Chương 1353: Đánh Hoàng Tung, thống nhất Đông Khánh (44)
Nấm Hương Xào
20/01/2024
Ánh mắt Đạp Tuyết thoáng hiện lên tia hoảng sợ, chỉ là cô ta đang ở trong phòng tối, Kỳ Quan Nhượng ở bên ngoài không nhìn thấy được mà thôi.
“Cô ta là yêu quái đoạt xá, ngươi thật sự không sợ sao?”
Bàn về tài ăn nói, Đạp Tuyết dĩ nhiên không phải là đối thủ của Kỳ Quan Nhượng, cô ta dứt khoát không tự rước lấy nhục nữa, chỉ có thể nghĩ cách khác.
“Tạm thời không nói đến chuyện yêu quái hay không yêu quái, tại hạ tại sao phải vì lời nói từ một phía của nha hoàn phản bội chủ liền đi nghi ngờ chủ công nhà mình đây?” Kỳ Quan Nhượng hỏi thẳng: “Chủ công đối với Nhượng chính là bạn thân, ngươi thì coi là cái gì? Chỉ là một thị nữ phản bội chủ mà thôi.”
Một bên là chủ công, một bên là thị nữ phản bội chủ công, đến kẻ ngốc cũng biết lựa chọn thế nào.
Đạp Tuyết ở trong phòng tối siết chặt nắm đấm, đối với cô ta mà nói, phản ứng của Kỳ Quan Nhượng như một cú đánh thẳng vào mặt vậy.
“Ngay cả khi ngài ấy là yêu quái thì thế nào?” Kỳ Quan Nhượng lạnh lùng nói ra: “Điều này chỉ có thể chứng minh con người còn đáng sợ hơn yêu quái.”
Chiến tranh là cái gì?
Chiến tranh chính là vì lợi ích bản thân hoặc lợi ích tập thể mà phát động hành vi bạo lực cực đoan, thông qua chiến tranh để xáo lại bài, phân chia lại tài nguyên.
Xét đến cùng, chẳng lẽ không phải đều do lòng tham và dục vọng của con người sao?
Kỳ Quan Nhượng quen biết Khương Bồng Cơ gần mười năm rồi. Trong mười năm này, anh ta chưa từng thấy đối phương mưu cầu điều gì cho bản thân mình, ngược lại vẫn đang bỏ ra nỗ lực.
Nếu như yêu quái thế gian đều như vậy, sao thiên hạ còn có chiến tranh chứ?
Sớm đã nhất thống, thiên hạ trở thành chốn yên vui rồi!
Kỳ Quan Nhượng lại nói: “So với chủ công, ngươi không cảm thấy ngươi và người đứng sau lưng ngươi càng giống tai họa làm loạn nhân gian hơn sao?”
Đạp Tuyết dường như bị kích thích, tức giận phản bác lại.
“Kẻ ngu ngốc, ta tin tưởng vị kia, ngài ấy mới thật sự là Thần cứu vớt thế gian!”
“Thần trong miệng ngươi chính là cái tên lén lén lút lút núp một bên, âm thầm tính kế chủ công, không dám quang minh chính đại bước ra ngoài sao? Nếu hắn đã là Thần, vì sao không dùng bản lĩnh cao cường ban phát cam lâm*, lung lạc tín đồ? Thần mà cũng cần phải giấu đầu giấu đuôi, không dám gặp mặt người khác sao?” Kỳ Quan Nhượng cười lạnh: “Chủ công chưa từng che giấu thân phận của mình, nếu như ngài ấy thật sự là yêu quái, vì sao không có đại năng nào ra mặt hàng phục? Chẳng phải chuyện trảm yêu trừ ma này là thiên chức của bọn họ sao? Hai bên đối lập nhau, ai mới không thể lộ ra ngoài ánh sáng, ai mới là tai họa, không phải chỉ cần liếc mắt qua là có thể nhìn thấy ngay sao?”
* Cam lâm: nắng hạn gặp mưa rào.
Đạp Tuyết không phản bác lại được, Kỳ Quan Nhượng liên tục vặn hỏi, cô ta căn bản không giải thích được.
Chẳng lẽ nói tên yêu quái Khương Bồng Cơ này quá mạnh mẽ, “Thần” chỉ có thể tránh mũi nhọn, lén lút khuyên bảo dân chúng vô tội không nên bị cô ta mê muội sao?
Thấy Đạp Tuyết không có động tĩnh gì, Kỳ Quan Nhượng nở nụ cười chân thật: “Ngươi có biết ngươi đang làm gì không? Nếu như bản đồ địa hình trong tay ngươi vào tay Phong Giác, cuộc sống an cư lạc nghiệp suốt sáu, bảy năm nay ở Hoàn Châu sẽ không còn nữa, mà sẽ chỉ bị vó sắt mũi tên giẫm đạp. Binh mã dưới trướng Hoàng Tung dù có kỷ luật nghiêm minh đi nữa, nhưng bọn họ có thể đảm bảo sẽ không gây ảnh hưởng đến dân chúng, không làm bị thương người khác sao? Các ngươi luôn miệng nói mình là Thần, nhưng lại làm ra chuyện chẳng khác gì ác quỷ.”
Rõ ràng mê hoặc Kỳ Quan Nhượng chính là một hành động ngu ngốc, vì người này tỉnh táo hơn bất cứ ai.
“Người phàm như các ngươi thì làm sao biết được ý chỉ của Thần linh chứ? Vì hòa bình sau này, hy sinh một vài người thường thì có làm sao. Ngược lại là bọn người ngu ngốc các ngươi mới được yêu quái ban cho chút ơn huệ mà đã bị mê hoặc rồi, đúng thật là ngu không ai bằng.” Đạp Tuyết cười nhạo, giọng nói mang theo mấy phần điên cuồng: “Cứ chờ xem, yêu quái cuối cùng vẫn chỉ là yêu quái thôi! Một ngày nào đó, ngươi sẽ phải hối hận vì lời nói của ngươi hôm nay... ta sẽ chờ xem!”
Kỳ Quan Nhượng phất tay áo rời đi, tăng thêm người trông giữ Đạp Tuyết, nhân tiện dặn dò người trông coi không cần phải để ý tới lời nói điên khùng của Đạp Tuyết.
Anh ta có thể không bị Đạp Tuyết dụ dỗ, nhưng không có nghĩa là người trông coi bình thường cũng có thể miễn dịch.
Ả đàn bà này hơi quái dị.
Sau khi trở về, Kỳ Quan Nhượng lập tức viết cho Khương Bồng Cơ một phong thư dài, kể lại tỉ mỉ từng lời nói của Đạp Tuyết.
Khương Bồng Cơ còn chưa biết hậu phương xảy ra chuyện này. Điều cô biết trước chính là “hành động vĩ đại” của đám người Mạnh Hằng - đốt cháy trăm dặm ruộng đồng màu mỡ!
Lúc nhận được tin tức này, Khương Bồng Cơ đang thống lĩnh binh mã giao chiến với quân đội của Hoàng Tung ở vùng lân cận quận Hứa.
Đúng như cô nghĩ, binh mã Hoàng Tung dùng phương pháp kéo dài, quấy rối vòng vèo, chỉ phái binh lính ngăn cản chứ không đối đầu trực diện.
Vì vậy, liên tiếp hai, ba ngày nay, bên Khương Bồng Cơ không có tiến triển gì quá lớn, mắt thấy hẻm núi Tam Sơn sắp thất thủ...
Cô vô cùng khó chịu, biểu hiện rõ ràng nhất chính là những kẻ địch rơi vào trong tay cô, không ai có thể giữ lại toàn thây, ngay cả Dương Tư cũng không dám tranh luận trước mặt cô. Nếu không phải Vệ Từ vào bếp vì cô mỗi ngày thì sợ là Khương Bồng Cơ đã tức tối đến nỗi bụng no vì đầy ngập giận dữ rồi.
Bọn họ cẩn thận từng li từng tí, không dám chạm đến chân mày cô, nhưng khán giả cá muối trong kênh livestream lại không lo lắng chuyện này, cái gì nên nói thì nói, nên phàn nàn thì phàn nàn.
Chẳng những không kiêng kỵ, ngược lại, “mưa bình luận” trong kênh livestream còn nhiều lần nhắc tới chuyện này.
[Nghe Gió Thổi Kem]: Thật đáng giận, đang chơi game thì bị ấn người xuống đất lau chùi sàn nhà, xem livestream mà còn bực bội như vậy.
Khương Bồng Cơ vội vàng muốn đi cứu viện hẻm núi Tam Sơn, tình hình cực kỳ khẩn cấp. Nhưng hết lần này đến lần khác lại bị kẻ địch quấy rối dây dưa, phiền phức vô cùng.
Cái này giống như trong game vậy, đang lòng như lửa đốt đi giải cứu đồng đội nhưng lại bị người ta quấy rầy, làm giảm tốc độ, đáng ghét như trạng thái buff và debuff* vậy!
* Buff và debuff: ngôn ngữ được sử dụng trong game.
[Quy Linh Quy Linh]: Nhìn ID đoán game và chức nghiệp, đồng cảm một giây với tầng trên.
[Càng Ăn Xin Càng Mạnh]: Đồng cảm, càng xem càng sốt ruột! Tôi thật sự kích động vô số lần, chỉ hận không thể nhét Maserati trong gara vào màn ảnh kênh livestream, dúi Streamer ngồi vào ghế lái để lao nhanh đến hẻm núi Tam Sơn thôi. Dựa vào hai chân của con người và bốn chân của con ngựa, xung quanh còn có kẻ định không ngừng quấy phá. Lúc Streamer chạy đến nơi thì xương cốt đội quân đại biểu ca Mạnh Hằng đã thối rữa rồi còn đâu?
[Tập Thể Dục Luyện Cơ Bắp]: Double-click like! Lão Iron Man khoe khoang tầng trên đúng là giàu có!
[Bồng Cơ Gả Cho Mị]: Không thể không nghiêm túc nhắc nhở một câu, sàn xe Maserati vượt nổi loại mặt đường này à?
Tám trăm năm mươi nghìn cá muối tụ lại một chỗ, không thể mong đợi rằng bọn họ sẽ không “lệch sóng”. Nói chuyện liên tục, trọng tâm đề tài câu chuyện đã lệch xa tít rồi.
Khương Bồng Cơ nhìn mà cảm thấy phiền lòng, dứt khoát tắt “mưa bình luận” trong kênh livestream, nhắm mắt làm ngơ.
Đúng lúc này, một tin tức không tốt nhưng cũng không xấu truyền tới.
Vùng lân cận hẻm núi Tam Sơn bốc cháy lớn, ngọn lửa lan rộng, thiêu đốt vô số ruộng đồng màu mỡ.
“Ruộng đồng màu mỡ bị đốt cháy sao?” Khương Bồng Cơ kinh ngạc hỏi: “Bị đốt cháy bao nhiêu?”
Lính trinh sát nói: “Nghe đồn trận lửa lớn cháy ba ngày ba đêm mà vẫn chưa dập tắt được, không thể tính toán rõ thiệt hại.”
Khương Bồng Cơ nghe xong liền biết rõ trận lửa lớn này là do con người gây ra, có lẽ là đám người Mạnh Hằng chủ động phóng hỏa.
Dương Tư dường như thì thào lẩm bẩm, thật ra là nói giúp cho đám người Mạnh Hằng. Gã nói: “Bản thân không giữ được lương thực thì cũng không thể để đám người Hoàng Tung được lợi, đây cũng là hành động bất đắc dĩ. Nếu để cho Hoàng Tung có được ruộng đồng màu mỡ, hai tháng sau là đến ngày mùa thu hoạch, hắn sẽ không cần phải lo lắng quân lương năm sau nữa.”
Hoàng Tung coi quận Hứa như nơi thứ hai muốn tranh đoạt, không phải là vì lương thực của quận Hứa sao?
Mắt thấy sắp đánh chiếm được hẻm núi Tam Sơn, đám người Mạnh Hằng lại làm ra chuyện như vậy. Dương Tư vừa thấy tiếc lương thực, lại vừa đau lòng cho Hoàng Tung.
Đầu tiên là Nguyên Tín bị Hoa Uyên lừa gạt, mất một triệu thạch lương thực, sau đó là bị Mạnh Hằng nhẫn tâm đốt cháy trăm dặm ruộng đồng màu mỡ, vận số này đúng là xui xẻo.
Hoàng Tung: “...”
Đau thấu tim gan nha!!!
“Cô ta là yêu quái đoạt xá, ngươi thật sự không sợ sao?”
Bàn về tài ăn nói, Đạp Tuyết dĩ nhiên không phải là đối thủ của Kỳ Quan Nhượng, cô ta dứt khoát không tự rước lấy nhục nữa, chỉ có thể nghĩ cách khác.
“Tạm thời không nói đến chuyện yêu quái hay không yêu quái, tại hạ tại sao phải vì lời nói từ một phía của nha hoàn phản bội chủ liền đi nghi ngờ chủ công nhà mình đây?” Kỳ Quan Nhượng hỏi thẳng: “Chủ công đối với Nhượng chính là bạn thân, ngươi thì coi là cái gì? Chỉ là một thị nữ phản bội chủ mà thôi.”
Một bên là chủ công, một bên là thị nữ phản bội chủ công, đến kẻ ngốc cũng biết lựa chọn thế nào.
Đạp Tuyết ở trong phòng tối siết chặt nắm đấm, đối với cô ta mà nói, phản ứng của Kỳ Quan Nhượng như một cú đánh thẳng vào mặt vậy.
“Ngay cả khi ngài ấy là yêu quái thì thế nào?” Kỳ Quan Nhượng lạnh lùng nói ra: “Điều này chỉ có thể chứng minh con người còn đáng sợ hơn yêu quái.”
Chiến tranh là cái gì?
Chiến tranh chính là vì lợi ích bản thân hoặc lợi ích tập thể mà phát động hành vi bạo lực cực đoan, thông qua chiến tranh để xáo lại bài, phân chia lại tài nguyên.
Xét đến cùng, chẳng lẽ không phải đều do lòng tham và dục vọng của con người sao?
Kỳ Quan Nhượng quen biết Khương Bồng Cơ gần mười năm rồi. Trong mười năm này, anh ta chưa từng thấy đối phương mưu cầu điều gì cho bản thân mình, ngược lại vẫn đang bỏ ra nỗ lực.
Nếu như yêu quái thế gian đều như vậy, sao thiên hạ còn có chiến tranh chứ?
Sớm đã nhất thống, thiên hạ trở thành chốn yên vui rồi!
Kỳ Quan Nhượng lại nói: “So với chủ công, ngươi không cảm thấy ngươi và người đứng sau lưng ngươi càng giống tai họa làm loạn nhân gian hơn sao?”
Đạp Tuyết dường như bị kích thích, tức giận phản bác lại.
“Kẻ ngu ngốc, ta tin tưởng vị kia, ngài ấy mới thật sự là Thần cứu vớt thế gian!”
“Thần trong miệng ngươi chính là cái tên lén lén lút lút núp một bên, âm thầm tính kế chủ công, không dám quang minh chính đại bước ra ngoài sao? Nếu hắn đã là Thần, vì sao không dùng bản lĩnh cao cường ban phát cam lâm*, lung lạc tín đồ? Thần mà cũng cần phải giấu đầu giấu đuôi, không dám gặp mặt người khác sao?” Kỳ Quan Nhượng cười lạnh: “Chủ công chưa từng che giấu thân phận của mình, nếu như ngài ấy thật sự là yêu quái, vì sao không có đại năng nào ra mặt hàng phục? Chẳng phải chuyện trảm yêu trừ ma này là thiên chức của bọn họ sao? Hai bên đối lập nhau, ai mới không thể lộ ra ngoài ánh sáng, ai mới là tai họa, không phải chỉ cần liếc mắt qua là có thể nhìn thấy ngay sao?”
* Cam lâm: nắng hạn gặp mưa rào.
Đạp Tuyết không phản bác lại được, Kỳ Quan Nhượng liên tục vặn hỏi, cô ta căn bản không giải thích được.
Chẳng lẽ nói tên yêu quái Khương Bồng Cơ này quá mạnh mẽ, “Thần” chỉ có thể tránh mũi nhọn, lén lút khuyên bảo dân chúng vô tội không nên bị cô ta mê muội sao?
Thấy Đạp Tuyết không có động tĩnh gì, Kỳ Quan Nhượng nở nụ cười chân thật: “Ngươi có biết ngươi đang làm gì không? Nếu như bản đồ địa hình trong tay ngươi vào tay Phong Giác, cuộc sống an cư lạc nghiệp suốt sáu, bảy năm nay ở Hoàn Châu sẽ không còn nữa, mà sẽ chỉ bị vó sắt mũi tên giẫm đạp. Binh mã dưới trướng Hoàng Tung dù có kỷ luật nghiêm minh đi nữa, nhưng bọn họ có thể đảm bảo sẽ không gây ảnh hưởng đến dân chúng, không làm bị thương người khác sao? Các ngươi luôn miệng nói mình là Thần, nhưng lại làm ra chuyện chẳng khác gì ác quỷ.”
Rõ ràng mê hoặc Kỳ Quan Nhượng chính là một hành động ngu ngốc, vì người này tỉnh táo hơn bất cứ ai.
“Người phàm như các ngươi thì làm sao biết được ý chỉ của Thần linh chứ? Vì hòa bình sau này, hy sinh một vài người thường thì có làm sao. Ngược lại là bọn người ngu ngốc các ngươi mới được yêu quái ban cho chút ơn huệ mà đã bị mê hoặc rồi, đúng thật là ngu không ai bằng.” Đạp Tuyết cười nhạo, giọng nói mang theo mấy phần điên cuồng: “Cứ chờ xem, yêu quái cuối cùng vẫn chỉ là yêu quái thôi! Một ngày nào đó, ngươi sẽ phải hối hận vì lời nói của ngươi hôm nay... ta sẽ chờ xem!”
Kỳ Quan Nhượng phất tay áo rời đi, tăng thêm người trông giữ Đạp Tuyết, nhân tiện dặn dò người trông coi không cần phải để ý tới lời nói điên khùng của Đạp Tuyết.
Anh ta có thể không bị Đạp Tuyết dụ dỗ, nhưng không có nghĩa là người trông coi bình thường cũng có thể miễn dịch.
Ả đàn bà này hơi quái dị.
Sau khi trở về, Kỳ Quan Nhượng lập tức viết cho Khương Bồng Cơ một phong thư dài, kể lại tỉ mỉ từng lời nói của Đạp Tuyết.
Khương Bồng Cơ còn chưa biết hậu phương xảy ra chuyện này. Điều cô biết trước chính là “hành động vĩ đại” của đám người Mạnh Hằng - đốt cháy trăm dặm ruộng đồng màu mỡ!
Lúc nhận được tin tức này, Khương Bồng Cơ đang thống lĩnh binh mã giao chiến với quân đội của Hoàng Tung ở vùng lân cận quận Hứa.
Đúng như cô nghĩ, binh mã Hoàng Tung dùng phương pháp kéo dài, quấy rối vòng vèo, chỉ phái binh lính ngăn cản chứ không đối đầu trực diện.
Vì vậy, liên tiếp hai, ba ngày nay, bên Khương Bồng Cơ không có tiến triển gì quá lớn, mắt thấy hẻm núi Tam Sơn sắp thất thủ...
Cô vô cùng khó chịu, biểu hiện rõ ràng nhất chính là những kẻ địch rơi vào trong tay cô, không ai có thể giữ lại toàn thây, ngay cả Dương Tư cũng không dám tranh luận trước mặt cô. Nếu không phải Vệ Từ vào bếp vì cô mỗi ngày thì sợ là Khương Bồng Cơ đã tức tối đến nỗi bụng no vì đầy ngập giận dữ rồi.
Bọn họ cẩn thận từng li từng tí, không dám chạm đến chân mày cô, nhưng khán giả cá muối trong kênh livestream lại không lo lắng chuyện này, cái gì nên nói thì nói, nên phàn nàn thì phàn nàn.
Chẳng những không kiêng kỵ, ngược lại, “mưa bình luận” trong kênh livestream còn nhiều lần nhắc tới chuyện này.
[Nghe Gió Thổi Kem]: Thật đáng giận, đang chơi game thì bị ấn người xuống đất lau chùi sàn nhà, xem livestream mà còn bực bội như vậy.
Khương Bồng Cơ vội vàng muốn đi cứu viện hẻm núi Tam Sơn, tình hình cực kỳ khẩn cấp. Nhưng hết lần này đến lần khác lại bị kẻ địch quấy rối dây dưa, phiền phức vô cùng.
Cái này giống như trong game vậy, đang lòng như lửa đốt đi giải cứu đồng đội nhưng lại bị người ta quấy rầy, làm giảm tốc độ, đáng ghét như trạng thái buff và debuff* vậy!
* Buff và debuff: ngôn ngữ được sử dụng trong game.
[Quy Linh Quy Linh]: Nhìn ID đoán game và chức nghiệp, đồng cảm một giây với tầng trên.
[Càng Ăn Xin Càng Mạnh]: Đồng cảm, càng xem càng sốt ruột! Tôi thật sự kích động vô số lần, chỉ hận không thể nhét Maserati trong gara vào màn ảnh kênh livestream, dúi Streamer ngồi vào ghế lái để lao nhanh đến hẻm núi Tam Sơn thôi. Dựa vào hai chân của con người và bốn chân của con ngựa, xung quanh còn có kẻ định không ngừng quấy phá. Lúc Streamer chạy đến nơi thì xương cốt đội quân đại biểu ca Mạnh Hằng đã thối rữa rồi còn đâu?
[Tập Thể Dục Luyện Cơ Bắp]: Double-click like! Lão Iron Man khoe khoang tầng trên đúng là giàu có!
[Bồng Cơ Gả Cho Mị]: Không thể không nghiêm túc nhắc nhở một câu, sàn xe Maserati vượt nổi loại mặt đường này à?
Tám trăm năm mươi nghìn cá muối tụ lại một chỗ, không thể mong đợi rằng bọn họ sẽ không “lệch sóng”. Nói chuyện liên tục, trọng tâm đề tài câu chuyện đã lệch xa tít rồi.
Khương Bồng Cơ nhìn mà cảm thấy phiền lòng, dứt khoát tắt “mưa bình luận” trong kênh livestream, nhắm mắt làm ngơ.
Đúng lúc này, một tin tức không tốt nhưng cũng không xấu truyền tới.
Vùng lân cận hẻm núi Tam Sơn bốc cháy lớn, ngọn lửa lan rộng, thiêu đốt vô số ruộng đồng màu mỡ.
“Ruộng đồng màu mỡ bị đốt cháy sao?” Khương Bồng Cơ kinh ngạc hỏi: “Bị đốt cháy bao nhiêu?”
Lính trinh sát nói: “Nghe đồn trận lửa lớn cháy ba ngày ba đêm mà vẫn chưa dập tắt được, không thể tính toán rõ thiệt hại.”
Khương Bồng Cơ nghe xong liền biết rõ trận lửa lớn này là do con người gây ra, có lẽ là đám người Mạnh Hằng chủ động phóng hỏa.
Dương Tư dường như thì thào lẩm bẩm, thật ra là nói giúp cho đám người Mạnh Hằng. Gã nói: “Bản thân không giữ được lương thực thì cũng không thể để đám người Hoàng Tung được lợi, đây cũng là hành động bất đắc dĩ. Nếu để cho Hoàng Tung có được ruộng đồng màu mỡ, hai tháng sau là đến ngày mùa thu hoạch, hắn sẽ không cần phải lo lắng quân lương năm sau nữa.”
Hoàng Tung coi quận Hứa như nơi thứ hai muốn tranh đoạt, không phải là vì lương thực của quận Hứa sao?
Mắt thấy sắp đánh chiếm được hẻm núi Tam Sơn, đám người Mạnh Hằng lại làm ra chuyện như vậy. Dương Tư vừa thấy tiếc lương thực, lại vừa đau lòng cho Hoàng Tung.
Đầu tiên là Nguyên Tín bị Hoa Uyên lừa gạt, mất một triệu thạch lương thực, sau đó là bị Mạnh Hằng nhẫn tâm đốt cháy trăm dặm ruộng đồng màu mỡ, vận số này đúng là xui xẻo.
Hoàng Tung: “...”
Đau thấu tim gan nha!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.