Chương 1396: Bộ Xương Không Đầu, Pháp Ấn (2)
Nấm Hương Xào
27/01/2024
“Bộ xương không đầu này lúc còn sống bị người ta đầu độc chết sao?” Hoàng Tung thở dài nói: “Ài, lão huynh này cũng thật đáng thương.”
Mặc dù không biết đã qua bao nhiêu năm nhưng trên xương cốt vẫn có thể nhìn thấy màu đen kịt như cũ.
Mặc dù không biết chủ nhân bộ xương là ai nhưng kết cục này cũng thật thê thảm.
Khương Bồng Cơ liếc mắt nhìn bộ xương người.
“Bộ xương này đã lâu năm rồi.”
Tóm lại không phải là xác chết của thời đại này, nhìn miếng pháp ấn trên tay, đoán chừng chủ nhân bộ xương cũng thuộc thời kỳ Đại Hạ.
“Đào hố chôn xuống chứ? Bị chết đáng thương như vậy, nếu như ngay đến xương cốt còn bị vứt bỏ nơi đồng hoang, không khỏi quá thảm rồi.”
Khương Bồng Cơ gật đầu, hộ vệ lại hì hục đào hố chôn bộ xương vào trong lòng đất.
Hoàng Tung kinh ngạc nhìn Khương Bồng Cơ, ngập ngừng nói: “Pháp ấn này... xử lý thế nào?”
Đồ vật của người đã chết vẫn đừng nên đụng vào thì tốt hơn, ai biết được trên đồ vật đó có thứ gì bẩn thỉu hay không?
Khương Bồng Cơ nói: “Bên người Tử Hiếu cũng có một miếng pháp ấn gần giống như vậy, ta để cho huynh ấy nhìn xem một chút.”
Hoàng Tung ồ một tiếng, không tiếp tục hỏi nữa.
Xem chất lượng của miếng pháp ấn này thì nó có giá trị không nhỏ, bỏ đi thì phí, ngược lại chủ nhân của nó cũng không thể tìm người sống để tính sổ.
Đây cũng coi như là tiền của bất chính bay tới.
Lúc bọn họ trở lại doanh trại, sắc trời cũng đã sẩm tối, Khương Bồng Cơ tắt kênh livestream còn mời Hoàng Tung cùng nhau dùng bữa tối.
Hoàng Tung cảm thán: “Thua dưới tay Lan Đình, càng lúc càng thấy thuyết phục.”
Khương Bồng Cơ nói: “Ăn cơm cũng không chặn nổi miệng của huynh.”
Trong lòng Hoàng Tung dao động, trước kia anh ta có nghe nói thức ăn của Khương Bồng Cơ đều ngang hàng với binh lính của mình, khi đó anh ta còn cảm thấy không có khả năng. Bây giờ nhìn qua một chút mới biết đó là sự thật.
Chính vì nguyên nhân ấy mà anh ta mới cảm thán như thế.
Phần lớn lãnh thổ Đông Khánh nghiêng phương Bắc, nơi này hưng thịnh về trồng trọt lúa mì.
Nhưng mà triều đại Đại Hạ trước đây, mọi người vẫn không biết thứ này có thể xay nghiền ra thành bột mì, chủ yếu hấp luôn cả vỏ lên ăn, gọi là cơm lúa mạch.
Sau đó, mọi người phát hiện ra lúa mì có thể nghiền thành bột được nên chế biến thành nhiều loại mì khác nhau.
Chẳng những ăn no mà hương vị còn ngon hơn nhiều cơm lúa mạch trước đây.
Mặc dù là vậy nhưng kỹ thuật nông nghiệp chưa hoàn thiện, chi phí tiêu hao cho lúa mì tách trấu cám quá lớn, giá cả cũng theo đó mà tăng lên, dân chúng bình thường cơ bản không ăn nổi. Dân chúng ăn lúa mì hoặc các thức ăn khác, quá trình xử lý rất sơ sài, thường xuyên trộn lẫn cát sỏi, hòn đá nhỏ.
Đánh giá xuất thân một người phú quý hay nghèo khó, chỉ cần nhìn vào răng của hắn là biết.
Răng ngay ngắn sạch sẽ, cái này có nghĩa là ăn thức nhỏ mịn, còn có thể đánh răng súc miệng, điều kiện sinh hoạt tự nhiên cũng giàu có.
Răng lợi bị mài mòn cộng thêm nhấp nhô không đều, hơn phân nửa là gia đình nghèo khó, thức ăn bọn họ ăn đều không được xử lý kỹ càng, cát đá khá nhiều.
Quân lương binh lính mười sáu nước trước đây là cháo gạo hoặc là cơm lúa mạch, bây giờ lại dùng lúa mì nghiền thành bột chế biến thành sợi mì và cháo.
Bánh bao bánh nướng đặt trước mặt anh ta trông vô cùng tinh tế, không nhìn thấy vết tích của cát đá, ăn vào cũng thơm mềm ngon miệng.
Khương Bồng Cơ thân là chủ công, ăn tinh tế một chút cũng bình thường, nhưng Hoàng Tung nhìn thấy binh lính bình thường cũng ăn cái này.
Điều đó có nghĩa là gì?
Nói rõ nền kinh tế dưới sự quản lý của Khương Bồng Cơ vô cùng phồn vinh, kỹ thuật nông nghiệp phát triển, binh lính bình thường cũng có thể ăn uống tinh tế.
Nhìn một đốm là có thể thấy toàn bộ con báo.
Hoàng Tung tự nhiên cũng thua tâm phục khẩu phục.
Thật không nghĩ tới, Khương Bồng Cơ cải tiến và phát minh dụng cụ nông nghiệp gần như ngang hàng với vũ khí chiến tranh, hàng năm đều bỏ ra rất nhiều kinh phí, Thiệu Quang và Trương Bình ở phường nghề mộc nhận tiền lương phong phú như vậy, nếu như không đưa ra một chút thứ tốt nào cho cô, cô đã đấm chết cả hai người này.
Nếu như lúc này Khương Bồng Cơ trở về một chuyến, cô sẽ phát hiện dụng cụ nông nghiệp ở Hoàn Châu lại được cải tiến. Bách Nguyệt Hà chính là người được kẻ tài giỏi của Mặc gia chỉ dạy qua, cực kỳ có thiên phú, ba nhà khoa học kỹ thuật tụ họp lại một chỗ, sấm sét núi lửa phun trào, linh cảm bắn ra từng lớp từng lớp.
Ăn cơm xong, Hoàng Tung chủ động cáo từ. Khương Bồng Cơ đốt đèn dầu xem văn kiện ba canh giờ.
Lúc cô đặt quyển cuối cùng xuống, cô nghe thấy tiếng bước chân của Vệ Từ.
Đúng như dự đoán, Vệ Từ lại mang bữa ăn khuya cho cô, nếu không phải thể trạng của cô là ăn mãi không mập thì cứ cho ăn như vậy sớm muộn gì cũng thành heo.
“Tử Hiếu, huynh xem cái này chút đi.” Khương Bồng Cơ lấy pháp ấn nhặt được trước đó ra đưa cho Vệ Từ rồi nhận lấy chén đũa Vệ Từ đưa tới.
“Cái này là...” Vệ Từ kinh ngạc hai mắt trợn tròn, theo bản năng đưa tay sờ đến vị trí bên hông mình, pháp ấn Lục Như chân nhân nhờ Trần đại sư đưa cho anh vẫn còn, sao ở chỗ chủ công cũng có một cái như vậy. “Chủ công, pháp ấn này đến từ đâu?”
Khương Bồng Cơ cẩn thận kể lại tỉ mỉ, nghe thấy pháp ấn được nhặt được từ một bộ xương không đầu vô danh trong khu vực gần đây, Vệ Từ đã hiểu tất cả.
Anh nói nghiêm túc: “Sợ là bộ xương người kia có lai lịch lớn.”
Khương Bồng Cơ hỏi: “Có lai lịch gì?”
“E là bộ xương của thừa tướng Hoàng Phủ tiền triều kia.” Vệ Từ ngập ngừng: “Từ ở đây cũng có một miếng, miếng pháp ấn này là Lục Như chân nhân nhờ Trần đại sư tặng cho Từ, theo những gì Lục Như chân nhân nói, pháp ấn từng là đồ vật của một vị đệ tử tục gia Đạo gia, vị đệ tử kia chính là thừa tướng Hoàng Phủ triều đại Đại Hạ. Pháp ấn tổng cộng có một đôi, một miếng truyền thẳng đến tay Lục Như Chân Nhân, một miếng khác hẳn là được chôn theo cùng.”
Pháp ấn là một trong những dụng cụ đạo sĩ thường dùng ở lễ cúng bái và khoa nghi, đây chính là cái cần câu cơm, dâng tấu chương cầu xin thần linh.
Lục Như chân nhân đưa cho Vệ Từ một miếng, để anh “trấn áp tai hoạ”, bây giờ lại lòi ra một miếng khác, anh càng ngày càng mông lung.
Khương Bồng Cơ nói: “Chân nhân gì đó đưa vật này cho huynh để làm gì?”
Anh cảm nhận được, đồ vật này có một luồng chính khí cuồn cuộn, bởi vì vô hại nên Khương Bồng Cơ mới cho phép Vệ Từ mang theo bên người.
Vệ Từ lắc đầu nói: “Từ cũng không biết.”
Khương Bồng Cơ nói: “Nếu đã như vậy, huynh cũng giữ lấy miếng pháp ấn này đi.”
Cô nhét mạnh pháp ấn vào trong tay Vệ Từ.
Vệ Từ nhận lấy không được, từ chối cũng không xong, cuối cùng chỉ có thể nhận lấy nó.
Dù sao miếng pháp ấn này cũng là vật phẩm chôn theo người chết, Vệ Từ sẽ không mang theo bên người, cất kĩ sau này làm cái bài vị cúng bái.
Nhìn bóng lưng Vệ Từ rời đi, dưới ánh nến chiếu rọi đôi mắt Khương Bồng Cơ lộ ra mảnh u tối sâu xa.
Ngày thứ hai, Khương Bồng Cơ nhận được báo cáo tình hình chiến sự Phong Cẩn gửi tới.
Lính truyền tin cưỡi ngựa chạy nhanh tới, thở hổn hển nói: “Chủ công, Hạo Châu đại thắng!”
Vẻ mặt Khương Bồng Cơ bình tĩnh mở báo cáo tình hình chiến sự.
Đại quân Hoàng Tung đã bị bắt giữ, lực lượng phòng thủ Hạo Châu vô cùng yếu kém, Phong Cẩn tập hợp một trăm nghìn binh mã chỉ kiếm về phía Hạo Châu, đánh hạ chỉ là chuyện sớm muộn. Cô không chỉ không cảm thấy vui mừng, ngược lại cảm thấy hiệu suất làm việc của Phong Cẩn hơi chậm, muộn hơn năm ba ngày trong dự kiến của cô.
Xem xét báo cáo tình hình chiến sự, cô thấy hơi vui mừng.
“Nếu như Bá Cao bổ nhiệm phu nhân của anh ta lên làm tướng, có lẽ tình cảnh đã khác xa. Mặc dù là phụ nữ trong nhà nhưng gan dạ sáng suốt không thua kém gì đàn ông bình thường.”
Hóa ra lúc Phong Cẩn mang binh sắp đánh hạ được lãnh thổ Hạo Châu, phu nhân Hoàng Tung là Kỳ Triêu Lan chỉ huy bộ khúc do mình nuôi dưỡng, tàn binh và dân chúng cùng nhau phòng thủ thành cuối cùng. Trước sự chênh lệch về sức mạnh, Kỳ Triêu Lan cũng biết phá thành là điều chắc chắn không thể tránh khỏi, vì vậy để cho một đội liệt sĩ tự sát trước tường thành, dùng cách này bày tỏ quyết tâm thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành, Phong Cẩn thấy vậy cũng ngừng chiến mấy ngày, đổi thành bao vây.
Mặc dù việc liệt sĩ tự sát kích phát ý chí chiến đấu của dân chúng trong thành, nhưng Phong Cẩn bao vây mà không tấn công, lương thực trong thành thiếu hụt nghiêm trọng, Phong Cẩn còn để cho binh lính mỗi ngày ở dưới tường thành ca hát tên món ăn, dùng thức ăn làm lung lay ý chí quân thủ vệ. Hai bên giằng co mấy ngày, dân chúng trong thành không thể chống lại được cơn đói, tập hợp lại với nhau phát động bạo loạn, cưỡng ép mở cổng thành, Phong Cẩn lại mang binh tiến quân thần tốc, đánh hạ địa bàn cuối cùng Hạo Châu.
Kỳ Triêu Lan bị bắt.
Dù sao cũng là phu nhân Hoàng Tung, Phong Cẩn sai người sắp xếp ổn thỏa cho đối phương, chờ Khương Bồng Cơ cân nhắc quyết định.
Mặc dù không biết đã qua bao nhiêu năm nhưng trên xương cốt vẫn có thể nhìn thấy màu đen kịt như cũ.
Mặc dù không biết chủ nhân bộ xương là ai nhưng kết cục này cũng thật thê thảm.
Khương Bồng Cơ liếc mắt nhìn bộ xương người.
“Bộ xương này đã lâu năm rồi.”
Tóm lại không phải là xác chết của thời đại này, nhìn miếng pháp ấn trên tay, đoán chừng chủ nhân bộ xương cũng thuộc thời kỳ Đại Hạ.
“Đào hố chôn xuống chứ? Bị chết đáng thương như vậy, nếu như ngay đến xương cốt còn bị vứt bỏ nơi đồng hoang, không khỏi quá thảm rồi.”
Khương Bồng Cơ gật đầu, hộ vệ lại hì hục đào hố chôn bộ xương vào trong lòng đất.
Hoàng Tung kinh ngạc nhìn Khương Bồng Cơ, ngập ngừng nói: “Pháp ấn này... xử lý thế nào?”
Đồ vật của người đã chết vẫn đừng nên đụng vào thì tốt hơn, ai biết được trên đồ vật đó có thứ gì bẩn thỉu hay không?
Khương Bồng Cơ nói: “Bên người Tử Hiếu cũng có một miếng pháp ấn gần giống như vậy, ta để cho huynh ấy nhìn xem một chút.”
Hoàng Tung ồ một tiếng, không tiếp tục hỏi nữa.
Xem chất lượng của miếng pháp ấn này thì nó có giá trị không nhỏ, bỏ đi thì phí, ngược lại chủ nhân của nó cũng không thể tìm người sống để tính sổ.
Đây cũng coi như là tiền của bất chính bay tới.
Lúc bọn họ trở lại doanh trại, sắc trời cũng đã sẩm tối, Khương Bồng Cơ tắt kênh livestream còn mời Hoàng Tung cùng nhau dùng bữa tối.
Hoàng Tung cảm thán: “Thua dưới tay Lan Đình, càng lúc càng thấy thuyết phục.”
Khương Bồng Cơ nói: “Ăn cơm cũng không chặn nổi miệng của huynh.”
Trong lòng Hoàng Tung dao động, trước kia anh ta có nghe nói thức ăn của Khương Bồng Cơ đều ngang hàng với binh lính của mình, khi đó anh ta còn cảm thấy không có khả năng. Bây giờ nhìn qua một chút mới biết đó là sự thật.
Chính vì nguyên nhân ấy mà anh ta mới cảm thán như thế.
Phần lớn lãnh thổ Đông Khánh nghiêng phương Bắc, nơi này hưng thịnh về trồng trọt lúa mì.
Nhưng mà triều đại Đại Hạ trước đây, mọi người vẫn không biết thứ này có thể xay nghiền ra thành bột mì, chủ yếu hấp luôn cả vỏ lên ăn, gọi là cơm lúa mạch.
Sau đó, mọi người phát hiện ra lúa mì có thể nghiền thành bột được nên chế biến thành nhiều loại mì khác nhau.
Chẳng những ăn no mà hương vị còn ngon hơn nhiều cơm lúa mạch trước đây.
Mặc dù là vậy nhưng kỹ thuật nông nghiệp chưa hoàn thiện, chi phí tiêu hao cho lúa mì tách trấu cám quá lớn, giá cả cũng theo đó mà tăng lên, dân chúng bình thường cơ bản không ăn nổi. Dân chúng ăn lúa mì hoặc các thức ăn khác, quá trình xử lý rất sơ sài, thường xuyên trộn lẫn cát sỏi, hòn đá nhỏ.
Đánh giá xuất thân một người phú quý hay nghèo khó, chỉ cần nhìn vào răng của hắn là biết.
Răng ngay ngắn sạch sẽ, cái này có nghĩa là ăn thức nhỏ mịn, còn có thể đánh răng súc miệng, điều kiện sinh hoạt tự nhiên cũng giàu có.
Răng lợi bị mài mòn cộng thêm nhấp nhô không đều, hơn phân nửa là gia đình nghèo khó, thức ăn bọn họ ăn đều không được xử lý kỹ càng, cát đá khá nhiều.
Quân lương binh lính mười sáu nước trước đây là cháo gạo hoặc là cơm lúa mạch, bây giờ lại dùng lúa mì nghiền thành bột chế biến thành sợi mì và cháo.
Bánh bao bánh nướng đặt trước mặt anh ta trông vô cùng tinh tế, không nhìn thấy vết tích của cát đá, ăn vào cũng thơm mềm ngon miệng.
Khương Bồng Cơ thân là chủ công, ăn tinh tế một chút cũng bình thường, nhưng Hoàng Tung nhìn thấy binh lính bình thường cũng ăn cái này.
Điều đó có nghĩa là gì?
Nói rõ nền kinh tế dưới sự quản lý của Khương Bồng Cơ vô cùng phồn vinh, kỹ thuật nông nghiệp phát triển, binh lính bình thường cũng có thể ăn uống tinh tế.
Nhìn một đốm là có thể thấy toàn bộ con báo.
Hoàng Tung tự nhiên cũng thua tâm phục khẩu phục.
Thật không nghĩ tới, Khương Bồng Cơ cải tiến và phát minh dụng cụ nông nghiệp gần như ngang hàng với vũ khí chiến tranh, hàng năm đều bỏ ra rất nhiều kinh phí, Thiệu Quang và Trương Bình ở phường nghề mộc nhận tiền lương phong phú như vậy, nếu như không đưa ra một chút thứ tốt nào cho cô, cô đã đấm chết cả hai người này.
Nếu như lúc này Khương Bồng Cơ trở về một chuyến, cô sẽ phát hiện dụng cụ nông nghiệp ở Hoàn Châu lại được cải tiến. Bách Nguyệt Hà chính là người được kẻ tài giỏi của Mặc gia chỉ dạy qua, cực kỳ có thiên phú, ba nhà khoa học kỹ thuật tụ họp lại một chỗ, sấm sét núi lửa phun trào, linh cảm bắn ra từng lớp từng lớp.
Ăn cơm xong, Hoàng Tung chủ động cáo từ. Khương Bồng Cơ đốt đèn dầu xem văn kiện ba canh giờ.
Lúc cô đặt quyển cuối cùng xuống, cô nghe thấy tiếng bước chân của Vệ Từ.
Đúng như dự đoán, Vệ Từ lại mang bữa ăn khuya cho cô, nếu không phải thể trạng của cô là ăn mãi không mập thì cứ cho ăn như vậy sớm muộn gì cũng thành heo.
“Tử Hiếu, huynh xem cái này chút đi.” Khương Bồng Cơ lấy pháp ấn nhặt được trước đó ra đưa cho Vệ Từ rồi nhận lấy chén đũa Vệ Từ đưa tới.
“Cái này là...” Vệ Từ kinh ngạc hai mắt trợn tròn, theo bản năng đưa tay sờ đến vị trí bên hông mình, pháp ấn Lục Như chân nhân nhờ Trần đại sư đưa cho anh vẫn còn, sao ở chỗ chủ công cũng có một cái như vậy. “Chủ công, pháp ấn này đến từ đâu?”
Khương Bồng Cơ cẩn thận kể lại tỉ mỉ, nghe thấy pháp ấn được nhặt được từ một bộ xương không đầu vô danh trong khu vực gần đây, Vệ Từ đã hiểu tất cả.
Anh nói nghiêm túc: “Sợ là bộ xương người kia có lai lịch lớn.”
Khương Bồng Cơ hỏi: “Có lai lịch gì?”
“E là bộ xương của thừa tướng Hoàng Phủ tiền triều kia.” Vệ Từ ngập ngừng: “Từ ở đây cũng có một miếng, miếng pháp ấn này là Lục Như chân nhân nhờ Trần đại sư tặng cho Từ, theo những gì Lục Như chân nhân nói, pháp ấn từng là đồ vật của một vị đệ tử tục gia Đạo gia, vị đệ tử kia chính là thừa tướng Hoàng Phủ triều đại Đại Hạ. Pháp ấn tổng cộng có một đôi, một miếng truyền thẳng đến tay Lục Như Chân Nhân, một miếng khác hẳn là được chôn theo cùng.”
Pháp ấn là một trong những dụng cụ đạo sĩ thường dùng ở lễ cúng bái và khoa nghi, đây chính là cái cần câu cơm, dâng tấu chương cầu xin thần linh.
Lục Như chân nhân đưa cho Vệ Từ một miếng, để anh “trấn áp tai hoạ”, bây giờ lại lòi ra một miếng khác, anh càng ngày càng mông lung.
Khương Bồng Cơ nói: “Chân nhân gì đó đưa vật này cho huynh để làm gì?”
Anh cảm nhận được, đồ vật này có một luồng chính khí cuồn cuộn, bởi vì vô hại nên Khương Bồng Cơ mới cho phép Vệ Từ mang theo bên người.
Vệ Từ lắc đầu nói: “Từ cũng không biết.”
Khương Bồng Cơ nói: “Nếu đã như vậy, huynh cũng giữ lấy miếng pháp ấn này đi.”
Cô nhét mạnh pháp ấn vào trong tay Vệ Từ.
Vệ Từ nhận lấy không được, từ chối cũng không xong, cuối cùng chỉ có thể nhận lấy nó.
Dù sao miếng pháp ấn này cũng là vật phẩm chôn theo người chết, Vệ Từ sẽ không mang theo bên người, cất kĩ sau này làm cái bài vị cúng bái.
Nhìn bóng lưng Vệ Từ rời đi, dưới ánh nến chiếu rọi đôi mắt Khương Bồng Cơ lộ ra mảnh u tối sâu xa.
Ngày thứ hai, Khương Bồng Cơ nhận được báo cáo tình hình chiến sự Phong Cẩn gửi tới.
Lính truyền tin cưỡi ngựa chạy nhanh tới, thở hổn hển nói: “Chủ công, Hạo Châu đại thắng!”
Vẻ mặt Khương Bồng Cơ bình tĩnh mở báo cáo tình hình chiến sự.
Đại quân Hoàng Tung đã bị bắt giữ, lực lượng phòng thủ Hạo Châu vô cùng yếu kém, Phong Cẩn tập hợp một trăm nghìn binh mã chỉ kiếm về phía Hạo Châu, đánh hạ chỉ là chuyện sớm muộn. Cô không chỉ không cảm thấy vui mừng, ngược lại cảm thấy hiệu suất làm việc của Phong Cẩn hơi chậm, muộn hơn năm ba ngày trong dự kiến của cô.
Xem xét báo cáo tình hình chiến sự, cô thấy hơi vui mừng.
“Nếu như Bá Cao bổ nhiệm phu nhân của anh ta lên làm tướng, có lẽ tình cảnh đã khác xa. Mặc dù là phụ nữ trong nhà nhưng gan dạ sáng suốt không thua kém gì đàn ông bình thường.”
Hóa ra lúc Phong Cẩn mang binh sắp đánh hạ được lãnh thổ Hạo Châu, phu nhân Hoàng Tung là Kỳ Triêu Lan chỉ huy bộ khúc do mình nuôi dưỡng, tàn binh và dân chúng cùng nhau phòng thủ thành cuối cùng. Trước sự chênh lệch về sức mạnh, Kỳ Triêu Lan cũng biết phá thành là điều chắc chắn không thể tránh khỏi, vì vậy để cho một đội liệt sĩ tự sát trước tường thành, dùng cách này bày tỏ quyết tâm thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành, Phong Cẩn thấy vậy cũng ngừng chiến mấy ngày, đổi thành bao vây.
Mặc dù việc liệt sĩ tự sát kích phát ý chí chiến đấu của dân chúng trong thành, nhưng Phong Cẩn bao vây mà không tấn công, lương thực trong thành thiếu hụt nghiêm trọng, Phong Cẩn còn để cho binh lính mỗi ngày ở dưới tường thành ca hát tên món ăn, dùng thức ăn làm lung lay ý chí quân thủ vệ. Hai bên giằng co mấy ngày, dân chúng trong thành không thể chống lại được cơn đói, tập hợp lại với nhau phát động bạo loạn, cưỡng ép mở cổng thành, Phong Cẩn lại mang binh tiến quân thần tốc, đánh hạ địa bàn cuối cùng Hạo Châu.
Kỳ Triêu Lan bị bắt.
Dù sao cũng là phu nhân Hoàng Tung, Phong Cẩn sai người sắp xếp ổn thỏa cho đối phương, chờ Khương Bồng Cơ cân nhắc quyết định.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.