Chương 90: Bổ Sung
Khuyết Danh
15/08/2021
Sau khi cô lên tiếng ở trong lòng, trong đầu bỗng xuất hiện một phần tư liệu, đây là tư liệu tỉ mỉ kỹ càng về mối tình đầu Diệp Mộng của Tưởng Định Quốc. Cùng lúc đó, lòng bàn tay của Diệp Tiên Tiên cũng nhiều thêm một viên thuốc.
"Thuốc cải tạo gen. Tác dụng như tên, sau khi ký chủ uống vào sẽ có mã gen DNA vô cùng giống với Tưởng Định Quốc, đạt tới quan hệ cha con, hiệu quả trong vòng gần một tháng."
Diệp Tiên Tiên biết hệ thống quả thực rất thần kỳ, vẫn bị điều này làm cho khiếp sợ. Nhưng nghĩ lại, cô có được thuốc mùi thơm cơ thể, thuốc thông minh cùng các loại thẻ đặc hiệu, liền cảm thấy có thuốc cải tạo gen cũng không có gì lạ.
Nuốt viên thuốc vào, thấy Tưởng Định Quốc đã chạy vào đường mòn bên kia, Diệp Tiên Tiên cũng hướng về đường đó chạy tới.
Không bao lâu sau khoảng cách của hai người là khoảng 2 bước chân.
Hắn chạy nhanh, cô cũng nhanh.
Hắn chạy chậm, cô cũng chậm.
Trước sau vẫn duy trì khoảng cách không xa không gần.
Qua một lúc, Tưởng Định Quốc cũng đã nhận ra có cô gái nhỏ chạy theo phía sau, còn cố ý giữ khoảng cách. Sống nửa đời người, gió to mưa lớn đã thấy nhiều rồi, cũng không có nhiều thứ khiến hắn bận tâm. Nhưng ngược lại nhìn cô nhiều thêm vài lần.
Cô gái nhỏ xinh đẹp quá mức, váy lụa trắng phiêu dật, phấp phới giống như hoa sen đầu hạ, tuổi trẻ xinh đẹp phấn chấn.
Mắt Tưởng Định Quốc lộ ra hồi ức, nhớ tới bạn gái sớm phải chia tay từ thanh xuân kia.
Cô gái năm đó cũng xinh đẹp như cô vậy.
Chỉ tiếc...
Không hề phú quý, chỉ có thể buông tay cô ấy.
Hiện giờ trong tay có phú quý rồi, lại không có cô ấy.
Ký ức giống như một luồng ánh sáng chói mắt. Tưởng Định Quốc phiền muộn thở dài, ánh mắt nhìn về phía Diệp Tiên Tiên không khỏi nhiều thêm vài phần ôn hoà cùng khoan dung.
Có hơn nửa tháng chạy bộ rèn luyện ban đêm, lực chạy của Diệp Tiên Tiên cũng coi như luyện ra một ít, nhưng chạy theo một đoạn dài như vậy, vẫn có chút mệt, trên trán và chóp mũi đều là mồ hôi.
Hai người chạy đến dưới tàng cây xanh, Tưởng Định Quốc ngồi xuống ngay tại chỗ, Diệp Tiên Tiên đứng ở một bên liếc nhìn hắn, đang do dự không biết có nên ngồi xuống hay không.
Hắn hơi gật đầu một cái, chỉ vào bên cạnh nói: "Ngồi đi."
Diệp Tiên Tiên nghe lời tới ngồi bên cạnh hắn, đôi tay câu nệ đặt trên đầu gối, ngón tay co duỗi căng thẳng. Đôi mắt vẫn thỉnh thoảng liếc trộm hắn.
[Khụ khụ...]
[Kỹ thuật diễn của tiểu Tiên Tiên này, bái phục.]
Con người rắn rỏi 88 - chữ đen: [Cũng không nhìn xem vợ ai.]
Kẻ chấp pháp - chữ đen: [Vợ tôi!]
Con người rắn rỏi 99 - chữ xanh: [Ha Ha Ha...]
Diệp Thâm Thâm - chữ xanh: [Tôi lỡ cười, tôi khốn nạn quá, hãy tha thứ cho tôi :))))]
Con người rắn rỏi 88 - chữ đen: [Mấy người đều bắt nạt tôi phải không?]
Kẻ chấp pháp - chữ đen: [Đúng vậy.]
Biểu tình Tưởng Định Quốc có chút vi diệu, cười cười. Lấy thân phận địa vị của hắn, những người phụ nữ nhào vào ngực hắn không thể nói là không nhiều. Nhưng tuổi trẻ lại xinh đẹp như vậy chỉ có một người.
Ôn tồn hỏi: "Cháu cũng thường xuyên chạy bộ buổi sáng sao? Tuổi của cháu hẳn là còn đi học đúng không?"
Cô gái nhỏ cũng không lập tức trả lời câu hỏi của hắn mà là dùng đôi mắt đen nhánh nhìn hắn, trong mắt có kinh hãi có ngưỡng mộ, còn có sùng bái. Bị một cô gái xinh đẹp dùng ánh mắt như thế nhìn, không người đàn ông nào có thể thờ ơ được. Trong lòng Tưởng Định Quốc lâng lâng đồng thời lại có chút khó hiểu, vừa định nói thêm gì, lại nghe cô sợ hãi mở miệng: "Ngài tên là Tưởng Định Quốc sao?"
Tưởng Định Quốc biết cô có thể biết mình, "Ừm, chú gọi là Tưởng Định Quốc. Cháu biết chú sao?"
Ngón tay Diệp Tiên Tiên lộ rõ căng thẳng, hạ quyết tâm, hô: "Ba ba."
Tưởng Định Quốc hoài nghi chính mình nghe nhầm, "Cháu gọi chú là gì??"
Cô như sợ hãi im miệng không nói, gương mặt trắng nõn lộ ra mê mang cùng bất an, trầm mặc vài giây mới lại nói: "Mẹ con tên Diệp Mộng, mẹ từng cho con xem ảnh chụp của ba, nói rằng ba là ba ba của con."
Thân thể Tưởng Định Quốc bỗng nhiên chấn động, có thể nói, quan hệ với Diệp Mộng trong gia tộc cũng không nhiều người biết được, chỉ có vài bậc trưởng bối biết, mà bọn họ chắc chắn sẽ không đem chuyện này nói cho người ngoài. Như vậy... đôi mắt Tưởng Định Quốc phát sáng lên, cô ấy thế nhưng sinh cho hắn một đứa con gái...
Phải biết rằng, nhiều năm trước hắn gặp một tai nạn dẫn tới vô sinh, dưới gối cũng chưa có đứa con nào. Vợ trước không muốn nhận nuôi con của người khác mà ly hôn với hắn.
Trái tim Tưởng Định Quốc nhảy bang bang, môi run run, "Con gái, mẹ con có khỏe không?"
Mặt Diệp Tiên Tiên lộ vẻ bi ai, "Hai năm trước mẹ đã bị bệnh mà qua đời."
"Bị bệnh qua đời sao..." Tưởng Định Quốc thấp giọng nỉ non, nhắm mắt, trong lòng than thở.
Phương hồn mất sớm, sinh mệnh vô thường.
"Con gái, con tên là gì?"
"Diệp Thâm Thâm."
Thâm Thâm...
Là vì muốn sâu trong tâm nhớ hắn sao? Tưởng Định Quốc động tâm.
Diệp Thâm Thâm - chữ xanh: [tiểu Tiên Tiên quả nhiên là chân ái của anh, anh yêu em đến chết.]
Kẻ chấp pháp - chữ đen: [Ồn ào.]
Nhắc nhở: Người xem Diệp Thâm Thâm bị người xem Kẻ chấp pháp cấm nói 24 giờ.
Con người rắn rỏi 99 - chữ xanh: [ ha ha ha...]
"Thuốc cải tạo gen. Tác dụng như tên, sau khi ký chủ uống vào sẽ có mã gen DNA vô cùng giống với Tưởng Định Quốc, đạt tới quan hệ cha con, hiệu quả trong vòng gần một tháng."
Diệp Tiên Tiên biết hệ thống quả thực rất thần kỳ, vẫn bị điều này làm cho khiếp sợ. Nhưng nghĩ lại, cô có được thuốc mùi thơm cơ thể, thuốc thông minh cùng các loại thẻ đặc hiệu, liền cảm thấy có thuốc cải tạo gen cũng không có gì lạ.
Nuốt viên thuốc vào, thấy Tưởng Định Quốc đã chạy vào đường mòn bên kia, Diệp Tiên Tiên cũng hướng về đường đó chạy tới.
Không bao lâu sau khoảng cách của hai người là khoảng 2 bước chân.
Hắn chạy nhanh, cô cũng nhanh.
Hắn chạy chậm, cô cũng chậm.
Trước sau vẫn duy trì khoảng cách không xa không gần.
Qua một lúc, Tưởng Định Quốc cũng đã nhận ra có cô gái nhỏ chạy theo phía sau, còn cố ý giữ khoảng cách. Sống nửa đời người, gió to mưa lớn đã thấy nhiều rồi, cũng không có nhiều thứ khiến hắn bận tâm. Nhưng ngược lại nhìn cô nhiều thêm vài lần.
Cô gái nhỏ xinh đẹp quá mức, váy lụa trắng phiêu dật, phấp phới giống như hoa sen đầu hạ, tuổi trẻ xinh đẹp phấn chấn.
Mắt Tưởng Định Quốc lộ ra hồi ức, nhớ tới bạn gái sớm phải chia tay từ thanh xuân kia.
Cô gái năm đó cũng xinh đẹp như cô vậy.
Chỉ tiếc...
Không hề phú quý, chỉ có thể buông tay cô ấy.
Hiện giờ trong tay có phú quý rồi, lại không có cô ấy.
Ký ức giống như một luồng ánh sáng chói mắt. Tưởng Định Quốc phiền muộn thở dài, ánh mắt nhìn về phía Diệp Tiên Tiên không khỏi nhiều thêm vài phần ôn hoà cùng khoan dung.
Có hơn nửa tháng chạy bộ rèn luyện ban đêm, lực chạy của Diệp Tiên Tiên cũng coi như luyện ra một ít, nhưng chạy theo một đoạn dài như vậy, vẫn có chút mệt, trên trán và chóp mũi đều là mồ hôi.
Hai người chạy đến dưới tàng cây xanh, Tưởng Định Quốc ngồi xuống ngay tại chỗ, Diệp Tiên Tiên đứng ở một bên liếc nhìn hắn, đang do dự không biết có nên ngồi xuống hay không.
Hắn hơi gật đầu một cái, chỉ vào bên cạnh nói: "Ngồi đi."
Diệp Tiên Tiên nghe lời tới ngồi bên cạnh hắn, đôi tay câu nệ đặt trên đầu gối, ngón tay co duỗi căng thẳng. Đôi mắt vẫn thỉnh thoảng liếc trộm hắn.
[Khụ khụ...]
[Kỹ thuật diễn của tiểu Tiên Tiên này, bái phục.]
Con người rắn rỏi 88 - chữ đen: [Cũng không nhìn xem vợ ai.]
Kẻ chấp pháp - chữ đen: [Vợ tôi!]
Con người rắn rỏi 99 - chữ xanh: [Ha Ha Ha...]
Diệp Thâm Thâm - chữ xanh: [Tôi lỡ cười, tôi khốn nạn quá, hãy tha thứ cho tôi :))))]
Con người rắn rỏi 88 - chữ đen: [Mấy người đều bắt nạt tôi phải không?]
Kẻ chấp pháp - chữ đen: [Đúng vậy.]
Biểu tình Tưởng Định Quốc có chút vi diệu, cười cười. Lấy thân phận địa vị của hắn, những người phụ nữ nhào vào ngực hắn không thể nói là không nhiều. Nhưng tuổi trẻ lại xinh đẹp như vậy chỉ có một người.
Ôn tồn hỏi: "Cháu cũng thường xuyên chạy bộ buổi sáng sao? Tuổi của cháu hẳn là còn đi học đúng không?"
Cô gái nhỏ cũng không lập tức trả lời câu hỏi của hắn mà là dùng đôi mắt đen nhánh nhìn hắn, trong mắt có kinh hãi có ngưỡng mộ, còn có sùng bái. Bị một cô gái xinh đẹp dùng ánh mắt như thế nhìn, không người đàn ông nào có thể thờ ơ được. Trong lòng Tưởng Định Quốc lâng lâng đồng thời lại có chút khó hiểu, vừa định nói thêm gì, lại nghe cô sợ hãi mở miệng: "Ngài tên là Tưởng Định Quốc sao?"
Tưởng Định Quốc biết cô có thể biết mình, "Ừm, chú gọi là Tưởng Định Quốc. Cháu biết chú sao?"
Ngón tay Diệp Tiên Tiên lộ rõ căng thẳng, hạ quyết tâm, hô: "Ba ba."
Tưởng Định Quốc hoài nghi chính mình nghe nhầm, "Cháu gọi chú là gì??"
Cô như sợ hãi im miệng không nói, gương mặt trắng nõn lộ ra mê mang cùng bất an, trầm mặc vài giây mới lại nói: "Mẹ con tên Diệp Mộng, mẹ từng cho con xem ảnh chụp của ba, nói rằng ba là ba ba của con."
Thân thể Tưởng Định Quốc bỗng nhiên chấn động, có thể nói, quan hệ với Diệp Mộng trong gia tộc cũng không nhiều người biết được, chỉ có vài bậc trưởng bối biết, mà bọn họ chắc chắn sẽ không đem chuyện này nói cho người ngoài. Như vậy... đôi mắt Tưởng Định Quốc phát sáng lên, cô ấy thế nhưng sinh cho hắn một đứa con gái...
Phải biết rằng, nhiều năm trước hắn gặp một tai nạn dẫn tới vô sinh, dưới gối cũng chưa có đứa con nào. Vợ trước không muốn nhận nuôi con của người khác mà ly hôn với hắn.
Trái tim Tưởng Định Quốc nhảy bang bang, môi run run, "Con gái, mẹ con có khỏe không?"
Mặt Diệp Tiên Tiên lộ vẻ bi ai, "Hai năm trước mẹ đã bị bệnh mà qua đời."
"Bị bệnh qua đời sao..." Tưởng Định Quốc thấp giọng nỉ non, nhắm mắt, trong lòng than thở.
Phương hồn mất sớm, sinh mệnh vô thường.
"Con gái, con tên là gì?"
"Diệp Thâm Thâm."
Thâm Thâm...
Là vì muốn sâu trong tâm nhớ hắn sao? Tưởng Định Quốc động tâm.
Diệp Thâm Thâm - chữ xanh: [tiểu Tiên Tiên quả nhiên là chân ái của anh, anh yêu em đến chết.]
Kẻ chấp pháp - chữ đen: [Ồn ào.]
Nhắc nhở: Người xem Diệp Thâm Thâm bị người xem Kẻ chấp pháp cấm nói 24 giờ.
Con người rắn rỏi 99 - chữ xanh: [ ha ha ha...]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.