Chương 9: Tiền Tiền, làm vợ anh đi!
Mèo A Mao Huỳnh Mai
23/06/2023
Dường như biết suy nghĩ của cô, Phương Minh mỉm cười nói:
- Yên tâm, tôi tới không phải để xin tiền cô, tôi tới chỉ để cảm ơn.
Nghe vậy, Tiền Tiền thở phào nhẹ nhõm, mời anh ta vào nhà.
Sau khi nói chuyện một lúc mới biết, hoá ra sau khi cầm được 100 tỷ, anh ta đã trở về cạnh tranh với Thái Giang. Suốt mấy năm qua, cả hai đều đấu qua đấu lại không ngừng. Mãi cho đến khi bác của anh ta, tức là cha của Thái Giang vốn đã bị Thái Giang đánh nhầm, khiến cho tàn tật thành người thực vật tỉnh lại. Mới biết, hoá ra năm xưa người giúp cha mẹ Phương Minh bỏ trốn thành công là ông ta.
Thật ra ông ta cũng vì tư lợi riêng của mình mà thôi. Nếu em út đi thì tài sản này, không phải ông ta sẽ hưởng trọn sao. Cho nên, dù sau này biết cha mẹ Phương Minh vì tai nạn qua đời, ông ta vẫn không nói cho ông nội Thái Giang biết, cũng vì sợ đứa cháu này trở về giành gia sản.
Nhưng mà, ông ta cũng có gửi tiền giúp đỡ Phương Minh ăn học tới nơi tới chốn, xem như để lương tâm bớt cắn rứt. Trải qua sự việc bị con trai cưng đánh nhằm suýt nữa mất mạng này, ông ta đã ngộ ra nhiều điều, dùng hơi tàn khuyên con trai mình đừng gây sai lầm nữa. Đời ông ta đã nợ cha con Phương Minh rất nhiều, nên không muốn con mình tiếp tục phạm sai lầm.
Thái Giang coi vậy mà có hiếu, rất nghe lời cha, mang trả hết gia sản của ông nội để lại cho Phương Minh, còn nói không muốn đấu nữa. Cái chết của Cát Linh, anh ta cũng lấy làm tiếc, nhưng đó chỉ là do tai nạn ngoài ý muốn, thực tế không phải anh ta làm. Anh ta cạnh tranh với Phương Minh, cốt là để cướp lại gia sản và Cát Linh thì mắc gì phải hại chết Cát Linh làm gì.
Cuối cùng, đối thủ một mất một còn lại buông tay hết thảy, thì thử hỏi, Phương Minh còn hứng thú đấu đá gì nữa.
Cho nên anh ta cũng buông tay hết tất cả, vợ con không còn, người thân cũng chẳng còn ai, anh ta chỉ muốn đi tu mà thôi. Chỉ là chợt nhớ đến cô, cảm thấy còn nợ một lời cảm ơn, nên mấy năm nay mới luôn gọi điện hỏi thăm cô là vậy.
Anh ta bỏ tiền xây dựng một ngôi chùa ở thành phố này, rồi nhận nuôi trẻ mồ côi. Dùng tất cả tài sản của mình nuôi những đứa trẻ ấy.
Thật ra, anh ta cũng đã biết cô ở đây từ lâu, nhưng sợ chỉ là người giống người, sau khi phát hiện cô không ở nhà, anh ta mới gọi điện hỏi thăm, mới biết cô đã có mặt ở nhà. Vì vậy anh ta mới dám khẳng định, đó là cô. Hôm nay, anh ta gọi điện hỏi thăm mới biết cô vừa mới đi, cho nên mới chạy lại đây chờ.
Quả nhiên, cô đã trở lại.
Mà giờ phút này, Tiền Tiền mới để ý quần áo trên người anh ta là của nhà sư nha, còn cái đầu trong chiếc nón tai bèo, từ lúc bước vào nhà vẫn không tháo xuống, hoá ra là trọc lóc.
U là trời!
Đẹp trai vậy mà đi tu thật đúng là đáng tiếc.
Nhưng cũng may, Tiền Tiền chỉ mê tiền chứ không mê trai, cho nên chỉ hơi tiếc một vài giây là bình thường trở lại.
Ngói chùa của anh ta thì cô đã biết rồi. Khi đó, vừa nghe nói có nhận nuôi trẻ mồ côi thì cô cũng muốn quyên góp chút đỉnh, nhưng ngờ đâu người ta không nhận. Nay mới biết, hoá ra là của anh ta.
Sau khi tiễn Phương Minh đi, Tiền Tiền trở vào nhà, nhưng đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, nếu Phương Minh biết cô ở đây thì Thái Giang chắc chắn cũng sẽ biết. Mà Phương Minh là nam chính quân tử nên đến cảm ơn, còn Thái Giang là nam phụ tiểu nhân thì sẽ thế nào?
Tiền Tiền không dám tưởng tượng.
Sẵn đồ đạc vẫn còn nằm trong vali, Tiền Tiền lập tức kéo vali lên, lật đật mở cửa muốn chạy đi nơi khác. Nhưng ngờ đâu, vừa mở cổng thì Thái Giang đã xuất hiện trước mặt cô.
- Tiền Tiền… em định đi đâu?
Chời má! Tới lẹ dữ vậy?
- Mấy năm nay anh tìm em thật vất vả. Em nói em du học ở nước M, mà anh qua nước đó tìm em, hỏi thăm tất cả các trường có sinh viên du học, nhưng đều không có em. Hoá ra, em ở đây.
- Anh tìm tôi làm… làm gì? Không phải anh đã thề độc là không phiền tôi nữa sao? - Tiền Tiền cố trấn định hỏi.
- Đúng vậy! Nên hôm nay anh đến cũng không phải phiền em. - Thái Giang thản nhiên đáp.
- Vậy làm gì? - Cô hỏi.
Nhưng Thái Giang lại nói:
- Vào nhà nói chuyện.
Tiền Tiền đương nhiên không chịu, giờ trong nhà chỉ có mình cô, bảo vệ gì đó cô cho nghỉ phép hết rồi, cho anh ta vào lỡ anh ta làm gì thì cô biết làm sao.
Kết quả, Tiền Tiền nhất quyết không đồng ý.
- Có gì thì nói ở đây, tôi còn có chuyện gấp phải đi.
Thái Giang nhướng mày.
- Em chắc chắn là muốn nói ở đây?
- Ừm.
Cô gật đầu kiên quyết.
Nhưng ngay sau đó…. Cô đã lập tức rơi vào vòng tay mạnh mẽ, chưa kịp phản ứng thì một nụ hôn bá đạo đã rơi xuống.
Người đi đường ai cũng đều nhìn vào, cô xấu hổ muốn chui xuống đất. Chỉ là, cô không thể đẩy anh ta ra nỗi thôi, anh ta đã mạnh mà lại còn ôm chặt, sức cô đúng là không thể đẩy ra nổi.
Kể từ đó, bên cạnh cô xuất hiện một hàng xóm mới, và ngày nào cũng chỏ mỏ sang…
- Tiền Tiền, làm vợ anh đi!
Con cờ, cô mê tiền không mê trai.
Có vẻ như Tiền Tiền cứng mềm không ăn, nên Thái Giang đã quyết định làm liều.
Một ngày nọ, nhân lúc cô đi vắng, bảo vệ đi toilet, anh ta đã lẻn vào nhà cô, nấp trong phòng cô.
Mà sở dĩ Thái Giang có khả năng này là vì lúc nhỏ anh ta hay lén trốn nhà đi chơi, cho nên, trèo tường bẻ khoá gì đều làm được, chỉ là chưa chính thức làm ăn trộm lần nào thôi. Lần này mới là chính thức làm ăn trộm đây này, nhưng không phải trộm tiền trộm vàng mà là trộm người.
Rút kinh nghiệm từ vụ Cát Linh, lần này, Thái Giang tuyệt đối không thể để mất Tiền Tiền được.
Tiền Tiền vô tư, không hề hay biết có người ở trong phòng mình.
Tới khi cô mở cửa bước vào, vừa đóng cửa lại, Thái Giang đã nhào ra.
- A… anh… ưm…
Tiền Tiền chưa kịp phản ứng thì đã bị Thái Giang dùng khăn tẩm thuốc mê che mũi miệng cô lại, khống chế cô.
Tiền Tiền chỉ giãy dụa một vài giây thì đã xụi lơ ngã trọn vào vòng tay của Thái Giang.
- Yên tâm, tôi tới không phải để xin tiền cô, tôi tới chỉ để cảm ơn.
Nghe vậy, Tiền Tiền thở phào nhẹ nhõm, mời anh ta vào nhà.
Sau khi nói chuyện một lúc mới biết, hoá ra sau khi cầm được 100 tỷ, anh ta đã trở về cạnh tranh với Thái Giang. Suốt mấy năm qua, cả hai đều đấu qua đấu lại không ngừng. Mãi cho đến khi bác của anh ta, tức là cha của Thái Giang vốn đã bị Thái Giang đánh nhầm, khiến cho tàn tật thành người thực vật tỉnh lại. Mới biết, hoá ra năm xưa người giúp cha mẹ Phương Minh bỏ trốn thành công là ông ta.
Thật ra ông ta cũng vì tư lợi riêng của mình mà thôi. Nếu em út đi thì tài sản này, không phải ông ta sẽ hưởng trọn sao. Cho nên, dù sau này biết cha mẹ Phương Minh vì tai nạn qua đời, ông ta vẫn không nói cho ông nội Thái Giang biết, cũng vì sợ đứa cháu này trở về giành gia sản.
Nhưng mà, ông ta cũng có gửi tiền giúp đỡ Phương Minh ăn học tới nơi tới chốn, xem như để lương tâm bớt cắn rứt. Trải qua sự việc bị con trai cưng đánh nhằm suýt nữa mất mạng này, ông ta đã ngộ ra nhiều điều, dùng hơi tàn khuyên con trai mình đừng gây sai lầm nữa. Đời ông ta đã nợ cha con Phương Minh rất nhiều, nên không muốn con mình tiếp tục phạm sai lầm.
Thái Giang coi vậy mà có hiếu, rất nghe lời cha, mang trả hết gia sản của ông nội để lại cho Phương Minh, còn nói không muốn đấu nữa. Cái chết của Cát Linh, anh ta cũng lấy làm tiếc, nhưng đó chỉ là do tai nạn ngoài ý muốn, thực tế không phải anh ta làm. Anh ta cạnh tranh với Phương Minh, cốt là để cướp lại gia sản và Cát Linh thì mắc gì phải hại chết Cát Linh làm gì.
Cuối cùng, đối thủ một mất một còn lại buông tay hết thảy, thì thử hỏi, Phương Minh còn hứng thú đấu đá gì nữa.
Cho nên anh ta cũng buông tay hết tất cả, vợ con không còn, người thân cũng chẳng còn ai, anh ta chỉ muốn đi tu mà thôi. Chỉ là chợt nhớ đến cô, cảm thấy còn nợ một lời cảm ơn, nên mấy năm nay mới luôn gọi điện hỏi thăm cô là vậy.
Anh ta bỏ tiền xây dựng một ngôi chùa ở thành phố này, rồi nhận nuôi trẻ mồ côi. Dùng tất cả tài sản của mình nuôi những đứa trẻ ấy.
Thật ra, anh ta cũng đã biết cô ở đây từ lâu, nhưng sợ chỉ là người giống người, sau khi phát hiện cô không ở nhà, anh ta mới gọi điện hỏi thăm, mới biết cô đã có mặt ở nhà. Vì vậy anh ta mới dám khẳng định, đó là cô. Hôm nay, anh ta gọi điện hỏi thăm mới biết cô vừa mới đi, cho nên mới chạy lại đây chờ.
Quả nhiên, cô đã trở lại.
Mà giờ phút này, Tiền Tiền mới để ý quần áo trên người anh ta là của nhà sư nha, còn cái đầu trong chiếc nón tai bèo, từ lúc bước vào nhà vẫn không tháo xuống, hoá ra là trọc lóc.
U là trời!
Đẹp trai vậy mà đi tu thật đúng là đáng tiếc.
Nhưng cũng may, Tiền Tiền chỉ mê tiền chứ không mê trai, cho nên chỉ hơi tiếc một vài giây là bình thường trở lại.
Ngói chùa của anh ta thì cô đã biết rồi. Khi đó, vừa nghe nói có nhận nuôi trẻ mồ côi thì cô cũng muốn quyên góp chút đỉnh, nhưng ngờ đâu người ta không nhận. Nay mới biết, hoá ra là của anh ta.
Sau khi tiễn Phương Minh đi, Tiền Tiền trở vào nhà, nhưng đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, nếu Phương Minh biết cô ở đây thì Thái Giang chắc chắn cũng sẽ biết. Mà Phương Minh là nam chính quân tử nên đến cảm ơn, còn Thái Giang là nam phụ tiểu nhân thì sẽ thế nào?
Tiền Tiền không dám tưởng tượng.
Sẵn đồ đạc vẫn còn nằm trong vali, Tiền Tiền lập tức kéo vali lên, lật đật mở cửa muốn chạy đi nơi khác. Nhưng ngờ đâu, vừa mở cổng thì Thái Giang đã xuất hiện trước mặt cô.
- Tiền Tiền… em định đi đâu?
Chời má! Tới lẹ dữ vậy?
- Mấy năm nay anh tìm em thật vất vả. Em nói em du học ở nước M, mà anh qua nước đó tìm em, hỏi thăm tất cả các trường có sinh viên du học, nhưng đều không có em. Hoá ra, em ở đây.
- Anh tìm tôi làm… làm gì? Không phải anh đã thề độc là không phiền tôi nữa sao? - Tiền Tiền cố trấn định hỏi.
- Đúng vậy! Nên hôm nay anh đến cũng không phải phiền em. - Thái Giang thản nhiên đáp.
- Vậy làm gì? - Cô hỏi.
Nhưng Thái Giang lại nói:
- Vào nhà nói chuyện.
Tiền Tiền đương nhiên không chịu, giờ trong nhà chỉ có mình cô, bảo vệ gì đó cô cho nghỉ phép hết rồi, cho anh ta vào lỡ anh ta làm gì thì cô biết làm sao.
Kết quả, Tiền Tiền nhất quyết không đồng ý.
- Có gì thì nói ở đây, tôi còn có chuyện gấp phải đi.
Thái Giang nhướng mày.
- Em chắc chắn là muốn nói ở đây?
- Ừm.
Cô gật đầu kiên quyết.
Nhưng ngay sau đó…. Cô đã lập tức rơi vào vòng tay mạnh mẽ, chưa kịp phản ứng thì một nụ hôn bá đạo đã rơi xuống.
Người đi đường ai cũng đều nhìn vào, cô xấu hổ muốn chui xuống đất. Chỉ là, cô không thể đẩy anh ta ra nỗi thôi, anh ta đã mạnh mà lại còn ôm chặt, sức cô đúng là không thể đẩy ra nổi.
Kể từ đó, bên cạnh cô xuất hiện một hàng xóm mới, và ngày nào cũng chỏ mỏ sang…
- Tiền Tiền, làm vợ anh đi!
Con cờ, cô mê tiền không mê trai.
Có vẻ như Tiền Tiền cứng mềm không ăn, nên Thái Giang đã quyết định làm liều.
Một ngày nọ, nhân lúc cô đi vắng, bảo vệ đi toilet, anh ta đã lẻn vào nhà cô, nấp trong phòng cô.
Mà sở dĩ Thái Giang có khả năng này là vì lúc nhỏ anh ta hay lén trốn nhà đi chơi, cho nên, trèo tường bẻ khoá gì đều làm được, chỉ là chưa chính thức làm ăn trộm lần nào thôi. Lần này mới là chính thức làm ăn trộm đây này, nhưng không phải trộm tiền trộm vàng mà là trộm người.
Rút kinh nghiệm từ vụ Cát Linh, lần này, Thái Giang tuyệt đối không thể để mất Tiền Tiền được.
Tiền Tiền vô tư, không hề hay biết có người ở trong phòng mình.
Tới khi cô mở cửa bước vào, vừa đóng cửa lại, Thái Giang đã nhào ra.
- A… anh… ưm…
Tiền Tiền chưa kịp phản ứng thì đã bị Thái Giang dùng khăn tẩm thuốc mê che mũi miệng cô lại, khống chế cô.
Tiền Tiền chỉ giãy dụa một vài giây thì đã xụi lơ ngã trọn vào vòng tay của Thái Giang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.