Chương 1395: Bộ Xương Không Đầu, Pháp Ấn (1)
Nấm Hương Xào
27/01/2024
Khương Bồng Cơ trị quân nghiêm khắc, nhưng tiền bạc đãi ngộ và trợ cấp phúc lợi cấp cho binh lính cũng đứng đầu trong số các chư hầu.
Cô dành nửa tháng để xử lý chuyện này, lúc rảnh rỗi thì dẫn người ra ngoài thăm dò địa hình Trường Dã, nhìn xem một chút nên cải thiện chỗ nào.
Chẳng những tự mình đi thăm dò, cô còn nhân tiện mang Hoàng Tung đi theo.
“Bọn họ đều bận rộn, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có huynh còn đang rảnh rỗi.”
Khương Bồng Cơ bình tĩnh nói ra, dáng vẻ gió nhẹ mây bay giống như chỉ đang nói về thời tiết hôm nay.
Hoàng Tung gần như nghẹn lời, dù nói thế nào hai mươi ngày trước còn đánh đến nỗi chết đi sống lại, chẳng lẽ cô đã quên rồi sao?
Đây là trá hình mắng anh ta ăn không ngồi rồi à?
Khương Bồng Cơ mặc nho sam tay áo rộng tương đối nhẹ nhàng, ống tay áo dùng quai buộc lại, lộ ra hai cánh tay trơn nhẵn.
Khí trời hôm nay sắp vào cuối mùa thu, Hoàng Tung nhìn trang phục của cô lập tức cảm thấy lạnh buốt, chỉ mong cách xa cô một chút.
Dưới chân Khương Bồng Cơ đi một đôi guốc gỗ rộng rãi, bên cạnh là Hoàng Tung, phía sau là hơn hai mươi hộ vệ đeo đao.
Bọn họ leo lên đỉnh núi gần đó, nhìn xuống nơi xa, còn có thể thấy quân doanh ngay ngắn nối liền nhau không đứt.
“Bây giờ Trường Dã là một nơi hoang vắng, chỉ là nghe nói trước kia cũng là một huyện thành sản xuất lương thực sung túc.” Khương Bồng Cơ liếc mắt nhìn, bỏ qua ánh mắt lo lắng sợ hãi của đám hộ vệ, leo lên tảng đá trên đỉnh núi kia, đứng càng cao nhìn thấy càng xa: “Bá Cao có biết chuyện này không?”
Hoàng Tung thấy hành động tìm đường chết kia của cô, cả da đầu tê rần, lập tức lui ra cách xa một chút, rửa sạch tình nghi.
Anh ta cũng không muốn bị người ta hiểu lầm mình định mưu sát Khương Bồng Cơ, xem chừng anh ta còn chưa thực hiện được thì bọn họ đã nhào đến treo cổ anh ta lên rồi.
“Có nghe một chút, nghe nói là nước mưa chảy ngược, dẫn tới ôn dịch…”
Khương Bồng Cơ nói: “Địa hình nơi này trũng thấp, nếu như gặp phải mưa to hiếm thấy, lại thêm chuyện không lưu thông được dòng chảy, rất dễ khiến cho dòng sông chảy ngược.”
Đông Khánh thiên tai không ngừng, hạn hán đến khô cằn, ngập lụt mênh mông, ai cũng không thể đảm bảo nơi Trường Dã này sẽ không xảy ra trận mưa to hiếm thấy nào nữa.
Nếu muốn phát triển nơi này, vấn đề đó cần phải được giải quyết.
Nếu có thể cai quản tốt Trường Dã này thì tương lai đây cũng là một huyện sản xuất lương thực trọng yếu, loại đồ vật như lương thực này không bao giờ chê nhiều.
Trong thời đại này lúa gạo rẻ ngược lại là một loại hạnh phúc của nông dân nghèo khó, đáng sợ nhất là không có đủ lương thực để ăn.
Hoàng Tung liếc mắt nhìn, hỏi: “Lan Đình định làm gì?”
Khương Bồng Cơ nói: “Dẫn dòng nước sông, bồi đắp phù sa cho đất.”
Bởi vì công cụ cổ đại rất lạc hậu, để bù đắp lại điểm này, cần phải bỏ ra rất nhiều nhân công và sức người.
Dựa theo cách làm trước kia, Khương Bồng Cơ đều chiêu mộ dân lưu lạc vùng lân cận, làm việc đổi lương thực, vừa có thể giải quyết vấn đề an ninh trật tự một vùng, còn có thể giải quyết vấn đề kế sinh nhai của dân chúng, cùng lúc đó vẫn không chậm trễ từng hạng mục thi công xây dựng. Đối với Trường Dã, đương nhiên cũng làm như vậy.
Chỉ là...
Trường Dã là nơi hoang tàn vắng vẻ, đừng nói là dân lưu lạc, ngay đến cả người sống cũng rất khó nhìn thấy.
Nếu như khai phá nơi này, tất nhiên Khương Bồng Cơ phải điều động nhân thủ từ nơi khác đến.
Làm như vậy lại tiêu tốn một khoản, điều động người còn cần phải có thời gian.
“Ta dự định kiểm kê tù binh sàng lọc tuyển chọn một chút...”
Nói là tù binh, còn không phải là binh mã lúc trước của Hoàng Tung sao?
Khương Bồng Cơ định thu nạp tù binh trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng để mở rộng quân doanh, số còn lại giữ lại làm nhân công.
Đương nhiên, cho dù bọn họ là tù binh, Khương Bồng Cơ cũng tính toán trả thù lao cho bọn họ, chẳng qua là thù lao chỉ bằng một nửa nhân công bình thường.
Đến khi thời hạn công trình nơi này kết thúc, những tù binh này có thể ở lại làm cư dân của Trường Dã hoặc cũng có thể lựa chọn trở về quê nhà.
Hoàng Tung nói: “Lan Đình đưa ra quyết định là tốt rồi.”
Theo quan điểm của anh ta, thủ đoạn của Khương Bồng Cơ ôn hòa lại nhân từ, nếu như đặt vào thời điểm túng thiếu lương thực lúa gạo trước kia, chắc chắn tù binh sẽ bị chôn giết.
Tù binh không thể coi là con người, địa vị xã hội còn thấp kém hơn nô lệ.
Nếu như Khương Bồng Cơ ghét bỏ bọn họ tham ăn, để tiết kiệm chi tiêu, đại khái có thể chôn giết bọn họ ở nơi này.
Lúc này không chỉ giữ lại tính mạng của bọn họ, còn cho bọn họ tiền công lao động, thậm chí sau này có cơ hội khôi phục lại thân phận dân thường…
Dù là Hoàng Tung cũng không tìm ra lỗi sai.
Khương Bồng Cơ ở lại trên núi nhìn ngắm phong cảnh một lát, đứng dậy nhảy xuống tảng đá lớn.
“Trở về đi, trời sắp tối rồi.”
Trên đường mọi người xuống núi, vừa mới đi tới giữa sườn núi, Hoàng Tung không cẩn thận giẫm phải thứ gì đó, suýt nữa lăn xuống dưới.
Khương Bồng Cơ nhanh tay nhanh mắt kéo anh ta lại, Hoàng Tung sợ đến mức cả người toát mồ hôi lạnh.
“Sao huynh lại bước hụt?”
“Có thứ gì đó dưới chân…”
Hoàng Tung tránh ra một bước, phát hiện chỗ giẫm phải trước đó lộ ra một đoạn xương cốt đã biến thành màu đen.
Lúc đầu Khương Bồng Cơ còn chưa để ý đến, khi cô cúi đầu nhìn xem, phát hiện khoảng đất gần bên xương cốt màu đen lộ ra một khối xanh biếc.
Cô đứng dậy nói với hộ vệ: “Đào thứ này lên.”
Hộ vệ đào rất sâu, mất mười lăm phút mới đào được bộ xương không đầu từ dưới bùn đất ra, bên cạnh bộ xương còn có một miếng pháp ấn.
Khương Bồng Cơ không để ý đến bộ xương, cái cô để ý chính là pháp ấn này.
Hoàng Tung liếc mắt nhìn xem, nói: “Phẩm chất pháp ấn này vô cùng tốt, nhìn nét chạm trổ và phong cách, giống như là thời kỳ đầu triều đại Đại Hạ.”
Triều đại Đại Hạ thống nhất Trung Nguyên, các nước nhỏ xung quanh đều rối rít phục tùng, đó là một thời đại có nền kinh tế cực kỳ phồn vinh, bầu không khí xa hoa lộng lẫy.
Bầu không khí này cũng ảnh hưởng đến mọi ngành nghề, rất nhiều nơi đều mang phong thái lả lướt đặc thù của thời đại kia.
Cho dù là pháp ấn Đạo gia thường sử dụng, ít nhiều cũng chịu ảnh hưởng.
Khương Bồng Cơ nói: “Thời kỳ đầu triều đại Đại Hạ? Lúc ấy đang thịnh hành Đạo giáo sao?”
Miếng pháp ấn này có cùng nguồn gốc với miếng pháp ấn Vệ Từ mang theo bên người kia, ngoại trừ hoa văn in ấn không giống nhau, còn những cái khác giống như nhân bản mà ra.
Hoàng Tung nói: “Mặc dù không phải là quốc giáo, nhưng được yêu thích hơn tăng lữ Phật giáo.”
Phật giáo là hàng ngoại nhập, không phải là giáo phái bản địa.
Lúc các tăng lữ ngang ngược nhất, suýt nữa làm lung lay cả nền móng xã hội.
Lúc Phật giáo vừa mới truyền đến, có phần không thích ứng nhưng sau khi đứng vững gót chân liền không thể ngăn cản.
Dân chúng để miễn thuế, thoát khỏi nghĩa vụ quân sự, tự mình cạo đầu xuất gia. Cho dù đã xuất gia rồi nhưng tác phong làm việc lại không khác gì người phàm tục bình thường.
Vì xây dựng chùa chiền mà chiếm đoạt nghìn vạn khoảnh* cánh đồng màu mỡ, quan trọng là bọn họ còn không nộp thuế, nuôi dưỡng rất nhiều tăng binh, vô số đồng thiết vàng bạc dùng để xây dựng tượng Phật, ảnh hưởng nghiêm trọng đến xã hội. Thời kỳ mười sáu nước, đó cũng là thời kỳ Phật giáo hưng thịnh nhất, thối nát nhất.
* Khoảnh: rộng 100 mẫu Trung Quốc, chừng 6,6667 hecta.
Sau khi triều đại Đại Hạ thành lập, Thái Tổ theo đề nghị diệt Phật của thừa tướng Hoàng Phủ, phá hủy vô số miếu thờ, tịch thu mấy nghìn vạn khoảnh ruộng đồng màu mỡ mà chùa chiền chiếm giữ trái phép, tịch thu hàng trăm nghìn nô lệ, lệnh cưỡng chế nhà sư ni cô trái phép không có độ điệp* hoàn tục. Ngoài ra còn phá hủy hết tượng Phật bằng đồng, tượng Phật bằng vàng, lấy vật liệu đi rèn đúc tiền tệ hoặc là chế tạo nông cụ, binh khí, thiết lập luật lệ nghiêm khắc về xuất gia.
* Độ điệp: Giấy chứng minh do nhà nước cấp cho những người xuất gia làm tăng lữ tại Trung Quốc và Nhật Bản thời xưa.
Trải qua trận chiến này, Phật giáo sa sút, Đạo giáo dưới sự nâng đỡ của triều đình nhanh chóng vươn lên.
Đương nhiên, trong dân gian cũng có người nói lúc thừa tướng Hoàng Phủ còn trẻ là đệ tử ký danh của đạo quán, cho nên đặc biệt gần gũi với Đạo giáo.
Trải qua lớp học phổ cập của Hoàng Tung, không chỉ có Khương Bồng Cơ hiểu ra mà khán giả trong kênh livestream cũng hiểu.
[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Nghe giống như Tam Vũ diệt Phật*?
* Tam Vũ diệt Phật (Họa Tam Vũ) là ba cuộc đàn áp chống lại Phật giáo trong lịch sử Trung quốc.
[Nữ Vương Yêu Tinh Đỏ Tươi]: Tui tưởng rằng nhà sư đều hiền hòa thân thiện... Nghe xong vẻ mặt ngơ ngác.
[Mắt Tím Lả Lướt]: Nhà sư trong lịch sử Trung Quốc gần như có cùng cái đức hạnh này.
Đám khán giả mồm năm miệng mười thảo luận, nhưng ánh mắt Khương Bồng Cơ vẫn dán chặt vào pháp ấn trong tay.
Cô dành nửa tháng để xử lý chuyện này, lúc rảnh rỗi thì dẫn người ra ngoài thăm dò địa hình Trường Dã, nhìn xem một chút nên cải thiện chỗ nào.
Chẳng những tự mình đi thăm dò, cô còn nhân tiện mang Hoàng Tung đi theo.
“Bọn họ đều bận rộn, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có huynh còn đang rảnh rỗi.”
Khương Bồng Cơ bình tĩnh nói ra, dáng vẻ gió nhẹ mây bay giống như chỉ đang nói về thời tiết hôm nay.
Hoàng Tung gần như nghẹn lời, dù nói thế nào hai mươi ngày trước còn đánh đến nỗi chết đi sống lại, chẳng lẽ cô đã quên rồi sao?
Đây là trá hình mắng anh ta ăn không ngồi rồi à?
Khương Bồng Cơ mặc nho sam tay áo rộng tương đối nhẹ nhàng, ống tay áo dùng quai buộc lại, lộ ra hai cánh tay trơn nhẵn.
Khí trời hôm nay sắp vào cuối mùa thu, Hoàng Tung nhìn trang phục của cô lập tức cảm thấy lạnh buốt, chỉ mong cách xa cô một chút.
Dưới chân Khương Bồng Cơ đi một đôi guốc gỗ rộng rãi, bên cạnh là Hoàng Tung, phía sau là hơn hai mươi hộ vệ đeo đao.
Bọn họ leo lên đỉnh núi gần đó, nhìn xuống nơi xa, còn có thể thấy quân doanh ngay ngắn nối liền nhau không đứt.
“Bây giờ Trường Dã là một nơi hoang vắng, chỉ là nghe nói trước kia cũng là một huyện thành sản xuất lương thực sung túc.” Khương Bồng Cơ liếc mắt nhìn, bỏ qua ánh mắt lo lắng sợ hãi của đám hộ vệ, leo lên tảng đá trên đỉnh núi kia, đứng càng cao nhìn thấy càng xa: “Bá Cao có biết chuyện này không?”
Hoàng Tung thấy hành động tìm đường chết kia của cô, cả da đầu tê rần, lập tức lui ra cách xa một chút, rửa sạch tình nghi.
Anh ta cũng không muốn bị người ta hiểu lầm mình định mưu sát Khương Bồng Cơ, xem chừng anh ta còn chưa thực hiện được thì bọn họ đã nhào đến treo cổ anh ta lên rồi.
“Có nghe một chút, nghe nói là nước mưa chảy ngược, dẫn tới ôn dịch…”
Khương Bồng Cơ nói: “Địa hình nơi này trũng thấp, nếu như gặp phải mưa to hiếm thấy, lại thêm chuyện không lưu thông được dòng chảy, rất dễ khiến cho dòng sông chảy ngược.”
Đông Khánh thiên tai không ngừng, hạn hán đến khô cằn, ngập lụt mênh mông, ai cũng không thể đảm bảo nơi Trường Dã này sẽ không xảy ra trận mưa to hiếm thấy nào nữa.
Nếu muốn phát triển nơi này, vấn đề đó cần phải được giải quyết.
Nếu có thể cai quản tốt Trường Dã này thì tương lai đây cũng là một huyện sản xuất lương thực trọng yếu, loại đồ vật như lương thực này không bao giờ chê nhiều.
Trong thời đại này lúa gạo rẻ ngược lại là một loại hạnh phúc của nông dân nghèo khó, đáng sợ nhất là không có đủ lương thực để ăn.
Hoàng Tung liếc mắt nhìn, hỏi: “Lan Đình định làm gì?”
Khương Bồng Cơ nói: “Dẫn dòng nước sông, bồi đắp phù sa cho đất.”
Bởi vì công cụ cổ đại rất lạc hậu, để bù đắp lại điểm này, cần phải bỏ ra rất nhiều nhân công và sức người.
Dựa theo cách làm trước kia, Khương Bồng Cơ đều chiêu mộ dân lưu lạc vùng lân cận, làm việc đổi lương thực, vừa có thể giải quyết vấn đề an ninh trật tự một vùng, còn có thể giải quyết vấn đề kế sinh nhai của dân chúng, cùng lúc đó vẫn không chậm trễ từng hạng mục thi công xây dựng. Đối với Trường Dã, đương nhiên cũng làm như vậy.
Chỉ là...
Trường Dã là nơi hoang tàn vắng vẻ, đừng nói là dân lưu lạc, ngay đến cả người sống cũng rất khó nhìn thấy.
Nếu như khai phá nơi này, tất nhiên Khương Bồng Cơ phải điều động nhân thủ từ nơi khác đến.
Làm như vậy lại tiêu tốn một khoản, điều động người còn cần phải có thời gian.
“Ta dự định kiểm kê tù binh sàng lọc tuyển chọn một chút...”
Nói là tù binh, còn không phải là binh mã lúc trước của Hoàng Tung sao?
Khương Bồng Cơ định thu nạp tù binh trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng để mở rộng quân doanh, số còn lại giữ lại làm nhân công.
Đương nhiên, cho dù bọn họ là tù binh, Khương Bồng Cơ cũng tính toán trả thù lao cho bọn họ, chẳng qua là thù lao chỉ bằng một nửa nhân công bình thường.
Đến khi thời hạn công trình nơi này kết thúc, những tù binh này có thể ở lại làm cư dân của Trường Dã hoặc cũng có thể lựa chọn trở về quê nhà.
Hoàng Tung nói: “Lan Đình đưa ra quyết định là tốt rồi.”
Theo quan điểm của anh ta, thủ đoạn của Khương Bồng Cơ ôn hòa lại nhân từ, nếu như đặt vào thời điểm túng thiếu lương thực lúa gạo trước kia, chắc chắn tù binh sẽ bị chôn giết.
Tù binh không thể coi là con người, địa vị xã hội còn thấp kém hơn nô lệ.
Nếu như Khương Bồng Cơ ghét bỏ bọn họ tham ăn, để tiết kiệm chi tiêu, đại khái có thể chôn giết bọn họ ở nơi này.
Lúc này không chỉ giữ lại tính mạng của bọn họ, còn cho bọn họ tiền công lao động, thậm chí sau này có cơ hội khôi phục lại thân phận dân thường…
Dù là Hoàng Tung cũng không tìm ra lỗi sai.
Khương Bồng Cơ ở lại trên núi nhìn ngắm phong cảnh một lát, đứng dậy nhảy xuống tảng đá lớn.
“Trở về đi, trời sắp tối rồi.”
Trên đường mọi người xuống núi, vừa mới đi tới giữa sườn núi, Hoàng Tung không cẩn thận giẫm phải thứ gì đó, suýt nữa lăn xuống dưới.
Khương Bồng Cơ nhanh tay nhanh mắt kéo anh ta lại, Hoàng Tung sợ đến mức cả người toát mồ hôi lạnh.
“Sao huynh lại bước hụt?”
“Có thứ gì đó dưới chân…”
Hoàng Tung tránh ra một bước, phát hiện chỗ giẫm phải trước đó lộ ra một đoạn xương cốt đã biến thành màu đen.
Lúc đầu Khương Bồng Cơ còn chưa để ý đến, khi cô cúi đầu nhìn xem, phát hiện khoảng đất gần bên xương cốt màu đen lộ ra một khối xanh biếc.
Cô đứng dậy nói với hộ vệ: “Đào thứ này lên.”
Hộ vệ đào rất sâu, mất mười lăm phút mới đào được bộ xương không đầu từ dưới bùn đất ra, bên cạnh bộ xương còn có một miếng pháp ấn.
Khương Bồng Cơ không để ý đến bộ xương, cái cô để ý chính là pháp ấn này.
Hoàng Tung liếc mắt nhìn xem, nói: “Phẩm chất pháp ấn này vô cùng tốt, nhìn nét chạm trổ và phong cách, giống như là thời kỳ đầu triều đại Đại Hạ.”
Triều đại Đại Hạ thống nhất Trung Nguyên, các nước nhỏ xung quanh đều rối rít phục tùng, đó là một thời đại có nền kinh tế cực kỳ phồn vinh, bầu không khí xa hoa lộng lẫy.
Bầu không khí này cũng ảnh hưởng đến mọi ngành nghề, rất nhiều nơi đều mang phong thái lả lướt đặc thù của thời đại kia.
Cho dù là pháp ấn Đạo gia thường sử dụng, ít nhiều cũng chịu ảnh hưởng.
Khương Bồng Cơ nói: “Thời kỳ đầu triều đại Đại Hạ? Lúc ấy đang thịnh hành Đạo giáo sao?”
Miếng pháp ấn này có cùng nguồn gốc với miếng pháp ấn Vệ Từ mang theo bên người kia, ngoại trừ hoa văn in ấn không giống nhau, còn những cái khác giống như nhân bản mà ra.
Hoàng Tung nói: “Mặc dù không phải là quốc giáo, nhưng được yêu thích hơn tăng lữ Phật giáo.”
Phật giáo là hàng ngoại nhập, không phải là giáo phái bản địa.
Lúc các tăng lữ ngang ngược nhất, suýt nữa làm lung lay cả nền móng xã hội.
Lúc Phật giáo vừa mới truyền đến, có phần không thích ứng nhưng sau khi đứng vững gót chân liền không thể ngăn cản.
Dân chúng để miễn thuế, thoát khỏi nghĩa vụ quân sự, tự mình cạo đầu xuất gia. Cho dù đã xuất gia rồi nhưng tác phong làm việc lại không khác gì người phàm tục bình thường.
Vì xây dựng chùa chiền mà chiếm đoạt nghìn vạn khoảnh* cánh đồng màu mỡ, quan trọng là bọn họ còn không nộp thuế, nuôi dưỡng rất nhiều tăng binh, vô số đồng thiết vàng bạc dùng để xây dựng tượng Phật, ảnh hưởng nghiêm trọng đến xã hội. Thời kỳ mười sáu nước, đó cũng là thời kỳ Phật giáo hưng thịnh nhất, thối nát nhất.
* Khoảnh: rộng 100 mẫu Trung Quốc, chừng 6,6667 hecta.
Sau khi triều đại Đại Hạ thành lập, Thái Tổ theo đề nghị diệt Phật của thừa tướng Hoàng Phủ, phá hủy vô số miếu thờ, tịch thu mấy nghìn vạn khoảnh ruộng đồng màu mỡ mà chùa chiền chiếm giữ trái phép, tịch thu hàng trăm nghìn nô lệ, lệnh cưỡng chế nhà sư ni cô trái phép không có độ điệp* hoàn tục. Ngoài ra còn phá hủy hết tượng Phật bằng đồng, tượng Phật bằng vàng, lấy vật liệu đi rèn đúc tiền tệ hoặc là chế tạo nông cụ, binh khí, thiết lập luật lệ nghiêm khắc về xuất gia.
* Độ điệp: Giấy chứng minh do nhà nước cấp cho những người xuất gia làm tăng lữ tại Trung Quốc và Nhật Bản thời xưa.
Trải qua trận chiến này, Phật giáo sa sút, Đạo giáo dưới sự nâng đỡ của triều đình nhanh chóng vươn lên.
Đương nhiên, trong dân gian cũng có người nói lúc thừa tướng Hoàng Phủ còn trẻ là đệ tử ký danh của đạo quán, cho nên đặc biệt gần gũi với Đạo giáo.
Trải qua lớp học phổ cập của Hoàng Tung, không chỉ có Khương Bồng Cơ hiểu ra mà khán giả trong kênh livestream cũng hiểu.
[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Nghe giống như Tam Vũ diệt Phật*?
* Tam Vũ diệt Phật (Họa Tam Vũ) là ba cuộc đàn áp chống lại Phật giáo trong lịch sử Trung quốc.
[Nữ Vương Yêu Tinh Đỏ Tươi]: Tui tưởng rằng nhà sư đều hiền hòa thân thiện... Nghe xong vẻ mặt ngơ ngác.
[Mắt Tím Lả Lướt]: Nhà sư trong lịch sử Trung Quốc gần như có cùng cái đức hạnh này.
Đám khán giả mồm năm miệng mười thảo luận, nhưng ánh mắt Khương Bồng Cơ vẫn dán chặt vào pháp ấn trong tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.