có Cửu Mai luôn túc trực, gần đó bỗng cũng có thêm vài người Nguyệt Vệ cũng xuất hiện ở đây để canh phòng. Trên không trung thì bỗng cũng có cơn gió nhẹ lượn quanh giống như là nó cũng rất chăm chỉ vì La Thần mà ra sức.
La Thần sau một hồi nhìn thấy mọi người đã đến đủ thì liền lập tức nói ra những chuyện của mình, xong tiếp hắn liền cũng cùng ngồi với mọi người phân tích và tìm cách ứng phó.
----------...----------
Sáng hôm sau.
Tây thành hôm sau vẫn như mọi ngày, trời trong tươi mát đến lạ, không khí thoải mái vô cùng. Dân chúng thì vẫn như thường ngày tiếp tục một ngày mới, tiếp tục cuộc sống này, và cũng không quên chuyện trò những chuyện kinh động về ngày hôm qua của Song Ngư Hoành Lâu.
Sáng sớm La Thần lúc này đã thức từ lâu, hiện đang ngồi ở bàn đá giữa khuôn viên trang viện ngắm nhìn những bông tuyết động trên lá từ tối hôm qua. Cảnh sắc nó đẹp đến nỗi khiến lòng người cũng phải xao xuyến.
Bên cạnh Hồng Hiên Nhiên vừa chăm xong tách trà nóng cho La Thần thì liền cũng ngồi xuống lên tiếng nói.
"Thiếu gia.! Việc tổ chức sự kiện kia sao lúc đó người lại dễ dàng bỏ qua như vậy chứ.?"
Hồng Hiên Nhiên rảnh rỗi nên liền muốn hiểu thêm vài chuyện, vậy nên liền buôn chuyện tán gẫu hướng La Thần hỏi.
"À.! Chuyện đó sao.!" La Thần bỗng mĩm cười ma mảnh nói.
"Một miếng bánh lớn như vậy chúng ta thật không có sức để chen chân vào đâu. Vậy nên không còn cách gì khác liền phải bỏ qua thôi."
"À.! Với lại tỷ cũng đừng nghĩ là Đông Ngưu và Mộng Hồng Lâu sẽ ăn nổi đi. Bởi cho dù hai người bọn họ có thật muốn thì cũng không nuốt một mình nổi đâu."
"Thì ra là vậy.!" Hồng Hiên Nhiên nghe vậy liền hiểu được rất nhiều đáp.
"Thôi.! Đừng nhắc đến chuyện đó nữa. Tỷ giờ hãy tập trung vào việc luyện tập cùng với Thập Ngũ Giai Nhân đi. Còn có tỷ coi cũng hướng dẫn cho Nhất Đẳng Yêu Quân, Nguyệt Vệ những người được chọn một chút luôn đi."
"Vâng.!" Hồng Hiên Nhiên nhã nhận đáp, xong rất nhanh liền cũng rời đi chuẩn bị sắp xếp luyện tập cho mọi người.
Hoa Thiên tỷ thì vẫn như mọi ngày sắp xếp cho mọi người làm việc chuẩn bị bán đồ chiên.
----------...----------
La Thần ngồi thưởng trà một lúc lâu thì bỗng thấy mỹ yêu Ô Trúc cùng với Thập Nhị Hòa hai người liền đi đến tìm hắn.
"Thiếu gia.! Nhị Hòa muốn cùng được đi với Ô Trúc tỷ." Thập Nhị Hòa liền lên tiếng nói trước.
"Hả.!" La Thần liền hơi ngạc nhiên nói. "Nhưng... Thập Ngũ Giai Nhân không phải là cần phải diễn tấu khúc sao.?"
"Thưa thiếu gia.! Thập Ngũ Giai Nhân thiếu Nhị Hòa thì cũng chẳng có ảnh hưởng gì đâu, với lại chuyện này Nhị Hòa cũng đã nói với Hiên Nhiên tỷ một tiếng rồi."
"À... Nếu Hiên Nhiên tỷ thấy không sao thì cô có thể đi cùng với Ô Trúc đi, vậy giờ hai người hãy quay về chuẩn bị một chút đi, lát nữa rồi chúng ta sẽ lên đường."
"Vâng thiếu gia.!" Hai người bỗng liền có chút rất vui vẻ khi được La Thần đồng ý cho đi cùng nhau.
Tiếp khi Ô Trúc, Thập Nhị Hòa rời đi không lâu thì lại thấy Lãnh Điệp vẻ mặt rất vô cảm tới tìm La Thần nói.
"Thiếu chủ.! Nhiệm vụ khảo sát rừng Phong Lâm lần này, Lãnh ta muốn được chính mình xung phong đi làm."
La Thần mắt nhìn qua thấy vẻ lạnh lẽo qua ánh mắt của Lãnh Điệp thì liền biết có chuyện không ổn, thế là hắn liền lại nói.
"Lãnh cô ngồi xuống trước đi." Tiếp thấy Lãnh đã ngồi xuống rồi thì La Thần hắn mới lại nói.
"Lãnh cô là có chuyện.!"
"Thiếu chủ... ta... ta..." Nghe thiếu chủ quan tâm hỏi, thì bỗng Lãnh Điệp liền rất nghẹn ngào nói.
"Thiếu chủ... Nếu như ngày hôm đó ngài không nói rằng thứ tình cảm kia đó là yêu.. thì... thì có lẽ Du Điệp bây giờ với ta vẫn sẽ không đến nỗi như lúc này..."
Nghe vậy La Thần liền hiểu, thế là lại lên tiếng nói. "Vậy lãnh cô có oán trách ta không.?"
"Không.! Bởi Lãnh ta biết rồi cũng sẽ có một ngày mọi chuyện rồi cũng sẽ phải đến thôi.! Vậy nên Lãnh ta sẽ không oán không trách gì... Có trách thì trách thân ta không giống với người bình thường mà thôi..."
"Sao Lãnh cô lại nhu nhược như vậy làm gì nha.!" La Thần bỗng vẻ không mấy chấp nhận nổi, nói tiếp.
"Lãnh cô là nữ nhân thì sao, nữ nhân thì phải cam chịu mặc cho số phận sao. Hừ... Nếu Lãnh cô chỉ có vậy thì La Thần ta thật rất thất vọng về cô rồi đó."
"Còn có để ta nói qua cho Lãnh cô nghe một chuyện."
"Ở quê nhà của ta.! Nó nam nữ bình quyền, nữ nhân cũng có thể làm thống lĩnh, cũng có thể thét ra quyền uy ngang hàng với bất kì ai, nơi của ta nữ nhân rất được tôn trọng lắm đó."
"À.! Còn có nơi đó nữ nhân yêu nhau thành thân với nhau nó cũng là chuyện quá đỗi là bình thường."
"Lãnh cô con đường của cô đi đã không bình thường thì cô cũng phải mạnh mẽ mà bước đi, liền phải đứng lên trên tất cả nhìn xuống dưới mà ngạo nghễ tuyên bố cho hết thảy rằng cô... Cô đây chính là Lãnh Điệp.!"
Lãnh Điệp nghe hùng uy của La Thần tuyên nói như thế thì bỗng trong lòng bất đầu rất không thể tưởng tượng, thất kinh hãi lãng chết đứng mở to mắt, hai tay siết chặt giống như một binh lính đã bị tướng quân làm cho tinh thần bỗng trở nên rất cao, mạnh mẽ có thể đứng lên trên hết thảy.
La Thần nhìn thấy hai tay của Lãnh Điệp đã siết rất chặt, hiện có thể nhìn ra nó còn run lên bần bật. Thấy vậy La Thần liền đã biết mình đã nhen nhóm lại được niềm hi vọng cho Lãnh Điệp rồi, thế là hắn liền lại vẻ mĩm cười nghiên đầu nhìn Lãnh Điệp nói.
"Sao.! Có muốn thiếu chủ chỉ dạy cho cô một chút không.!"
Lãnh Điệp nghe vậy liền mặt như muốn vỡ oà khi vào lúc cô rất tuyệt vọng thì bỗng nhiên thấy được một tia sáng nhỏ để bản thân mình có thể thoát ra ngoài.
La Thần thấy ánh mắt như uất nghẹn vạn năm, long lanh ánh chút lệ nhòa của Lãnh Điệp thì liền bỗng cũng rất mềm lòng nói.
"Đừng đi đâu hết.! Bất đầu từ hôm nay Lãnh cô hãy cùng Cửu Mai đi theo bên cạnh ta đi."
"Đa... tạ... thiếu chủ.!" Liền Lãnh Điệp đã không kiềm nổi ức nghẹn lập tức lệ trào, hai tay liền rất vụng về vội vàng lau đi.
----------...----------
Thôn Tích Hà
La Thần lúc này đang ngồi xe ngựa cùng đi đến nam thôn, thẳng tiến đến bến thuyền sông Tích Hà. Ngồi cùng La Thần thì có Lãnh Điệp hiện đã giống như một cận vệ thân cận luôn đi theo bên mình.
Bên ngoài thì là Đinh Lực đang đánh xe ngựa, phía sau còn có Cương Liệt, Xích Châu lại cũng đánh hai chiếc xe ngựa đi theo sau.
Người đi cùng theo sau thì có mỹ yêu Ô Trúc, Thập Nhị Hòa, mỹ yêu Thổ Thanh Liên, mỹ yêu Bàng Kim Thuyên, Bá thúc, Hồng Nam.
La Thần lúc này đang ngồi trên xe ngựa cũng không rảnh rỗi, mà liền đang dùng thần thức trao đổi với hệ thống.
"Hệ thống.! Nhẫn giới chỉ đó nó là rẻ nhất rồi sao.?"
"Đúng vậy.! Do nhẫn giới chỉ muốn tạo ra cũng không phải là dễ dàng nên liền cái giá đó nó là quá rẻ rồi."
"Tuy không gian chứa đồ bên trong loại này nó không quá lớn, nhưng suy cho cùng thì nó cũng là một món đồ khó có thể cầu đó."
"Hàizz..." La Thần có chút thở dài, xong liền dứt khoát nói. "Được.! Liền lấy ba cái đi."
"Có ngay.!" Tiếp hệ thống liền thông báo.
Ring... "Giao dịch thành công."
Ring... "Khấu trừ : 150.000 Lượng."
Ring... "Nhận : 3 x Nhẫn giới chỉ sơ cấp."
La Thần mua xong ba nhẫn giới chỉ thì liền lại chi thêm ra một trăm năm mươi ngàn lượng nữa để chia thành ba phần để vào bên trong ba nhẫn giới chỉ.
Tiếp rất mau La Thần hắn cùng với mọi người cũng đã đến trạm dịch quân binh đang tra xét ở bến tàu. Liền La Thần lập tức bước xuống xe ngựa tập trung mọi người lại dặn dò.
"Mỹ yêu Thổ Thanh Liên, Bàng Kim Thuyên phụ trách con đường tây bắc ở rừng Phong Lâm. Bá thúc, Hồng Nam thúc thì phụ trách con đường chính tây xuôi sông lớn. Mỹ yêu Ô Trúc, Thập Nhị Hòa thì sẽ hướng con đường tây nam xem xét tìm hiểu một chút."
"Còn có ba nhóm đường phải luôn liên lạc với nhau trao đổi và đưa ra quyết định chính xác nhất về các rủi ro hoặc nguy hiểm, xong rồi còn không ngừng phải truyền thư tín về thông báo tình hình."
"Vâng.!" Mọi người nghe phân phó liền lập tức đã rõ ràng đáp.
"Còn đây là ba nhẫn giới chỉ, bên trong đã có sẵn năm mươi ngàn lượng. Cả ba nhóm phải biết tùy cơ ứng biến mà sử dụng cho cẩn thận."
"Vâng thiếu gia.!" Bá thúc, Hồng Nam thúc, Thập Nhị Hòa liền đáp.
"Vâng thiếu chủ.!" Mỹ yêu Thổ Thanh Liên, Bàng Kim Thuyên, Ô Trúc cũng liền đáp.
Tiếp La Thần liền tiễn mọi người lên thuyền, La Thần đứng ở bến tàu vẫy tay chào tạm biệt mọi người. Cho đến khi thuyền đã đi xa rồi thì La Thần hắn mới nhẹ thở phào khẽ nói.
"Hi vọng mọi chuyện sẽ không có bất trắc gì....!"
Ở tây thành đêm nay người dân mọi người liền có một câu chuyện chuyền miệng nhau rất oanh động về tiếng tăm của Song Ngư Hoành Lâu.
Một là, chiều nay người của Song Ngư Hoành Lâu bỗng rất đông phi hành trong thành, ấy vậy mà hiện tại vẫn bình yên vô sự chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Hai là, Song Ngư Hoành Lâu kinh doanh không giống với bất kì đâu, nào là chỉ mở cửa đón khách nhân trong vòng có một canh giờ, nào là tấu khúc của Song Ngư Hoành Lâu quả thật rất kinh động lòng người mà không một nơi nào có thể làm được.
Và hiện trong đêm nó liền lại còn có một lời đồn kinh thiên nữa đó là, Song Ngư Hoành Lâu diễn khúc hay đến mức đến ngay cả trời cao cũng phải kinh động mà lập tức buông xuống, một tràng tuyết trắng rơi đầy trời xung quanh khu vực Song Ngư Hoành Lâu.
Mà cái truyền tích thứ ba này quả thật nó khiến rất nhiều người không thể nào có thể quên đi được, bởi vì nó quả... quả... quả thật là quá thất kinh hãi tục.
Cũng bởi thế nên lẽ cho dù Song Ngư Hoành Lâu đêm nay dù không có một khách nhân nào, nhưng danh tiếng của nó chỉ càng thêm tăng, càng thêm làm chấn động lòng người, chứ tuyệt không hề có chút dấu hiệu đi xuống.
----------...----------
Song Ngư lâu
La Thần cùng mọi người vui vẻ hết mình một lúc lâu, thì bỗng lúc này liền lập tức cảm nhận được không khí có chút lạnh không bình thường. Liền La Thần lập tức xoay người nhìn qua khung cửa sổ tầng hai ra bên ngoài.
Liền La Thần hắn rất ngạc nhiên khi thấy được cảnh tượng trước mặt lúc này, bởi vì lúc này bên ngoài bỗng tuyết trắng xuất hiện rơi đầy trời, nhìn ra rất ư là phong cảnh hữu tình khó có thể gặp.
Hoa Thiên tỷ, Hồng Hiên Nhiên, Song Ngư, Tiểu Bạch, Tiểu Hắc, Thiên Liên Anh, Dung nhi, liền hiện cũng rất kinh ngạc khi lúc này bọn họ cũng đã phát hiện ra điều lạ kỳ này.
"Sao có thể... Chỉ mới tháng bảy... sao... sao... lại có tuyết nha..." Hoa Thiên tỷ ngạc nhiên khó có thể tin nổi.
Mọi người nghe vậy thì cũng rất kinh ngạc không biết mọi chuyện sao lại như vậy nữa. La Thần thì cũng kinh động không kém lập tức hướng hệ thống hỏi qua, hệ thống nghe hỏi thì liền lập tức đáp.
"Tuyết trắng đầy trời này hiện chỉ có trong một phạm vi không quá lớn đâu, mà cái này nó cũng vì là do công pháp Phong Hoa Tuyết Nguyệt mà ra."
"Chắc là hai người kia họ đã cảm ngộ đại thành cái công pháp đó rồi đi. Vậy nên trong nhất thời không thể kiểm soát nên mới vô tình làm ra thành như thế."
Nghe vậy La Thần liền hiểu, lập tức La Thần lại tiến lên đưa tay qua cửa sổ đón lấy từng cánh hoa tuyết lạnh bỗng liền trong lòng có chút trào phúng khẽ nói.
"Tuyết trắng quả thật khiến lòng người rất lạnh lẽo..."
----------...----------
Trang viện : La Thần.
Kinh Sư trời khuya gió rét, La Thần nữa đêm trời lạnh đang ở bên ngoài tầng thượng của tầng hai trang viện, mắt nhìn ngắm những bông tuyết nhẹ bay trong gió đẹp vô ngần.
Trang viện mọi người sau một đêm vui vẻ thì hiện tất cả đều đã quay lại phòng của mình nghĩ ngơi, riêng trong đêm tuyết lạnh này bấy giờ La Thần hắn thì hiện vẫn đứng đây ngắm cảnh sắc đẹp đẽ giữa đêm đen này.
Cửu Mai lúc này nép mình gần đó mắt vẫn không rời nhìn về bóng lưng cô liêu giữa trời tuyết lạnh trong đêm kia. Cô ấy lúc này không hiểu sao trong lòng lại có chút đau xót khi thấy thiếu gia như thế.
Hoa Thiên Thiên tỷ lúc này thì bỗng liền nhẹ bước trong tuyết lạnh tiến đến sau lưng thiếu gia có chút thở nặng, lên tiếng gọi.
"Thiếu gia.!"
La Thần bỗng như được kéo về thực tại, không quay đầu, mắt vẫn nhìn trời đêm lên tiếng nói. "Hoa Thiên tỷ.! Có việc gì sao.?"
"Thiếu gia.! Trời khuya tuyết lạnh, người hãy về nghỉ ngơi thôi."
"Hàizz..." La Thần bỗng thở dài không đáp.
Hồng Hiên Nhiên phía sau lưng Hoa Thiên Thiên tỷ, thấy vậy liền như có chút cau mày lên tiếng nói.
"Thiếu gia.! Người là có tâm sự."
La Thần bỗng nhẹ hít sâu cảm nhận từng hơi khí lạnh trong tuyết lạnh, xong rồi lập tức quay lại nói.
"Hoa Thiên tỷ.! Tỷ và Hiên Nhiên tỷ hãy đi gọi Bá thúc, Hồng Cô, Hồng Oa cùng với nhóm Nhất Đẳng Yêu Quân lập tức đi đến phòng ta gặp mặt."
"Ngay bây giờ sao.?" Hoa Thiên tỷ bỗng rất ngạc nhiên không hiểu sao thiếu gia lại cho gọi người vào lúc giữa đêm.
"Ừ.! Ngay bây giờ." La Thần nhẹ đáp.
-----------...----------
Mỹ yêu Ô Trúc cơ thể mạnh mẽ nhưng hiện vẫn có chút say, mặt mũi hơi ửng hồng nằm tựa lưng trên thành giường. Bên cạnh thì có Thập Nhị Hòa hiện đã say giấc vì mệt mỏi.
"Muội mấy ngày qua chắc đã quá mệt mỏi rồi đi."
Ô Trúc bỗng rất mềm lòng, tay nhẹ chạm gương mặt đáng yêu của Nhị Hòa vẻ rất yêu thương tiếp nói.
"Muội này.! Ta không hiểu sao lại cảm thấy bản thân mình rất muốn được thân thiết khi ở bên cạnh muội."
Ô Trúc cô ấy quả thật cũng không hiểu nổi bản thân của mình tại sao nó lại quá kì lạ như thế nữa. Tiếp trong lúc cô ấy vẫn chưa rõ ràng về bản thân, mắt thì vẫn nhẹ ngắm nhìn Nhị Hòa đang cuộn mình trong chăn dày.
"Cốc... cốc... cốc..." Tiếng gõ cửa bỗng vang lên.
"Ô Trúc.! Cô ngủ chưa vậy." Hoa Thiên tỷ ngay lúc này bỗng gõ cửa nhỏ lên tiếng gọi.
Ô Trúc bỗng giật mình thu tay lại vội bước xuống giường đi ra mở cửa đáp. "Hoa Thiên tỷ.! Giữa đêm tỷ tìm ta có chuyện gì không.?"
"Thiếu gia cho gọi Nhất Đẳng Yêu Quân qua bên chỗ ngài ấy gặp mặt."
"Ngay bây giờ sao.?" Ô Trúc liền cũng rất bất ngờ không khác lắm lúc Hoa Thiên tỷ khi nghe được chuyện này.
----------...----------
Một phòng khác, mỹ yêu Du Điệp, Lãnh Điệp hiện ở cùng chung một phòng. Nhưng hai người lúc này thì...
Du Điệp thì hiện đang ngồi bên cửa sổ mắt nhìn ra bên ngoài cảnh sắc tuyết trắng nhẹ bay trong đêm, Lãnh Điệp thì hiện mắt đã mở nhưng cô vẫn nằm yên ở trên giường khẽ lên tiếng.
"Du.! Ta ngài mai sẽ rời đi, ta về sau sẽ không xuất hiện trước mặt làm phiền đến nàng nữa."
Du Điệp ngồi bên cửa sổ nghe được rõ ràng nhưng vẫn không lên tiếng đáp lời, Lãnh thấy thế thì liền bỗng trong lòng càng thêm đau nhói nói.
"Xin lỗi.! Du... ta xin lỗi..."
"Cốc... cốc... cốc..." Bỗng tiếng gõ cửa liền vang lên.
"Lãnh, Du hai cô đã ngủ chưa vậy.?" Hồng Hiên Nhiên bỗng liền nhỏ lên tiếng gọi.
Tiếp Du Điệp liền mở cửa hỏi có chuyện gì, xong rất nhanh cô lại bước quay lại phòng khoát thêm một lớp áo rồi lại liền nhanh bước đi ra cửa phòng.
Khi chuẩn bị bước ra khỏi phòng thì bỗng Du Điệp lại lên tiếng nói. "Thiếu chủ.! Cho gọi chúng ta qua gặp mặt, Lãnh ngươi cũng mau đi qua đi."
Dứt lời Du Điệp liền không nói thêm gì nữa, lập tức bước chân đi ra khỏi phòng. Lãnh ở sau thấy vậy liền chỉ biết nặng nề thở dài khẽ nói.
"Du.! Nàng chán ghét ta đến thế sao.!"
----------...----------
Căn phòng của La Thần lúc này đã đầy ắp người, gồm có Bá thúc, Hồng Hiên Nhiên, Hoa Thiên Thiên, Hồng Cô, Hồng Oa, cùng với hai mươi mỹ yêu Nhất Đẳng Yêu Quân.
Bên ngoài canh phòng thì có Cửu Mai luôn túc trực, gần đó bỗng cũng có thêm vài người Nguyệt Vệ cũng xuất hiện ở đây để canh phòng. Trên không trung thì bỗng cũng có cơn gió nhẹ lượn quanh giống như là nó cũng rất chăm chỉ vì La Thần mà ra sức.
La Thần sau một hồi nhìn thấy mọi người đã đến đủ thì liền lập tức nói ra những chuyện của mình, xong tiếp hắn liền cũng cùng ngồi với mọi người phân tích và tìm cách ứng phó.
----------...----------
Sáng hôm sau.
Tây thành hôm sau vẫn như mọi ngày, trời trong tươi mát đến lạ, không khí thoải mái vô cùng. Dân chúng thì vẫn như thường ngày tiếp tục một ngày mới, tiếp tục cuộc sống này, và cũng không quên chuyện trò những chuyện kinh động về ngày hôm qua của Song Ngư Hoành Lâu.
Sáng sớm La Thần lúc này đã thức từ lâu, hiện đang ngồi ở bàn đá giữa khuôn viên trang viện ngắm nhìn những bông tuyết động trên lá từ tối hôm qua. Cảnh sắc nó đẹp đến nỗi khiến lòng người cũng phải xao xuyến.
Bên cạnh Hồng Hiên Nhiên vừa chăm xong tách trà nóng cho La Thần thì liền cũng ngồi xuống lên tiếng nói.
"Thiếu gia.! Việc tổ chức sự kiện kia sao lúc đó người lại dễ dàng bỏ qua như vậy chứ.?"
Hồng Hiên Nhiên rảnh rỗi nên liền muốn hiểu thêm vài chuyện, vậy nên liền buôn chuyện tán gẫu hướng La Thần hỏi.
"À.! Chuyện đó sao.!" La Thần bỗng mĩm cười ma mảnh nói.
"Một miếng bánh lớn như vậy chúng ta thật không có sức để chen chân vào đâu. Vậy nên không còn cách gì khác liền phải bỏ qua thôi."
"À.! Với lại tỷ cũng đừng nghĩ là Đông Ngưu và Mộng Hồng Lâu sẽ ăn nổi đi. Bởi cho dù hai người bọn họ có thật muốn thì cũng không nuốt một mình nổi đâu."
"Thì ra là vậy.!" Hồng Hiên Nhiên nghe vậy liền hiểu được rất nhiều đáp.
"Thôi.! Đừng nhắc đến chuyện đó nữa. Tỷ giờ hãy tập trung vào việc luyện tập cùng với Thập Ngũ Giai Nhân đi. Còn có tỷ coi cũng hướng dẫn cho Nhất Đẳng Yêu Quân, Nguyệt Vệ những người được chọn một chút luôn đi."
"Vâng.!" Hồng Hiên Nhiên nhã nhận đáp, xong rất nhanh liền cũng rời đi chuẩn bị sắp xếp luyện tập cho mọi người.
Hoa Thiên tỷ thì vẫn như mọi ngày sắp xếp cho mọi người làm việc chuẩn bị bán đồ chiên.
----------...----------
La Thần ngồi thưởng trà một lúc lâu thì bỗng thấy mỹ yêu Ô Trúc cùng với Thập Nhị Hòa hai người liền đi đến tìm hắn.
"Thiếu gia.! Nhị Hòa muốn cùng được đi với Ô Trúc tỷ." Thập Nhị Hòa liền lên tiếng nói trước.
"Hả.!" La Thần liền hơi ngạc nhiên nói. "Nhưng... Thập Ngũ Giai Nhân không phải là cần phải diễn tấu khúc sao.?"
"Thưa thiếu gia.! Thập Ngũ Giai Nhân thiếu Nhị Hòa thì cũng chẳng có ảnh hưởng gì đâu, với lại chuyện này Nhị Hòa cũng đã nói với Hiên Nhiên tỷ một tiếng rồi."
"À... Nếu Hiên Nhiên tỷ thấy không sao thì cô có thể đi cùng với Ô Trúc đi, vậy giờ hai người hãy quay về chuẩn bị một chút đi, lát nữa rồi chúng ta sẽ lên đường."
"Vâng thiếu gia.!" Hai người bỗng liền có chút rất vui vẻ khi được La Thần đồng ý cho đi cùng nhau.
Tiếp khi Ô Trúc, Thập Nhị Hòa rời đi không lâu thì lại thấy Lãnh Điệp vẻ mặt rất vô cảm tới tìm La Thần nói.
"Thiếu chủ.! Nhiệm vụ khảo sát rừng Phong Lâm lần này, Lãnh ta muốn được chính mình xung phong đi làm."
La Thần mắt nhìn qua thấy vẻ lạnh lẽo qua ánh mắt của Lãnh Điệp thì liền biết có chuyện không ổn, thế là hắn liền lại nói.
"Lãnh cô ngồi xuống trước đi." Tiếp thấy Lãnh đã ngồi xuống rồi thì La Thần hắn mới lại nói.
"Lãnh cô là có chuyện.!"
"Thiếu chủ... ta... ta..." Nghe thiếu chủ quan tâm hỏi, thì bỗng Lãnh Điệp liền rất nghẹn ngào nói.
"Thiếu chủ... Nếu như ngày hôm đó ngài không nói rằng thứ tình cảm kia đó là yêu.. thì... thì có lẽ Du Điệp bây giờ với ta vẫn sẽ không đến nỗi như lúc này..."
Nghe vậy La Thần liền hiểu, thế là lại lên tiếng nói. "Vậy lãnh cô có oán trách ta không.?"
"Không.! Bởi Lãnh ta biết rồi cũng sẽ có một ngày mọi chuyện rồi cũng sẽ phải đến thôi.! Vậy nên Lãnh ta sẽ không oán không trách gì... Có trách thì trách thân ta không giống với người bình thường mà thôi..."
"Sao Lãnh cô lại nhu nhược như vậy làm gì nha.!" La Thần bỗng vẻ không mấy chấp nhận nổi, nói tiếp.
"Lãnh cô là nữ nhân thì sao, nữ nhân thì phải cam chịu mặc cho số phận sao. Hừ... Nếu Lãnh cô chỉ có vậy thì La Thần ta thật rất thất vọng về cô rồi đó."
"Còn có để ta nói qua cho Lãnh cô nghe một chuyện."
"Ở quê nhà của ta.! Nó nam nữ bình quyền, nữ nhân cũng có thể làm thống lĩnh, cũng có thể thét ra quyền uy ngang hàng với bất kì ai, nơi của ta nữ nhân rất được tôn trọng lắm đó."
"À.! Còn có nơi đó nữ nhân yêu nhau thành thân với nhau nó cũng là chuyện quá đỗi là bình thường."
"Lãnh cô con đường của cô đi đã không bình thường thì cô cũng phải mạnh mẽ mà bước đi, liền phải đứng lên trên tất cả nhìn xuống dưới mà ngạo nghễ tuyên bố cho hết thảy rằng cô... Cô đây chính là Lãnh Điệp.!"
Lãnh Điệp nghe hùng uy của La Thần tuyên nói như thế thì bỗng trong lòng bất đầu rất không thể tưởng tượng, thất kinh hãi lãng chết đứng mở to mắt, hai tay siết chặt giống như một binh lính đã bị tướng quân làm cho tinh thần bỗng trở nên rất cao, mạnh mẽ có thể đứng lên trên hết thảy.
La Thần nhìn thấy hai tay của Lãnh Điệp đã siết rất chặt, hiện có thể nhìn ra nó còn run lên bần bật. Thấy vậy La Thần liền đã biết mình đã nhen nhóm lại được niềm hi vọng cho Lãnh Điệp rồi, thế là hắn liền lại vẻ mĩm cười nghiên đầu nhìn Lãnh Điệp nói.
"Sao.! Có muốn thiếu chủ chỉ dạy cho cô một chút không.!"
Lãnh Điệp nghe vậy liền mặt như muốn vỡ oà khi vào lúc cô rất tuyệt vọng thì bỗng nhiên thấy được một tia sáng nhỏ để bản thân mình có thể thoát ra ngoài.
La Thần thấy ánh mắt như uất nghẹn vạn năm, long lanh ánh chút lệ nhòa của Lãnh Điệp thì liền bỗng cũng rất mềm lòng nói.
"Đừng đi đâu hết.! Bất đầu từ hôm nay Lãnh cô hãy cùng Cửu Mai đi theo bên cạnh ta đi."
"Đa... tạ... thiếu chủ.!" Liền Lãnh Điệp đã không kiềm nổi ức nghẹn lập tức lệ trào, hai tay liền rất vụng về vội vàng lau đi.
----------...----------
Thôn Tích Hà
La Thần lúc này đang ngồi xe ngựa cùng đi đến nam thôn, thẳng tiến đến bến thuyền sông Tích Hà. Ngồi cùng La Thần thì có Lãnh Điệp hiện đã giống như một cận vệ thân cận luôn đi theo bên mình.
Bên ngoài thì là Đinh Lực đang đánh xe ngựa, phía sau còn có Cương Liệt, Xích Châu lại cũng đánh hai chiếc xe ngựa đi theo sau.
Người đi cùng theo sau thì có mỹ yêu Ô Trúc, Thập Nhị Hòa, mỹ yêu Thổ Thanh Liên, mỹ yêu Bàng Kim Thuyên, Bá thúc, Hồng Nam.
La Thần lúc này đang ngồi trên xe ngựa cũng không rảnh rỗi, mà liền đang dùng thần thức trao đổi với hệ thống.
"Hệ thống.! Nhẫn giới chỉ đó nó là rẻ nhất rồi sao.?"
"Đúng vậy.! Do nhẫn giới chỉ muốn tạo ra cũng không phải là dễ dàng nên liền cái giá đó nó là quá rẻ rồi."
"Tuy không gian chứa đồ bên trong loại này nó không quá lớn, nhưng suy cho cùng thì nó cũng là một món đồ khó có thể cầu đó."
"Hàizz..." La Thần có chút thở dài, xong liền dứt khoát nói. "Được.! Liền lấy ba cái đi."
"Có ngay.!" Tiếp hệ thống liền thông báo.
Ring... "Giao dịch thành công."
Ring... "Khấu trừ : 150.000 Lượng."
Ring... "Nhận : 3 x Nhẫn giới chỉ sơ cấp."
La Thần mua xong ba nhẫn giới chỉ thì liền lại chi thêm ra một trăm năm mươi ngàn lượng nữa để chia thành ba phần để vào bên trong ba nhẫn giới chỉ.
Tiếp rất mau La Thần hắn cùng với mọi người cũng đã đến trạm dịch quân binh đang tra xét ở bến tàu. Liền La Thần lập tức bước xuống xe ngựa tập trung mọi người lại dặn dò.
"Mỹ yêu Thổ Thanh Liên, Bàng Kim Thuyên phụ trách con đường tây bắc ở rừng Phong Lâm. Bá thúc, Hồng Nam thúc thì phụ trách con đường chính tây xuôi sông lớn. Mỹ yêu Ô Trúc, Thập Nhị Hòa thì sẽ hướng con đường tây nam xem xét tìm hiểu một chút."
"Còn có ba nhóm đường phải luôn liên lạc với nhau trao đổi và đưa ra quyết định chính xác nhất về các rủi ro hoặc nguy hiểm, xong rồi còn không ngừng phải truyền thư tín về thông báo tình hình."
"Vâng.!" Mọi người nghe phân phó liền lập tức đã rõ ràng đáp.
"Còn đây là ba nhẫn giới chỉ, bên trong đã có sẵn năm mươi ngàn lượng. Cả ba nhóm phải biết tùy cơ ứng biến mà sử dụng cho cẩn thận."
"Vâng thiếu gia.!" Bá thúc, Hồng Nam thúc, Thập Nhị Hòa liền đáp.
"Vâng thiếu chủ.!" Mỹ yêu Thổ Thanh Liên, Bàng Kim Thuyên, Ô Trúc cũng liền đáp.
Tiếp La Thần liền tiễn mọi người lên thuyền, La Thần đứng ở bến tàu vẫy tay chào tạm biệt mọi người. Cho đến khi thuyền đã đi xa rồi thì La Thần hắn mới nhẹ thở phào khẽ nói.
"Hi vọng mọi chuyện sẽ không có bất trắc gì....!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.