Chương 91: Bổ Sung Nữa Nè
Khuyết Danh
15/08/2021
Ở hành tinh Hamha xa xôi, Dung Nhĩ kêu gào: "Dung Đạm, tôi phắc cả nhà anh."
Ngón tay Dung Đạm bấm lên màn hình, phê duyệt văn kiện. Mắt cũng không thèm nâng lên một chút, thanh âm không mặn không nhạt: "Cả nhà tôi chỉ có một người là cậu. Cậu là muốn phắc chính mình? Việc này chỉ sợ có chút khó khăn."
Dung Nhĩ nghẹn họng, khuôn mặt tuấn lãng đỏ lên. Trái lại Dung Đạm vẫn khí định thần nhàn như cũ.
...
Diệp Tiên Tiên không dám nói ra tên thật, sợ vạn nhất bị lộ cũng còn trốn được. Cô xích lại gần người đàn ông, khuôn mặt nhỏ mang theo nhu thuận mến mộ, "Ba thật sự là ba ba của con sao?"
Không biết có phải tác dụng của tâm lý hay không, hiện tại Tưởng Định Quốc càng nhìn Diệp Tiên Tiên càng thấy giống Diệp Mộng trong trí nhớ của hắn. Nói: "Hẳn là không thể sai được."
Nhưng hắn là người cẩn thận, đối với thân phận Diệp Tiên Tiên tuy có chín phần tin tưởng, nhưng dù sao cũng còn dư lại một phần. Còn phải nghĩ cách nói với các trưởng bối trong gia tộc.
Lại hỏi một chút quá trình trưởng thành của cô.
Diệp Tiên Tiên chỉ nói Diệp Mộng không có khả năng nuôi cô lớn, khi cô còn nhỏ đã đưa cho một cặp vợ chồng, cũng vẫn thường xuyên đến thăm cô. Nhưng mấy năm trước cặp vợ chồng kia ly hôn, Diệp Mộng lại qua đời. Cho nên hiện tại cô phải một mình kiếm sống.
Nghĩ đến khi chính mình đang hưởng thụ sơn hào hải vị, con gái mình lại phải ăn cơm canh đạm bạc, Tưởng Định Quốc không còn tâm tư ngồi đó nữa, dắt Diệp Tiên Tiên theo, đánh xe đi về phía bệnh viện tư nhân của hắn.
Sau khi hắn gọi một cuộc điện thoại, phân phí người bố trí phòng ngủ cùng chuẩn bị đồ dùng, quần áo mà cô gái nhỏ sẽ thích.
Diệp Tiên Tiên nhìn thấy bộ dáng hắn đại động tâm can, nói không ra lời.
Bên trong xe rất rộng, ngồi cực kỳ thoải mái, không có một chút tạp âm nào.
Cô nhớ rõ quảng cáo xe này, "Dù có chạy 90km/h, tạp âm lớn nhất của chiếc Rolls Royce này cũng chỉ đến từ thiết bị điện tử của nó."
Lúc đó còn tưởng rằng quảng cáo phóng đại, hiện tại mới biết kiến thức của cô vẫn rất hạn hẹp.
[Người đàn ông này có vẻ rất giàu a.]
[Hắn muốn đưa streamer của chúng ta đi đâu?]
[Hẳn là mang streamer Tiên Tiên đi xét nghiệm ADN, người viễn cổ kẻ địa cầu rất thích làm như vậy.]
[Sẽ không bị lộ đó chứ?]
Kẻ chấp pháp - chữ đen: [Có hệ thống thần kỳ ở đó, sẽ không có vẫn đề.]
[Đúng vậy, kia chính là thứ trong truyền thuyết đó.]
Lần đầu được ngồi siêu xe, Diệp Tiên Tiên có cảm giác không được tự nhiên, ngẫu nhiên mới xem một chút nhóm làn đạn nói chuyện. Tay đặt ở trên đầu gối, đầu hơi cúi xuống, tóc tơ bên mái hơi rủ.
Tưởng Định Quốc thoáng nhìn liền thấy bộ dáng khách sáo của cô gái nhỏ, lấy tay vuốt nhẹ tóc qua sau tai cô, âm thanh ôn nhu trấn an: "Đừng lo lắng, chỉ là cần đưa một cái chứng cứ cho các trưởng bố trong gia tộc thôi."
Diệp Tiên Tiên cứng họng, nội tâm dâng lên một cỗ bất an. Cô chỉ muốn nhận người thân một chút, sau khi lên giường với hắn liền phủi mông chạy lấy người. Cũng không muốn phải nhận một đống người thân a, đi tới tình trạng như này muốn thoát thân cũng khó khăn!
Hiện tại hoàn cảnh của cô chính là cưỡi trên lưng cọp khó leo xuống, nếu hiện tại cô nói với hắn: Tôi không phải con gái chú, chú cũng không phải ba tôi. Tôi chỉ lừa chú thôi.
Không biết hậu quả có phải thực sự rất thảm thiết không?
Kỷ Bắc chính là vết xe đổ của cô, lúc đầu cũng là bị cô nhận ba sai người.
Nghĩ lại nghĩ, cô làm người cũng không tốt hơn so với Triều Âm và Mạc Túc.
Mắt Diệp Tiên Tiên tối sầm lại.
Tưởng Định Quốc yên lặng xoa đầu cô, rất tự nhiên gọi tên cô, "Thâm Thâm, thả lỏng chút."
Cô bắt lấy tay hắn, nắm lấy lòng bàn tay khô ráo ấm áp "Vâng!"
Tưởng Định Quốc vỗ vỗ mu bàn tay cô, bật nhạc lên, là một bài nhạc nhẹ.
Tiết tấu nhẹ nhàng thư giãn thần kinh.
Đi đến bệnh viện lấy máu xét nghiệm, đợi đến gần trưa.
"Có đói bụng không? Muốn ăn gì đó không?"
Diệp Tiên Tiên đối việc ăn uống không có yêu cầu gì, "Có thể ăn no là được, ăn gì cũng đều được."
Lại không biết một câu rất bình thường của cô làm Tưởng Định Quốc đau lòng, con gái hắn mấy năm nay có lẽ phải chịu khổ nhiều mới có thể không có thói quen kén chọn. Hận không thể đem tất cả những thứ tốt nhất trên thế giới đưa đến trước mặt cô.
Đi đến cửa hàng ăn hắn cảm thấy không tồi, mặt tiền cũng thanh thoáng, trong lúc lấy thức ăn, múc canh cho cô, thái độ hắn giống như nâng niu bảo vậy thật cẩn thận.
Diệp Tiên Tiên cảm thấy cô đang đánh cắp tình thương của cha, cái loại chột dạ này làm cô thấy không có chỗ trốn. Tiếp cận có mục dích chung quy là dối trá, mà cô tuy là người dối trá cũng vẫn cảm thấy ngượng.
Ăn cơm xong, Tưởng Định Quốc nhận được điện thoại của bệnh viện, ADN của hai người có độ tương tự tới 99%. Tay nắm điện thoại run nhẹ, hít vào một hơi thật sâu, Tưởng Định Quốc ôm lấy Diệp Tiên Tiên, "Thâm Thâm, ba để mẹ con con chịu khổ rồi."
Ngón tay Dung Đạm bấm lên màn hình, phê duyệt văn kiện. Mắt cũng không thèm nâng lên một chút, thanh âm không mặn không nhạt: "Cả nhà tôi chỉ có một người là cậu. Cậu là muốn phắc chính mình? Việc này chỉ sợ có chút khó khăn."
Dung Nhĩ nghẹn họng, khuôn mặt tuấn lãng đỏ lên. Trái lại Dung Đạm vẫn khí định thần nhàn như cũ.
...
Diệp Tiên Tiên không dám nói ra tên thật, sợ vạn nhất bị lộ cũng còn trốn được. Cô xích lại gần người đàn ông, khuôn mặt nhỏ mang theo nhu thuận mến mộ, "Ba thật sự là ba ba của con sao?"
Không biết có phải tác dụng của tâm lý hay không, hiện tại Tưởng Định Quốc càng nhìn Diệp Tiên Tiên càng thấy giống Diệp Mộng trong trí nhớ của hắn. Nói: "Hẳn là không thể sai được."
Nhưng hắn là người cẩn thận, đối với thân phận Diệp Tiên Tiên tuy có chín phần tin tưởng, nhưng dù sao cũng còn dư lại một phần. Còn phải nghĩ cách nói với các trưởng bối trong gia tộc.
Lại hỏi một chút quá trình trưởng thành của cô.
Diệp Tiên Tiên chỉ nói Diệp Mộng không có khả năng nuôi cô lớn, khi cô còn nhỏ đã đưa cho một cặp vợ chồng, cũng vẫn thường xuyên đến thăm cô. Nhưng mấy năm trước cặp vợ chồng kia ly hôn, Diệp Mộng lại qua đời. Cho nên hiện tại cô phải một mình kiếm sống.
Nghĩ đến khi chính mình đang hưởng thụ sơn hào hải vị, con gái mình lại phải ăn cơm canh đạm bạc, Tưởng Định Quốc không còn tâm tư ngồi đó nữa, dắt Diệp Tiên Tiên theo, đánh xe đi về phía bệnh viện tư nhân của hắn.
Sau khi hắn gọi một cuộc điện thoại, phân phí người bố trí phòng ngủ cùng chuẩn bị đồ dùng, quần áo mà cô gái nhỏ sẽ thích.
Diệp Tiên Tiên nhìn thấy bộ dáng hắn đại động tâm can, nói không ra lời.
Bên trong xe rất rộng, ngồi cực kỳ thoải mái, không có một chút tạp âm nào.
Cô nhớ rõ quảng cáo xe này, "Dù có chạy 90km/h, tạp âm lớn nhất của chiếc Rolls Royce này cũng chỉ đến từ thiết bị điện tử của nó."
Lúc đó còn tưởng rằng quảng cáo phóng đại, hiện tại mới biết kiến thức của cô vẫn rất hạn hẹp.
[Người đàn ông này có vẻ rất giàu a.]
[Hắn muốn đưa streamer của chúng ta đi đâu?]
[Hẳn là mang streamer Tiên Tiên đi xét nghiệm ADN, người viễn cổ kẻ địa cầu rất thích làm như vậy.]
[Sẽ không bị lộ đó chứ?]
Kẻ chấp pháp - chữ đen: [Có hệ thống thần kỳ ở đó, sẽ không có vẫn đề.]
[Đúng vậy, kia chính là thứ trong truyền thuyết đó.]
Lần đầu được ngồi siêu xe, Diệp Tiên Tiên có cảm giác không được tự nhiên, ngẫu nhiên mới xem một chút nhóm làn đạn nói chuyện. Tay đặt ở trên đầu gối, đầu hơi cúi xuống, tóc tơ bên mái hơi rủ.
Tưởng Định Quốc thoáng nhìn liền thấy bộ dáng khách sáo của cô gái nhỏ, lấy tay vuốt nhẹ tóc qua sau tai cô, âm thanh ôn nhu trấn an: "Đừng lo lắng, chỉ là cần đưa một cái chứng cứ cho các trưởng bố trong gia tộc thôi."
Diệp Tiên Tiên cứng họng, nội tâm dâng lên một cỗ bất an. Cô chỉ muốn nhận người thân một chút, sau khi lên giường với hắn liền phủi mông chạy lấy người. Cũng không muốn phải nhận một đống người thân a, đi tới tình trạng như này muốn thoát thân cũng khó khăn!
Hiện tại hoàn cảnh của cô chính là cưỡi trên lưng cọp khó leo xuống, nếu hiện tại cô nói với hắn: Tôi không phải con gái chú, chú cũng không phải ba tôi. Tôi chỉ lừa chú thôi.
Không biết hậu quả có phải thực sự rất thảm thiết không?
Kỷ Bắc chính là vết xe đổ của cô, lúc đầu cũng là bị cô nhận ba sai người.
Nghĩ lại nghĩ, cô làm người cũng không tốt hơn so với Triều Âm và Mạc Túc.
Mắt Diệp Tiên Tiên tối sầm lại.
Tưởng Định Quốc yên lặng xoa đầu cô, rất tự nhiên gọi tên cô, "Thâm Thâm, thả lỏng chút."
Cô bắt lấy tay hắn, nắm lấy lòng bàn tay khô ráo ấm áp "Vâng!"
Tưởng Định Quốc vỗ vỗ mu bàn tay cô, bật nhạc lên, là một bài nhạc nhẹ.
Tiết tấu nhẹ nhàng thư giãn thần kinh.
Đi đến bệnh viện lấy máu xét nghiệm, đợi đến gần trưa.
"Có đói bụng không? Muốn ăn gì đó không?"
Diệp Tiên Tiên đối việc ăn uống không có yêu cầu gì, "Có thể ăn no là được, ăn gì cũng đều được."
Lại không biết một câu rất bình thường của cô làm Tưởng Định Quốc đau lòng, con gái hắn mấy năm nay có lẽ phải chịu khổ nhiều mới có thể không có thói quen kén chọn. Hận không thể đem tất cả những thứ tốt nhất trên thế giới đưa đến trước mặt cô.
Đi đến cửa hàng ăn hắn cảm thấy không tồi, mặt tiền cũng thanh thoáng, trong lúc lấy thức ăn, múc canh cho cô, thái độ hắn giống như nâng niu bảo vậy thật cẩn thận.
Diệp Tiên Tiên cảm thấy cô đang đánh cắp tình thương của cha, cái loại chột dạ này làm cô thấy không có chỗ trốn. Tiếp cận có mục dích chung quy là dối trá, mà cô tuy là người dối trá cũng vẫn cảm thấy ngượng.
Ăn cơm xong, Tưởng Định Quốc nhận được điện thoại của bệnh viện, ADN của hai người có độ tương tự tới 99%. Tay nắm điện thoại run nhẹ, hít vào một hơi thật sâu, Tưởng Định Quốc ôm lấy Diệp Tiên Tiên, "Thâm Thâm, ba để mẹ con con chịu khổ rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.